Vương Chí Cao đang
bưng bát cơm ngồi bên cạnh bàn ăn, đôi đũa trong tay không ngừng đảo dưa chua trong bát: “Sao lại cho nhiều thịt như vậy, nghĩ trong nhà có núi
vàng núi bạc phải không?”
Thê tử của Vương Chí Cao -Vương Lý Thị nói thầm một câu: “Có thêm nhiều
đâu? Đây là thịt từ hôm trước, thịt mỡ đã chiên lấy dầu, chút bã còn lại ăn hai ngày, đây là một chút cuối cùng, hôm nay đã dùng hết để xào dưa, đứa út nhà chúng ta đã lâu không ăn thịt rồi, ta còn muốn gọi Tiểu Ngũ
sang đây nếm chút vị thịt nữa.”
”Nhỏ như vậy đã nuông chiều nó, lớn lên làm thế nào? Bà xem Tiểu Nhị
kìa, đã thành cái dạng đức hạnh gì rồi? Xiêm y phải sạch sẽ, mỗi ngày
còn phải chải đầu mấy lần mới ra cửa!” Vương Chí Cao căm giận cầm đũa gõ vào chén cơm, nghĩ đến Vương Nhị Trụ luôn chạy tới Thịnh gia, trong
lòng liền tức giận.
Nha đầu Thịnh gia kia, nghĩ mình đã gả đến nhà ông ta rồi phải không?
Hôm nay còn dám vênh váo tự đắc nói chuyện với ông ta như vậy! May mà
coi như nàng ta biết điều, hạ mình đúng lúc, nếu không nhất định ông
phải đi nói với Lý Chính một chút, trừng trị nàng ta một phen.
Chẳng qua... Muốn trừng trị Thịnh Phương Hoa này cũng khá rắc rối, nhà
nàng ta không có đất vườn, lượng thuế đất phải giao nộp không thể tính
theo luật, chỉ có thể tính dựa theo công việc hành y của nàng ta. Vương
Chí Cao tính toán, chờ Thịnh Phương Hoa đến, phải xem nàng ta làm thế
nào, nếu thức thời thì tốt, nếu muốn ngỗ ngược với ông, vậy đừng trách
nhé!
”Tổ phụ!”
Tiếng thở hồng hộc cùng với bước chân dồn dập, Vương Nhị Trụ tiến vào
như một cơn gió, mặt đỏ bừng khiến mấy vết thương trên mặt cũng không
còn rõ nữa.
”Nhị Trụ, con sao vậy?” Vương Lý Thị thấy từng giọt mồ hôi lớn trên trán Vương Nhị Trụ, cuối cùng vẫn đau lòng, Vương Nhị Trụ được xem như là
người tuấn tú nhất trong số tôn tử của bà, đương nhiên bà cũng thiên vị
hơn một chút: “Đã ăn cơm chưa? Đúng lúc có nhiều cơm, con tới ăn với tổ
phụ đi!”
”Con ăn rồi!” Vương Nhị Trụ tức giận nhìn chằm chằm vào Vương Chí cao,
bụng kêu ùng ục một tiếng, bây giờ hắn không muốn ngồi ăn cơm cùng một
bàn với tổ phụ, nghĩ tới chuyện kia cũng đã khó chịu: “Tổ phụ, sao ngài
lại làm mai cho Phương Hoa?”
”Đồ ranh con nhà ngươi, sao lại dám nói chuyện với ta như vậy?” Vương
Chí Cao ném bát cơm đi, đứng dậy đi tìm gậy: “Ta làm mai cho ai liên
quan gì tới ngươi? Còn cần ngươi dám nghiêm mặt nói chuyện với ta à?”
”Ai da, có chuyện thì bình tĩnh giải quyết, gia tôn nghiêm mặt với nhau
là sao?” Vương Lý Thị cuống quýt đứng lên đi kéo Vương Nhị Trụ: “Nhị
Trụ, sao con có thể tranh cãi với tổ phụ? Tổ phụ con làm chuyện gì mà
không phải vì tính toán cho các con? Con phải hiểu được cho nỗi khổ tâm
của ông ấy!”
Vương Lý Thị cực kỳ bất đắc dĩ, Vương Nhị Trụ thích người nào, trong
lòng bà rất rõ ràng, dáng vẻ của cô nương Thịnh Phương Hoa này rất tốt,
bà cũng thích, nhưng mà không thể cãi lại tính toán của Vương Chí Cao,
nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy cô nương Lưu gia ở nhà bên cạnh thích hợp
hơn... Nữ nhân thôi, diện mạo xấu xí chút có quan trọng gì? Chỉ cần có
thể sinh con là được rồi.
”Con...” Vương Nhị Trụ bị Vương Lý Thị kéo tay, càng thêm tức giận, bình thường Vương Lý Thị thích hắn nhất, có đồ ăn ngon gì cũng vụng trộm giữ lại cho hắn, vậy mà lúc này cũng nghe theo tổ phụ không cho hắn nói
chuyện. Hắn nhìn chằm chằm Vương Chí Cao đầy oán