Trái tim của Vương Nhị Trụ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Không phải bản thân đã biết chỉ là ảo giác thôi sao? Tại sao lại có thể
tốt đẹp tới mức bỗng nhiên nghe được giọng nói của Thịnh cô nương vậy?
Vương Nhị Trụ ôm lấy ngực, dùng sức xoa, nhưng trái tim kích động đến
mức đập loạn thình thịch không thể khôi phục lại sự bình tĩnh như cũ.
Thịnh cô nương chưa bao giờ chủ động tới tìm hắn, vậy mà tối nay nàng
lại tới đây! Lại còn gọi Nhị Trụ ngọt ngào như thế! Vương Nhị Trụ cảm
thấy hạnh phúc đến mức hai chân như muốn nhũn ra, lúc di ra khỏi phòng
suýt nữa thì té ngã, không có một chút sức lực.
Mặt Vương Chí Cao xanh mét nhìn Vương Nhị Trụ đi ra từ sau viện, lớn
tiếng gầm lên một câu: “Nhị Trụ, nhanh trở về đi, ra đây làm gì?”
Nhìn tên ranh con vô dụng này sau khi đi ra thì mắt chỉ lo nhìn chằm
chằm nha đầu Thịnh gia không rời, thật không có tiền đồ! Vương Chí Cao
oán hận mắng thầm một câu, đồ vô dụng, nữ nhân tốt trên đời này có nghìn nghìn vạn vạn, tại sao lại cứ níu chặt nàng ta không chịu buông chứ?
”Vương đại gia, như vậy không được, bây giờ ngài bảo Nhị Trụ trở về thì
sao có thể đối chất?” Thịnh Phương Hoa cười đi tới trước mặt Vương Nhị
Trụ, vươn tay nhẹ nhàng đè lên vết sẹo trên mặt Vương Nhị Trụ: “Nhị Trụ, nơi này còn đau không?”
Giọng nói này thật dễ nghe, tựa như chim sơn ca trên cành cao, ngón tay
nàng thật mềm, tựa như ao nước trong trước cửa thôn, vươn tay ra, còn có cả mấy ngón tay nhỏ nhắn tinh xảo kia, có chút dịu dàng nói không nên
lời. Vương Nhị Trụ cảm thấy trong cuộc đời hắn không có giờ khắc nào
hạnh phúc hơn lúc này, nhìn gương mặt sáng như hoa xuân của Thịnh Phương Hoa, hắn ngơ ngác gật đầu: “Dùng dược của Thịnh cô nương, bây giờ đã
không còn đau nữa rồi.”
”Vương đại gia, ngài nghe thấy chưa, ta không nói dối nha! Hôm nay Nhị Trụ có tới chỗ ta xin thuốc mà.”
Thịnh Phuương Hoa xoay người, giữa chân mày đều là ý cười: “Thuốc mỡ này của ta là bí phương độc nhất vô nhị, được ta phối chế tỉ mỉ, dùng nó
sau này sẽ không lưu lại sẹo, chẳng lẽ mười đồng không đáng à?”
Vương Chí Cao còn chưa nói lời nào, Vương Nhị Trụ bên này đã mở miệng:“Đáng giá, đáng giá, đáng giá, đâu chỉ mười đồng, hai mươi đồng cũng
đáng.”
”Ranh con, ngươi đừng mở miệng!” Vương Chí Cao giận điên lên, tôn tử bị
nha đầu kia mê hoặc, nàng nói cái gì hắn sẽ hùa theo cái đó, toàn là gây thêm phiền ở đây thôi.
”Vốn là thật mà.” Người trong lòng đứng trước mặt, Vương Nhị Trụ cảm
thấy nhất định phải biểu hiện khí khái nam tử của hắn, hắn sờ mặt của
bản thân, hầm hừ nói: “Con tận mắt nhìn thấy Thịnh cô nương đi hái thảo
dược, lấy hoa nghiền nát rồi làm thuốc mỡ, những sự vất vả này đâu chỉ
mười đồng có thể đủ? Tổ phụ, người không nhìn thấy thì không thể biết
được.”
”Còn không mau cút về cho ta!” Vương Chí Cao gầm lên, cảm thấy uy quyền
của bản thân bị khiêu chiến, tôn tử cũng dám không nghe lời ông ta, sao
có thể thế được!
Lúc này đầu Vương Nhị Trụ đã nóng lên, đâu còn quan tâm Vương Chí Cao đã tức giận đến run cả tay, ưỡn ngực đứng bên cạnh Thịnh Phương Hoa: “Tổ
phụ, chúng ta không thể quỵt tiền thuốc mỡ của Thịnh cô nương, nàng xem
mạch cho con cũng chưa thu tiền, chút tiền thuốc mỡ ấy đâu thể không
trả? Người ta cũng không việc thiện, dù sao cũng phải kiếm tiền nuôi
sống bản thân đấy?”
Thịnh Phương Hoa cực kỳ hài lòng gật đầu, tuyệt đối không nghĩ tới Vương Nhị Trụ còn có phần can đảm này, giữa trưa hôm nay cố tình để lộ chuyện Vương Chí Cao muốn làm mai cho nàng chính là muốn xem thử Vương Nhị Trụ có thể giúp lúc mình đến Vương gia xin phép hay không.
Nàng hoàn toàn không có tình cảm với Vương Nhị Trụ, nhưng lại muốn kích
động cảm xúc của hắn, có như vậy bản thân mới có lợi thế lúc giao dịch
với Vương Chí Cao, vì thế mới có nước cờ này, hiệu quả không tệ, quả
nhiên tên Vương Nhị Trụ lỗ mãng này đã làm theo những gì nàng nghĩ.
”Ngươi ngươi ngươi... Lão tử chỉ mới đưa ngươi đến trường đọc vài quyển
sách mà ngươi đã dám ngỗ nghịch đến thế rồi à? Ngươi đã học được cái gì ở trường? Ngay cả hiếu thuận cũng không biết sao?” Vương Chí Cao tức giận