Chương 31: gặp nạn
Đêm kết hôn cùng công chúa Vi Nhi kia, Mục Sa Tu Hạ vẫn ngủ ở trên giường
Liên Kiều, hắn cưới nàng ta chỉ là vì cta quy thuận. Đúng như hắn mong muốn,
Phiên quốc đích xác là tràn ngập nguy cơ rồi, thật ra thì hắn tuyệt đối không
để ý thành trì cùng binh quyền của Trát Tạp Vương Gia, chỉ hi vọng dọn sạch
những chướng ngại vật trên đường đi của hắn. Số của cải của Trát Tạp Vương Gia
nhìn ở trong mắt hắn chỉ là một khối chướng ngại vật, hời hợt, có cũng được mà
không có cũng không sao, cưới bao nhiêu nữ nhân trở lại cũng chỉ là con số gia
tăng mà thôi, nên số phận của vị công chúa Vi Nhi này xem ra rất thật đáng buồn
rồi.
Đồng thời là nữ nhân, Liên Kiều đồng tình với nàng ta, nhưng lại không thể
làm gì.
Sau khi Mục Sa Tu Hạ rời đi, Liên Kiều cũng thức dậy, rửa mặt được một nửa, Y
Mã chạy tới nói cho nàng biết, Vi Nhi công chúa bên ngoài cầu kiến. Cầu kiến
nàng? Cười khổ, nếu như là tới nhờ nàng hỗ tr
ợ, thì nàng ta đã tìm lầm người.
"Vi Nhi thỉnh an thái tử phi, nương nương Kim An!" Thì ra là đến thỉnh an
nàng, nàng sụp mi thuận mắt, hết sức bình thản, không nhìn ra tâm tình, đêm tân
hôn, tân lang lại chạy tới trong phòng nữ nhân khác qua đêm, làm sao có thể thờ
ơ ơ hờ, nàng ta cũng đem mình giấu thật sâu đây!
Liên Kiều đứng lên, nâng nàng ta dậy, tục khí khách sáo : "Muội muội không
cần giữ lễ tiết, về sau chúng ta là tình đồng chị em."
"Nương nương ưu ái, Vi Nhi khắc sâu trong tâm khảm."
"Còn gọi nương nương sao?" Nàng làm bộ như vô hại.
Nàng ta cười đầy ngây thơ: "Tỷ tỷ!" Vi Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, cũng nhìn
thấy vết hôn xanh tím trên cổ nàng, đáy mắt thoáng qua một tia oán độc, thoáng
qua rồi biến mất.
"Không biết Điện hạ lúc nào thì trở về Thượng Kinh, muội muội thật sự rất
muốn được đi theo xem thử, nghe nói là địa phương rất đẹp." Nàng ta cười như hoa
như mộng.
Liên Kiều kéo nàng ta ngồi xuống ở trên ghế nói: "Hai ngày sau, chuyện nơi
này hầu như đã xử lí xong cả rồi."
"Vi Nhi có thể ngồi cùng xe với tỷ tỷ hay không?"
Thấy Liên Kiều nhìn nàng ta, nàng ta cười xấu hổ: "Ở chỗ này, trừ tỷ tỷ ra Vi
Nhi không quen ai cả!"
"Được, đến lúc đó muội muội cứ ngồi cùng ta.”
Mục Sa Tu Hạ là nhân vật linh hồn của cả quân đội, tất nhiên sẽ không cùng
hậu cung thê thiếp cùng nhau ngồi xe ngựa.
Dẫn đầu mở đường, vó sắt vờn quanh, Mục Sa Tu Hạ đem đại quân ở lại trấn giữ
Liên thành, lại phân phối một phần khắc phục hậu quả chung quanh, mình chỉ dẫn
theo 5000 tinh binh hồi kinh.
Hôm nay quả nhiên tuyết rơi, tuyết phấn tung bay, không lớn, nhưng khá dày.
Lúc tới còn có thể nhìn thấy cỏ biếc hình như trong một đêm khô héo, màu sắc úa
vàng như sắc trời hôm nay, lại giống như sa mạc hoang vu. Gió không lớn, những
tán lá bị cuốn bay lả tả trên không trung, hòa cùng với nền trắng tạo nên một
cảnh sắc linh động tuyệt đẹp, sau đó một vài bông tuyết rơi trên người tướng sĩ,
sau đó tan đi……
Tuyết này, đến ban đêm sẽ lớn hơn thôi.
Quả nhiên, đến đêm thì bão tuyết thật lớn, quân đội xây dựng cơ sở tạm thời,
Mục Sa Tu Hạ chỉ huy điều độ, làm gương tốt nên ngại ngần không thể chui vào
trướng ấm, trong lòng ôm nhuyễn ngọc ôn hương.
Vi Nhi lại cố ý muốn cùng Liên Kiều ngủ chung ở một lều tỏ vẻ thân cận, Liên
Kiều nghĩ dù sao cũng đang là thời kì trăng mặt của nàng ấy, nay lại biến thành
của mình, Liên Kiều mềm lòng, liền đáp ứng nàng ta.
Nửa đêm, bất chợt xuất hiện tiếng kêu giết vang trời, Liên Kiều cùng Vi Nhi
đồng thời thức tỉnh.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Gương mặt lành lạnh của Vi Nhi lần đầu xuất hiện vẻ kinh hoảng.
Liên Kiều liếc nàng ta một cái, lạnh nhạt nói: "Bất luận xảy ra ra chuyện gì,
chúng ta chỉ là nữ nhân tay không tấc sắt, đánh đánh giết giết bảo vệ doanh địa
là chuyện của những nam nhân, dù có nôn nóng cũng không có tác dụng, bên ngoài
đã có thủ vệ che chở rồi, tạm thời không cần lo lắng tính mạng, ngủ đi!"
Có thể là đánh lén, Liên Kiều cố giữ vững tỉnh táo an ủi tiểu nữ nhân bị kinh
sợ bên cạnh, thấy nàng ta an tĩnh lại, liền đứng dậy vén màn đi ra ngoài.
Bên ngoài trướng mặc dù tiếng la hét vang trời, nhưng tinh binh của Mục Sa Tu
Hạ dù sao thân kinh bách chiến, đấu tranh anh dũng , bày trận địa sẵn sàng đón
quân địch , làm từng bước một, ngay ngắn trật tự.
Kéo lấy một thân binh bên cạnh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thân binh kia đối với Liên Kiều rất là cung kính, ôm quyền khom người: " Hồi
thái tử phi, hình như có người tập kích doanh trại!"
Tập kích doanh trại? Là ai gan to như vậy, ở trong biên giới Cách Tát quấy
rầy quân đội Cách Tát, hơn nữa dẫn đội còn là vị thái tử thần dũng từ trước đến
giờ nổi danh khát máu, chẳng lẽ là chán sống?
Nhìn ánh lửa ngất trời phía trước, trong lòng dâng lên Liên Kiều một cỗ dự
cảm chẳng lành, trận cướp doanh trại lần này quỷ dị lạ thường.
Xoay người muốn hồi doanh trướng, bên tai truyền tới hai tiếng kêu rên, ngạc
nhiên ngẩng đầu, hai người thân vệ canh giữ ở cửa té xuống đất, đã tắt thở. Một
người áo đen tự trong màn đi ra, kiếm trong tay đang nhỏ máu!
Liên Kiều hoảng sợ trừng mắt trước nhìn thích khách từng bước một tới gần
mình, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Đưa mắt nhìn bốn phía, hình
như không ai chú ý tới nơi này có người xông vào, mọi người đều bị tiếng la giết
phía trước thu hút hết chú ý, ngay cả có hai người chết ở nơi này cũng không
biết. Liên Kiều biết rất rõ, nếu mình kêu cứu, một giây kế tiếp sẽ toi mạng ngay
dưới kiếm của người này, nếu như chạy trốn, nàng không xác định chân của mình có
thể mau hơn kiếm của đối phương hay không.
Cố đè xuống nhịp tim đập loạn, Liên Kiều tung ám tiễn thật nhanh, người nọ
hiển nhiên không ngờ tới nàng lại đột nhiên ra tay, chỉ nhanh nhẹn đưa tay đỡ,
nghiêng người tránh khỏi mũi tên đang hướng về mi tâm của mình, cũng vừa lúc làm
cho Liên Kiều có cơ hội chạy trốn.
"Cứu mạng. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Nàng vừa chạy vừa kêu, cố gắng dẫn
dắt sự chú ý của đám binh lính chung quanh, nhưng tiếng la giết vang trời kia đã
che mất tiếng kêu cứu của nàng.
"Tỷ tỷ! Đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn Vi Nhi đột nhiên từ bên cạnh chạy đến,
Liên Kiều mặc dù cảm thấy có chút khác thường cổ quái, nhưng tình huống khẩn cấp
không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, kéo lại Vi Nhi tay, vừa chạy vừa nói: "Chạy
mau, có người. . . . . ."
Sau ót một trận đau đớn, một khắc trước khi ngã xuống, nàng nhìn thấy Vi Nhi
áo trắng như tuyết, nụ cười quỷ dị cùng bầu trời ngập đầy tuyết trắng hòa làm
một thể. . . . . .
Thích khách che mặt tiếp lấy thân thể ngã xuống của Liên Kiều, nhìn về phía
Vi Nhi, đáy mắt xẹt qua một nụ cười nham hiểm, sau lưng đã có binh lính phát
hiện không ổn, chạy tới bên này, thích khách tà tà đâm ra một kiếm, ở đầu vai Vi
Nhi kéo lê ra một vệt máu đỏ chói mắt, xoay người, ôm Liên Kiều vào trong ngực,
mấy cái lên xuống biến mất vào gió tuyết tối tăm.
Nhức đầu, mắt nặng nề, mệt mỏi. . . . . .
Trước mắt vẫn luôn là một mảnh đen tối, nàng —— đã chết rồi sao? Nếu quả thật
chết rồi thì cũng thôi, nhưng vì sao lần này cảm giác về cái chết lại khác hẳn
với lần trước thế này? Nàng chỉ có thể cảm giác mình không ngừng rơi xuống. . .
. . . Rơi xuống. . . . . .
Hình như qua thật lâu, hình như lại chỉ qua trong nháy mắt, bóng tối trước
mắt từ từ rút đi, tia sang mờ ảo từ từ bao quanh nàng. Trong miệng không biết bị
rót xuống cái gì, lành lạnh, ngọt ngào, làm trơn , yết hầu khô khốc trong nháy
mắt được làm dịu.
Thích ứng với ánh sáng này nhàn nhạt, Liên Kiều ra sức làm cho mình mở mắt.
Tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, nàng phát hiện mình ngủ ở trên một cái giường,
chăn mềm mại, mùi hương thơm mát bao quanh. Di chuyển tròng mắt nhìn khắp nơi,
phát hiện đây là một gian phòng hoa lệ nhưng không kém phần lịch sự tao nhã.
Màn lụa mỏng thượng hạng, kèm với những lớp tua rua rực rỡ sắc màu chập chn
ngay trước mắt, trên chiếc giường bằng gỗ quý theo phong cách cổ xưa mà trang
nhã. Cách thức bày trí của gian phòng này không phải là phong cách của Cách Tát
quốc cũng không phải là Phiên quốc , đây là đâu vậy? Thử giật giật tay chân, hơi
sức đang từ từ tụ lại, đẩy chăn gấm ra, có chút cố hết sức ngồi dậy. Vén màn lụa
lên, mờ mịt nhìn đàn hương tỏa ra làn khói nhẹ trên bàn. Nếu như không nhớ lầm,
nàng gặp nạn rồi. Vậy người cướp nàng sẽ là ai?
Chương 32: Lương đế
Từ lúc đến thế giới này đến giờ, tự hỏi chưa bao giờ cùng người kết thù kết
oán, thù riêng cơ hồ là số lẻ. Cho dù là Vi Nhi công chúa bởi vì ghen mà sinh ra
hận, trước khi thăm dò lai lịch của nàng cũng sẽ không tùy tiện ra tay, Mục Sa
Tu Hạ khôn khéo đến bực nào, nếu bị hắn phát hiện, kết quả người đó sẽ rất thê
thảm. Hôm nay thân phận của nàng tất nhiên đã khác trước, trừ là thủ lĩnh thái y
nước Cách Tát, còn là Thái Tử phi, càng quan trọng hơn chính là cột trụ tinh
thần dân tâm của triều Cách Tát, bất kỳ Hoàng thất nước nào từng có quan hệ với
Cách Tát quốc, người có hiềm khích hoặc quyền lợi chính trị trung tâm cũng có
thể xuống tay đối với nàng, cho nên nếu bị người ta bắt thì kết cuộc của nàng
chỉ có một con đường.
Dựa theo tình huống trước mắt mà phân tích, nàng rất có thể sẽ bị chém đầu
răn chúng, trực tiếp phá huỷ hình tượng của nàng.
Đến lúc đó Cách Tát quốc dĩ nhiên sẽ mất đi chỗ dựa tinh thần. Hoặc có một
loại khả năng khác đó chính là dụ nàng phản bội, đây cũng chính là mục đích của
bọn họ khi bắt sống nàng. Nếu nh
ư nàng đoán không sai, như vậy tạm thời có nàng lẽ không nguy hiểm đến tánh
mạng.
Dựa vào cột giường đang suy nghĩ, cửa"Ken két" một tiếng mở ra.
Một nam tử bộ dáng ngọc diện thư sinh đi vào phòng, chiếc cằm kiên nghị, bờ
môi đầy đặn mềm mại, sống mũi thẳng tắp, mày kiếm vút cao, đầy đặn cơ trí. Cả
khuôn mặt đều toát lên nét cương trực, nhưng đôi mắt phượng âm nhu lại đánh vỡ
toàn bộ khí thế chính trực của nam nhân trên gương mặt, khiến cho người này xem
ra tâm cơ thâm trầm, tính tình bất thường. Nhìn lại hắn cẩm y hoa phục, da trắng
nõn mịn màng, liền biết thuộc loại người phú quý, sống an nhàn sung sướng.
Người kia là ai? Nàng có thể khẳng định mình chưa từng thấy qua, nhưng mà đôi
mắt phượng đó của hắn lại cực kỳ giống một người.
Nam tử đứng ở cửa từ trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt tự nhiên nói: "Ngươi
tên là Liên Kiều?"
Dựa vào cột giường vẫn tràn đầy mệt mỏi, Liên Kiều chỉ đưa mắt liếc hắn một
cái lại rũ xuống rèm mắt, không còn hơi sức nói: "Ngươi là ai?" Đã bắt nàng đem
đến đây, biết rõ còn hỏi tên nàng, nhàm chán!
Đối với sự vô lễLiên Kiều, nam tử cũng không tức giận, khí độ ung dung mà đi
đến mép bàn ngồi xuống, nói một cách không nhanh không chậm: "Nghe nói y thuật
của ngươi rất cao, có sở trường cải tử hồi sanh."
"Nhà của ngươi có người sắp chết sao?" Vẫn không còn hơi sức, nhưng từ miệng
thốt lên vẫn là những lời nói làm cho người ta tức chết, Liên Kiều chỉ là đang
thử, thử hắn có tức giận hay không, lúc một người tức giận chính là thời điểm
thiếu kiên nhẫn nhất, lời nói muốn moi ra từ hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng sự thật làm nàng vô cùng thất vọng, mặc dù thấy được sát khí chợt lóe
lên nơi đáy mắt của hắn, nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nụ cười giắt khóe
miệng, thì thầm: "Khá lắm!"
Con ngươi ở đáy mắt đánh một vòng hình cung, Liên Kiều ngước mắt nhìn thẳng
vào hắn nói: "Tại sao không giết ta?"
Hắn cười nhẹ: "Ngươi rất muốn chết sao?"
"Không muốn!" Nàng nói thật, "Ta chỉ khá là hiếu kỳ về thân phận của
ngươi."
"Ngươi cảm thấy thân phận ta là gì?" Hắn liếc nhìn nàng.
Liên Kiều cười đến vô hại: "Nếu như ta không đoán sai, ngươi phải là Hoàng đế
Lương Quốc."
Nụ cười ngưng ở khóe miệng, lúc này Liên Kiều có thể cảm nhận được sát khí
muốn giết nàng của hắn.
Không khí ngưng trệ, Liên Kiều chờ hắn sơ hở.
"Làm sao biết được?"
Cảm nhận được hơi thở đối phương dần dần nhẹ xuống, Liên Kiều biết mình đã
tránh được một kiếp, buông lỏng nói: "Vải lót của ngươi."
Nam tử cau mày, liếc mắt nhìn thấy y phục của mình một màu vàng rực lộ ra
phía trên giày, trong nháy mắt, hang mày giãn ra, , nụ cười sâu hơn: "Thật là
một cô gái thông minh."
Trong lòng Liên Kiều đã sớm có suy tính, người muốn trừ khử nàng nhất phải là
Phiên quốc, nếu như cướp nàng là người Phiên, hiện nay nàng chỉ còn là một thi
thể, không có đạo lý lưu lại mạng của nàng, hiện nay, Phiên quốc hầu như đã mất
một nửa quốc gia, đương nhiên sẽ không có thời gian dụ nàng phản bội, trực tiếp
giết chết nàng để đả kích tinh thần Cách Tát, trọng chấn quốc cương mới là biện
pháp hữu hiệu nhất, nhưng hiện tại nàng còn sống, vậy kình địch còn dư lại cũng
chỉ có thể là Lương Quốc.
Lương đế là một người có tâm cơ thâm trầm âm hiểm, trình độ gian trá giảo
hoạt nhất định không thua gì Mục Sa Tu Hạ, cho nên từ đầu đến giờ mới luôn ôm
chặt thái độ bàng quan, chờ Phiên quốc cùng Cách Tát đấu đến mức cả hai bên tổn
hại hắn vừa có thể giữ thực lực, lại có thể ngồi nhìn trai cò tranh nhau ngư ông
đắc lợi, đây vốn là một công đôi việc, là chuyện tốt, nhưng dù tính toán đến
đâu, chính Lương đế cũng không ngờ, Phiên quốc lại không chịu nổi một kích của
Cách Tát, tinh thần đại quân Cách Tát giống như cầu vồng, dễ dàng chiếm lĩnh một
phần lớn lãnh thổ của Phiên quốc, điều này làm cho Hoàng đế Lương Quốc rốt cuộc
không thể ngồi yên, nếu như không ngăn lại, mặc cho loại cục diện này chậm rãi
lan tràn ra, Phiên quốc hôm nay chính là hình ảnh tương lai không xa của Lương
Quốc
Đối với gã nam nhân này, Liên Kiều cũng không xác định chính là Lương đế, mặc
dù Cách Tát, Phiên quốc cùng Hoàng thất Lương Quốc chia ra lấy đen, trắng, và
màu vàng làm chủ đạo, nhưng có thể sử dụng màu vàng cũng không nhất định chỉ
giới hạn ở Hoàng đế, nàng đã từng thấy Long Tiêu cũng dùng vải màu vàng kim làm
tay áo lót và áo lót, nàng nói như vậy chỉ là muốn nhìn xem thử phản ứng của đối
phương như thế nào mà thôi, để cho nàng hạ kết luận này chính là ánh mắt của
hắn. Hắn có một đôi mắt giống Long Tiêu như đúc, chỉ là vẻ mặt lộ vẻ âm trầm
lạnh lẽo hơn. Theo nàng biết, Long Tiêu chỉ có một người huynh đệ, đó chính là
đương kim Hoàng đế Lương Quốc. Nhìn đồng tử mắt của hắn không ngừng co rúc lại,
Liên Kiều biết chiêu của mình đã nhắm trúng rồi.
Không ngờ Lương đế sẽ đích thân tiếp kiến nàng, như vậy nơi này chắc chắn là
hoàng cung Đại Lương rồi, mình gặp phải vận số gì thế này, vừa rời khỏi hoàng
cung Cách Tát, lại bị bắt vào hoàng cung Đại Lương, làm sao cũng không thể thoát
khỏi quan hệ thân thiết với mấy vị hoàng thân quốc thích này hết vậy?!
Không biết sau khi Mục Sa Tu Hạ phát hiện mình trúng kế điệu hổ ly sơn của
người khác, người luôn luôn tự cho mình rất cao như hắn sẽ có nét mặt gì, thật
tò mò! Ai, đáng tiếc không thấy được. Liên Kiều vẫn còn rất bội phục mình đến
nước này còn có thể nghĩ đến những chuyện tầm phào như thế, định thần lại, nàng
cảm thấy ít nhất nên cho đối phương một chút tôn trọng, nói thế nào người ta
cũng là Hoàng đế.
"Tiểu nữ tử thỉnh an hoàng thượng." Ngoài miệng lễ phép, nhưng thân thể từ
đầu đến cuối vẫn ngồi tựa vào mép giường.
Long Ứng không thèm so đo với nàng, khách sáo nói: "Thái tử phi không cần đa
lễ."
"Không biết hoàng thượng phí lớn trắc trở như vậy đem ta mời tới nơi này có
gì chỉ giáo?" Biết rõ chạy trốn là vô vọng, nàng chỉ có thể chậm rãi đối đầu với
hắn, chờ mong Mục Sa Tu Hạ sẽ đến cứu nàng. Cũng không phải là nàng đối với hắn
có bao nhiêu lòng tin, nàng chỉ chắc chắn rắng, nếu là một thái tử, là một thái
tử đối mặt với chuyện thái tử phi bị cướp, hắn tuyệt sẽ không ngồi yên không
quan tâm đến
Đôi mắt phượng quyến rũ lóe lên tia sáng lóa mắt, cười khẽ nói "Thái tử phi
quá khiêm nhượng, chuyện chỉ giáo ta đây không dám, trẫm chỉ hy vọng thái tử phi
có thể đem y thuật trác tuyệt của ngài truyền cho Đại Lương ta, đó chính là phúc
phần của dân chúng Đại Lương ta rồi !"
Lời hữu ích ai không biết nói, xem ra Lương đế muốn dùng chính sách để dụ dỗ
nàng, cũng tốt, học thuật trao đổi không phân chia ranh giới quốc gia, hứa với
hắn cũng không sao, cô nương tốt không chịu thiệt trước mắt, nếu thực sự chọc
giận hắn mình cũng không có lợi.
"Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, Liên Kiều sẽ cố làm hết sức."
"Như thế rất tốt!"
Long Ứng tựa như hết sức hài lòng biểu hiện của Liên Kiều, đáy mắt có tia tối
tăm thoáng qua, đứng dậy muốn đi, Liên Kiều gọi hắn lại.
"À, hoàng thượng. . . . . ."
Dừng lại, xoay người, nhàn nhạt nhìn nàng.
Nở nụ cười thản nhiên, Liên Kiều dịu dàng nói: "Có thể cho ta gặp mặt Long
Tiêu Vương Gia một lần hay không?"
Long Ứng nhíu mày, ngay sau đó mỉm cười nói: "Được."