Chương 33: Thái hậu
"Nghe nói ngươi tìm Bổn vương?"
Sau khi Long Ứng đi, Liên Kiều cảm thấy có chút mệt mỏi, nằm xuống ngủ, lúc
Long Tiêu tiến vào, nàng còn nửa nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Không thèm khách sáo, Liên Kiều ôm chăn ấm áp tựa vào trên thành giường, miễn
cưỡng nhìn hắn, gật gật đầu nói: "Đúng, tìm ngươi."
Long Tiêu vòng tay ôm ngực, tựa vào cạnh cửa, thưởng thức cử động không hợp
với lễ nghi của cô gái trên giường, ở trước mặt nam nhân đắp chăn ngủ nướng loại
động tác này tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện ở trên người một cô nương
nghiêm chỉnh, ở trên người nàng lại tự nhiên không hề có chút giả tạo, nhưng lại
không làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng chút nào, thật là một nữ nhân kỳ dị.
Chau mày lại, Liên Kiều nói một cách u ám: "Ngươi phái người bắt có
Sớm biết hắn sẽ không nói lời thật, chỉ là từ trong câu trả lời nửa thật nửa
giả này, ít nhất nàng đã hiểu rõ hắn quen biết đã lâu, đêm đó đại nhân trong
miệng người áo đen rất có thể chính là người nam nhân trước mắt này.
"Thật là đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, không biết nàng ấy rốt cuộc đã trộm
thứ gì."
Nàng giả vờ thở dài, cố ý hời hợt, âm thầm quan sát vẻ mặt của Long Tiêu,
không ngoài dự đoán, hơi thở của hắn tắc nghẽn.
"Đúng vậy, hồng nhan bạc mệnh!"
"Ai, dù là trộm đồ cũng tội không đáng chết! Thái tử cũng thiệt là. . . . .
."
"Đúng vậy, tội không đáng chết."
"Không biết nàng ấy trộm là vật gì đây nhỉ?" Nàng mở đôi mắt to long lanh vô
hại nhìn về phía Long Tiêu.
Lúng túng cười một tiếng, Long Tiêu trở lại tự nhiên: "Thái tử không có nói
cho ngươi biết sao?"
Nhún vai: "Biết thì đâu hỏi ngươi."
"Cái này, thứ cho ta có lòng mà không giúp được gì."
"Nơi này là hoàng cung sao?" Nàng đổi đề tài.
"Đúng vậy, muốn đi tham quan không?" Long Tiêu mời.
Tròng mắt linh động đảo vòng, nàng cười: "Được!"
Hoàng cung Lương Quốc đối với nàng mà nói cũng không xa lạ, lối kiến trúc
cùng Tử Cấm thành không kém bao nhiêu, mái cong vểnh lên, tường đỏ ngói vàng,
rường cột chạm trổ, khí thế mạnh mẽ.
Đã sớm bắt đầu vào đông, những đóa mai hồng trong vườn ngự uyển đang đua nhau
nở rộ. Tuyết trắng, mai hồng, màu sắc rực rỡ tươi đẹp đến khiến người thở
dài.
“ Hôm nay xuân đến sớm, đông vẫn còn tuyết rơi, mưa phùn đang lất phất, mai
hồng đã nở đón xuân sang. . . . ." Không nhớ rõ là câu thơ của nhà thơ nào,
Trong đầu của nàng bỗng nhiên xuất hiện một đoạn thơ như thế, bất tri bất giác
khẽ ngâm thành lời.
Tiếng vỗ tay vang lên bên tai làm nàng hồi hồn, Long Tiêu mặt đầy vẻ hứng thú
nhìn nàng.
“Liên cô nương lúc nào cũng làm người khác ngạc nhiên.”
Nắm thật chặt quần áo mùa đông trên người, ánh mắt của hắn đã làm cho nàng có
chút rùng mình, gã nam nhân này là kẻ chuyên vuốt đuôi ngựa. Mặc kệ hắn, Liên
Kiều tiếp tục đi về phía trước thưởng mai.
"Đứng lại! Người nào?"
Một tiếng quát, Liên Kiều dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn lại, đứng từ
rất xa có một đội người, mấy cung nữ phía trướcđường, mấy thái giám đứng thành
hàng phía sau, mấy ma ma đang nâng đỡ, một phụ nữ trung niên toàn thân phục
trang đẹp đẽ, đám người rầm rộ khí thế, cực kì phô trương.
Một cung nữ thấy Liên Kiều chậm chạp không có phản ứng, cả giận nói: "Lớn
mật! Nhìn thấy phượng giá của Thái hậu còn không quỳ xuống!"
Thái hậu? Mới vừa gặp qua Hoàng đế, lại thấy Thái hậu, chẳng lẽ gia đình
hoàng gia này hôm nay đồng loạt kéo nhau đi dạo phố à?
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu!" Không đợi Liên Kiều có động tác, Long Tiêu đã
đi trước một bước tiến lên khom mình hành lễ.
"Tiêu nhi mau mau bình thân." Thái hậu từ ái đỡ Long Tiêu dậy, đáy mắt tràn
đầy thương yêu, "Hôm nay sao lại có rãnh rỗi vào cung thế?"
Long Tiêu liếc mắt nhìn về hướng Liên Kiều nói: "Hoàng huynh mời Cách Tát
thần y tới Đại Lương ta làm khách, nhi thần cùng vị Liên thần y này cũng coi có
thể là bạn cũ, nên vào cung chào hỏi."
"Hả?"
Từ ái trong mắt của Thái hậu trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, bắn tia
nhìn bén nhọn về phía Liên Kiều, "Cách Tát thần y?"
Ha ha, ánh mắt của Thái hậu này cũng biến đổi quá nhanh đi, quả nhiên là gừng
càng già càng cay, ở xã hội phong kiến muốn tu luyện đến cấp bậc Thái hậu này sợ
rằng đã là Lão Yêu ngàn năm rồi.
"Thái hậu nương nương cát tường!" Không biết làm sao chào hỏi, liền đem lời
thoại nàng hay xem phim của triều Thanh lấy ra diễn cho hoàn hảo nhân vật.
Thái hậu rõ ràng kinh ngạc, địch ý trong mắt bắt đầu từ từ biến mất: "A, từ
may mắn này khá là mới mẻ, cũng thực sự làm người ta vừa lòng.”
Nói nhảm, Đại Thanh triều người ta đã sử dụng mấy trăm năm rồi, đương nhiên
là lời thoại đã được chứng nhận bằng cấp đàng hoàng. Không làm vui lòng người ta
sao được.
"Tạ nương nương khen ngợi, tiểu nữ tử Liên Kiều tham kiến thái hậu nương
nương!" Liên Kiều ngọt ngào hành lễ.
"Ừ, miễn lễ." Thái hậu khí độ ung dung cao quý.
"Tạ Thái hậu!" Tới cổ đại đã lâu, điều gì thì còn chưa thuộc, chứ loại nét
mặt của nô tài này nàng đã học đủ mười phần, cổ đại thật không phải là địa
phương dễ lăn lộn.
"Ngươi là thần y?" Thái hậu quan sát nàng hỏi.
Liên Kiều lúng túng cười một tiếng nói: "Biết chút ít về thuốc, còn về từ
thần y chỉ là do mọi người cất nhắc ."
Thái hậu sáng tỏ gật đầu nói: "Nếu đã là thần y, chắc hẳn có chút bản lãnh,
hôm nay xin mời thần y cho đến xem mạch giùm ai gia một chút!"
Ách, Thái hậu này không phải khôn khéo bình thường, là la hay ngựa muốn thông
qua mắt bà ta cũng không phải chuyện dễ, xem ra là muốn kiểm tra nàng !
“Bên ngoài gió lạnh, mời thái hậu bước vào phòng chẩn mạch, có được không
không?" Liên Kiều chỉ đành phải trơ mặt ra cười theo.
"Không cần, lát nữa hãy đến Phượng Nghi các ." Nói xong liền rung một thân
châu báu rời đi.
Liên Kiều lấy lại tinh thần, nhìn về phía Long Tiêu, lúng túng mở miệng:
"Thái hậu có ý gì thế?"
Long Tiêu nhún vai nói: "Bảo ngươi đến xem bệnh...!"
Gật đầu, cau mày, thì thầm: "Thái hậu có bệnh gì vậy nhỉ?"
Bên tai bất chợt nóng lên, môi của Long Tiêu ghé vào vành tai nàng, hơi thở
ấm áp phất vào lỗ tai: "Không có bệnh!"
Hả?
Không biết lời nói của Long Tiêu là thật hay giả, nhưng Thái hậu tuyệt đối là
một chủ nhân không dễ gì phục vụ. Chuyện xem chẩn cũng chỉ có thể đi một bước
tính một bước rồi. Chỉ là, ở nơi này là hoàng cung Lương Quốc, mặc dù nàng chắc
chắn mình sẽ không chết, nhưng muốn kiếm sống ở trong địa bàn của người ta,
ngoài việc tỏ ra uyên bác, nhưng cũng không làm ra vẻ quá xuất sắc, nếu chủ nhân
nơi này không muốn gặp ngươi, đương nhiên sẽ nghĩ đủ cách ngược ngươi như thế
nào thì ngược, chỉ cần không chết ngươi là được. Vì an toàn cùng cuộc sống thoải
mái của mình, Liên Kiều quyết định làm tiểu nhân một lần.
Một lúc lâu sau Liên Kiều ngoan ngoãn xuất hiện tại Phượng Nghi các xem chẩn
cho Thái hậu. Cẩn thận bắt mạch hai mươi phút, mạch tượng không nổi không chìm,
hòa hoãn có lực, quả nhiên không cảm nhận được thái hậu có bệnh gì, Long Tiêu
không có lừa gạt nàng. Xem xét lại, nàng cảm thấy Thái hậu này thật sự lợi hại,
đem thân thể không bệnh đến bảo nàng xem chẩn, người bình thường vì muốn biểu
hiện y thuật của mình tuyệt đối không phải là hư danh, đương nhiên từ không bệnh
sẽ nói ra thành có bệnh, như vậy sẽ bị lộ tẩy rồi.
Sửa sang lại làn váy, Liên Kiều cố làm ra vẻ thâm trầm: "Thân thể của Thái
hậu thực ra không có bệnh, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Nằm ở trên giường, mắt phượng Thái hậu lạnh lẽo.
Mắc câu rồi! Nhanh chóng liếc Thái hậu một cái, Liên Kiều rủ mi khiêm nhường
nói: "Thái hậu có thường cảm thấy đầu có chút đau và hay choáng váng hay
không?"
Thái hậu cau mày, ngừng một chút nói: "Không sai, vậy thì sao?"
Nhẹ cong khóe miệng, Liên Kiều vẫn khẽ nhún nhường: "Thái hậu bị chính là tâm
bệnh!"
Nữ nhân trong cung có thể ò đến vị trí Thái hậu cao chót vót này đương nhiên
có tâm cơ cực kỳ tâm cơ thâm trầm, giỏi về luồn cúi nhất định không phải người
thường có thể tưởng tượng ra được, cho dù thân thể có khỏe mạnh đến đâu, nhưng
hàng năm do dùng não quá độ luôn sẽ không tránh được tình huống sẽ có chút đau
nửa đầu, trên căn bản đó chính là kết quả của vỏ đại não bị kích thích quá độ,
Liên Kiều chính là nhắm trúng vào điểm này, tấn công vào nhược điểm của bà
ta.
"Nếu thế, thì phải chữa như thế nào?" Thái hậu rốt cuộc dao động.
Liên Kiều cười thầm trong lòng, ngoài mặt lặng lẽ nói: "Thái hậu lo nước lo
dân, lòng mang thiên hạ, lao tâm phí công, nên chứng đau dầu này của ngài chính
là kết quả tâm thần mệt mỏi, hơn nữa sẽ ảnh hưởng cực lứn đến dung nhan của nữ
nhân, sẽ sớm già. . . . . ."
"Không sai, ai gia xác thực cảm thấy mấy năm nay già cực kì mau!" Nữ nhân sợ
nhất là già, nên câu nói này của Liên Kiều đã chọc trúng điểm yếu của Thái
hậu
Liên Kiều nịnh nọt nói: "Thái hậu yên tâm, tiểu nữ tử có một phương thuốc bí
truyện, nguyện vì Thái hậu cống hiến phần sức lực nhỏ bé."
"Thật sao?" Ánh mắt của Thái hậu cũng sáng, lấp lánh phát ra tia sáng
xanh.
"Toa thuốc này, chẳng những có thể khiến dung nhan của Thái hậu toả sáng,
giảm bớt nếp nhăn, hơn nữa còn có thể làm cho ngài thả lỏng tinh thần, giảm bớt
áp lực, nhức đầu cũng không thuốc mà tự khỏi."
Tâm nguyện lớn nhất của nữ nhân đó chính là trẻ mãi không già, nên lời nói
này của Liên Kiều đã khiến Thái hậu vui mừng không thôi, lập tức lệnh cho Liên
Kiều chuẩn bị phương thuốc mỹ dung.
Là một chuyên viên dinh dưỡng của thế kĩ hai mươi mốt, đối với các loại bí
truyền bồi trong dưỡng ngoài, bổ huyết dưỡng nhan, Liên Kiều có thể nói hạ bút
thành văn, là tuyệt đối quyền uy!
Dùng nước ép dây mướp, nước ép dưa chuột, tường vi lộ cũng tinh hoa các loại
thực vật thêm lòng trắng trứng gà điều chế ra một bình lớn mặt nạ dưỡng da, ngự
dụng suối nước nóng ở trong hoàng cung làm thành một SPA dưỡng da cho Thái hậu,
bắt đầu từ ngày đầu tiên đã thấy được hiệu quả rõ rệt, Thái hậu thấy cực kì có
tác dụng nên hạ lệnh cứ hai đến ba ngày phải đến chữa trị cho bà ta. Liên Kiều
lúc này đã có thể phát huy sở trường chuyên nghiệp của nàng ở thế kỉ hai mươi
mốt, điều chế các loại thực phẩm dưỡng nhan vừa ăn ngon lại vừa làm đẹp da, đem
vị thái hậu nào đó vui vẻ đến mức chỉ còn thiếu mỗi việc đem nàng tịch thu làm
con gái nuôi. Tiếp theo thỉnh thoảng nàng lại chế ra lại kem lột mụn nhẹ cho các
phi tần, càng thêm rất được các gia nhân ở chốn hậu cung thích thú. Bên trong
hoàng cung Đại Lương, cuộc sống sau khi bị cướp của Liên Kiều có thể nói hòa
buồm xuôi gió. Mà ở đại mạc mênh mông bát ngát, có một nam nhân cũng đang phát
điên tìm nàng.
Chương 34: điên cuồng
"Có tin tức của thái tử phi chưa?" Trong quân trướng, đôi mắt của Mục Sa Tu
Hạ hiện đầy tơ máu, đã không nhìn ra màu xanh vốn có thuở xưa, đỏ đến mức có thể
thấm ra máu, hai mắt trong đêm tối giống như một đầu dã thú nguy hiểm.
Tiểu binh hồi báo sớm đã bị sát khí tản mát ra từ toàn thân của Mục Sa Tu Hạ
làm sợ đến mức hai chân như nhũn ra, vốn là quỳ trên mặt đất, hôm nay càng thêm
đặt mông ngồi bệt trên gót chân, dù là sợ, nhưng tin tức làm hắn chết không có
chỗ chon này vẫn phải bẩm báo cho thái tử điện hạ .
"Hồi điện hạ, không có. . . . . . Không có. . . . . ."
"Phanh —— Đông ——" một vật thể bay lên, rồi sau đó rơi xuống đất, tiếp theo
là hộc máu.
Ô ~~~ sớm biết sẽ là như vậy, thám tử tiểu binh vô lực, trước khi ngất xỉu
phát hiện mình đúng lúc là một tên quỷ không may thứ mười ba, hai binh lính từ
bên ngoài trướng đi vào lặng lẽ đem quỷ xui x
ẻo trên đất kéo ra ngoài.
"Điện hạ bớt giận. . . . . ." Tả Hữu Phó tướng song song quỳ xuống đất, suốt
một tháng nay, chủ nhân của bọn họ tìm kiếm không ngủ không nghỉ, quả thật muốn
đem cả Phiên quốc lật ngược lên trời, vẫn không có tin tức của thái tử phi, thậm
chí ngay cả người bắt cóc thái tử phi là ai cũng cũng không biết, bây giờ chủ
nhân gần như đã đạt đên giới hạn điên cuồng, không tìm được người, đầu của bọn
họ cũng đừng mong giữ được.
"Bớt giận? Các ngươi gọi Bổn vương bớt giận?" Mục Sa Tu Hạ cơ hồ là rống, hai
mắt đầy máu nhìn chằm chằm hai người quỳ trên mặt đất hận không được một chưởng
đánh chết bọn họ. Trận đánh lén của một tháng trước làm cho hắn bất ngờ, vốn
tưởng rằng là Phiên quốc phản pháo, chỉ dẫn theo 5000 tinh binh, chính hắn để
lại năm trăm người trông chừng doanh địa, dẫn theo phần lớn binh lực đi ra
ngoài nghênh chiến, khi những binh sĩ mặc quân phục Phiên quốc vừa đánh vừa lui,
cuối cùng quân lính tan rã thì Mục Sa Tu Hạ mới phát giác ra có gì bất
thường.
Cấp tốc chạy về, cũng đang trên nữa đường gặp được binh sĩ báo tin, biết được
Liên Kiều bị cướp. Một đường mau chóng đuổi theo, nhưng ngay cả nửa bong người
cũng không nhìn thấy, thậm chí ngay cả dấu chân, dấu vó ngựa cũng không lưu lại,
những người này giống như chưa từng xuất hiện, biến mất trong không khí.
Hắn toàn bộ tìm nàng 40 ngày, ở trong bốn mươi ngày này, hắn đêm không thể
say giấc, ăn không biết ngon, trong đầu trừ nàng ra vẫn toàn là nàng, lúc nào
thìtrong lòng hắn đã nặng đến mức này, hắn không cách nào phân biệt, chỉ biết là
cuộc sống từ trước đến nay của hắn, chưa bao giờ giống như bốn mươi ngày vừa
qua.
Hắn thô bạo máu tanh, người bị giết vô số, hắn đem tất cả mọi thứ cản trên
đường đi của hắn liên tiếp biến thành địa ngục. Cho là Phiên quốc đem Liên Kiều
cướp đi, lần nữa tụ họp binh lực bằng tốc độ nhanh nhất, phương thức dã man tàn
nhẫn nhất, cơ hồ san bằng lãnh địa Phiên quốc, thậm chí lật ngược toàn bộ quốc
đô của Phiên quốc, hắn từ suy nghĩ trong lòng cho đến lúc bộc phát tức giận đã
làm cho Hoàng đế Phiên quốc cả đêm bỏ hoàng cung chạy, lại vẫn không tìm được
nàng, hắn vẫn không tìm được nàng !
Hắn nôn nóng, hắn giận dữ, hắn đau, cũng không nơi phát tiết. Ở dưới hoàng
thành Phiên quốc, hắn ngửa mặt lên trời rít gào! Lần đầu tiên bị cảm giác vô lực
mãnh liệt lan tràn khắp toàn thân, làm hắn không cách nào hô hấp. Hắn bị điên
rồi, bởi vì nàng mà điên cuồng, bởi vì hồng nhan như nàng mà giận dữ, bởi vì
nàng mà hắn muốn san bằng thiên hạ, bởi vì nàng. . . . . . Hắn đã không còn là
hắn!
Lấy được thiên hạ, lại mất nàng. Trong lòng một chỗ nào đó như vỡ ra, hơn nữa
vết rách đó lại càng lúc càng lớn, từng cơn gió lạnh buốt xói qua tim, đau đến
tột đỉnh! Nắm chặt lòng bàn tay, hắn có thể lấy được rất nhiều, nhưng lại đã để
mất nàng.
Đáng chết!" Một quyền đấm ra, cái bàn ứng tiếng vỡ vụn. Mỗi lần nhớ đến nàng,
Mục Sa Tu Hạ liền hận không thể đem hết những người tập kích doanh trại đêm đó
nghiền xương thành tro, càng hận chính mình nhất thời lơi lỏng, không nghxi đến
những người đó là vì nữ nhân của hắn mà đến.
Nhìn cái bàn chia năm xẻ bảy trên đất, hai Phó tướng liếc mắt nhìn nhau, co
rụt cổ lại, rất muốn hèn nhát té xỉu, như vậy sẽ không còn tiếp tục chịu đựng
cơn giận dữ của Điện hạ. Ai tới cứu, cứu bọn họ đi!
"Điện hạ! Bên ngoài trướng có người cầu kiến, nói là biết vị trí thái tử
phi." Mạc Cổ Nhĩ vung trướng vào bên trong, kích động đến mức thậm chí ngay cả
hành lễ cũng quên. Thái tử phi tung tích không rõ, sống chết chưa biết, Điện hạ
cũng đã sắp điên, hơn một tháng qua, mấy cận thân thị vệ như bọn họ trơ mắt nhìn
Điện hạ một ngày một ngày gầy đi xuống, một ngày một ngày tổn thương người khác,
nhưng càng thương tổn tới mình hơn, từng ngày, từng ngày biến thành ác quỷ, bọn
họ cũng đau lòng, cũng lo lắng. Bọn họ biết, nếu còn tiếp tục như thế này, thái
tử điện hạ nhất định sẽ ngã xuống. Hôm nay có người biết vị trí của thái tử phi,
làm sao không làm mọi người phấn chấn mừng rỡ được.
Nghe được mạc Cổ Nhĩ thông báo, Mục Sa Tu Hạ nhất thời như bị điện giật, hai
mắt trợn trừng, chặt chẽ nhìn chằm chằm Huyết thị vệ của mình, đã bao lâu, đã
bao nhiêu lâu không có tin tức của nàng, hắn đã tung người đi tìm kiếm nàng khắp
nơi nhưng không thấy, hắn cũng cho là tìm không được nữa , tin tức của
nàng"Gọi hắn vào đi!" Hắn gấp gáp hét lên.
Một thiếu niên dịu dàng một khí định thần nhàn đi vào bên trong trướng, thân
hình cao ráo gầy mà không yếu, môi hồng răng trắng, trong đôi mắt hẹp dài lóe
lên tia sang lấp lánh.
"Ngươi biết tin tức của thái tử phi?" Mục Sa Tu Hạ cố giữ vững trấn định, híp
mắt chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, trời mới biết tay của hắn run rẩy đến
bực nào.
Thiếu niên bình tĩnh nói: "Đúng vậy!"
"Nàng ở nơi nào?" Hắn gần như nghiến từng chữ từng chữ một từ hàm răng cắn
chặt
Thiếu niên khẽ mỉm cười: "Ở Lương Quốc."
Hắn ngơ ngẩn, gắt gao nhìn chăm chú vào người thiếu niên đó, ánh mắt lạnh
lùng: "Ngươi là ai?"
Thiếu niên nhíu mày: "Lạc Phong."
Hắn cau mày, tựa như ở tìm tòi quá khứ trí nhớ, rốt cuộc biến sắc: "Con tin
của Phiên quốc!"
Lạc Phong cười đầy bất đắc dĩ: "Điện hạ rốt cuộc cũng nhớ tới một nhân vật
như ta rồi."
"Sao ngươi lại biết vị trí của thái tử phi? Ngươi không phải là nên ở trên
cao kinh sao? Sao lại đến nơi này?"
Hắn xuất động tất cả tai mắt, thám tử, tìm tất cả địa phương có thể tìm,
nhưng vẫn không hề có chút thu hoạch gì về hành tung của nàng, người bị giam giữ
ở trên kinh, làm sao biết được, hắn không thể tin lời người này.
Lạc Phong có vẻ hết sức vô tội, dang hai tay ra nói: "Bởi vì đặc phái viên
Lương Quốc lúc đi sứ đến Cách Tát đã từng đi tìm ta, hắn hi vọng ta có thể hợp
tác với bọn họ giết thái tử phi, chỉ là thái tử phi có ân với ta, ta sẽ không
làm loại chuyện vong ân phụ nghĩa này. Khi biết quốc gia của mình bị vó sắt của
Điện hạ san bằng ta trốn thoát, chính là vì nói cho Điện hạ chuyện này, hi vọng
Điện hạ có thể mở một mặt lưới, bỏ qua cho dân chúng nước ta. Phiên quốc có lẽ
cũng muốn giết chết thái tử phi, nhưng họ, cũng không có gan này, có năng lực
bắt cóc thái tử phi mà không bị Điện hạ biết chỉ có Lương Quốc, hơn nữa bọn họ
còn có động cơ để làm việc này."
Mục Sa Tu Hạ không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người kia, nhưng cũng
không tìm được bất kỳ sơ hở trên mặt hắn. Người này phân tích không sai, khi vó
sắt đại quân của hắn đạp bằng Phiên quốc, làm quốc quân của Phiên quốc cả đêm
chạy trốn, là hắn biết Liên Kiều không ở nơi này , chỉ là tức giận của hắn không
có cách nào tiêu trừ, hắn không tìm được nơi để phát tiết, cho nên hắn khiến chỗ
này máu chảy thành sông, khiến quốc gia này biến thành Địa ngục, không ngờ nhất
là Lương Quốc lại bắt cóc nữ nhân của hắn, hắn bị thù hận che mắt mới có thể
không ngừng để tâm vào chuyện vụn vặt.
Long Tiêu, lại là hắn! Tay nắm chuôi kiếm của Mục Sa Tu Hạ căng thẳng, năm
ngón tay nắm chuôi kiếm đến trắng b. . Dám động nữ nhân của hắn, hắn sẽ làm cho
gã tên Long Tiêu đó chết không có chỗ chôn!
Tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên ngọc diện phong thần tuấn
lãng trước mắt, khóe miệng của hắn chợt cong một nụ cười, âm lãnh mà tàn
nhẫn.
"Có muốn làm Hoàng đế cho vui không?"
Quốc quân của phiên quốc đã chạy, tìm một con rối để làm hoàng đế cũng không
tồi, tương lai cho dù chánh chủ trở lại, thì màn kịch cha già cùng con trẻ tranh
nhau chiếc ngai vàng này sẽ cực kì thú vị, loạn đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là
Phiên quốc, đối với hắn mà nói Phiên quốc càng loạn càng tốt, hôm nay mặc dù hắn
chiếm lĩnh quốc gia này, nhưng lòng người ủng hộ hay phản đối, khó có thể giáo
hóa. Đợi đến giai cấp thống trị huyên náo xung đột vũ trang, dân chúng lầm than,
hắn đương nhiên có thể nhân danh chính nghĩa thuận lợi tiếp quản, dân chúng từ
trước đến giờ luôn luôn chỉ có một ý niệm thống nhất, đó chính là ai có thể ban
cho bọn họ chén cơm, người đó chính là chủ nhân.
Lạc Phong ngạc nhiên: "Điện hạ có ý là. . . . . ."
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là quốc quân Phiên quốc, xin chào bệ hạ!"