Y Nữ Xuân Thu

Chương 35: Chương 35: Chương 46: Lạc Thành




Hoàng cung Phiên quốc ngay cả cái ghế trong hoàng cung cũng cực kỳ xa hoa, tất cả công trình kiến trúc đều dùng cẩm thạch và vàng ròng để xây chung quanh. lan can bằng cẩm thạch, cầu nhỏ bằng cẩm thạch, cột trụ cũng bằng cẩm thạch, toàn là cẩm thạch Woaaaaa…….., ghế bằng vàng ròng , chân ghế bằng vàng ròng , khung cửa sổ bằng vàng ròng , và ly cũng bằng vàng ròng . . . . . . Liên Kiều nhìn thấy cũng phải nghẹn họng trân trối, từ khi tiến vào cửa thứ nhất hoàng cung cũng chưa thấy cánh cửa này đóng lại. Này. . . . . . Đây cũng quá khoa trương đi!

Phiên quốc bây giờ đã là nước phụ thuộc của Cách Tát quốc, bên trong thành có rất nhiều quân Cách Tát đóng giữ , quân đội Phiên quốc bị hợp nhất, một phần bị giải tán, một phần đến Tây Bắc khai thác mỏ. Vì vậy trừ hoàng cung được phép thành lập một đội thân vệ hoàng gia ở ngoài, Phiên quốc bây giờ đã là nước không có quân đội. Tất cả việc duy trì trị an và bảo vệ an toàn địa phương đều do quân đội Cách Tát đảm nhiệm.

Trên đất trống trước đại điện, đoàn người ăn mặc long trọng, xếp thành một hàng, nằm rạp ở trên đất, quỳ nghênh đón Cách Tát thái tử cùng thái tử phi đến.

Trong đoàn người này có một người mang một thân nguyệt sắc trường bào, đầu đội kim quan, cổ áo thêu Kim Quyển, tay mang vòng tay Kim, chân mang đôi giầy vàng, có ngố

c ta sao?"

"Đúng vậy" hắn cũng đáp một cách nghiêm chỉnh.

"Đã bao lâu?"

"Một tháng trước."

"Vi Nhi công chúa thì sao?" Nàng nhớ rất rõ ràng một khắc trước khi ngã xuống đó, nữ nhân kia cười rất quỷ dị.

Hắn vẫn thừa nhận rất đàng hoàng: "Nàng ấy là nội gian."

Quả nhiên, Liên Kiều gật đầu một cái, phất tay một cái, hào hứng: "Cám ơn, ngươi có thể đi rồi."

Vi Nhi quả nhiên là nội gian, không biết là vì tình hay là vì nước, có lẽ cả hai đều có! Nói như vậy, Trát Tạp Vương Gia chắc chắn cũng là giả vờ quy hàng.

Mục Sa Tu Hạ bị rơi vào cạm bẫy mà người ta bày sẵn, nói không chừng đã giận điên rồi ! Nàng đã bắt đầu lo lắng cho số mạng của Trát Tạp Vương Gia cùng Vi Nhi công chúa trong tương lai, đắc tội người kia, bọn họ —— sẽ chết rất thảm!

"Khụ khụ ——"

Liên Kiều nghiêng đầu: "Ah? Sao ngươi còn ở lại chỗ này vậy?"

Long Tiêu cười khổ: "Ngươi kêu ta tới chỉ là muốn hỏi những thứ này?"

"Nếu không ngươi nghĩ sao?" Lườm hắn một cái, chẳng lẽ còn phải mời hắn ăn cơm tối?

"Hình như ngươi rất khi dễ ta." Chẳng biết tại sao, ở trước mặt nàng hắn lại không thích xưng vương, không khỏi tự xưng"Ta" .

Liên Kiều gật đầu, bình tĩnh nói: "Có chút, chẳng qua ta có thể hiểu được." Đây là bộ mặt thực của chiến tranh, giữa quốc gia này và quốc gia khác.

Hắn cười khổ: "Đa tạ!"

"Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?" Liên Kiều lúc này bất chợt nghĩ đến một người.

"Ngươi cứ nói."

Yên lặng nhìn hắn, nàng chậm rãi nói: "Điệp Tiên là ai? Có thể nói về nàng ấy một chút không?"

Không ngờ tới nàng sẽ nhắc tới cái tên này, Long Tiêu dừng một chút, đi tới mép bàn ngồi xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, hơi trầm ngâm một chút nói: "Điệp Tiên từng là một Vũ Cơ trong phủ ta, bởi vì tài múa siêu quần nên rất được cưng chiều, năm ngoái ta tặng nàng ấy cho Cách Tát thái tử, không ngờ. . . . . ."

c cũng biết nam nhân này chắc là Phiên quốc hoàng đế! Chỉ là nghe nói Phiên quốc Hoàng đế cũng đã hơn năm mươi rồi, người đàn ông này thế nào bộ dạng nhìn qua chỉ có 30 mấy tuổi đây? Không thể không thừa nhận hắn bảo dưỡng cực tốt! Ánh mắt dời đi, nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một thân áo trắng như tuyết, phiêu phiêu như tiên, phong cách trác tuyệt, sợi tóc đen được vấn lên tùy ý bằng một cây trâm vàng mà không phải như bình thường búi tóc cố định ở sau ót, vóc người cao ráo, gầy mà không yếu. Con ngươi hẹp dài mang tinh quang,sóng mũi đẹp đẽ tinh xảo, môi hồng, làn da trắng như tuyết, lại càng làm nổi bật hai gò má hơi chút ửng hồng khỏe mạnh, xinh đẹp hoa mắt.

"Lạc Phong!" Liên Kiều vui mừng kêu hắn, thật không thể tin được có thể ở nơi này nhìn thấy hắn, nếu không phải biết thân phận hắn là hoàng tử Phiên quốc, nàng thật không dám nhận thức hắn. Chỉ là hắn không phải ở Cách Tát làm con tin sao? Tại sao lại ở nơi này?

Lạc Phong không có ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ là quỳ, chờ đợi Mục Sa Tu Hạ khai ân để cho cả đám bọn họ bình thân.

Vốn cũng không có ý định làm khó những người này, nhưng khi thấy thái độ Liên Kiều thân thiết như vậy vả lại không chút cố kỵ nào kêu tên tiểu tử thúi Lạc Phong kia, Mục Sa Tu Hạ liền giận dễ sợ, ánh mắt âm lãnh phóng xạ khắp phạm vi ba thước, nhóm người này quỳ, có Đế Vương, có phi tần, có hoàng thân, có quốc thích, trong mắt hắn tất cả đều là bụi đất, chỉ cần hắn vung tay áo lên,tất cả liền biến mất .

Tất cả mọi người chờ đợi hiệu lệnh của Huyết thái tử, không khí ngưng đọng,những người quỳ gối ở phía dưới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Liên Kiều cảm thấy không thú vị, có cần thiết phải làm cho người ta sợ thành cái bộ dáng này không? Nàng đứng mệt quá!

Lặng lẽ kéo kéo vạt áo Mục Sa Tu Hạ, ý bảo hắn có chừng có mực. Thấy nàng gương mặt không kiên nhẫn, hắn rốt cuộc buông tha.

"Bình thân!"

Này mới đúng chứ! Đem quốc gia người ta đánh cho thành nước phụ thuộc của mình, còn cần thiết phải làm bộ dáng như vậy để lập uy danh không? Nhàm chán!

Cùng Mục Sa Tu Hạ bước vào chủ điện, Quốc vương Phiên quốc cùng quần thần theo đuôi phía sau

Mục Sa Tu Hạ ngồi ở chủ vị chính giữa điện, Liên Kiều ngồi ở bên trái hắn. Quốc vương Phiên quốc dẫn cả đám đi lên hành lễ quân thần, coi như là để quen biết lẫn nhau.

"Thần Lạc Đan mang theo các vị phi tần cùng hoàng tử, công chúa trong cung ra mắt thái tử, thái tử phi điện hạ!"

"Bình thân, ban thưởng ngồi!" thanh âm Mục Sa Tu Hạ không nóng không lạnh vang vọng ở trong điện uy nghiêm khiếp người.

Cả đám sau khi ngồi xuống, một phen hàn huyên khách sáo, đầy đủ lễ nghi cung đình. Liên Kiều bất đắc dĩ đưa mắt liếc về hướng bóng dáng quen thuộc duy nhất trên điện.

Nửa năm không thấy, hắn cao hơn, liếc mắt một cái chắc cũng khoảng 1m78. Cũng đẹp ra không ít,thiếu niên ốm yếu không đầy đủ dưỡng chất khi đó giờ đã trở thành một giai công tử tác phong nhanh nhẹn. Hắn đang ngồi lù lù bất động một chỗ, rất có bộ dáng đang kiềm chế nha. Ha ha, rãnh rỗi nhất định phải cùng hắn ôn chuyện.

"Liên nhi?" Ách, Mục Sa Tu Hạ giống như đang gọi nàng, hỏng bét, một lòng chỉ chú ý nhìn trai đẹp Lạc Phong,cho nên khi hắn gọi nàng làm sao cũng không biết.

Vội vàng trưng ra một nụ cười: "Điện hạ!"

Mục Sa Tu Hạ đã sớm phát hiện lòng của Liên Kiều không có ở đây, vả lại ánh mắt lại hướng trên người Lạc Phong mà ngắm nhìn, nữ nhân này, quả thật muốn chọc hắn tức chết. Lại nói tên Lạc Phong này, tốt lắm, đưa vương vị cho hắn ,hắn không cần, lão tử trở lại liền ngoan ngoãn thoái vị, thật không biết là cá tính hắn hèn yếu không dám hay vẫn là vì lấy đại cục làm trọng.

Ánh mắt thoáng nhìn, ý bảo Liên Kiều nhìn về phía nữ tử áo đỏ đang quỳ trong đại điện.

"Vị này là Đức Trạch công chúa." Biết nàng mới vừa rồi hoàn toàn không nghe thấy đoạn đối thoại trên điện, Mục Sa Tu Hạ tốt bụng nhắc nhở, giới thiệu cho nàng.

"Đức Trạch công chúa." Ngổi trên cao Liên Kiều mỉm cười kêu, kỳ quái, sao tự nhiên lại giới thiệu công chúa cho nàng biết?.

"Đức Trạch tham kiến thái tử phi nương nương!" Ngẩng đầu lên, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, mặt trái xoan tinh xảo, ngũ quan xinh đẹp mà diễm lệ, một đôi mắt to trong suốt,linh động làm cho người ta phải đắm chìm, một thân quần đỏ hồng y càng làm nổi bật lên vị công chúa hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp quyến rũ này!

Mục Sa Tu Hạ khóe miệng mang theo nụ cười mê hoặc không nhanh không chậm tuyên bố: "Từ hôm nay Đức Trạch công chúa chính là trắc phi của Bổn vương." Ngược lại nhìn về phía Liên Kiều, ánh mắt trầm trầm lành lạnh: "Liên nhi, nàng lại có thêm một người tỷ muội!"

Lần này Liên Kiều không thể bảo trì bình thản giống như lúc ban đầu hắn cưới Vi Nhi công chúa, dù sao lúc này tình cảm của nàng đối với hắn không giống lúc trước, đã đem tình yêu chính mình cho hắn, lại phải trơ mắt nhìn nam nhân mình yêu thích cưới một người con gái khác, nàng thật sự không biết phải đối măt như thế nào.

Vốn không phải là không tin tình cảm của Mục Sa Tu Hạ, người nam nhân kia đã từng dùng tánh mạng tới trao đổi tự do của nàng, nàng dĩ nhiên tin tưởng hắn đối với nàng là thật lòng, chỉ là nàng cũng đã bỏ ra tình cảm chân thành của bản thân!

Nhưng sao mà nữ tử muốn giới thiệu cho Mục Sa Tu Hạ cũng càng ngày càng nhiều? Mà hắn hình như ai đến cũng không cự tuyệt. Mặc dù rõ ràng làm một thái tử,có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, vậy mà quan tâm sẽ bị loạn, trước kia nàng có thể không nhìn, có thể không quan tâm, có thể cười trừ, nàng bây giờ lại không làm được như vậy nữa rồi.

Nụ cười mất tự nhiên giắt trên mặt, cũng không chạy trốn ánh mắt lợi hại của Mục Sa Tu Hạ, phản ứng của Liên Kiều đã làm cho hắn hài lòng, ít nhất nàng không phải hoàn toàn bàng quang.

Lúc nào thì tan cuộc nàng cũng không biết, chỉ là thẩn thờ theo Mục Sa Tu Hạ đi tới tẩm cung nghỉ ngơi, mà tên đầu sỏ gây nên cư nhiên phân phó người tới phục vụ đồ ăn liền bỏ lại nàng mà đi, nghĩ đến hắn đi thăm người tình mới. Dĩ nhiên, trên cái thế giới này từ trước đã như vậy chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc. Chỉ là lòng của nàng cũng đã không tìm lại được nữa rồi.

Nghĩ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được . Lúc này chợt nhớ tới tiểu nữ hài mà mình đã cứu lúc trước. Để cho người dẫn nàng tới, trong vẻ mặt A Cổ hình như vẫn còn sợ hãi.

Nghĩ tới cuộc nói chuyện sáng nay,trong lòng có chút phiền muộn, Liên Kiều đùa trước vẻ mặt hoảng hốt của tiểu cô nương: "A Cổ, ngươi là đang sợ cái gì đây? Nơi này cũng sẽ không có người ăn ngươi!" Nhớ tới lời nói buổi sáng của nàng, Liên Kiều cảm thấy buồn cười.

A Cổ hoảng sợ, con ngươi vội nhìn quanh bốn phía, cả người đã co lại thành một đoàn.

Liên Kiều cảm thấy có cái gì đó không đúng, tiểu cô nương này không phải là đầu óc có bệnh xấu gì đi! Đi tới, muốn kéo nàng, không ngờ nàng vừa lớn tiếng gọi,vừa há mồhướng trên tay nàng cắn tới, Liên Kiều cả kinh, một cái tát vung xuống, đánh nàng té xuống đất, may là nhanh tay, nếu không mu bàn tay sẽ bị nàng cắn ra dấu răng.

Chỉ là một tát này cũng làm cho tiểu cô nương thức tỉnh, mở một đôi mắt to, cầu xin thương xót nhìn tới Liên Kiều, nức nở: "Nương nương, nơi này quả thật có yêu quái ăn thịt người, này, này Hoàng đế chính là yêu quái ngày ngày ăn thịt người, uống máu người nha! Ba tháng trước, ta từ trong chiến loạn thật vất vả lắm mới có thể từ trong cung trốn thoát, khá hơn bọn tỷ muội một chút, tất cả bọn họ đều bị Hoàng đế ăn, ăn nha!"

Liên Kiều nghe được âm thầm kinh hãi, nơi này sẽ không phải tà môn như vậy đi!

"Ngươi nói Quốc vương nơi này ăn thịt người, uống máu người?"

A Cổ liều mạng gật đầu, quỳ đi tới trước mặt Liên Kiều, khóc đến hoa lê vũ đái: "Nương nương cứu mạng a! A Cổ còn có rất nhiều tỷ muội đều còn ở trong cung chưa kịp trốn ra , chỉ sợ, chỉ sợ họ cũng là chạy trời không khỏi nắng a!"

Cái này muốn nàng làm - sao? Nàng là thái tử phi Cách Tát, một người khác là quốc chủ Phiên quốc, bắn đại bác cũng không sánh kịp, nàng làm sao có thể đi hỏi tội của hắn, cứu những cung nữ kia, huống chi theo như lời nói của A Cổ cũng không nhất định là sự thật, mọi việc còn cần phải điều tra rõ ràng.

Suy nghĩ một chút, Liên Kiều trong lòng liền có so đo, trấn an A Cổ, làm cho người ta dìu nàng đi xuống nghỉ ngơi, liền lặng lẽ rời khỏi tẩm cung. Có lẽ có một người có thể giải đáp bí ẩn này cho nàng.

Hỏi rõ tẩm cung của Lạc Phong, Liên Kiều liền hướng Trầm Hương điện đi tới. Cũng không phải là nàng thích lo chuyện bao đồng, thật ra thì nàng không quan tâm nhất chính là những chuyện như thế này, chỉ là nếu không tìm cho mình một chút chuyện để làm, một người ở trong tẩm cung to như vậy, nàng sợ mình sẽ suy nghĩ lung tung, tinh thần sẽ hỏng mất.

Trong Trầm Hương điện, đèn dầu sáng rỡ, nghĩ đến tên tiểu tử kia còn chưa đi ngủ. Sau khi cho người vào thông báo, liền có người mời nàng vào điện.

"Thần ra mắt thái tử phi nương nương!" Vừa vào điện đường, Lạc Phong liền tại cửa quỳ xuống đất chào đón.

Liên Kiều không thích bộ dáng này của hắn, nghênh ngang đi tới ngồi ở vị trí thủ tọa, ở xa xa đối với hắn nói: "Tiểu tử thúi, liền ngay cả lão bản nhà ngươi cũng không nhận ra à ?" Thái tử phi nương nương, hắn gọi cũng rất thuận miệng a!

Lạc Phong chậm rãi đứng dậy, vẫn có chừng mực, vừa có lễ mà thận trọng: " đại ân đại đức củaThái tử phi nương nương, Lạc Phong suốt đời khó quên!"

Ai, lời này của hắn nghe làm sao cũng không có tí sức lực nào ! Vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, Liên Kiều càng muốn đùa giỡn với hắn: "Tới đây ngồi xuống!"

Lạc Phong tao nhã lịch sự ngồi xuống cái ghế bên cạnh nàng, không ngờ Liên Kiều ra tay thật nhanh, một tay níu lấy cổ áo của hắn, hung ác nói: "Nói,ngươi làm sao đột nhiên chạy tới Lạc Thành? Cách Tát thả ngươi trở về ?" Tiểu tử chết toi,xem ngươi còn dám giả bộ!

Trên mặt Lạc Phong rốt cuộc không nén được giận, lúng túng ho khụ một tiếng, cười khổ nói: " Thái y có lời gì không thể từ từ nói sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.