Chương 47: ăn thịt người
Buông hắn ra, Liên Kiều thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, liếc mắt quan sát
hắn, mới vừa rồi trên đại điện cách khá xa , không có biện pháp nhìn kỹ, hiện
tại ở khoảng cách gần xem xét, tiểu tử này một thân da mịn thịt mềm thật đúng là
không hay ho, một thân hoa phục càng lộ ra vẻ quý khí. Xinh đẹp, thật sự là xinh
đẹp!
Bị Liên Kiều nhìn làm cả người sợ hãi, Lạc Phong mất tự nhiên ho nhẹ: "Thật
ra thì ta là từ Thượng Kinh trốn ra ."
"Ừ!" Liên Kiều gật đầu, "Mục Sa Tu Hạ không có giết ngươi coi như ngươi mạng
lớn!"
Lạc Phong tự giễu cười một tiếng: "Thái tử không những không giết ta, ngược
lại còn để cho ta làm quốc chủ."
Liên Kiều kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Quốc chủ? Nhưng. . . . . ."
"Đúng vậy, cuối cùng ta thoái vị cho phụ hoàng!" Hắn nói tiếp.
Nhìn hắn, Liên Kiều sáng tỏ gật đầu, dịu dàng nói: "Ngươi là đứa bé
ngoan."
Lạc Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, một loại cảm xúc không biết tên lưu
chuyển trong mắt hắn, lần đầu tiên có người nói
hắn như vậy. Đối với chuyện hắn thoái vị , sau lưng có rất nhiều lời nghị
luận của mọi người, không phải nói hắn đần, thì là nói hắn ngu, nói hắn sợ phiền
phức, nhát gan, chỉ có nàng nói hắn là đứa con có hiếu. Liên Kiều chỉ một câu
đứa bé ngoan,đã làm cho hắn lộ vẻ xúc động. Hắn có thể cảm thấy nàng hiểu được
suy nghĩ của hắn .
"Thiên hạ đại loạn, loạn trong giặc ngoài, nước không phải nước, nhà không
phải nhà, thay vì việc chiếm vương vị như con rối mà làm cho phụ tử tương tàn,
không bằng buông tha cho vị trí này, nếu không dân sinh khó khăn, cuối cùng cũng
bị các nước khác thâu tóm ." Liên Kiều nhìn thấu tất cả, nhàn nhạt tự thuật, để
cho hắn toàn thân chấn động, không thể không nhìn kỹ nữ nhân mà hắn cho là đã
sớm nhận thức.
Cho tới nay hắn chỉ coi nàng như một người đại phu, biết trị một ít bệnh , là
một tiểu đại phu. Nhưng hắn sai lầm rồi, nàng đâu chỉ là một đại phu, đâu chỉ là
một nữ nhân, nàng có tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng lại kín đáo giấu diếm,
sống một cuốc sống tiêu dao! Nàng có thể nhìn thấu tất cả,nhưng không đếm xỉa
đến, chỉ cần cuộc sống trôi qua vừa lòng. Không trách được Mục Sa Tu Hạ đem nàng
lập làm thái tử phi, Lương Quốc cũng vì nàng không tiếc cùng Cách Tát trở mặt,
tài năng của nàng không phải bình thường , nàng có lý do khiến người ta phải hâm
mộ—— thông minh, quá thông minh!
Ở trước mặt người thông minh không cần giả bộ, giả bộ tiếp nữa liền thành
chuyện cười, vì vậy hai người trò chuyện với nhau thật vui, bất tri bất giác đã
hàn huyên một canh giờ.
Cho đến khi mí mắt đã đánh nhau, Liên Kiều mới nhớ tới một chuyện , thầm mắng
mình không có đầu óc.
"Hỏi ngươi một chuyện."
"Xin cứ nói!"
"Phụ vương của ngươi. . . . . . Ăn thịt người?" Bản thân cảm thấy mình đang
hỏi chuyện cười, nhất định sẽ bị Lạc Phong cười cho. Không ngờ lại ngoài ý muốn
phát hiện Lạc Phong yên lặng ngồi bất động một chỗ, ánh mắt ngưng trệ, lông mày
nhăn lại thật sâu, dáng vẻ hết sức rối rắm.
Nhìn đến bộ dạng của hắn, Liên Kiều không cười được nữa, có chút bận tâm hỏi:
"Chẳng lẽ là thật?"
Bất đắc dĩ thở dài, Lạc Phong nhẹ gật gật đầu
Trời ạ, quả nhiên có loại chuyện này. Đợi chút, hôm nay ở trên điện thấy vị
quốc chủ đó. . . . . . Không trách được vốn tuổi đã ngoài năm mươi, nhưng một
chút cũng không nhìn ra số tuổi, thì ra hắn là ma quỷ, ma quỷ chân chính!
Ăn thịt người, uống máu người để dưỡng nhan, việc này trong sách cổ cũng có
nói, từ trước đã bị xem là bàng môn tả đạo, bị các vị chính nhân quân tử khinh
thường, chuyện như vậy nếu bị phát hiện có sẽ bị lôi ra bắn chết…..(…..đính
chính tử *bắn* này là nguyên bản convert…hự…hự…)? Chỉ có tại nơi này, xã hội
phong kiến bị bỏ rơi ở phía sau mới xuất hiện loại hiện tượng này đi! Một Đế
Vương, giết người cũng chỉ là chuyện nháy mắt mấy cái, ăn mấy người thì coi là
gì.
"Có một phù thủy, nói là có thể giúp phụ vương đạt thành nguyện vọng trường
sanh bất lão, phụ vương rất tin hắn, vì vậy hắn bắt đầu sai người len lén bắt
tới mấy cung nữ xử nữ mới vừa cập kê cùng phụ vương, cùng phụ vương. . . . . ."
Nói đến chỗ này gương mặt tuấn tú của Lạc Phong đỏ lên, nói không được nữa.
Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, lại nhìn thấy bộ dạng hắn xấu hổ, Liên Kiều
cũng có thể đoán được mấy phần, thuận miệng tiếp lời: "Giao hợp?"
"Cái gì?" Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, "Làm sao ngươi biết? Đây là bí mật trong
cung!"
Liên Kiều cười lạnh, từ xưa Đế Vương a, đều cầu xin kiếm đan dược để trường
sinh. Minh triều Gia Tĩnh Hoàng Đế không phải là ví dụ chứng minh tốt nhất hay
sao? Tình hình này có lẽ Phiên quốc quốc chủ cũng là như vậy. Chỉ là từ xưa tới
nay có ai đã Trường Sinh Bất Lão rồi sao?
Chuyện như vậy nàng không xen vào, cũng không cần biết, nhiều lắm là đi về
hỏi hỏi A Cổ có mấy hảo tỷ muội còn chưa thoát, yêu cầu muốn các nàng để an ủi A
Cổ là được, lấy thân phận của nàng muốn mấy cung nữ hầu hạ không phải việc
khó.
Đang muốn đứng dậy rời đi, liền nghe thái giám ở cửa truyền lệnh: "Thái tử
điện hạ giá lâm ——"
Cái gì? Hắn vì sao lại tới đây, không phải nên ở chỗ mới vui mừng sao?
Lạc Phong lập tức quỳ xuống đất chào đón, Mục Sa Tu Hạ cơ hồ giống như một
trận gió nhanh chóng đi vào, đôi mắt màu xanh dương như muốn giết người, nhìn
cũng không thèm nhìn Lạc Phong đang quỳ trên mặt đất một cái,chỉ nhìn chằm chằm
Liên Kiều, không hề chớp mắt!
Liên Kiều bị hắn nhìn chăm chú tóc gáy căn căn dựng đứng, nói thật, bộ dạng
này của hắn vẫn tương đối dọa người a .
"Hạ!" Đứng dậy thấp kêu, giương mắt nhìn về khuôn mặt đang tức giận của hắn,
mặc dù không quá sáng tỏ hắn vì sao tức giận , nhưng tình trạng hiện tại của hắn
vẫn là ít chọc mới tốt.
Hắn chỉ là nhìn chằm chằm vào nàng mà không nói, lồng ngực phập phồng rõ
ràng, trước mặt :một đứng, một quỳ, hắn hí mắt nhìn chăm chú vào nữ nhân trước
mắt, thừa nhận mình ghen tức tràn lan tới cực điểm. ừ lúc vào cung tới nay, hắn
liền chú ý tới Liên Kiều hết sức để ý cái tên tiểu tử thúi này, chỉ là không ngờ
nàng lại dám trốn hắn len lén cùng tên này gặp gỡ. lúc tuyên bố Đức Trạch làm
trắc phi, hắn rõ ràng nhìn thấy trong đáy mắt nàng có sự bi thương, trong lòng
cũng áy náy, nhưng nhớ tới hắn đường đường là thái tử, tam thê tứ thiếp, phi tần
thành đoàn cũng là chuyện bình thường , cần gì phải hướng nàng giải thích. Nhưng
nhìn thấy nàng trong lúc vô tình lộ ra bi thương, hắn muốn nhanh chóng chạy về
cùng nàng hảo hảo giải thích một chút, vậy mà nàng lại không có ở tẩm cung. Hỏi
thăm người mới biết được rằng nàng cư nhiên tới Trầm Hương điện cùng tên tiểu tử
thúi này gặp mặt riêng tư. Tức chết hắn rồi !
Chậm chạp đợi nhưng thấy hắn chẳng phản ứng , Liên Kiều không khỏi cúi đầu
nhìn về hướng Lạc Phong đang quỳ trên mặt đất, Mục Sa Tu Hạ lúc này dang trong
cơn ghen tức đầy mình, một phát ôm ngang nữ nhân làm mình hận tới nghiến răng
nghiến lợi lên, tức giận đùng đùng trở về tẩm cung của mình.
Dọc theo đường đi, Liên Kiều cảm giác mình thật mất mặt , những cung nữ,thái
giám tất cả bọn họ đều đưa cổ dài nhìn xem kịch vui ! Trở lại tẩm cung, Mục Sa
Tu Hạ thế nhưng không khách khí chút nào liền ném nàng lên trên giường, mà thân
thể cao lớn của hắn cũng ngay sau đó đè lên.
"Này, chàng điên ư! Sao lại ném ta! Thật là đau!" Bất mãn bị Mục Sa Tu Hạ
ngược đãi, nàng lớn tiếng tố cáo việc bị hắn bạo hành, cũng len lén đá hắn một
cước.
Một phát bắt được mắt cá chân của nàng, liền tháo bỏ giày nhỏ,bàn tay nhanh
chóng theo bắp chân trượt lên, dọc theo đường trượt, đã di chuyển đến bên trong
đùi.
"Đau ——" Liên Kiều kinh sợ thở gấp, đè lại bàn tay không an phận của hắn,
không để cho hắn tiếp tục xâm nhập. Nhưng chênh lệch lực lượng cách quá xa, nàng
mềm mại sao có thể ngăn cản được sự hung hãn của hắn. Tháo ra quần lót của nàng,
không phí một chút sức lực liền đem quần áo chướng mắt trên người nàng kéo thành
mảnh vụn.
Vân vê hoa tâm của nàng, hắn hôn nàng dữ dội, hình như chỉ có cách này mới có
thể bình ổn lại đáy lòng đang luống cuống của hắn. ôm lấy nàng đang run rẩy, hắn
bừa bãi mút hôn, hút khô ngọt ngào trong miệng nàng, cảm thụ nàng đang dần dần
ướt át. Bàn tay cực nóng dời lên bên trên, cầm phần đầy đặn trước ngực nàng,
dùng đại lực xoa nắn tựa như vừa trừng phạt vừa vuốt ve.
"Ừ, đừng mà. . . . . ." Liên Kiều khó nhịn giãy dụa vòng eo, càng kích thích
dục vọng hắn sâu hơn. Đáy mắt hỏa dục càng thêm khó nhịn, thiếu chút nữa làm
cháy hết lý trí của hắn. Một hớp ngậm lấy nụ hoa đẹp đẽ của nàng, một tay lại
dời tới hướng hoa tâm vân v, thậm chí dùng ngón giữa đâm vào bên trong trêu
chọc.
"A —— Hạ, ta. . . . . . Ừ —— ngừng, ta không muốn ——" Cả người nàng run rẩy,
rung động , hoàn toàn bị hắn chiếm lấy. Cảm thấy bên trong mật đạo tràn ra một
lượng ái dịch, môi của hắn lại dời trận địa, đi tới mảnh đất đã ẩm ướt kia, ngậm
lấy hoa tâm đỏ bừng, uống lấy quỳnh tương đã làm hắn mất hồn. Nàng —— tốt đẹp
như thế làm cho hắn run lên.
Chịu đựng hạ thân căng đau, hắn thử dò xét đưa vào hoa tâm của nàng, chậm rãi
cọ cọ mà không tiến vào. Liên Kiều bị cảm giác trống rỗng dày vò, giãy dụa, đang
mong đợi hắn đem nàng lấp đầy. Nam nhân ghê tởm, trêu chọc nàng, hấp dẫn nàng,
cũng không thỏa mãn nàng. Ưm, thật khó chịu!
"Liên nhi, gọi ta ——" hắn khàn giọng ở bên tai nàng dụ dụ dỗ.
"Ưm —— Hạ, thật khó chịu. . . . . ." Cả người như mất hồn , chỉ có thể mặc
cho hắn khống chế.
Khe khẽ đẩy vào một chút, hắn cũng rất khó nhịn, mồ hôi trên trán nhỏ xuống,
nhưng hắn vẫn muốn nghe tới đáp án mình mong muốn.
"Nàng chỉ là của một mình ta, vĩnh viễn đều thuộc về ta, nói ——" hắn tàn nhẫn
rút ra.
"Ta là của chàng, ừ —— vĩnh viễn chỉ là của một mình chàng. . . . . . Hạ, ta
là của ngươi. . . . . ." Nàng vội vàng ôm lấy lưng của hắn, hai chân dùng sức
đem hắn tới thật gần mình.
"Còn tên Lạc Phong thì sao ?" trong lòng hắn khó nhịn vì nữ nhân xinh đẹp ở
trong lòng. Ở u cốc bồi hồi, nhưng lại không để cho nàng thỏa mãn.
Liên Kiều đã sớm mê muội tới mất đi thần trí, nơi nào còn nhớ rõ Lạc Phong là
ai, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay của hắn, ngưỡng thân chủ động nghênh đón.
"Trong lòng nàng có hắn?" Hắn sắp phát điên, ghen ghét làm cho hắn mù
quáng.
"Người nào? Ta —— Trong lòng ta chỉ có chàng, Hạ, Hạ, chỉ có chàng, không có
người khác. . . . . . Hạ. . . . . ."
"Nữ nhân, nhớ lấy lời nàng nói tối nay!"
Rốt cuộc chờ đến đáp án mà hắn muốn, hài lòng động thân, hắn đem lấy chính
mình to lớn nóng bỏng chôn sâu vào cơ thể nàng, lắp đầy khoảng trống trong nàng
, cũng thỏa mãn cơn kích cuồng của mình.
Điên cuồng luật động, cuồng mãnh kéo ra đưa vào, tóc ướt mồ hôi, dính trên gò
m rủ xuống ở trước ngực của nhau. Hắn muốn làm cho nàng phải vô lực chống đỡ,
như muốn bất tỉnh, thanh âm rên rỉ như có như không thở ra bên lỗ tai hắn chính
là thanh âm tuyệt vời nhất, tiêu hồn thực cốt. tiếng va chạm mạnh mẽ cùng tiếng
nam nhân thở gấp gầm nhẹ, ý thức như bị nhiệt độ nóng bỏng đốt cháy, thân thể
dây dưa, giao hợp tạo ra điệu múa uyển chuyển vô biên. . . . . .
Chương 48: Tang Kỳ
"Liên nhi. . . . . ." Ôm lấy nàng, Mục Sa Tu Hạ cảm giác như mình đã có được
thiên hạ.
"Ừ. . . . . ." Liên Kiều mệt mỏi hướng trong ngực hắn ôm chặt một chút,chuẩn
bị lập tức đi tìm Chu công rồi.
"Vì Thanh Long đảm, cưới Đức Trạch là phương pháp tốt nhất." Mục Sa Tu Hạ từ
trước đến giờ làm việc luôn theo ý mình nay còn phải đi giải thích, vì đáy mắt
nàng bi thương.
"Tốt. . . . . ." Nàng bắt đầu mê sảng.
Thở dài, hắn ôm nàng càng chặt hơn, có một số việc, tổn thương làviệc khó
tránh khỏi, hắn cũng là bất đắc dĩ: "Điều kiện là, Đức Trạch phải có đứa con của
ta, Lạc Đan mới đem gan Thanh Long cho ta."
Nhìn tiểu nữ nhân đã ngủ say trong ngực, hắn vô lực thở dài. . . . . .
Tỉnh lại, nhiệt độ bên giường lạnh lẽo nói cho nàng biết, Mục Sa Tu Hạ đã sớm
rời đi. Lật người ngồi dậy, A Cổ cẩn thận từng li từng tí phục vụ ở bên người.
Tiểu nha đầu này đã làm qua cung nữ , tay chân rất nhanh nhẹn.
" Những tỷ muội kia của ngươi tên gọi là gì?" A Cổ đang chải đầu cho Liên
Ki
u thì nàng đột nhiên hỏi.
A Cổ sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng kịp, hai tay nắm chặt vui mừng
nói: "Nương nương thật sự muốn giúp A Cổ cứu họ sao?"
Mắt trợn trắng, Liên Kiều vô lực nói: "Không cứu thì hỏi ngươi làm gì!"
A Cổ hai mắt thật to ào ào chảy ra nước mắt, lập tức quỳ trên mặt đất, không
ngừng dập đầu: "Cám ơn nương nương, cám ơn nương nương!"
Liên Kiều thở dài đem nàng từ trên mặt đất kéo lên, đáng thương, trán đều
đỏ.
"Tốt lắm, tốt lắm, không phải chỉ là cứu mấy người tỷ muội của ngươi mà thôi,
có cần phải như vậy không? Nhìn ngươi xấu xí như vầy , ta lại không thích nha
đầu xấu xí tới phục vụ ."
Đuổi A Cổ đi, Liên Kiều tự hỏi nên như thế nào mới không để lại dấu vết mà
đem mấy cung nữ kia lại đây. Đi ra khỏi tẩm cung, biết được chỗ ở của Lạc Đan
quốc chủ, Liên Kiều hướng Kỳ Thánh điện đi tới. Trải qua một đoạn hành lang, lại
đụng phải một người.
Một người ăn mặc quái dị, đạo sĩ không giống đạo sĩ, hòa thượng không giống
hòa thượng , người này ót ngắn, lông mày rậm, mắt tam giác, mũi hơi lệch ra, lỗ
tai dài…….(…*bó chiếu*….nguyên khúc này che’m mỏi tay…..), răng hô vàng vàng lộ
ra ở ngoài môi, xấu xí, mặt không có bốn lượng thịt, bộ dáng bỉ ổi làm cho người
ta chán ghét. Trên người khoác một cái áo khoác lớn màu xám tro, không có đai
lưng, phía dưới mang một đôi giày la hán, ghim xà cạp. Thật sự không nhìn ra
được người nọ làm nghề gì, người kỳ quái như vậy cũng có thể đi lại tự do ở
trong cung??.
Người này nhìn thấy người đi tới là Liên Kiều, một đôi mắt tam giác to bằng
hạt đậu lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thẳng tắp nhìn vào nàng, ánh mắt trắng
trợn giống như đang nhìn xuyên thấu qua lớp quần áo nàng, khóe miệng cơ hồsắp
chảy ra nước miếng. Mặc dù cảm thấy loại chuyện mang ý dâm như vậy là thuộc về
hành vi cá nhân, nhưng bị đối tượng như vậy mang ý dâm, Liên Kiều thật sự có
chút không chịu nổi, không khỏi bước chân nhanh một chút, hy vọng có thể nhanh
chóng rời đi phạm vi tầm mắt của người này.
"Thái tử phi nương nương xin dừng bước!" chỉ là gặp thoáng qua, không nghĩ
tới người này cư nhiên gọi nàng.
Dừng lại, xoay người, Liên Kiều nghi ngờ nhìn hắn, người này biết nàng? Hiện
tại nàng cũng có thể được xem là danh nhân, nhưng cổ đại lại không có mạng lưới
thông tin bao trùm như hiện đạigiống hiện đại, hơn nữa nơi đây lại là Phiên
quốc, biết được nàng sẽ không có mấy người.
Thấy Liên Kiều nghi ngờ nhìn hắn, người nọ khẽ mỉm cười, ách, không cười cũng
may, nụ cười này lộ ra miệng đầy hàm răng, thật sự rất ghê tởm a. Liên Kiều
không nhịn được mở to mắt, ai, nhìn đám hoa hoa cỏ cỏ trong vườn còn vui mắt
hơn.
"Mỹ danh của Thái tử phi nương nương, tại hạ sớm có nghe thấy, hôm nay vừa
thấy thật là vinh hạnh....!" Người nọ liên miên nói , hoàn toàn không thấy Liên
Kiều đang đối với hắn khinh bỉ.
"Cám ơn, tiên sinh khen nhầm rồi, ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được!"
Không muốn cùng hắn nói nhiều thêm một câu, Liên Kiều xoay người muốn đi, không
ngờ người nọ động tác mau lẹ, nhảy đến trước người nàng, hai cánh tay duỗi thẳng
một cái ngăn lại đường đi của nàng.
Nhíu mày, người này thật là to gan.
Thấy Liên Kiều có chút tức giận, người nọ lập tức trưng lên khuôn mặt tươi
cười, hiến mị nói: "Nương nương muốn đi đâu, tại hạ tình nguyện dẫn đường, hoàng
cung này quá lớn, nương nương mà lạc đường thì sẽ rất phiền toái."
Lúc này, Liên Kiều ngược lại bắt đầu tò mò với thân phận của người này rồi,
theo như thuyết minh mà nói biết thân phận thái tử phi của nàng mà còn dám lớn
mật nhìn thẳng thân thể nàng, hơn nữa lại ngăn cản đường đi của nàng, phải là
một người có địa vị cực kỳ cao, dù sao hiện tại ngay cả hoàng tử Lạc Phong thấy
nàng cũng phải quỳ xuống hành lễ.
"Ngươi là ai?" Nàng ngạo thị nhìn hắn, đối với thứ người như thế cần phải
khoang dung, càng cho hắn sắc mặt tốt, hắn sẽ cho ngươi thêm mặt mũi.
Người này hình như đang chờ Liên Kiều hỏi hắn câu này, cố làm ra dáng vẻ thâm
trầm nói: "Tại hạ là đại quốc sư Tang Kỳ được bệ hạ Phiên quốc đích thân sắc
phong và được người tin tưởng như mạng."
Đại quốc sư? Liên Kiều cau mày suy nghĩ sâu xa, trong đầu linh quang chợt
hiện ra, người này chẳng lẽ là phù thủy trong miệng Lạc Phong ! Nhìn lại cách ăn
mặc của hắn, càng nhìn càng thấy giống. Cũng tốt, trực tiếp hỏi hắn đòi người,
tránh phải kinh động quốc chủ.
"Thì ra là đại quốc sư, thất kính." Liên Kiều giả vờ kinh ngạc, thấy Tang Kỳ
từ đầu đến cuối vẫn luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười, liền nói, "Vốn là ta đang
muốn tìm quản sự thái giám trong cung này hỏi một chút, ta cần mấy cung nữ lanh
lợi khéo léo qua bên ta phụ giúp một tay, vừa hay gặp được đại quốc sư, ta muốn
xin đại quốc sư giúp ta xem xét mấy cung nữ như vậy, không biết có làm phiền hay
không?"
Tang Kỳ vốn là thèm thuồng sắc đẹp của Liên Kiều, vừa thấy được nàng liền
giật nảy mình, chỉ cảm thấy cô gái đang đứng trước mặt này là cô gái xinh đẹp
nhất mà hắn từng thấy, lúc này Liên Kiều lại chủ động muốn hắn giúp một tay, hắn
làm sao mà không tranh thủ .
Liền vội vàng gật đầu như bằm tỏi, lộ ra một hớp răng hô luôn miệng nói:
"Không phiền toái, không phiền toái, ta sẽ dẫn đường cho nương nương, để nương
nương tự mình lựa chọn."
"Như thế rất tốt, làm phiền đại quốc sư." ầm mừng thầm, lần này cuối cùng có
thể đại công cáo thành.
Đi tới một chỗ trong Thiên Điện, Tang Kỳ trước an bài cung nữ đi truyền lệnh
cho thái giám mang theo một đám cung nữ tiến vào .
"Đây là hạ quan đặc biệt vì nương nương mà chọn lựa, những cung nữ này trong
cung tay chân rất nhanh nhẹn, nương nương nhìn thích người nào xin cứ tự nhiên
chọn đi." Tang Kỳ rất là nịnh nọt, hết sức lấy lòng Liên Kiều.
Vây xung quanh có ít nhất khoảng ba mươi cung nữ, Liên Kiều có chút phát rầu,
những cung nữ này tuổi rõ ràng đã lớn, không phải bộ dạng vừa mới cập kê, xem ra
người nàng muốn tìm không có mặt trong đám người này.
Nhìn về phía Tang kỳ, Liên Kiều khẽ mỉm cười, mị thái mọc lan tràn: "Những cô
gái nơi này số tuổi có vẻ rất lớn đi?"
Tang Kỳ bị nụ cười quyến rũ của Liên Kiều hút hết hồn, chỉ có thể theo ý của
nàng gật đầu: "Đúng, đúng, hơi lớn, nhưng đều có thể làm việc,lại hiểu quy
củ."
Bước đi thướt tha cao quý, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tang Kỳ, dịu dàng nói:
"Chẳng lẽ không có những người nhỏ tuổi hơn một chút, ta cảm thấy tương đối vừa
ý với những tiểu nha đầu nhỏ tuổi ."
Tang Kỳ mắt đăm đăm, ý vị gật đầu: "Có, có, xin nương nương chờ!" Quay đầu
lại sai người đi tìm tới mười mấy tiểu nha đầu.
Liên Kiều vừa cẩn thận nhìn nhìn, cũng không có ai giống với những nữ hài nhi
mà A Cổ miêu tả. Quay đầu hỏi quản sự đã dẫn bọn họ tới, những nha đầu kia tên
gọi là gì, nhưng nghe hắn báo cáo xong, lại không có một người mà nàng muốn
tìm.
Nhãn châu xoay động, nàng lại nói: "Những nha đầu này tên tuổi nghe không
hay, ta không thích, nơi này của các ngươi có những cô nương được dặt danh bằng
tên các loài hoa không? Tỷ như Mẫu Đan a, Thược Dược vậy nè. . . . . ."
Cẩn thận quan sát biến hóa của hắn, Liên Kiều cố ý nhắc tới mấy cái hoa danh,
A Cổ có nói cho nàng biết tên tuổi những cô gái đó đều được mệnh danh bằng hoa ,
vì không muốn đưa tới sự hoài nghi của hắn, Liên Kiều cố ý nói mấy tên hoa khác
. Chỉ là, người này rất đa nghi, tuyLiên Kiều đã cố ý tránh nhưng vẫn bị hắn
cảnh giác, ngưng tụ ánh mắt, nhìn về phía Liên Kiều, trong đôi mắt của hắn không
hiện ra nôn nóng nữa, mà là tràn đầy tìm kiếm, muốn nhìn rõ suy nghĩ của
nàng!
Ngoài mặt không biến sắc, Liên Kiều giống như vô tâm lại hỏi một câu: "Như
thế nào? Không có
"Có, đương nhiên là có!" Tang Kỳ nhếch môi cười vô cùng xấu xí, "Xin nương
nương chờ chốc lát." Nói xong lại tự mình đi xuống dẫn người .
Nhìn mấy tiểu nha đầu lúc sau bị đưa đến trên điện, Liên Kiều liếc mắt một
cái, hừ lạnh, vẫn không phải là người nàng muốn tìm, thầm nghĩ, như vậy người mà
nàng muốn không được rồi, vì vậy tùy ý chọn hai nha đầu, cùng Tang Kỳ khách sáo
đôi câu liền rời đi.
Dọc theo đường đi, trong lòng Liên Kiều cảm giác không thoải mái, chuyện này
nàng không giúp được gì ,muốn tái thâm nhập đi xuống thì phải đi điều tra trên
đầu quốc chủ, việc này đã không còn là của riêng mình A Cổ, hình như chuyện này
đã tồn tại trong lòng nàng rồi, không giải quyết nó, nàng liền khó chịu. Tốt
nhất thừa cơ này diệt tên Tang Kỳ đó, phải nhìn sắc mặt của hắn, nàng cũng không
thoải mái.
Kêu lại một người thị vệ để hỏi thăm, mới biết được Mục Sa Tu Hạ đã hồi cung,
nghĩ đến chuyện này chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ của hắn, nếu chuyện bản thân
làm không được, Liên Kiều cũng không cậy mạnh.
Trở lại tẩm cung, A Cổ bẩm báo không thấy thái tử trở lại, người này đã đi
nơi nào đây? Đi ra ngoài, tìm quản sự trong cung để hỏi mới biết được ,thì ra
Mục Sa Tu Hạ đã đến điện Ngưng Lộ. Hoàng cung này cũng quá lớn, hôm nào phải kêu
người đến dẫn đường cho nàng, lần này buổi trưa, đi dạo nửa ngày, chân cũng sắp
gãy.
Thật may là, điện Ngưng Lộ cách tẩm cung nàng ở cũng không quá xa, đi không
đến mười phút đã đến. Liền không để cho người khác mang kiệu đến cho nàng. Đi
tới Ngưng Lộ điện,có hai thái giám đứng ở trước cửa, chỉ là hình như hai người
này không biết Liên Kiều, ngăn cản nàng bước vào điện.
Liên Kiều sắc mặt ngưng tụ, bày ra khí thế, lạnh lùng nói: "Lớn mật, thái tử
phi các ngươi cũng dám cản?" thanh âm nàng tương đối lớn,ở đây hiệu quả cách âm
lại không tốt như hiện đai, nàng liền cảm thấy kỳ quái, Mục Sa Tu Hạ sao lại
không ra đón nàng ?
Hai tiểu thái giám vừa nghe nàng là thái tử phi, vội vàng quỳ xuống đất dập
đầu nhận tội, Liên Kiều nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, đẩy ra cửa điện
bước vào.
Kiến trúc của điện Ngưng Lộ có chút kỳ quái, điện đường thẳng tắp một
đường,bên trong dùng từng bức rèm để ngăn cách những khu vực khác nhau, đi tới
đi tới , giống như một con đường thật dài, trong điện có chút an tĩnh, bị từng
bức rèm cản trở không thấy được bóng người, Liên Kiều tò mò quan sát điện đường
kỳ quái này, dưới chân không tự chủ hướng phía trước bước tới, xuyên qua từng
bức rèm, càng đi vào trong, nàng tựa hồ nghe được chút tiếng vang kỳ quái.
Cho đến khi nàng nhìn thấy được hai thân thể đang quấn quít lấy nhau. . .