Thân thể phái nữ trắng muốt đẫy đà cùng thân thể phái nam tinh tráng to lớn
quấn quít ở chung một chỗ, ở trước mắt nàng không ngừng lăn lộn. Thật nhanh đụng
mạnh, đút vào, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét của phái nữ vừa điên cuồng lại
mê say cùng thanh âm rên rỉ, nam nhân cũng dũng mãnh rong ruỗi, không mang theo
tình cảm, trong hai mắt âm hiểm tàn ác tràn ra chính là dã tính nguyên thủy cùng
bừa bãi, tàn nhẫn hữu lực đánh thẳng vào làm cho nữ tính lâm vào một luồng sóng
vui thích thét chói tai, móng tay đỏ thẫm hoàn mỹ thật sâu lâm bám chặt vào sống
lưng nam nhân, cào ra từng vết đỏ thẫm, hết sức bài khai hai chân, chờ mong nam
nhân làm nhục. Mồ hôi dính ướt, hai thân thể một đen một trắng giằng co, ngay cả
trong không khí cũng tràn ngập mùi vị hoan ái.
Liên Kiều bị tình cảnh chứng kiến trước mắt trấn áp, nàng muốn chạy trốn ,
nhưng hai chân như bị đinh đóng chặt, không thể di động nửa phần. Nàng nghĩ mình
sẽ sợ hãi kêu thét chói tai , nhưng cổ họng ngay cả một thanh âm cũng không phát
ra được, đứng ở nơi đó, nhìn hai người trên giường đã lâm vào điên cuồng, nàng
nghĩ cố gắng giữ vững trấn định, lại làm cho nước mắt từng giọt từng giọt lăn
xuống, muốn ngừng lại cũng không ngừng được. . . . . . Thì ra , loại cảm giác
này kêu là đau lòng, nàng coi như đã được lĩnh ngộ.
Nàng biết Mục Sa Tu Hạ có vô số nữ nhân, cho tới nay cũng biết,nhưng chỉ là
biết so với tận mắt chứng kiến dù sao cũng có sự khác biệ
t. Nàng cho là mình có thể không so đo , cho là có thể bỏ qua không quan tâm,
cho là chỉ cần hai người yêu nhau là có thể thắng được tất cả, thì ra bản thân
đã sai lầm rồi, sai vô cùng.
Nhìn nữ nhân kia ở phía dưới hắn thừa hoan, rên rỉ, run rẩy, nàng cảm thấy
mình cùng nữ nhân kia không có gì khác biệt cả, ít nhất đối với hắn cho dù ở
phía dưới là ai thì cũng không có gì phân biệt, điều này làm cho nàng ghê tởm,
nàng ghê tởm mình thật sâu, chán ghét mình, thì ra khi ở phía dưới hắn, nàng
cũng là không chịu nổi như vậy. Thì ra, tất cả đều là do nàng đã ảo tưởng,rất
ngây thơ ,rất buồn cười !
Mục Sa Tu Hạ đã sớm biết Liên Kiều đứng ở nơi đó rồi, khi nàng đi tới ngoài
điện là hắn đã biết rồi, nhưng hắn không dừng lại được, cũng không muốn dừng
lại. Hắn muốn mau chóng giải quyết c nữ nhân phía dưới, chỉ cần nàng ta có thể
thụ thai, hắn cũng không cần cùng nữ nhân này có bất kỳ dính dấp gì rồi.
Mấy tiếng gầm thét, hắn như ý nguyện ở trong thân thể nữ nhân phun mầm móng
nóng rực. Sau đó không hề lưu luyến rút người ra, rút lui. Mà nữ nhân sau lưng,
bởi vì không chịu được lần đầu kích thích cuồng hoan đã hôn mê bất tỉnh. Đáng
chết, Liên Kiều lại đang ở phía sau hắn, nhìn hắn làm xong việc.
Xoay người, hắn lạnh lùng, tức giận nhìn về phía nữ nhân sau lưng. Cũng kinh
hoàng khi nhìn thấy hai mắt nàng bi thương chảy xuống từng dòng lệ, tâm bị nhéo
đau. Khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn thân thể trần truồng đi về phía nàng.
"Đừng tới đây!" Nàng bỗng nhiên thét chói tai,tựa như bị thức tỉnh từng bước
từng bước một lui về phía sau.
Nàng không hiểu, bên vách núi đen tại sao hắn có thể cùng nàng thề sống chết
không rời, bình đạm vô thường, tại sao lúc cùng đường mạt lộ hắn có thể nắm tay
nàng làm bạn, không xa không rời, nhưng không cách nào ở cuộc sống bình thường
cùng nhau mà đi, đồng tâm đồng đức. Chẳng lẽ cho dù tình yêu đã trải qua sống
chết cũng yếu ớt không chịu nổi một kích hay sao? Nàng thật không rõ.
"Liên nhi. . . . . ." Hắn khàn khàn kêu, cũng đau lòng, chẳng lẽ nàng không
thể thông cảm cho hắn một chút sao? Hắn cũng là bất đắc dĩ mà!
"Đừng gọi ta, đừng gọi ta như vậy!" Nàng không nhịn được, mới vừa cùng nữ
nhân khác điên cuồng,vừa quay người hắn lại thâm tình kêu nàng như vậy, nàng gần
như muốn hỏng mất.
Lòng đang đau đớn, nhìn không thấy hắn , nàng lại nghe thấy, máu nàng từng
giọt từng giọt chảy ngược, tất cả đều tràn vào trong dạ dày mà khuấy đảo, lảo
đảo lại lui thêm một bước, Mục Sa Tu Hạ thấy cũng phải kinh hãi, phía sau nàng
là bậc thang, nàng không nhìn thấy sao? Đáng chết, còn không cho hắn đến
gần!
Sợ nàng trực tiếp té xuống bị gảy cổ, không để ý tới phản đối của nàng, Mục
Sa Tu Hạ sải bước tới gần.nàng theo bản năng muốn chạy trốn, chân bước lui về
phía sau , giẫm hụt, thân thể không tự chủ được ngả ra sau, Mục Sa Tu Hạ phi
thân tiếp được thân thể nàng ngã xuống, không làm cho nàng té, đồng thời ác liệt
mà hướng nàng rống.
"Ngươi mù à, không nhìn thấy sao?"
Đôi mắt như phủ sương mù đẫm lệ, thật sự nàng không nhìn thấy, cái gì cũng
không nhìn thấy . Nàng đâu chỉ là người mù, cũng là người điếc, không nhìn thấy
cũng nghe không tới, mới có thể làm cho chính mình lảng tráng, lảng tránh sự
thật hắn thê thiếp thành đoàn. Thì ra, nhìn thấy, thật sự rất đau!
Nàng không nói, nước mắt của nàng, mê võng của nàng, tình thương của nàng,
cũng làm cho hắn đau đến rối rắm. Hắn trách cứ thế nhưng bản thân không cẩn thận
coi chừng, để cho nàng bắt gặp một màn này, nàng vốn dĩ có thể không cần biết
đến.
Cánh tay dài vung lên, khoác lên áo bào, hắn ôm nàng rời đi.
"Liên nhi. . . . . ." Trở lại tẩm cung, đau lòng đặt nàng lên trên giường,
Mục Sa Tu Hạ khổ sở kêu nàng, lại không được nàng đáp lại.
"Liên nhi. . . . . . Nàng đừng. . . . . . không hiểu chuyện như vậy. . . . .
." Hắn rất lo lắng, bộ dáng của nàng làm cho hắn cảm thấy có một chút sợ hãi,
quá khứ cho dù có suy sụp cùng đả kích nhiều hơn nữa, nàng cũng sẽ không như
vậy.
Ánh mắt của nàng nhìn hắn có chút di động, gần trong gang tấc, nhưng xa tận
chân trời. Thì ra,nàng bị hắn nhận định là một nữ nhân không hiểu chuyện, như
vậy hiểu chuyện thì nên là như thế nào đây?
Lòng có chút lạnh, nàng ngẩng đầu lên, không để cho lệ làm đau đớn mắt, nàng
không muốn gặp lại hắn.
"Đi ra ngoài!" Nàng lạnh lùng nói.
Hắn ngạc nhiên, thái độ của nàng làm cho hắn giận tái mặt, không cam lòng bị
nàng không nhìn, hắn muốn nàng phải nhìn thẳng vào hắn, hắn là chồng của
nàng.
Một khắc kia hôn lên môi nàng, hắn cảm nhận được nàng kháng cự. Bất luận nàng
đánh hắn, đá hắn, đấm hắn như thế nào, hắn tuyệt đối không buông tay, không
buông miệng nàng ra, đem những kháng nghị nuốt vào trong bụng, hắn muốn dùng
nhiệt tình của chính mình để nói cho nàng hiểu, trong lòng của hắn chỉ có
nàng.
Không để ý nàng phản đối, xé rách y phục của nàng, chế trụ tay nàng, hắn hôn
khô dòng lệ, lấy lực lượng của bản thân ngăn chận thân thể nàng đang không ngừng
giãy dụa phản kháng, cúi đầu hôn đỏ thẫm trước ngực nàng, gặm, cắn, mút, muốn
câu dẫn dục vọng nguyên thủy của nàng, nhưng không cách nào đạt tới hiệu quả như
trong quá khứ , nàng còn bài xích hắn, thét chói tai bài xích hắn.
Hắn tức giận, không đợi nàng có bất kỳ chuẩn bị gì, mạnh mẽ đẩy hai chân của
nàng ra, không để ý tới nàng kêu gào, cuồng dã đẩy vào, một tiếng rên rỉ từ
trong miệng nàng tràn ra, nàng liền không kêu nữa, thân thể nàng lạnh lẽo, mặc
cho hắn điên cuồng rong ruỗi. Hắn đâm ra đút vào khí thế mãnh liệt, hy vọng nàng
cùng hắn giải quyết lửa nóng như bình thường, lại chán nản phát hiện thân thể
của ngày càng lạnh, hắn không làm dậy nổi ngọn lửa trong người nàng, vô luận hắn
cố gắng thế nào. . . . . . Cho đến khi hắn điên cuồng hét lên một tiếng, trên
đường thối lui khỏi thân thể của nàng, lạnh lùng nơi đáy mắt nàng làm cho hắn
cảm thấy xa lạ, làm cho hắn kinh hoàng, thì ra hắn cũng có thời điểm sợ hãi.
Không có cách nào làm cho mình tiếp tục lưu lại nơi này, nàng cứng còng làm
phỏng mắt của hắn, kéo đau tim của hắn, quay người lại, hắn chạy nhanh ra ngoài,
như kẻ hèn nhát.
Hắn đi, không mang theo bất kỳ lưu luyến gì rời đi, tâm lập tức như bị đào
rỗng rồi. Liên Kiều đứng dậy, lần nữa lại thay quần áo, tê cứng mà đi ra ngoài,
không có mục đích, nàng chỉ muốn rời đi.
Vào xuân, gió còn lạnh, đi trên đường trong cung, nàng lại không cảm thấy ,
bởi vì tâm lạnh rồi. Bất tri bất giác đi tới cửa cung, bị thị vệ ngăn cản đường
đi, nhìn cửa cung cao lớn, tựa như đang giương nanh múa vuốt,nàng bị giam cầm
rồi, đi ra ngoài không được, ở thế giới xa lạ này, thì ra chỉ mình nàng cô
độc.
Chán nản xoay người, nàng mờ mịt.
"Thái tử phi nương nương?" Có người sau lưng kêu nàng, xoay người, là Lạc
Phong!
Không biết tại sao, nàng khóc, tựa như đứa bé bị uất ức, khóc không ngừng
được.
Lạc Phong luống cuống tay chân, đưa ra đôi tay, không biết nên ôm lấy nàng
hay là nên suy sụp buông xuống.
Rốt cuộc thở dài nói: "Đi theo ta!"
Đi tới Trầm Hương điện, đã là giờ lên đèn, đỡ nàng ngồi xuống, Lạc Phong êm
ái hỏi: "Có dùng qua bữa tối chưa?"
Lắc đầu một cái, nàng mệt mỏi nói không ra lời.
Không nói nữa, sai người truyền lệnh, hắn cùng với nàng ngồi im lặng, không
biết làm sao nàng lại đau lòng như thế, lại cảm thấy vẻ mặt cô đơn của nàng cũng
đẹp kinh người.
Thức ăn lên bàn, nàng cũng không có hứng thú, tự mình ăn, tinh thần hoảng
hốt. Hắn cũng im lặng, cùng nhau ăn, cảm thụ bi thương đến từ đáy lòng của nàng,
mà không hề cất tiếng quấy rầy.
"Lạc Phong." Nàng đột nhiên mở miệng gọi hắn.
Hắn buông chén xuống đũa, dịu dàng nhìn nàng: "Cái gì?"
Ánh mắt nhìn thẳng ngoài cửa, thanh âm của nàng nghe rất xa vời: "C thể dẫn
ta rời đi không?"
Ngưng tụ lại ánh mắt, lông mày nhăn lại thật sâu, không nói.
"Ở chỗ này ta chỉ có thể cầu xin ngươi giúp ta một tay." Thu hồi ánh mắt tan
rã, nàng bất lực nhìn về hướng hắn.
Tim cứng lại, từ khi ở Cách Tát liền nhận thức nữ tử này, ánh mắt nàng từ
trước đến giờ luôn tự tin, giảo hoạt, trong suốt, sáng sủa ,cái từ bất lực, nhu
nhược từ trước đến giờ đều không thích hợp với nàng, nhưng bây giờ lại chân thật
xuất hiện tại đáy mắt nàng. Đáy lòng ý nghĩ – hắn bị sự thương xót chấn trụ,
chưa từng nghĩ đến một cô gái kiên cường, lúc bi thương lại có lực rung rộng như
thế. Hắn cơ hồ sắp đồng ý với nàng.
Rốt cuộc vẫn phải áy náy cười một tiếng: "Thật xin lỗi. . . . . ."
"Vậy sao?" Nàng cười đến buồn bã, "Xin lỗi, ta không nên làm người khác khó
chịu ." Nàng lại buồn bực ăn cơm phía dưới, chỉ là ăn cơm, món ăn cũng không
gắp.
"Xảy ra chuyện gì?" Hắn không nhịn được hỏi .
"Không có việc gì, chỉ muốn đi ra ngoài dạo." Trong miệng ngậm cơm, nàng đáp
lại mơ hồ.
Trầm ngâm, hắn chậm rãi nói: "Nếu như chỉ là muốn ra ngoài dạo, đương nhiên
có thể."
Nàng dừng lại, vội vàng nuốt cơm vào trong miệng: "Có thể không? Hiện tại
được không?"
Bị sự vội vàng trong mắt nàng mê hoặc, hắn mỉm cười gật đầu một cái: "Tốt, ta
cho người chuẩn bị xa liễn."
"Không!" Gọi hắn lại, nàng yêu cầu, "Ta muốn cưỡi ngựa."
Gió thổi vù vù , đêm thật tĩnh lặng chỉ có tiếng vó ngựa từng trận vang lên.
Liên Kiều biết cưỡi ngựa, chỉ là cưỡi không được giỏi, cho tới bây giờ cũng
không dám chạy nhanh, lần này lại mặc cho con ngựa dạt ra bốn vó chạy như bay,
mượn việc này phát tiết buồn bực trong lòng. Sau lưng Lạc Phong đi cùng đang hết
sức lo lắng, tư thế cưỡi ngựa của nàng không ổn, vì phòng ngừa nàng tử trên ngựa
té xuống, hắn tận lực cùng giữ tốc độ như nàng.
Ở dưới đồi một ngọn núi lân cận hoàng Cung, Liên Kiều thắng ngựa, xuống ngựa
cùng Lạc Phong sóng vai mà đi. Gió núi thổi tóc của nàng tán loạn, ở dưới ánh
trăng màu ngân bạch càng thêm xinh đẹp.
"Lạnh không?" Trong khuỷu tay, áo choàngchuẩn bị vì để phủ thêm cho nàng mọi
lúc.
Khẽ lắc đầu, nàng chậm rãi hướng trong núi đi tới, nàng chính là muốn cho
mình lạnh, càng lạnh càng tĩnh, nàng muốn suy nghĩ một chút chuyện. Lạc Phong
nhắm mắt theo đuôi, theo sát ở phía sau, ban đêm sơn cốc tương đối nguy
hiểm.
Đường núi có chút gập ghềnh, thật may là có ánh trăng chiếu sáng, gió núi vừa
thổi, người cũng có chút tỉnh táo. Nàng chăm chú nhìn bóng mình ở trên đất hình
dáng vặn vẹo, cười khổ. Rốt cuộc nàng đang làm gì đây? Khóc sướt mướt, lắp bắp
biểu diễn cho ai nhìn? Người nào sẽ quan tâm đây? Có lẽ đối với Mục Sa Tu Hạ mà
nói, hắn đã cho nàng nhiều, hắn cho nàng tâm, cho nàng yêu, thậm chí ngay cả
mạng cũng có thể cho nàng, đối với một người đàn ông mà nói, biểu hiện của hắn
đã là quá tốt rồi. Mà nước mắt cùng kháng cự của nàng có phải hay không nói rõ
nàng quá tham lam?
Một người đàn ông, yêu cầu tâm linh trung thành có lẽ đã quá xa xỉ rồi,còn
muốn thân thể cũng trung thành với một nữ nhân. Là nàng cưỡng cầu rồi sao? Có lẽ
hai linh hồn đến từ hai không gian bất đồng, nảy sinh mâu thuẫn là tất nhiên,
chỉ là nhìn xem người nào khuất phục trước thôi. Đạo lý này nàng nên lựa chọn
đối mặt, hay phải trốn tránh?
Lạc Phong đứng ở phía sau của nàng, nhìn nàng cúi đầu trầm tư, đường cong bên
mặt, vòng cung đường cổ, tốt đẹp làm cho người ta phải mộng tưởng.Một cái nhăn
mày, một nụ cười, giơ tay nhấc chân của nàng, đối với tất cả nam nhân đều sinh
ra hấp dẫn trí mạng. Hắn thừa nhận hắn bị hấp dẫn, chỉ là vẻ đẹp của nàng rốt
cuộc hắn không có cơ hội nắm lấy, bởi vì nàng là thê tử của người khác.
Bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, chuyện tốt đẹp không nhất thiết phải đoạt
lấy, thưởng thức cũng là một lựa chọn không tồi, hắn chỉ có thể tự an ủi chính
mình như vậy.
"Lạc Phong, chúng ta trở về thôi!" Liên Kiều xoay người, trong lòng đã có
quyết định.
Một chân vừa bước liền đạp lên một tảng đá nhô ra, thân thể đứng không vững,
ngã về phía sau, Lạc Phong nhanh chóng tiến lên, ôm lấy thắt lưng của nàng, theo
bản năng, nàng đưa tay ôm cổ hắn. Dưới ánh trăng, hai người đang đứng trong tư
thế vô cùng mập mờ.
"Hai người các ngươi đang làm gì?"
Sau lưng một giọng nói lành lạnh vang lên.