Y Nữ Xuân Thu

Chương 41: Chương 41: Chương 54 - 55 - 56




Chương 54: Mới đến

“Vũ cô nương, đến rồi.” Trần Nhị ngồi chỗ xà ích quay đầu lại nói.

Bước xuống xe ngựa, một tòa trạch viện hào hoa, khí thế lồ lộ sừng sững ngay trước mắt, hai chữ “Trần phủ” thiếp vàng trên tấm biển to treo trước cửa, đại môn sơn son đóng chín hàng đinh đồng sơn làm cho người ta có cảm giác vô cùng nghiêm trang và sang trọng. Trước cửa là hai con sư tử bằng đồng trông rất sống động và uy phong lẫm lẫm, khác hẳn những gia đình phú quý khác thường chỉ để sư tử đá, thể hiện của cải hùng hậu của Trần phủ, giàu có nhất nước.

Cửa chính đang rộng mở, từ cửa cho đến cuối sân viện là hai hàng người nghiêm trang cung kính chào đón ông lão về đến nhà. Dọc theo đường, Trần Quắc Phong đã giới thiệu qua với Liên Kiều rồi, nguyên phối của ông lão đã qua đời ba năm trước, ông cũng không tái giá, càng không có thê thiếp nào khác. Trong nhà có hai con trai, hai con gái, con lớn nhất là Trần Chấn Nam, con thứ hai Trần Tiếu Bắc, con gái lớn Trần Tâm Hài, con gái út Trần Tâm Ngưng.

Con trai lớn nhất mặc dù đã lấy vợ sinh con, nhưng suốt năm đều ở ngoài, đi lại khắp lượt các chi nhánh ngân hàng của gia đình để xem xét quản lý, chỉ có ngày lễ ngày tết mới rảnh rỗi về nhà đoàn tụ gia đình. Con trai thứ hai ở nhà xử lý cũng như tập hợp phân chia sổ sách chi tiết, sắp xếp điều động cách chức hoặc lên chức nhân viên các nơi. Có thể nói, thực quyền của Trần gia thật ra đều do con trai thứ hai Trần Tiếu Bắc nắm giữ trong tay, hơn nữa hắn lại mắt cao hơn đầu, nữ tử tầm thường không thể lọt vào mắt hắn, nên đến nay vẫn còn chưa lập gia đình. Vì thế, hắn trở thành một đức lang quân rùa vàng chính cống trong suy nghĩ của các tiểu thư con nhà giàu có thậm chí là con nhà quan. Con gái lớn Trần Tâm Hài đã lập gia đình, con gái út Trần Tâm Ngưng là một mỹ nữ vẫn còn ngây thơ, mười sáu tuổi, nhốt mình trong nhà.

Thanh niên quỳ gối trước cửa hôm nay chắc hẳn là Trần Tiếu Bắc không thể nghi ngờ. Trần lão gia lấy phong thái của một đại gia, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào cửa chính, Liên Kiều, Trần Nhị và cậu bé theo hầu đi theo sát phía sau.

Đi tới phòng khách, ông lão tiến đến ngồi trên ghế chủ nhà, Liên Kiều đứng bên cạnh ông lão. Sau đó Trần Tiếu Bắc, Trần Tâm Ngưng và đại đại tẩu Vân Nương cùng tiến vào, đợi đến khi ông lão ngồi vào chỗ của mình rồi mới tiến lên hành lễ quỳ lạy.

Khi Trần Tiếu Bắc đứng dậy nhìn thấy Liên Kiều thì hiện rõ vẻ sửng sốt, nhưng ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc trở lại, quay về phía Trần lão gia hỏi: “Phụ thân đường xa mệt nhọc, hay là về phòng nghỉ ngơi cho khỏe trước đã?”

Trần lão gia gật gật đầu, nói: “Lần này đi ra ngoài, cha thiếu chút nữa mang xác mà về!”

Mọi người ngồi dưới sảnh đường xôn xao một hồi, nét mặt đại tẩu Vân Nương là khoa trương nhất, đưa đến cái cau mày của Trần Tiếu Bắc.

“Nhưng may mắn có Vũ cô nương trượng nghĩa tương trợ, nhặt về được một cái mạng.” Ông lão lại nói tiếp.

Trần Tiếu Bắc lại hướng sang nhìn Liên Kiều, trong ánh mắt càng thêm phần tìm tòi nghiên cứu, vẻ tinh khôn giống hệt cha hắn.

“Vũ cô nương cứu gia phụ một mạng chính là đại ân của Trần gia chúng ta, xin nhận một cúi đầu của Tiếu Bắc!” Nói xong, cúi gập người tới gần sát đất. Vân Nương, Trần Tâm Ngưng cùng cả đám người làm bên dưới cũng rối rít quỳ xuống cảm tạ.

Liên Kiều liếc mắt nhìn ông lão, thấy lão mỉm cười gật đầu, nàng mới không kiêu ngạo không tự ti nói: “Chỉ một cái nhấc tay mà thôi, không đáng nhắc đến. May nhờ Trần lão gia không chê tiểu nữ tử Xa Vũ, sau này sẽ ở lại trong phủ giúp một tay. Kính xin mọi người chỉ điểm đôi điều!”

Trần Tâm Ngưng mỉm cười, mở to đôi mắt tò mò nhìn nàng. Vân Nương lại hất mặt nhìn nàng vẻ hơi hơi khinh thường, nếu không có mặt ông lão tại đây thì chắc hẳn sẽ không cho nàng một sắc mặt tốt rồi. Trong lòng nàng ta lúc này hẳn đang cảm thấy trong nhà lại có thêm một kẻ đến ăn quịt.

Trần lão gia rời sảnh về phòng nghỉ ngơi, Liên Kiều được quản gia tạm thời an bài ở phòng khách trong Mai viên của Trần phủ, mặc dù lúc này hoa mai đã tàn, nhưng những hạt mai xanh xanh nhìn cũng rất đáng yêu.

Dàn xếp xong, Liên Kiều cũng cảm thấy hơi mệt. Mấy ngày nay suốt ngày rong ruổi trên đường, sau đó còn cấp cứu mà quen biết với ông lão Trần Quắc Phong, cảm xúc trong nàng không được bình tĩnh. Cuối cùng hôm nay cũng đã ổn định được, có một loại cảm xúc khó nói nên lời bỗng nhiên đánh tới nàng như sóng triều cuộn dâng. Nhớ hắn! Sự kiên quyết dứt khoát ban đầu cho tới bây giờ nàng cũng không hề hối hận, mà đây thật sự chỉ là nỗi nhớ nhung. Nỗi nhớ nhung này giống như một thân cỏ dại, một khi đã cắm được rễ thì lập tức sinh sôi nảy nở không ngừng.

Lắc lắc đầu muốn đẩy hắn ra khỏi suy nghĩ của mình nhưng vẫn không thể được, nàng bèn dứt khoát cầm giấy viết trên bàn để ra phương thuốc, có thể dùng dược vật tương tự với xạ hương để làm viên hoàn bảo vệ tim nàng vẫn còn nhớ trong đầu. Chỉ là, với tình trạng bệnh lý của Trần lão gia thì không chỉ là do trái tim suy kiệt dẫn tới, mà còn kèm thêm triệu chứng của xơ cứng động mạch và cao huyết áp. Một bệnh nhiều triệu chứng, tương đối khó giải quyết.

Ngay cả ở hiện đại, những bệnh mà ông lão đang mang trong cơ thể cũng không thể trị tận gốc, nên ở thời đại sơ khai này cũng chỉ có thể dùng dược vật khống chế một chút ít thôi. Tới ngày nào đó không khống chế được nữa thì chính là thời điểm mà lão ông phải cưỡi hạc về trời rồi.

Tập trung tĩnh tâm viết xuống mấy phương thuốc, rồi viết thêm một số thức ăn bổ dưỡng, nàng định rằng sẽ từ từ chậm rãi điều trị rồi từ đó có thể khống chế được bệnh. Lúc nào ông lão qua đời rồi, nàng cũng nên cuốn gói mà đi thôi.

“Vũ cô nương đang nghiên cứu phương thuốc cho gia phụ bệnh sao?”

Thanh âm ôn tồn nho nhã đột nhiên xuất hiện sau lưng, khiến Liên Kiều vì không hề đề phòng mà kinh sợ nhảy dựng lên, chữ dưới ngòi bút cũng bị quẹt sai đi. Quay đầu nhìn ra đằng sau, thì ra là Trần Tiếu Bắc. Kẻ này đi đứng không một tiếng động, xem ra sau này nàng phải tập cho dần dần thích ứng với loại đột nhiên tập kích này.

“Nhị công tử.” Liên Kiều nhàn nhạt chào.

Liếc mắt một cái lên tờ giấy, Trần Tiếu Bắc nói vẻ hơi áy náy: “Xem ra tại hạ đã quấy rầy.”

“Không sao.” Nàng không chút hoang mang rút tấm giấy viết hư ra, vò nhẹ lại thành cục tròn.

Trần Tiếu Bắc hơi nhíu mày, không ngờ Liên Kiều lại có kiểu phản ứng này. Thông thường, những vị thiên kim tiểu thư kia lúc nào cũng dùng ánh mắt si mê lưu luyến mà nhìn hắn, cô gái này lại hơi có vẻ không vui. Điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ, cũng khiến cho hắn cảnh giác. Một cô gái bất phàm như vậy, sao có thể tới gia đình hắn làm khách ăn bám?

“Vũ cô nương chắc không phải là người địa phương!”

Liên Kiều cười thầm, tên này bắt đầu đào tìm thông tin của nàng rồi đây, liền đáp lời ngay: “Không phải, thuở nhỏ ta ở tại Kinh Thành, cha mẹ đều hiểu chút y lý, ta cũng học được một chút từ họ. Sau khi cha mẹ đi về cõi tiên, ta lần tìm người thân thích để nương tựa, không ngờ chẳng còn tìm được thân thích nào. Thật may ta được Trần lão gia lòng dạ từ bi mà đồng ý chứa chấp, phải lấy việc sống ở trong phủ mà mưu sinh. Xa Vũ làm phiền gia chủ, mong rằng Nhị công tử bao dung.” Nàng kể một hơi y như phim, bằng những lời tuyệt đối không để cho người ta hoài nghi về nơi sinh của nàng, đã vậy còn nhấn mạnh việc mình là cô nhi. Một phen giải thích như vậy cũng rất là hợp tình hợp lý, trên đường đi nàng cũng nói y như vậy với Trần lão gia. Cho dù Trần Tiếu Bắc này có sinh nghi cũng không thể nào tra ra được.

Đôi môi mỏng bĩu một cái, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, Trần Tiếu Bắc lễ độ nói: “Cô nương quá khiêm nhượng rồi, ngươi cứu gia phụ một mạng, trên dưới Trần phủ đều vô cùng cảm kích đối với cô nương, sao lại nói hai chữ quấy rầy!” Nữ tử này quả nhiên lợi hại, nhìn đi, hắn chỉ hỏi một câu, nàng liền nói thẳng ra như thể rất thành thật không giấu diếm chút gì. Nhưng thật ra trên căn bản là đang phủi hắn đi, không muốn nói nhiều thêm một câu nào, ý là nàng đã báo hết tất cả cho hắn rồi đấy, hắn nên thức thời một chút mà biến đi thôi. Hơn nữa, nàng nói một đống một hồi như vậy nhưng cũng như chưa nói, không có bất kỳ tin tức nào đáng giá, bên ngoài giống như được bao bọc bằng một lớp dầ trơn bóng không lưu dấu tay, mà gió thổi cũng chẳng lọt. Nàng ta đang cố tình giấu giếm hay vì còn có ẩn tình khác? Xem ra chỉ có thể từ từ điều tra, gia nghiệp của Trần gia không cho phép dung nạp một người có lai lịch không rõ ràng.

“Cô nương có bất cứ yêu cầu gì xin cứ nói với Ngô tổng quản, chớ để Trần gia chúng ta làm chậm trễ việc ân nhân.”

“Ta nhớ rồi, đa tạ nhị công tử.” Không trả lời lại, Liên Kiều tiếp tục cử bút viết chữ.

Trần Tiếu Bắc nhìn sâu nàng một cái rồi xoay người rời đi, đi tới cửa viện lại chợt xoay người nói: “Buổi tối ta sẽ sai người thỉnh cô nương đến đại sảnh họp mặt gia đình một chút, uống chút rượu nhạt, một mặt là để đón gió tẩy trần cho gia phụ, một mặt cũng là để hoan nghênh cô nương đến nhà. Xin cô nương nể lời.”

Sau khi Trần Tiếu Bắc đi khỏi, Liên Kiều mệt mỏi nên nằm dài trên giường ngủ một lát. Nhưng giấc ngủ này vô cùng không yên ổn, mấy lần trong giấc một, nàng bị một đôi mắt xanh lam giận dữ, kinh ngạc vô cùng, đau đớn vô cùng đánh thức. Nàng cười khổ, hắn từng nói hắn trúng một độc dược tên là “Liên Kiều”, bây giờ nhìn lại thì ra nàng mới là người trúng độc hắn nha!

Buổi tối, Liên Kiều được thỉnh tới đại sảnh dùng bữa tối. Trên bàn tròn trong phòng khách, Trần lão gia ngồi ở ghế đầu, bên phải là Trần Tiếu Bắc, sau đó theo thứ tự là đại tẩu Vân Nương và Nhị cô nương Trần Tâm Ngưng. Bên cạnh Trần Tâm Ngưng còn có một nữ tử, mặt mày thật thanh tú, như một đóa hoa lan ẩn dật nơi hẻo lánh, đẹp đẽ mà thuần khiết. Vị trí bên trái Trần lão gia để trống, chắc là chỗ dành riêng cho vị Trưởng Tử thường xuyên ra ngoài. Liên Kiều rất thức thời đi đến chỗ ngồi bên cạnh cô gái xa lạ ngồi xuống, nhưng lại bị ông lão ngăn lại.

“Vũ cô nương, tới chỗ này ngồi đi!” Chỉ vị trí bên trái mình.

Quét mắt nhìn lướt qua mọi người trên bàn, trừ trong mắt Vân Nương bắn ra một tia ghen ghét, còn những người khác thì cũng không có gì khác thường.

Thầm than một tiếng, Liên Kiều bất đắc dĩ dời bước, ngồi vào chỗ bên cạnh lão gia. Xem ra mới vừa chân ướt chân ráo đến đây mà nàng đã đắc tội với một người rồi đây nè.

“Vũ cô nương là khách quý của Trần phủ chúng ta, bất kỳ yêu cầu gì của cô nương đều không được chậm trễ. Nếu có người nào bất kính với Vũ cô nương cũng chính là bất kính đối với ta, nhớ rõ chưa?” Lão ông nói rất uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người ngồi quanh bàn, ai cũng cung kính

“Nhi tử (con dâu, nữ nhi, tiểu Thanh) nhớ rõ ạ.”

“Tiểu Thanh, vị này chính là Vũ cô nương, ngươi làm quen một chút đi, lúc chiều ngươi không có mặt ở đây.” Trần Tiếu Bắc bày ra dáng vẻ công tử nho nhã, dùng một thanh âm lành lạnh mà dặn dò.

Cô gái xinh đẹp ngượng ngùng thầm liếc Trần Tiếu Bắc một cái, nhẹ nhàng đứng dậy đi tới trước mặt Liên Kiều, nhún người: “Tiểu Thanh xin chào Vũ cô nương.”

Liên Kiều cũng đứng dậy đáp lễ: “Tiểu Thanh cô nương đừng khách khí, lần đầu tiên gặp mặt, sau này xin chăm sóc nhiều hơn!”

“Tiểu Thanh là cháu gái của gia phụ, đã ngụ tại đây rất lâu rồi.” Trần Tiếu Bắc giới thiệu.

Gật đầu một cái chào nhau, hai người trở về vị trí ngồi cũ của mình.

Thức ăn đừng bày lên từng món một, thịt bò thăn bách hợp, cua hấp dầu, cá chiên dầu hạt thông, sườn cừu áp chảo, đầu cá sốt tiêu Tứ Xuyên, óc heo chiênđậu hũ, thịt gà hấp hạt dẻ, da vịt quay...

Món ăn phức tạp, tinh tế, có thể nói toàn vẹn cả về sắc, hương, vị. Nhưng trong mắt Liên Kiều thì lại thật sự không ổn chút nào. Thấy ông lão rửa tay xong chuẩn bị ăn cơm, Liên Kiều bật thốt lên: “Lão gia ngày nào cũng ăn những thứ này sao?”

Trần lão gia rõ ràng hiểu sai ý nàng, khẽ mỉm cười nói: “Đúng vậy, những thức ăn này trong nhà ngày nào cũng chuẩn bị, không phải là vì ngươi mà cố ý làm đâu. Vũ cô nương đừng quan tâm, chỉ để ý ăn nhiều vào!”

Liên Kiều cau mày, nhẹ giọng nói: “Những thức ăn này không thích hợp cho lão gia ăn đâu.”

“Hả?” Trần lão gia vừa nhấc đũa liền đặt xuống lại, nghi hoặc nhìn nàng không hiểu. Những người còn lại quanh bàn cũng đều chú mục nhìn nàng, trong ánh mắt Trần Tiếu Bắc thoáng qua một tia sáng rực.

Gật gật đầu, Liên Kiều nói tiếp: “Những thức ăn này quá dầu mỡ, mỡ sẽ đẩy lượng cholesterol tăng cao, vừa bất lợi cho tiêu hóa, mặt khác cũng sẽ khiến cho máu sinh ra nhiều chất rắn lắng đọng. Những tạp chất này bám vào thành mạch máu, dẫn đến tắc động mạch. Ta đoán bệnh tim của lão gia hơn phân nửa là bắt nguồn từ cách ăn uống.”

Một phen phân tích như thế khiến mọi người quanh bàn nghe mà ngơ ngác nhìn nhau, lại nghe Liên Kiều nói tiếp: “Những thức ăn này nếu chỉ thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao, nhưng nếu ăn quanh năm suốt tháng thích tụ lại thành bệnh. Lúc còn trẻ ăn nhiều, khi lớn tuổi sẽ phản ảnh dưới các hình thức suy kiệt chức năng cơ thể, vô cùng bất lợi với sự kiện khang của thân thể.”

Một lúc sau, chỉ nghe được thanh âm lạnh lùng của Trần Tiếu Bắc ra lệnh: “Người đâu, dọn các món ăn mặn xuống, chỉ để lại rau dưa là đủ.”

Chương 55: Quý Phi

Thân thể của Trần lão gia từ đó được giao hoàn toàn cho Liên Kiều xử lý, mỗi ngày đều bắt mạch sớm chiều, rồi sau đó viết xuống phương thức nấu món ăn kiêng khem cho phòng bếp, phòng bếp cứ dựa theo thực đơn Liên Kiều đưa ra mà nấu ăn. Cách phòng ngừa bệnh tật tốt nhất chính là thông qua ẩm thực, ít thức ăn mặn, ít dầu mỡ, ít muối, ít đường, lấy món nhẹ làm chủ. Cũng vì vậy, sự có mặt của Liên Kiều đã thay đổi thói quen ăn uống của Trần phủ.

Đồng thời, Liên Kiều còn sai người làm một đường đi nhỏ bằng đá cuội trong sân viện của lão gia, ngày nào cũng cùng với Trần lão gia đi chân trần bên trên một lúc để xoa bóp huyệt vị nơi lòng bàn chân, hầu cường thân kiện thể.

Ngoài ra, quan trọng nhất chính là Liên Kiều đã tự tay luyện chế được ‘hộ tâm hoàn’ có tác dụng rất lớn. Một lần Trần lão gia lại đột nhiên phát bệnh tim, sau khi nuốt ba viên dược hoàn thì lập tức thấy được hiệu quả. Nhưng Liên Kiều biết, thuốc này cũng chỉ là vì hiện tại thân thể lão gia còn chưa sinh ra sự lệ thuộc đối với dược vật của nàng, chỉ cần ít lâu sau, khi cơ thể đã bắt đầu thích ứng và làm quen, hiệu lực của thuốc sẽ giảm đi nhiều.

Chỉ thế thôi mà ông lão đã xem Liên Kiều như thần, sự tin tưởng đối với nàng lại tăng thêm mấy phần, người Trần phủ từ trên xuống dưới cũng thật sự tâm phục khẩu phục y thuật của Liên Kiều, ai nấy đều đối xử với nàng như khách mời danh dự.

“Vũ nha đầu, ngươi thật sự rất có bản lãnh đó! Đường sỏi này ta đi riết thành nghiện, cảm giác toàn thn phấn chấn rất nhiều.” Chẳng biết từ lúc nào, Trần lão gia không còn gọi Liên Kiều là Vũ cô nương nữa mà đã biến thành Vũ nha đầu. Cách gọi này thể hiện sự thân cận, hiển nhiên đã coi nàng như người trong nhà.

“Lão ông khen trật rồi, đây chỉ là một loại biện pháp để xoa bóp lòng bàn chân thôi.” Mặc dù Trần Quắc Phong đối với nàng tin tưởng như người nhà, nhưng trong lòng nàng hiểu được, một đại thương gia như lão, sự nghi kỵ đối với người khác rất nặng, nàng chưa phải đã vượqua hoàn toàn.

“Ta vẫn cảm thấy, để cho ngươi sống khép mình trong phủ thật sự là ủy khuất tài nghệ.”

Lão đầu này quá tinh khôn, đến bây giờ vẫn còn đang muốn dò xét nàng.

“Ta vốn chính là một thầy lang lãng du, không có chỗ ở cố định, có thể được lão gia nâng đỡ chứa chấp trong phủ là đã thật vô cùng cảm kích rồi, sao có thể gọi là ủy khuất tài nghệ được? Lão gia nói vậy chẳng lẽ muốn ta ngại chết à!” Nàng lập tức khiêm tốn vâng dạ, luôn cẩn trọng giữ đúng bổn phận của mình.

Ông lão hiển nhiên cực kỳ hài lòng với lời đáp của Liên Kiều, một người thông minh nhất chính là hiểu được sự đúng mực, một khi ỷ sủng mà kiêu là không thể tiếp tục dùng được nữa. Nhưng rất nhiều người không hiểu được đạo lý đó, lại phạm vào đại kỵ loại này.

Trên đường từ viện của Trần lão gia trở về Mai viên, nàng gặp Vân Nương, vốn định gật đầu một cái coi như chào, nhưng hình như người ta nghếch mặt lên trời không thèm nhìn nha.

“Ái chà, đây không phải là Vũ cô nương đó sao? Mới vừa hầu hạ xong lão gia đấy à?” Lời nói chanh chua ẩn hàm ý xấu.

“Đại thiếu nãi nãi!” Bất đắc dĩ, Liên Kiều đành phải dừng lại chào một tiếng.

“Vũ cô nương y thuật thật là cao minh nha, lão gia lúc nào cũng khen ngươi trước mặt chúng ta hết!”

“Nhờ lão gia yêu quí, Xa Vũ ghi vũ khắc trong tâm khảm!”

“Ha ha!” Bĩu đôi môi mỏng dính lại, Vân Nương cười cay nghiệt, “Thế Vũ cô nương định báo ân bằng cách....!”

“n đức của lão gia, Xa Vũ nhất định báo đáp đầy đủ!” Câu trả lời của Liên Kiều cố ý làm như không hiểu ẩn ý trong lời nói của Vân Nương, khiến cho nàng ta điên tiết.

“Sao? Thế Vũ cô nương muốn báo ân thế nào đây?” Hừ, khi khổng khi không chạy tới định tay không bắt giặc đấy à? Nếu con ả hồ ly tinh nứt mắt này mà gả vào nhà, làm đương kim phu nhân của lão gia, chẳng phải tài sản trong nhà sẽ phải chia phần lớn cho ả sao? Nàng thật sự không cam lòng.

“Xa Vũ sẽ chăm sóc những gì lão gia muốn Xa Vũ làm, cho dù làm trâu làm ngựa cũng khó mà đáp đền cho ân đức và chở che của lão gia.” Haiz, nữ nhân này thật sự đáng ghét, nói chuyện với nàng ta thật là lãng phí thời gian.

“Làm trâu làm ngựa?”he miệng cười ha ha, trong mắt thoáng qua tia sáng ác độc, “Cần gì phải làm trâu làm ngựa, chẳng là lão gia thích ăn tổ yến vô cùng, đặc biệt là loại huyết yến sinh trưởng trên sườn đá cheo leo ngoài biển ấy. Nếu như ngươi thành tâm, chi bằng đi hái một vài cái mang tới đi, cũng sẵn đó tỏ rõ một khối tâm tình của ngươi với lão gia luôn.”

Nữ nhân này quá nham hiểm, ngu xuẩn lại ác độc, tưởng rằng dùng loại biện pháp này tới diệt nàng đấy à! Có lẽ, đối với những nữ nhân ngu xuẩn một lòng muốn báo ân hoặc vọng tưởng một bước lên mây thì còn dùng được, nhưng lấy đó mà đối phó với Liên Kiều nàng, hình như quá bôi nhọ thông minh của nàng rồi. Haiz, sao loại người như vậy đến đâu cũng gặp thế này, chết cũng không chừa vậy?

“Xa vũ thụ giáo, tạ Đại thiếu nãi nãi chỉ điểm, Xa Vũ sẽ...”

“Vũ cô nương ở chỗ này à!” Sau lưng, một giọng nói ôn hòa văn nhã vang lên. Không cần đoán, nhất định là Trần Tiếu Bắc chứ chẳng ai khác, thanh âm của hắn luôn êm tai dễ nghe, nhưng sự lạnh lùng ẩn hiện trong đó cũng khiến người khác phải chùn bước.

“Nhị công tử.” Liên Kiều lễ phép chào.

“Nhị gia!” Hình như Vân Nương hết sức kiêng kỵ đối với Trần Tiếu Bắc, ngay cả giọng nói cũng không được tự nhiên.

Trần Tiếu Bắc nhàn nhạt liếc Vân Nương một cái, chậm rãi nói: “Ngày mai là ngày giỗ mẫu thân, đại tẩu không cần phải ở trong trai đường chuẩn bị à? Sao lại rỗi rãnh ra đây thế?”

Một câu không lạnh không nóng khiến toàn thân Vân Nương không được tự nhiên, lúng túng khẽ cúi người chào rồi rời khỏi đó.

Trần Tiếu Bắc nói: “Vũ cô nương không cần nín nhịn ủy khuất mình như thế, từ trên xuống dưới Trần phủ không ai dám mặt nặng mặt nhẹ với cô nương đâu.”

“Cảm tạ ý tốt của nhị công tử, Tiểu Vũ xin tâm lĩnh.” Không phải Liên Kiều sợ nữ nhân kia, mà đúng ra là sợ phiền toái, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Trần Tiếu Bắc gật đầu một cái, lại nói: “Ngày mai là ngày giỗ của gia mẫu, nếu Vũ cô nương không ngại, mời cùng tham dự với gia đình.” Trước giờ hắn có thói quen ra lệnh khi nói chuyện với người khác, nhưng đối với nàng lại bất giác dùng giọng thương lượng.

“Được.” Liên Kiều gật đầu đồng ý, “Nếu nhị công tử không có việc gì phân phó, Tiểu Vũ cáo lui.” Không đợi hắn đáp lại, Liên Kiều liền

Bóng dáng nhẹ nhàng không câu nệ của nàng lại khiến Trần Tiếu Bắc sững sờ đưa mắt nhìn cho đến khi biến mất rồi mà hắn còn ngơ ngẩn đứng trong hành lang gấp khúc ngóng mãi theo.

Ngày giỗ Trần phu nhân mặc dù không long trọng nhưng lại được tổ chức hết sức nghiêm trang, mời hòa thượng ở chùa về tận phủ tụng kinh, toàn gia trai giới ba ngày. Đầy đủ các bước: dâng hương, tế bái, ăn chay, niệm kinh cho tới trưa, không ngờ buổi chiều lại có một vị khách quý đến phủ.

Buổi trưa, mới vừa dọn chưa cơm chay, gia đinh canh cửa đột nhiên cuống quít chạy vào phòng khách, kích động đến lắp ba lắp bắp, câu cú không mạch lạc: “Lão... Lão... Lão gia, bên ngoài... Quý Phi nương... nương nương... vừa đến!”

Trần lão gia vừa nghe thế liền đứng phắt lên, mắt rạng rỡ, kích động nói: “Hài nhi đã về!”

Trần Tiếu Bắc vẫn giữ bình tĩnh, phân phó đâu vào đấy: “Đầu tiên Ngô tổng quản đi trước mời người vào, những người khác theo ta ra ngoài nghênh đón Phượng giá, Trần Nhị đỡ phụ thân.” Ánh mắt thoáng liếc về phía Liên Kiều.

Liên Kiều cho hắn một nụ cười trấn an, ý là sẽ chăm sóc ông lão, không để cho cảm xúc của ông trở nên kích động.

Nhận được cam kết của Liên Kiều, Trần Tiếu Bắc xoay qua dẫn mọi người chạy ra phòng khách.

Không ngờ Trần Tâm Hài lại là Quý Phi nương nương, lần này nhân ngày giỗ của mẫu thân, nàng được Hoàng thượng ân chuẩn cho về nhà tế bái, lại giấu người nhà mà lặng lẽ trở lại, một mặt là không muốn quấy rầy cuộc sống bình thường của người nhà, mặt khác cũng muốn cho thân nhân một lần kinh hỉ. Ngoài ra, nàng nghĩ cũng nên tính đến sự an toàn, không muốn cổ động tiền hô hậu ủng, thực hiện mọi việc hết sức khiêm tốn. Cho đến đi tới cửa nhà thì người trong nhà mới biết là có Quý Phi nương nương giá lâm.

Đỡ Trần lão gia ra tới phòng khách đã thấy Trần gia từ trên xuống dưới quỳ đầy đất, Trần quý phi từ cửa chính bước trên thảm đỏ chậm rãi đi vào, trước mặt sau lưng đều được cung nữ thái giám cẩn thận hầu hạ. Nhìn kỹ, dáng dấp của Trần quý phi quả nhiên hơn người, mắt phượng mày ngài, mũi nhỏ xinh đẹp đẽ, môi anh đào, mặt trái xoan, giơ tay nhấc chân đều lộ rõ khí chất ung dung cao quý.

Trần lão gia đang định quỳ xuống lạy, Quý Phi nương nương nhìn thấy cha già liền kích động tiến lên vài bước đỡ tay, run giọng nói: “Phụ thân thân thể khó khăn, không cần quỳ lạy.” khoát tay: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mặc dù con là con gái của ta, nhưng hôm nay con đã là Nương nương tôn quý, lễ bái không thể bỏ!” Dứt lời liền quỳ xuống.

Mọi người đồng loạt hô to: “Quý Phi nương nương Thiên tuế!”

Quý phi nương nương thắp nhang, rơi lệ trước bài vị mẫu thân, sau đó ngồi vào bàn cùng tâm sự nhớ nhung với người thân. Chỉ chớp mắt là đã đến bữa tối.

Buổi tối vẫn ăn cơm chay như cũ, chẳng qua cơm chay của Trần phủ được làm cực kỳ tinh xảo ngon miệng, cũng không ủy khuất Quý Phi nương nương.

Trên bàn, Trần quý phi tất nhiên ngồi ghế chủ tọa, Trần lão gia ngồi bên trái nàng, Trần Tiếu Bắc ngồi bên tay phải, sau đó theo thứ tự là Vân Nương và Trần Tâm Ngưng. Chỉ là lần này, tiểu Thanh không được vào ngồi chung bàn. Liên Kiều tự nhận mình cũng không có tư cách ngồi cùng bàn, rất thức thời cúi đầu đứng hầu sau lưng Trần lão gia.

“Vũ cô nương, mời ngồi.” Chẳng biết Trần Tiếu Bắc đi tới bên cạnh Liên Kiều lúc nào, chỉ tay vào vị trí bên cạnh ông cụ nhẹ nhàng nói.

Liên Kiều khá ngạc nhiên, bất giác đáp lời: “Như vậy không tốt!”

Đối thoại của bọn họ khiến Trần quý phi tò mò nhìn sang hướng bọn họ.

“Nhị ca, vị này là...”

Trần Tiếu Bắc khom người trả lời: “Hồi nương nương, vị này là ân nhân cứu mạng của phụ thân, Xa Vũ cô nương.”

“Vậy sao?” Trần quý phi hơi kinh ngạc nhìn Liên Kiều, ngay sau đó mím môi cười một tiếng, “Hèn chi, ta còn lấy làm lạ, Nhị ca từ trước đến giờ mắt cao hơn đầu, coi trời bằng vung, mặt lúc nào cũng lạnh như tiền với các cô nương, sao hôm nay lại khác hẳn. Quả nhiên là vì một đại mỹ nữ nha!”

Liên Kiều có chút xấu hổ, Trần Tiếu Bắc thì ngược lại, vẻ mặt vẫn tự nhiên, dìu Liên Kiều ngồi xuống rồi trở lại chỗ ngồi chính mình, cười làm lành: “Nương nương đừng cười, con gái người ta mặt mũi mỏng, mặt đỏ rần rồi kìa.”

“Vậy mà còn không chịu thừa nhận có ý tứ với người ta, mới nói hai câu đã bênh chằm chặp rồi! Nhị ca cũng không nhỏ, cũng đến lúc nên định chuyện hôn nhân đại sự rồi.” Trần quý phi vui vẻ cười nói, mấy năm nay không về thăm nhà, giờ được ở chung với người thân cảm giác thật sự tốt đẹp.

Bữa cơm này, trên dưới Trần gia đều vui vẻ hòa thuận, riêng Liên Kiều lạiăn vừa âm thầm kinh hãi. Nhìn tình hình trước mắt, Trần Tiếu Bắc đã lộ rõ ý tứ đối với nàng, nếu như một ngày nào đó hắn đột nhiên nảy sinh ý tưởng quyết định cưới nàng, vậy thì phải làm sao đây? Xem ra nơi đây không nên ở lâu rồi.

Chương 56: Cầu hôn

Trần quý phi ở nhà mẹ ở ba ngày, cũng trai giới ba ngày, chỉ là chuyến này nàng về nhà mẹ, người đi theo thật ra cũng không ít, chỉ riêng cung nữ, thái giám thì có tận mười mấy người, hơn nữa quan Lễ Ký (người ghi chép các lễ nghĩa), thái y, ngự y, thị vệ, trùng trùng điệp điệp có trên dưới gần một trăm người. Xem ra Trần quý phi được sủng ái vô cùng, không trách được Trần phủ có thể thành gia đại nghiệp đại, thì ra là có chỗ dựa thế này!

Ba ngày sau, Trần quý phi đi, Trần phủ lại khôi phục vẻ yên tĩnh thường ngày, nhưng mà Mai viên của Liên Kiều lại náo nhiệt. Từ ngày bị Quý Phi nương nương nhạo báng, Trần Tiếu Bắc liền triển khai thế công mãnh liệt theo đuổi Liên Kiều, mỗi ngày đều đem một đống vật phẩm mới lạ thú vị hay là bảo vật Giá Trị Liên Thành đến Mai viên, không mấy ngày cả liền chất đầy hoa viên.

Nhìn những thứ đồ này, Liên Kiều da đầu có chút tê dại, nếu không đi chỉ sợ không kịp, Trần Tiếu Bắc xem ra cũng muốn nhanh cầu hôn nàng.

"Vũ nha đầu." Trần lão gia tử chẳng biết lúc nào đã đứng ở vườn bên ngoài.

Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, suy yếu đáp một tiếng: "Lão gia!"

Trần lão gia khẽ mỉm cười, thong thả bước vào, lướt nhanh trong phòng không rời được, chỉ có thể nhìn mấy đồ vật trong phòng..., lại nhìn Liên Kiều, đột nhiên nói: "Ngươi không thích Tiếu Bắc đi!"

Liên Kiều cũng không ngại bị nói trúng tâm sự, lão gia tử khôn khéo thế nào, tâm tư của nàng há có thể không nhìn ra, bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Lão gia tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói: "Mây cao cao tại thượng bay trên không trung, chưa bao giờ làm bạn với mặt đất, nhưng cuối cùng lại muốn rơi xuống đất, nằm trên bùn đất."

Liên Kiều nghiêng đầu, nhất thời không thể giải thích vì sao hắn ý tại ngôn ngoại.

Lão gia tử thu hồi ánh mắt xa xăm đến trên người Liên Kiều, cười nói: "Nữ nhân tựa như mây trắng trên bầu trờ, coi như siêu phàm hơn nữa, thoát tục hơn nữa cũng phải cần lập gia đình ."

Liên Kiều sáng tỏ nhìn hắn, thì ra nhi tử phái tới làm thuyết khách, chuyện của chính nàng đã đủ phiền lòng rồi, thêm một chuyện nữa nàng thật sự không tiêu thụ được!

Thấy nàng không chút cử động, Trần lão gia lắc đầu một cái đi, không ngờ đến ngoài vườn lại gặp được Trần tiếu Bắc, lão già mập mờ nháy mắt mấy cái với nhi tử, liền đi.

Liếc nhìn Trần tiếu Bắc đứng ngoài cửa, Liên Kiều bất đắc dĩ thở dài, mình là cái số đào hoa gì a!

"Vũ cô nương." Hắn đang ở cửa một lúc, chầm chậm đi

"Nhị công tử." Liên Kiều đáp lại, liếc nhìn quà tặng trong vườn, suy tính nên cự tuyệt hắn thế nào.

Đi tới bên người nàng, chóp mũi như có như không hương thơm trên người nàng, thật mê người, bất giác có chút trong họng căng lên. Hai má nàng đỏ hồng, ánh mắt, môi anh đào mềm mại, mãnh liệt hấp dẫn tất cả giác quan của hắn, hắn muốn nàng, vô cùng rõ ràng phản ứng của mình, hắn luôn luôn có mục đích minh xác, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền bị thần thái xuất, thanh dật trong mắt nàng hấp dẫn, mặc dù nàng biểu hiện có lễ có tiết, lại không che được khí thế lạnh lẽo cách xa cả ngàn dặm đối với người khác. Cách nàng nói, sự thông tuệ của nàng, nàng nhạy cảm, nàng thay đổi nhận thức của hắn đối với nữ nhân, hắn thừa nhận đối với nàng vừa thấy đã yêu, nữ tử như vậy mới là người hắn muốn. Hắn rốt cuộc biết tại sao bên cạnh oanh oanh yến yến nhiều năm như vậy, nhưng thủy chung không cách nào làm cho hắn động lòng, bởi vì hắn chờ chính là nữ tử hơn người như vật!

Tâm vừa động, hắn cầm bàn tay mềm của nàng, thâm tình chăm chú nhìn nàng.

Liên Kiều cau mày, không muốn hắn tới gần, lại càng không ưa hắn đụng vào, cũng tránh không được, vừa cuống vừa giận, lạnh xuống mặt nói: "Nhị công tử, xin tự trọng!"

Chính là nàng lãnh đạm, vốn cho là nàng chỉ không thích hắn đến gần, sau khi quan sát mới phát hiện nàng đối với ai cũng đều có khoảng cách, người nào cũng cẩn thận duy trì khoảng cách tương đối, điều này làm cho hắn hưng phấn khác thường, đây phải chăng nói rõ nàng hết sức tự ái. Ngay cả hắn cũng không hiểu rõ, hắn vì sao mê luyến nàng như thế. Mặc dù phái người đi tra lai lịch của nàng không thu hoạch được gì, nhưng, những thứ này đều không quan trọng, hắn thích là người của nàng, mặc kệ nàng đã từng có thân phận gì, cho dù là một tên ăn xin cũng nhất định muốn nàng. Tóm lại, nàng chính rất đúng khẩu vị của hắn.

Mang một nụ cười dịu dàng, nhìn dung nhan lãnh đạm tuyệt mỹ của nàng, hắn gọn gàng dứt khoát tỏ rõ tình yêu: "Ta thích nàng!"

Trừng mắt nhìn bàn tay mình bị hắn nắm, nàng lạnh lùng nói: "Đó là chuyện của ngươi!"

A, cũng biết nàng sẽ không bởi vì hắn tỏ tình mà hiện ra bộ dạng nũng nịu cùng ngượng ngùng của tiểu nữ nhi, nhưng hắn chính là cực kỳ yêu giọng điệu này của nàng.

Nụ cười nở rộ, hắn không buông tha nói: "Nhưng bây giờ đã biến thành chuyện giữa ta và nàng."

Cau mày, ghét hắn nắm càng chặt: "Ta không thích ngươi, cho nên đó là chuyện của mình ngươi!"

Cười khổ, hắn bất đắc dĩ hỏi: "Vậy nàng chán ghét ta sao?"

Nàng rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Chỉ cần không quấy rầy ta, ta sẽ không ghét bất kì ai."

"Như vậy bây giờ ta đang quấy rầy nàng?" Hắn nhíu mày.

"Đúng vậy."

A, nàng thật đúng là sẽ chửi xiên chửi xỏ người. Chỉ là không sao, khi nàng trở thành nương tử của hắn, dĩ nhiên là sẽ không nghĩ như vậy. Hắn không vội, hắn có thể chậm rãi chờ, chờ nàng từ từ suy nghĩ thông sẽ thành nương tử của hắn.

Trên tay dùng một chút, nàng liền ngã vào trong ngực của hắn hắn, ôm sát hông của nàng, chân thiết cảm thụ dịu dàng trong ngực, thân thể của nàng thật mềm, thật mềm mỏng, hắn tự trách mình đến bây giờ mới kéo nàng vào trong ngực, uổng phí bỏ qua cảm giác tốt như thế.

Mặc dù biểu hiện ở trước mặt nàng như sắc lang, ngay khi nữ tử mình ngưỡng mộ ở trước mặt, hắn khó khăn kiềm chế mình là có thể được tha thứ, hắn nghĩ như vậy, cúi đầu xuống, hắn điên cuồng hôn nàng, mặc dù không cảm thấy nàng có nửa điểm đáp lại, mật ý trong miệng nàng cũng đủ mất hồn rồi.

Bừa bãi hôn đủ, hắn ý loạn tình mê phát hiện trong mắt nàng giữ vẻ quá tỉnh táo như cũ, điều này làm cho hắn hơi không vui, sửa sang lại tâm thần, hắn ở bên tai nàng tuyên bố: "Mười ngày sau, ta sẽ cưới nàng vào cửa."

Nơi này quả thật là giữ lại không được rồi, Liên Kiều thầm mắng mình ngu ngốc, tại sao không giành nói tạm biệt trước khi Trần Tiếu Bắc tỏ tình sau đó chạy lấy người, rơi vào tình huống bị một đám gia đinh nhìn. Hiện giờ Mai viên chỉ sợ ngay cả con ruồi cũng không ra được, huống chi nàng lại là người sống. Trần tiếu bắc cư nhiên là tâm tư tinh tế, cư nhiên dự liệu là nàng sẽ chạy trốn. Nàng ăn cơm, ngủ, tắm, thậm chí ngay cả đến nhà xí đều có người theo bên người, hơn nữa không chỉ một người. Những thứ hoa hoa thảo thảo trong sân kia cũng giống như không thể chế tạo ra thuốc mê, thuốc tiêu chảy ... Thực vật, nàng vô lực ngồi ở trong vườn, có chút bi ai mà nghĩ, thật chẳng lẽ muốn thành thân với Nhị Thế Tổ đó hay sao? Nàng ngay cả nam nhân mình yêu mến nhất cũng bỏ qua, sao lại có thể uất ức gả cho một nam nhân mình không yêu.

Cuộc sống bị nhốt thật sự gian nan, trơ mắt nhìn hôn kỳ từng ngày từng ngày gần tới, trong phủ từ trên xuống dưới một không khí vui sướng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, mà nàng lại là kiến bò trên chảo nóng.

"Vũ cô nương, những thứ này đều là Nhị gia tặng cho cô nương." Tiểu Thanh đang cầm một đôi Ngọc San Hô vào trong nhà, trong đôi mắt không che giấu được hâm mộ.

Khinh thường liếc nhìn cái được đưa vào đó, Liên Kiều đứng lên đi ra ngoài, ngoài phòng cũng là 4, 5 tên tiểu nha hoàn thay nhau trông coi, nàng nhìn tới tức.

Tiểu Thanh để xuống đồ đi ra, u oán nhìn nàng một cái, xoay người muốn đi, tới cạnh cửa xoay người lại nói: "Nhị gia thật yêu thích cô nương, đây là phúc phận nhiều nữ tử cầu xin cũng cầu không được, cô nương không nên cự tuyệt Nhị gia."

Nói một phen, chợt khiến Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn nàng, mở miệng gọi lại: "Tiểu Thanh, ngươi qua đây!"

Liên Kiều ngày thường cũng không cùng người khác nhiều lời, đột nhiên gọi nàng, khiến tiểu Thanh không khỏi cả kinh, chẳng lẽ là mình mới vừa rồi nói sai cái gì sao, nếu nàng ở trước mặt nhị gia quở trách mình, Nhị gia nhất định sẽ đuổi nàng ra Trần phủ, nàng không muốn rời Trần phủ, không muốn rời Nhị gia!

Chậm chạp bước thong thả tới trước mặt Liên Kiều, tiểu Thanh ngập ngừng nói: "Cô nương có gì phân phó?"

Yên lặng nhìn nàng, Liên Kiều đột nhiên hỏi: "Ngươi thích Trần tiếu Bắc?"

"A!" Tiểu Thanh vừa kinh vừa thẹn bởi vì nàng nói một cái đâm trúng tâm sự của mình, cũng bởi vì nàng có thể không kiêng kỵ gọi thẳng tục gia của Nhị gia.

Liên Kiều cau mày, không muốn cùng tiểu nữ nhân này lãng phí thời gian, nàng đã không có thời gian có thể lãng phí: "Ngươi thật ra có thích hay không? Không nói thật, ta trực tiếp đi hỏi Trần tiếu Bắc."

"A! Đừng, cô nương đừng như thế!" Tiểu Thanh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gấp đến sắp khóc, bắt được tay Liên Kiều, không ngừng run rẩy, "Ta, ta, ta thích. . . . . ."

"Tốt!" Liên Kiều đột nhiên ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ta đưa hắn cho ngươi!"

"Cái gì! Ngươi. . . . . . Ngươi phải. . . . . ." Chặn ngạc nhiên của nữ nhân này, Liên Kiều thật hết chỗ nói.

"Hành lễ ngày đó, ngươi mặc giá y của ta, thành thân cùng Trần Tiếu Bắc!" Liên Kiều vẫn ghé vào bên tai nàng bức bách dụ dỗ, "Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không sự chấp thuận nam nhân tam thê tứ thiếp, cho nên một khi để cho ta gả cho hắn, ngươi liền bỏ ý niệm làm thiếp của hắn đi! Nếu muốn gả cho nam nhân ngươi yêu thích, ngươi cũng chỉ có một cơ hội này!"

Tiểu Thanh bị Liên Kiều nói sửng sốt một chút thật lâu không định thần được, trong óc chỉ có câu cuối cùng kia của Liên Kiều kia, nếu muốn gả cho nam nhân ngươi yêu thích, cũng chỉ có một cơ hội này! Nàng chỉ có một cơ hội a! Nàng mong nhớ ngày đêm, nàng tâm tâm niệm niệm, yêu thầm Nhị gia a! Có thể trở thành vợ của hắn là bao nhiêu mộng tưởng đêm khuya của nàng, chung quy lại bị thực tế tàn khốc đả kích được phá thành mảnh nhỏ, nam nhân anh vĩ bất phàm đó nàng trọn đời hướng tới, cho dù phải bỏ ra sinh mạng! Gả cho hắn, gả cho hắn, gả cho hắn. . . . . .

Buổi tối, tiểu Thanh đi tới Mai viên của Liên Kiều, ánh mắt kiên định nói với nàng một chữ: "Được!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.