Chương 57: Thiên Lao
Mùng ba tháng năm, ngày hoàng đạo.
Trần tiếu Bắc một thân hồng bào, đầu đội bích ngọc quan, hai bên rũ xuống tua
rua màu đỏ, cưỡi tuấn mã, phong thần tuấn lãng, mang đến từng trận thét chói tai
của vô số nữ tử, đối với tân nương hắn sắp cưới vừa đố kị vừa ghen ghét.
Liên Kiều ngồi trong Mai viên phẩm trà vẫn như cũ một thân tố trang, nhàn nhã
liếc nhìn giá y trên bàn, từ từ nhìn tiểu Thanh nhẹ nhàng tiến vào, vẻ mặt nàng
vừa vội lại vừa sợ khiến Liên Kiều cau mày, nha đầu này tốt nhất vào thời điểm
mấu chốt lại như xe bị tuột xích!
Kéo tiểu Thanh vào trong phòng, Liên Kiều lạnh giọng nói với mấy thị tỳ ở bên
ngoài: "Tiểu Thanh thay quần áo cho ta là được, các ngươi ở bên ngoài chờ, không
có ta phân phó không cho người nào vào"
Mấy thị tỳ kia nhìn thấy tiểu Thanh ở bên trong, liền an tâm canh giữ ở cửa
chờ họ ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, tiểu Thanh thay xong giá y của tân nương, mang khăn voan đ,
bắt chước giọng của Liên Kiều nói: "Tiểu Thanh ở bên trong sửa sang lại quần áo
cho ta, mấy ngày nữa dọn tới chỗ Nhị gia, các ngươi đi trước dẫn đường đến tiền
sảnh đi!"
Tiểu Thanh ngồi lên kiệu hoa bị khiêng đi rồi. Một lúc lâu, Liên Kiều nhìn
hai bên một chút xem bốn bề vắng lặng, liền lặng lẽ từ trong phòng đi ra. Nhìn
sắc trời sắc, chắc hẳn phía trước đang bái đường đi! Vào lúc này, bọn hạ nhân
nhất định đều bận rộn chuẩn bị tiệc mừng, đón tân khách, không ai sẽ chú ý đến
nàng len lén rời đi. Chỉ là Liên Kiều lại không biết, lúc này Trần phủ đã một
mảnh hỗn loạn, đại nạn đương đầu rồi.
Lúc tiểu Thanh sắp bái đường cùng Trần tiếu Bắc thì đột nhiên cả đám quan
binh xông vào, bao vây Trần phủ, đồng thời cũng phong tỏa tất cả cửa ra vào, nội
bất xuất, ngoại bất nhập, bao gồm tất cả tân khách, bảo là muốn khâm mệnh lùng
bắt tội phạm quan trọng.
Trần lão gia tử cả kinh ở cao đường từ trên ghế đứng lên, chỉ vào Đô Úy dẫn
đầu cả giận nói: "Càn rỡ, hôm nay là ngày tốt Tiếu Bắc con ta thành thân, trên
dưới đều là tân khách Trần Quắc Phong ta mời tới, tại sao lại có tội phạm quan
trọng? Quan gia có phải đi nhầm chỗ hay không." Đừng quên hắn đường đường là
quốc trượng, là hoàng thân quốc thích, lúc này có người tới cửa tìm xúi quẩy,
quả thật tìm chết!
Đô Úy cười lạnh một tiếng, rút thủ dụ của Hoàng đế ra nâng lên nói: "Thánh dụ
ở đây, lão quốc trượng còn lời gì muốn nói?"
Trần Quắc Phong nhìn thấy quả nhiên là thánh dụ của Hoàng đế, lập tức dừng
lại, đứng ở nơi đó không biết nên làm như thế nào cho phải.
Đô Úy ôm quyền nói: "Lão quốc trượng, đắc tội!" Vung tay lên, tất cả thị vệ
phân tán ra, nhìn thấy nữ nhân nào cũng bắt lại kiểm tra, làm cho tất cả nữ
quyến sợ hãi kêu liên tiếp. Nữ quyến trên dưới, bao gồm cả nha hoàn cũng không
bỏ qua, hình như cũng không có người bọn họ muốn tìm. Cuối cùng, ánh mắt Đô Úy
rơi trên người tân nương đang đội khăn đỏ.
Trần Tiếu Bắc cả kinh, vội nhảy tới trước một bước, lạnh lùng nói: "Quân gia,
đây là nương tử chưa qua cửa của ta!"
Đô Úy sắc mặt trầm lại, nói: "Thánh dụ của Hoàng thượng, bất kỳ nữ quyến nào
cũng không thể bỏ qua, nữ nhân kia thật sự rất gian xảo, hạ quan đắc tội!" Nói
xong đưa tay chộp một cái, liền kéo khăn trên đầu tân nương xuống.
"A ——"
"Tiểu Thanh! Tại sao là ngươi?" Thấy rõ dưới khăn voan kia là tiểu Thanh,
Trần tiếu Bắc ngơ ngẩn, không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Vũ cô nương
đâu?
"Vũ cô nương đâu?" Trần Tiếu Bắc nhanh chóng bắt lấy đầu vai tiểu Thanh, cực
kỳ tức giận hét lên.
"Này. . . . . . Ta. . . . . . Nàng. . . . . ." Tiểu Thanh cũng thực sợ, hoàn
toàn không ngờ tới sẽ xuất hiện tình huống như thế, nàng cho là thành thê tử đã
bái đường của hắn, nàng cho là có thể cùng hắn gạo nấu thành cơm.
"Nói mau!" Trần Tiếu Bắc rống giận, cũng bóp nát cả đầu vai tiểu Thanh, không
còn hình tượng công tử tuấn nhã, lệ khí khiếp người.
Tiểu Thanh bị dọa đến quên mất kêu gào, úng ta lúng túng không thể nói nên
lời.
Đô Úy nghe được ẩn tình trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, nhíu mày nói:
"Thế nào? Tân nương bị đánh tráo rồi sao? Chẳng lẽ tân nương lại là người
khác?"
Trần Tiếu Bắc đột nhiên đẩy tiểu Thanh ra, bước nhanh tới Mai viên, Vũ, nàng
thật to gan, lại dám đùa bỡn ta như vậy! Thật không để ta ở trong mắt!
Đô Úy cũng mang theo thủ hạ đi theo Trần tiếu Bắc tới Mai viên. Nhưng đi tới
Mai viên, lật khắp cả vườn cũng không có một bóng người, tân nương chính cần bái
đường đã đi nơi nào.
Đô Úy ra lệnh một tiếng, điều tra kỹ Trần phủ, tất phải tìm ra nữ tử gọi là
Vũ cô nương kia, dù thế nào đi nữa hắn đã sớm phong tỏa nơi này, nàng cho dù có
cánh cũng khó thoát!
Không lâu sau, hai thị vệ liền dẫn tới một nữ tử, chính là Liên Kiều không
thể nghi ngờ. Lúc ấy Liên Kiều chuẩn bị chạy đi, phát hiện bên ngoài đều là quan
binh, bất đắc dĩ, chỉ có thể nép sau hòn non bộ, không ngờ những thị vệ này còn
mang theo chó săn, đánh hơi được mùi, tóm nàng ra ngoài.
Đô Úy nhìn Liên Kiều, sau đó mở quyển trục lấy từ tay thị vệ bên cạnh, họa
lên cô gái chính là Liên Kiều, người hắn muốn tìm đúng là nữ nhân trước mắt
này.
"Mang đi!" Đô Úy ra lệnh một tiếng.
Hai thị vệ bắt Liên Kiều rời đi, Trần Tiếu Bắc vừa sải bước vừa ngăn ở trước
mặt, lạnh lùng nói: "Đây là tân nương của ta, các ngươi tại sao lại dẫn nàng
đi?"
Đô Úy khinh miệt liếc nhìn Trần tiếu Bắc, giọng mang giễu cợt mà nói: "Tại
sao? Chỉ bằng đạo thánh dụ này!"
Nhìn chằm chằm thánh dụ trong tay Đô Úy, Trần Tiếu Bắc dần dần mất hết khí
thế, coi như Trần gia bọn họ có quyền thế thế nào nữa, cũng là dựa vào hơi của
hoàng gia, hắn chẳng lẽ còn có thể đối nghịch với Hoàng đế?
Không tự chủ lui một bước, hắn suy yếu nói: "Vậy có thể thỉnh đại nhân nói
cho tại hạ rõ, vị hôn thê của tại hạ đến tột cùng đã phạm vào tội gì hay không?
Lại bị hoàng thượng chỉ dụ truy nã?"
Đô Úy trừng mắt, cao giọng nói: "Vương pháp!" Ngay sau đó lập tức sải bước ra
khỏi Mai viên, quan binh sau lưng cũng ngay sau đó lui mất, Trần Tiếu Bắc trơ
mắt nhìn Liên Kiều bị mang đi, không thể làm gì.
Liên Kiều bị nhốt vào Thiên Lao.
Cái gọi là Thiên Lao, chính là nhà giam dưới chân thiên tử, cũng không tránh
được là loại phòng giam rất tốt, vừa bẩn vừa loạn, rách mướp. Nhốt phần lớn là
tù chánh trị, chỉ là gian phòng Liên Kiều ở hình như cố ý được quét dọn, không
có chuột, rệp, cũng không có mùi gì là lạ.
Thật ra nàng sớm nên ngờ tới, từ ngày Quý Phi nương nương về nhà thăm người
thân, nàng nên rời đi. Quý Phi nương nương lên đường mang theo Lễ Ký cùng thái
y, những quan viên này mặc dù nàng không nhất định phải biết, nhưng bọn họ nhất
định biết nàng. Biết rõ điểm này, vì vậy nàng cố ý ẩn núp mình, bình thường trừ
gặp lão gia tử liền ở trong Mai viên không ra, thầm nghĩ cũng sẽ không bị phát
hiện. Chậm chạp hại chết người ....! Chính là ôm một phần may mắn trong lòng,
mới để cho mình luân lạc tới Thiên Lao, Long Tiêu chắc là sẽ không thả nàng, bởi
vì nàng biết quá
Ngẩng đầu nhìn cửa sổ thật cao, ban đêm, chỉ có từ cửa sổ nhỏ này mới có thể
nhìn thấy bầu trời đầy sao. Nàng vẫn suy nghĩ tới hắn, đột nhiên rất nhớ hắn.
Cùng một bầu trời đầy sao, không biết hắn có đang nhớ đến nàng hay không?
Khẽ cong khóe miệng, nàng giễu cợt sự mềm yếu của mình, với cuộc soosong hiện
tại, không biết sẽ chết lúc nào lại mềm yếu nhớ nhung hắn, thì ra nàng không hề
kiên cường giống như mình nghĩ, thì ra trước khi chết trong lòng nàng vẫn không
bỏ được hắn . Nàng yêu hắn, nhưng cũng tổn thương hắn sâu vô cùng, nàng cũng
không kỳ vọng hắn tha thứ, nếu không ban đầu cũng sẽ không quyết tuyệt như thế.
Nhưng giờ khắc này, nàng nhớ hắn, thật sự có chút hối hận sự chấp nhất của mình,
nếu như không phải quá cố chấp với nguyên tắc như vậy, nếu như không phải mình
không thể bỏ qua, nếu như không phải coi trọng như thế, có lẽ nàng cùng hắn vẫn
đang vui vẻ .
"Hạ. . . . . ." Nàng thở dài than nhẹ tên của hắn, nhớ hắn nữa rồi!
"Nàng đang gọi hắn sao?" Sau lưng một thanh âm bén nhọn vang lên, cũng mang
theo ý châm biếm.
Bỗng nhiên xoay người, đôi mắt phượng hẹp dài thoáng qua tia tàn khốc, long
bào sáng loáng khiến người mở mắt không ra.
"Long Tiêu!" Nàng bật thốt lên, ngay sau đó ý thức được cái gì, nghiêng
nghiêng đầu: "Hiện tại, ta có nên gọi ngài là hoàng thượng hay không?"
Qua song sắt nhìn nữ tử trước mắt, nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần giống như
trước, đẹp khiến cho hắn không dám nhìn thẳng. Đã từng bỏ ra Thiên La Địa Võng,
nhưng vẫn bị cái gã tên là Mục Sa Tu Hạ dẫn nàng đi, hắn giận đến mức đạp đổ
long ỷ, hai tháng trước, một tháng trước chợt nghe nói tới cái chết của nàng,
khiến cho lòng hắn đau đớn, nữ tử này, từng giây tác động tới nội tâm của hắn,
vì nàng mà si, vì nàng mà cuồng, vì nàng mà điên, vì nàng mà thương. . . . .
.
Từ trong miệng thái y theo Trần phi trở về biết được nàng ở Trần phủ, trái
tim cuồn cuộn mừng như điên làm ngay cả mình cũng bị dọa sợ, lúc này hạ lệnh
truy nã nàng, hắn muốn trói nàng ở bên người, tận mắt thấy nàng, tự tay chạm vào
nàng, loạn thần tặc tử đó không xứng có nàng, chỉ có hắn, hắn mới là chân mệnh
thiên tử, chân mệnh thiên tử của nàng!
Chương 58: Phong phi
"Mở ra cửa lao ra!" Long Tiêu hạ lệnh.
Ngục trưởng khó có thể tin nói: "Hoàng thượng, đây. . . . . . Nơi này chính
là Thiên Lao, ngài. . . . . ."
"Trẫm bảo ngươi mở cửa lao ra, ngươi điếc sao?" thanh âm lạnh lùng không mang
theo nhiệt độ, hàm chứa ý rõ ràng không vui.
"Vâng, vâng, nô tài mở ngay!" Ngục trưởng bị sợ đến hai chân run lên, tay run
run mở cửa lao.
Long Tiêu cúi đầu đi vào phòng giam, nghiêng đầu nói: "Tất cả đều lui ra,
không có trẫm ra lệnh không cho phép vào bên trong phạm giết không tha!"
Nhìn tất cả mọi người lui ra ngoài, Long Tiêu mới chậm rãi xoay người đối mặt
với Liên Kiều.
Đưa mắt nhìn nàng, hồi lâu, nói: "Ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?"
Liên Kiều cũng không nhìn hắn, ngồi trở lại trên giường, lấy im lặng đáp lại.
Người ở trong tay hắn, muốn chém giết muốn róc thịt thật rất thuận lợi, lại nói
với nàng những thứ này chẳng phải nhàm chán sao?
Đã sớm biết nữ tử bình thường không thể so với nàng, nàng lạnh lùng lãnh đạm,
Long Tiêu cũng không tức giận. Nhìn nàng đưa mắt nhìn chân giường, hắn đột nhiên
hỏi: "Vết thương hắn làm tổn thương tâm của nàng thế nào?"
Run lên, vết thương ở đáy lòng bị vạch trần, liếc hắn một cái thật nhanh, bị
một tia thâm tình trong đáy mắt hắn vô ý biểu lộ làm chấn động, nhanh chóng kìm
nén đau thương trong lòng, lạnh nhạt nói: "Không dính dáng tới ngươi!"
Thật lâu mới nghe được một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, Long
Tiêu lại ngồi cùng nàng ở trên giường, đường đường là thiên tử, là người có địa
vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, lại cùng một nữ tù
ngồi ở trên giường trong phòng giam, cái này nếu truyền đi sao tránh được trò
cười cho thiên hạ?
"Liên Kiều!" Hắn lần đầu tiên kêu tên của nàng, "Đừng bướng bỉnh như vậy, lùi
một bước, nàng có thể nhìn thấy xa hơn!"
Thôi đi, nàng chê cười, hắn đang khuyên nàng sao? Tốt thế sao! Lùi một bước?
Có thể nhìn thấy xa hơn? Hắn hi vọng nàng có thể nhìn thấy cái gì? Buồn
cười!
"Rơi vào tuyệt cảnh, còn nói gì lùi một bước, cho dù lui mười bước thì có thể
lui đến chỗ nào?" Nàng giọng mang vẻ giễu cợt, cười nói với hắn thật nhẹ
nhàng.
Long Tiêu nắm vai của nàng, vội vã xoay nàng đối mặt với hắn, bình tĩnh nói:
"Nếu như ngươi muốn đi ra ngoài, tùy thời tùy chỗ cũng có thể rời đi, không ai
ngăn ngươi cả, chỉ là ngươi nhốt tim của mình lại, không ai có thể tiến
vào!"
Liên Kiều kinh ngạc nhìn nhìn hắn, có chút nghi ngờ, có chút bàng hoàng, lời
của hắn là có ý gì?
Bất lực trong đáy mắt nàng làm cho hắn thương tiếc vạn phần, tâm vì nàng mềm
nhũn ra. Một tay kéo nàng vào trong ngực, ôm chặt, vùi mặt vào hõm vai nàng,
tham lam ngửi hương thơm đặc biệt của nàng, nàng để cho hắn khát khao như thế,
lại cách hắn xa xôi như thế, đến tột cùng nên làm gì với nàng bây giờ?
Thân thể của nàng trong nháy mắt cứng ngắc, chợt hiểu tấm lòng của Long Tiêu,
thì ra là, thì ra hắn cũng thế. . . . . . Ra sức muốn tránh khỏi ngực của hắn,
thế nhưng hắn lại ôm càng chặt, cơ hồ phải nàng hòa vào lồng ngực của mình, thở
không thông, nàng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kích thích giác quan của
hắn, định ôm nàng ngồi trên đùi, sau đó bá đạo hôn nàng, một tay giữ chặt gáy
nàng, làm cho nàng dán lấy hắn càng gần, một tay ghìm chặt eo nhỏ của nàng,
không để cho nàng né tránh.
Liên Kiều kinh sợ, bỗng nhiên cảm nhận được bắp đùi chạm vào một vật nóng rực
mà cứng rắn, cứng đờ, không dám tiếp tục giãy giụa, trong lòng lại rõ ràng, ở
dưới long bào là cái gì. Mà một nữ nhân ở trong ngực một nam nhân tâm tình đang
kích động, lộn xộn sẽ đưa tới hậu quả như thế nào, nàng sẽ không ngây ngốc mặc
cho nam nhân này ăn mình sạch sành sanh mà không biết.
Hắn hôn nàng đến hô hấp không bình thường, cũng làm cho mình sa vào cái hôn
này, nhưng cuối cùng vẫn buông nàng ra, hắn còn không đến mức ấm đầu muốn nàng ở
đây, đây là Thiên Lao a!
Đặt cằm trên đỉnh đầu nàng bình phục lại hô hấp, thật lâu mới nói: "Ngày mai,
trẫm liền đón nàng ra khỏi Thiên Lao!"
Hắn phải suy nghĩ thật kỹ an trí nàng thế nào, nàng không danh không phận khó
có thể vào ở hậu cung, càng không yên lòng an trí nàng ngoài cung, nàng phải
sống ở nơi mắt hắn có thể nhìn thấy.
Sau khi Long Tiêu đi, Liên Kiều vô lực xụi lơ ở trên giường, nhìn sao trời
ngoài cửa sổ, im lặng, lại có một hàng lệ dính vào hai bên tóc mai. Bất đắc dĩ
lại vô lực, quay đầu lại nàng vẫn không thoát khỏi số mệnh mặc cho người định
đoạt, sinh ở xã hội như vậy, nữ nhân chính là người yếu, không quyền không thế,
đến tự bảo vệ cũng khó khăn, người nàng yêu ruồng bỏ nàng, người nàng không yêu
giam cầm nàng, ở dưới trời xanh này, được tự do hô hấp là xa xỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngục trưởng cẩn thận gọi Liên Kiều, ngày hôm qua hoàng
thượng đối với nữ nhân rõ ràng rất để ý, làm ngục trưởng nhiều năm như vậy, nếu
như ngay cả điểm này cũng nhìn không ra thì mắt đúng là mù rồi. Không phải sao,
trời vừa sáng cho gọi thả người, hắn dám chậm trễ sao?
Liên Kiều vẫn còn ở mơ mơ màng màng ngủ, tối hôm qua cho đến đêm khuya vẫn
chưa ngủ, chuyện rối rắm trong lòng quá nhiều, cho đến khi trời tờ mờ sáng mới
mệt mỏi vô cùng mà ngủ. Tiếng gọi bên tai thật đáng ghét, nàng vừa mới ngủ được
đó, không thể để cho nàng ngủ nhiều một lát sao?
Phất tay một cái, Liên Kiều lật người ngủ tiếp, ngục trưởng không có biện
pháp, chỉ có thể ngoắc hai ngục tốt mang nàng đi ra ngoài. Bên ngoài Thiên Lao
có một cỗ kiệu tinh xảo, cẩn thận bỏ Liên Kiều vào bên trong kiệu, ngục trưởng
đầu đã đầy mồ hôi, hơi gật đầu với kiệu phu, bốn kiệu phu vững vàng nâng kiệu
lên rời đi.
Liên Kiều mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngủ ở một gian phòng vô cùng hoa
mỹ, phía dưới là giường cao gối mềm. Chớp mắt đứng dậy, nàng theo bản năng cúi
đầu, phát hiện y phục mình từ trong ra ngoài cũng bị thay đổi.
Này. . . . . .
Đang suy tư, cửa phòng mở ra, một đôi phu thê mặc cẩm y hoa phục từ ngoài
phòng đi vào, cười khanh khách đến bên giường của nàng. Đôi phu thê ước chừng
hơn bốn mươi này, mặt mũi hiền lành, rất phong phạm của người hiền lành.
Vị phu nhân kia ngồi bên mép giường Liên Kiều, lão gia đứng một đầu khác của
giường, từ ái nhìn nàng. Liên Kiều bị hai người kia nhìn có chút lạnh lẽo, không
biết bọn họ đến tột cùng là người nào, muốn làm gì, thế nào nàng ngủ một giấc,
ngay cả trời thay đổi.
"Ngọc nhi, con tỉnh rồi! Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì thì nói với mẹ!"
Phu nhân lên tiếng.
Liên Kiều nghe được trong đầu luẩn quẩn, nàng rốt cuộc đang nói cái gì? Nàng
căn bản không biết họ, tại sao gọi nàng là Ngọc nhi, lại thành mẹ ruột của
nàng?
"Ngọc nhi, bệnh của con khiến cha mẹ cũng dọa sợ, con có biết con đã ngủ bao
lâu không? Suốt cả bảy ngày bảy đêm, làm mẹ tóc bạc mất mấy sợi! Đại phu đều nói
con không thể cứu, chỉ có thể xem con có thể tỉnh lại hay không, hôm nay cuối
cùng đã tỉnh, thật là ông trời rủ lòng thương xót a!" Cuối giường, vị lão gia
nói lải nhải không dứt.
Liên Kiều trong lòng càng thêm sợ hãi, chẳng lẽ nàng lại xuyên qua sao? Ông
trời sẽ không đùa bỡn nàng như vậy chứ?
"Các người là ai?" Nàng lạnh mặt nói, không vì đôi phu thê hiền lành trước
mặt này mà dao động.
Phu nhân có chút khó có thể tin nói: "Ngọc nhi, con không nhận ra mẫu thân r
sao? Ta là mẫu thân của con! Đây là phụ thân của con!" Nói xong ngón tay chỉ tới
vị lão gia kia.
"Ta không phải là nữ nhi của các người, ta cũng không gọi là Ngọc nhi, tên
của ta là Liên Kiều!" Mặc kệ là xuyên qua hay không, nàng không muốn vì không
giải thích được mà trở thành người khác.
Phu nhân không chịu nổi khóe mắt ánh lên nước mắt, lão gia an ủi vỗ vỗ bàn
tay phu nhân nói: "Không sao, đại phu nói rồi, Ngọc nhi sau khi tỉnh lại có thể
sẽ có một ít chuyện không nhớ rõ, chẳng qua ta tin tưởng Ngọc nhi của chúng ta
sẽ từ từ nhớ ra, nhớ tới cha mẹ của con bé."
"Các người rốt cuộc là ai? Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Liên Kiều cảm thấy
mình muốn điên rồi.
Phu nhân kìm nén nước mắt trong khóe mắt, nói: "Cha con là Cửu Môn Đề Đốc, là
quan lớn trong triều, con là đứa con gái duy nhất của chúng ta, cha mẹ thương
con như châu như bảo, là tâm can bảo bối của cha và mẹ!"
Lão gia nói tiếp: "Trước đó vài ngày trong cung tuyển tú nữ, con cũng trúng
tuyển, vốn là một việc thật vui mừng, vậy mà con lại trượt chân rơi xuống nước,
hôn mê bảy ngày bảy đêm, hiện tại mới tỉnh, cũng bỏ lỡ ngày tuyển tú nữ."
Liên Kiều càng nghe càng cau mày, hai lông mày xinh mặt quả thật đã muốn xoắn
lại một chỗ.
Lão gia cho là nàng vì chuyện tuyển tú nữ mà khổ não, vội an ủi: "Ngọc nhi
đừng lo lắng, là cha cầu cạnh cho con, hoàng thượng khai ân, đặc chuẩn cho con
vào cung, còn nói muốn phong phi cho con!"
Trời ạ, ai tới giúp nàng một chút! Đem hai người trước mắt này đá ra ngoài
đi!
Vén chăn lên, Liên Kiều xuống giường, lười cãi cọ với hai người kia, nàng chỉ
muốn mau mau đi ra ngoài, rời cái này nơi quỷ dị muốn chết này.
"Ngọc nhi, con muốn đi đâu?" Phu nhân kéo nàng lại, chỉ sợ nàng chạy.
"Buông ta ra!" Liên Kiều lạnh lùng nói, nếu hỏi không ra nguyên cớ, nàng muốn
mình tự đi tìm kiếm đáp án.
Lão gia cũng tiến lên khuyên can: "Ngọc nhi, chớ càn quấy, con tỉnh thật vừa
lúc, mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút, chỉ chốc lát nữa, trong cung sẽ phái
người tới đón con."
"Cái gì?" Liên Kiều hô to.
Chợt nghĩ đến cái gì, đôi mắt mang theo vẻ lạnh lẽo nguy hiểm, gằn từng chữ
một: "Đây là nước nào? Thiên tử đương triều là ai?"
Lão gia làm như chuyện đương nhiên mà nói: "Nơi này đương nhiên là Lương
Quốc, Đương Kim Thiên Tử dĩ nhiên chính là Lương đế!"
Quả nhiên, lần nữa hung hăng trừng mắt với đôi phu thê này, diễn thật là tốt,
quả thật có thể vinh d được giải Oscar cho kỹ thuật diễn tốt nhất rồi!