Chương 67: Cầu cạnh
Trở lại phủ thái tử ở Thượng Kinh, Liên Kiều có cảm giác dường như đã trải
qua mấy đời . Lúc rời nơi này đi tính ra đã gần một năm rồi!
Bị Mục Sa Tu Hạ mang về tẩm cung nghỉ ngơi, hắn cùng với nàng ôn tồn nói
chuyện một lúc, liền muốn rời đi, nàng có chút không nỡ, liền ôm lấy khuỷu tay
của hắn, không muốn hắn rời đi nhanh như vậy. Mấy ngày này , mặc dù là trên
đường ngựa chạy không ngừng, nhưng sống chung lâu ngày nàng đã dưỡng thành thói
quen có hắn bên cạnh làm bạn.
Ngồi trở lại trên giường, rơi xuống vô số nụ hôn ở trên mặt nàng, trên người,
lúc này mới ôn nàng an ủi: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ta cố gắng đi về sớm sẽ
nhanh thôi được không?"
Biết hắn không thể tiếp tục ở lại, mỉm cười một lát rồi để cho hắn đi.
Mơ mơ màng màng ngủ, Y Mã đi vào thông báo nói là Tô Lạp ở bên ngoài cầu
kiến. Liên Kiều lật người dậy, bảoY Mã gọi nàng vào, thật là không nghĩ đến Tô
Lạp sẽ chủ động tới gặp mình, tính toán từ lần từ biệt trước, đã một năm không
có gặp qua nàng ấy, vốn định đi xuống xem xem Tô Nạp thế nào, không muốn nàng ấy
cũng chủ động tới tìm mình.
Sửa lại quần áo, trải nhanh làn tóc, Liên Kiều đứng dậy bước ra phía ngoài
điện. Xa xa đã nhìn thấy một người thiếu phụ mặc màu xanh nhạt cung trang mỹ lệ
đoan trang đứng ở một bên, dáy mắt toát ra vẻ chính là cẩn thận một chút. Trên
mặt vốn có nhàn nhạt vết sẹo giờ hoàn toàn không thấy, làn da nhẵn nhụi trơn
bóng nhìn trông trắng nõn thông suốt, mặt mày xấu hổ kiến người khác trìu mến,
cái mũi nhỏ thanh tú hơi nhếch lên, cái miệng màu hồng nhỏ nhắn đầy đặn mà mê
người, toàn thân yểu điệu ,thần thái ngọt ngào, nhìn như thế nào cũng là một
tiểu mỹ nhân. Một năm không gặp, Tô Lạp đã thay đổi không ít.
Nhìn thấy Liên Kiều đi ra ngoài, Tô Lạp vội vàng đứng dậy, vẻ mặt hốt hoảng
mà tự trách quỳ xuống: "Thiếp thân tham kiến thái tử phi nương nương! Nương
nương vạn phúc!"
Thấy nàng như thế, Liên Kiều cau mày, lúc nào thì họ lại trở nên xa lạ đến
mức đấy rồi. Đi lên phía trước, nhẹ nhàng đỡ nàng dLiên Kiều có chút đau lòng:
"Tô Lạp, là ta mà, Liên tỷ tỷ của muội đây."
Mới vừa đụng phải tay của nàng, nàng liền giống như chạm phải điện giật tay
ra, kinh hoàng lắc đầu: "Không, ngài là thái tử phi nương nương, là người có địa
vị cao không thể như vậy thân cận với người có địa vị thấp, thiếp thân không
nhận nổi!" Vẫn như cũ không dám ngẩng đầu nhìn Liên Kiều.
"Tô Lạp. . . . . ." Liên Kiều không thích bộ dáng hiện tại này của Tô
lạp.
Tô Lạp lui về phía sau một bước nhỏ, luôn nghĩ phải cùng Liên Kiều giữ một
khoảng cách nhất định : "Nương nương. . . . . ."
Tô Lạp kiên trì khiến Liên Kiều bất đắc dĩ, đồng thời cũng làm cho nàng thấy
rõ một chút, nếu như nói Tô Lạp yêu Tu Hạ, như vậy quan hệ giữa các nàng vĩnh
viễn cũng không có cơ hội cứu vãn . Cũng được, nếu nàng muốn tuân thủ bổn phận,
như vậy nàng sẽ cho Tô Lạp toại nguyện.
Nhìn bộ dạng Tô Lạp như nàng dâu nhỏ đầy rụt rè sợ hãi, Liên Kiều im lặng
xoay người ngồi lên vị trí chủ thượng, một ngón tay chỉ, ý bảo nàng cũng ngồi
xuống.
Tô Lạp cẩn thận chỉ ngồi phân nửa cái ghế, sống lưng trái phải thẳng tắp, đầu
rủ xuống thật thấp, Liên Kiều ngồi tùy ý, chỉ nhìn tư thế ngồi của hai người
tương phản cực lớn.
"Tìm ta có chuyện gì? Không phải là vì đến thỉnh an ta đơn giản như vậy chứ?"
Tô Lạp chủ động tới gặp nàng, làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc, mặc dù trước kia
cùng ở dưới mái hiên phủ thái tử , dường như nàng ấy cũng không rời khỏi Ly Viên
nơi nàng ấy ở, chớ nói chi là tìm đến nàng, cho nên Tô Nạp chủ động đến là có
chuyện muốn nhờ vả.
"Đầu tiên thiếp thân đến đây chủ yếu đến chỗ nương nương để thỉnh an ." Tô
Lạp ngập ngừng mở miệng nói.
Liên Kiều khẽ cười, nói tiếp lời của nàng ấy: "Như vậy chuyện quan trọng sẽ
là gì đây?"
"A!" Tô Lạp giật mình hốt hoảng mới phát hiện vừa rồi mình lỡ lời, kinh ngạc
ngẩng đầu lên nhìn về hướng Liên Kiều, chỉ thấy trên mặt Liên Kiều mỉm cười, tựa
như không có ác ý, mới lập tức cúi đầu nhìn xuống, ngập ngừng mở miệng: "Thật ra
thì, thiếp thân muốn . . . . . Muốn cầu xin nương nương làm chủ cho thiếp thân
."
"Hả?" Liên Kiều cũng không vội, đợi nàng tự mình chậm rãi kể ra.
Không ngờ Tô Lạp lại"Bùm" một cái quỳ trên mặt đất, nc nở nói: "Cầu xin nương
nương đừng đuổi thiếp thân đi có được hay không? Thiếp thân sẽ không cùng nương
nương tranh thủ tình cảm, thiếp thân chỉ mong có thể ở lại trong phủ, thỉnh
thoảng có thể đứng từ xa xa nhìn Thái Tử Gia một chút là tốt rồi, quyết sẽ không
có bất kỳ ý nghĩ nào trái với thân phận, cầu xin nương nương khai ân, xin cho
thiếp thân lưu lại đi!"
Bộ dạng Tô Lạp khóc lóc kể lể thật đáng thương khiến Liên Kiều lộ vẻ xúc
động, nàng ta thật sự là người đàn bà đáng thương, yêu một người hoàn toàn không
yêu mình, một nam nhân chỉ muốn lợi dụng mình, quay đầu lại lại rơi vào số mạng
bị ruồng bỏ, tình yêu của nàng ấy thê thảm, yêu hèn mọn, yêu không hề có chút
tôn nghiêm, tình yêu của Tô Lạp cuộc sống và hạnh phúc của nàng có thể so sánh
như đang trong đám mây.
Hôm nay, nếu đổi thành nữ nhân khác, Liên Kiều khẳng định sẽ không mềm lòng,
nàng không chấp nhận cùng người khác chia sẻ trượng phu, chỉ là hôm nay quỳ gối
dưới kia chính là tỷ muội ngày xưa, là người đã từng cứu nàng một mạng, nàng làm
sao dám tàn nhẫn đi cự tuyệt sự cầu xin thương xót lại tựa như yêu cầu của Tô
Lạp đây?
Thở dài, Liên Kiều mềm lòng, ôn thanh nói: "Muội đứng lên trước rồi hãy
nói!"
"Nương nương không đồng ý thiếp thân liền quỳ ở đây không dậy." Tô Lạp lấy
can đảm nói một câu uy hiếp, vẫn quỳ trên mặt đất.
Cau mày nhìn người quỳ ở dưới đất nước mắt như hoa lê trong mưa, Liên Kiều
đột nhiên hỏi: "Thái tử nói muốn bỏ muội sao?" Theo tính tình của Mục Sa Tu Hạ ,
cho dù yêu nàng đi chăng nữa, cũng không thể đem chuyện thôn tính thiên hạ đại
sự của hắn làm trò đùa, Tô Lạp là con mồi mà hắn thật vất vả có được trong tay,
mắt Phượng Hoàng vẫn chưa tới tay, thì không thể nào đuổi nàng ấy ra khỏi phủ,
sao nàng ấy lại đột nhiên hướng nàng cầu cứu?
"Không có." Quả nhiên như Liên Kiều đoán.
"Vậy sao muội phải xin ta thay muội làm chủ? Chuyện làm chủ này thật kì lạ."
Liên Kiều cảm thấy khó hiểu.
Tô Lạp kinh hoàng nói: "Nương nương bớt giận, cũng không phải là thiếp thân
tự mình đoán bừa ý đồ của Điện hạ , mà là trong mấy tháng này, tất cả trắc phi
trong phủ đều lần lượt bị khiển cách thậm chí đuổi đi, mặc dù đến nay còn chưa
có đến phiên thiếp thân, nhưng thiếp thân tự biết thân phận mình hèn mọn, Điện
hạ quyết sẽ không lưu thiếp, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . ."
"Cho nên muội sẽ tới cầu xin ta nói giúp muội mấy câu?" Liên Kiều tiếp
Tô Lạp gật đầu một cái, đáng thương nói: "Mong nương nương rủ lòng thương
xót!"
Rủ lòng thương xót? Ai, nếu như nàng ấy biết bởi vì sao mình bị khốn khổ ở
chỗ này, lại còn khốn khổ vì tình như vậy, thì nàng ấy có còn khổ sở như thế nữa
hay không? Thôi, coi như là đã bỏ ra một tấm chân tình, như vậy nàng sẽ đưa Tô
Lạp một giấc mơ để nàng ấy vĩnh viễn sẽ không tỉnh mộng, sẽ để cho nàng ấy đối
với Mục Sa Tu Hạ là nàng ấy nhất thời ý loạn tình mê, như thế tốt hơn sự thật
tàn khốc.
"Tốt, ta sẽ cầu xin giúp muội, không cần phải lo lắng, muội sẽ vĩnh viễn có
chỗ này trong phủ này, sẽ không có người khi dễ, lại càng không có người cho sắc
mặt để muội phải nhìn, nếu như có cái gì cần trực tiếp có thể tới tìm ta, ta sẽ
tận lực giúp muội!" Liên Kiều nhận lời, hi vọng mượn chuyện này cho nàng ấy một
chút an ủi, nàng ấy sống đã quá khổ rồi.
Tô Lạp mừng rỡ ngẩng đầu, trong mắt là vui sướng khó có thể tin được: "Nương
nương. . . . . . Tạ ơn nương nương. . . . . .Thiếp thân nguyện làm trâu làm ngựa
để báo đáp!"
Liên Kiều cố làm ra vẻ u mê nháy nháy mắt nói: "Làm trâu làm ngựa dĩ nhiên
báo đáp không được rồi, ta có nhiều trâu ngựa như vậy , muội muốn làm cái
gì?"
Tô Lạp ngạc nhiên, không ngờ Liên Kiều sẽ nói như vậy, sau đó nàng nhìn thấy
trong đáy mắt Liên Kiều có nụ cười trêu cợt, biết mình bị chơi xỏ, vừa thẹn vừa
cáu lại không thể phát tác, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng.
Liên Kiều bị bộ dáng của nàng chọc cho cười ha ha, đồng thời cảm giác mình
thật sự rất ác liệt .
"Có chuyện gì vui mừng như thế?" Mau sớm kết thúc công việc Mục Sa Tu Hạ vừa
tiến vào tẩm cung liền nghe được tiếng cười kiều mị như tiếng chuông bạc rơi đầy
trên đất, không cần phải nói, cười đến dễ nghe như tiếng nhạc từ trời cao như
thế, nhất định là Liên nhi của hắn không thể nghi ngờ. Ai, bản thân Mục Sa Tu Hạ
bây giờ đã hoàn toàn đánh mất năng lực phân biệt, cười lớn như vậy cũng có thể
nói là tiếng nhạc của trời? Thật quá mức đi!
Liên Kiều cười nhìn người đi vào trong điện, Mục Sa Tu Hạ một thân triều phục
thái tử màu nâu sẫm, phong thần tuấn lãng, uy nghi cao quý, quả đúng phảm chất
của một mỹ nam tử.
Đi xuống điện , Liên Kiều dịu dàng nói: "Sớm như vậy đã trở lại rồi!"
Mắt của Mục Sa Tu Hạ tối sầm nói: "Thế nào, không hy vọng tay trở lại cùng
nàng sao?" Nếu như nàng dám nói ra chữ không, nhìn xem hắn sẽ phạt nàng thế
nào.
"Nô tì tham kiến thái tử điện hạ, Điện hạ Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên
tuế!"
Khẽ chau mày, nhìn về phía trong điện Tô Lạp, mới vừa rồi lúc tiến vào đáy
mắt tất cả đều là Liên Kiều, còn chỗ nào nhìn thấy những người khác.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" m thanh lạnh lẽo vang lên, khiến cho nhiệt độ xung
quanh chợt giảm xuống.
"Nô tì. . . . . . Nô tì. . . . . . Thái tử phi nương nương. . . . . . Nô tì
là tới. . . . . ." Tô Lạp Tâm trí cuồng loạn, bởi vì người nhớ thương trong lòng
đột nhiên xuất hiện, trong lòng vừa sợ lại vừa hưng phấn, kích động đến lời nói
cũng không rõ ràng lắm.
Nhìn nàng ấy thật đáng thương, Liên Kiều tiếp lời nói: "Tô Lạp là tới thăm
ta, thế nào, không được sao?"
Lạnh lùng liếc mắt về hướng Tô lạp đang quỳ trên mặt đất , hoàn toàn không
giống lúc dịu dàng săn sóc như trước mặt Liên Kiều, không có chút tình cảm mở
miệng lạnh nhạt nói: "Nếu đã thỉnh an nương nương rồi, sao còn không đi ra
ngoài?"
Giọng điệu của hắn mặc dù không lãnh đạm, nhưng khí phách toát ra lại làm cho
người ta không rét mà run,thân thể Tô Lạp khẽ run, run giọng nói: "Dạ, nô tì cáo
lui!"
Lặng lẽ đứng dậy, lặng lẽ thối lui khỏi, thối lui đến cạnh cửa, mí mắt nhẹ
giơ lên, thật nhanh liếc nhìn khuôn mặt Mục Sa Tu Hạ tuấn dật, cả người nguội
lạnh, thâm tình quyến luyến lại không dứt, chán nản rời đi.
Nhìn Tô Lạp lưu luyến không lỡ rời đi, Liên Kiều mặc dù đồng tình, nhưng
không làm gì được, nàng có rộng lượng như thế nào cũng làm không được chuyện đem
mình trượng phu chia sẻ cho nữ nhân khác, huống chi nàng vốn cũng không phải là
nữ nhân rộng lượng.
Chương 68:Phi tranh
Buổi chiều, khi cửa cung mở ra, Liên Kiều ngồi trong cỗ kiệu lắc lư vào cung.
Trước điện Thừa Phong, Phú công công nhìn thấy Liên Kiều thì đặc biệt kích động,
xa cách gặp lại a, cửu biệt trọng phùng a
"Lão nô tham kiến thái tử phi nương nương!" Một thân thịt béo hạnh phúc run
run .
Người trong hoàng cung Cách Tát hành sự hòa ái mang cho Liên Kiều một loại
cảm giác thân thiết, giống như trở lại về nhà . Mỉm cười đem Phú công công đỡ
dậy, điềm nhiên hỏi: "Công công đã lâu không gặp a! Tất cả đều tốt chứ!"
"Nhờ phúc nương nương , lão nô thân thể cường tráng lắm!" Phú công công cười
đến híp đôi mắt.
"Ừ, hoàng thượng có ở đây không?" Nàng cười hỏi.
"Ở đây, ở đây, hoàng thượng ngày ngày cũng nhớ tới ngài !" Phú công công
không ngừng gật đầu, "Xin nương nương chờ, lão nô phải đi ngay thông bẩm!"
Phú công công rời đi lập tức trở lại, vui vẻ mà nói: "Nương nương mời vào,
hoàng thượng đang bên trong đợi ngài đấy!"
Cửa điện mở ra, Liên Kiều chầm chậm tiến vào trong điện. Túc mục điện Trang
nghiêm đường giống như lúc nàng rời đi một không gian yên tĩnh. Nàng vẫn cảm
thấy bậc Đế Vương trên thế giới này là người cô độc nhất, phải chém đứt thất
tình lục dục, phải hiểu được thanh tâm quả dục, không khác biệt với hòa thượng
là bao nhiêu, khác chăng là hòa thượng cả đời không thể kết hôn , Hoàng đế phải
có tam cung lục viện. Vậy mà, hòa thượng bởi vì không dính nữ nhân, cho nên
không biết chuyện vì vật gì, mà Đế Vương là bởi vì ngự nữ vô số, cũng không biết
tình là vật chi. Hai loại cực đoan, kết quả lại tương tự như nhau.
Trên ghế trong điện , một lão nhân thân mặc long bào màu đen tuyền chính là
hoàng đế của đế quốc Cách Tát.
Xa xa, Liên Kiều đoan trang hạ mình hành lễ: "Nhi thần ra mắt hoàng thượng,
hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Lão hoàng đế mệt rã rời mở mắt ra, hướng về phía Liên Kiều cười một tiếng,
giọng nói có chút suy yếu: "Nha đầu, con rốt cuộc về rồi!"
Liên Kiều cau mày, sao chỉ mới một năm không gặp, hoàng thượng lại già yếu
nhanh như vậy?
Trong lòng mặc dù nghi ngờ, trên mặt như cũ đôi môi nụ cười: "Vâng, không
phải nữ nhi bất tài đã trở lại liền vào cung vấn an hoàng thượng đó sao? Nhi
thần trong lòng hết sức nhớ thương hoàng thượng !"
Lão hoàng đế nghe vậy được rất vui vẻ: "Cái nha đầu này chính là miệng ngọt,
dụ người ta chết không cần đền mạng mà!"
Liên Kiều cười một tiếng, nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng gần đây thân thể
người có tốt không?"
Bị Liên Kiều hỏi như thế, vẻ mặt lão hoàng đế trầm xuống, thở dài nói: "Già
rồi! Không còn dùng được, trẫm biết mình không còn nhiều ngày tháng nữa
rồi."
Liên Kiều cả kinh, rung giọng nói: "Hoàng thượng cớ gì nói ra lời ấy, thỉnh
hoàng thượng cho nhi thần bắt mạch xem tốt không?"
Đối với lão hoàng đế, trong tâm Liên Kiều vẫn luôn cảm kích, tuy là Đế Vương,
cao cao tại thượng, nhưng chưa bao giờ để nàng xem qua sắc mặt, cũng chưa từng
làm khó nàng, luôn quan tâm nàng, bao dung nàng. Mặc dù vừa bắt đầu nàng là công
thần khống chế bệnh tình của Hoàng đế, nhưng làm Đế Vương cũng cho cùng nàng
trong cung địa vị cao quý, bởi vì nàng là người hành động tùy ý, không dùng được
bất kỳ quy củ của hoàng cung hoặc là quy phạm thần tử để gò bó cuộc sống của
nàng. Thậm chí còn có thể từ nơi này nhìn thấy trong mắt vị Đế Vương đọc lên
loại tình cảm nào đó tương tự từ ái.
Khoát khoát tay, lão hoàng đế mệt mỏi nói: "Không cần, việc của mình tự mình
biết, nha đầu không cần lo lắng thay trẫm, con có thể thường vào trong cung đi
xung quanh một chút, bồi lão già này đã đủ có hiếu tâm rồi!"
Nhìn lão hoàng đế ho khan không ngừng, trong lòng Liên Kiều có chút khổ sở,
nhưng cũng không thể làm gì, bây giờ thuốc có lẽ có thể khống chế bệnh tình, lại
không ngăn cản được sự già yếu. Một ông lão hiền lành như vậy, chẳng lẽ phải rời
đi thật sao?
Nhắm mắt lại, Hoàng đế nhẹ giọng nói: "Đi đi, trẫm mệt mỏi."
"Dạ! Nhi thần cáo lui!"
Nhẹ nhàng thối lui ra khỏi Thừa Phong điện, tâm tình tích tụ, gọi Phú công
công hỏi rõ thái tử hiện tại đang ở nơi nào, liền ngồi lên cỗ kiệu đi tìm
hắn.
Kiệu dừng ở ngoài điện Loan Cơ, đây là nơi nghỉ ngơi của Mục Sa Tu Hạ khi ở
trong cung . Kết cấu điện đường không xa hoa lại làm người khác có cảm giác dầy
cộm nặng nề , giống như con người Mục Sa Tu Hạ.
Cản trở người đi thông bẩm, Liên Kiều lặng lẽ tiến vào điện, muốn cho hắn một
bất ngờ.
"Điện hạ, người ta rất nhớ chàng, sao chàng lâu như thế cũng không tới thăm
người ta vậy?" Giọng nữ ngọt ngấy hết sức
"Buông tay!" Giọng nam lạnh lẽo không chút dễ chịu.
"Ghét à nha, chàng thật sự có tâm địa sắt đá như vậy sao? Trái tim của người
ta tan nát rồi nè!"
Vừa vào điện, ư liền nhìn thấy Mặc Đại thượng phi kề cận Mục Sa Tu Hạ, hai
cánh tay vịn trên bờ vai rộng, cả người cơ hồ cũng dính vào trên người của hắn,
dùng bộ ngực hai tảng thịt không ngừng cọ cọ lồng ngực của đối phương.
Liên Kiều lại đến đây , là chuyện mà Mục Sa Tu Hạ không nghĩ đến, nghe thấy
tiếng bước chân vào điện cho là cung nữ, muốn mau sớm giải quyết xong nữ nhân
đáng ghét bên cạnh này , khi ghé mắt nhìn mới phát hiện Liên Kiều đang đứng ở
ngoài cửa , mang một bộ dạng xem kịch vui.
Đáng chết, nàng đứng ở nơi đó bao lâu rồi? Mục Sa Tu Hạ khẽ nguyền rủa một
tiếng, một tay với lấy Mặc Đại thượng phi giắt trên người mình đẩy xuống
đất.
Bước nhanh đi lên phía trước, hắn muốn tranh thủ thời gian giải thích. Trời
ạ, nếu để cho Liên nhi hiểu lầm, hắn còn có ngày sống tốt sao?
"Liên nhi. . . . . ."
"Điện hạ, chàng thật là hư mà! Mới vừa rồi cùng Bổn cung ôn tồn chăn gối, nay
liền trở mặt vô tình, sao chàng có thể đối với người ta như vậy!" Không đợi Mục
Sa Tu Hạ nói ra khỏi miệng, Mặc Đại thượng phi liền đã vượt lên trước một bước
nói chen vào.
Hừ! nhìn thấy nữ nhân kia liền đem nàng ta đẩy xuống đất, nàng ta tuyệt đối
sẽ không để cho nam nhân máu lạnh vô tình Mục Sa Tu Hạ này được yên.
Yêu nàng ấy sao? Nàng ta thật muốn xem hắn yêu nhiều đến mức nào! Nghe nói
Liên Kiều ngang ngược lại đố kị , buộc Mục Sa Tu Hạ lặng lẽ giải tán tất cả trắc
phi, một mình độc bá ân sủng, nàng ta thực sự không tin, nghe những lời mình vừa
mới nói, Liên Kiều sẽ không chút động lòng.
Vẻ mặt Mục Sa Tu Hạ hiện tại vô cùng đáng sợ, giờ phút này ánh mắt hắn như
muốn lăng chì từng tấc cho đến chết cái người đang nằm dưới với vẻ kiều mị chính
là Mặc Đại thượng phi , dám ở trước mặt Liên nhi nói lung tung về hắn như vậy,
hận không thể lập tức bóp chết nàng ta.
Mắt đẹp lưu chuyển, nhìn quanh phòng mỉm cười dịu dàng, Liên Kiều chầm chậm
đi về hướng Mặc Đại.
"Liên nhi. . . . . ." Mục Sa Tu Hạ suy yếu gọi nàng.
Không hề nhìn đến hắn, trực tiếp đi tới bên cạnh cách nàng ta ba bước mới
dừng lại, dịu dàng nói: "Thượng phi nương nương mới vừa cùng thái tử điện hạ ôn
tồn?"
Mặc Đại nghe vậy, hả hê từ dưới đất đứng dậy , ngẩng cao đầu lên , ngạo nghễ
nói: "Không sai! Thái tử điện hạ vừa mới cùng Bổn cung đang ôn tồn, ta cùng hắn
mới vừa làm xong chuyện, không ngờ ngươi đã tới rồi, thật là mất hứng!"
"Nói bậy, ngươi câm miệng cho ta!" Mục Sa Tu Hạ chợt quát, giận đến mức trán
nổi lên gân xanh , cả người đều muốn phát điên, nếu không phải Liên Kiều ở đây,
hắn nhất định sẽ tự tay bóp gãy cổ của Mặc Đại.
Thầm than một tiếng, nói thật, Liên Kiều thật sự bội phục nữ nhân này , sao
lại có thể không biết xấu hổ đạt đến trình độ loại này, phải than phục một câu,
trươc chưa từng có ai, sau không ai dám bắt chước.
Nàng thừa nhận vừa vào đến điện nhìn thấy một màn kia trong lòng thật sự
không thoải mái, nhưng còn không đến mức ngu ngốc không nhìn ra sự chán ghét
của
Mục Sa Tu Hạ đối với nữ nhân kia. Về phần Mục Sa Tu Hạ tại sao lại để nữ nhân
này tiến vào điện Loan Cơ, lại còn để cho nàng giống như con bạch tuộc dính vào
trên người, nhưng tạm gác lại đợi khi về đến nhà sẽ tính sổ với hắn.
Mà trước tiên việc quan trọng nhất chính là làm như thế nào sửa trị tiện nhân
trước mắt này khiến cho nàng tâm tình cực độ khó chịu .
Lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội, Liên Kiều cố làm ra vẻ ngu ngơ nói: "Thì ra là
Thượng Phi nương nương đang cùng thái tử điện hạ bàn chuyện chính sự ! Là ta
quấy rầy, thật sự xin lỗi!"
Mặc Đại thượng phi không chịu nổi mắt trợn trắng, cảm thấy nữ nhân trước mắt
quả thật ngu xuẩn tới cực điểm, vì vậy lớn tiếng quát: "Ngu ngốc, cái gì bàn
chính sự? Ngươi thật là ngu ngốc mà! Ý của ta là, mới vừa rồi ta đang cùng thái
tử điện hạ lên giường! Lên giường ngươi có hiểu hay không?"
Liên Kiều cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Nhưng. . . . . . Nhưng mà, ngài là
người của hoàng thượng. . . . . ."
Mặc Đại thượng phi càng thêm hả hê, đưa ra một ngón tay chà vòng quanh trên
vòng ngọc màu xanh vài lượt nói: "Đúng vậy, trên cái thế giới này hai người đàn
ông có quyền thế nhất đều là bề tôi dưới váy của ta, ngươi còn kém xa lắm !"
Lúc này Mục Sa Tu Hạ đã tức giận đằng đằng đi tới bên cạnh Liên Kiều: "Liên
nhi, nàng đừng nghe cái ả điên này nói hưu nói vượn!" Rồi sau đó nghiêng đầu
nhìn về phía Mặc Đại âm trầm nói: "Ngươi sẽ vì lời nói hôm nay mà trả giá thật
lớ
Giọng Mục Sa Tu Hạ cùng ánh mắt rét lạnh khiến Mặc Đại co rúm lại một chút,
đáy mắt dâng lên một tia sợ hãi, nhưng nhìn hắn xoay người hướng về phía Liên
Kiều ôm vào trên eo nàng, đầy thâm tình hết sức bảo vệ nàng trong cánh tay liền
đố kị đến phát điên. Lòng ghen tỵ có thể khiến cho một nữ nhân mất trí, những
lời này quả thật cũng không sai.
Bài trừ nỗi sợ hãi trong lòng , Mặc Đại ngạo nghễ nói: "Bổn cung sẽ không
chịu uy hiếp của ngươi ! Không bao lâu ngươi sẽ phải chạy đến tìm ta, đàn ông
các ngươi đều cùng là một loại!"
Một cái ánh mắt, Liên Kiều ngăn trở Mục Sa Tu Hạ muốn tiến lên bóp chết nàng
ta, cười ngọt ngào nói: "Măc đại thượng phi quả nhiên là thuận lợi mọi bề, không
hổ danh là đệ nhất mỹ nhân Cách Tát. Chẳng qua theo ta được biết, mặc dù Cách
Tát có truyền thống cho Tân đế tiếp nhận hậu cung của tiền triều, nhưng khi
Hoàng đế còn tại vị thì nếu hậu cung có phi tần tư thông với bên ngoài, là phải
bị xử chém kèm theo cực hình đấy!"
Đôi mắt đẹp giống như vô ý liếc nhìn Mặc Đại, chỉ thấy nàng ta vốn đang mang
vẻ mặt hả hê giờ phút này có vẻ có chút cứng ngắc , liền lại thở dài nói: "Ai,
vốn là vừa rồi, ta còn muốn giúp thượng phi nương nương giấu diếm chuyện này,
dù sao cũng là chuyện gièm pha trong Hoàng thất, dù thế nào đi nữa cũng phải nên
luôn bận tâm đến mặt mũi của mình. Chỉ là mới vừa rồi nương nương lớn tiếng
tuyên bố như vậy, sợ rằng vào lúc này đừng nói cả hoàng cung, trong nội điện này
hay thái giám, cung nữ bên ngoài sợ là đều nghe được. Chuyện như vậy nếu truyền
tới chỗ hoàng thượng , vị bề tôi dưới váy ngài không biết là sẽ bảo vệ vị trí
của thái tử, hay sẽ bảo vệ vị hồng nhan tri kỷ như ngài?"
Nói xong một hơi dài, chỉ thấy Mặc Đại thượng phi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,
Mục Sa Tu Hạ giờ mới hiểu được dụng ý của Liên Kiều,lòng cảm thấy thoải mái lại
hướng về phía Liên Kiều mỉm cười. Không ngờ Liên Kiều lại ném cho hắn mộtvẻ mặt
tí nữa sẽ về tính sổ , làm hại hắn lại buồn bực.
Một hồi lâu, Mặc Đại thượng phi dậm chân một cái, giọng căm hận nói: "Xem như
ngươi lợi hại!" Oán độc trợn mắt nhìn Liên Kiều một cái, thở hổn hển chạy ra
khỏi điện Loan Cơ.
"Liên nhi. . . . . ." Mục Sa Tu Hạ mừng rỡ nhìn nàng, thật vui mừng lần này
nàng có thể tin tưởng hắn như vậy.
Ném cho hắn ánh mắt xem thường, nàng lạnh lùng thốt: "Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, mau nói rõ cho ta!"
Mục Sa Tu Hạ đáng thương, đường đường là thái tử Cách Tát, bá chủ khát máu vô
tình, cũng trở thành một nô lệ của vợ, một cách bi thảm. Chỉ có thể than cuộc
sống vô thường! Vô thường!