Chương 69: Hỉ và tang
Thân thể Hoàng đế mỗi ngày càng đi xuống, đến xem mạch tượng đã thấy có dấu
hiệu gần đất xa trời. Trong lòng buồn bã đi từ điện Thừa Phong ra ngoài, Liên
Kiều cảm thấy ngực có chút khó chịu, đầu có chút choáng váng, vịn lên cột trụ
bên ngoài cửa cung, oa một cái nôn ra.
Bọn thái giám đứng một bên bị dọa sợ đến vội vàng đã chạy tới đỡ nàng, hốt
hoảng nhỏ giọng hô: "Thái tử phi nương nương, ngài không sao chứ! Có muốn nô tài
truyền thái y đến xem mạch một chút không?"
Trong dạ dày truyền đến từng trận quặn lên đến khó chịu, vô lực phất phất
tay, nàng yếu ớt nói: "Không cần, tự ta có thể. . . . . ." Còn chưa nói hết câu
, hai mắt trợn ngược, liền hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Mí mắt rất nặng , trong miệng khô đắng, trong lòng buồn bực, mặc dù không có
mở mắt ra, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng. Nằm ở trên giường, Liên Kiều cực kỳ
nghi ngờ, không hiểu vì sao từ trước đến giờ thân thể khỏe mạnh sẽ suy yếu đến
ngất như vậy, lại té xỉu ở ngoài điện , nói là bởi vì biết lão hoàng đế không
qua được mà tâm tình nặng nề như vậy cũng không giải thích được, thật không thể
tưởng tượng nổi.
Đang an tĩnh, bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, tiếng
bước chân lo lắng kèm theo tiếng mọi người hô to: "Thái tử điện hạ Thiên tuế
thiên thiên tuế!" Như gió ào vào trong điện.
"Liên nhi —-" Giọng nói trầm thấp khêu gợi dặc thù của Mục Sa Tu Hạ vang lên,
nhưng mà giờ phút này trong giọng nói của hắn lại mang theo nét run rẩy.
Thấy Liên Kiều nằm trên gường, hắn chạy như bay tới, trên mặt là sự lo lắng
không che giấu được , tại sao buổi sáng còn khỏe mạnh lại đột nhiên té xỉu? Nắm
chặt lấy tay nàng có vẻ lạnh lẽo,.
"Thái tử phi nương nương bị bệnh gì? Tại sao lại đột nhiên té xỉu?" giọng nói
lạnh lẽo như cũ, nhưng không che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, hắn sợ từ
trong miệng thái y nghe được đáp án không muốn nghe.
"Ha ha!" Lão thái y đầu tiên cười ha ha, sau đó khom người nói: "Khởi bẩm
thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương không có bệnh!"
Nhìn thấy từng trận lạnh lẽo phát ra từ mắt điện hạ, lão thái y cả kinh, Điện
hạ đã sắp nổi giận.
"Có ý gì? Nói rõ ràng Cho Bổn vương!" Mục Sa Tu Hạ khng phải chỉ muốn nổi
giận, lão lang băm này quả thật không muốn sống, Liên nhi té bất tỉnh, lại còn
nói nàng không có bệnh, không có bệnh thì làm sao lại suy yếu như vậy? Nếu không
cho hắn một lời giải thích hài lòng, hắn không ngại tự tay bóp chết lão già cảm
thấy chán sống này .
Ai, lúc này còn cùng thái tử úp úp mở mở cái gì đây? Đây không phải là muốn
chết sao? Lão thái y xoa một chút mồ hôi lạnh trên trán, nghiêm mặt nói: "Hồi
điện hạ, thật ra thì nương nương là có h"
"Cái gì?" Mục Sa Tu Hạ hét lớn một tiếng.
Lão thái y bị sợ đến run lên, vội vàng bổ sung: "Hơn nữa nương nương đã có
thai nửa tháng rồi, có thể nương nương không biết, khinh thường, mới có thể. .
. . . . Nhưng mà trước mắt cơ thể mẹ cùng thai nhi đều vô cùng khỏe mạnh."
Những lời Lão thái y nói ở phía sau, Mục Sa Tu Hạ cũng không có nghe vào bao
nhiêu, thái độ từ khó có thể tin không hiểu đến vui mừng khiếp sợ, vui vẻ nhìn
sang. Đôi tay đang nắm lấy hai tay Liên Kiều không ngừng run rẩy, ánh mắt thủy
chung lưu luyến không rời ở trên mặt hơi có vẻ tái nhợt của nàng, trong mắt toát
ra tình cảm vừa buồn vừa vui, có yêu có thương.
Liên Kiều có thai, có cốt nhục của bọn họ, hắn vui mừng, hắn mừng như điên,
nhưng là lo lắng thân thể của nàng có thể chịu được hay không , thương tiếc nàng
bởi vì mang thai mà lộ vẻ ra sắc mặt tái nhợt. Vừa hy vọng đứa bé của bọn họ ra
đời lại không lỡ để nàng sinh con mà khổ cực. Tâm tình rối rắm mâu thuẫn làm cho
cả trái tim của hắn lúc lạnh lúc nóng, lúc cao lúc thấp, nhất thời không có chủ
ý.
Nghe ai đó ưm một tiếng, Mục Sa Tu Hạ lập tức khẩn trương nhìn về phía Liên
Kiều, bàn tay đang nắm tay của nàng cũng không dám dùng sức, chỉ sợ đả thương
nàng.
"Liên nhi, Liên nhi, nàng đã tỉnh chưa?" Hắn nhẹ giọng gọi bên tai nàng, hắn
lúc này cũng rất yếu ớt. cảm giác của người làm cha vui sướng làm cho hắn nhất
thời có chút khó có thể hình dung.
Từ từ mở hai mắt ra, Liên Kiều đầu tiên thấy chính là một đôi tròng mắt màu
xanh dương cực kỳ phức tạp. Trừng mắt nhìn, nàng giơ tay lên xoa gò má cương
nghị trước mặt, bật cười. . . . . .
"Hạ, chúng ta có con rồi!" Nàng nhẹ giọng nói một câu, đánh trúng nơi mềm mại
nhất trong lòng hắn, làm cho trái tim vốn cho là cứng rắn như sắt thép lúc này
cũng đã biến thành những sợi tơ mềm mại.
"Đúng vậy, chúng ta có con rồi, là con của hai chúng ta! Liên nhi, tốt quá
rồi, Liên nhi." Một tay ôm nàng vào trong ngực, hắn nói giọng khàn khàn, khóe
mắt dần dần ướt.
Nàng nhắm mắt lại, cùng nhau chia sẻ vui sướng và kích động. Đã không nhịn
được bắt đầu tưởng tượng đứa con của nàng và sẽ có hình dáng ra sao, là nam hay
nữ, sẽ giống như nàng hay sẽ giống như hắn.
Chẳng biết lúc nào, mọi người trong điện đã lặng lẽ lui ra ngoài, lưu lại này
một đôi vợ chồng ôm nhau với niềm hạnh phúc bao quanh. Mặc dù bọn họ ở nơi cao
cao tại thượng như vậy, nhưng đồng thời cũng là mới làm cha mẹ lần đầu, là đôi
vợ chồng son đó a!
"Liên nhi, đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, đừng chạy nhảy lung tung trong
cung , trong phủ nàng đang mang bầu con của chúng ta mà cứ chạy hai đầu giữa
biệt cung và vương phủ , ngộ nhỡ có điều gì sơ xuất, đứa bé làm thế nào, ta làm
thế nào? Nàng có nghĩ cho phụ tử chúng ta hay không cho hả?" Kể từ khi Mục Sa Tu
Hạ biết Liên Kiều mang thai liền sau mắc phải chứng thần kinh suy nhược, cả ngày
thần kinh lúc nào cũng khẩn trương. Không cho làm cái này, không cho làm cái đó,
đi được hai bước đều cho là có nguy hiểm, còn thiếu mỗi chuyện không đem nàng
cột vào trên giường nữa thôi.
Liên Kiều quả thật sắp bị hắn bức đến điên rồi mắt trợn trắng, nàng than thở:
"Đừng mở miệng một tiếng hai cha con có được hay không, cũng có khả năng là
con gái." Người này cực độ trọng nam khinh nữ, không sửa được.
"Được, được được, con gái ta cũng vẫn thích, nàng sanh ta đều yêu, chỉ cần
nàng ngoan ngoãn sống ở trong phủ, nằm ở trên giường, bảo ta làm cái gì cũng
được." Hắn thỏa hiệp, chỉ cầu nàng đừng mang bụng của mình đi khắp nơi.
"Nhưng thân thể của phụ hoàng càng ngày càng kém, chỉ sợ chẳng còn được mấy
ngày nữa rồi." Liên Kiều chau mày lại, nhìn bốn bề vắng lặng lặng lẽ nói ra tâm
tình.
Mục Sa Tu Hạ nghe vậy sắc mặt nặng nề , khẽ gật đầu nói: "Được rồi, nhưng dù
là như thế, nàng chỉ để ý tận hiếu là được, đừng làm cho mình mệt mỏi ."
"Hạ —-" nàng nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Hắn khoát khoát tay, biết nàng muốn nói cái gì, cắn răng buồn bực nói:
"Chuyện của Phụ hoàng trong lòng ta biết rõ, rất nhiều việc cần tiến hành, nàng
không phải cần phải quan tâm, ta sẽ hảo hảo xử lý." Hoàng đế băng hà, tân hoàng
lên ngôi, chắc hẳn sẽ khiến cho triều đình bước vào vòng phân tranh, hắn là thái
tử, người danh chính ngôn thuận thừa kế đế vị . Nhưng vẫn không thể mắt nhìn
loạn thần tặc tử có dã tâm xếp thành hàng nhìn chằm chằm vào ngôi vị mà mơ ước ,
người nào có ý đồ, cũng sẽ nhân cơ hội đổi mới này mà lộ rõ hết ý đồ.
Mục Sa Tu Hạ cũng không sợ giờ khắc này tới, hoàn toàn nghĩ ngược lại, hắn đã
nắm đàng chuôi, chỉ cần chờ ai đó phát động! Giờ khắc này mặc dù hung hiểm, một
khi chuyện này giải quyết xong, sẽ quét sạch con đường đứng trên đế vị của hắn
thanh . Cho nên, hắn đang chờ đợi , chờ xem ai không nhin được làm phản
trước.
Trong đại điện,tiếng thở dốc của Hoàng đế càng ngày càng nặng nhọc, đờm dịch
ở trong cổ theo hơi thở ra hít vào mỗi một nhịp lại phun ra nuốt vào , từ từ
cướp đi không khí của lão hoàng đế.
Liên Kiều ngồi ở bên giường cảm thấy vô năng vô lực, chỉ có thể chỉ huy tiểu
cung nữ dùng ngón tay trỏ bọc khăn vải khi ông mở khoang miệng cùng sức ở miệng
thổi mạnh đờm dịch cho dễ thở hơn. Hoàng đế bây giờ đã trong tình trạng dùng
thuốc và kim châm cứu không còn hiệu quả, tình trạng này của lão hoàng đế không
phải vì trái tim suy kiệt mà chết thì chính là bị dịch chặn lại khí quản không
hít thở được mà chết. Cho dù có dụng cụ hiện đại phụ trợ từ trước, cũng chỉ là
trì hoãn thời gian mà thôi.
Nằm đó chờ chết, đối với một nam nhân quyền khuynh thiên hạ suốt cả một đời
hiện nay mà nói đó là điều duy nhất mà ông có thể làm. Từ góc độ này mà nói,
trong cuộc sống của mỗi con người, quá trình diễn ra mà tạo hóa đã ban đối với
mỗi người đều là công bằng, vô luận vinh hoa phú quý hoặc hèn mọn đê tiện, cũng
không thể rời bỏ quá trình sinh lão bệnh tử .
Văn võ bá quan trong triều quỳ ngoài điện, hoàng thân quốc thích quỳ trong
điện. Tất cả mọi người đang chờ đợi thời khắc đến gần.
Lúc này lão hoàng đế chợt từ từ mở mắt ra, liếc nhìn Liên Kiều trước giường ,
lại đem ánh mắt chuyển đến hướng nhi tử mà mình yêu mến nhất —- Mục Sa Tu Hạ,
sắc mặt đột nhiên tỉnh hẳn ra. Liên Kiều biết, đó là hồi quang phản chiếu, thời
gian của lão hoàng đế không nhiều lắm.
"Hạ nhi. . . . . ."
"Phụ hoàng!" Mục Sa Tu Hạ đưa tay cầm lấy một tay Hoàng đế , đáy mắt lộ vẻ
đau đớn.
Hoàng đế cười, cười rất thỏa mãn, nhẹ giọng nói: "Cách Tát giao cho con, trẫm
an tâm."
"Phụ hoàng, nhi thần nhất định không phụ sự phó thác cùng kỳ vọng của người."
Lúc này, đau lòng cùng không nỡ nhiều hơn nữa cũng đều là dư thừa. Ở trước mặt
vị đế vương sắp trút hơi tàn, hắn không chỉ đảm đương thân phận của một người
con trai, mà còn là một thần tử, một đế vương tương lai của Cách Tát!Toát ra bi
thống chỉ càng làm ra vẻ mềm yếu, hắn muốn làm như vậy là để cho phụ thân mình
yên tâm, yên lòng giao tiếp, nhẹ nhàng rời đi, chết cũng không tiếc, một tâm tận
hiếu.
"Tốt. . . . . . Không hổ là con trai của trẫm!" cuối cùng Lão hoàng đế chợt
lên tiếng , rồi sau đó bởi vì hồi quang phản chiếu mà ánh mắt có vẻ có chút tỉnh
táo rồi dần dần vẩn đục , cuối cùng trở nên ảm đạm không ánh sáng, mắt từ từ
nhắm lại.
"Phụ hoàng? !" Mục Sa Tu Hạ cau mày, nhìn vào đôi mắt tựa như ngủ say của
Hoàng đế.
Liên Kiều vươn tay dò hơi thở, sau đó bắt mạch, cuối cùng chán nản lắc đầu
một cái, khóe mắt lặng lẽ rơi xuống hai giọt trong suốt.
"Hoàng thượng —-" trong điện ngoài điện mọi người cùng nhau nằm rạp trên mặt
đất, cao giọng la lên, nhiều tiếng gào khóc.
Một lát sau, Mục Sa Tu Hạ từ từ đứng dậy, quay đầu, ánh mắt sắc bén quét về
phía mọi người, sống lưng thẳng tắp, lớn tiếng buồn bã khóc: "Hoàng thượng —-
băng hà rồi !"
Chương 70: lên ngôi
Hoàng thượng băng hà rồi, Mục Sa Tu Hạ phải xử lý một đống chuyện lớn nhỏ,
Liên Kiều biết mình hôm nay chỉ cần ngoan ngoãn đợi tại trong phủ, nơi đó không
đi, hảo hảo dưỡng thai, để cho hắn không có buồn phiền ở nhà chính là trợ giúp
đối với hắn rồi .
Mấy ngày nay Mục Sa Tu Hạ cũng không có trở lại trong phủ, hoàng thượng băng
hà, tân hoàng lên ngôi, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm. Mặc dù tin tưởng vào
năng lực của Mục Sa Tu Hạ tuyệt đối có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, nhưng
làm thê tử nàng không thể không lo lắng. Bởi vì mang thai, nàng không thể tham
gia việc nhập liệm Đế Vương. Điều này làm cho nàng không khỏi tiếc nuối, một vị
trưởng giả đối với nàng từ ái như vậy mà nàng lại không cách nào đưa lão hoàng
đế đến đoạn đường cuối cùng.
Trong lòng tích tụ ưu phiền, nàng biết mình với bộ dáng này đối với thai nhi
trong bụng là không có nửa điểm tốt, vì vậy dứt khoát sai người mang chiếc ghế
quý phi ra nằm ở trong vườn nghỉ ngơi.
Lúc này trời đã vào thu, lá cây bắt đầu nhuộm vàng rồi, thời tiết cũng mát
mẻ rất nhiều. Nhắm hai mắt, Liên Kiều bài trừ tạp niệm trong đầu, đầu óc một
mảnh trống rỗng, hôm nay trong bụng mang đứa bé của nàng cùng Mục Sa Tu Hạ,
người nam nhân kia, nhất định đang vô cùng nôn nóng muốn quay về, chỉ là bị một
đống thủ tục vây khốn, giờ phút chắc hẳn trong lòng hắn có tâm tình cực độ khó
chịu, lúc này người chọc tới hắn chỉ có thể tự nhận lấy xui xẻo.
Khóe miệng cong lên một nụ cười hạnh phúc, dưới ánh mặt trời mùa thu , làm
người khác hoa mắt vì vẻ mỹ lệ.
"Tiểu Đức tử, nói cho ta nghe một chút tình huống trong cung đi!" Nhắm hai
mắt, hưởng thụ tiết hơi lạnh của khí trời vào mùa thu.
"Hồi nương nương, hoàng thượng Tế Tự đại điển đã kết thúc, nghe nói Điện hạ
đã cho Mặc Đại thượng phi chôn theo rồi."
"Ừ" khẽ gật đầu, nàng đã sớm biết Mục Sa Tu Hạ là một người tuyệt đối có thù
tất báo, Mặc Đại ban đầu phỉ báng hắn bằng những lời đó, đã làm cho hắn động sát
ý. Ẩn nhẫn không phát chỉ là đang tìm thời cơ tốt nhất cho một kích trí mạng .
Mặc dù có chút tàn nhẫn , nhưng cũng là nằm trong dự liệu, có thù có oán phải
trả là nguyên tắc của hắn, cũng không bởi vì đối phương là nữ nhân mà có điều
thay đổi.
"Nghe nói Ôn Đạt Lai Vương Gia cùng toàn bộ đám vây cánh của hắn bị tống vào
nhà tù, tội danh là mưu phản." tiểu Đức tử tiếp tục bẩm báo.
Buồn cười, rốt cuộc vẫn là có người không ngồi yên, dám đi tiên phong ra chạm
trán xem như cũng có lá gan rồi, chỉ là so sánh với trọng binh trong tay Mục Sa
Tu Hạ thì chẳng khác lấy trứng chọi đá. Là người hữu dũng vô mưu, không đáng giá
để đồng tình.
"Tình huống Phiên quốc bên kia giống như càng ngày càng khẩn trương , đây mới
là điều khiến Điện hạ lo lắng nhất. Nghe thái giám gần Điện hạ nói, Điện hạ muốn
mau sớm hoàn thành nghi thức lên ngôi, sau đó mang binh bình định."
"Hả?" Liên Kiều mở mắt nhìn về phía tiểu Đức tử.
Tiểu Đức tử vội vàng quỳ trên mặt đất, sợ hãi nói: "Những thứ này đều là nô
tài nghe cát cát nói, cát cát biết nô tài là người của nương nương , mới đưa
những tin tức kia có hay không đều nói cho nô tài nghe, nô tài cũng chỉ là nói
để cho nương nương ngài giải buồn , không thể coi như thật ."
Ai, thầm than một hơi, là mình dọa đứa bé này , chẳng lẽ mình thật càng ngày
càng có uy nghi rồi? Liên Kiều mỉm cười, nhẹ giọngĐứng lên đi, ta đã nói gì đâu,
sao lại có bộ dạng thất hồn lạc phách như vậy? Dáng vẻ ngươi không có khí chất
như vậy sao vào cung hầu hạ ta?"
"Đúng, đúng, nương nương dạy rất phải!" Tiểu Đức tử gật đầu như bằm tỏi, trời
mới biết mới vừa rồi mình có bao nhiêu sợ hãi, tự tiện nghị luận chính sự là
phạm phải tội chém đầu , thật may là nương nương không trách tội, nhưng làm bạn
bên cạnh nương nương dù tốt đến đâu, nhưng cái miệng cần phải sửa lại, thói quen
này trước mặt điện hạ cũng sẽ nói hưu nói vượn , chưa biết chừng ngày nào đó sẽ
chết thế nào cũng không biết.
Buổi tối, Liên Kiều chuẩn bị đi ngủ, Mục Sa Tu Hạ đột nhiên trở lại.
Một thân nhung trang, áo giáp màu đen ở dưới ánh nến rạng rỡ phát sáng. Mấy
ngày không gặp, hắn càng trở nên hiên ngang uy vũ rồi.
"Trễ như thế, tại sao trở lại?" Liên Kiều mừng rỡ đi lên trước, khẽ vuốt thái
dương của hắn, nơi đó lưu lại chút sương đêm.
Nâng tay nàng lên, đặt ở dưới môi khẽ hôn, thâm tình trong ánh mắt chăm chú
nhìn nàng dịu dàng không hề chớp mắt, trời mới biết, mấy ngày nay không thấy
được nàng, hắn nhớ nàng biết bao nhiêu , muốn nhìn thấy nàng, từ lông mày, khóe
mắt của nàng,nhìn nụ cười của nàng, tất cả, tất cả của nàng. Mặc dù nhiều chuyện
phải xử lý mãi không xong, cho dù Phiên quốc náo động, Ôn Đạt lai hoàng thúc làm
loạn, những thứ loạn trong giặc ngoài này ép hắn tới mức không có một khắc có
thể ngồi xuống lấy hơi, nhưng hắn vẫn rất nhớ nàng, mệt đến đâu vẫn luôn nhớ về
nàng.
Ôm lấy nàng, không dám dùng nhiều sức lực, vùi đầu vào trong cổ nàng, ngửi
mùi hương dìu dịu trên người nàng, làm hắn cảm thấy an tâm mà thỏa mãn.
"Không muốn ta trở lại cùng nàng sao?" giọng nói của hắn có một ít khàn khàn,
có thể là quá mệt mỏi thôi.
"Muốn, dĩ nhiên là muốn. Chỉ là chàng chạy hai nơi qua lại như vậy không mệt
mỏi sao? Chuyện Trong cung xử lí xong hết rồi?" Nàng thật sự rất lo lắng cho
thân thể của hắn, dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi cách không ngủ không
nghỉ như vậy!
Ôm nàng ngồi vào trên giường, nhẹ nhàng thương tiếc hôn lên mắt, mày của
nàng. . . . . .
“Tạm ổn hết rồi, tối nay là buổi tối cuối cùng nàng ở lại trong phủ, sáng mai
ta liền cùng nàng vào cung." Trên người nàng thơm quá. Hô hấp trầm xuống nặng nề
Liên Kiều bởi vì mang thai mà hai vú càng phát triển đầy đặn , bụng dưới đã nóng
bỏng sưng phồng.
"Vào cung?" Tuy bị hôn đến trời đất điên đảo, Liên Kiều vẫn nghe ra ý trong
lời của hắn
" động tác trên tay không ngừng, đã thăm dò vào trong vạt áo của nàng, cởi bỏ
áo lót, trong miệng lầm bầm nói: "Từ nay trở đi ta lên ngôi, nàng là hoàng hậu,
đương nhiên là phải cùng ta đi lên Kim Loan điện."
Không cho nàng có cơ hội đặt câu hỏi khác, hắn há mồm hôn lên môi nàng, hôn
hết những tiếng rên rỉ của nàng, hắn muốn nàng, muốn đến nổi điên.
Bị hắn hung hăng hôn qua, đôi môi trở nên đỏ thẫm làm người khác hít thở
không thông, miệng hé mở thở dốc, dáng vẻ mê người. Nàng vô lực dùng đôi tay
chống đỡ lồng ngực to lớn dầy rộng của hắn, hơi thở không yên mà nói: "Hạ, không
được!"
Hắn cau mày, mặt tái lại, hơi giận, hai mắt phát ra thông điệp nguy hiểm,
điềm nhiên nói: "Ta chỗ nào không được?" Dám nói hắn không được, nàng sẽ phải
hối hận.
Lời của hắn làm cho nàng bật cười thành tiếng, nắm quyền đập lên ngực hắn:
"Phải gió à, chàng đừng cái kiểu ông nói gà bà nói vịt có được không? Có biết hổ
thẹn không chứ!"
Đẩy nàng té ở trên giường, nằm đè lên người nàng, hắn vẫn không vui: "Nàng là
vợ của ta , ta là trượng phu của nàng, giữa vợ chồng chúng ta, nói đùa lớn mật
một chút thì nàng sợ cái gì!"
Đôi mắt sắc bén nhìn nàng: "Đừng nói lảng sang chuyện khác, nói, mới vừa rồi
nàng có ý tứ gì?" Thê tử của hắn lại còn nói hắn không được, chuyện này không
phải chuyện đùa, hắn tuyệt không dễ dàng bỏ qua.
Liên Kiều thật sự bị chính trượng phu của mình đánh bại, sao lại để tâm vào
chuyện vụn vặt này! Thở dài, xem ra không nói rõ ràng với hắn, tối nay ai cũng
đừng mong ngủ.
"Ai, thiếp là nói hôm nay thiếp có thai, chuyện phòng the tốt nhất có thể
miễn là miễn, ngộ nhỡ đả thương bảo bảo trong bụng thì làm thế nào?"
Nàng nhắc tới chuyện đó, hắn mới nhớ tới trong bụng của nàng còn ôm cốt nhục
của bọn họ ! Mới vừa rồi lúc đi vào thấy nàng liền quên tất cả, nào còn nhớ bảo
bảo chứ! Lúc này trong mắt của hắn tràn đầy tình yêu say đắm, bàn tay phía sau
chuyển qua bụng nàng vẫn chưa nhô lên, nơi đó có đứa bé của bọn họ!
Giờ phút này rốt cuộc cũng đã làm cho bạn nào đó vừa mới làm cha hiểu rõ một
chút, nhìn nàng thận trọng nói: "Không được sao?" Hắn thật sự rất muốn nàng, mỗi
ngày đối mặt với nữ nhân mình yêu mến, có thể nhìn chứ không thể ăn, cấm dục ít
nhất một năm. Hắn không biết mình có thể phát điên mất hay không.
Lúc này thê tử kiều mỵ lại khẽ cắn vành tai của hắn, cười đến giống như con
mèo ăn vụng: "Chỉ là hạn chế, nếu như chàng nhẹ một chút, có lẽ có thể làm."
Nàng là thầy thuốc há có thể không biết cái gì có thể, cái gì không thể, tùy
tiện hai câu đem hắn hù dọa rồi, Mục Sa Tu Hạ ở trước mặt nàng nhiều nhất cũng
chỉ là con cọp gi
"Thật sao?" Hắn mừng rỡ, ánh mắt trở nên tối tăm, lòng bàn tay vẫn dính vào
trên bụng nàng, "Thật có thể không?"
Nhìn thấy thê tử thẹn thùng e lệ gật đầu, hắn gầm nhẹ một tiếng hôn lên môi
của nàng, xuân sắc bên trong trướng lại diễn ra sống động, chỉ là thời khắc kích
tình, trượng phu còn là hơi giữ lại một chút xíu sức lực, bận tâm che chở tiểu
sinh mệnh của bọn họ . . . . . .
Đại Điển Đăng Cơ bắt đầu!
Mục Sa Tu Hạ đi từng bước một về hướng đài cao, vẻ mặt trang trọng mà nghiêm
túc, trên đài cao là vương miện cùng quyền trượng biểu hiện quyền lợi cao nhất,
hắn đi từng bước chững chạc vững vàng, mỗi một bước là dấu chân mang hắn đến gần
với quyền lực.
Vạn dân cùng các thần tử nằm rạp dưới chân, dưới bầu trời xanh chỉ một mình
hắn độc đứng trong thiên địa. Bước chân kiên định giống như tâm trạng hắn giờ
phút này, hôm nay hắn đã bước chân lên bậc đế vương, vinh quang cao cả, nhưng
đồng thời trên vai hắn gánh vác chính là cả một quốc gia, một dân tộc, một thiên
hạ!
Tòa đài cao vút đó, cách hắn rất xa nhưng cũng rất gần, mắt nhìn thẳng, tín
niệm của hắn, ý chí của hắn, giấc mộng của hắn. . . . . . Ngay giờ khắc này sắp
thành hiện thực!
Rốt cuộc, hắn đã leo lên tòa đài cao mà vạn dân kính ngưỡng, chiếc vương miện
bằng vàng sáng lấp lánh lẳng lặng nằm ở trong khay lụa đen, quyền trượng màu
vàng cũng thuận theo chờ đợi lọt mắt xanh của chủ nhân mới.
Không có mời bất kỳ một trưởng giả naò tới dự lễ lên ngôi của hắn, hắn muốn
là Chúa Tể của chính mình , ngạo nghễ đứng trên vạn vật của thế gian, hắn là bá
chủ thiên hạ. Không có chút do dự đưa đôi tay ra, thận trọng nâng chiếc vương
miện bằng vàng, hắn ngạo nghễ đội lên trên đầu mình. Một tay cầm quyền trượng,
xoay người, trường bào nhung tơ màu đen ở trong gió bay phấp phới, sợi tóc màu
bạc cùng chiếc vương miện bằng vàng giao hòa với nhau, còn lấp lánh chói lọi hơn
cả Nhật Nguyệt. Đôi mắt màu xanh không hề chớp giữa những vầng sáng rực rỡ ấy,
mang đầy khí thế oai hùng kiêu ngạo, đứng giữa thiên địa nhìn thiên hạ của
hắn!
"Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!" Mọi người ầm ầm hô to, làm cho Tân
Đế Cách Tát kiêu ngạo vô cùng! Cao quý và hèn kém, thong minh và tầm thường, vào
giờ khắc này, trong lòng của mỗi người ở Trung Đô chỉ có vị Đế Vương cao cao tại
thượng này!
Ngón tay thon dài chậm rãi đưa hướng xuống phía dưới, hắn tủm tỉm đối mặt,
ánh mắt bàng bạc thâm tình chỉ tập trung nhìn một điểm, nhìn về nữ nhân đang
trông mong chờ đợi, thê tử của hắn!
Cũng mỉm cười nhìn hắn, Liên Kiều khẽ nâng nhẹ quần, không hề sợ, bước lên
bậc thang nơi hắn mớ đặt chân, bước lên dấu chân của hắn, một bước, hai bước, ba
bước, bốn bước. . . . . . Nàng cùng hắn đối mặt nhìn nhau, từ từ khoảng cách gần
nhau hơn.
Hắn nhìn nàng từng bước một đi về hướng mình, chợt cau mày, nàng đang có
thai, nhiều bậc thang thang như vậy, nàng có mất sức hay không? Kích động , cùng
lo lắng. Cho đến khi nàng cách hắn còn mười bậc thang, hắn cuối cùng không nhịn
được. Lúc này mọi người mở to mắt kinh ngạc , hắn phi thân nhảy xuống, tay ôm
hông của nàng, xoay người bay lên, hạ xuống đài cao.
Vạn vạn không ngờ rằng hắn lại sẽ ôm nàng lên đài, trong lòng vừa thẹn thùng
nhưng lại ngọt, người này thật là . . . . . .
"Hoàng hậu của ta!" Hắn thâm tình ngắm nhìn người trong lòng, khiến cho nàng
cảm thấy mình trở nên quan trọng nhất vinh quang nhất.
"Ngô hoàng vạn tuế, hoàng hậu Thiên tuế!"
Trong tiếng hô của vạn dân khen ngợi, Mục Sa Tu Hạ ôm hoàng hậu của hắn, tiếp
nhận thần dân quỳ lạy cùng nằm rạp, tân hoàng đế Cách Tát, vương miện bằng vàng,
tóc trắng tung bay, cánh tay tráng kiện ôm lấy người trong ngực, khí phách anh
hùng đứng sừng sững giữa đất trời!