Tiêu Thiên Diệu đương nhiên không phải khinh thường Trấn Quốc Công phủ, lúc này nếu có được sự trợ giúp từ Trấn Quốc Công phủ, đối với hắn mà nói chính là chuyện tốt, nhưng......
Hắn không hy vọng giữa hắn và Lâm Sơ Cửu, chỉ có lợi ích và tính toán.
Tiêu Thiên Diệu không trả lời thẳng vấn đề của Mông lão phu nhân, chỉ nói: "Lão phu nhân, bổn vương cưới Sơ Cửu không phải vì thế lực phía sau lưng nàng."
Đây đúng là lời nói thật. Tiêu Thiên Diệu cưới Lâm Sơ Cửu, không hề có một chút liên quan gì tới thế lực phía sau Lâm Sơ Cửu. Tất cả mọi người đều biết, Tiêu Thiên Diệu cưới Lâm Sơ Cửu là vì thánh chỉ, nhưng đó là lý do mà Mông lão phu nhân lo lắng.
"Vương gia, chuyện kết hôn, liên kết giữa hai họ là tốt. Sơ Cửu là thê tử của ngài, Trấn Quốc Công phủ chúng ta và Vương gia đều là người cùng thuyền." Biết rõ thuyền này của Tiêu Thiên Diệu không đáng tin cậy, nhưng vì Lâm Sơ Cửu, Mông lão phu nhân chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Tiêu Thiên Diệu cảm phục trước sự dũng cảm của Mông lão phu nhân, nhưng hắn có nguyên tắc của hắn: "Lão phu nhân, bổn vương thực sự hy vọng có thể hợp tác với Trấn Quốc Công phủ, nhưng không phải theo phương thức này. Rốt cuộc, cữu cữu của Sơ Cửu sẽ là đương gia tương lai, bổn vương không hy vọng sau này cữu cữu sẽ trách móc Sơ Cửu."
Những lời nói của Tiêu Thiên Diệu đều luôn suy xét cho Lâm Sơ Cửu, ngay cả Mông lão phu nhân cũng cảm thấy, có thể gả cho Tiêu Thiên Diệu là phúc khí của Lâm Sơ Cửu.
Nếu như Mông lão phu nhân biết, tình hình thực tế cuộc sống của Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu, chỉ sợ sẽ không nghĩ như vậy.
Có những lời này của Tiêu Thiên Diệu, một chút bất an cuối cùng trong lòng của Mông lão phu nhân đều tiêu tan hết. Hôm nay bà tới là nhìn xem Lâm Sơ Cửu sống có tốt hay không, ngoài ra còn muốn cho Tiêu Thiên Diệu hiểu rằng, Lâm Sơ Cửu không chỉ có một mình, phía sau nàng còn có Trấn Quốc Công phủ, đừng coi khinh Lâm Sơ Cửu.
Hiện tại mục đích đạt thành, toàn thân Mông lão phu nhân đều thả lỏng xuống, hiện ra sự mệt mỏi.
Dù sao bà cũng tuổi lớn rồi, trong kinh thành không còn nhiều lão giả giống như Mông lão phu nhân, nếu có thì cũng bị bệnh nằm ở trên giường, có thể ra ngoài hành tẩu như Mông lão phu nhân, gần như không có.
Tiêu Thiên Diệu thấy thế, lập tức phân phó hạ nhân đỡ lão phu nhân vào phòng nghỉ ngơi, chờ đến lúc cơm trưa rồi quay trở lại.
Mông lão phu nhân biết tình trạng của mình, không hề cự tuyệt ý tốt của Tiêu Thiên Diệu.
Khi Lâm Sơ Cửu quay lại, chỉ nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu. Biết được Mông lão phu nhân đang nghỉ ngơi ở trong phòng, Lâm Sơ Cửu không vào quấy rầy bà, chỉ cúi người về phía Tiêu Thiên Diệu nói: "Chuyện hôm nay, cảm ơn ngươi."
Nếu không có sự phối hợp của Tiêu Thiên Diệu, Mông lão phu nhân sẽ không dễ dàng tin lời nàng nói như vậy.
"Không cần, chúng ta là phu thê." Hôm nay không phải hắn phối hợp, đó là sự chân thành của hắn. Nhưng...... hắn biết Lâm Sơ Cửu sẽ không tin.
Lâm Sơ Cửu chỉ "Ồ" một tiếng, không nói chuyện nữa.
Mông lão phu nhân không ở đây nữa, Lâm Sơ Cửu không cần giả vờ ngây thơ, giả bộ vui mừng. Nhưng không tiện đuổi Tiêu Thiên Diệu rời đi, nàng đành phải ngồi ở đây cùng hắn.
Hai người im lặng lúc lâu, Lâm Sơ Cửu có chút nhàm chán, ngón tay vô thức gõ ở trên mặt bàn, trong đầu suy nghĩ về bệnh tình của Tam hoàng tử Tiêu Tử An.
Lúc trước nàng từng kiểm tra cho Tiêu Tử An, hệ thống Y Sinh không thể kiểm tra ra bệnh của hắn, không biết Mặc Thần Y có thể phát hiện ra hay không.
Lâm Sơ Cửu có vấn đề chung của một nhân viên nghiên cứu, khi gặp phải chứng bệnh nan y không phải sợ hãi, mà là muốn vượt qua và khám phá nó. Nếu không phải Tiêu Tử An có thân phận đặc biệt, khẳng định nàng sẽ không cần tiền khám bệnh, tới cửa trị liệu cho hắn.
Đáng tiếc......
"Đáng tiếc cái gì?" Tiêu Thiên Diệu đang yên lặng đột nhiên lên tiếng, Lâm Sơ Cửu hoảng sợ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu rất kiên nhẫn lặp lại một lần: "Nàng nói đáng tiếc, đáng tiếc cái gì?"
Thì ra Lâm Sơ Cửu không cẩn thận một chút, thốt ra lời mình nghĩ.
Lâm Sơ Cửu hơi sửng sốt mới phản ứng lại. Nếu như là lúc trước, Lâm Sơ Cửu sẽ trực tiếp đáp lại một câu "Không có gì" cho có, nhưng hôm nay Tiêu Thiên Diệu cũng xem như đã giúp nàng, Lâm Sơ Cửu không phải là người có da mặt dày như vậy, chỉ hơi băn khoăn một chút rồi nói, "Ta đang nghĩ tới tật chân của An Vương, không biết Mặc Thần Y có thể trị được hay không."
Mặc kệ nhân phẩm Mặc Thần Y như thế nào, y thuật thì lại rất tốt. Đáng tiếc hai người có thù oán, nàng không thể bái sư học nghệ.
"Nàng đang lo lắng cho Tử An?" Tiêu Thiên Diệu nheo mắt, có chút nguy hiểm.
Lâm Sơ Cửu vẫn đang suy nghĩ về tật chân của Tiêu Tử An, căn bản không nhìn thấy phản ứng của Tiêu Thiên Diệu, nàng chỉ theo bản năng lắc đầu: "Ta không quen thuộc với An Vương, không thể nói là lo lắng. Ta chỉ tò mò về chứng bệnh của hắn." Mặc dù hệ thống Y Sinh không cưỡng chế yêu cầu nàng phải điều trị bệnh cho An Vương, nhưng nếu có thể trị được căn bệnh của hắn nàng vẫn có cảm giác thành tựu.
Sát khí trên người Tiêu Thiên Diệu lập tức biến mất, thậm chí tâm tình còn tốt hơn, nói: "Nếu như cảm thấy hứng thú, có thể tiến cung nhìn xem."
Lâm Sơ Cửu cũng nghĩ tới điều đó, nhưng quá trình trị liệu kiêng kị nhất là xảy ra chuyện. Nếu như nàng tiến cung, An Vương xảy ra chuyện thì phải làm sao?
"Không cần, ta chỉ nhàm chán nên ngẫm nghĩ mà thôi."
Tiêu Thiên Diệu cũng biết sự kiêng kỵ của Lâm Sơ Cửu, không tiếp tục khuyên bảo. Hai người lại lâm vào trầm mặc. May mắn thay, không lâu sau thì hạ nhân tiến vào bẩm báo, hỏi có thể truyền cơm hay không.
Lâm Sơ Cửu mượn cơ hội đi tìm Mông lão phu nhân, Tiêu Thiên Diệu biết Lâm Sơ Cửu đang trốn tránh hắn, nhưng hắn có thể làm gì?
Ăn không nói, ngủ không nói. Lễ nghi dùng cơm của Lâm Sơ Cửu thực sự không tệ, ngoại trừ thường xuyên gắp đồ ăn cho Mông lão phu nhân, Lâm Sơ Cửu ăn uống một cách nhẹ nhàng. Tuy nhiên, Mông lão phu nhân cảm thấy không hay, bảo Lâm Sơ Cửu cũng gắp đồ ăn cho Tiêu Thiên Diệu.
Lâm Sơ Cửu không hề cự tuyệt, chỉ nói: "Bà ngoại, Vương gia không thích người khác chạm vào đồ ăn."
Tiêu Thiên Diệu rất có thói ở sạch, những người biết rõ về hắn đều biết.
"Ồ, thì ra là vậy......" Trong nháy mắt Mông lão phu nhân có chút không được tự nhiên. Khi bà nhìn kỹ một chút, phát hiện ra Tiêu Thiên Diệu quả nhiên chỉ ăn mấy món trước mặt mà bà và Lâm Sơ Cửu chưa từng đụng tới.
Tiêu Thiên Diệu liếc ánh mắt trách cứ nhìn Lâm Sơ Cửu một cái, buông bát đũa nói: "Lão phu nhân đừng nghe Sơ Cửu nói bậy, bổn vương không kén chọn như vậy." Hắn chỉ kén chọn một chút mà thôi, ngày thường gần như không ai có thể nhìn ra được.
Tiêu Thiên Diệu không biết làm thế nào Lâm Sơ Cửu lại phát hiện ra. Phải biết rằng, thói quen này của hắn, ngay cả Lưu Bạch và Tô Trà cũng không biết.
"Không kén chọn thì tốt, không kén chọn thì tốt." Mông lão phu nhân hơi xấu hổ, đưa thức ăn lên miệng, nhai chúng giống như nhai miếng sáp.
Không có cách nào khác, ăn cơm với người như Tiêu Thiên Diệu thật sự hết muốn ăn. Mông lão phu nhân đã lớn tuổi rồi, bản thân không ăn được nhiều, vì vậy càng ăn không vô. Bà vừa ăn được vài miếng liền buông bát đũa xuống.
"Bà ngoại?" Trong lòng Lâm Sơ Cửu có chút hối hận. Nếu sớm biết như thế, nàng sẽ không nói như vậy.
Mông lão phu nhân không thèm để ý, vẻ mặt khoan dung nói: "Bà ngoại lớn tuổi rồi, con đừng bận tâm, hãy tiếp tục ăn đi."
Sao có thể mặc kệ?
Lâm Sơ Cửu ngoài mặt đồng ý, nhưng chỉ ăn vài miếng xong cũng buông bát đũa xuống. Vì thế Tiêu Thiên Diệu cũng hết muốn ăn, một bữa cơm trưa vội vàng kết thúc.
Người già rồi, luôn nghĩ ngợi lung tung, nhìn hầu hết đồ ăn trên bàn đều chưa được chạm tới, Mông lão phu nhân cảm thấy có chút bất an trong lòng.
Lẽ ra, tình cảm của Sơ Cửu và Vương gia rất tốt, bà không nên cảm thấy có gì bất an, nhưng tận đáy lòng bà vẫn có ý nghĩ không thể kiểm soát......
~~~Hết chương 133~~~