Y Quan Cầm Thú

Chương 22: Q.1 - Chương 22: NGANG THỦ NHẤT VỌNG HÀ KỲ TÔN DÃ




Đường Liệp ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trong bụi mù hắn nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương, trong lòng không khỏi cả kinh, nữ lang xinh đẹp này chính là trưởng công chúa Huyền Tư Linh đã từng gặp qua tại Tuần Hoàn tập thị, khó trách lại có khí phái và sự xa hoa đến như vậy.

Đường Liệp đối với vị trưởng công chúa này luôn có hảo cảm, lúc trước nếu không phải có nàng kịp thời giúp đỡ, Đường Liệp và Áo Tư Tạp, A Đạt bọn họ đã chết trong tay Chu Dực. Với lại Đường Liệp từng có lần có ý nghĩ nương tựa Huyền Tư Linh, sau lại vì chuyện của Lang Uyên mà không có thực hiện.

Huyền Tư Linh mỉm cười nói: " Thế nào? Không nhận ra ta sao?"

Đường Liệp cười ha ha nói: " Thảo dân Đường Liệp bái kiến trưởng công chúa điện hạ!"

Huyền Tư Linh liếc ánh mắt quyến rũ nhìn hắn, mềm mại nói: " Còn ngây ngốc đứng đó làm gì? Mau nhanh lên xe!"

Đường Liệp có chút được yêu mà sợ, hình dáng bây giờ của hắn đích xác có chút mất phong độ, thân trên trần trụi, ống quần lại cuộn lên như một ngư dân mới đi đánh cá về, giày thì dính đầy bụi đất, trên người lại mồ hôi đầm đìa. Nhưng xưa nay hắn sắc đảm bao thiên( háo sắc bao trời), vốn bộ dáng quyến rũ của Huyền Tư Linh đã làm cho tim hắn đập thình thịch, bây giờ đối phương chủ động yêu cầu, hắn làm sao lại cự tuyệt.

Không chút khách khí đi tới chỗ đậu xe, mở cửa xe, leo nhanh vào, Huyền Tư Linh cười dài nhìn bộ dáng của Đường Liệp, dịu dàng nói: " Ngươi làm gì mà giống một người đọc sách, rõ ràng chỉ là một anh chàng lỗ mãng!" Ánh mắt thủy chung nhìn chăm chú vào trên cơ ngực của Đường Liệp, trong nội tâm sinh ra một trận cảm giác tê tê.

Đường Liệp cười ngồi xuống một bên, chiếc xe lại lăn bánh.

Huyền Tư Linh yêu kiều cười nói: " Ngươi hình như rất sợ ta, vì sao lại ngồi xa ta như thế?"

Đường Liệp đã sớm nghe nói về dâm danh của vị trưởng công chúa này bên ngoài, giờ đây vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, mỉm cười nói: " Ta một thân đầy mồ hôi, sợ làm dơ công chúa."

Huyền Tư Linh nhẹ cau lỗ mũi đáng yêu hít một cái, dịu dàng nói: " Đích xác có hôi một chút, nhưng như vậy mới có khí tức của nam tử!" Nàng dùng khăn lụa che lại đôi môi anh đào bật cười yêu kiều, Đường Liệp bị bộ dáng tao lãng( lẳng lơ) của nàng câu dẫn lửa dục thiêu đốt, nếu không phải cố kỵ nàng có thân phận trưởng công chúa, đã sớm ào tới đè nàng xuống dưới thân mình.

Huyền Tư Linh đưa khăn tay cho Đường Liệp, để cho hắn lau đi mồ hôi trên mặt, nhẹ giọng nói: " Ngày đó gặp ngươi tại Tuần Hoàn tập thị, không nghĩ tới ngươi lại có bản lãnh lớn như vậy, không ngờ lại là một vị y quốc thánh thủ!"

Đường Liệp khiêm tốn nói: " Chẳng qua là một chút tài mọn, trưởng công chúa quá khen."

" Chút tài mọn mà có thể trị hết tật mắt nhiều năm cho Hắc Thiếp Nhĩ, lại có thể khởi tử hồi sinh cho Lang Uyên tướng quân, chỉ sợ trong đế quốc không có người thứ hai có thể làm được!" Huyền Tư Linh nhích tới gần Đường Liệp một chút, thân thể mềm mại với hương thơm mê người của cơ thể chui vào trong hơi thở của Đường Liệp, Đường Liệp cơ hồ không chịu nổi mùi hương này của Huyền Tư Linh hành hạ, vô ý thức dịch chuyển về phía sau, thấp giọng nói: " Đại khái vận khí của ta tốt hơn so với người khác thôi."

Huyền Tư Linh u nhiên thở dài một hơi: " Bây giờ ta cuối cùng hiểu được, vì sao lúc trước Mai Thiến không muốn bán ngươi cho ta, nguyên lai giá trị của ngươi không chỉ là hai ngàn kim tệ."

Đường Liệp lạnh nhạt cười, đôi mắt lướt từ trên đường cong của vòng cổ Huyền Tư Linh hạ xuống trước ngực nàng, lần trước hắn phát hiện bộ ngực của Huyền Tư Linh cũng không to lắm, tỉ lệ của bộ ngực so với thân thể nàng thì phải to hơn mới gọi là hoàn mỹ.

Huyền Tư Linh nhìn thấy ánh mắt của Đường Liệp, khóe môi nổi lên một tia mỉm cười quyến rũ, nhẹ giọng nói: " Đường tiên sinh giờ đây có khôi phục thân tự do chưa?"

Đường Liệp đột nhiên bừng tỉnh, xem ra trong lòng Huyền Tư Linh vẫn thủy chung xem mình là một tên nô lệ, mặc dù biểu hiện ra hảo cảm đối với mình, cũng chỉ sợ muốn mình trở thành món đồ chơi của nàng mà thôi. Trong lòng đột nhiên phát sinh một chút phản cảm đối với Huyền Tư Linh, lạnh nhạt nói: " Đường Liệp từ trước tới nay đều là thân tự do, chưa bao giờ đảm nhiệm qua việc làm nô lệ cho Mai Thiến."

Huyền Tư Linh cười một tiếng, lập tức cảm thấy được Đường Liệp không thích chạm đến câu chuyện này, ôn nhu nói: " Hai Bỉ Đặc nhân đồng bọn của ngươi, làm việc quả nhiên chịu khó, xử lý hoa viên của ta dị thường xuất sắc."

Nhớ tới đã lâu không có gặp mặt Áo Tư Tạp và A Đạt, trong lòng Đường Liệp cảm thấy một trận ấm áp.

Huyền Tư Linh nhân cơ hội đưa ra lời mời: " Nếu Đường tiên sinh có thời gian rảnh, không bằng đến phủ đệ của ta thăm bọn họ được không?"

Đường Liệp nhìn thấy đôi mắt đẹp tràn ngập chờ mong của Huyền Tư Linh, rốt cuộc gật đầu.

Chiếc xe chạy nhanh vào trong thành, trải qua tuyến đường chính, đi vào phía đông thành, ở trong phủ đệ bên cạnh Nguyệt Nha Hồ, từ khi Huyền Tư Linh ở góa, xây dựng ở bên cạnh Nguyệt Nha Hồ một tòa phủ đệ, thứ nhất là vì nàng không muốn trở lại thâm cung, thứ hai muốn rời xa Mã phủ thương tâm.

Đường Liệp xuống xe, hai tỳ nữ mặc váy mỏng màu bạc đi tới đón, nhẹ giọng nói: " Mời Đường tiên sinh đi theo chúng ta!" Đường Liệp xoay người nhìn lại, thấy Huyền Tư Linh dưới sự dìu đỡ của một đám tỳ nữ đã đi về phía tiểu lâu phía trước.

Trong lòng Đường Liệp cảm thấy có chút kì quái, đã mời mình tới đây, vì sao lại mỗi người đi một ngả?

Mang theo đầy bụng nghi ngờ, dưới sự chỉ dẫn của hai tỳ nữ đi về phía trước, dọc theo con đường mòn trải đầy đá cuội uốn khúc, hai bên trồng đầy liễu xanh, những cành liễu thật dài như tơ phe phẩy trong gió.

Đi qua hành lang phía trước, lối vào cũng là một cửa nhỏ được trổ từ cự thạch, Đường Liệp nao nao, không biết đây là địa phương nào.

Hai tỳ nữ nhẹ giọng nói: " Đường tiên sinh, xin mời đi vào tắm rửa!"

Đường Liệp bừng tỉnh, nguyên lai đây là một gian phòng tắm, cơ thể mình đầy mồ hôi đích xác phải tắm một chút, đi vào trong vòng cửa đá, tức khắc cảm thấy không khí nóng rực lan tới, bên trong tràn ngập sương mù, xem ra đây là một gian phòng tắm nước nóng.

Con mắt Đường Liệp vừa thích ứng với gian phòng, hai tỳ nữ đi vào bên cạnh hắn, cởi bỏ quần áo không còn nhiều lắm trên người hắn, thân hình cường tráng trần truồng của Đường Liệp lập tức hiện ra trước mặt các nàng.

Hai tỳ nữ cũng từng nhìn thấy qua cảnh này, nên không có cảm giác xấu hổ gì, Đường Liệp mặc dù từng có qua kinh nghiệm uyên ương hí thủy( uyên ương cùng tắm, giỡn nước), nhưng kinh nghiệm bị hai tỳ nữ cởi hết quần áo mà nhìn thì chưa từng có qua. Nhìn thấy ngọc thể mê người như ẩn như hiện của hai tỳ nữ, lửa dục trong cơ thể tức khắc bốc lên, cây thương dưới hạ thể đứng thẳng lên, hai tỳ nữ nhìn thấy phản ứng kịch liệt như thế của Đường Liệp, trong lòng cũng run lên.

Đường Liệp cố nén dục vọng trong lòng, hắn dẫu sao cũng nhận thức mình đang ở chỗ nào, nếu không khống chế nổi tình dục trong lòng, đối với hai tỳ nữ gây rối, khẳng định sẽ chọc giận trưởng công chúa, sẽ làm cho nàng khinh thường.

Đường Liệp theo hai tỳ nữ dìu đỡ, đi vào hồ nước phía trước, nước rất ấm, bốn vách tường có vô số mạch nước ngầm từ những góc độ khác nhau bắn ra, dường như có ngàn vạn bàn tay nhỏ bé đang xoa bóp thân thể da thịt Đường Liệp, Đường Liệp thoải mái nhắm hai mắt lại, kiệt lực vứt bỏ tình dục trong đầu, tận tình hưởng thụ tắm rửa.

Tẩy sạch cát bụi trên người, trần truồng đi ra khỏi phòng tắm, một vị tỳ nữ cầm tới một bộ nội y mềm mại cho Đường Liệp thay vào, một vị tỳ nữ khác lấy ra một bộ võ sĩ phục màu trắng, trong lòng Đường Liệp ngầm đoán, từ tình huống chuẩn bị đầy đủ của nơi này mà nhìn ra, trong phủ công chúa cũng không thiếu nam nhân tới chơi, trong lòng lại sinh ra một đoạn tư vị khó tả, bây giờ mình giống như một con sơn dương đang đợi làm thịt, bị người cạo lông tẩy sạch, sau khi chế biến thức ăn thì chờ đợi Huyền Tư Linh nhấm nháp, đây có gì phân biệt với nam kỹ? Nghĩ tới đây, Đường Liệp cơ hồ muốn lâm trận lùi bước.

Đi qua hậu hoa viên sắc màu rực rỡ, vừa vặn nhìn thấy hai thân ảnh thấp bé đang làm việc trong bụi hoa, bọn họ nghe được động tĩnh phía sau, xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng Đường Liệp, rưng lệ cùng nhau quỳ sụp xuống trên nền đất đỏ.

Đường Liệp muốn đi tới bên người bọn họ, lại bị tỳ nữ bên cạnh cản trở: " Đường tiên sinh, cẩn thận chân lấm bùn đất!"

Đường Liệp nhìn Áo Tư Tạp và A Đạt gật đầu, thấp giọng nói: " Ta đi gặp công chúa, sau đó sẽ trở lại thăm các ngươi."

Huyền Tư Linh ở trên tiểu lâu xa xa nhìn Đường Liệp, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Đường Liệp, cảm thấy trên thân Đường Liệp có khí chất khác hẳn những nam tử khác của đế quốc, phóng đãng bất kham, ngạo mạn kiêu căng lại nhiệt tình, tính cách đặc biệt như vậy đã làm nàng động tâm, lúc trước sau khi bị Mai Thiến cự tuyệt, nàng đã nuối tiếc một đoạn thời gian rất dài, sau nghe nói Đường Liệp tự lập môn hộ, nhanh chóng trở thành danh y thánh thủ của đế đô.

" Trưởng công chúa điện hạ!" Thanh âm mị lực của Đường Liệp ở sau người nàng đột nhiên vang lên.

Lúc này Huyền Tư Linh mới tỉnh ngộ vừa rồi mình đã ngơ ngác xuất thần, xoay chuyển thân thể mềm mại, nhìn thấy thân hình khôi ngô của Đường Liệp đã đi vào trước cửa. Mái tóc ngắn của Đường Liệp bởi vì thời gian dài không có tu bổ, đã dài đến đầu vai, đã làm cho bản thân hắn còn có thêm vài phần cuồng ngạo hoang dã, võ sĩ phục màu trắng còn giúp thêm cho hắn, da thịt màu đồng cổ, quanh thân thể lộ ra vẻ đẹp mạnh mẽ cường tráng.

Lúc Huyền Tư Linh nhìn Đường Liệp, thì hắn cũng đang đánh giá vưu vật dâm danh lan xa của đế quốc, nàng mặc y phục màu đỏ, cổ áo hơi thấp, vừa vặn có thể nhìn thấy khe hở tuyết trắng, kích thước lưng áo tinh tế, quần dài xé dọc, một đôi đùi ngọc cao thẳng lộ ra dưới làn váy, đường cong tuyệt mỹ kéo dài đến mắt cá chân trắng nõn, nhìn như trong suốt, mỗi một tấc da thịt đều nhẵn nhụi mê người.

Đường Liệp nhìn hình ảnh tuyệt mỹ trước mắt, hơi thở cơ hồ muốn dừng lại.

Huyền Tư Linh chỉ chiếc ghế bên cạnh ôn nhu nói: " Ngồi đi!"

Đường Liệp cười cười, nhưng không nghe lời nàng ngồi xuống, ngược lại đi đến bên người Huyền Tư Linh, cùng nàng đứng sóng vai, quan sát cảnh sắc trong hoa viên, nhẹ giọng thở dài: " Khó trách trưởng công chúa thích đứng nơi cửa sổ, nguyên lai cảnh sắc ngoài cửa sổ thật không ngờ xinh đẹp mê người!"

Huyền Tư Linh u nhiên thở dài: " Cảnh trí cho dù đẹp, một mình ta thưởng thức, cũng chỉ thêm cô đơn."

Đường Liệp nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng, cả gan nói: " Nếu như trưởng công chúa không chê bai, Đường Liệp nguyện ý cùng thưởng thức với nàng."

Huyền Tư Linh đột nhiên phát ra một trận cười yêu kiều, Đường Liệp bị tiếng cười của nàng làm kì lạ, đúng lúc này, phát giác gương mặt Huyền Tư Linh phát lạnh, lạnh lùng nói: " Ngươi xứng sao?"

Đường Liệp không nghĩ tới nàng thay đổi từ ba tháng mùa xuân, lại đột nhiên biến thành mùa đông khắc nghiệt, trong lòng sự kinh hoảng ngắn ngủi qua đi, nhanh chóng ổn định xuống, lạnh nhạt cười nói: " Đường Liệp chẳng biết ý tứ của trưởng công chúa, ngươi là nói Đường Liệp không xứng thưởng thức phong cảnh trước mắt, hay là nói không xứng với thân phận công chúa?"

" Lớn mật!" Huyền Tư Linh mày liễu nhướng thẳng, gương mặt ẩn hiện sát khí.

Đường Liệp mặc dù không hiểu rõ Huyền Tư Linh, nhưng từ hắn nghe được một chút tình huống mà nói, Huyền Tư Linh là một người đàn bà có sinh hoạt cá nhân phóng đãng, nhưng bởi vì thân phận cao quý, lại tự cho mình quá cao, coi nam nhân ân ái với mình như đồ chơi, không hề có bất luận cảm tình gì.

Đường Liệp đoán không sai, Huyền Tư Linh mặc dù hâm mộ Đường Liệp, nhưng trong ấn tượng của nàng, vẫn xem Đường Liệp là một nô lệ thân phận ti tiện, sở dĩ mời Đường Liệp nhập phủ, cũng bất quá muốn xem hắn như trò chơi, không nghĩ tới Đường Liệp lại nói ra những lời ngang hàng với nàng, Huyền Tư Linh không ngờ lại bị hắn làm tức giận.

Đối phó đàn bà, từ trước tới nay Đường Liệp luôn có thủ đoạn, mặc dù biết Huyền Tư Linh đã tức giận, ánh mắt hắn vẫn nhìn ra cửa sổ, mỉm cười nói: " Trong mắt Đường Liệp thì bầu trời cũng là màu lam, mặt đất cũng là màu đỏ, mọi sự vạn vật và trưởng công chúa cũng không có gì bất đồng, chúng ta hơn kém đơn giản chỉ là thân phận và địa vị, Đường Liệp vốn tưởng rằng trưởng công chúa xem ta là bằng hữu, cho nên mới yêu cầu ta vào phủ. Hiện tại xem ra trong mắt công chúa thì ta chỉ là một dân chúng ti tiện, đã như vậy Đường Liệp cần gì ở lại chỗ này để làm cho công chúa chướng mắt làm chi?"

Đây gọi là lấy lui làm tiến, hắn chắp tay hành lễ nói: " Đa tạ công chúa hậu đãi, Đường Liệp cáo từ."

Huyền Tư Linh nao nao, nàng không nghĩ ra Đường Liệp không hề bị uy thế của nàng làm sợ hãi, nhìn thấy Đường Liệp đòi đi, trong lòng không khỏi vì lời nói mới rồi mà cảm thấy có chút hối hận, cắn môi anh đào nói: " Trong lòng ngươi xem ta như thế nào?"

Đường Liệp bước đi, khóe môi nổi lên một tia mỉm cười: " Đường Liệp không dám nói!" Hắn nói như thế, càng làm cho lòng hiếu kỳ của Huyền Tư Linh dâng cao.

Huyền Tư Linh nói: " Ngươi cứ nói, ta sẽ không trách ngươi."

Đường Liệp mỉm cười nói: " Trong lòng Đường Liệp mặc dù hiểu được ngươi là trưởng công chúa, nhưng mỗi lần nhìn thấy trưởng công chúa, đầu tiên là bị tuyệt thế mỹ mạo của nàng hấp dẫn, trong lòng chỉ nghĩ nàng là một nữ nhân..." Nói đến đây, Đường Liệp dừng lại, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Huyền Tư Linh. Nhưng nhìn thấy gương mặt của Huyền Tư Linh bay lên hai rặng mây đỏ, trong lòng Đường Liệp mừng rỡ biết sự tức giận của Huyền Tư Linh đã biến mất, phương tâm đã bị lời nói của mình đả động.

Huyền Tư Linh dường như nhận ra, nhẹ giọng nói: " Đã nhiều năm qua, ngươi là lần đầu tiên ở trước mặt ta nói những lời này, nếu không có ngươi nhắc nhở ta, ta cơ hồ đã quên sự thật mình là một nữ nhân."

Đường Liệp can đảm đi về phía trước một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Huyền Tư Linh, thấp giọng nói: " Nếu ngươi xem ta là bằng hữu, trong lòng có gì không hài lòng, cứ nói với ta đi!" Đường Liệp nói những lời tràn ngập quan tâm ấm áp, vậy mà để cho Huyền Tư Linh sinh ra cảm giác an ủi, bàn tay bị bàn tay của Đường Liệp cầm lấy, phương tâm nhịn không được run rẩy, thân thể mềm mại của nàng chợt mềm nhũn, ngã vào trong ngực Đường Liệp, dịu dàng nói: " Có một số việc, ta chỉ sợ một ngày một đêm cũng không nói hết."

Đường Liệp kề sát tai nàng nhỏ giọng nói: " Vậy Đường Liệp sẽ bồi cạnh trưởng công chúa một ngày một đêm..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.