Lúc Đường Liệp đi vào Hoa Nguyệt Phường, trùng hợp lại gặp Huyền Diên và Chu Dực, Huyền Diên nao nao, lập tức trên mặt khởi lên nụ cười, mỉm cười nói: " Hai ngày nay ta muốn đi tiếp Đường tiên sinh, không nghĩ lại gặp được ở chỗ này."
Chu Dực khách khí hơn rất nhiều đối với Đường Liệp, mỉm cười nói: " Hôm nay Đỗ lão bản của Hoa Nguyệt Phường mời chúng ta tới uống rượu, nếu Đường tiên sinh không chê, cùng đi đi."
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Toa Toa nghe tin đã đi tới, yêu kiều cười nói: " Hầu gia quả nhiên cho ta mặt mũi, sớm như vậy đã tới rồi!" Nhìn thấy Huyền Diên đứng bên người Chu Dực, trong lòng Đỗ Toa Toa không khỏi cả kinh, nàng mời Chu Dực đến đây kỳ thật là chủ ý của Phúc Long Hải, muốn kéo quan hệ với Chu Dực, tiêu trừ ảnh hưởng không hài lòng lần trước, không nghĩ tới Chu Dực lại mang đến ôn thần Huyền Diên này, tư vị trong lòng Đỗ Toa Toa phức tạp tới cực điểm, nếu biết Huyền Diên sẽ đến, nói gì nàng cũng không phát ra lời mời, kỳ quái chính là Đường Liệp lại đi cùng bọn họ, không biết từ khi nào bọn họ lại lẫn lộn chung với nhau như vậy?
Đỗ Toa Toa mặc dù trong lòng cũng không vui, nhưng dù sao từng là nhân vật trà trộn nhiều năm giữa nơi trăng gió, bèn cười khanh khách đón bọn họ đi vào nội hoa viên của Hoa Nguyệt Phường.
Tìm được cơ hội, kéo Đường Liệp qua một bên, thấp giọng hỏi: " Sao Đường tiên sinh lại ở chung một chỗ với bọn họ?"
Đường Liệp cười nói: " Ta muốn tới nói cho ngươi nghe một việc!" Hắn nhìn bốn phía một chút, vững tin chung quanh không người, mới kề sát bên tai Đỗ Toa Toa nói: " Lệ Kỳ không nói một tiếng đã bỏ đi..."
Sắc mặt Đỗ Toa Toa biến đổi, Lệ Kỳ bỏ đi cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu bị người khác gặp được, biết nàng vẫn còn sống trên đời này, đối với nàng và Hoa Nguyệt Phường cũng không phải là chuyện tốt.
Đường Liệp nói: " Ta với họ chỉ trùng hợp gặp nhau, cũng không có hẹn trước."
Đỗ Toa Toa gật đầu nói: " Đường tiên sinh cần phải cẩn thận, người đi cùng Chu Dực tính tình thô bạo, vui giận bất thường."
Đường Liệp đã biết thân phận chân thật của Huyền Diên, chỉ là không tiện nói cho Đỗ Toa Toa, nhưng đối với sự nhắc nhở của nàng trong lòng thập phần cảm kích, mỉm cười nói: " Đỗ cô nương yên tâm, ta biết nên làm như thế nào!"
Trở lại bên cạnh bàn rượu, rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị xong, người gặp chuyện vui tinh thần dễ chịu, từ sau khi Huyền Diên khôi phục, tâm tình có vẻ sung sướng khác thường, cả người so với trước kia cũng trở nên cởi mở rất nhiều, nhiệt tình mời Đường Liệp: " Đường tiên sinh, tới đây ngồi!"
Đường Liệp đi vào bên cạnh hắn ngồi xuống, Huyền Diên ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: " Đa tạ Đường tiên sinh, chuyện ngươi làm ta vĩnh viễn không bao giờ quên."
Đường Liệp mỉm cười, những chuyện này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Đỗ Toa Toa yêu kiều cười, bưng chén rượu lên: " Hôm nay khách quý đến nhà, làm cho Hoa Nguyệt Phường vẻ vang, ta thật là vinh hạnh."
Biểu hiện của Huyền Diên nho nhã lễ độ, cực kỳ khiêm tốn, lạnh nhạt cười nói: " Ta không mời mà tự đến, có chút mạo muội, mong rằng Đỗ cô nương bỏ qua cho."
Trong lòng Đỗ Toa Toa ngầm kỳ quái, Huyền Diên trước mắt và Huyền Diên điên cuồng có tư tưởng biến thái ngày đó hoàn toàn khác nhau, nàng rất khó tin tưởng đây là cùng một người.
Nhưng Đường Liệp lại không cùng một cách nhìn, từ khoảng thời gian này hắn tiếp xúc với Huyền Diên mà xem, tính tình của Huyền Diên cực kỳ không ổn định, có dấu hiệu của tinh thần phân liệt, nếu hắn không có phát bệnh, thì tính tình thân mật khiêm tốn, nhưng một khi bị kích thích thì sẽ biến thành một tên hỗn đản điên cuồng tàn khốc, Huyền Vũ quốc lựa tên bệnh tâm thần này làm quốc quân tương lai, chỉ sợ là bất hạnh của quốc dân.
Hào khí của tiệc rượu tương đối hòa hợp, Đỗ Toa Toa liên tiếp hướng mọi người mời rượu, Chu Dực cười nói: " Tửu lượng của Đỗ lão bản kinh người, nếu còn tiếp tục như vậy, mấy người chúng ta chỉ sợ sẽ bị quá chén thôi."
Đỗ Toa Toa cười nói: " Đã uống rượu thì phải tận hứng, chẳng lẽ hầu gia còn sợ một nữ lưu như ta sao?"
Chu Dực tinh tế thưởng thức những lời này của Đỗ Toa Toa, cười mập mờ nói: " Sợ ngươi mới là lạ!"
Đường Liệp cũng không nghĩ tới tiếp tục ở lại chỗ này, nhân cơ hội đứng dậy nói: " Đường Liệp không có tửu lượng, chỉ sợ...cần đi ngủ rồi..." Hắn lảo đảo đứng dậy.
Chu Dực đâu chịu buông tha cho hắn, đưa tay giữ chặt ống tay áo của hắn nói: " Đường tiên sinh không thể làm mất hứng, đêm nay chúng ta không say không về!"
Huyền Diên cười ha ha, bưng chén rượu lên nói: " Đường tiên sinh, ta còn chưa mời rượu cho ngươi!"
Đỗ Toa Toa cũng không biết chuyện Huyền Diên tìm Đường Liệp để trị bệnh, nhìn thấy Huyền Diên đối đãi tôn kính với Đường Liệp như thế mà trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này có một nữ lang Tinh Linh tộc vóc người nhỏ nhắn bưng vò rượu đi vào phía sau Huyền Diên, rót rượu cho hắn.
Trong đôi mắt Đỗ Toa Toa đột nhiên hiện lên một tia ánh mắt ngạc nhiên, cô gái Tinh Linh tộc này dường như nàng chưa từng gặp qua, đồng tử xinh đẹp của nàng chợt co rút lại, đang muốn mở miệng cảnh báo.
Một đạo hàn quang đột nhiên từ dưới khay rượu hiện ra, như tia chớp hướng tới ngay ngực của Huyền Diên, trong tay nữ lang Tinh Linh tộc đột nhiên hiện ra một cây chủy thủ toàn lực đâm thẳng tới trong lồng ngực Huyền Diên.
Đột nhiên phát sinh biến hóa làm cho mọi người còn chưa kịp phản ứng, thân thể Huyền Diên vô ý thức co rụt lại về phía sau, chủy thủ chuẩn xác đâm thẳng vào lồng ngực của hắn, lập tức gặp một tầng cách trở cứng cỏi, đao phong trượt mạnh, cắt đứt áo ngoài của Huyền Diên, hiện ra một chiếc nhuyễn giáp màu vàng kim lóng lánh, vô số hỏa tinh từ đao phong phụt ra.
Huyền Diên như tia chớp chụp lấy cổ tay của Tinh Linh nữ lang, toàn lực muốn bóp nát xương cổ tay của nàng, không nghĩ tới da thịt của cô gái trắng mịn tới cực điểm, dễ dàng trơn tuột ra khỏi bàn tay của Huyền Diên, đao phông của chủy thủ suýt nữa cắt đứt da thịt lòng bàn tay của Huyền Diên.
Chu Dực lập tức phản ứng, nổi giận gầm lên một tiếng, một đôi thiết quyền hướng thân thể mềm mại của cô gái công tới như lôi đình vạn quân.
Thân hình của Tinh Linh nữ lang giống như một sợi lông chim nhẹ nhàng, theo thế áp của thiết quyền, đã nhẹ nhàng bay ngược về phía sau, trong bàn tay bắn ra một sợi dây trong suốt, mục tiêu không ngờ là Đường Liệp, trói lấy thân hình cường tráng khôi ngô của Đường Liệp.
Đường Liệp hoảng sợ kêu to lên, đem hết toàn lực muốn giãy khỏi sợi dây trói trên người, không nghĩ tới càng giãy càng chặt, sợi dây nghiến chặt vào trong da thịt của hắn.
Thân pháp của Tinh Linh nữ lang cực nhanh, trong nháy mắt đã bay lên trên nóc nhà, thân thể Đường Liệp bị cuốn chặt, theo nàng bay lên giữa không trung.
Chu Dực vung tay phải, cây nỏ tiễn chờ phát động, vừa muốn bóp cò thì Huyền Diên đưa tay chặn lại, lạnh lùng nói: " Không nên làm bị thương Đường tiên sinh!"
Gương mặt của Đỗ Toa Toa bị dọa không còn chút huyết sắc, nàng căn bản không nghĩ tới lại phát sinh tình huống vừa rồi, trong đầu đau khổ suy tính đối sách.
Chu Dực lạnh lùng nhìn thẳng hai mắt của Đỗ Toa Toa: " Đỗ lão bản, ngươi quả nhiên bày ra một bữa tiệc thật hay!"
Đỗ Toa Toa hoảng sợ quỳ xuống nói: " Thái tử minh giám, cho dù ta có lớn mật, cũng không dám có ý nghĩ mưu hại ngài." Trong sự sợ hãi, nàng cũng không để ý đến việc tiết lộ thân phận của Huyền Diên.
Nhưng biểu hiện của Huyền Diên lúc này lại tỏ ra dị thường tỉnh táo, đi tới ghế ngồi xuống, bưng chén rượu chậm rãi nhấp một hơi.
Chu Dực cả giận nói: " Tối nay nếu không san bằng Hoa Nguyệt Phường của ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng của ta!"
Huyền Diên chậm rãi buông chén rượu, bình tĩnh nói: " Nếu ngươi thật muốn hại ta, vì sao không hạ độc trong rượu?" Lời này của hắn mặc dù dùng khẩu khí như tra hỏi, nhưng nghe vào thì đang giải thích cho Đỗ Toa Toa.
Đỗ Toa Toa rưng rưng nói: " Thái tử anh minh, Tinh Linh nữ lang kia ta chưa từng gặp qua, không biết cô ta lẫn vào trong Hoa Nguyệt Phường khi nào nữa."
Huyền Diên thở dài nói: " Ngươi thân là chủ nhân Hoa Nguyệt Phường, sao lại sơ sẩy như vậy, lại để cho một sát thủ trà trộn vào?" Đứng dậy hướng Chu Dực nói: " Chúng ta đi thôi!"
Chu Dực mở to hai mắt, hắn không thể tưởng được Huyền Diên lại bỏ qua cho Đỗ Toa Toa, nhưng nhìn thấy Huyền Diên đã dẫn đầu ra cửa, cũng chỉ đành đi theo.
Đi vào trong xe ngựa, Chu Dực khó hiểu hỏi: " Thái tử quả thật không truy cứu chuyện này?"
Khóe môi Huyền Diên lộ ra một nụ cười âm trầm: " Đỗ Toa Toa cho dù muốn hại ta, cô ta cũng không dám xuống tay ở trường hợp này."
Chu Dực thấp giọng nói: " Ý tứ của thái tử là Đường Liệp?" Hắn nghĩ như vậy là bình thường, người ở chỗ này tổng cộng chỉ có mấy người, nếu hiềm nghi của Đỗ Toa Toa bài trừ xong thì Đường Liệp là lớn nhất.
Huyền Diên lạnh lùng nói: " Nếu hắn muốn hại ta, lúc ấy chữa bệnh cho ta đã ra tay, làm gì chờ tới bây giờ?"
Chu Dực trầm mặc xuống.
Huyền Diên ánh mắt nhìn thẳng Chu Dực nói: " Kẻ biết hôm nay ta sẽ tới Hoa Nguyệt Phường chỉ có hầu gia phải không?"
Chu Dực trăm triệu thật không ngờ Huyền Diên lại hoài nghi lên đầu của mình, bị dọa cơ hồ muốn quỳ xuống, Huyền Diên lại cười vỗ vỗ đầu vai hắn nói: " Hầu gia không cần giải thích, ta tin tưởng sự trung tâm của ngươi đối với ta, trong thiên hạ mặc dù tất cả đều phản bội ta, ngươi cũng sẽ không."
Chu Dực cảm động đến rơi nước mắt gật đầu: " Đa tạ thái tử tin ta!" Trong nội tâm không ngờ lại hiện lên một tia nghi ngờ, lần này chuyện đến Hoa Nguyệt Phường kỳ thật là do Phúc Long Hải ở sau lưng xếp đặt, chẳng lẽ là Phúc Long Hải bán đứng mình? Xem ra mình phải tra cho rõ chuyện này.
Đường Liệp vốn định lớn tiếng kêu cứu, nhưng miệng cũng bị dây bịt lại, căn bản không thể lên tiếng, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bên dưới nhiều ngọn đèn dầu, tựa như huỳnh hỏa trong trời đêm, có thể thấy được mình đang lơ lửng giữa trời cao, gió bên tai vù vù rung động, biết rằng tốc độ bay cũng cực nhanh.
Ngẩng đầu nhìn lại, Tinh Linh nữ lang đang chao lượn cách mình mười thước, triển khai một đôi cánh trắng nõn, tựa như một đóa hoa bách hợp đang đặt giữa bầu trời đêm.
Nàng tựa hồ đã đến nơi, thân thể mềm mại trên không trung chuyển ngoặt một cái, lao nhanh xuống phía dưới, Đường Liệp bị dọa tới hồn phi phách tán, nếu dựa theo tốc độ bây giờ của nàng rơi xuống, khẳng định mình sẽ bị tan xương nát thịt.
Mắt nhìn thấy cảnh vật dưới mặt đất đã càng ngày càng gần, Đường Liệp nhắm hai mắt lại, dù sao cũng chết, chỉ cầu được chết thống khoái một chút.
Chân của Tinh Linh nữ lang nhẹ nhàng đạp lên bãi cỏ, sau đó run sợi dây phía sau, sợi dây trói trên người Đường Liệp tức khắc bung ra, hé ra một chiếc võng lớn màu trắng nâng thân thể Đường Liệp chậm rãi hạ xuống, hạ xuống trên bãi cỏ mà không bị tổn hao chút nào.
Đường Liệp khó tin mở to mắt, vững tin thân thể của mình không bị tổn thương gì, lúc này mới lăn lông lốc bò lên.
Bàn tay của Tinh Linh nữ lang thoáng động, sợi dây biến mất trong ống tay áo của nàng.
Tuổi của nàng hẳn là còn rất nhỏ, chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mái tóc dài màu lam giống như rối tung trên đầu vai, trên trán mang một chiếc vòng thủy tinh, hai vành tai giống như lá hạnh, bên tai cài thêm một sợi lông chim màu trắng, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, gương mặt thuần khiết tràn ngập hơi sương co dãn, làm cho người ta hận không thể đi tới vuốt ve một phen, lông mày cũng màu lam, thon dài uốn lượn, một đôi mắt đẹp màu đen tựa như ngôi sao giữa trời đêm, trong suốt rực rỡ, trong ánh mắt lại tràn ngập sự nghiêm nghị cao quý không thể xâm phạm.
Mặc dù còn vị thành niên, nhưng thân thể mềm mại đã có đường cong nhấp nhô, tựa như một nụ hoa sắp nở, hương thơm của cơ thể tươi mát mê người, trong nội tâm của Đường Liệp không khỏi run rẩy lên, lẽ ra trước mặt một cô gái thanh thuần như vậy không nên sinh ra tà niệm, nhưng quả thật Đường Liệp đã sinh ra sự xúc động có chút tà ác trong lòng.
" Ngươi đi theo ta!" Tinh Linh nữ lang dẫn đầu hướng ngôi nhà tranh cách đó không xa đi đến, Đường Liệp nhìn thẳng đường cong của lưng nàng, trong lòng thầm nhủ kỳ quái, vừa rồi chiếc cánh nàng dùng để bay lượn rốt cuộc chạy tới nơi nào, cẩn thận nhớ lại, cánh của nàng dùng để bay lượn cũng không giống cánh chim, hẳn là tơ lụa gì đó, phải nhìn lướt qua mới xác thực được một chút.
Đi vào trong nhà tranh, lại thấy một thân hình mạn diệu đang nằm trên giường ngủ say. Tinh Linh nữ lang ra hiệu hắn đi vào bên giường, Đường Liệp cúi đầu nhìn lại, nội tâm không khỏi cả kinh, cô gái đang ngủ say này không ngờ lại là Lệ Kỳ, hắn tức khắc liền minh bạch tại sao Lệ Kỳ mất tích mà thần không biết quỷ không hay, cũng minh bạch vì sao Tinh Linh nữ lang này đi ám sát Huyền Diên, xem ra nàng và Lệ Kỳ có quan hệ sâu xa.
Lệ Kỳ vẫn đang ngủ say, không hề phát hiện Đường Liệp đã đến.
Tinh Linh nữ lang chỉ vết thương trên mặt Lệ Kỳ nói: " Miệng vết thương trên người nàng và trên mặt có phải là ngươi giúp nàng khâu lại?"
Đường Liệp gật đầu.
Đôi mắt đẹp của Tinh Linh nữ lang toát ra quang mang phẫn nộ: " Quả nhiên là ngươi hại nàng!"
Đường Liệp nghe được kì lạ, chính mình rõ ràng là ân nhân cứu mạng của Lệ Kỳ, như thế nào trong miệng cô gái này lại trở thành tội nhân hại nàng?
Tinh Linh nữ lang nói: " Thể chất của Lệ Kỳ tự thân có năng lực khép lại tự động, nếu có điều kiện kịp thời tìm được Thánh Nguyên Thủy, liền có thể khôi phục như lúc ban đầu. Ngươi tự cho là thông minh, cắt bỏ bộ phận trong thân thể nàng, lại dùng chỉ may lại miệng vết thương của nàng, làm cho nàng biến thành bộ dáng thế này!"
Đường Liệp không phục giải thích: " Nàng mất máu rất nhiều, với lại miệng vết thương rất sâu, nếu ta không khâu lại cho nàng, miệng vết thương căn bản không thể khép lại."
" Ếch ngồi đáy giếng, ngươi là một tên dã y nông thôn lại hiểu được cái gì?"
Đường Liệp bị cô gái Tinh Linh này trách móc một phen suýt nữa muốn tức điên, chính mình nói như thế nào cũng là một vị bác sĩ của xã hội văn minh, đi vào chữa bệnh thế giới lạc hậu này, có lẽ là lần đầu tiên bị người khác coi rẻ như vậy.
Tinh Linh nữ lang nói: " Huyên nhi tỉ tỉ mất tích một năm trước, tộc nhân chúng ta thủy chung vẫn đang tìm kiếm nàng, lúc ta tìm được nàng, không nghĩ tới nàng lại có bộ dáng thế này, hết thảy đều là do ngươi tự cho mình thông minh ban tặng!"
Đường Liệp nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của nàng, rõ ràng đã đem chuyện của Lệ Kỳ trút hết lên đầu mình, trước chuyện của Lệ Kỳ, Đường Liệp tự hỏi không có bất luận chỗ nào đuối lí, lúc trước xuất phát từ tinh thần muốn cứu sống người mới ra tay cứu giúp, căn bản không có bất cứ cái gì tạp niệm, bây giờ bị cô gái nhỏ này trống rỗng nói xấu, không khỏi tức giận trong lòng, cả giận nói: " Nói chuyện với tiểu nha đầu đơn giản như ngươi thật vô ích, ta mặc kệ ngươi!" Xoay người đi ra ngoài cửa.
Nhưng lại bị Tinh Linh nữ lang nọ ngăn lại đường đi, vẫn không buông tha nói: " Ngươi hại Huyên nhi tỉ tỉ, chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao?"
Đường Liệp tàn bạo nói: " Như thế nào? Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
Lệ Kỳ bị lời cãi vã của bọn họ làm bừng tỉnh, nhẹ giọng nói: " Tiểu công chúa, ngươi đừng trách Đường tiên sinh!"
Tinh Linh nữ lang oán hận trừng Đường Liệp một cái, mới đi đến bên người Lệ Kỳ, Lệ Kỳ đi xuống giường nhỏ, áy náy hướng Đường Liệp nói: " Đường tiên sinh, tiểu công chúa bởi vì quan tâm cho ta mới đối với ngươi vô lễ như vậy, hy vọng ngươi không nên trách nàng."
" Không thể ngờ ngươi lại xin lỗi tên đáng ghét này!" Tiểu công chúa nổi giận đùng đùng nói.
Đường Liệp xem thường nhìn nàng một cái: " Đừng tưởng rằng người trong thiên hạ đều không có lễ phép giống như ngươi!"
" Ngươi!"
Lệ Kỳ hấp tấp ngăn trở ở giữa hai người.
Đường Liệp nói: " Lệ Kỳ, ngươi vì sao phải đi không từ giã, ta đã chuẩn bị tất cả công cụ giải phẫu, lập tức có thể giúp ngươi khôi phục dung mạo như xưa."
Tiểu công chúa cười lạnh nói: " Ngươi cho mình là ai? Phóng mắt nhìn tất cả thầy thuốc trong Huyền Vũ quốc, người nào không phải tầm thường ngu ngốc vô vị, ai giống như ngươi chỉ biết khoa trương hại người?"
Lệ Kỳ u nhiên thở dài một hơi nói: " Tiểu công chúa, ta có mấy câu muốn nói riêng với Đường tiên sinh."
Tiểu công chúa nao nao, cơn giận còn sót lại khiến cho nàng hướng Đường Liệp giơ lên nắm tay, lúc này mới đi ra cửa.
Đường Liệp có chút kì lạ, không biết Tinh Linh nữ lang này là tiểu công chúa gì, mà Lệ Kỳ có thân phận gì, vì sao tiểu công chúa gọi nàng là Huyên nhi?
Lệ Kỳ tựa hồ nhìn ra sự mê hoặc của Đường Liệp, nhẹ giọng nói: " Ta là Dực Tộc nhân, khi còn nhỏ, cha mẹ chết trong cuộc chinh phạt của Huyền Vũ đế quốc, ta và tộc nhân từ đó thất lạc, sau lại may mắn gặp được ân nhân Tinh Linh tộc mới có thể đào thoát cực khổ." Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, trong đôi mắt đẹp của Lệ Kỳ không khỏi ánh lên một tầng lệ quang trong suốt.
" Nhưng ngươi vì sao lại rơi vào đế đô?"
Lệ Kỳ nói: " Sau khi ta trưởng thành, Tinh Linh Vương nhìn trúng dung mạo của ta, muốn nạp ta làm phi, trong lòng ta chỉ xem hắn như cha anh, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gả cho hắn. Tinh Linh Vương đối với ta ân trọng như núi, nếu ta cự tuyệt lại sợ xúc phạm tới hắn. Tiểu công chúa nhìn ra sự do dự của ta, lén mang ta trốn ra khỏi rừng rậm..."
Lệ Kỳ nói đến đây nhịn không được khóc nức nở, qua hồi lâu mới nói: " Ta trăm triệu cũng không thể ngờ, sau khi rời khỏi Mê Thất sâm lâm, trí nhớ của ta đột nhiên đánh mất, trong đầu trở nên một màu trắng xóa. Sau đó lưu lạc đến Hoa Nguyệt Phường, thẳng đến lúc thái tử Huyền Diên làm nhục ta, trong một khắc đó ta đột nhiên tỉnh lại, nhớ được hết thảy."
Bàn tay Đường Liệp rung mạnh, cố nén kích động trong lòng, thấp giọng nói: " Ngươi nói cái gì? Người giết hại ngươi không ngờ là thái tử Huyền Diên?"
Lệ Kỳ rưng rưng gật đầu.
Đường Liệp nắm chặt hai đấm, giận dữ nói: " Tên vô liêm sỉ quả nhiên cực kỳ vô sỉ!" Người nhẫn tâm thương tổn Lệ Kỳ nhất định là một người biến thái, bệnh sinh lý của Huyền Diên không tiện nói ra, nhất định nội tâm của hắn đối với lưỡng tính đã tràn ngập ý nghĩ biến thái vặn vẹo, chỉ có người như hắn mới có thể làm ra loại chuyện hung ác không bằng cầm thú này, chính mình lẽ ra nên nghĩ tới. Đường Liệp nhớ tới mình vì hắn trị liệu hạ thể cho hắn lại không tiện nói ra, trong lòng từng đợt hối hận, bởi vì do mình, sau này Huyền Diên còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu sự tổn hại với những cô gái đàng hoàng.
Lệ Kỳ không còn bao giờ muốn nhớ lại chuyện bi thảm cũ, nhắm chặt đôi mắt đẹp, nếu không phải nàng đột nhiên khôi phục trí nhớ, thề bảo vệ trong sạch của chính mình, nói vậy đã bị hủy trong tay của Huyền Diên.
Đường Liệp có chút kỳ quái nói: " Tại sao tiểu nha đầu kia cứ luôn mồm nói là ta hại ngươi?"
Lệ Kỳ ôn nhu nói: " Việc này không có quan hệ tới Đường tiên sinh, tiểu công chúa chỉ là nhất thời xúc động phẫn nộ, cho nên nói lung tung đem chuyện trút lên người Đường tiên sinh."
Đường Liệp nửa tin nửa ngờ gật đầu, thấp giọng nói: " Sau này nàng định sẽ đi đâu?"
Lệ Kỳ còn chưa kịp trả lời, tiểu công chúa đẩy cửa đi đến, mừng rỡ dị thường nói: " Huyên nhi tỉ tỉ, ta vừa được tin tức, vương huynh và thần tiễn thất kiệt đã tới nơi này."
Sắc mặt của Lệ Kỳ đột nhiên biến đổi, nàng quỳ sụp trước mặt tiểu công chúa, bật khóc nói: " Cầu tiểu công chúa bỏ qua cho ta, ta vô luận thế nào cũng không cùng ngươi trở về đâu."
Tiểu công chúa hấp tấp đỡ lấy hai tay nàng, kéo lên: " Huyên nhi tỉ tỉ, với y thuật của phụ vương ta, nhất định có thể khôi phục dung mạo ngươi như lúc ban đầu, huống hồ ngươi đi rồi, hắn đã tỏ vẻ hối hận, tỏ vẻ không hề muốn bức ngươi gả cho hắn nữa."
Lệ Kỳ rưng rưng nói: " Tiểu công chúa, trong bộ lạc các ngươi mỗi người đều đối với ta có ân trọng như núi, nhưng Huyên nhi không mặt mũi nào lại trở về, nếu ngươi nhất định phải bức ta trở về, Huyên nhi chỉ có thể chết ngay trước mặt của ngươi bây giờ."
Trong tay nàng chẳng biết khi nào có thêm một cây lông chim màu trắng, mũi nhọn lóng lánh chĩa ngay tim mình.
Tiểu công chúa buồn bã thở dài một hơi: " Nhưng một mình ngươi làm sao sống nổi trong hoàn cảnh nguy cơ bốn phía thế này?"
Trong mắt Lệ Kỳ toát ra quang mang kiên định: " Tiểu công chúa yên tâm, ta đã chết qua một lần, vô luận thế nào cũng sẽ không tự sát nữa."
Tiểu công chúa rưng rưng gật đầu, xoay người đi ra ngoài cửa, đi đến trước cửa đột nhiên xoay người lại, tàn bạo nhìn thẳng Đường Liệp nói: " Ngươi đi theo ta!"
Đường Liệp mặc dù chán ghét ánh mắt của nàng, nhưng lại tò mò muốn xem nàng tìm mình làm gì, do dự một chút cũng đi theo ra ngoài.
Trong gió đêm tà áo trắng của tiểu công chúa theo gió phiêu phiêu, tựa như lăng ba tiên tử, bây giờ đã có phong tư như thế, tương lai đợi khi nàng trưởng thành càng không biết sẽ mê người đến như thế nào.
Tiểu công chúa đưa một bình ngọc màu trắng giao cho Đường Liệp, lạnh lùng nói: " Bình này là chí bảo của Tinh Linh tộc chúng ta, chất lỏng trong bình có tác dụng nhanh chóng sinh trưởng da thịt, bây giờ mặc dù chậm rồi, cho dù không thể giúp cho Huyên nhi tỉ tỉ hoàn toàn khôi phục dung mạo, nhưng cũng có thể giúp cho vết sẹo trở thành nhạt đi."
Đường Liệp chỉ cười cười, nói vậy chiếc bình này là Thánh Nguyên Thủy như lời nàng đã nói.
Tiểu công chúa nói: " Nếu không phải ngươi phá hủy đại sự, Huyên nhi tỉ tỉ hẳn là đã khôi phục dung mạo lúc trước."
Đường Liệp thầm nghĩ trong lòng: " Chỉ sợ tính mạng của nàng đã mất, cho dù khôi phục dung nhan thì có ý nghĩa gì?" Ngoài miệng cũng không tiếp tục tranh chấp với tiểu công chúa điêu ngoa này.
Tiểu công chúa nói: " Huyên nhi tỉ tỉ đã không muốn theo ta trở về, ta đành phải phó thác nàng cho ngươi chiếu cố."
Đường Liệp cười nói: " Ta cùng cô ấy không thân chẳng quen, ngươi vì sao ủy thác nàng cho ta?"
Tiểu công chúa cả giận nói: " Ngươi hại nàng thành bộ dáng này, phàm là còn chút lương tâm, phải có bồi thường!"
Đường Liệp nhìn nàng nói xong vô cùng hùng hồn, trong lòng ngầm buồn cười.
Tiểu công chúa còn muốn nói gì, đột nhiên ngẩng đầu hướng lên bầu trời nhìn lại, nhìn thấy bầu trời đêm phía tây trong mơ hồ lóe ra quang mang màu lam, nàng thở dài nói: " Bọn họ đến đây, ta nhất định phải đi!" Trước khi đi nhìn thẳng Đường Liệp uy hiếp nói: " Đường Liệp! Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu Huyên nhi tỉ tỉ xảy ra bất cứ chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Đường Liệp vừa bực mình vừa buồn cười, lại nhìn thì thấy thân thể mềm mại của tiểu công chúa đã hướng phương xa, hai cánh trắng noãn đang giãn ra hai bên thân thể, như một tia sáng màu trắng chớp lên nhằm phía bầu trời đêm xa xa.
Đường Liệp nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng được trên đời này lại có người biết bay.
Trở lại trong nhà tranh, Lệ Kỳ vẫn đang co chân ngồi yên một chỗ, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trong, hiện rõ đường viền tuyệt mỹ của nàng, nhớ tới vết thẹo trên gương mặt nàng, trong lòng Đường Liệp không khỏi cảm thán, trời xanh vì sao lại không công bình như vậy, đã cho nàng mỹ mạo tuyệt thế, nhưng lại tàn nhẫn đoạt đi?
" Đường tiên sinh, cảm ơn ngươi!" Lệ Kỳ không quay đầu lại, đôi mắt đẹp thâm tình nhìn chăm chú lên vầng trăng sáng trên nền trời đêm.
" Ta cũng không có làm gì cho nàng!" Đường Liệp đặt bình ngọc bên người Lệ Kỳ, nhẹ giọng nói: " Từ nay về sau nàng có tính toán gì không?" Đây là lần thứ hai Đường Liệp hỏi Lệ Kỳ.
" Ta đã đáp ứng tiểu công chúa, sẽ không tự sát!" Lệ Kỳ chậm rãi quay đầu, trên mặt đã mang một tầng sa mỏng: " Đường tiên sinh đã nói, ta vĩnh viễn luôn nhớ kỹ, còn sống vĩnh viễn so với chết đi vẫn vui sướng hơn."
Đường Liệp lộ ra một nụ cười, nếu Lệ Kỳ thật sự hiểu được hàm nghĩa những lời này, nàng hẳn sẽ không buông bỏ tính mạng.
Ánh mắt Lệ Kỳ hạ xuống trên bình ngọc, đôi mày bỗng động, nhẹ giọng nói: " Tinh Linh Chi Lệ!"
" Tinh Linh Chi Lệ?" Đường Liệp kinh ngạc nói theo Lệ Kỳ.
Lệ Kỳ gật đầu: " Bình ngọc này chính là thánh vật chữa thương của Tinh Linh tộc, có tác dụng làm da thịt sống lại."
Trong lòng Đường Liệp không tin trên đời này có thứ thần kỳ như thế, thấp giọng nói: " Nếu nó thật sự có tác dụng thần kỳ như vậy, vết thương trên mặt nàng chẳng phải là dễ dàng xóa đi?"
Lệ Kỳ u nhiên thở dài một hơi nói: " Tinh Linh Chi Lệ mặc dù có kỳ hiệu chữa thương, nhưng phải dùng trên vết thương trong thời gian sớm nhất, mà vết thẹo trên mặt ta đã lâu ngày, đối với ta đã không còn bất luận hiệu dụng gì nữa."
Lệ Kỳ lưu ý thấy trên tay Đường Liệp có một vết máu, là vừa rồi bị tiểu công chúa dùng dây trói gây ra, nàng đi tới bên người Đường Liệp, đổ ra một giọt chất lỏng màu lam, thoa lên vết thương trên tay Đường Liệp.
Một màn thần kỳ đã xảy ra, vết thương trên tay Đường Liệp nhanh chóng nhạt đi, rất nhanh đã biến mất không thấy, Đường Liệp mở to hai mắt, không còn gì để nói: " Tiểu nha đầu quả nhiên không có nói sai, là ta hại nàng..."
Lệ Kỳ ôn nhu nói: " Cơ thể của ta mặc dù có năng lực tự chữa trị, nhưng nếu không có được Tinh Linh Chi Lệ trợ giúp lúc đó, dám chắc không thể sống được, đừng nói chi đến việc khôi phục dung mạo, Đường tiên sinh không cần nghe công chúa nói, nếu như không có ngươi, giờ phút này chỉ sợ ta đã là một khối thi thể lạnh như băng." Lệ Kỳ cũng không muốn làm cho Đường Liệp áy náy, kỳ thật năng lực tự chữa trị của nàng cường đại, nếu Đường Liệp không cắt bỏ đoạn ruột của nàng, nàng cũng có thể dựa vào năng lực tự chữa trị mạnh mẽ của mình mà khép lại vết thương, vết thương trên mặt mặc dù nghiêm trọng, nhưng tìm được Tinh Linh Chi Lệ trợ giúp vẫn có thể thong thả khôi phục, chính thức làm cho nàng vĩnh viễn bị tổn hại chính là do Đường Liệp dùng dây nhỏ khâu lại miệng vết thương cho nàng.
Đường Liệp vẫn còn đang ở trong sự chấn động thật sâu, có dược vật thần kỳ như Tinh Linh Chi Lệ, xử lý bất luận vết thương gì cũng trở nên dễ dàng rất nhiều, hắn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ can đảm, có bình chất lỏng này trợ giúp, hắn hoàn toàn có thể giúp cho Lệ Kỳ xóa bỏ đi vết thẹo trên mặt Lệ Kỳ, cải tạo dung mạo cho nàng.
Hắn kích động nắm lấy cánh tay của Lệ Kỳ: " Rốt cuộc ta nghĩ ra được phương pháp trị liệu cho nàng."
Lệ Kỳ không có kích động như Đường Liệp suy nghĩ, chậm rãi lắc đầu, hờ hững nói: " Ta tình nguyện sống sót như vậy, ta vĩnh viễn không muốn suy nghĩ chuyện ngày xưa."
Đường Liệp có thể thể hội tâm tình của nàng, đối diện với gương mặt xưa chỉ làm cho nàng tăng thêm thống khổ. Hắn vẫn không muốn bỏ qua, tính mạng của Lệ Kỳ là một tay hắn cứu lại, hắn muốn cho nàng tìm lại được sự vui sướng của sinh mạng! Đường Liệp lớn tiếng nói: " Ta có thể trọng tố dung mạo của nàng, giúp nàng hoàn toàn trở thành một người khác!"
Lệ Kỳ tràn ngập nghi ngờ nhìn Đường Liệp: " Có thể sao?"
Đường Liệp gật mạnh đầu: " Cho ta một cơ hội, ta sẽ chứng minh cho nàng xem!"
Nhà tranh Lệ Kỳ ở tạm thập phần hẻo lánh, có rất ít người tìm tới nơi này, Đường Liệp vững tin nàng sẽ không rời đi, mới lưu lại chủy thủ cho nàng phòng thân, rời đi lúc sáng sớm, đi trở về đế đô.
Từ vị trí nhà tranh của Lệ Kỳ đi tới đế đô ước chừng năm mươi dặm, Đường Liệp trở về thì mới phát hiện tiểu công chúa điêu ngoa kia đã mang theo mình bay đi khoảng cách xa như vậy.
Mặt trời đã rất nhanh mọc lên cao, trên bầu trời không có một áng mây, ánh nắng nóng hực bắn thẳng xuống Đường Liệp, Đường Liệp rất nhanh toát ra một thân mồ hôi, đành cởi áo dài, chỉ mặc đồ ngắn trên thân, ống quần cũng cuộn lên cao, hiện tại nhìn hắn hoàn toàn có bộ dáng như một anh nông dân.
Người của Huyền Vũ quốc xem ra đa số đều không có lòng đồng tình, mắt thấy một cỗ xe ngựa đi qua bên người, nhưng không ai chủ động mời hắn lên xe ngồi chung.
Đường Liệp cũng ngoắc xe vài lần, nhưng kết quả chỉ nếm tro bụi của đuôi xe lướt qua.
" Mẹ nó! Một chút lòng thông cảm cũng không có!" Đường Liệp tàn bạo mắng một câu, cởi mạnh áo, phía sau vang lên một hồi chuông, nhìn thấy một đội nữ võ sĩ gợi cảm nón bạc giáp bạc đang hộ tống một chiếc xe xa hoa chạy nhanh đến, đội võ sĩ này đều là nữ lang tuổi thanh xuân gợi cảm, giáp trụ màu bạc cũng chỉ che đi bộ vị mấu chốt, cánh tay và đùi ngọc lại bại lộ bên ngoài, ngoài uy phong còn ẩn thêm vài phần hương diễm.
Cỗ xe xa hoa dùng tám con Độc Giác Thú màu trắng kéo chạy, trên người Độc Giác Thú yên cương cũng dùng bạc chế tạo, hoa văn tinh mỹ, trong đó còn có bảo thạch đủ màu vây quanh, đủ thấy chủ nhân trong xe thân phận cao quý phi phàm.
Nhìn thấy vẻ khí phái này, Đường Liệp hoảng kinh né sang một bên, nếu bị đoàn Độc Giác Thú này xông tới, nói không chừng bị tai bay vạ gió.
Đoàn người ngựa lướt qua bên người Đường Liệp, bụi mù vung lên làm Đường Liệp bật tiếng ho khan, cỗ xe vừa đi qua bên người Đường Liệp, đột nhiên tốc độ chậm lại, rồi ngừng lại cách Đường Liệp năm thước.
Màn xe do trân châu kết thành chuỗi xuyến bị một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn vén lên, hé ra một gương mặt quyến rũ đang mỉm cười, cười tươi như hoa nói: " Đường tiên sinh! Mặt trời chói chang, chẳng lẽ ngươi thật muốn đi bộ vào thành sao?"