Phó Thư Kỳ ném chiếc khăn giấy sang một bên, trừng mắt nhìn Tống Từ Liêm phản bác.
“Đúng thế tôi chính là sao chổi của đời ánh đấy! Thứ đàn ông biến thái thần kinh như anh cần có những ngôi sao quả tạ như tôi đấy chiếu sáng đời anh. Thế nào, định giở trò gì nữa đúng không?”
“Cô… cô nhìn xem là cô đụng trúng tôi đấy! Đây là thái độ nhận lỗi của cô à?”
“Nhận lỗi? Có phải lần trước tôi đánh còn chưa đủ nên anh lại muốn gây chuyện không? Đi đâu cũng gặp anh, anh theo dõi tôi sao?”
“Tôi mà thèm theo dõi cô sao? Cô không soi gương à? Aaa … đau chết tôi rồi.”
“Anh…”
Phó Thư Kỳ biết Tống Từ Liêm đang diễn trò, mọi người càng lúc càng tập trung đến đông hơn. Nếu cứ tiếp tục thế này chỉ e là cô mới đi làm ngày đầu tiên đã bị đuổi việc mất thôi. Cố gắng dằn xuống cơn giận, cô nhìn Tống Từ Liêm nói.
“Được rồi, anh đi theo tôi. Tôi sơ cứu vết thương cho anh.”
“Tôi đau quá không đi nổi.”
“Chẳng lẽ anh muốn tôi bế anh à?”
“Không đến mức thế, dìu tôi là được rồi.”
Tống Từ Liêm nở nụ cười ma mãnh nhìn Phó Thư Kỳ. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt chết chóc chậm rãi tiến đến gần nói khẽ.
“Anh muốn chết sao?”
Phó Thư Kỳ lườm hắn một cái rồi quay lưng đi. Không hiểu sao nhận được ánh mắt của cô, Tống Từ Liêm lại có cảm giác lạnh cả sống lưng. Cô gái xinh đẹp này sao lại đáng sợ thế không biết. Nhưng không sao, tôi nhịn. Lùi một bước tiến ba bước còn hơn là không được gì.
“Đợi tôi với, tôi đang bị thương đấy!”
Tống Từ Liêm cầm áo vest trên tay chậm rãi bước theo Phó Thư Kỳ. Vào đến phòng làm việc của cô, Thư Kỳ liếc mắt nhìn hắn rồi hất mặt về phía ghế nói.
“Ngồi đi!”
Không một câu trả lời hay phản bác, Tống Từ Liêm chậm rãi bước đến ngồi xuống. Thư Kỳ cầm hộp thuốc đến ngồi đối diện hắn, đưa ánh mắt lạnh nhìn hắn nói.
“Cởi áo!”
“Hay là cô cởi giúp tôi, tôi đau.”
Nhận được ánh mắt chết chóc của Phó Thư Kỳ, Tống Từ Liêm nở nụ cười khắc khổ nói.
“Để tôi tự cởi.”
Thư Kỳ không nói gì, quay sang mở hộp thuốc chuẩn bị dụng cụ. Quay mặt lại đúng lúc Tống Từ Liêm cởi áo ra để lộ cơ bụng săn chắc làm ánh mắt cô có chút động. Cô đảo mắt đi thầm mắng.
“Tên khốn biến thái này vậy mà lại có thân hình đẹp như vậy. Đúng là bất công mà.”
Nhận thấy ánh mắt lẫn tránh của cô, Tống Từ Liêm tự đắc. Chắc hẳn là đã giao động với thân hình chuẩn men của mình rồi đây. Mình nói mà, có cô gái nào mà không mê mẩn mình được chứ!
“Này cô bác sĩ, cô sao thế? Hay là bị tôi quyến rũ rồi.”
“Anh tự tin quá đấy!”
Phó Thư Kỳ quay mặt lại nhìn thấy đúng là trên bụng của hắn bị bỏng thật. Một mảng khá lớn bằng bàn tay đang đỏ ửng. Cô nhanh chóng xử lý vết thương thoa thuốc rồi băng lại cẩn thận.
Tống Từ Liêm nhìn dáng vẻ ân cần, từng động tác nhẹ nhàng của cô mà cười thầm. Kể ra bỏng một chút cũng có lợi đấy chứ! Được người đẹp thế này chăm sóc thì cũng xứng đáng mà. Nhìn cô ấy lúc không xù lông với mình cũng đáng yêu quá đấy chứ! Chợt hắn chú ý đến thẻ nhân viên của cô. Phó Thư Kỳ? Cái tên này nghe quen tai thế nhỉ!
“Xong rồi, về nhà nhớ bôi thuốc và uống thuốc đúng giờ. Tránh làm động vết thương.”
“Vậy hàng ngày tôi có thể đến đây để cô thay băng và bôi thuốc cho tôi không?”
“Vết bỏng của anh không nặng, anh có thể tự bôi và uống thuốc ở nhà. Không cần đến bệnh viện đâu.”
“Cô là người làm tôi bị thương, cô phải có trách nhiệm chăm sóc tôi chứ!”
“Anh đang muốn ăn vạ đấy à?”
“Không hề, nếu cô không muốn thì tôi đành đi tìm viện trưởng của bệnh viện này,nhờ ông ta tìm cho tôi một bác sĩ chăm sóc vậy.”
Tống Từ Liêm vẻ mặt ủy khuất đứng lên định rời khỏi. Phó Thư Kỳ biết hắn đang cố tình làm khó mình, nhưng cũng không thể làm gì được bởi vết thương của hắn là do cô. Nếu để hắn tìm đến viện trưởng thật thì e là cô sẽ mất việc mất.
“Khoan đã, mỗi ngày anh cứ đến đây. Tôi sẽ thay băng kiểm tra vết thương cho anh.”
“Thật sao?”
“Bây giờ anh có thể về được rồi.”
“Được, vậy tôi về đây. Hẹn mai gặp lại cô, bác sĩ Phó.”
Phó Thư Kỳ ngạc nhiên khi hắn biết tên mình. Tống Từ Liêm đưa tay vẫy chào cô, không quên nháy mắt với cô rồi nụ cười ma mãnh. Phó Thư Kỳ như tức điên lên vì không thể làm gì được hắn ta, cô bực mình đập mạnh tay lên bàn thầm mắng.
“Tên khốn biến thái xấu xa này, nếu giết người mà không ở tù thì người đầu tiên tôi giết sẽ là anh đấy! Aaaa… Ngày gì thế không biết.”
…****************…
Diệp Lan Vy ngồi trên ghế sofa đưa mắt nhìn Mặc Kính Đình đang tập trung làm việc. Cô khẽ thở ra một tiếng rồi chóng tay lên cằm chán nản. Ngày nào cũng thế này thì có khác nào bị giam lỏng đâu chứ!
Mặc Kính Đình đang làm việc nghe Diệp Lan Vy cứ hết ngồi rồi lại đứng thở dài thở ngắn. Hắn đưa mắt nhìn cô hỏi.
“Em thấy không thoải mái sao?”
“Đúng là tôi đang rất không thoải mái. Ngày nào tôi cũng ngồi như thế này từ sáng đến tối mà không làm gì khiến tôi vô cùng khó chịu, anh có việc gì cho tôi làm không? Tôi thật sự không chịu được nữa rồi.”
“Vậy ngoài chuyên môn của em ra thì em có thể làm gì?”
“Tôi… Thì anh có thể bảo tôi làm việc vặt mà.”
“Nhưng tôi thuê em không phải để làm việc vặt.”
“Vậy là tôi vẫn phải ngồi như thế này hết ngày này đến ngày khác sao? Tẻ nhạt lắm đó!”
Diệp Lan Vy bài ra vẻ mặt đáng thương nhìn Mặc Kính Đình. Nhìn biểu cảm này của cô Mặc Kính Đình nhẹ xiếc chặt cây bút trong tay. Sao cô ấy lại đáng yêu như vậy chứ! Muốn hôn cô ấy một cái quá.
“Ờm …em có thể pha cho anh tách cà phê không?”
“Được chứ! Tôi đi ngay đây!”
Diệp Lan Vy vừa ra khỏi phòng, Mặc Kính Đình đưa tay nới lỏng cà vạt. Trong đầu vẫn nhớ biểu cảm trên mặt cô lúc nãy.
“Mỗi ngày em đều quyến rũ tôi thế này thì người không thoải mái là tôi mới đúng đấy!”