Phó Thư Kỳ dậy từ rất sớm. Cô chuẩn bị quần áo vô cùng chỉnh chu bởi hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của cô, cô muốn mọi thứ thật hoàn hảo. Nhìn ngắm mình trong gương, Thư Kỳ hài lòng tự khen mình.
“Tuyệt, không chê vào đâu được.”
Cầm lấy chiếc túi xách Thư Kỳ nhanh chân rời khỏi phòng. Mẹ cô thấy hôm nay cô dậy sớm hơn thường ngày liền hiếu kỳ hỏi.
“Kỳ Kỳ, con định đi đâu sao?”
“Con đi làm ạ!”
“Đi làm? Con xin việc được rồi sao? Làm ở đâu? Công việc gì? Sao con không nói gì với mẹ vậy?”
“Mẹ, mẹ hỏi một lần nhiều như vậy còn trả lời thế nào đây! Con là bác sĩ, đương nhiên là xin vào bệnh viện làm rồi.”
“Nhưng bệnh viện nào? Chẳng phải mẹ nói để ba con nói một tiếng cho con vào bệnh viện lớn làm sao? Con đi xin việc làm gì cho cực chứ!”
“Con lớn rồi mà mẹ, cái gì cũng để ba mẹ làm giúp thì bảo giờ con mới có thể tự lo cho bản thân được đây? Sắp trễ giờ rồi con đi trước đây, bye mẹ.”
“Kỳ Kỳ, con không ăn sáng sao? “
“Con ăn ở căn tin là được rồi ạ!”
Phó Thư Kỳ nói vọng lại rồi nhanh chân chạy ra khỏi nhà. Cô cũng chẳng thèm lái xe đi, vì cô không muốn mọi người quá chú ý đến gia thế của mình.
Ngày đầu đi làm đối với Phó Thư Kỳ có chút căng thẳng lẫn hồi hộp, bởi lẽ ở môi trường mới này cô không quen biết ai cả. Hy vọng rằng mọi thứ sẽ luôn thuận lợi và tốt đẹp.
Theo chân nhân viên phòng nhân sự đến khoa chấn thương chỉnh hình, bước vào phòng làm việc của trưởng khoa, Phó Thư Kỳ có chút ngạc nhiên. Người thanh niên đang ngồi cạnh bên bàn làm việc khá bảnh bao và trẻ tuổi. Ấn tượng đầu tiên của cô khi gặp anh chính là nét điển trai và nụ cười vô cùng rạn rỡ, xem ra môi trường làm việc không tồi.
“Bác sĩ Dư, tôi mang thêm người đến cho anh đây. Cô ấy là Phó Thư Kỳ, vừa tốt nghiệp đại học nên chưa có kinh nghiệm, anh hướng dẫn công việc cho cô ấy nhé!”
“Được, cảm ơn cô.”
Nhân viên nhân sự nói xong quay sang nhìn cô mĩm cười gật đầu rồi bước đi. Dư Trạch Nam rời khỏi vị trí của mình, chậm rãi tiến về phía cô đưa tay về phía cô nói.
“Chào cô, tôi là Dư Trạch Nam trưởng khoa. Chào mừng cô đến với bệnh viện Tâm Đức.”
“Chào anh, tôi là Phó Thư Kỳ. Mong được anh chỉ dạy nhiều hơn.”
“Cô đi theo tôi, tôi giới thiệu cô với đồng nghiệp và đưa cô đến phòng làm việc của mình.”
“Vâng.”
Thư Kỳ theo sau Dư Trạch Nam đến làm quen với mọi người, tất cả mọi người ở đây đều rất thân thiện. Dư Trạch Nam đưa cô đi tham quan một vòng khoa, hướng dẫn công việc cho cô rất tận tình. Hết một buổi sáng Thư Kỳ trở về phòng làm việc của mình, ngã người trên ghế vẻ rất thoải mái. Buổi đầu tiên làm việc ở môi trường mới có thể nói là khá ổn, hy vọng mọi việc sẽ tiến triển tốt đẹp và thuận lợi. Cầm điện thoại lên cô nhắn tin cho Lan Vy.
“Vy Vy, mình tìm được việc rồi. Công việc mới khá ổn, khi nào rảnh chúng ta lại hẹn hò nhé!”
Ngồi chờ Thư Kỳ trả lời tin nhắn, Thư Kỳ lướt lướt trong danh mục bạn bè của mình. Nhìn thấy tên Lãng Tử một người bạn cô qua mạng. Cô mỉm cười ấn vào nhắn tin cho anh.
“Tôi tìm được việc rồi?”
Không nhanh không chậm, bên kia đã phản hồi tin nhắn cho cô.
“Nhanh vậy sao? Công việc thế nào?”
“Bước đầu khá ổn. Hy vọng mọi việc sẽ tốt.”
“Chúc mừng cô nhé!”
“Cảm ơn anh. Công việc của anh thế nào?”
“Hơi đau đầu một chút, nhưng vẫn phải cố gắng thôi.”
“Anh đang bận sao?”
“Có thể nói là vậy.”
“Vậy không làm phiền anh nữa, tôi đi ăn trưa đây. Bye anh.”
“Bye cô.”
Phó Thư Kỳ nhìn lại tin nhắn mình nhắn cho Lan Vy vẫn chưa thấy cô trả lời, mặt yểu xìu cô cất điện thoại vào túi bước ra ngoài.
Tống Từ Liêm cũng đang có mặt tại bệnh viện. Công ty của hắn đầu tư phát triển thêm cho bệnh viện này, vì thế hắn đến để khảo sát. Công việc cũng vừa xong, đang định tìm một em chân dài nóng bỏng đi uống vài ly thư giãn thì vô tình nhìn thấy Thư Kỳ. Hai hàng lông mày hắn nhíu lại khẽ lầm bầm.
“Cô gái kia trông quen thế nhỉ?”
Như nhớ ra, Tống Từ Liêm sắc mặt với cùng khó coi nhìn cô với vẻ mặt ngán ngẫm.
“Là cô ta! Haiz… Tốt nhất không nên dây vào, phụ nữ gì đâu xinh đẹp thì quả thật quá xinh đẹp. Nhưng dữ còn hơn cọp cái, ai xui xẻo lắm mới lấy phải cô ta.”
Vừa quay lưng định ra về, chợt trong đầu hắn lại đấu tranh tư tưởng. Tại sao mình phải sợ cô ta? Cô ta cũng chỉ là một cô gái tầm thường như bao cô gái khác thôi mà. Thế gian này có cô gái nào không ngã gục dưới chân mình chứ! Tống Từ Liêm quay lại nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình thầm nói. Tôi không tin là cô sẽ không đổ gục dưới chân tôi. Dám đánh tôi sao? Tôi sẽ dùng nhan sắc chuẩn soái của mình mê hoặc cô, đến khi cô không thể thoát khỏi lưới tình của tôi thì tôi sẽ đá cô cho hả giận. Dám chọc vào tôi là cô tự rước phiền phức rồi.
Tống Từ Liêm chỉnh lại cà vạt, vuốt nhẹ mái tóc của mình nhanh chân bước về phía Phó Thư Kỳ. Vừa đúng lúc cô lấy thức ăn quay người trở lại, cú và chạm vô tình làm chén canh nóng đổ hết lên người Tống Từ Liêm.
“Aaaa…”
Bị nước canh nóng đổ vào người, Tống Từ Liêm hét lên một tiếng rồi vội cởi chiếc áo vest ra. Phó Thư Kỳ hốt hoảng đặt phần cơm xuống, với lấy khăn giấy vừa lau cho hắn vừa luôn miệng xin lỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi anh, tôi vô ý quá! Anh … Là anh?”
“Cô là sao chổi sao, gặp cô lần nào tôi cũng xui xẻo vậy?”