Diệp Lan Vy cứ thế được Mặc Kính Đình bế trên tay ra tận xe mới chịu thả cô xuống. Da mặt cô vốn dĩ rất mỏng, nên hành động vừa rồi của anh đủ làm cho cô ngượng đến mức lúng túng không biết nên làm thế nào.
Mặc Kính Đình nhìn cô thẹn mà thầm thích thú. Càng ngày hắn càng phát hiện hắn nghiện cô mất rồi. Ngày nào không chọc để cô mắng hắn hay là trêu cô đến khi ngượng chín mặt thì hắn lại cảm thấy không vui. Hôn thì cũng đã hôn rồi, ngủ cùng thì cũng đã ngủ cùng rồi. Sao cô vẫn ngượng như thế nhỉ!
“Anh nhìn gì mà nhìn? Nam nữ thụ thụ bất thân, sao anh cứ thích tùy tiện đụng chạm thế hả?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân? Chúng ta có chuyện gì chưa làm qua sao? Đến ngủ cũng đã ngủ cùng rồi còn nói gì đến thụ thụ bất thân?”
“Cái gì mà ngủ cùng chứ? Tôi ngủ với anh bao giờ? Ăn nói linh tinh.”
“Không có sao? Vậy lần trước ai uống say rồi kéo tôi lên giường…”
Mặc Kính Đình còn chưa nói hết câu, Diệp Lan Vy đã vội bước đến dùng tay chặn miệng anh lại.
“Anh nói lung tung gì thế? Anh nói như thế người khác nghe được nghỉ tôi với anh có gì với nhau thì sao? Làm sao còn có ai dám lấy tôi chứ!”
Mặc Kính Đình kéo tay cô xuống, ánh mắt nhu tình nhìn cô khẽ nói.
“Tôi lấy em.”
Diệp Lan Vy nghe câu nói của Mặc Kính Đình mà lòng dâng lên một cảm xúc lạ. Trái tim bé nhỏ bỗng đập rộn ràng như sắp nhảy khỏi lồng ngực vậy. Cô không thể nghe lầm một câu cực kỳ ngắn và đơn giản thế được.
Bàn tay Mặc Kính Đình vẫn nắm lấy tay cô, hắn cảm giác được tay cô có chút run. Cô ấy đang run sợ điều gì sao? Mặc Kính Đình còn chưa kịp nói gì đã nghe giọng nói quen thuộc từ đằng sau.
“Kính Đình! Là anh sao?”
Cả Diệp Lan Vy và Mặc Kính Đình đồng loạt xoay lại nhìn về hướng phát ra giọng nói. Một cô gái cao khoảng một mét sáu, dáng người rất chuẩn. Mái tóc màu đồng uốn nhẹ cùng làn da trắng sáng. Chiếc khẩu trang che đi một nửa gương mặt được cô ta từ từ gỡ xuống.
“Lạc Dao? Cô ấy là Lạc Dao?”
Diệp Lan Vy ngạc nhiên khi nhận ra người trước mặt cô là nữ ca sĩ nổi tiếng Lạc Dao mà cô luôn thần tượng. Mặc Kính Đình cũng nhận ra cô ta, bàn tay hắn bỗng xiếc chặt tay cô hơn đưa mắt nhìn về phía Lạc Dao đang bước đến gần.
“Kính Đình, đúng là anh rồi. Anh vẫn khỏe chứ?”
“Mạng tôi rất lớn không dễ chết thế đâu. Cảm ơn Lạc tiểu thư quan tâm.”
“Sao anh lại dùng thái độ xa cách đó để nói chuyện với em vậy? Dù gì chúng ta…”
“Giữa hai chúng ta đã không còn quan hệ gì. Lạc tiểu thư nên chú ý lời nói và thân phận của mình, kẻo người khác nhìn vào lại hiểu lầm thì không hay.”
“Anh vẫn còn giận em sao? Kính Đình, chẳng phải lúc đó em đã giải thích với anh rồi sao? Em …”
“Nếu Lạc tiểu thư đến đây để ôn chuyện cũ thì xin lỗi, tôi hiện tại không có hứng thú ôn chuyện cũ với cô. Nếu không có chuyện gì nữa tôi xin phép đi trước. Vũ Ninh, đưa tôi lên xe.”
Vũ Ninh nhận lệnh nhanh chóng bước đến đưa Mặc Kính Đình vào trong xe, Lạc Dao vẫn đứng đấy nhìn anh với ánh mắt đượm buồn. Nhìn thấy Lạc Dao như thế, Diệp Lan Vy cũng thấy có chút mủi lòng. Cô định bước đến an ủi Lạc Dao, nhưng mới bước được một bước đã nghe giọng nói lạnh lẽo của Mặc Kính Đình vọng ra.
“Còn không lên xe! Em định để tôi bế em lên sao?”
Nghe câu nói của Mặc Kính Đình, Lạc Dao khẽ nhíu mày nhìn về phía Lan Vy. Cô gái này là ai? Có quan hệ gì với Kính Đình? Sao anh ấy lại có vẻ để tâm đến cô ấy như vậy chứ?
Diệp Lan Vy thấy tâm trạng của Mặc Kính Đình không tốt cũng không dám làm trái lời. Cô nhanh chóng bước lên xe ngồi cạnh hắn, xe chậm rãi lăn bánh rồi lao đi. Lạc Dao vẫn đứng đấy đưa mắt nhìn theo bóng xe dần khuất. Trợ lý của cô ta nhanh chóng bước đến khuyên nhủ.
“Dao Dao đừng nhìn nữa. Người ta đã đi mất rồi.”
“Là em đã có lỗi với anh ấy.”
“Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa, chuyện đã qua lâu rồi. Tương lai của em đang hết sức tươi sáng, nếu em lại dây vào anh ta thì không hay cho danh tiếng của em đâu.”
“Danh tiếng? Cũng vì hai chữ này mà ngày đó em đã từ bỏ anh ấy khi anh ấy đang trong vực thẳm của cuộc đời. Liệu sự đánh đổi này của em có đáng không?”
“Sao lại không đáng? Em xem anh ta bây giờ cũng vẫn là một tên tàn phế, anh ta có thể lo lắng tốt cho tương lai và sự nghiệp của em sao? Thế gian vẫn còn rất nhiều người tốt mà. Về nghỉ sớm thôi, ngày mai lịch trình của em rất nhiều đấy!”
“Ừm.”
Diệp Lan Vy ngồi im trong xe, chóc chóc lại liếc mắt nhìn sang Mặc Kính Đình. Anh ấy vẫn một gương mặt lạnh băng khiến người khác nhìn vào cảm thấy rét buốt. Dường như tâm trạng của anh ấy không mấy tốt thì phải! Chẳng lẽ tình cũ còn vương nên khi gặp lại vết thương kia nhói đau sao? Anh ấy vẫn còn tình cảm với cô ấy sao?
Không biết vì sao khi nghĩ đến Mặc Kính Đình vẫn còn tình cảm với Lạc Dao, cô lại cảm thấy trong lòng có chút mất mát. Cô làm sao vậy chứ, người ta là tình cũ còn vương nên không thoải mái, còn cô không thoải mái chuyện gì đây. Mình cũng không thể hiểu nổi bản thân mình nữa rồi. Gió bên ngoài thổi nhẹ vào mặt tạo nên một cảm giác dễ chịu, Diệp Lan Vy nhắm mắt tận hưởng rồi chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Xe đổ trước sân biệt thự của Mặc Kính Đình. Hắn đưa mắt nhìn sang cô gái nhỏ đang ngủ rất say, đưa tay vuốt mấy loạn tóc vươn trên cánh mũi cao thẳng tắp của cô, bất giác hắn đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Vũ Ninh đứng bên ngoài xe không dám nhìn vào bên trong nhẹ giọng hỏi.
“Thiếu gia, có cần đánh thức Diệp tiểu thư không?”
“Không cần, cứ để cô ấy ngủ. Hôm nay cô ấy khá mệt rồi.”
Vũ Ninh đưa Mặc Kính Đình xuống xe, anh quay sang bế cô đặt lên người mình để Vũ Ninh đẩy xe vào. Vừa đến cửa phòng Lan Vy anh quay lại nhìn Vũ Ninh nói.
“Được rồi cậu về đi, tôi tự lo được.”
“Vâng thiếu gia.”
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Mặc Kính Đình đặt đôi chân dài miên man xuống khỏi xe lăn, bế cô đi đến bên giường nhẹ nhàng đặt xuống. Cẩn thận tháo giày rồi đắp chăn cho cô. Đưa bàn tay vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô anh thầm nói.
“Tôi sẽ không để em rời xa tôi đâu.”