Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 43: Chương 43: An ủi lặng thầm




Hắn cũng không quản sau lưng có địch nhân hay không, cánh tay vươn ra, cúi người ôm chặt lấy nàng.

Nàng bị ôm chặt đến không thở nổi, chỉ cảm nhận được hắn toàn thân run run, lồng ngực phập phồng.

Nếu hắn không nhìn thấy người nọ toàn thân xụi lơ như bùn đất, thảm trạng không giống hình người.

Nếu hắn không lật xem ‘huyệt Thiên Trì’ trước ngực người nọ cũng có vết sẫm giống vậy.

Nếu không nhìn thấy người nó nước mắt cuồn cuộn, không tiếng động khẩn cầu hắn giúp mình kết thúc tính mạng…

Lúc ấy là người khác.

Nhưng lúc này, vết đỏ sẫm như máu liền giống sứ giả câu hồn, xuất hiện trên ngực, trắng hồng tôn nhau, không thể vãn hồi.

Xương cốt đứt đoạn, vỡ vụn từng mảng.

Sống! Không! Bằng! Chết!

“Ngươi cẩn thận như vậy, chắc hẳn cũng thấy vệt đỏ trước ngực người nọ đi.”

“Độc dược chỉ tồn tại bên trong kinh mạch, chỉ cần không thúc dục dược tính, liền cho đám súc sinh kia ăn bao nhiêu thuốc cũng không thể nghiệm ra độc dược.”

“Hủ cốt đoạn cân hoàn khi phát tác không thuốc nào trị khỏi, quay cuồng đau đớn ba ngày, xương cốt toàn thân đều vỡ nát. Ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không nâng nổi một ngón tay, nói cũng không nói nổi.”

“Ngươi xem nàng như trân bảo, không tiếc hao tổn mấy năm công lực cũng muốn cứu tính mạng nàng. Không biết thời điểm nàng sống không được, chết không xong, ngươi muốn chiếu cố nàng cả đời, hay có thể hạ ngoan tâm tự tay tiễn nàng một đoạn?”

Lâm Nhất Tần chỉ cảm thấy hai cánh tay đang ôm nàng siết lại thật chặt, cơ hồ muốn đem xương sườn nàng bẻ gãy.

Đồng Nãi đem lòi nói tàn nhẫn ác độc nhất chậm rãi nói ra, tựa như thanh kiếm vô hình đâm thủng lục phủ ngũ tạng Vi Nhất Tiếu.

Lâm Nhất Tần biết bản thân trúng kịch độc cực kì quỷ dị, mệnh ở sáng tối, nhưng không tận mắt nhìn thấy thảm trạng của tiều phu kia, tuy trong lòng hoảng sợ, so với Vi Nhất Tiếu vẫn còn nhẹ nhiều lắm.

Tuy nàng muốn quay người ôm an ủi hắn, lại không cách nào nhúc nhích, chỉ cắn chặt răng, giữ chặt thanh âm trong cổ họng, chờ Vi Vi khôi phục trấn định.

Đồng Nãi ngừng, nhìn Vi Nhất Tiếu vẫn bất động, dữ dằn cười nói:

“Bất quá, chỉ cần không thúc giục dược tính, hẳn không khác gì người bình thường…”

“Ngươi muốn ta làm gì?”

Thanh âm cực kì âm trầm, cực kì khàn khàn bật ra, cắt đứt lời nói Đồng Nãi. Vi Nhất Tiếu chậm rãi ngẩng đầu lên, nới lỏng tay, chậm rãi cởi áo ngoài, chậm rãi mặc lên người Lâm Nhất Tần, thủy chung không nhìn Đồng Nãi lấy một lần.

Bọn họ hỏi thăm rất nhiều y quán vùng phụ cận Khấu Châu, đám đại phu không cách nào trị liệu nội thương hàn độc, lại đều nói cho họ biết Thánh Thủ Đồng Nãi Hồ Điệp cốc có thể trị.

Xưa nay đồng hành tướng kị, đám đại phu kia vì sao trăm miệng một lời để cử lão phu nhân lai lịch quỷ bí, lại không phải người cùng phố phường?

Đồng Nãi mười năm trước đột nhiên xuất hiện, chuyên trị liệu các loại bệnh lạ hiếm gặp, lại trước nay chỉ nhìn người trong võ lâm, người thường vô luận bệnh trạng ra sao cũng không được Thánh Thủ khám chữa, vì sao lại cam tâm tình nguyện trị liệu chứng bệnh cho Lâm Nhất Tần?

Ở rừng Thần Nông, một người đồng dạng có lai lịch không rõ Bách Trường Phi, biết được nguyên liệu điều phối cửu chuyển hùng xà hoàn lại nhiều lần ý đồ thám thích người kê đơn thuốc, phải chăng có quan hệ cùng Đồng Nãi?

Tiều phu trúng độc ngoài cốc, vì sao nghie được đại danh vị y đạo cao thâm lại hiện lên thần sắc hoảng sợ hãi hùng đến cực điểm?

Trực giác hắn đã sớm hoài nghi, nhưng bệnh cấp tính loạn chạy chữa, có tia sáng le lói liền không dễ dàng buông tha, dù cho đủ loại nghi ngờ cũng không suy tính cẩn thận, chỉ có cảm giác kì quái vẫn thủy chung luẩn quẩn trong lòng.

Lúc này Đồng Nãi xé rách mặt nạ ngụy trang, đủ loại kì quái đột nhiên nảy lên trong lòng Vi Nhất Tiếu, giống như bầu trời đem hiện lên một tia chớp chói lòa, soi rọi mọi đầm lầy âm mưu.

Vi Nhất Tiếu trước sau suy nghĩ rõ ràng, biết Đồng Nãi tất vì muốn hắn làm việc gì khó khăn, mới có thể hạ độc Tiểu Lâm uy hiếp, nhưng nồi lửa giận cơ hồ oanh tạc bùng nổ trong ngực, một câu cũng không muốn nói, mắt cũng không nguyện nhìn quái vật thể xác và tinh thần đều dị dạng.

Đồng Nãi thấy mục đích đã đạt được, mỉm cười nói:

“Ha ha, Vi thiếu hiệp quả nhiên thức thời. Nếu không phải xem ngươi võ công cao cường, lại không bỏ được người kia, lão hủ sao có thể dùng khí lực lớn như vậy luyện chế độc dược?”

“Ta muốn ngươi lấy đến một thứ, là nhẫn Thất Bảo.’

“Chỉ cần lấy được nhẫn, ta liền giải độc.”

“Không biết rõ ngọn nguồn, nhẫn cũng không dễ dàng tới tay. Hẳn ngươi cũng biết phái Tiêu Dao?”

“Nhẫn Thất Bảo kia vốn là tín vật truyền chưởng môn đời đời của phái Tiêu Dao.

Ta vốn là môn hạ phái Tiêu Dao tứ đại tông chi – Lôi Tông tông chủ, là tiền chưởng môn môn chủ tịch đại đệ tử. Bất luận dựa vào năng lực võ công hay thời gian nhập môn, vốn nhẫn chưởng môn nên truyền cho ta, mà tiện nhân kia…Sư phụ khí hẹp bất công, thủy chung không tín nhiệm ta, chỉ đưa ta bản bí kíp võ công, để ta tự tu luyện thành công rồi tiếp nhận môn phái.”

“Thần công ‘Bát hoang lục hợp duy độc tôn’ là Tiêu Dao sư tổ truyền xuống, độc nhất vô nhị, thậm chí có thể phản lão hoàn đồng, vĩnh trú thanh xuân, luận mười năm, thần công liền uy lực vô cùng. Ta lòng đầy vui mừng, chỉ nói tiện…sư phụ mới đưa bí kíp cho ta, ai ngờ…”

Hai mắt dị dạng đột nhiên trợn to, tầng tầng lớp lớp nếp nhăn không ngừng run rẩy, thoạt nhìn tâm thần cực kì kích động, thanh âm run run, nói tiếp:

“Ai ngờ tiện nhân kia lòng mang ác ý, sớm đã muốn hại ta. Phái Tiêu Dao truyền thừa hơn hai trăm năm, ‘Bát hoang lục hợp duy độc tôn’ đã sớm không hoàn chỉnh, càng luyện về sau càng không được như mong muốn, cuối cùng ở năm hai tư tuổi tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch nghịch chuyển, không chỉ võ công mất hết, bộ dạng ta cũng biến thành quái vật…”

Lâm Nhất Tần trong lòng không khỏi giật mình. Bà ta dáng người dị dạng, lưng còng, cánh tay chân cẳng đều tàn tật, thì ra vì luyện công mà tẩu hỏa nhập ma.

Không biết ‘Bát hoang lục hợp duy độc tôn’ nguyên lí gì, thế mà còn lợi hại hơn kĩ thuật hóa trang quái vật đặc hiệu của Hollywood.

Đồng Nãi nhìn Tiểu Lâm giật mình, cười lạnh nói:

“Ngươi biết ta bao nhiêu tuổi?”

Lâm Nhất Tần lắc đầu, thầm nghĩ lão bà ác độc không tám mươi thì ít nhất cũng bảy lăm.

Đồng Nãi nói:

“Ta năm nay chỉ có ba mươi lăm. Đồng Nãi a Đồng Nãi, bất quá tự giễu tuổi trẻ mà thôi. Nhìn xem bức tranh trong phòng đi, đây chính là bộ dạng trước khi tẩu hỏa nhập ma, chẳng phải so với ngươi mĩ mạo gấp trăm ngàn lần?”

Lâm Vi hai người nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, ít dám tin.

Trên vách phòng treo hai ba bức chân dung, bọn họ lần thứ hai tới đây liền nhìn qua. Trên bức tranh đều vẻ thiếu nữ tầm mười ba mười bốn tuổi mĩ mạo, dung nhan tú lệ, tư thái lả lướt, thiên sinh cực mĩ, chỉ là mặt mày mang nét cười, có chút thành thục yêu mị, thoạt nhìn giống nữ tử tầm hai mươi tuổi.

Lúc này nghe Đồng Nãi giải thích ‘Bát hoang lục hợp duy độc tôn’ kì dị, mới biết được thì ra trên đời còn có loại võ công thần kì này, không những có thể làm cho người ta phản lão hoàn đồng, luyện sai còn khiến người ta hóa thành quái vật dị dạng.

Đồng Nãi tựa hồ lại lâm vào hồi ức, thanh âm lại trở nên ôn nhu như vậy:

“Ta cùng sư phụ tuổi không khác xa, là sư phụ, cũng là tỷ tỷ, cảm tình hai bên trước ăn vô cùng tốt, cùng ăn cùng đồng hành, tuy hai mà một, vô cùng thân thiết, chưa bao giờ cố kị ánh mắt người khác…”

“Cũng không biết vì sao, đột nhiên lại hận ta như thế, ta cũng không tranh đoạt chức chưởng môn, nàng cư nhiên ngoan tuyệt, bỏ xuống tình nghĩa hơn mười năm thâm sâu, dùng biện pháp giảo hoạt ngoan độc hại ta. Ta chỉ hận không thể lột da, rút xương, khiến nàng ta sống không được, chết không xong. Chỉ tiếc võ công ta hoàn toàn biến mất, nàng ta lại chết sớm, cừu hận không bao giờ báo được.”

“Ta từ đây hận nhất nhìn thấy đám uyên ương tình thâm nghĩa trọng. Nếu ta không chiếm được, cũng đừng hòng nhìn thấy người khác chiếm được!”

(Ách, đọc đến đây có chút ngờ ngợ, nói đi nói lại một hồi, chẳng lẽ Đồng Nãi là thuộc dòng bách hợp sao, vì yêu sinh hận???!!, tác giả này cũng quá YY đi, hết couple Dương Tiêu-Cô Hồng Tử đến couple nì…- _ -!)

“Sư phụ trước khi chết đem chiếc nhẫn giấu đi, tứ tông Tiêu Dao đều không ai tìm thấy, ai cũng không phục, tranh đấu vẻn vẹn mười năm. Ta võ công mất hết, môn nhân không ai nghe hiệu lệnh, không thể không cải danh đổi họ, ở Hồ Điệp cốc ngủ đông mười năm. Ngay cả hai cái đồ đệ kia cũng không biết ta là môn nhân phái Tiều Dao.”

“Ta tung tin về Thánh Thủ, chỉ đợi tìm được cường nhân võ công cực cao, giúp ta cướp chiếc nhẫn. việc này hệ lụy phức tạp, thù hận sâu đậm, vất vả tìm rất nhiều người cũng chưa thể thành công. Thân thể ta càng ngày càng già yếu, chỉ biết cuộc đời này vô duyên, ai ngờ ba tháng trước nhìn thấy các ngươi, liền biết các ngươi là người ta muốn tìm.”

Vi Nhất Tiếu con ngươi đen lóe hàn quang, lạnh lùng nói:

“Thế thì như thế nào, ngươi cho rằng lấy được chiếc nhẫn kia, giải độc, ngươi còn giữ nổi tính mạng sao?”

Đồng Nãi hạ tay, tháo bao tay bạc ra, để lộ bàn tay trái. Lâm Nhất Tần “A” lớn, bị bàn tay khủng bố đên cực điểm dọa đến kêu thất thanh.

Bàn tay như bị lửa nướng qua, ngón tay trơ ra, đen xì, vặn vẹo, khô héo như cây chết, cơ thịt cùng gân cốt đều lộ ra ngoài, ngón tay vừa động, cơ bắp mạch máu liền thình thịch nảy lên, trông như vô số giòi bọ leo lên da thịt, không ngừng rung động.

Đồng Nãi thần sắc kích động cực hạn, gần như bệnh tâm thần tru lên nói:

“Biến thành quái vật xấu xí ghê tởm, ta đã vốn sớm không thiết sống trên đời, chỉ có chiếc nhẫn chưởng môn kia là vật chấp nhất, ngay cả không làm chưởng môn, chết cũng phải mang theo chiếc nhẫn kia mới thôi!”

Nói đoạn, ‘phập’ một tiếng, không chút do dự rút dao chặt đứt ba ngón tay trái, máu tươi chảy ra đầy bàn, tích tụ đầy mặt đất.

Lâm Nhất Tần bị trường hợp huyết tinh tự mình hại mình dọa đến run rẩy, nắm chặt tay áo Vi Nhất Tiếu, ánh mắt không cách nào rời khỏi ngón tay đứt rời đầm đìa máu kia.

Chỉ thấy Đồng Nãi phảng phất không cảm thấy đâu đớn, cũng không cầm máu, đưa đao để dưới chân Vi Nhất Tiếu, cuồng tiếu nói:

“Thân thể xấu xí ta sớm đã không cần, chỉ cần ngươi đem chiếc nhẫn đến đây, rạch mặt khoét mũi, lột da rút xương, muốn trói muốn giết đều tùy!”

Hai người từ nhà tranh đi ra, sắc trời dần trầm xuống, mây đen tụ tập dần đần, bên tai đã ẩn ẩn tiếng sấm rầu rĩ rung động, xem ra rất nhanh sẽ có mưa to.

Vi Nhất Tiếu không tiếng động, gắt gao nắm chặt cổ tay Lâm Nhất Tần lôi kéo nàng ra ngoài cốc. Từ lúc họ bắt đầu đi cùng nhau, Vi Nhất Tiếu luôn thong thả đi sau, lần này lại vội vàng mà đi, túm tay Tiểu Lâm mà chạy.

Lâm Nhất Tần không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy cổ tay bị Vi Nhất Tiếu nắm sắp gẫy, biết cảm xúc hắn hỗn loạn đến cực điểm, trong lúc vô thức mới hạ thủ không biết nặng nhẹ, tức thời nàng cũng không lên tiếng, tay chỉnh lại quần áo, vội đi theo hắn ra ngoài cốc.

Đợi ra đến ngoài Hồ Điệp cốc, trên trời mây đen đã tụ đầy, xung quanh hôn ám khó phân biệt. Không trung đột nhiên lóe lên tia chớp, tiếng nổ ầm ầm, tia sét từ mây đen lóe ra, chiếu sáng xung quanh trong nháy mắt.

Ngay tại ánh sáng chói lòa trong nháy mắt đó, Vi Nhất Tiếu nhìn thấy gò đất xa xa bên bụi cây ngoài cốc, là nơi chôn thân của tiều phu bị thử thuốc kia.

Trước mắt Vi Nhất Tiếu nhất thời hiện lên cảnh tứ chi xụi lơ, gò má vặn vẹo, thần sắc thống khổ.

“khi phát tác không thuốc nào trị khỏi, quay cuồng đau đớn ba ngày, xương cốt toàn thân đều vỡ nát…”

“Không biết thời điểm nàng sống không được, chết không xong, ngươi muốn

chiếu cố nàng cả đời, hay có thể hạ ngoan tâm tự tay tiễn nàng một đoạn?...”

“Nếu thật sự nàng rơi vào thảm trạng như vậy…”

“Liệu có thể hạ quyết tâm tự tay tiễn nàng…”

Khắp nơi tiếng sấm ầm ầm vang không dứt, Vi Nhất Tiếu lại như điếc, trong tại vọng lại đều là những lời nói ác độc kia của Đồng Nãi. Nỗ lực đi đến đây, rốt cục không chống đỡ nổi nữa, tứ chi vô lực, buông tay nàng, không tự chủ được ngã ngồi lên tảng đá ven đường, đầu cúi thấp chôn trên đầu gối.

Trên đất đã có vài mảnh ẩm ướt, có lẽ do mưa dần tí tách rơi.

Vi Vi, rốt cục cũng có lúc không chống đỡ được a…

Đừng cậy mạnh, đừng chuyện gì cũng đều một mình gánh vác, đừng tự bức bách chính bản thân mình…

Em đáp ứng đi cùng chàng, sẽ cùng chàng gánh vác…

Chậm rãi quỳ xuống, mở rộng vòng tay, đem hắn ôm vào ngực.

Từ cánh tay nàng truyền đến run run, là bi thương phẫn nộ bị đè nén phát ra tự đáy lòng hắn. Nàng thở dài, đem hắn ôm càng chặt.

…Thịch, thịch, thịch, thịch…

“Chàng nghe thấy sao, tim, còn đang đập.”

“Em vẫn còn sống, sống rất rất tốt.”

“Chỉ cần tìm được chiếc nhẫn đưa ra, liền không còn uy hiếp nữa.”

“Bà ta sẽ không dễ dàng xuống tay đâu.”

“Bất quá chỉ là tìm chiếc nhẫn bị giấu đi thôi mà. Trước đây chúng ta cũng ham thích tìm các loại tài bảo (tiền tài bảo vật) bị cất giấu đó thôi…Đây là sở trường đó nha, không có loại đồ gì làm khó được em đâu.”

“Cho dù là cơ quan cạm bẫy gì, với khinh công của chàng, thứ gì cũng là vô nghĩa thôi.”

“Em sẽ bình an, chắc chắn chúng ta sẽ không sao. Em đã nói muốn đi cùng chàng, liền nói được làm được.”

“…Chàng không tin em? Hay không tin chính bản thân mình?”

“Em chắc chắn sẽ giống bay giờ, sống thật tốt thật tốt, chắc chắn sẽ luôn ở bên chàng…”

…thịch, thịch, thịch, thịch…

Tiếng sấm ầm ầm vang không dứt, tiếng mưa càng lớn, nhưng cũng không vững vàng bằng tiếng trái tim đập bên tai, kiên cường như vậy, dùng sức đập, tỏa ra năng lượng cùng ấm áp vô tận…

Sau một lát, Vi Nhất Tiếu nhẹ giọng cười cười, thấp giọng nói:

“Hắc hắc, tìm bảo tàng là sở trường, sao lúc quật mộ nàng lại sợ thành như vậy?”

Lâm Tiểu Tiên khóe miệng không ngừng run rẩy, lòng thầm nghĩ tâm tình tốt lên bình tĩnh rồi liền bắt đầu độc miệng đúng không, nói ngược lại:

“Quật mộ cùng tìm bảo tàng không giống nhau a. Một việc là phá hư, một việc là kiếm tiền. Hơn nữa…”

“Có võ công không sợ mưa rơi…”

“Nhưng trước ngực lão tử vẫn đang ở trạng thái không che gì! Chàng tính toán muốn mượn tới lúc nào? !”

Vì thế con dơi nào đó hậu tri hậu giác cảm thấy xúc giác quả nhiên lớn lên không ít, cũng chợt hiểu ra trừ tiếng tim đập an ủi, bản thân cũng vô tình ‘bị’ 32C an ủi thêm…

Cái gọi là phúc họa cùng hưởng, họa là chỗ dựa của phúc

Trong tiếng sấm vang trời, Batman (người dơi) phun lửa oanh liệt xuất thế.

Đáng tiếc vẻ mặt kia hệt như bị sét đánh.

Vi Nhất Tiếu đem tấm áo choàng vô cùng không có trách nhiệm nghề nghiệp mà bọc chặt Lâm Tiểu Tiên lại, không khác gì trói gô phần tử phạm tội xâm hại thuần phong mĩ tục, tiếp theo không nói một lời, vác bạn học Tiểu Lâm đang bị trói thành một bó chạy vội về nơi để xe, nhét vào xe, dùng sức đóng cửa xe đến rầm.

Bạn tiên nào đó bị tống vào ghế sau, lăn qua lăn lại, lộn lên lộn xuống, lăn tới lăn lui, cánh tay thật vất vả mới thoát khỏi quần áo trói buộc.

“Rầm”, cửa xe mở.

Chỉ thấy bạn học Vi Nhất Tiếu đưa lưng về phía Wild Bỏa, đứng sững sờ trong mưa to gió lớn, dáng người ngạo nghễ cao ngất có loại khí độ độc lập khác thường.

Đáng tiếc…囧

“Hì hì, tự tay chàng xé…Chẳng lẽ không đẹp sao?”

Lâm Tiểu Tiên cười trộm đến tắt thở, vui vẻ kéo tay áo Vi Vi, không đến nháy mắt lại bị đẩy vào xe.

“Rầm”, cửa xe đóng.

“Rầm”, cửa xe lại mở.

Chỉ thấy bạn học Vi Nhất Tiếu vẫn tiếp tục đưa lưng về phía lợn rừng (Wild Boar), ngạo nghễ đứng thẳng trong mưa to gió lớn, tựa hồ đối điện với địch nhân võ công tuyệt đỉnh, lập tức liền giao thủ (đánh nhau)

Đáng tiếc hắn chỉ mặc trung y ướt đẫm, quần áo dính sát vào người

“Vi Vi…chàng cũng bị ướt rồi, thay quần áo đi…”

Chưa nói xong lại bị bao thành con nhộng nhét vào xe lại, cửa xe lại đóng.

Bạn diễn không phối hợp, nhiều lần cự tuyệt, một màn đêm mưa thay quần áo phần thẹn thùng mê hoặc xem ra không diễn nổi. Lâm Tiểu Tiên buồn bực cởi quần áo ướt đẫm, thay đồ sạch sẽ.

“Ba”, cửa xe lại mở.

“Em thay xong rồi…Chẳng lẽ chàng định ở ngoài hóng mưa sao?” Dù tuổi còn trẻ, dầm mưa nhiều cũng khó tránh sinh bệnh.

Bạn học Vi Nhất Tiếu do dự một hồi, cảm thấy nhiệt độ sôi trào trong máu đã bị mưa dập bớt, cuối cùng mở cửa trước cúi đầu tiến vào xe, ngồi trên ghế phó lái, cũng không quay đầu nhìn về ghế sau.

Tên ngoài hành tinh vô sỉ nào đó hai mắt tỏa sáng, lập tức ân cần nhoài người cầm khăn lau mặt cho hắn. Được rồi, mê hoặc không thành, liền tự tay tận mắt thay quần áo cũng coi như đền bù được chút ít ~.

Lâm Tiểu Tiên trong lòng hát vang: “Cởi cởi áo khoác (thì hiện tại hoàn thành – Present perfect tense) ~ cởi cởi áo (thì tương lai – Future tense) ~ cởi cởi hết ~~ (…)”, chỉ kém nhào lên đích thân hỗ trợ cởi.

Nàng chờ mong mòn mỏi, Vi Nhất Tiếu lau mặt sạch sẽ liền ngồi nhập định bất động như lão tăng.

Lâm Tiểu Tiên chờ nửa ngày cũng không thấy hắn có khuynh hướng cởi cởi, rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở:

“Vi Vi, không thay quần áo ướt sẽ cảm mạo~”

Nàng không hề hay biết ánh mắt sáng rực đã để lộ bản tính sắc lang (sói háo sắc).

Vi Nhất Tiếu khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy, nỗ lực duy trì giọng điệu bình tĩnh nói:

“…Sẽ không, võ công luyện nhiều năm như vậy cũng không phải luyện không.”

“Khụ… đừng chủ quan, nơi quê nhà ta có câu nói ‘chỉ có ngu ngốc mới chưa từng bị cảm mạo.”

(Câu này lần đầu tui nghe à nha >_<)

Vi Vi quay đầu nhìn, nhếch mày, ném ra ánh mắt khinh bỉ nói:

“Muốn nhìn người khác thay quần áo liền nói thẳng, ngay cả lấy cớ cùng thật ngu ngốc.”

“…”

‘Heo chết’ ra tay, cuối cùng hắn cũng phản ứng lại.

Lâm Tiểu Tiên tức giận đến muốn bốc hơi, đáng tiếc nàng đấu võ mồm vĩnh viễn không địch lại Vi Nhất Tiếu độc miệng, đấu võ thật thì nằm mơ cũng đừng nghĩ.

Nếu quyến rũ không thành, vẫn nên tác chiến theo đường vòng, giảng đạo lý cũng tốt:

“Nước mưa ngấm vào quần áo sẽ không sạch sẽ, không thể mặc tiếp! Cẩn thận ta đem chàng tống ra khỏi lợn rừng (wild boar).”

“Chậc chậc, thực nhẫn tâm nha, bóc lột xong rồi đuổi người đi.”

“Đương nhiên, lợn rừng là vật tư nhân sở hữu, thuộc chủ quyền lãnh thổ đó.”

“Là là, xin tiểu địa chủ thư thả vài canh giờ, đợi mưa tạnh lại đi khách điếm đi.”

“…Keo kiệt…Nói trái nói phải chính là không chịu thiệt…”

“Hì hì, danh sư xuất cao đồ, đều cùng học quản gia thôi~”

Hai người ăn ý đấu võ mồm tán gẫu, đều làm bộ như thất vọng phẫn nộ trong Hồ Điệp cốc chưa từng xảy ra.

Nhưng Lâm Nhất Tần thủy chung không chịu ở gần nơi biến thái đang sống, vì thế mặc kệ mưa gió lái xe đi thật xa, đi chừng thật lâu sâu, tùy tiện tìm một chỗ vô danh có núi có ao dừng lại nghỉ ngơi.

Đêm đã khuya, mưa tí tách rơi đều đều, trời âm u dễ khiến người ta buồn ngủ.

Đáng tiếc, không ai có thể bình yên đi vào giấc mộng, đều nằm cố định một chỗ lòng đầy tâm sự.

Lâm Nhất Tần nằm ở lều trại dựng sau xe, nhìn chằm chằm nóc xe trong bóng đêm, không biết qua bao lâu vẫn không buồn ngủ.

“Vi Vi…”

“Ừ?”

“…Có thể…”

“Gì?”

“Có thể…Lại đây nằm một lát…Em muốn nắm tay…”

“…”

Sau một lát yên tĩnh, cái bóng im hơi lặng tiếng từ bên tay lái bay qua, Lâm Nhất Tần xích vào trong, nhường nửa chỗ nằm, Vi Nhất Tiếu nhẹ nhàng nằm xuống, trong bóng đêm chuẩn xác nắm chặt tay.

“Em vốn không nghĩ…Nhưng nếu lúc đó…”

“…Yên tâm, đến lúc đó, sẽ không để nàng chịu khổ.”

“Cảm ơn…Còn có…Thực xin lỗi…”

“…Hối hận sao?”

“Không hối hận. Nếu giải độc được, chúng ta liền kết hôn đi…”

“Được…”

Ban đêm, mưa vẫn không ngừng.

Theo lời Đồng Nãi, tiền nhiệm chưởng môn phái Tiêu Dao qua đời ở tỉnh Chiết Giang phủ Tùng Giang (nay là Thượng Hải), trước khi mất từng nhắc đến nhẫn thất bảo trên bia đá. Tứ đại tông vì cướp đoạt bia đá đã khiến máu chảy thương vong thảm cảnh, đáng tiếc cướp được bia đá rồi mới phát hiện chẳng ai hiểu được ý nghĩa những lời ghi trên đó.

Vì thế tứ tông đem tấm bia đặt lại chỗ cũ, các phái cử người giám thị trông giữ, tới tháng sáu mỗi năm, môn nhân phái Tiêu Dao sẽ tổ chức Vạn Tiên đại hội, tụ tập tại phủ Tùng Giang, trên danh nghĩa thảo luận bí ẩn trên tấm bia đá, thực tế là thử xem tam tông kia có tiến triển gì mới không.

Lúc này vừa vặn tháng sáu, Lâm Vi hai người trự tiếp dùng ô tô chạy tới Tùng Giang phủ, định trà trộn vào Vạn Tiên đại hội tìm hiểu tung tích chiếc nhẫn.

Thượng Hải lúc này, tuy không thể dùng từ ‘làng chài nhỏ’ để hình dung, nhưng nhiều lắm là một trấn cảng nhỏ tương đối náo nhiệt, ngay cả thành quách còn chưa vững chãi.

Từng du ngoạn Trung Quốc siêu đô thị cực độ phồn hoa, nay lại đứng ở Thượng Hải 700 năm trước ngắm cảnh nông thôn, cũng coi như thật thú vị.

Khối bia đá kia bị dựng ở phía trên vách đá núi Mã Sơn, Lâm Vi hai người ngụy trang thành người qua đường tiến đến dò hỏi.

(Kỳ thực cũng không cần ngụy trang, vốn dĩ hai người chính thuộc bộ tộc người qua đường)

Bình thường Vi Nhất Tiếu giống u linh bay qua bay lại không tiếng động, nay lại đi đường, nói chuyện đều phát ra thanh âm.

Lâm Tiểu Tiên bị hắn dọa quá vài lần, bởi vậy liền phi thường kịp thời hỏi:

“Xung quanh có người nhìn?”

“Vì sao thấy vậy? Nhìn ra ai không thích hợp?”

“Không, cảm thấy chàng không thích hợp.”

“…”

“Giống như người không võ công vậy, không bay tới bay lui.”

“Ừ, không sai, xung quanh có người đang nhìn, bất quá đừng ngó lung tung.”

Lâm Tiểu Tiên quả nhiên làm bộ không có việc gì tiếp tục đi tới, nhưng khóe mắt dư quang nhịn không được đảo tới đảo lui một vòng lớn, nhìn đến khi ánh mắt run rẩy, vẫn không thấy manh mối gì, không khỏi kéo tay áo Vi Nhất Tiếu, nhỏ giọng hỏi:

“Đừng keo kiệt, nói cho em nghe là ai đi!’

“Không được, trên mặt nàng sẽ viết ‘cần chú ý hắn, có vấn đề’.”

“ = =+…”

Đợi khi hai người ra khỏi tầm mắt người giám thị, Vi Nhất Tiếu mới mang theo Tiểu Lâm vừa bay vừa nhảy đi sâu vào núi tìm tấm bia đá kia.

Mã Sơn là một ngọn đồi thấp, cao không quá 100 thước, tất nhiên chẳng phải núi sâu gì, đi không hết thời gian một nén hương hai người đã đến vách núi thấp, nhìn tấm bia đá hình chữ nhật kia.

Lúc này bia dựng thẳng, khối đá trên viết hai chữ to

Lâm Tiểu Tiên nhẹ nhàng thì thầm:

“Hạc khống…”

Vi Nhất Tiếu mắt lé, khinh bỉ nói:

“Chỉ biết Phương cô nương đã dạy nàng biết chữ, không nghĩ tới nay cả trình tự đọc cũng không nhớ rõ, hai chữ này cũng đọc ngược.”

Lâm Tiểu Tiên mạc danh kì diệu (không hiểu làm sao), nàng biết bảng chữ mẫu đều dựng đứng, tất nhiên khi đọc lần lượt từ trên xuống dưới, tấm bia đá này lại dựng ngang…đột nhiên hiểu ra, tay nắm chặt thành quyền chưởng.

Cổ nhân đọc từ phải sang trái, Lâm Nhất Tần đã sớm theo thói quen thời hiện đại viết từ trái sang phải, dù luyện tập cũng chỉ mới luyện hàng dọc, khi gặp hai chữ không liên quan đến nhau, tự nhiên theo bản năng đọc lên theo thói quen, lúc này bị Vi Nhất Tiếu cười nhạo thất học thật là so với Đậu Nga còn oan hơn.

“Heo nhỏ, rốt cục cũng nhớ ra rồi a, ai ai, may mắn nơi này chỉ có hai ta, cũng không khiến người ngoài cười nhạo đi~”

Lâm Tiểu Tiên thẹn quá hóa giận, hung tợn nói:

“Đến lúc đó chàng liền phụ trách diệt khẩu là tốt rồi, tên nào biết được nửa điều, liền đánh chết phơi thây ngoài đường!”

Hai người đấu qua đấu lại vài câu, lại nhìn tấm bia đá kia, ngẫm nghĩ mãi cũng không nghĩ ra ‘Khống hạc’ nghĩa là gì, khi cẩn thận nhìn sát vào, chỉ thấy hai chữ to được khắc ngay ngắn, phong cách viết mềm mại, nét chuyển không chút góc cạnh, cũng không giống loại chữ thảo trên thư pháp. Mà đá khắc chữ đã sớm bị gió mưa làm mòn, nhìn không rõ các chữ khác, toàn thể bố cục đậm nét cổ kính.

Lâm Nhất Tần nói:

“Em cảm thấy, tấm bia này nhìn thế nào cũng không giống mới được khắc cách đây 20 năm.”

“Ừ, nhìn toàn thể, đại khái là hai trăm năm.”

“Chẳng phải Đồng Nãi sư phụ mười năm trước mới lưu lại sao? Chẳng lẽ tấm bia cổ này vừa vặn ám chỉ nơi cất giấu?”

Vi Nhất Tiếu lắc đầu, hai ngươi xem xét bia đá cẩn thận vài lần, phát hiện bên phải phía dưới có chút gồ ghề, trải qua trăm năm mưa gió, đã sớm không nhìn rõ khắc cái gì.

Lâm Nhất Tần bày ra một tờ giấy Tuyên Thành đã chuẩn bị tốt, trải lên phần bia, nhẹ nhàng dùng thủ thuật chà chà đều tay lên đá gra-phit, cầm trong tay nỗ lực phân biệt:

“Hình như…Là chữ ‘Tiêu’.’

“Phải không? Nét bút quá ít.”

“Có phải người khắc bia lưu lại tên? Không biết người phái Tiêu Dao có phát hiện ra không?”

“Bọn họ đều nghiên cứu mười năm, khẳng định từng chi tiết đều xem qua.”

“Nghĩ cũng biết, nhìn đá vụn xung quanh bia, thấy là biết tấm bia này bị lấy xuống kiểm tra nhiều lần rồi.”

Hai người tuy cũng muốn đem bia lấy xuống cẩn thận nghiên cứu, nhưng Vạn Tiên đại hội sắp tới, không thể khiến người phái Tiêu Dao hoài nghi, vì thế chỉ có thể từ bỏ, đành phác họa đôi nét về nghiên cứu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.