Vi Nhất Tiếu muốn mang nàng đi xem đèn lồng, cũng không tưởng được tự đây trong lòng mình lại lưu lại ấn kí suốt đời không quên nổi…
---
Lâm Nhất Tần ôm cột Kim Sơn khóc không thành tiếng, thành công đem Vi Nhất Tiếu hù dọa, luống cuống tay chân ôm nàng an ủi, trong lòng dâng lên nỗi bất an.
Cảnh sắc vì sao dẫn đến thương tâm? Chẳng lẽ trước kia cũng từng có người mang nàng đi xem đèn, chẳng lẽ…
“Thế nào? Còn thích khóc?”
Đừng hói…
Vùi đầu lên vai hắn, rầu rĩ đáp: “Nhớ ba ba, nhớ mẹ, nhớ nhà…”
“Nhà…” Đừng hỏi tiếp nữa…
Vi Nhất Tiếu trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, không biết vì sao, không muốn nghe được đáp án nào đó…
“Rất giống…Từ trên nhà nhìn xuống…tuy rằng cao hơn đây rất nhiều…nhưng rất giống…” Từ tầng 38 ban đêm nhìn ra ngoài cửa sổ cũng đèn đuốc mờ mờ, không thấy rõ dáng người đi lại. Dù biết không phải người nơi ấy, không phải đèn đuốc ấy, vẫn không khống chế được mà thương tâm.
Dạng người vô tâm cũng sẽ nhớ nhà mà khóc sao? A, có vài thứ, quả nhiên nếu không vì xuyên qua, không vì thời gian chảy trôi mới không hiểu hết lòng mình, có những tình cảm không thể nào xóa nhòa.
Tim Vi Nhất Tiếu bỗng nhiên đập nhanh, trong đầu nhất thời hiện lên đủ loại chuyện hắn không muốn nghĩ đến. Từ đầu nàng đã tự xưng là tiên nhân, lại bộ dáng không khác người thường, mới khiến hắn cho rằng nàng đến từ quốc gia hải ngoại kì dị.
Nhưng thời gian chậm rãi trôi đi, nhiều chuyện không thể giải thích ngày càng nhiều, pháp bảo hiếm có, biết trước, kì ngôn dị ngữ,…nhà nơi rất cao, có quốc gia nào có thể xây được lầu cao hơn Hoàng Hạc Lâu nơi đây?
Chẳng lẽ…là Cửu Tiêu…(chín tầng trời cao)
Cái gì cũng không dám hỏi lại, cũng không muốn hỏi lại.
Hai người im lặng hồi lâu, chờ Lâm Nhất Tần khôi phục tâm tình, ngẩng đầu đối Vi Vi áy náy cười nói:
“Ngượng ngùng, kỳ thật rất vui vẻ, sớm đã biết buổi tối có chợ đêm nên buổi chiều mới không gọi em dậy đi?”
“Không phải, ta chỉ muốn nhìn xem có heo nào có thể ngủ đến chết không.”
“ = =++ thật phá hư không khí…Thời điểm này hẳn nên nói ‘ta không nỡ đánh thức’ mới đúng đi!”
“Sẽ đồng ý kết hôn?”
“Không có cửa đâu!”
“Cửa sổ thì sao?
“Không có cửa đâu! Không cửa sổ! Không ống khói! Cái gì! Đều! Không! Có! ! ! ! !”
Ân…Xem ra nói thêm lúc chọc cười, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng không dùng được.
Vi Nhất Tiếu trong lòng tổng kết kinh nghiệm, đem ‘ba mươi sáu kế cầu hôn’ loại đi hai điều.
Lâm lão bản không nghĩ lại nhìn cảnh sắc thương tâm, Vi Vi đi cùng tự nhiên cũng biết thức thời, mang nàng rời Hoàng Hạc lâu.
“Quay về khách sạn sao?”
“Không cần, muốn dạo chợ đêm.”
Chợ đêm, lần đầu xuất hiện vào thời Tùy Đường, sau đến Nam Tống trở đi càng ngày càng thịnh vượng. Thời Đường, chợ đêm chỉ xuất hiện ở ít nơi, chủ yếu là khu buôn bán phồn thịnh, hơn nữa chỉ giới hạn cho quan lại tai to mặt lớn cùng chốn vui chơi thanh sắc. Đời thời Tống mới thật sự gọi là chợ đêm cho thị dân, không kể chiều sâu hay chiều rộng, thời trước đều không sánh nổi.
Hán Dương phủ cách trung tâm chính trị đại đô hơi xa, thành thị phương bắc lại ít bị quản chế, hơn nữa nơi đây giao thông bến cảng trọng yếu, thuộc loại ‘Mười dặm cột buồm như phố thị, vạn nhà đèn đuốc sáng trắng đêm” thì chợ đêm càng thêm phổ biến, chợ đêm nối tiếp chợ sáng, suốt ngày suốt đêm, một năm bốn mùa.
Chợ đêm có quần áo quạt trướng, hoa cỏ cây cảnh, cá heo bò gà, cao mứt hoa quả,…thật sự cái gì cần đều có. Lần theo phẩm bài phong vị ăn vật mà đến, có Hiếu Nhân phường bán bánh nướng, Tần An phường bán bánh trôi nước thập cẩm, Thị Tây phường bán bánh bao, Thái Bình phường bán kẹo mứt, trên đường tùy ý có thể thấy hạt dẻ hạt điều hồ lô kẹo dẻo nhiều vô số kể.
Còn có cả trà lâu diễn tạp kích, mời khách xem người diễn, hát dân ca, diễn rối, tú tài bán quạt chữ, thầy bói gieo quẻ, dân tình vô lo vô nghĩ bước chậm rãi có, tranh cãi ầm ĩ có, chơi đùa, hưởng lạc, không mua cũng không bị cản xem hàng.
Con đường dành cho người đi bộ dài mấy lí ánh nến rọi sáng như ban ngày, ngay cả con muỗi đều bị đèn lóa mắt, tuyệt tích nơi chợ đêm.
Lâm Tiểu Tiên tay trái cầm nắm gạo nếp, tay phải cầm xâu kẹo hồ lô, vừa đi vừa ăn, vừa ăn vừa xem, vừa nghe ‘đơn đao hội’, lại nhìn chọi gà, chơi vui quên trời đất. Vi Vi thấy nàng quên nỗi nhớ nhà, tự nhiên cũng cao hứng, mang theo túi sách đồ ăn vặt đi sát bên nàng, tránh cho nàng bị đám người chen vai sát cánh đụng đến.
Đi một đoạn lại thấy một nhóm người vây quanh cái quán nhỏ, phát ra từng âm thanh cảm thấn trợ uy, Lâm Tiểu Tiên chen vào đám người, thấy một lão ông đầu bạc bán kẹo, trên vai lại khoác đủ dạng bia ngắm to nhỏ, viết đủ loại chữ số thưởng, thì ra là mua tên ngắm bia, căn cứ thành tích tặng quà kẹo. Kỳ thực chút kẹo này cũng không đáng mấy đồng, mọi người chơi vui vẻ là chính a.
“Lão trượng, ta muốn mười cây tên!”
Thật vất vả mới có thứ để chơi, bạn học Tiểu Lâm tự nhiên muốn tìm náo nhiệt.
Lão ông cười tủm tỉm, đưa hơn mười tên nhỏ cho nàng, cao giọng nói:
“Xin các vị hãy xem vị cô nương này ra tay~~~~”
Quần chúng vây xem liền vỗ tay trợ uy, cũng có người cười nói xôn xao
Bạn học Tiểu Lâm lắp tên vào cung, ước lượng tư thế anh hùng xạ điêu, cung đặt lên vai, ‘piu’ một tiếng, thẳng tắp bắn tên ra, sượt qua bia ngắm rơi thẳng xuống đất, kém chút nữa liền xuyên qua người qua đường. Tên thứ hai bắn ra trực tiếp như tàu Thần Châu 6 bay thẳng lên trời cao, chớp mắt liền rơi ngay tại chỗ.
Tiếng cười vang làm Lâm Tiểu Tiên mất hết mặt mũi, oán giận nói:
“Ở nhà ta giờ dùng cung tên bơm hơi thành tích tốt hơn nhiều, mấy cái dùng dùng không quen chút nào!”
Quay đầu đem tên thừa lại cùng cung đưa cho Vi Nhất Tiếu, mắt nhìn như trộm, cười nói:
“Xem tài năng của Vi thiếu hiệp một chút đi~”
Vi Vi cười nhận tên, cũng không lấy cung, trực tiếp dùng tư thế phi tiêu ngắm
bắn vào bia, chỉ nghe ‘đang đang’ vài tiếng, bảy mũi tên cắm thành vòng tròn đều, một tên cuối cùng cắm ngay hồng tâm, tám tên cắm sâu vào bia, chỉ có hai tên đầu kia ‘lưu lạc’ nơi mặt đất.
“Hay! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! “
Tiếng trầm trồ thán phục khen ngợi thấu tận trời xanh, tuy rằng chỉ có một mũi tên trúng hồng tâm, nhưng ai cũng nhìn ra đây là Vi Nhất Tiếu cố ý. Lâm Tiểu Tiên hoan hô không ngớt, nhảy lên nhảy xuống vỗ tay không ngừng.
Lão ông đầu bạc ánh mắt kinh hỉ, tiến lên đem bia ngắm cất xuống:
“Lão nhân trong này buôn bán đã vài chục năm, tấm bia này thật hiếm lạ, đáng cất giữ, đáng cất giữ!”
Vị khách quen bên cạnh thét to nói:
“Nay không bán, lão nhân liền đem những tấm trước kia cất giữ ra cho mọi người nhìn xem đi!”
Lão ông cười nói:
“Được! Được! Vừa vặn mang theo, để mọi người đại khai nhãn giới đi!’
Tức thời từ xe gỗ dè dặt cẩn trọng mai ra một tấm bia cũ.
Vi Nhất Tiếu âm thầm kinh ngạc, bia ngắm cũng có tám tên, bốn tên vây quanh hồng tâm, bốn tên ở bốn góc phân biệt, mỗi tên đều thẳng đứng, không có chút nghiêng lệch, độ chính xác khéo đến mức khiến người ta rợn người, khẳng định là bút tích của vị đại cao thủ ám khí.
Lão ông nói:
“Năm năm trước cũng có vị mang theo nương tử đến chơi, nương tử hắn công phu cũng cao, hai tên đều trúng, cảm thấy nhàm chán, đem tám tên còn lại đưa cho trượng phu. Vị kia nâng tay để lại cho lão đầu thứ tốt này.”
Vi Nhất Tiếu hỏi:
“Kia có lưu lại danh tính?”
Lão trượng lắc đầu nói:
“Không có, hắn chỉ bảo bản thân họ Dương.”
Hai người ra khỏi quán, đoán thân phận vị cao thủ ám khí họ Dương, lại đi dạo trên đường một lát.
Lâm Tiểu Tiên cảm thấy khát nước, liền nghe được:
“Lãn Vân Oa, khách tới đãi thế nào? Lãn Vân Oa cùng tình lang…biết rõ thế mà…”
Âm thanh già nua uyển chuyển truyền đến, theo sau là từng trận cười vang, thì ra là bà bà bán trà xướng dân ca mời khách.
Mặt đầy nếp nhăn, trên đầu lại búi thêm ba đóa hoa tươi, khuôn mặt già nua lại muốn giả trang trẻ trung, giương mày múa mắt, chọc người cười không ngừng, giọng hát làn điệu bài bản, đan xen hợp lí, hoàn toàn xứng danh nghệ thuật biểu diễn:
“Tưởng rằng nhân sinh đắc độ sao? Quý so thiếu một ít, phú so thiếu một ít. Cười ha ha, cười hề hề…”
Lâm Nhất Tần không muốn cắt ngang, đợi đến khi hát xong một đoạn mới hỏi mua đồ uống.
(Editor: đừng hỏi bài hát gì, với dân ca Tung Của, Kitty hổng hiểu lắm đâu! %>_<%, ai biết xin chỉ giáo)
“Cô nương muốn mua gì? Nước ô mai, trà lạnh giải khát, nước thảo dược, rượu nếp than, bánh trôi, hoặc kê thủy, ăn ngon lắm.”
“Rượu nếp than là cái gì?”
“Rượu nếp than là rượu gạo ngọt, bổ khí dưỡng huyết, là thứ dưỡng nhan tốt nhất ~”
Tiểu Lâm hưng phấn thầm nghĩ: thì ra là rượu nhưỡng.
Rượu nhưỡng so với sữa đu đủ là thánh phẩm nâng ngực, thuộc loại đồ ăn vặt phía nam. Là người phương Bắc, Tiểu Lâm tương đối thích uống hai thứ này.
Đáng tiếc đủ đủ từ khi đến nơi này tới giờ vẫn chưa gặp, lúc này gặp được rượu nhưỡng sao có thể buông tha?
Kỳ thực lấy Tiểu Lâm 32C thực lực hùng hậu thật sự không cần cường thịnh thêm, đáng tiếc càng xinh đẹp thì càng yêu trang điểm, càng yểu điệu càng thích giảm béo. Loại suy luận này có thể đặt tên là ‘có ý thức giữ gìn tiền vốn của bản thân.’
Tức thời nàng gọi hai ly rượu nhưỡng nấu trứng cùng bát trà lạnh, lôi kéo Vi Vi ngồi xuống nghỉ tạm.
Vi Vi nhìn Tiểu Lâm tham lam nước miếng ào ào đem hai ly rượu nhưỡng ôm hết vào mình, cười hì hì oán giận nói:
“Lão bản, đãi ngộ thế nào không giống~”
Lâm Tiểu Tiên trừng mắt lạnh nói với ‘con dơi’:
“Lão bản đãi ngộ đương nhiên không giống công nhân rồi, hơn nữa chàng ăn có ích lợi gì?”
“Như vậy nàng ăn có ích lợi gì?”
“Cái…bởi vì nên vậy, đây là đạo lí khoa học! Ngoan ngoãn uống trà lạnh đi thôi!”
Meo meo, nói cho chàng biết, để bản chất sói lộ ra khảo sát thêm lần nữa à, làm sao có thể…
ức hiếp bóc lột nhân công, Lâm lão bản uống rượu nhưỡng cảm thấy mĩ mãn vô cùng, lau miệng chạy lấy người.
Rượu nhưỡng cũng không khác cơm rượu mấy, lên men không lâu lắm, độ rượu vô cùng thấp, uống nhiều cũng không vấn đề gì.
Bất quá…Quán trà trước nay đều coi trọng chất lượng, chiết xuất lên men ủ rượu lâu ngày. Vì thế Lâm Tiểu Tiên tửu lượng trước nay cực kém đi đường bắt đầu nghiêng ngả quanh co…
“Thế nào, say?”
Vi Nhất Tiếu xem nàng sắc mắt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng bay bay, không khỏi cười thầm nàng tửu lượng thật kém, ngay cả uống đồ uống cũng có thể uống say.
“Cái gì đâu! Lão tử làm sao có thể say!”
Ân, lời kịch kinh điển, quả thật say rồi.
“Về thôi, cũng đã khuya rồi.” Đối phó với tửu quỷ, chỉ có thể ôn nhu khuyên bảo chậm rãi lừa.
“Không trở về…Nhiều người, nóng quá…”
Bạn học Tiểu Lâm đã bắt đầu quên Vi thị hành vi quy phạm, đưa tay kéo cổ áo ra cho bớt nóng. Vi Nhất Tiếu nhanh ra tay ngăn cản, chỉnh trang đoan chính, lôi nàng ra bờ sông hóng gió.
Lúc này bờ sông đèn đuốc sáng trưng, tàu thuyền neo đậu rất nhiều, thuyền hoa giăng hồng kết xanh, oanh oanh yến yến, nhạc đàn giao hưởng vô cùng náo nhiệt.
Vi Nhất Tiếu đặt nàng bên bờ, đi bên cạnh mua nước ô mai giải rượu, chờ quay đầu nhìn quanh, kết quả thấy Lâm Tiểu Tiên tay chân đang bò lên lan can, chỉ xíu nữa sẽ lật mình lăn vào sông.
Vi Vi nhất thời kinh hãi, đầu đầy mồ hôi lạnh, bay nhanh trở về ôm lấy nàng, kéo nàng xuống.
“Bảo ngoan ngoãn chờ, nàng muốn rơi xuống sông cho rùa ăn sao?”
Lâm Tiểu Tiên hắc hắc cười, không để ý lời hắn trách cứ, xoay người nhào lên lan can, hướng tới thuyền hoa thả neo bên sông vẫy tay hô:
“Lại đây ~ lại đây ~ hát cho gia nghe một bài nào ~”
Xem ra người này không chỉ tửu lượng không tốt, rượu vào còn biến tính phi thường đáng khinh…
Trong thuyền hoa vài khách làng chơi đã cười nghiêng ngả, tiếng còi ồn ào, vẫy tay theo.
Vi Nhất Tiếu toát mồ hôi lạnh, nhanh đem nàng xốc dậy, lôi đi nơi khác. Đi chưa được mấy bước, liền cảm thấy Lâm Tiểu Tiên nâng tây, cánh tay ôn nhu mềm mại vươn đến.
Lâm Nhất Tần sóng mắt lưu chuyển, ngón tay nâng cầm Vi Vi, ra dáng hoa hoa công tử (playboy) đùa giỡn nói:
“Tiểu mĩ nhân ~ cười cho đại gia xem cái nào~~”
Vi Nhất Tiếu trên mặt lúc xanh lúc hồng, sặc sỡ biết bao, không nói gì dùng tay nhẹ nhàng đẩy ra.
Lâm Tiểu Tiên thấy Vi Nhất Tiếu không để ý, nói tiếp:
“Kia…Đại gia cười cho ngươi xem ~~~ hắc hắc hắc hắc hắc hắc ~~~~”
Vi mĩ nhân bên cạnh rốt cục nghe lời cười, khóe mắt khóe miệng run rẩy.
Lâm Tiểu Tiên xoay mặt đi, tay nhỏ bé xua xua, nghiêm túc nói:
“Cười đến khó xem, tha xuống thưởng cho các huynh đệ ~~~”
“…”
Lâm Tiểu Tiên nhìn Vi Vi mặt đều nhăn, nói tiếp:
“Thôi, lại cho một cơ hội ~hát một khúc cho đại gia nghe…~~”
“Ân…”
Vì thế xuyên qua ngũ đại nguyên tố (5 yếu tố quan trọng lúc xuyên không), tiết mục ca hát oanh trời tạc đất rốt cục hoa hoa lệ lệ khai màn.
“Đi! Đại gia bán thân không bán nghệ!!!”
Lâm Tiểu Tiên đương trường quang vinh tuyên bố quy tắc nghề nghiệp vô sỉ…
Tiếp theo lại thất tha thất thểu dính lấy Vi Vi, giở trò nói:
“Bán mình hay làm trò, tiểu mĩ nhân tự chọn đi~~~”
Vi Nhất Tiếu nhất thời hai lỗ tai đều hồng cháy, nhanh nhanh gỡ ra hai móng vuốt sói không thành thật, nắm chặt không dám buông, nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói:
“Chuyện này nhớ kĩ…Được, Hát.”
Vi Nhất Tiếu tuy rằng đồng ý, nhưng đủ loại xấu hổ thực không dễ bình ổn, lấy tay che mặt, cúi đầu trâm tư một lát, chẩm rãi áp chế màu sắc trên mặt, thanh âm phiền muộn thê thảm vang lên:
“Kích cổ kỳ thang, Dũng dược dụng binh.
Thổ quốc thành Tào, Ngã độc nam hành.
(Tiếng trống đánh thùng thùng vang dậy.Đứng lên binh khí hãy cầm mau,
Đắp thành xây cất ấp Tào, Riêng ta chinh chiến đi vào miền Nam.)
Tùng Tôn Tử Trọng. Bình Trần dữ Tống.
Bất ngã dĩ quy Ưu tâm hữu sung.
(Theo Tử Trọng đại binh hùng dũng, Đã hợp cùng Trần Tống giao hoà.
Trở về e chẳng cùng ta, Đau sầu rười rượi xót xa nỗi lòng.)
Viên cư viên xử, Viên táng kỳ mã.
Vu dĩ cầu chi, Vu lâm chi hạ.
(Tại nơi ấy mà dừng ở lại. Chiến mã cùng nơi ấy mà mất đi.
Kiếm tìm mà đến mấy khi, Ở trong rừng núi thì tìm được ngay.)
Tử sinh khiết thoát, Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão.
(Lúc tử sinh hay khi cách biệt, Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.
Cầm tay nàng hẹn mấy lời: "Sống bên nhau mãi đến hồi già nua")
Hu ta khoát hề! Bất ngã hoạt hề!
Hu ta tuân hề! Bất ngã thân hề!
(Ôi lời hẹn trước khi xa cách, Đành phụ nàng ta thác từ đây!
Đáng tin lời hẹn bấy nay, Không thi hành được mảy may với nàng.)”
Đây là một chuyện tình yêu xưa thâm trầm mà vô vọng.
Sống hay chết, ly hay biệt, không hy vọng xa vời có nhau, chỉ hèn mọn vui sướng đã từng quen biết, cũng tốt hơn chưa từng.
‘Kích cổ’ (Đánh trống) bi thương ngập trần trong Kinh Thi. Gió Vệ Quốc, ngàn năm không ngừng thổi, thổi hồng ánh mắt người xưa…
Đáng tiếc là vậy.
Quả nhiên cổ kim thật sự khác biệt quá lớn. Cổ nhân không thể lí giải được những ca khúc ồn ào bùm chát được yêu thích, người hiện đại cũng không tất nghe hiểu được những lời lẽ ưu sầu hoài niệm của người xưa…
Vi Nhất Tiếu trên đầu nổi gân xanh, thật sự muốn đem cái người không hề có văn hóa tu dưỡng lay tỉnh. Bất quá bản thân cũng không phải không biết trình độ hữu hạn của nàng. Năm trước Phương cô nương dùng hết tháng trời mới cứu thoát ai đó thoát ly khỏi phạm trù thất học. Ngâm Kinh Thi với dạng người như thế, mình đúng là đàn gảy tai trâu a…
Không làm sao được nữa, Vi Nhất Tiếu liền cõng Tiểu Lâm bất tỉnh nhân sự chậm rãi trở về khách sạn, trong lòng thầm thế sớm muộn gì cũng trả thù…