Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 41: Chương 41: Lại một người cuồng kết hôn




Lâm Nhất Tần bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng

Vi Nhất Tiếu bóng ma tâm lý càng thêm nghiêm trọng

Một tiểu bạch máy móc không chịu dụ hoặc

Một tên căn bản đi nhầm đường quỷ súc thành trung khuyển.

Tác giả bi ai tuyên bố: lần H này hai người đều thất bại, phải trùng tu ‘H – lữ trình thần bí phần nhập môn’ môn học bắt buộc.

Sáng ngày đầu tiên là tươi đẹp nhất.

Đương nhiên là đêm thành công đầu tiên.

Chịu thất bại, có người uống nước ừng ực, lại không nói gì, không khí ngưng trọng đến cực điểm.

Vi Nhất Tiếu trong đầu loạn như ma, rối rắm buồn bực kiêm hối hận ngượng ngùng. Lúc này tình nguyện bị đoàn cao thủ tuyệt đỉnh vây đánh cùng đuổi giết ngàn dặm cũng không nghĩ đối mặt với cảnh tượng xấu hổ này.

Bất quá dũng sĩ chân chính phải có gan đối mặt với nhân sinh thảm đạm!

Vi Nhất Tiếu buông chén, hít một hơi, cắn chặt răng, chân khí tụ đan điền, nhớ lại tâm pháp núi băng không đổi sắc, dùng toàn bộ dũng khí cho buổi sáng, nỗ lực lấy giọng điệu bình tĩnh hỏi:

“…Có đói bụng không?”

“…”

Lâm Nhất Tần nhìn không nói gì, nên nói cái gì được đây? Nhăn mày nũng nịu ‘Thật xấu~” khóc kể (nôn…), hiện thực giờ nên phát hỏa làm giận dỗi, dù sao đến lần thứ hai liền thê thảm rồi, người bị thương cả về thể xác lẫn tinh thần hoàn toàn có tư cách phát tiết đi?

Tuy rằng chính nàng không lo nghĩ đến thực lực mà chủ động quyến rũ, nhưng Vi Vi cũng thực quá ngoan (ngoan: độc ác) đi! Nơi nào ngay lần thứ 2 đã chơi SM? Bả vai trật khớp còn chưa phục hồi như cũ đã bị treo lên đầu giường, dù có được chiếu cố mấy, chút thương tổn này cũng không đủ sức, cũng quá đường đột rồi…

Lâm Nhất Tần làm n giấc mộng kiểu như hiện trường tai nạn xe cộ, nhảy lầu, xe lửa cán, phần tử khủng bố tập kích. Trong mộng Vi Nhất Tiếu tuy đứng ngay bên cạnh, nhưng chỉ đứng đó cười hì hì không đến cứu, làm hại nàng mỗi lần đều lưu lạc thành người bị hại thê thảm. Bạn học Tiểu Lâm tuy biết là mơ, vẫn không khỏi hận đến ngứa răng, chỉ chờ tỉnh lại lập tức cắn chết người nào đó cho hả giận.

Lâm Nhất Tần ngủ đến tận khi trời tối mới tỉnh lại, mở to mắt xem, dưới ánh đèn dầu hôn ám, Vi Nhất Tiếu bóng dáng đơn bạc vẫn nghiêng người ngồi bên giường, ngay cả tư thế cũng chưa đổi. Ân…Coi như cũng biết nghe lời…

“Cảm thấy thế nào?”

“Có chút choáng váng, có lẽ do ngủ nhiều lắm…”

“Phát sốt, ăn chút gì đi rồi gọi đại phu.” Vi Nhất Tiếu đứng dậy, đi bưng lên bát cháo đã nguội từ chiều.

“Để sau…Muốn xấu hổ đến chết mới cam tâm sao?”

Lâm Tiểu Tiên nhanh vươn người nắm góc áo hắn, cử động làm vết thương phía dưới đau, đau nằm ngã trên giường không tiếng động run rẩy. Chiếm được rồi vẫn xui xẻo là sao? Thật sự là dọa người quăng mặt mũi đến tận Bắc Băng Dương rồi…

Vi Nhất Tiếu nhanh trở lại nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, đồng thời hạ quyết tâm, vô luận xấu hổ ra sao đều phải tìm đại phu tới xem.

Cả một đoạn đường đi cùng hắn, bao nhiêu lần nhịn đau nằm giường, nhưng chưa từng chịu thương bệnh cần khám. Mà lần này, là tự tay hắn làm bị thương…

(Phạn Ca kêu lên: này thì cầm thú tự tay làm nè…)

Lâm Tiểu Tiên vẫn nắm chắt góc áo Vi Vi không buông, mặt chôn sâu trong gối nằm rầu rĩ nói, thanh âm mang theo nức nở. Vi Nhất Tiếu trong lòng hung hăng nhéo đau, nhớ tới hôm qua nàng cũng khóc khẩn cầu, hắn rốt cục ăn nhầm thuốc gì, cư nhiên quyết tâm không để ý? (theo phân tích rất có khả năng là Âm Dương hợp hoan tán chuyên dụng)

Vi Vi thở dài, ôn nhu giải thích:

“Ngoan, phát sốt rồi, không phải việc nhỏ, trì hoãn nữa sẽ chết người.”

“Biết…”

Không phải là bạch cầu cảm nhiễm chiến đấu ở miệng vết thương thôi sao…Bất quá chút này cũng sẽ chết người sao. Dù gì tên không biết dỗ người cũng nói biết quan tâm, trong lòng nàng cũng có chút dễ chịu.

Chỉ là bệnh thánh mẫu vừa phát tác, Lâm Tiểu Tiên nương theo ánh đèn cẩn thận kiểm tra vết thương của bản thân, lại không kiềm chế được phẫn nộ bùng nổ.

Vì thế khi Vi Nhất Tiếu bưng thuốc tiến vào, liền thấy bạn học Tiểu Lâm cuốn chăn đưa lưng về phía mình, không nói một tiếng. Vi Nhất Tiếu nhìn không thấy vẻ mặt nàng, lại không dám hỏi, chân tay luống cuống gần như muốn bóp nát cái chén. Đứng nửa ngày, lại thêm nửa ngày, mới nhỏ giọng ấp úng nói:

“Ân…Uống thuốc đi…”

“Không! Muốn! uống!”

Bệnh nhân này đang trong cơn thịnh nộ đỏ rực, hoàn toàn không tích cực phối hợp trị liệu.

Sau một phút yên tĩnh…

“…Vậy gả cho ta đi.”

“Ha? ? ?”

Lâm Tiểu Tiên cảm thấy phát sốt bắt đầu khiến mình nghe lầm, uống thuốc cùng kết hôn là hai vấn đề để chọn sao?

Xoay người ngẩng đầu nhìn Vi Vi, thấy hắn buông chén thuốc, biểu tình cực kì nghiêm túc tiêu sái đến trước giường quỳ một gối (là vì giường rất thấp…), mặt đối mặt, câu chữ lặp lại lần nữa:

“Gả đi, cưới, kết hôn.”

Lâm Tiểu Tiên trước mắt toàn màu đen, hoàn toàn bị shock. Vừa rồi còn thảo luận vấn đề đại phu cùng uống thuốc, sao lại khởi xướng cái này? Tức thời không thể tin, nhìn chằm chằm hắn nói:

“Để sau. ‘Con dơi’ chàng không phải đầu óc bị nước vào rồi chứ? Chẳng lẽ cảm thấy thời gian này, tình huống này là cơ hội tốt sao?”

“Không phải.”

“Không thì nói rõ đi!”

“Gả đi, sẽ nuôi ăn no.”

“= =+, chàng cho rằng bản thân là già giàu mới nổi lừa gạt trẻ nhỏ sao? Trước kia còn không phải em vẫn được ăn no!”

“Gả đi, rất nhiều điểm hữu dụng, có thể làm kiếm tiền, đánh người, tách hạch đào, trèo tường, leo cây, câu cá, bắt rắn, chỉ chạy chậm hơn ‘lợn rừng’.”

“= =!!! Đúng là nhu yếu phẩm cần thiết với cuộc sống lữ hành cơm áo gạo tiền giết người diệt khẩu, nhưng không kết hôn vẫn được hưởng đặc quyền VIP đó thôi.”

“Kia gả đi, càng thêm tiện nghi, bảo gì làm đó, khi chết cùng chôn phần mộ tổ tiên.”

Lâm Tiểu Tiên vừa muốn đem câu “Lão tử còn không biết mộ tổ ở đâu mà đòi, mai táng ở phần mộ nhà mình là được rồi” thốt ra, nói đến bên miệng chợt nhớ ra Vi Vi là cô nhi, làm gì có phần mộ tổ tiên mà mai?

Vì thế tức giận vô cùng chuyển thành:

“Không kết hôn! Lão tử không cần phụ trách!”

Vi Nhất Tiếu thân hình thẳng tắp, sắc mặt đứng đắn:

“Ta nhất định phải phụ trách.”

Lâm Tiểu Tiên trong lòng không chỉ rất cảm động, ai ngờ Vi Vi nói tiếp:

“Huống chi…tuổi cũng không nhỏ nữa.”

Lâm Nhất Tần lần thứ n run rẩy trên giường, lần này không phải đau, là tức giận. Da mặt run run, rốt cục không thể nhịn được nữa, lửa giận bùng nổ, bạo long giận dữ hét:

“NND, con dơi thối nói cái gì? ! ! Lão tử mới 22 xuân xanh cái gì gọi là tuổi không còn nhỏ! ! ! Có thể lăn thì lăn thật xa, lăn thật xa! ! ! ! ! Đi kết hôn cùng gấu Bắc Cực đi ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

Phản ứng của Lâm Nhất Tần có thể xem như chứng ‘sợ kết hôn’. Bạn học Tiểu Lâm mới 22 tuổi, ở năm 2018 được coi như nửa đứa nhỏ, đương nhiên chưa từng nghĩ tới khái niệm hôn nhân cùng gia đình.

Mặc dù trong lòng có khát khao, nhưng đều là ngập tràn lụa trắng, thánh đàn, lời tuyên thệ màu phấn hồng bay bay, trên thực tế đối nghi thức ‘gả’ này vượt xa tưởng tượng tới hôn nhân. Bởi vậy khi Vi Nhất Tiếu nhắc tới kết hôn, nàng liền lập tức hiện ra vẻ mặt thất kinh.

Huống chi trong người bị thương, cảm xúc phẫn nộ dâng tràn, Vi Nhất Tiếu không nhìn cảm xúc đối phương, không lo lắng không khí liền tùy tiện cầu hôn, cuối cùng lại công kích vấn đề tuổi tác mà cá nhân để ý nhất, thật sự thất bại đến trình độ này cũng thật…

Từ H đến cầu hôn, đường gập ghềnh càng dài càng xa xôi a~~.

Buổi sáng thứ hai, nhiệt độ Lâm Nhất Tần có vẻ giảm xuống, người Vi Nhất Tiếu tìm cũng đến.

Khách sạn lão bản nương quả không nuốt lời, mới sáng tinh mơ liền tìm đền một vị phụ nhân (phụ nữ tuổi trung niên), nói với Vi Nhất Tiếu:

“Đây là Vân tẩu, là thân thích bà con xa, tay chân linh hoạt lại sạch sẽ, kín tiếng, chiếu cố phu nhân là thích hợp nhất.”

Vi Nhất Tiếu cảm tạ lão bản nương, lại từ phòng tiểu tiên dời sang phòng cách vách ở.

Phụ nhân chừng bốn mươi bốn lăm tuổi, trông quần áo vải thô sạch sẽ, tóc tai ngay ngắn, quả thật nhìn linh hoạt. Dáng người có chút mập mạp, khuôn mặt vẫn còn vài phần xinh đẹp, thầm nghĩ tuổi trẻ có lẽ cũng là một vị mĩ nhân.

Lâm Nhất Tần vẫn nằm trên giường không thể đứng dậy, đều nhờ Vân tẩu chiếu cố từ tắm rửa thay quần áo, tiểu tiện đổi thuốc,…

Vân tẩu nhìn cổ cùng cánh tay Lâm Nhất Tần lộ ra ngoài, đem Vi Vi đuổi ra khỏi phòng, lại đóng cửa cẩn thận, xoay người trở lại giường hỏi:

“Tiểu nương tử, xem vết thương là do trên giường không cẩn thận làm ra đi?”

Câu hỏi trắng ra như thế, dù Lâm Tiểu Tiên là ET vô sỉ cũng ngượng ngùng khó trả lời, mặt đỏ, ánh mắt thẹn thùng quay đi, im lặng cam chịu.

Vân tẩu cười nói:

“Đừng thẹn thùng, ta cũng là người từng trải. Nơi đây không người, để ta xem qua, nếu đã phát sốt thì không phải việc nhỏ nữa đâu.”

Vân tẩu thuộc phái hành động, tức thời vén màn, cởi áo Tiểu Lâm đang không hề có sức chống cự, trên dưới cao thấp xem xét một lần, vừa xem, vừa đau lòng chậc lưỡi nói:

“A a, xem tướng công thật là…, thế nào lại không biết nặng nhẹ... Dạng nũng nịu thơm ngào ngạt này, mệt hắn xuống tay không chừng mực đi. Là tân hôn?”

Lâm Tiểu Tiên bọc chăn ôm lấy gò má ửng hồng, rốt cục bị cổ đại cường thế hoa hoa lệ lệ làm cho sửng sốt 囧 , vị cô nãi nãi này rốt cuộc có lai lịch gì, thế nào lại… trực tiếp…thế?

Vân tẩu nhìn khuôn mặt đỏ hơn trứng tôm chín, cười nói:

“Cũng không gạt gì nương tử, ta tuổi trẻ cũng từng làm tâm phúc trong viện Câu Lan (kỹ viện), sau lại lập gia đình mới thôi, huân tố (chuyện chay mặn, xin tự hiểu) gặp qua nhiều, nay được biểu tỉ tìm đến hầu hạ nương tử, quả thực khéo cực.”

Tức thời lấy tiền ra ngoài mua đúng thuốc ngoại thương, sắc cho bạn học Tiểu Lâm, thủ đoạn bí mật xem ra so với bác sĩ phụ khoa còn chuyên nghiệp hơn mấy phần.

Vị nhân vật đai đen trong giới H thấy Lâm Tiểu Tiên bị tướng công tra tấn đáng thương đến chết, quyết định phải thu nàng làm đồ đệ, truyền thụ một đời sở học kinh người nghiệp nghệ, quả nhiên là vị đông cung cổ đại sống, so ra thì cả nhóm người chủ nghĩa siêu thực khóa khoa học viễn tưởng phái BL trình độ còn non lắm.

Sau khi quen thuộc lẫn nhau, bản tính bạn học Tiểu Lâm lại tái phát, đại thẩm ‘trực tiếp’ gặp ET vô sỉ, thật sử là củi khô gặp mồi lửa, suốt ngày châu đầu ghé tai nói nhỏ, làm ‘con dơi’ kia mạc danh kì diệu, mờ mịt khó hiểu. Hai người họ luôn liếc nhìn hắn, lại quay vào giường chợt cười, hắn luôn cảm thấy đây chẳng phải đề tài tốt đẹp gì, vài lần đều nhịn không được mà chạy trốn.

Bốn năm ngày sau, bạn học Tiểu Lâm đã khôi phục tám chín phần, có thể đi đường tự chiếu cố mình. Vì thế Vân tẩu nhận tiền công, cùng hai người cáo biệt.

Trước khi đi, Vân tẩu vụng trộm đưa cho dúi vào lòng Vi Nhất Tiếu quyển sách, cười quỷ dị, thấp giọng nói:

“Ta và Vi tướng công cùng nương tử cũng coi như có duyên, quyển sách này xin đưa làm kỉ niệm. Nhớ cẩn thận nghiên cứu, học giỏi môn này, có thể tung hoành thiên hạ, mọi việc đều thuận lợi.”

Nói đoạn thản nhiên đi ra khỏi tiểu viện.

Vi Nhất Tiếu trong lòng thấy kì quái, mở sách ra xem, chỉ thấy bìa sách đã cũ, in bốn chữ đen thật to: ‘Cửu Thực Âm Kinh’

Vi Nhất Tiếu nháy mắt kinh hãi. Trăm năm trước trong chốn võ lâm, các bậc cao thủ vì tranh giành ‘Cửu Âm Chân Kinh’, từng đoạt đến giết chóc không ngừng, máu chảy thành sông, cuối cùng ngũ đại cao thủ tụ tập tại Hoa Sơn luận kiếm, bộ kinh thư cuối cùng được Trung thần thông Vương Trùng Dương võ công mạnh nhất đoạt, quả không hổ là võ lâm chí bảo.

“Cửu Thực Âm Kinh” lại là người phương nào viết ra? Làm sao để một phụ nhân không hiểu võ công đoạt được? Làm sao dễ dàng đưa cho mình? Thật sự khiến người ta nghĩ mãi không xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.