“Đến nơi nào ta cũng muốn mang theo nàng, tuyệt không đem nàng bỏ lại một mình.”
“Vô luận thuận lợi hay khó khăn, ta vĩnh viễn trung thành với nàng, yêu nàng, bảo hộ nàng, đến khi rời đi thế giới này.”
Khi Vi Nhất Tiếu một mình đào tẩu, trong lòng chỉ không ngừng vọng lại hai câu nói này.
Lửa thiêu đao xéo.
Rốt cục có một ngày, ta vẫn bỏ lại nàng.
.
.
.
Một đám người ra ngoài đuổi bắt Vi Nhất Tiếu sắc mặt âm trầm tay không trở lại.
Giam thân cho một đám địch nhân như sói như hổ, đối mặt với một loạt khổ hình tra tấn phía trước, nàng nhìn bọn họ, lẳng lặng nở nụ cười.
Chỉ thấy Lâm Tiểu Tiên chậm rãi giơ hai tay lên, ngồi xổm trên đất:
“Bộc trực được khoan hồng! Ưu đãi tù binh! Đánh người không vẽ mặt a! ! ! “
---Người đang ở giang hồ, thân bất do kỉ mà thôi—
Xung quanh nơi đây toàn là sa mạc, không một ngọn cỏ, lục đầu xà lường trước hắn sẽ không tự tìm đường chết, liền để lại người do thám, một đường tiếp tục truy lùng Vi Nhất Tiếu, đám người còn lại trói chặt Lâm Nhất Tần chuyển dời đến cứ điểm Khương Thành cách đây hơn trăm dặm.
Đại trấn Khương Thành nơi Tây Vực, sản vật phong phú phồn hoa náo nhiệt, là nơi buộc phải lui tới nếu muốn đến Côn Lôn. Phái Côn Lôn thế lực ở Tây Vực hùng cường, tài chính đầy đủ, trong vòng trăm dặm, Bạch Lộc Tử quả thực như nữ vương, trong thành tự nhiên có ‘Hành cung biệt việt’ để nàng ta ngủ lại.
Chỉ tiếc Lâm Tiểu Tiên một vị soái ca phong tình ngoại quốc cũng không thấy được, một đường đều bị miếng vải đen bịt mắt, xuống xe ngựa liền bị đẩy vào hầm, bắt đầu kiếp sống tù binh.
Lâm Nhất Tần bị quăng ngã như chó cắn bùn, giãy giụa làm rơi miếng vải đen rơi ra, kiểm tra rồi check in phòng. Chỉ thấy một tia sáng từ điểnh đầu nơi cửa sổ trên mái nhà tà tà chiếu xuống, hầm âm u chật chội, trong không khí có cỗ mùi thối rữa, thật có điểm sát sinh trong không khí. Bên góc tường đen có mấy con chuột mắt sáng như sao tò mò nhìn khách trọ mới tới. LÂM NHẤT TẦN cọ một chút liển nhảy lên, bắt đầu lo lắng dựa vách tường đứng ngủ.
1: khổ hình
Không đợi tìm được nơi có thể nằm, trên cửa hầm xiềng xích rào rào vang, từ thang, một người cơ bắp, răng ố vàng, đôi mắt nhỏ, trong tay mang theo côn gậy roi, xiết ngón tay, …hình cụ, đinh đinh đang đang phiếm mày đỏ sậm, nhìn một cái thôi đã cảm thấy da thịt cả người co rút đau đớn.
Lâm Nhất Tần gian nan nuốt nuốt nước miếng, lui đầu nhún vai lui đến góc tường, muốn đem thân thể thu đến mức nhỏ nhất, trong lòng vô hạn hoài niệm ‘Công ước tù binh Geneva’
.
.
.
Vi Nhất Tiếu ẩn thân trong hố cát chờ kẻ vây bắt đi ngang qua.
Đám giang hồ nhân sĩ thẩm vấn con tim đủ loại thủ đoạn tàn khốc: roi sắt, bàn ủi, chỉ giáp, nàng thân hình mảnh mai, khuôn mặt nỉ non…chỉ nghĩ thôi, trong yết hầu một cỗ tinh ngọt nổi lên sắp hôn mê qua…
.
.
.
Dưới đây là bản sơ thẩm ‘Pháp bảo tọa kị an’ năm Nhâm Tuất:
Đám người lục nhân: (hung ác) ‘Tính danh’
Lâm Tiểu Tiên: (thốt ra cực kì thành thật lưu loát) LÂM NHẤT TẦN nữ hai mươi hai tuổi thân cao một mét bảy dân tộc Hán quê quán Sơn Đông đã kết hôn chưa có con thu nhập nghèo rớt chức nghiệp nội trợ diện mạo quần chúng.
Lục nhân: (buồn bực) Nêu rõ ràng tình huống của chồng ngươi
Lâm Tiểu Tiên: Đại ca, ngài chậm rãi nghe ta nói ~ nói tới ~ ta nguyên bản ở biên giới Tề Châu, trong nhà có phòng lại có ruộng, cuộc sống vô âu vô lo. Ai biết tên phụ lòng hán kia, hắn mãnh liệt không nể mặt, cấu kết quan phủ, đoạt nhà chiếm ruộng, đem ta cướp khỏi cha mẹ, từ đây lưu lạc giang hồ tự lãng phí…
Lục nhân: (phiền) Nói trọng điểm!
Lâm Tiểu Tiên: (kinh) Hắn gọi Vi Tiểu Bảo chức nghiệp kẻ trộm kiêm cường đạo ngẫu nhiên đầu cơ trục lợi cướp đồ cổ, không cha không mẹ vô tổ chức quen gây chuyện rồi lẻn mất.
Lục nhân: (nghe viết quá nhanh, vùi đầu mãnh liệt chép)
Lâm Tiểu Tiên: (nịnh nọt) Đại hiệp, ta thật hợp tác, người xem có thể tranh thủ giảm hình phạt phóng thích không?
Lục nhân: …Này còn phải báo lên thảo luận một hồi rồi mới quyết định, ngươi cần tích cực phối hợp công tác điều tra tổ chức.
Lâm Tiểu Tiên: Không thành vấn đề, ta nhất định biết gì nói hết, không biết cũng cứ nói hết kèm thêm phục vụ, bao lui bao tới bao vừa lòng.
Lục nhân: Vậy ngươi thành thật khai ra! Vi Tiểu Bảo có thể trốn nơi nào?
Lâm Tiểu Tiên: Này…Khụ, để ta viết xuống, viết xong liền rõ ràng ~
Nàng lấy được giấy bút, vận đủ văn chương, quả nhiên ghé vào thùng rượu viết xuống một bản cung khai xiêu xiêu vẹo vẹo:
“Vi thị Tiểu Bảo, nhân phẩm thực xấu xa, ăn uống bài bạc, hại người gạt trộm, mười tội không thiếu một, muốn tìm Vi thị phụ lòng hán, không ở sòng bài cũng ở kĩ viện.”
Cầm trên tay hịch văn ‘trách phụ lòng hán’, lục nhân không biết là vừa lòng hay mất mát, hậm hực hờn dỗi mang theo hình cụ đường cũ quay về.
Lâm Nhất Tần thần kinh buông lỏng, nhất thời cảm thấy tứ chi bủn rủn, đầu choáng váng não trướng, cũng bất chấp con chuột con gián, ngồi sững trên đất, lấy lại bình tĩnh, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài:
“ Mẹ ơi, sao người có thể sinh ra nữ nhi trí tuệ như thế!
Cha à, ta hoàn toàn kế thừa triết học sâu xa từ người!”
2: thức ăn
Vi Nhất Tiếu đã một ngày một đêm chưa ăn chưa uống, quật ra cỏ dại nhấm nuốt bảo tồn thể lực. Hắn đã bất giác đói khát, liền nghĩ đến những người kia có nhớ cho nàng ăn uống hay không. Nàng gia cảnh đầy đủ, cha thương mẹ chiều, chưa từng chịu qua đói khổ thật sự, được chiếu cố còn muốn kén chọn, hiện này có phải đang rưng rưng nhẫn nhịn chịu đói?
.
.
.
Lâm Tiểu Tiên còn đang đắc ý dạt đào với bản thân, đột nhiên từ cửa sổ trên mái nhà ánh sáng chợt lóe, một đạo đường cung đánh úp lại, Tiểu Lâm ‘ai u’ một tiếng, trên đầu mãnh liệt đau, xém chút u một cục. Lâm Tiểu Tiên ôm não thông minh nhe răng nhếch miệng đứng lên, tìm một hồi, thì ra ám khi là cái bánh ngô.
Xem đám người này phục vụ, vừa cung khai liền được thưởng cơm.
Trải qua quá trình kiếp sống căn tin thời đại học ‘cháo loãng có thể tắm rửa, cơm có thể đánh nhuyễn, bánh bao ném đủ tới đảo Nhật Bản’, Tiểu Lâm cũng không quá ôm ảo tưởng đối với tức ăn ngục giam. Thân thể là tiền vốn của cách mạng, lúc này cũng không so đo vừa rồi bị tạp chết bao nhiêu tế bào não, Lâm Tiểu Tiên vỗ vỗ mặt bánh, ‘răng rắc’ cắn một ngụm…
‘…Ách, răng cửa của ta >_<…’, ngay cả cái dấu răng cũng chưa lưu lại.
Lâm Tiểu Tiên biểu tình vặn vẹo, bày ra đủ loại tư thế, hai tay ước chừng khí lực, liên tục dùng các thủ pháp ‘bẻ, cắn, đạp, đè, xoay,…’, rốt cục đến thủ pháp thứ mười tám mới đem bánh ngô nứt ra một khe hở.
Xem ra phái Côn Lôn căn bản không phí tâm tư chuẩn bị thức ăn cho người thường, nhìn bánh ngô kia, không có công phu mười năm tu luyện liền không ăn được đến miệng!
Cũng may nàng thiên tính lạc quan, cơ hồ không chịu để tâm. Cầm hung khí trong tay, Lâm Nhất Tần nghiêm túc lo lắng dùng một cái bánh ngô thực hiện kế hoạch vượt ngục to lớn:
Tỷ như đem bánh ngô mài thành góc nhọn để khoét tường, hoặc dùng nó trực tiếp đánh vào gáy ngục tốt.
Hơn nữa lấy trí tuệ cùng độ dũng cảm của nữ chính, không thể nào tình huống vượt ngục đều không vượt qua nổi, không có thiên lí a! ~
Từ nay về sau mỗi bữa cơm đều có kinh hỉ, Tiểu Lâm vốn tưởng rằng đồ ăn đó chính là thức ăn khó nuốt nhất vũ trụ rồi, nhưng càng về sau, nàng mới phát hiện mình thật sự thật ngốc, thật thiên chân.
Không biết kinh hách khi bị bắt, hay do thức ăn chất lượng quá kém, từ khi bị quăng xuống hầm, Lâm Nhất Tần liền phát bệnh. Đầu choáng váng mệt mỏi, buồn nôn ghê tởm, sốt nhẹ không ngừng. Cả ngày nằm sấp trên mặt đất hỗn loạn, vô lực nhìn đám chuột gián bên người nàng mở party đón người mới đến.
Ba ngày sau, lục đầu xà đem kĩ viện, sòng bạc, tửu quán trong phạm vi trăm dặm quét hết một lần, không phát hiện dấu vết của ‘Vi Tiểu Bảo’. Lục nhân giận giữ, rút roi ra định đi đến hầm luyện.
Một cái lâu la dè dặt cẩn trọng đi lên nói:
“Đại gia xin bớt giận, nàng kia sinh bệnh nặng, ngài một roi chém xuống, phỏng chừng nàng kia mạng nhỏ khó giữ.”
“Thật hay giả?”
“Ta xem không giống giả, trừ nước, nàng ăn cái gì nôn cái đó, hôm nay nôn đến mật xanh mật vàng đều nôn ra.”
Lục nhân hừ lạnh một tiếng:
“Hừ, Thường Trung, ngươi đi nói cho nàng, từ hôm nay trở đi, một ngày còn chưa tìm thấy chồng nàng ta, liền một ngày không có cơm ăn!”
Từ hôm đó, ngục tốt trông coi Lâm Nhất Tần liền đổi thành một người lâu la tên là Thường Trung.
3: ngục tốt
Năm ngày sau, độc tính vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, ngay cả đệ tử nhị đẳng tam đẳng Vi Nhất Tiếu cũng không thể địch nổi, toàn dựa vào bản lĩnh ẩn trốn để tránh né địch vây bắt.
Bắt không được ta, đám bại hoa kia sẽ chà đạp tàn phá nàng ra sao?
Đối nữ tử, chỉ có một loại biện pháp, tàn nhẫn nhất, vũ nhục nhất.
Ngục tốt xấu xa, bàn tay dơ bẩn, nhe răng cười tràn ngập dục vọng…
Bất lực, đau tận tâm can.
.
.
.
Thường Trung là nam nhân chỉ có thể dùng hai chữ bình thường để miêu tả.
Diện mạo, khí chất, dáng người, không chỗ nào không bình thường đến cực điểm, cảm giác tồn tại mỏng manh đến vô hạn, làm cho người ta gặp qua chín mươi chín lần, đến lần thứ một trăm cũng không thể cam đoan có thể nhận ra hắn hay không.
Hắn cùng các lâu la khác đối lục đầu xà dè dặt cẩn trọng, cũng không tận lực vỗ mông ngựa (nịnh hót), mỗi câu đều nói đúng mực. Nhìn thấy thủ trưởng, trên mặt đều lộ vẻ tươi cười nịnh hót, nhưng người vừa đi qua, mặt tươi cươi kia chợt như gió thoảng, không lưu lại chút dấu vết nào, ngay cả ánh mắt cùng vẻ mặt đều nhàn nhạt, không có chút cảm xúc dao động làm cho ngươi ta nhớ kĩ.
Một người có thể có bộ dáng như người qua đường, coi như một loại bản sắc cá nhân của hắn.
Thường Trung cũng không nói với Tiểu Lâm một câu nào, cũng chẳng phải soái ca. Nàng có thể nhớ kĩ ngục tốt này cũng do thường quan sát hắn. Một là vì cuộc sống tù nhân thật nhàm chán đến cực điểm, hai là vì hắn chưa bao giờ lấy tảng đá bánh bao ném vào nàng, bát đựng nước cũng chà thật sạch sẽ.
Một đêm rét lạnh run người, Lâm Nhất Tiếu tay gắt gao nắm chặt nhẫn cưới, nằm trên đất lạnh như băng, sốt đến thần chí không rõ:
“…Chàng thế nào còn chưa tới, ta rất nhớ chàng…Thực muốn bắt được chàng ở kỹ viện…
…Lão tử liền bỏ chàng! ! !”
Người ngoài cửa hơi động một cái.
“Mẹ, không phải! Chàng đối với con tốt lắm, con thực không đói bụng…”
“Vi Vi…Ôm em một cái…Lạnh…”
Người ngoài cửa không kêu một tiếng.
Ban đêm trong sa mạc mỗi phút mỗi giây dều cực gian nan, vách tường cùng trên đất đều có thể kết một tầng sương.
Gió lạnh thấu xương, trăng lạnh mênh mông, bên ngoài hầm có vị ngục tốt đứng trung thành với cương vị.
Ngày hôm sau, bên góc xó có thêm một đống cỏ khô.
Ngày hôm sau, nàng có thêm một cái bánh bao ấm mềm, tuy rằng phải giấu đi vụng trộm ăn ngay.
Khổ hình, thức ăn, ngục tốt, tuy rằng phần lớn trùng khớp với những gì Vi Nhất Tiếu đoán, nhưng căn cứ vào tính cách của Lâm Tiểu Tiên, từng cái một lại có kết quả khác nhau.
--- ---
Vốn ‘Bi tô thanh phong’ không có giải dược, nhưng công hiệu đã dần suy yếu, bảy tám ngày sau độc tính hơi giảm, Vi Nhất Tiếu miễn cưỡng ngưng tụ nội lực chống đỡ kịch độc, đem độc tố ở tứ chi chậm rãi bức ra ngoài cơ thể.
Công phu này nói thì đơn giản, nhưng làm lại cực kì phiền phức, huống chi còn phải tránh né phái Côn Lôn không ngày nào đêm nào không lùng bắt. Lại qua sáu bảy ngày mới tiêu trừ năm phần độc tố trong cơ thể.
Lúc này tính từ ngày Lâm Nhất Tần bị bắt đã nửa tháng trôi qua, Vi Nhất Tiếu không thể chờ thêm được nữa, công phu mới khôi phục quá nửa liền tìm hiểu cứ điểm phái Côn Lôn, lẻn vào tìm xem nơi nàng có thể bị giam giữ.
Mười bảy tháng chín năm Nhâm Tuất
Lâm Nhất Tần cảm thấy hôm nay là ngày đặc biệt. Khi xưa lúc còn ghê tởm phòng tối buồn nôn đến cực điểm, sốt cao vô lực nằm trên đống cỏ khô mà ngục tốt hảo tâm vụng trộm lấy cho, trên trời ngẫu nhiên có chim tự do bay lượn; hôm nay trên mái nhà đã có bóng người không ngừng lui tới, lặng không tiếng động, phảng phất đang chuẩn bị…
Quả nhiên hoàng hôn qua đi, xiềng xích trên hầm rào rào rung động, Thường Trung từ thang cúi xuống báo cho nàng chuẩn bị bị thẩm vấn.
Vô luận đưa cơm thêm nước, người này chỉ cúi đầu làm việc cũng không nhiều lời.
Cột hai vòng dây thừng vào cổ tay Tiểu Lâm, Thường Trung lại ngoại lệ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ngừng một lát, mới lầm bầm lầu bầu nói:
“Chưởng môn tính tình táo bạo cáu kỉnh, đừng tranh luận cùng bà ta. Hiện thời ngươi…vẫn nên theo ý bà ta đi, có lẽ ăn ít đau khổ hơn.”
Lâm Nhất Tần gật gật đầu, cảm kích nhìn hắn một cái. Trên thế giới luôn có người tốt, dù cho hắn chỉ là một tên lâu la qua đường, mà không phải anh hùng cái thế cưỡi mây Ngũ Sắc.
Lên khỏi hầm, Lâm Nhất Tần mới phát hiện ra nơi đây có một sân thật lớn, xung quanh chừng có năm sáu gian phòng, mười phần bộ dáng như nhà giàu mới nổi.
Thường Trung dẫn dắt nàng đi qua gần hai dãy phòng, qua một tiểu viện, đi đến phòng chính lớn nhất.
Chỉ thấy giữa phòng là một trung niên nữ tử mang bội kiếm, khuôn mặt đầy, hai hàng lông mày thon dài, tướng mạo sắc sảo. Chỉ là khi ánh nến chiếu rọi xuống, mặt nàng như nghiêm sương, ánh mắt mang theo ba phần ngạo mạn, ba phần hung ác.
Đây là chưởng môn phái Côn Lôn Bạch Lộc Tử.
Lâu không vận động, ngắn ngủi một đoạn đường, Lâm Nhất Tần liền cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng trận thẩm vấn này không thể có lệ, vì thế cố gắng đả khởi tinh thần, chuẩn bị rất nhiều lời khen tặng, tưởng lấy lòng thỉnh cầu trưởng quan nương tay.
Bạch Lộc Tử lại không mở miệng đặt câu hỏi, cau mày đem Tiểu Lâm cao thấp đánh giá một lần.
Lâm Nhất Tần bị bắt nửa tháng, chỉ có thể dùng nước để bảo mệnh, nơi nào có thừa nước mà rửa mặt sửa sang? Tự nhiên toàn thân cao thấp đều bẩn, mặt xanh xao như cỏ cây.
Bạch Lộc Tử lộ ra ánh nhìn chán ghét khinh bỉ như nhìn phải thứ gì bẩn thỉu, hé mở môi mỏng, nhẹ nhàng hộc ra hai chữ:
“Quỳ xuống.”
Lâm Nhất Tần sửng sốt, trong lòng còn tồn tại tia hi vọng mỏng manh rằng mình nghe lầm, chỉ chần chờ hai giây, đột nhiên thấy hoa mắt.
“Ba” một tiếng giòn vang, gò má đau nhức, thân mình bị Bạch Lộc Tử một chưởng đánh bay ra.
“Ta nói, quỳ xuống.”
.
.
.
.
.
.
Chúa nói: Ai vả má phải của con, hãy đưa cả má trái ra.
Thì ra bạt tai lại hí kịch đến vậy, thật sự sẽ có máu tươi từ khóe miệng lưu lại.
Quỳ xuống, quỳ xuống, động tác đơn giản như vậy.
Cho dù tai có nổ vang, cung nghe được rành mạch.
Ngay cả mắt nổ đom đóm, cũng thẩy rõ ràng.
Trên mặt rất đau, trong miệng rất đau, nơi bị ném tới cũng rất đau.
Nhưng trong thân thể còn có nơi càng đau, càng đau.
Chúa nói: làm việc thiện vì người hận con, cầu nguyện vì người ngược đãi cùng hãm hại con.
Ta chịu bị đùa giỡn, chịu thua, cầu xin tha thứ.
Ta không phản kháng, cũng không hận.
Ta đã hạ thấp mình đến mức này.
Nhưng chuyện này đã vượt quá điểm giới hạn.
Ta không làm được việc quỳ xuống cầu nguyện cho các ngươi.
Trên đời còn có người thà chết chứ không khuất phục gọi là liệt sĩ
Thỏa hiệp hiện thực, khúm núm gọi là Hán gian.
Như vậy trước nịnh nọt cúi đầu tuân theo, cuối cùng lại cậy mạnh không quản gọi là gì?
Ta không biết, có lẽ gọi là nhược trí.
Thực xin lỗi, ta không học nổi Hàn Tín
Lâm Nhất Tần chậm rãi đứng lên, xoa xoa khóe miệng, ánh mắt sáng ngời, lễ phép mỉm cười:
“Ngượng ngùng, thứ khó tuân theo”
“Muốn ta cúi đầu, ngươi có thể chém đứt cổ ta, cũng có thể đánh gãy chân ta.”
“Còn không, ngươi nằm mộng đi.”
Khi Vi Nhất Tiếu đến biệt trang phái Côn Lôn, nơi này đã người đi nhà trống.
Trên sàn phòng chính, vết máu đã khô.
Hai phiến móng tay dài nhẹ nhàng nằm trên mặt đất, nhiếm máu đỏ tươi thê lương.