Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 66: Chương 66: Thiên đạo thù cần (Đạo trời đền người cần lao)




Vi Nhất Tiếu là cao thủ khinh công tuyệt đỉnh, cả đời được không biết bao nhiêu lần tán thưởng như “Bước đi nhanh như bay”, “Chân không chạm đất”,… nhưng chính hắn đến tận giờ khắc này mới có loại cảm giác lâng lâng như bay.

Hổ phách đá quý hàm ý là ‘Mẫu tử bình an’

Nhẫn hổ phách của chúng ta, nàng thích.

Bức Vương cứ mô hồ một đường như vậy, khi thì chân trái trộn lẫn chân phải, mang theo nụ cười như ma như ảo, đối với mối loại sinh vật mình nhìn thấy lặp lại một câu nói:

“Nàng có con, ta muốn làm ba ba.”

Tân sịnh mệnh đến từ vùng núi hoang vu đã được nhiệt liệt hoan nghênh cùng chúc phúc.

Vi Bức Vương hoàn toàn chứng minh định luật ‘Thành công là 99% nỗ lực cùng 1% may mắn’. Dương Đỉnh Thiên không có con nối dòng tâm tình phức tạp, nhưng vẫn trịnh trọng tặng hạ lễ --- một tấm bảng hiệu vàng lấp lánh, trên khắc bốn chữ to ‘Thiên đạo thù cần’ , cho Bức Vương nghỉ một năm có lương làm bạn với Vi phu nhân trong thời gian nghỉ sinh.

Hồ Thanh Ngưu đã hối hận cho Vi Nhất Tiếu biết chân tướng sớm như vậy, hắn mau bị chuẩn ba ba nghìn lẻ một câu hỏi phiền đến độ muốn hôn mê.

Hỏi: Nàng cần ăn cái gì? Không thể ăn cái gì? Cần ăn bao nhiêu mới đủ?

Đáp: Ăn loại thịt người có thể ăn, không ăn những thứ người không thể ăn, ăn đến khi nàng cảm thấy không cần ăn nữa.

Hỏi: Có cần mỗi ngày đều nằm trên giường không? Có thể ra khỏi nhà không? Có thể ra ngoài nắng không?

Đáp: Phụ nữ có thai không phải ma cà rồng, cũng không phải mắc bệnh truyền nhiễm gì nghiêm trọng.

Hỏi: Nàng vui giận bất thường, phiền chán đa nghi, thích ngủ dễ quên, vì sao? Làm sao bây giờ?

Đáp: Hiện tượng bình thường, cần phục tùng, cần trấn an, cần nhẫn nại.

Hỏi: Còn bao lâu thì sinh?

Đáp: mèo ba chó bốn heo năm dê sáu la bảy ngựa tám người 10 tháng, ngươi cảm thấy cái nào thích hợp thì cứ theo đó mà tính.

Hỏi: Thời điểm sinh làm sao bây giờ?

Đáp: Tùy tiện.

Sau khi nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng mình không phải đại phu phụ khoa, không nghiên cứu sản khoa, lại càng không có kinh nghiệm sinh đẻ, … nói đạo lý không xong, Hồ Thanh Ngưu rốt cục phẫn nộ, vì thế bày ra sắc mặt chuyên gia, trịnh trọng nhắc nhở:

Hồ thần y nói, phụ nữ có thai là một loại động vật yếu ớt trên thế giới, tùy thời tùy chỗ không lúc nào không gặp phải nguy hiểm bất ngờ, nếu không nằm giường mát mẻ, thải y ngu thân (mặc quần áo sặc sỡ làm vui lòng người xem) được hầu hạ nhị thập tứ hiếu cẩn thận, không chừng gặp phải hậu quả một thi hai mệnh.

Vì thế Vi Nhất Tiếu suốt đêm đem đồ đạc Vân Hải cư mài mòn, sàn trải thảm mềm, kéo đao đồ cắt móng tay tịch thu hết. Vì ngăn cản Lâm Nhất Tần xuất môn, thang leo xuống cây đều bị hủy đi. (Trừ Lâm Nhất Tần, mọi người xung quanh đều đi lại đều không cần thang leo. Sau khi phụ nữ có thai - động vật lâm nguy cần bảo hộ - rống giận liền phải lắp thang trở lại.)

Hồ thần y nói, phụ nữ có thai cần loại dinh dưỡng phong phú, tinh khiết thiên nhiên không ô nhiễm, đồ uống màu trắng không chứ melamine, vì thế thật lâu thật lâu về sau, dân chúng bản địa này còn lưu truyền một truyền thuyết: từng có một loại quỷ xanh tốc độ cực nhanh thích đuổi theo dê mẹ bò mẹ.

Hồ thần y còn nói …

Không cần cười, khi bạn hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc của việc ‘Ta muốn làm ba ba’ đối với cô nhi, sẽ cảm nhận được lửa hạnh phúc thiêu đốt vĩ đại trong lòng Bức Vương, hoàn toàn là tâm tình thích thú

So với chuẩn ba ba cao hứng mười vạn phần, chuẩn mẹ chỉ nhảy nhót nho nhỏ trong chốc lát.

Rất rất nhiều vấn đề chưa từng lo lắng qua giờ đột nhiên nổi lên hàng loạt, tỷ như nàng từng bởi vì đau bụng kinh mà uống vô số chén thuốc, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cục cưng sinh trưởng. tỷ như lúc này trình độ chữa bệnh cực thấp, mang thai tỷ lệ tử vong cực cao, tỷ như mẹ Lâm không có ở bên, hai người đều không có kinh nghiệm nuôi cục cưng, tỷ như thời cuộc bất ổn xã hội lạc hậu, cục cưng làm sao đi nhà trẻ, lên tiểu học, trung học, thi đại học, nghiên cứu, tìm việc,…

Lâm Nhất Tần, nữ, 23 tuổi, sản phụ lớn tuổi ở cổ đại tư duy ngây thơ, căn bản không có chuẩn bị tốt để trở thành mẫu thân.

Áp lực tâm lý cùng biến hóa sinh lý vĩ đại làm cho người này lúc mang thai xuất hiện rất nhiều ngôn hành (ngôn ngữ hành vi) không rõ phải trái. Tỷ như:

No 1

“Vi Vi, chàng thích con trai hay con gái?”

“Đều thích, chỉ cần có thể bình an …”

“Không được làm cỏ đầu tường (gió chiều nào theo chiều ấy)! Chọn một cái!”

“Được rồi, thích nữ nhi, con khẳng định giống nàng có một mái tóc xoăn xoăn…”

“Mọi người đều nói, con gái là người tình kiếp trước của ba ba.”

“Cho nên ba ba đều thương con gái đúng không?”

“Đúng cái đầu chàng! Vi Nhất Tiếu, chàng có con gái liền quên mẹ nàng, chàng muốn gặp tình nhân kiếp trước là có mục đích gì?”

“=_=!!! Được rồi, ta thích con trai. Chờ con lớn lên, ta truyền cho con một thân võ công…”

“Nhìn xem, vẫn bại lộ bộ mặt thực trọng nam khinh nữ thôi, hừ, em muốn ôm cục cưng về nhà >_<”

“… …”

No 2

“Vi Vi, nếu em cùng mẹ chàng cùng rơi xuống nước, chàng cứu ai trước?”

“Đương nhiên là nàng, ta chưa gặp qua mẹ ta.”

“Được rồi, nếu em cùng cục cưng cùng rơi xuống nước thì sao?”

“Cục cưng ở trong bụng nàng, muốn cứu cũng là cứu cùng lúc.”

“Sau khi sinh ra, tách ra rồi thì sao?

“(thống khổ cùng rối rắm)… Nương tử, nàng biết ta căn bản không biết bơi…”

No 3

“Vi Vi, nếu khó sinh, chàng muốn giữ người lớn hay giữ đứa nhỏ?

“…(tuy rằng khẳng định muốn giữ lớn, nhưng vết xe đổ còn đó, con dơi không dám tùy tiện trả lời, trầm tư suy nghĩ kế sách vẹn toàn)”

“(nổi giận) Em cùng cục cưng đều phải mất mạng, chàng làm sao quyết định chậm như vậy! Chờ mẹ con chúng ta không còn lại cưới người khác đi? !”

“…”

No 4

“Vi Vi, em ngàn khổ vạn khổ sinh ra cục cưng lại phải theo họ chàng, này thật không công bằng”

“(Thuận theo) Cũng có thể cùng họ nàng a, ta đều nhập tổ phần nhà nàng.”

“Không thành ý! Dể sàng đồng ý sửa họ như vậy, chàng không phải căn bản không thèm để ý nó hả?”

“…Nương tử, ta học Vi là vì sư phụ nhặt được ta ở một vùng cỏ lau, cho nên họ gì thực sự không trọng yếu…”

“Nga, vậy cục cưng vẫn là họ Vi hay họ Lô đây?”

“… …”

Trong lúc Vi Nhất Tiếu dùng mười vạn câu hỏi vì sao của chuẩn ba ba tra tấn Hồ Thanh Ngưu, lập tự bị Lâm Tiểu Tiên dùng câu hỏi cho hai chọn một tuyệt không có đáp án chính xác khảo nghiệm. Cái này kêu ác giả ác báo, tới cũng nhanh.

Bất quá tiểu con dơi rất nhanh liền báo thù cho phụ thân.

Cục cưng này hoàn toàn kế thừa tinh lực tràn đầy của con dơi cùng nhân phẩm đáng khinh của ET, ép buộc người là số một, lực phá hoại kinh người. Lâm Tiểu Tiên chân phù đeo hài không nổi, ban ngày nôn ra tim ra phổi, nửa đêm cuộn mình trong chân bị chuột rút đau đến nhe răng nhếch miệng.

Vi Nhất Tiếu thân kiêm nhiều chức, việc nhà còn dễ, chiếu cố phụ nữ có thai lại không chút kinh nghiệm, không biết tình huống gì là bình thường, tình huống gì phải cảnh giác. Thêm nữa hai người học nghề ngay cả đối tượng cố vấn cũng không có, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Ngay tại thời khắc khốn đốn trong ngoài đều nguy cấp, lãnh đạo hội liên hiệp phụ nữ Dương CEO kịp thời vươn tay viện trợ, giới thiệu một vị giúp việc toàn năng tên là Tế Nương.

Tế nương không chỉ làm việc nhà vạn năng, trọng yếu nhất là nàng là vị mẫu thân anh hùng kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Theo chính nàng tự thuật, nàng đã từng người cũng như tên, thắt lưng tinh tế như liễu, nhưng sau khi sinh dưỡng qua năm cục cưng vui vẻ, trọng tải liền tăng thành con voi nhỏ.

Lâm Tiểu Tiên nhìn bụng Tế nương so với phụ nữ có thai chính quy còn khoa trương hơn, liền đem nguy cơ ‘Mập mạp sau khi sinh’ đề cao, cùng ‘Rủ xuống’ đặt song song thành hai địch nhân lớn nhất của đời người.

Vi phu nhân có Tế nương chiếu cố, tình trạng Bức Vương nửa đêm xông lên đỉnh Quang Minh, mãnh liệt đạp cửa lớn nhà Hồ Thanh Ngưu đòi khám gấp mới dần dần dừng, Vân Hải cư gà bay chó sủa cuối cùng cũng an ổn.

Tháng một công nguyên năm 1323, trên đỉnh Quang Minh mở yến tiệc chào mừng tết âm lịch.

Đang lúc mọi người ở đây nhiệt liệt thảo luận xem con Bức Vương hẳn nên lấy tên gì, một thanh niên tên Hàn Thiên Diệp đến, phá vỡ không khí hài hòa.

Hàn Thiên Diệp là con kẻ thù của Dương Đỉnh Thiên năm đó, Dương Đỉnh Thiên từng dùng một chiêu ‘Đại cửu thiên thủ’ đánh phụ thân hắn trọng thương, quỳ rạp xuống đất đứng không dậy nổi. lúc ấy phụ thân hắn có nói sau này tất bào thù này, đã biết võ công bản thân không cách nào khôi phục, tương lai không phải con trai tìm đến thì sẽ là nữ nhi tìm đến. Dương Đỉnh Thiên lúc ấy đồng ý, tỉ thí như thế nào để con trai con gái hắn quyết định.

Chuyện đã qua hơn mười năm, Dương Đỉnh Thiên sớm đem chuyện này quên sau đầu, con người này thế nhưng còn lên núi báo thù. Tuy rằng lai giả bất thiện, nhưng lúc này Dương Đỉnh Thiên võ công cao, thuộc hàng thiên hạ khó thấy, trừ Võ Đang Trương chân nhân, ai cũng chưa hẳn có thể thắng hắn nửa chiêu. Mọi người cũng không đem thanh niên dung mạo kinh người này để trong lòng.

Nào biết Hàn Thiên Diệp lấy ước định ngày xưa chèn ép Dương Đỉnh Thiên, khiến hắn không thể nuốt lời, lại ở trước mặt mọi người nêu đề mục, hắn muốn cùng Dương Đỉnh Thiên xuống hồ Bích Thủy đỉnh Quang Minh một trân phân thắng bại. Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc ngây người. Không nói đến hồ Bích Thủy sâu không thấy đáy lạnh thấu xương như băng, quan trọng nhất là …

Không chỉ có Dương Đỉnh Thiên, đám anh hùng trên đỉnh Quang Minh tất cả đều là vịt lên cạn, không nói đến luận võ, để không cũng chết đuối.

Nếu không bơi được nói gì đến hoàn thành nhiệm vụ.

Tả Hữu nhị sứ, Bạch Mi Ưng Vương, Bành Oánh Ngọc hòa thượng, ngày thường đều là trí sĩ túc trí đa mưu, trong lúc này gặp đề khó cũng hết đường xoay sở.

Chu Điên gấp đến độ vò đầu bứt tai oa oa gọi bậy:

“Ai! Ai biết bơi! ! Mau mau tự tiến cử! ! !”

Tụ Anh đường lâm vào khung cảnh trầm mặc, sau một lúc lâu, trong đám người một bàn tay run rẩy giơ lên. Mọi người cảm xúc mênh mông, đầy lòng hi vọng hương về người giơ tay…

Lâm Tiểu Tiên: “Ách, cái kia… Ta sẽ bơi được chút ít, bất quá sức chịu đựng không tốt…”

Dương Đỉnh Thiên nhìn Vi phu nhân dáng người mảnh mai, nhắm mắt thở dài:

“Ý trời như thế, ta thua. Hàn công tử, Dương mỗ mặc ngươi xử trí.”

Hàn Thiên Diệp cười lạnh một tiếng, lấy ra một thanh chủy thủ:

“Đây là di vật của cha ta, Dương giáo chủ quỳ lạy chủy thủ này ba cái, chuyện cũ xóa bỏ.”

Quần hùng vừa nghe, đều nổi giận lôi đình. Nhưng thế cục trước mắt đã rõ ràng mười phần. Hàn Thiên Diệp lần này liều chết mà đến, bắt Dương giáo chủ ba cái cúi đầu liền liệu sẵn cắm chủy thủ vào ngực mình, để tránh chết trong tay thủ hạ Minh Giáo. Dương Đỉnh Thiên thân là thủ lĩnh một phái lớn, chịu loại khuất nhục này, chỉ có đường tự sát làm kết cục.

Ngay tại thời khắc gấp gáp vạn phần, một thanh âm thanh thúy uyển chuyển vang lên:

“Phụ thân, nhà hắn sinh con trai tốt, người chẳng lẽ không có nữ nhi tốt? Vị này Hàn gia vì phụ thân hắn báo thù, nữ nhi liền thay phụ thân tiếp chiêu.”

Đại Ỷ Ty rốt cục tìm được cơ hội ra mặt.

Hồ Bích Thủy một trận chiến, Đại Ỷ Ty một thân quần áo tím nhạt, thật giống Lăng Ba tiên tử. Việc đáy nước không người biết, mọi người chỉ nhìn thấy khi Hàn Thiên Diệp đạp chân lên mặt băng, trừ vết thương trên ngực, trên mặt lại chảy hai dòng máu mũi ròng ròng.

Đêm đó Đại Ỷ Ty lấy được mỹ hào Tử Sam Long Vương, cùng Ưng Vương, Sư Vương, Bức Vương đặt ngang hàng, ta vương cam tâm tình nguyện để nàng đứng đầu tứ vương.

Rất nhiều rất nhiều năm về sau, rất nhiều giáo đồ Minh Giáo đã già yếu còn ôm một loại thái độ si mê, hồi ức về tình cảnh đỉnh Quang Minh năm đó anh hùng như vân: giáo chủ anh hùng dũng cảm, võ công độc nhất vô nhị; tiêu dao nhị tiên, phong tư vô cùng; tứ đại Pháp vương Tử Bạch Kim Thanh; Ngũ Tán nhân Ngũ Hành Kỳ, bạch y thắng tuyết, hỏa diễm phi thượng,…

Đó là một thời đại vĩ đại.

Giang hồ, từ khi sinh ra đến khi diệt vong, còn chưa có giáo phái nào có thề có nhiều cao thủ nghiệp nghệ kinh người, ngực mang lý tưởng chính sinh như thế.

“Đốt khu tàn, hừng hực thánh hỏa, sinh làm chi, chết cũng tội gì? Vì thiện trừ ác, duy đỉnh Quang Minh. Hỉ nhạc sầu bi, đều về bụi đất. Thế nhân này, lo âu thực nhiều! Thế nhân này, lo âu thực nhiều!”

Bọn họ không phải thật sự là người trong võ lâm, mục đích họ không phải là thiên hạ đệ nhất, trong lồng ngực họ thiêu đốt lý tưởng tu thân trị quốc bình thiên hạ.

Cho dù sau này Tử Sam Long Vương bị lụy vì tình, yêu thương địch nhân Hàn Thiên Diệp, Phạm Hữu Sứ thất bại tình trường ảm đạm thần thương… Những sự kiện chấn động một thời mọi người cũng chỉ xem đó như đoạn nhạc đệm, bởi vì bọn họ còn chuyện quan trọng hơn để làm, lý tưởng kinh người.

Khi đó, họ phong nhã hào hoa.

Nhưng ông trời ghen ghét người tài, buổi ban trưa rồi cũng tàn, trăng tròn rồi cũng khuyết. Ngay tại thời khắc Minh Giáo cường thịnh nhất, không ai nghĩ tới nó đang dần dần sụp đổ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.