Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 65: Chương 65: Vân Hải cư




Đại Ỷ Ty đến khiến hội phụ nữ đỉnh Quang Minh khuếch đại lên thành bốn người, từ đây các phu nhân chơi mạt chược không còn tính trạng tiếc nuối có ba thiếu một. Đáng tiếc Phạm hữu sứ vận khí không tốt như vậy, khổ tâm tài nghệ vì mĩ nhân viết thơ đưa hoa, hồi âm đều như đá chìm đáy biển.

Dương Đỉnh Thiên vài lần ý đồ làm mai mối, đều bị Đại Ỷ Ty mặt lạnh nghiêm nghị khước từ, Hữu sứ chỉ kém bê đàn tranh ngồi dưới lầu mĩ nhân đánh đàn suốt đêm hát tình ca. Phạm Diêu không nhận phương pháp bảo dưỡng của hảo bằng hữu Dương Tiêu, vì tạo nên hình tượng lãnh đạo cao cấp liền phơi ra vệt rạn hồng.

Lần đầu tiên hủy dung vì mục đích chính trị trở thành chướng ngại vật cho hạnh phúc cá nhân của hắn (lần thứ hai chính là khuôn mặt ngọc dung tuấn diện cam nguyện bị phá hoại lẻn vào Nhữ Dương phủ làm nằm vùng mười mấy năm chẳng cần thiết)

Không biết nhiều năm sau khi nhìn thấy Dương Tiêu anh tuấn như trước có tài có nữ, Phạm Diêu sống cô độc quãng đời còn lại nói ra câu ‘Ca ca một điểm cũng không già’có hâm mộ, trong lòng có cảm xúc hối hận biết vậy chẳng làm hay không.

Đại Ỷ Ty xuân xanh chưa đến hai mươi, nhưng vừa không phải loli không coi ai ra gì, vừa không phải loại bình hoa ngực to não ngắn. Nàng tích cực chủ động tham gia hoạt động hữu nghị mở rộng quan hệ của nhóm phu nhân, từ đó chiếm được rất nhiều tin tức, tỷ như nhiều quy tắc chi tiết ở Minh Giáo trung thổ, Dương đại giáo chủ khuynh hướng thê khống, biết Tạ Tốn là sư điệt của Dương phu nhân.

Dương Đỉnh Thiên giáo chủ này, chẳng phải ngày ngày bái quát liền không có chuyện khác để làm.

Tả Hữu nhị sứ có thiên địa phông lôi tứ môn lệ thuộc hệ thống trực tiếp, địa vị nghiễm nhiên dưới một người trên vạn người. Ân Thiên Chính kinh doanh ở vùng Trung Nguyên đã lâu, là chúa tể của thế lực Minh Giáo phía nam.

Dương Đỉnh Thiên trong thời gian cực ngắn lập ra tam Pháp Vương, ngũ tán nhân, lại thành lập Ngũ Hành kỳ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ là quân đội trực tiếp lệ thuộc, đều có thể thấy được khổ tâm của hắn khi phân tán phe phái kết đảng.

Mà Tạ Tốn giữ vị trí trung lập, chỉ lo thân mình, thái độ thản nhiên, đều có phong thái của Dương Đỉnh Thiên tuổi đã qua bán trăm.

Đại Ỷ Ty cảm nhận sâu sắc loại suy nghĩ này.

Vì thế lúc Tạ Tốn bị bệnh do ngoài ý muốn ngộ độc thức ăn, Đại Ỷ Ty lấy lí do ‘tẩu tử không ở đỉnh Quang Minh’, cực nhọc cả ngày cả đêm chiếu cố mèo bệnh một tháng.

Tạ đại miêu văn võ song toàn trí mưu xuất chúng, chỉ có một tác phong không phù hợp với con người rắn rỏi --- chính là lòng mềm yếu, người ta đối với hắn tốt nhất định cảm động nhớ kĩ trong lòng. Lành bệnh xong liền lập tức xin nghĩa muội, đương nhiên, không phải loại muội muội hồng nhan tri kỉ.

Đại Ỷ Ty xem người cực chuẩn, chủ định này nàng đoán đúng rồi, nếu không phải sau này Thành Côn tạo thành nhiều chuyện ngoài ý muốn, Tạ Tốn quả thật là người nối nghiệp Dương Đỉnh Thiên muốn định.

Đỉnh Quang Minh trời xanh mây trắng, yên bình trước khi mưa gió đầy trời.

Đương nhiên, những sự kiện mang tính chính trị này cơ bản không có tí quan hệ gì tới nữ chính trì độn Lâm Nhất Tần. Bởi vì Vi Nhất Tiếu ngoại trừ việc đi lại gần với Ngũ Tán nhân, cơ bản thuộc loại nhân sĩ vô đảng phái, lại vì bối cảnh, khí chất, sức khỏe cùng thói quen ẩm thực đặc dị đều dễ dàng tạo thành vấn đề, ngay từ đầu đã bị bài trừ khỏi gió lốc trung tâm.

Chẳng qua chút khó xử người thường xem như ‘ảnh hưởng con đường làm quan’, Bức Vương cũng không để trong lòng, chỉ cần cách mạng có hi vọng, nương tử khỏe mạnh. Xã hội đều luôn hài hòa, cuộc sống khẳng định tốt đẹp, nương tử cũng không tất yếu tốn nhiều tế bào não cho chút việc không nặng không nhẹ này.

Bất quá Vi phu nhần gần nhất cũng có chút chuyện phiền lòng. Đầu tháng tám, hữu sứ Phạm Diêu một mình mời nàng uống trà. Lâm Nhất Tần vốn tưởng soái ca là vì hỏi thăm tin tức liên quan đến người trong lòng: ham thích, nhóm máu, chòm sao,…, ai ngờ người ta là vì giải quyết việc chung, trà còn chưa lạnh liền trực tiếp nói cho nàng việc đưa tiền lương cho gia phó bán mình nhiễu loạn nghiêm trọng đến trật tự kinh tế đỉnh Quang Minh, ảnh hưởng đến ổn định đại cục, phá hủy sự đoàn kết của chủ tớ gia đình khác.

Lâm Nhất Tần bị ba lỗi này thình lình nhảy ra chụp mũ làm hôn mê. Nàng mỗi tháng chia cho tôi tớ một lượng bạc là dựa theo đãi ngộ của đại nha hoàn Ninh Vinh nhị phủ. Ai ngờ viện khác gia phó chỉ được bao ăn ở, có sự khác biệt, ai còn có thể an tâm công tác ở chức vụ của mình nữa?

Lâm Nhất Tần vốn thầm nghĩ đây là tiền công lao động mà người phục vụ mình được hưởng, cũng không nghĩ đến việc giáo dục chủ nghĩa tự do ở thời đại này, ai ngời vẫn gián tiếp tạo thành ảnh hưởng xấu.

Công tác tài chính vốn là chức vụ của Dương tả sứ, nhưng hắn cùng Vi phu nhân trong quá khứ có chút vấn đề giờ không tiện ra mặt, không trực tiếp phát văn kiện Đảng, chỉ nhờ hảo huynh đệ Phạm Diêu ra mặt lén giải thích rõ ngọn nguồn cho nàng, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Vi phu nhân hiểu được khó xử của lãnh đạo, ủ rũ về nhà phát phí phân phát cho nhóm bảo mẫu, từ một phú bà nhàn nhã cả ngày thanh nhàn thành thiếu phụ luống tuổi có chồng làm lụng vất vả, độc môn độc viện biệt thự tư gia liền biến thành ác mộng phải làm việc nhà.

Tục ngữ nói phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, nửa tháng sau, vào 15 tháng tám buổi tết Trung thu, lại xảy ra sự kiện ô danh 囧 chết người không đền mạng.

Tết Trung thu tượng trưng cho gia đình hòa thuận, trên đỉnh Quang Minh với phương châm man nữ ngang hàng, tự nhiên không phát sinh sự kiện xấu nữ sĩ không được ngồi cùng bàn. Mặc kệ an cái gì, nhóm anh hùng tụ hội không thể không có rượu, ngay cả gia quyến đi theo cũng uống chút rượu hoa quế, hoa mai cho hợp với tình hình, trăng tròn người đoàn viên, không khí náo nhiệt.

Bạn học Vi Nhất Tiếu rất rõ ràng tửu lượng lão bà mình kém, tuyệt không thể để người ngoài nhìn thấy, bởi vậy tin Vi phu nhân không thể uống rượu để sớm được Bức Vương âm thầm nhắm dùm, Minh Giáo cũng không có loại phong tục bại hoại bắt nữ nhân kính rượu, bởi vậy Lâm Nhất Tần uống nước trà tự do tự tại ăn uống yêu thích đến mức gò má phình to.

Điều ai cũng biết, Đại Ỷ Ty mới đến đỉnh Quang Minh lại chưa biết. Vì thế dựa theo lễ nghi người Trung Nguyên, nhập gia tùy tục, liền kính rượu vài vị tẩu tử. Vi Nhất Tiếu nhất thời không thể phân thân kịp thời ngăn cản, Lâm Tiểu Tiên không hề tự mình hiểu lấy, một ly rượu nhạt, chỉ chốc lát ánh mắt liền bắt đầu tan rã…

“Tiểu đại ~~~”

“Ân? Lâm tỷ tỷ, mặt tỷ thật hồng, có cần đi nghỉ ngơi không…”

“Không cần! Ngươi hãy nghe ta nói, lấy thực lực hùng vĩ của ngươi, phải thề sống chết đối kháng với lực hút trái đất tà ác này!”

“? ?”

Lâm Tiểu Tiên tư duy xấu xa phát ra hành động tà ác, đẩy ghế tựa ra, Đại Ỷ Ty chạy nhanh đỡ một phen, ai ngờ người này thuận thế một đầu chui vào ngực mỹ nữ mềm mại, cũng mạo hiểm tình trạng hít thở không thông, ôm chặt chủ nhân ba đào, đẩy đều đẩy không ra. Không đợi nhóm người khác hâm mộ diễm phúc tề thiên này, Lâm Tiểu Tiên cọ cọ mĩ ngực Đại Ỷ Ty, ô ô khóc kể:

“Tiểu Đại, ta rất oan uổng, các huynh đệ luôn hiểu lầm…”

“Lão tử cũng không võ công, làm sao có thể cường như vậy? Cái gì bế quan…”

“Rõ ràng là ta mỗi ngày bị con dơi ép buộc muốn chết muốn sống thôi >_< ~~~”

@_@ @_@ @_@...

Ta suy xẻo như thế. Chúng anh hùng bị chân tướng khiếp sợ

@_@ @_@ @_@...

Ở phần đông ánh mắt bội phục mà giật mình “Thì ra là thế, thật đúng là nhìn không ra”, Bức Vương đáng thương xấu hổ đến mức kinh mạch rung giật, chỉ hận thời không không thể đảo lưu để khâu miệng đầu sỏ lại. Một tay túm lấy ET vô sỉ tử nơi nào đó của Đại Ỷ Ty ra, đầy mặt đỏ bừng tay chân luống cuống, không nói hai lời nháy mắt rời đi.

Một trong tứ đại bí ẩn đỉnh Quang Minh tại sao Bức Vương bế quan, từ đây rõ ràng khắp thiên hạ.

Khi trang nhất mấy tờ báo đỉnh Quang Minh bị loại bát quát sinh động này che kín, trưởng phòng kỷ luật kiêm tác phong Phạm Diêu cảm thấy loại tam quan bất chính này không thể cứ tiếp diễn, vì vậy báo cáo cho Dương Đỉnh Thiên, lấy cớ rằng dưới chân đỉnh Quang Minh cách mươi lý có một ốc đảo nhỏ Vân Hải, khí hậu thoải mái hợp lòng người, mây gió dập dờn, Vi phu nhân thân thể không tốt cần tĩnh dưỡng, Bức Vương không ngại cùng di cư chỗ ở.

Mọi người đều cảm thấy Phạm Diêu quản đến quản đi quản cả chuyện trong khuê phòng người khác, thậm chí vì chuyện này xa lánh Bức Vương, không khỏi có chút nhỏ nhen.

Vi Nhất Tiếu bản thân cũng không buồn ngỗ nghịch, vô cùng cao hứng mang theo lão bà xuống núi. Lâm Nhất Tần ngoan ngoãn nghe lời, thứ nhất là vì chột dạ do lỡ lời khi say rượu, hai là vụ sự kiện tiền lương tạo thành áp lực làm việc nhà, ba chính là Phạm Diêu nói ốc đảo Vân Hải thành thiên đường nhân gian.

Nhưng khi xuống núi xong thấy tình huống thực tế, Lâm Tiểu Tiên ngay cả tâm muốn giết người đều nổi lên. Hữu sứ lúc ấy thề son sắt miêu tả Vân Hải cư như thế này:

“Rời xa phố xá sầm uất ồn ào náo động, tận hưởng nhân sinh yên tĩnh” --- vách núi hẻo lánh.

“Trở về tự nhiên, hưởng thụ phong cảnh điền viên” --- dã ngoại vùng hoang vu

“Vô cùng xanh tốt, đầy mắt xanh um” --- cả vùng cỏ dại loang lổ

“Nước chảy róc rách, làn nước trong xanh” --- bên cạnh có hai cái hồ.

“Láng giềng gần trung tâm khu quân đội, cuộc sống đảm bảo an toàn” --- xa xa là sân huấn luyện của Ngũ Hành kỳ

“Ôm ấp tự nhiên, sinh cơ dạt dào” --- con la hoang tản bộ, ngẫu nhiên có sói thường lui tới.

“Cuộc sống giản lược, thanh thản an nhàn” --- muốn mua đồ ăn cần chạy mấy chục cây.

“Nhà được thiết kế đầy cá tính, theo sát hơi hướng thời thượng” --- một tòa nhà cây.

Lâm Nhất Tần mặc niệm Tam Tự kinh, nghiến răng nanh ken két rung động:

“Phạm Diêu, nếu ngươi từ Minh Giáo thất nghiệp, ta đồng ý cả hai tay hai chân đề cử ngươi đi bán phòng ở, miệng lưỡi ngươi thật gian trá giảo hoạt! ! !”

Tuy rằng bị lừa xuống núi, nhưng tốt xấu gì thì phòng không cần phải thuê. Lâm Nhất Tần vẽ bản thiết kế giao cho Vi Nhất Tiếu, nhờ Thổ kỳ cùng Mộc kỳ tu chỉnh đổi mới nhà cây hoàn toàn. Trên cây làm thành phòng ngủ, dưới tàng cây làm phòng sinh hoạt và phòng bếp, xây thêm thang leo, toàn bộ chỉ tốn bạc mời huynh đệ ăn cơm. Có thể thấy được xã hội phong kiến ít nhất còn có ưu việt --- dễ xây nhà.

Dàn xếp xong, Lâm Nhất Tần nhìn nhà mới được bố trí hợp lý có vài phần đắc ý.

Tuy Vân Hải hẻo lánh, nhưng thoát khỏi khí hậu khắc nghiệt vùng cao nguyên, rất nhiều động vật như linh dương, bò Tây Tạng, dê hoạt động ở gần đó, quả thật thích hợp cho người ở. Hơn nữa nhà cửa đơn giản dễ quét tước, sống cách mặt đất mấy thước, rời xa động vật nguy hiểm, độ an toàn rất cao.

Trọng yếu hơn là rời xa đám người bát quái, riêng tư lại không phô lộ trước mặt người khác. (Bạn học không thuần khiết có thể đoán được, lớn tiếng một chút cũng không có gì ~)

Thời gian: một buổi tối ba tháng sau

Địa điểm: Vân Hải cư, nhà cây Bức Vương

Nhân vật: một đôi vợ chồng ân ái

Lâm Nhất Tần lười biếng ngả vào lòng Vi Nhất Tiếu, uể oải nói:

“Vi Vi, em dường như bị chứng si ngốc tuổi già”

“Chứng bệnh gì?”

“Si ngốc, lâu ngày không trao đổi cùng người khác, đầu óc thoái hóa. Tháng này trừ chàng ra, em chỉ gặp qua một người là Chu Điên, hơn nữa gần nhất báo chí cũng không đem đến! Mỗi lần đưa báo đến ta đều mời bọn họ ăn chút điểm tâm, chẳng lẽ lần trước quên đưa tiền boa? Đáng giận…”

“Hì hì, không có nương tử nàng, cũng không có tin tức gì trọng yếu để viết. Nơi xuất bản thiếu thốn, bọn họ không phải cố ý đâu”

Vi Nhất Tiếu thầm nghĩ gần đây đỉnh Quang Minh mạch nước ngầm mãnh liệt, chuyển xuống núi vì rời xa thị phi. Không có mệnh lệnh của ta, nàng cho bao nhiêu tiền boa cũng sẽ không có tin tức đưa tới. Con dơi phúc hắc như không có việc gì cười hì hì nói sang chuyện khác:

“Không phải hôm nay đấu võ mồm thua Chu Điên, khó chịu như vậy?”

“Làm cái gì, em vốn dĩ ầm ĩ với chàng cũng không thua, hiện tại cư nhiên cùng người ngày vài câu đều không đáp lại nổi. Hơn nữa chàng không thấy trí nhớ em càng ngày càng kém? Nói câu trên liền quên câu dưới. Hôm nay xào hai món đồ ăn, một cái quên bỏ muối, một cái thêm nước tương những hai lần, em tự mình ăn đều ói ra.”

“Ta cảm thấy ăn rất được, Chu Điên cũng ăn không ít a. Thời tiết tốt ta liền mang nàng đi dạo phố, hoặc là mời nhóm phụ nữ tới cùng nàng đánh bài nói chuyện phiếm?”

“Không cần, em lười vận động, gần đầu thấy ngủ thế nào cũng không đủ, hơn nữa lại béo. Thấy Đại Ỷ Ty eo thon nhỏ, còn chưa đủ buồn bực, cũng không thấy nàng vận động a…”

“Nàng ta là đầu óc vận động nhiều lắm. Nàng không béo, đây là thời tiết lạnh mặc nhiều quần áo, căn bản nhìn không ra.”

Bạn học Vi Nhất Tiếu lập trường kiên định biểu đạt tin tưởng với dáng người nương tử, cũng ngượng ngùng thừa nhận mềm mập mập ôm thoải mái. Lâm Tiểu Tiên cúi đầu nhéo nhéo thịt thịt trên eo mình, lại chọc chọc cơ bụng không vết sẹo lồi của Vi Nhất Tiếu, cảm thấy lời an ủi này một chút hiệu quả cũng không có.

Mắt thấy Lâm Nhất Tần cả ngày thất hồn lạc phách ngẩn người, Vi Nhất Tiếu vẫn phát ra thiệp mời hiệp hội phụ nữ ba vị phu nhân tiểu thư. Vương Nan Cô xuống núi liền thuận tiện nắm lấy lão công đi theo. Nhiều ngày không thấy, Lâm Nhất Tần cảm thấy ngay cả hai cái răng nanh của Hồ Thanh Ngưu đều thân thiết hơn rất nhiều, nhịn không được hỏi hỏi:

“Thần y a, ngươi có thể làm thuốc giảm béo không? Hoặc là châm cứu giảm béo? Thuốc Đông y tắm bồn gầy thân?”

Hồ Thanh Ngưu da mặt run rẩy hai cái:

“Ngươi cho ta là đại phu Mông Cổ sao? Ăn nhiều như vậy mỗi ngày lại không động đậy, có biết heo làm sao béo lên không?”

“Ta gần nhất chính là không muốn động, lại càng không muốn ăn uống điều độ, có phương thuốc giảm cân hay không?”

Nói tới nói lui, Hồ Thanh Ngưu thân là bác sĩ gia đình chuyên trách nhà Bức Vương vẫn xem mạch kiểm tra cho Lâm Nhất Tần. Thần u lúc vừa bắt đầu còn lười biếng không xem là chuyện quan trọng, nhưng trong chốc lát sắc mặt liền thay đổi. Vi Nhất Tiếu vốn bưng trà đổ nước chiêu đãi khách nhân, thấy thần sắc Hồ Thanh Ngưu nghiêm túc bắt mạch, lập tức khẩn trương.

Hồ Thanh Ngưu trên mặt hiện lên vẻ khả nghi, vẻ mặt khó xử, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu thần sắc cực kì ngưng trọng. Hội phụ nữ vốn hi hi ha ha, lúc này lập tức an tĩnh lại. Vi Nhất Tiếu cảm thấy máu cả người chậm rãi biến lạnh, nhưng nhất thời không dám mở miệng hỏi. Hồ thần y cuối cùng nắn vuốt râu, một câu nói đầy khí phách:

“Phiền toái lớn.”

“Rốt cuộc sinh bệnh gì?”

“Ta xử lý không xong, không phụ trách.”

“Phạm vi trăm dặm trừ ngươi ra còn ai có thể xem bệnh? Ngươi không phụ trách ai phụ trách? !”

Hồ Thanh Ngưu chau chau mày, quay đầu nhìn Vi Nhất Tiếu vô cùng lo lắng liếc mắt một cái, cười được đáng khinh:

“Vi huynh đệ, lần này ta thực không phụ trách. Phương diện này là tiểu con dơi, cũng không phải là tiểu Thanh Ngưu nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.