Trương Vô Kỵ ra sức khu trừ hàn độc bỗng thấy Cửu Dương chân khí của mình tống ra, bàn tay Triệu Mẫn lại truyền một luồng hàn khí chống lại, lại tưởng hàn độc của Huyền Minh thần chưởng chưa trừ hết, lại càng cố sức tuôn vào nhiều hơn có biết đâu chàng mỗi lần đưa Cửu Dương chân khí vào thì Cửu Âm chân khí của Chu Chỉ Nhược khổ công tu luyện lại bớt đi một chút. Chu Chỉ Nhược trong bụng kêu khổ thầm nhưng không nói ra được tự biết mình chỉ mở mồm lập tức hộc máu, chân khí ra hết.
Triệu Mẫn thấy chân khí trong thân thể dung hòa, cười nói:
- Vô Kỵ ca ca, thiếp khỏe rồi, chàng chuyên tâm mà đối phó Huyền Minh nhị lão.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Hay lắm!
Lập tức thu nội lực về. Chu Chỉ Nhược thoát nạn, không còn bị hút nữa, biết âm độc của Huyền Minh thần chưởng trong mình đã hết nhưng Cửu Âm nội lực cũng bị tổn hao rất lớn, thấy Trương Vô Kỵ song chưởng bay múa chuyên tâm nghênh địch, liền vận kình vào năm ngón tay, vươn ra chộp lên đầu Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn kêu lên một tiếng:
- Ối chao!
Thấy đỉnh đầu đau nhói, những tưởng phen này không còn đường sống sót, ngờ đâu nghe mấy tiếng lách cách, Chu Chỉ Nhược kêu oái lên một tiếng vội vã chạy mất. Trương Vô Kỵ kinh hoảng vội quay lại hỏi:
- Chuyện gì thế?
Triệu Mẫn giơ tay sờ đầu sợ đến mất hết hồn vía, không nói nên lời. Trương Vô Kỵ tưởng nàng bị thương vì Cửu Âm Bạch Cốt Trảo nên cũng hoảng hốt tay phải chặn nhị lão, tay trái thò vào thăm thử đầu nàng ra sao, thấy trên đầu ướt nhèm nhẹp, tuy có chảy máu nhưng không bị vỡ đầu thủng lỗ, lòng như trút được gánh nặng, an ủi nàng: nguồn t r u y ệ n y_y
- Chỉ bị thương ngoài da thịt thôi, không đến nỗi nào.
Trong bụng nghĩ thầm: "Lạ thật, lạ thật". Chàng có biết đâu khi Chu Chỉ Nhược ra tay tập kích, Cửu Dương chân khí trong người Triệu Mẫn chưa ra hết, còn Chu Chỉ Nhược chân khí thì lại hao tổn nặng, lấy yếu công mạnh, không đả thương được đối phương mà chính mình lại bị tổn hại, bị chấn động đến ngón tay.
Trương Vô Kỵ vừa phân tâm Huyền Minh nhị lão lập tức tấn công tới. Nội tức chàng lưu chuyển một vòng thật nhanh, ngưng thần chuyên tâm, tay trái đưa ra sử dụng Càn Khôn Đại Na Di chuyển hướng kình lực của chưởng Hạc Bút Ông vừa đánh tới. Hành động vừa kéo vừa đẩy này bên trong có Cửu Dương thần công dùng lẫn với công phu tối cao cấp thứ bảy trong Càn Khôn Đại Na Di. Sử dụng công phu này thật hao tổn nội lực, không thể sơ xẩy chút nào vì chỉ vận dụng hơi chệch một tí thì chính mình sẽ bị tẩu hỏa nhập ma ngay thành thử khi chàng phân tâm giúp cho hai nàng Triệu Chu khu trừ hàn độc mặc dù tình thế cấp bách chàng vẫn không dám đem ra sử dụng.
Huyền Minh nhị lão là hạng cao thủ số một, nếu chỉ dùng công phu cấp năm, cấp sáu đối phó với họ ắt không thể nào làm gì được hai người. Chàng gạt ra vừa lúc chưởng của Hạc Bút Ông đánh tới nghe bộp một tiếng trúng ngay đầu vai Lộc Trượng Khách. Lộc Trượng Khách kinh hãi giận dữ nói:
- Sư đệ, ngươi làm trò gì thế?
Hạc Bút Ông võ công thật tinh xảo nhưng đầu óc lại hơi chậm chạp, việc gì cũng phải suy nghĩ rất lâu mới hiểu được lý lẽ, ngay lúc này vẫn ngơ ngẩn chưa biết tại sao, ấp úng không trả lời được chỉ biết là do Trương Vô Kỵ làm trò quái quỷ nên đành tấn công tới tấp để tạ lỗi với sư huynh. Y vận kình lên chân phải đá ra, Trương Vô Kỵ phẩy tay một cái, vừa bắt vừa kéo, cước đó liền chuyển hướng nhắm ngay đan điền Lộc Trượng Khách. Lộc Trượng Khách vừa sợ hãi, vừa bực tức, nghiêng người qua tránh quát lên:
- Ngươi có điên hay không?
Triệu Mẫn kêu lên:
- Đúng thế, Hạc tiên sinh mau bắt tên sư huynh phạm thượng tác loạn, hiếu sắc tham dâm kia, cha tôi sẽ trọng thưởng.
Trương Vô Kỵ trong bụng cười thầm: "Kế khích bác, ly gián đó quả thật hữu hiệu". Chàng vốn dĩ muốn sử dụng Càn Khôn Đại Na Di khiến cho Hạc Bút Ông sẽ đánh vào Lộc Trượng Khách, sau đó lại dẫn Lộc Trượng Khách đánh vào Hạc Bút Ông bây giờ nghe Triệu Mẫn nói thế, nên chỉ vận động thúc đẩy quyền cước của Hạc Bút Ông còn đối phó với Lộc Trượng Khách thì dùng chiêu số trong thái cực quyền. Trương Vô Kỵ gọi lớn:
- Hạc tiên sinh, chớ có lo, tôi với ông hai người hợp lực thể nào cũng hạ được con hươu dâm. Nhữ Dương Vương đã phong cho ông làm… phong ông làm…
Chàng nhất thời chưa nghĩ ra quan chức gì cho thích hợp. Triệu Mẫn vội nói:
- Hạc tiên sinh, tờ cáo thư phong quan cho ông có sẵn đây.
Nói xong lấy trong bọc ra một tờ giấy mở ra, đọc:
- Ồ, là Đại Nguyên Hộ Quốc Dương Oai Đại Tướng Quân, thôi cố gắng thêm chút nữa.
Trương Vô Kỵ tả chưởng đánh ra, ép cho Lộc Trượng Khách phải dạt sang bên trái, còn tả chưởng của Hạc Bút Ông bị chàng lái qua đánh từ trái sang phải, thành thế tả hữu giáp công.
Lộc Trượng Khách với Hạc Bút Ông mấy chục năm nay tình thân còn hơn anh em ruột, vốn dĩ không thể nào tin y lại bán rẻ tình đồng môn nhưng lúc này thấy Hạc Bút Ông năm chiêu liền toàn là tấn công vào chỗ yếu hại, trong đường quyền ngọn cước xem ra đều dồn hết sức, dường như muốn lấy mạng mình thì còn ngờ thế nào được? Y phẫn uất dị thường, quát lớn:
- Ngươi tham đồ phú quý, không còn biết đến nghĩa khí nữa chăng?
Hạc Bút Ông vội nói:
- Ta… ta chẳng…
Triệu Mẫn vội tiếp lời:
- Đúng thế, chẳng qua bất đắc dĩ vì chức Hộ Quốc Dương Oai Đại Tướng Quân nên phải đắc tội với sư huynh chứ có còn gì để nói nữa đâu.
Trương Vô Kỵ kình lực tay phải chăm chú dẫn qua, chưởng của Hạc Bút Ông vừa đánh tới nghe bình một tiếng trúng thật mạnh ngay vai Lộc Trượng Khách. Lộc Trượng Khách giận không để đâu cho hết, đánh ngược lại một chưởng, gãy luôn mấy cái răng hàm bên trái của Hạc Bút Ông. Hạc Bút Ông nổi giận, quát lên:
- Sư ca chẳng biết trái phải là gì, đâu phải tiểu đệ cố ý đánh đâu.
Lộc Trượng Khách cũng bực tức quát lại:
- Thế ai đánh trước?
Y kiến văn rộng rãi thật nhưng đâu có ngờ rằng thế gian này lại có Càn Khôn Đại Na Di thần công cấp thứ bảy uy lực dường ấy, kẻ võ công cao siêu như Hạc Bút Ông, Trương Vô Kỵ có thể đánh y giết y chứ lẽ nào lại có thể chuyển hướng chưởng lực sang đánh mình, thành thử không chút nghi ngờ Trương Vô Kỵ ra tay.
Hạc Bút Ông cố gắng biểu lộ tấm lòng mình, liền chửi:
- Thằng giặc con làm trò quỷ.
Triệu Mẫn kêu lên:
- Đúng đó, đừng gọi y là sư ca nữa, chửi y "thằng giặc con" là đúng rồi.
Trương Vô Kỵ dùng chưởng bên trái ép chưởng lực của Lộc Trượng Khách, tay phải kéo chưởng của Hạc Bút Ông trúng ngay má y, lập tức sưng phù lên ngay. Trương Vô Kỵ thấy Lộc Trượng Khách phẫn nộ muốn điên lên được, phản chưởng hướng Hạc Bút Ông đánh tới, thừa lúc hai người cùng hỗ công, tay trái điểm chỉ thật mạnh, điểm trúng huyệt đạo của Lộc Trượng Khách, thấy Hạc Bút Ông bên kia tâm hoảng ý loạn, lúc này cũng ra chỉ điểm trúng huyệt đạo y, tiếp theo song chưởng đánh ra, một chưởng đánh vào đầu vai Lộc Trượng Khách, một chưởng đánh vào ngực Hạc Bút Ông, thúc đẩy Cửu Dương chân khí, đem Huyền Minh âm khí trong cơ thể hai người dần dần hóa đi. Đợi đến khi âm khí trong cơ thể Hạc Bút Ông hóa đi ba bốn thành, lại đổi qua tiêu hao âm khí trong cơ thể Lộc Trượng Khách.
Cứ thế vòng đi vòng lại, Huyền Minh âm khí khổ luyện mấy chục năm mười phần bị hóa đi bảy tám phần, từ nay về sau không thể luyện nữa, nếu không âm độc thấm vào tâm can, giống như Trương Vô Kỵ chịu đựng khi còn bé. Huyền Minh nhị lão từ nay về sau bị đẩy xuống kẻ bình thường trong chốn võ lâm, không bao giờ phục hồi lại võ công hạng nhất nữa. Trương Vô Kỵ khi còn bé trúng Huyền Minh thần chưởng, khổ sở chịu đựng nhiều năm, biết bao giày vò, đến lúc này mới báo lại được, cười ha ha, giải huyệt đạo cho hai người. Huyền Minh nhị lão giận dữ, đều xuất hữu chưởng đánh tới ngực Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ không tránh, bị trúng chưởng lực của bọn họ. Bách một tiếng, nhị lão cánh tay đau nhức, khí huyết trong ngực cuồn cuộn, uể oải ngã xuống đất, không đứng dậy nổi. Lúc này lấy võ công tu vi của hai người, ngay cả bọn thủ hạ của Triệu Mẫn ngày xưa là thần tiễn bát hùng cũng kém hơn.
Trương Vô Kỵ cũng không trừng phạt nhị lão nưa, cùng Triệu Mẫn trở về chùa Thiếu Lâm. Trương Vô Kỵ xem lại vết thương trên đầu Triệu Mẫn thấy không có gì đáng ngại, bỗng nhớ đến một chuyện nói:
- Mẫn muội, muội may sao lại mang theo tờ giấy khiến cho Lộc Trượng Khách không thể không tin.
Triệu Mẫn tủm tỉm thò tay trong túi lấy ra một tờ giấy mỏng, giơ ra trước mặt cho chàng coi, cười nói:
- Chàng đoán thử xem cái gì đây?
Trương Vô Kỵ cười đáp:
- Muội bảo đoán thử cái gì, làm sao ta đoán được, nghĩ ngợi làm gì cho phí công.
Triệu Mẫn để cuộn giấy vào tay chàng, Trương Vô Kỵ đưa ra trước đèn xem thử thấy đó là hai cuộn giấy đã ngả sang màu vàng, viết đầy những chữ khải nhỏ bằng đầu ruồi. Cuộn giấy thứ nhất đầu đề viết bốn chữ Vũ Mục Di Thư, bên trong viết toàn tinh nghĩa yếu quyết hành quân giao chiến, bố trận dùng binh. Xem đến cuộn giấy thứ hai, bốn chữ tựa đề Cửu Âm Chân Kinh bên trong ghi toàn những võ công thần kỳ quái dị, giở đến cuối cùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo và Bạch Mãng Tiên cũng có trong đó. Chàng giật mình hỏi:
- Muội… muội lấy ở trong người Chu cô nương đấy ư?
Triệu Mẫn cười:
- Trong lúc cô ta không cử động được, lẽ nào thiếp lại không tiện tay dắt dê? Công phu âm độc này thiếp chẳng muốn học đâu nhưng lấy để hủy đi hơn là ở tay cô ta để hại người.
Trương Vô Kỵ thuận tay giở coi Cửu Âm Chân Kinh, đọc vài chương thấy văn nghĩa thâm áo nhất thời chưa hiểu được kỹ càng nhưng quyết không phải là loại võ học âm độc hạ lưu bèn nói:
- Võ công trong cuốn kinh này thật là sâu xa, cứ theo đó mà tu luyện, một hai chục năm sau thành tựu thật là ghê gớm còn như chỉ mong tốc thành học được một chút vỏ bên ngoài thì hại người mà hại luôn cả mình nữa.
Chàng ngừng lại một lát nói tiếp:
- Chẳng hạn như vị hoàng sam tỉ tỉ kia, võ công với Chu cô nương cũng một đường nhưng chiêu số chính đại quang minh thật là thẳng thắn dường như cũng từ cuốn Cửu Âm Chân Kinh này mà ra.
Triệu Mẫn đáp:
- Cô ta nói "Sau núi Chung Nam, Hoạt Tử Nhân Mộ, Thần điêu hiệp lữ, Tuyệt tích giang hồ", bốn câu đó có ý nghĩa gì?
Trương Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Sau này mình gặp lại thái sư phụ sẽ thỉnh giáo lão nhân gia có khi hiểu được nguyên do bên trong không chừng.
Triệu Mẫn hỏi:
- Vô Kỵ ca ca, vị Dương tỉ tỉ kia cho ngươi huynh một cái bọc nhỏ, là thứ gì vậy?
Trương Vô Kỵ lấy từ trong người ra một bọc nhỏ màu xanh, đặt lên bàn, nói:
- Đây là vật Dương tỉ tỉ lấy trên người Chu cô nương, nói là có nhiều điểm khả nghi, bởi vậy ta không dám mở ra xem.
Triệu Mẫn nói:
- Sao lại không dám? Chàng sợ đây là bằng chứng những việc xấu mà Chu cô nương làm có phải không? Trong lòng chàng đối với Chu cô nương vẫn còn tình cũ không quên, có phải sau khi thiếp đi Mông Cổ, chàng lại đi tìm nàng không? Tống Thanh Thư lúc đó cho dù không chết, cũng đã là một phế nhân, ngày dài tháng rộng, chàng rốt cuộc vẫn là cùng ở với nàng, đặt thiếp ra phía sau, không nghĩ gì đến.
Nói xong nước mắt như trân châu đứt đoạn, run run chảy xuống.
Trương Vô Kỵ tay trái ôm lấy nàng, hôn lên mặt nàng, nói:
- Ta chỉ mong trời đất vĩnh cửu, vĩnh viễn như thế này không đổi. Mẫn muội, muội bầu bạn bên cạnh ta, ta khoái hoạt không thế nói hết, sợ vừa mở bọc nhỏ này ra, có sự việc cổ quái gì đó, khiến ta và muội không được vui, không được bình an vui vẻ như hiện nay…
Triệu Mẫn tươi cười rạng rỡ, ôn nhu nói:
- Như thế sự vật trong bọc nhỏ này, chúng ta không nên nhìn, vứt xuống giếng cho quên đi. Vô Kỵ ca ca, thiếp cũng cảm thấy bây giờ rất là tuyệt, lão thiên gia đối đãi chúng ta thật tốt quá, tốt nhất là không có chuyện gì thay đổi.
Trương Vô Kỵ nói:
- Không, phải thay đổi. Hai ta còn phải bái đường thành thân, sinh con đẻ cái!
Triệu Mẫn cười ngượng ngùng, nói:
- Sinh một tiểu Thát tử sao?
Trương Vô Kỵ cười nói:
- Nó một nửa là người Hán, một nửa là Thát tử, ngày sau nó đến Mông Cổ cũng được, đến Trung Nguyên cũng được. Người ta vừa không khinh nó là tiểu Nam man, cũng không khinh nó là tiểu Thát tử!
Triệu Mẫn đưa tay ôm cổ Trương Vô Kỵ, vui vẻ nói:
- Vô Kỵ ca ca, chuyện đó thật là tuyệt vời.
Nàng nhìn nhìn cái bọc nhỏ trên bàn, trong lòng hiếu kỳ, nói:
- Chỉ cần chàng đối với thiếp tuyệt không thay lòng đổi dạ, chúng ta nhìn cái gì đó trong bao một lần cũng không sao.
Nói xong lấy cái bọc nhỏ, nhẹ nhàng cởi bỏ sợi dây buộc.
Bên trong lộ ra một cái bình sứ nho nhỏ màu trắng, trên lấy sơn son viết năm chữ Thập Hương Nhuyễn Cân Tán. Lại có hai khối thiết phiến màu đen, cầm trên tay nặng trình trịch, hình dáng giống loại sắt thường, nếu cùng độ dày thiết phiến này nặng hơn đến năm lần. Chỉ thấy trên một khối thiết phiến có khắc bảy chữ nhỏ "Phổ Độ Sơn Đông Đào Hoa đảo", khối hia có khắc một tấm bản đồ, đường ngoằn nghoèo quanh co, phiền phức lạ thường, trên đường có khắc các mũi tên chỉ thị nho nhỏ. Chỗ đường tận cùng phân nhánh, phía cuối có vẽ một hình thư sách nho nhỏ. Phía sau thiết phiến lại có khắc bốn dòng mười sáu chữ, mỗi dòng bốn chữ:
Vũ Mục Di Thư
Cửu Âm Chân Kinh
Khu Hồ bảo dân
Thị vi hào lệnh.
Trương Vô Kỵ cầm thiết phiến, xuất thần suy nghĩ: "Vị Dương tỉ tỉ kia hỏi Chỉ Nhược tung tích của Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm, bình Thập Hương Nhuyễn Cân Tán này lại lấy ra từ trên người Chỉ Nhược, như vậy chúng ta trúng độc ở trên tiểu đảo, Thù Nhi bị người ta sát hại, tất cả đều là do Chỉ Nhược hạ thủ. Trên thiết phiến nói "Thị vi hào lệnh", đương nhiên là nói về Đồ Long đao. Nguyên là lúc trước nàng lấy được bản đồ thiết phiến từ trong Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm, rồi đến Đào Hoa đảo tìm được Vũ Mục Di Thư cùng Cửu Âm Chân Kinh. Chỉ Nhược, Chỉ Nhược, tại sao cô lại làm việc này?
Trong lòng đau xót, tay trái nắm chặt thiết phiến, ngay cả bàn tay cũng cảm thấy đau đớn. Trương Vô Kỵ nhớ lại khi đổ oan cho Triệu Mẫn, xót xa nhìn nàng thấy nàng dung nhan tiều tụy, hai má hóp, hai mắt nàng cũng đang nhìn mình, cảm thấy mấy tháng qua nnagf phải chịu biết bao nhiêu đọa đày, quả thật đáng thương nên vòng tay ôm vào lòng, bồi hồi nói:
- Mẫn muội! Ta… ta… thật có lỗi với nàng. Nếu chẳng vì nàng thông minh lanh lợi, cái gã Trương Vô Kỵ hồ đồ ngờ nghệch này đã giết nàng rồi, nếu thế thật không biết sẽ ra sao?
Triệu Mẫn cười nói:
- Liệu chàng có nỡ giết thiếp chăng? Khi đó chàng nghĩ thiếp là hung thủ, sao gặp thiếp chàng lại không ra tay?
Trương Vô Kỵ ngẩn người, thở dài:
- Ta bất luận lúc nào cũng đều không nỡ bỏ nàng. Mẫn muội, ta thật trong lòng chỉ yêu một mình nàng thôi, hơn cả thân mình. Nếu quả thực biểu muội bị nàng giết hại, ta thật cũng không biết làm sao nữa. Đến bây giờ mọi việc đã sáng tỏ, tuy ta có oán hận Chỉ Nhược thật nhưng phải nói trong bụng cũng mừng thầm.
Triệu Mẫn nghe người tình thành khẩn như thế, gục đầu vào lòng chàng. Một hồi thật lâu hai người không ai nói câu nào.
Triệu Mẫn nói nhỏ:
- Vô Kỵ ca ca, lần đầu tiên thiếp gặp chàng ở Lục Liễu Trang, về sau hai đứa rơi vào trong hầm tối, lúc đó làm sao có thể đoán được sau này có thể được ở bên chàng.
Trương Vô Kỵ bật cười, giơ tay nắm lấy bàn chân trái của nàng, lột chiếc giày ra. Triệu Mẫn cười khúc khích:
- Thân con trai mà sao lại ăn hiếp con gái chân yếu tay mềm?