Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 232: Chương 232: THIÊN HẠ ANH HÙNG MẠC NĂNG ĐƯƠNG




Bấm đốt ngón tay thoáng đã đến ngày tết Trùng Dương, Trương Vô Kỵ tất lãnh quần hào Minh Giáo đến chùa Thiếu Lâm. Chùa Thiếu Lâm tiền điện hậu điện, cánh trái cánh phải chỗ nào cũng đầy anh hùng hảo hán các môn phái. Trong số nhân vật võ lâm, kẻ thì có thù oán với Tạ Tốn, chăm chăm muốn giết ông ta để rửa hờn; có kẻ lại nhòm ngó thanh đao Đồ Long, si tâm vọng tưởng đoạt được thanh đao để thành võ lâm chí tôn; cũng có kẻ có ân oán với nhau nhân dịp này muốn thanh toán cho xong nhưng đa số thì chỉ muốn đến để cầu vui, xem chuyện gì sẽ xảy ra. Chùa Thiếu Lâm cử ra hơm một trăm tri khách tăng tiếp đãi, đưa người đến các nơi trong chùa nghỉ ngơi.

Phái Võ Đang chỉ có Du Liên Châu và Ân Lê Đình hai người đến dự. Trương Vô Kỵ tiến lên bái kiến, hỏi thăm sức khỏe Trương Tam Phong. Du Liên Châu khẽ giọng hỏi:

- Cháu có nghe tin tức gì của Thanh Thư và Trần Hữu Lượng không?

Trương Vô Kỵ đem tất cả mọi việc kể qua một lượt, cho biết Trần Hữu Lượng đã qua Hán Dương, theo khăn đỏ quân tây lộ của Từ Thọ Huy, Tống Thanh Thư chẳng biết đi đâu. Lần này Tống Viễn Kiều, Trương Tòng Khê sở dĩ không đi, cũng vì phải ở lại núi để bảo hộ sư phụ và môn phái, đề phòng gian mưu. Du Liên Châu cũng kể thêm Tống Viễn Kiều từ khi chính tai nghe thấy đứa con yêu duy nhất của mình nói ra những lời phản nghịch, đau lòng sầu khổ, chẳng thiết gì ăn uống, người gầy xọp hẳn đi, thân thể nay chỉ còn một nửa lúc trước, nhưng vẫn dấu Trương Tam Phong, không dám nói rõ sự tình, ngại sư phụ buồn lo. Trương Vô Kỵ nói:

- Chỉ mong Tống sư ca sai đường biết quay đầu lại, tức tốc hối cải để cùng Tống đại sư bá cha con đoàn viên.

Du Liên Châu đáp:

- Nói thế chứ tên nghịch tặc đó giết hại thất sư đệ, không thể nào tha y được.

Ông nói mà mặt mày hầm hầm không thôi. Trong một giờ sau, các lộ anh hùng mỗi lúc một đông, trong đó có cả Hà Gian Song Sát, cùng những người của phái Thanh Hải hôm trước phá Kim Cương Phục Ma Khuyên. Phái Hoa Sơn, Không Động, Côn Lôn phái nào cũng có cao thủ phó hội, riêng phái Nga Mi không thấy ai lên núi.

Trương Vô Kỵ chỉ mong gặp lại Chu Chỉ Nhược để giãi bầy tình cảnh bất đắc dĩ của mình ngày hôm ấy, mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt ánh mắt của nàng, trong lòng bồn chồn cảm thấy thật là ray rứt. Quần hào Minh Giáo tập trung tại một cái chái bên cánh tây, không giao thiệp tiếp xúc với ai vì Minh Giáo kẻ thù người oán quá nhiều, cừu nhân gặp mặt e rằng đại hội chưa bắt đầu thì đã đánh nhau một trận nghiêng trời lệch đất.

Gần tới trưa, tri khách tăng mời tất cả quần hùng tới một khoảng đất rộng trên núi. Chỗ này vốn dĩ là nơi các nhà sư trồng rau, rộng đến vài trăm mẫu, bây giờ san bằng, dựng lên vài chục ngôi nhà gỗ. Quần hào được các tri khách tăng dẫn vào từng nơi, những môn phái bang hội nào đông người thì chiếm nguyên một căn, còn nếu ít người thì hai ba phái chung một lều.

Bành Oánh Ngọc đem hết lai lịch các nhân vật kiệt xuất bẩm cáo cho Trương Vô Kỵ hay. Quả đúng là một đại hội lớn, nhiều nhân vật vốn dĩ ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm ít hành tẩu giang hồ nay cũng thấy có mặt. Bành Oánh Ngọc sau khi đếm kỹ, không kể Minh Giáo, trong khu đất phải có đến hơn bốn nghìn sáu trăm người. Trương Vô Kỵ, Dương Tiêu thấy trong đám người này, thù nhiều bạn ít, đều không khỏi buồn phiền.

Các tân khách sau khi đã ổn định rồi, quần tăng chùa Thiếu Lâm mới thứ tự đi ra, cứ theo vai vế Không, Viên, Tuệ, Pháp, Tướng, Trang các hàng, chào hỏi quần hùng, sau cùng là Không Trí thần tăng, có chín lão tăng thuộc Đạt Ma Đường hộ tống.

Không Trí đi đến chính giữa quảng trường, chắp tay hành lễ, miệng niệm Phật hiệu, nói:

- Hôm nay được chư vị anh hùng thiên hạ nể mặt giáng lâm, phái Thiếu Lâm quả thật là vinh hạnh. Có điều phương trượng sư huynh chúng tôi đột nhiên ngọa bệnh nặng, không có duyên được gặp các bậc hiền tài, nên sai lão nạp ra khẩn khoản xin lỗi quý vị.

Trương Vô Kỵ hơi ngạc nhiên: "Mới rồi Không Văn đại sư đến viếng linh sàng ông ngoại ta, tinh thần sảng lãng, mặt mũi không có vẻ gì là bệnh hoạn cả, người nội công thâm hậu như ông ta, lẽ nào đột nhiên ngã bệnh? Không lẽ bị thương hay sao?".

Chàng đưa mắt bốn bề quan sát, không thấy Viên Chân và Trần Hữu Lượng nghĩ thầm: "Đêm hôm đó ta nói rõ với ba vị cao tăng Độ Ách về gian mưu của Viên Chân, không biết trong chùa đã xử trí cách nào? Không Văn đại sư đột nhiên cáo bệnh, có liên quan gì đến chuyện đó hay chăng?".

Cuối thời Nam Tống, vợ chồng Quách Tĩnh, Hoàng Dung đã hai lần tại Đại Thắng quan và thành Tương Dương triệu tập hào kiệt thiên hạ, cùng nhau thương lượng kế sách kháng quân Mông Cổ xâm nhập, đến nay gần một trăm năm mới lại có một anh hùng đại hội nữa, quả là một chuyện lớn trên giang hồ, vậy mà người chủ trì đột nhiên ngã bệnh khiến ai nấy đều mất hết hứng thú.

Lại nghe Không Trí nói tiếp:

- Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn là mối họa cho võ lâm, tội nghiệt thâm trọng, tệ tự may mà bắt được. Phái Thiếu Lâm không dám tự chuyên, cung kính mời các vị nhân sĩ vọng trọng võ lâm, để cùng nhau thương lượng việc xử trí thế nào cho phải.

Ông ta vốn dĩ mặt mày sầu khổ, lúc này nói năng lại giọng điệu buồn thiu, vừa dứt lời đã chắp tay lui xuống. Góc đông nam có một người thân hình cao to đứng lên, bộ râu đốm bạc gió thổi phất phơ, nhìn quanh khắp mọi người, hai mắt lấp lánh có thần, hình tướng thật là uy nghiêm. Bành Oánh Ngọc liền cáo tri Trương Vô Kỵ, người này là lão quyền sư đất Sơn Đông tên Hạ Trụ. Tiếng y vang vang như chuông nói:

- Tên Tạ Tốn kia tác ác đa đoan, quý phái nếu như bắt được, quả là tạo phúc cho võ lâm không phải nhỏ. Hai vị thần tăng Không Văn, Không Trí quá ư khiêm tốn, một tên ác ôn như thế, cứ một đao giết đi là xong, việc gì phải hỏi người ngoài làm gì? Hôm nay nhân dịp thiên hạ anh hùng tụ tập nơi đây, thì cứ gọi ngay là Đồ Sư đại hội, đem tên Tạ Tốn lăng trì xử tử, mỗi người ăn một miếng thịt, uống một ngụm máu, trả thù cho những bằng hữu vô tội chết vì tay y, chẳng phải thống khoái lắm ru?

Anh y bị Tạ Tốn giết chết, mấy chục năm nay chăm chăm tìm Tạ Tốn báo thù. Lời y vừa nói ra, bốn bề liền có mấy trăm người lên tiếng phụ họa, ai cũng nói giết quách Tạ Tốn cho xong.

Trong tiếng âm thanh hỗn loạn, bỗng có tiếng người eo éo nói:

- Tạ Tốn là hộ giáo pháp vương của Minh Giáo, nếu phái Thiếu Lâm không sợ đắc tội với Minh Giáo thì đã một đao giết y rồi, việc gì phải mời mọi người tới đây để chia xẻ trách nhiệm? Nói cho Hạ đại ca hay, đại ca quả là hồ đồ, người huynh đệ này khuyên đại ca nên minh triết bảo thân là hơn.

Giọng người đó thật quái dị, đàn ông chẳng ra đàn ông, đàn bà chẳng ra đàn bà, thế nhưng lọt vào tai mọi người nghe vẫn rõ ràng. Mọi người quay đầu về nơi âm thanh phát ra, nhưng không biết đó là ai, hiển nhiên người đó thân thể thấp bé, lúc nói lại không đứng lên, ngồi giữa rừng người nên chẳng biết y là ai.

Hạ Trụ lớn tiếng đáp:

- Có phải Túy Bất Tử Tư Đồ huynh đệ đấy chăng? Tạ Tốn kia với ta có cái thù giết anh, đại trượng phu dám làm dám chịu, xin phái Thiếu Lâm đưa y ra đây, lão phu một đao giết y lập tức. Các ma đầu ma giáo cứ việc đến Sơn Đông kiếm Hạ mỗ này mà thanh toán.

Người có giọng eo éo ở trong đám đông cười khẩy nói:

- Hạ đại ca, trên giang hồ có ai mà chẳng biết, thanh đao Đồ Long võ lâm chí tôn kia ở trong tay Tạ Tốn. Phái Thiếu Lâm bắt được Tạ Tốn, không lẽ lại không lấy được bảo đao? Việc giết Tạ Tốn chẳng qua là chuyện phụ, dương đao lập uy mới thực là chuyện lớn. Này ta bảo Không Trí đại sư ơi, thôi đừng có giả đò làm bộ, đem thanh bảo đao ra cho tất cả coi xem nào. Phái Thiếu Lâm các ông hàng trăm hàng nghìn năm nay vốn đã đứng đầu võ lâm, có thêm thanh đao cũng chẳng phải là nhiều, không có thanh đao thì cũng chẳng phải là ít, đằng nào mà chẳng là võ lâm chí tôn.

Bành Oánh Ngọc nói nhỏ với Trương Vô Kỵ:

- Người nói đó là Túy Bất Tử Tư Đồ Thiên Chung. Người này ngang ngược lắm chẳng coi ai ra gì, nghe nói không bái sư, cũng chẳng thu đồ đệ, không thuộc bang hội môn phái nào hết, trong đời ít khi động thủ với ai nên chẳng biết y võ công đến bực nào, ăn nói chỉ một điều móc họng người ta, nhưng câu nào cũng trúng tim đen kẻ khác.

Trong sân liền có bảy tám người hùa theo:

- Nói nghe có lý lắm. Xin phái Thiếu Lâm đem thanh đao Đồ Long ra, cho tất cả mọi người cùng xem một tí.

Không Trí chậm rãi nói:

- Đồ Long đao không có ở trong tệ tự, lão nạp trong đời chưa từng thấy bao giờ, không biết trên đời có thanh đao ấy thật hay không nữa.

Quần hùng nghe thế, lập tức bàn tán xôn xao, trên sân ồn ào như chợ vỡ, đa số mọi người đều cho rằng đại hội này có liên quan mật thiết đến thanh đao Đồ Long, ngờ đâu Không Trí phủ nhận tất cả, khiến cho ngoài dự liệu của mọi người.

Đằng sau Không Trí có chín lão tăng, người nào cũng khoác đại hồng cà sa. Đợi cho tiếng xôn xao của quần hùng tạm lắng xuống, một nhà sư trong chín người đó tiến ra hai bước, dõng dạc nói:

- Đao Đồ Long vốn dĩ trong tay Tạ Tốn, thế nhưng khi tệ phái bắt được y, thanh đao đó lại không có ở trên người. Phương trượng bản tự thấy đây là một đại sự của võ lâm, nên hết sức tra vấn kỹ càng. Tạ Tốn ương ngạnh ngược ngạo, nhất định không nói. Thành ra hôm nay chúng tôi mời đủ mặt các vị anh hùng, một là bàn tính với nhau xem nên xử Tạ Tốn thế nào, hai nữa hỏi thăm các vị xem có ai biết thanh đao Đồ Long đang ở đâu không. Nếu có vị nào biết được tin đó xin nói cho mọi người cùng biết. Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Quần hào ai nấy ngơ ngác không người nào dám tiếp lời. Túy Bất Tử Tư Đồ Thiên Chung lại mở cái giọng eo éo nói:

- Trong võ lâm một trăm năm qua có câu rằng "Võ lâm chí tôn, Bảo đao Đồ Long, Hiệu lệnh thiên hạ, Mạc cảm bất tòng. Ỷ Thiên bất xuất, Thùy dữ tranh phong?". Ngoài thanh đao Đồ Long còn thanh kiếm Ỷ Thiên nữa. Thanh Ỷ Thiên bảo kiếm này, vốn nghe ở trong tay phái Nga Mi, thế nhưng sau trận chiến nơi Quang Minh Đỉnh thì không biết đi về đâu? Hôm nay tuy gọi là Anh Hùng Đại Hội, nhưng chẳng lẽ những bậc anh thư của phái Nga Mi không được quyền đến hay sao?

Mọi người nghe y nói câu sau cùng đều cười ồ lên. Trong tiếng cười vang dội, một nhà sư tiếp khách lớn tiếng báo:

- Cái Bang Sử bang chủ tất lãnh Cái Bang chư trưởng lão, chư đệ tử đến.

Trương Vô Kỵ nghe thấy ba tiếng "Sử bang chủ", trong bụng lạ lùng: "Cái Bang bang chủ Sử Hỏa Long vốn đã chết về tay Viên Chân, sao lại còn một vị Sử bang chủ nào nữa?".

Không Trí liền đáp:

- Mời vào!

Cái Bang là bang hội lớn nhất trên giang hồ, ông ta liền đích thân ra ngoài nghênh đón. Chỉ thấy một đoàn khoảng chừng một trăm năm chục người, ai nấy áo quần lam lũ nhanh nhảu đi vào trong sân. Cái Bang những năm gần đây tuy thanh thế không được như xưa, nhưng dẫu sao vẫn nhiều dây mơ rễ má, tiềm lực trên giang hồ vẫn còn mạnh, quần hùng không ai dám khinh thị nên quá nửa đứng lên chào.

Đi đầu là hai người ăn mày già, Trương Vô Kỵ nhận ra là Truyền Công trưởng lão và Chấp Pháp trưởng lão. Đi phía sau hai lão là một cô gái xấu xí chừng mười hai, mười ba, mũi huếch, mồm rộng để lộ hai chiếc răng cửa to, chính là con gái Sử Hỏa Long Sử Hồng Thạch, tay cầm cây gậy đánh chó là tín vật của bang chủ Cái Bang.

Đằng sau cô gái là Chưởng Bát long đầu và Chưởng Bổng long đầu tiếp nữa đệ tử Cái Bang theo thứ tự đệ tử tám túi, bảy túi, sáu túi. Người trong Cái Bang đến kỳ này, thấp nhất cũng là đệ tử sáu túi.

Không Trí thấy người cầm Đả Cẩu Bổng là một cô bé con, trong bụng ngần ngừ, không biết ai là bang chủ để chào thế nào cho phải nên chỉ chắp tay, nói bâng quơ:

- Thiếu Lâm tăng chúng cung nghênh đại giá quần hùng Cái Bang.

Cả bọn ăn mày đều vòng tay ôm quyền đáp lễ. Truyền Công trưởng lão nói:

- Bang chủ tệ bang Sử bang chủ bất hạnh chầu trời, tất cả các trưởng lão cùng đồng ý lập con gái Sử bang chủ là Sử Hồng Thạch cô nương lên làm bang chủ, vị này là tân bang chủ của bản bang.

Nói xong giơ tay chỉ vào Sử Hồng Thạch. Không Trí và quần hùng ai nấy kinh ngạc, nghĩ thầm trên giang hồ xưa nay vẫn có câu: "Minh giáo, Cái Bang, Thiếu Lâm phái", ý nói các giáo môn thì Minh giáo đứng đầu, các bang hội thì Cái Bang hơn cả, còn võ học môn phái thì Thiếu Lâm là số một. Minh giáo lập một thanh niên mới ngoài hai mươi là Trương Vô Kỵ làm giáo chủ đã khiến người ta chặc lưỡi lạ lùng, ngờ đâu Cái Bang lại đưa một cô bé con lên làm bang chủ, nếu chẳng phái chính miệng một trưởng lão Cái Bang nói ra thì thật chẳng ai dám tin.

Năm xưa Hoàng Dung là một cô gái lên làm bang chủ Cái Bang tuy cũng đã là một tiền lệ thật nhưng khi đó dẫu sao Hoàng Dung cũng còn lớn tuổi hơn cô bé này nhiều. Hoàng Dung là đồ đệ của tiền bang chủ Hồng Thất Công, con gái của đảo chủ đảo Đào Hoa Hoàng đảo chủ, có lai lịch rất lớn.

Không Trí tuy ngạc nhiên thật nhưng vẫn không thiếu lễ độ, chắp tay nói:

- Thiếu Lâm môn hạ Không Trí, tham kiến Sử bang chủ.

Sử Hồng Thạch vội vàng đáp lễ, mồm ấp úng không nói nên lời. Truyền Công trưởng lão nói:

- Tệ bang bang chủ tuổi còn nhỏ, mọi việc trong bang tạm do chúng tôi và Chấp Pháp trưởng lão hai người đứng ra thay mặt giải quyết. Không Trí thần tăng là tiền bối đại đức, đa lễ quả không dám nhận.

Hai người khiêm tốn qua lại mấy câu, tri khách tăng liền dẫn quần cái vào trong nhà gỗ ngồi xuống. Cái Bang đông người, quá nửa không có chỗ ngồi. Trương Vô Kỵ thấy người trong Cái Bang ai ai cũng chít khăn tang, mặt lộ vẻ buồn rầu phẫn nộ, có người trong bị đeo sau lưng còn có vật gì ngọ nguậy, hiển nhiên đến đây đã có mưu tính, trong lòng thầm mừng rỡ, quay sang nói với Dương Tiêu:

- Bọn mình có một nhóm đông tiếp tay rồi.

Lại thấy Truyền Công, Chấp Pháp hai trưởng lão dẫn Sử Hồng Thạch qua bên lều của Minh Giáo. Truyền Công trưởng lão ôm quyền hành lễ nói:

- Trương giáo chủ, tệ bang có quan hệ rất lớn đến việc Kim Mao Sư Vương bị bắt, chúng tôi hôm nay dẫu có chết cũng không đủ chuộc tội, lại muốn rửa thù cho Sử bang chủ của chúng tôi. Cái Bang từ trên xuống dưới, xin nghe theo hiệu lệnh của Trương giáo chủ.

Trương Vô Kỵ vội vàng hoàn lễ đáp:

- Không dám.

Truyền Công trưởng lão nói câu đó trung khí đầy đủ, tiếng vang oang oang, rõ ràng cố ý để cho tất cả mọi người nghe thấy. Ông ta nói xong, tất cả các đệ tử Cái Bang đều đứng phắt dậy, lớn tiếng:

- Cẩn phụng hiệu lệnh của Trương giáo chủ Minh giáo, dẫu phải nhảy vào nước sôi, xông vào lửa cháy cũng không từ nan.

Quần hùng ai nấy kinh ngạc: "Cái Bang cấu kết với Minh giáo thành một phe từ bao giờ thế nhỉ?". Trừ rất ít người sống ẩn dật không đi lại trên giang hồ, ai ai cũng biết Cái Bang đã mấy lần giao thủ với Minh giáo, năm trước tham gia tấn công Quang Minh Đỉnh, một phen huyết chiến, hai bên đều chết nhiều, lần sau cùng tấn công lên bang chúng Cái Bang chết gần hết. Lúc này Truyền Công trưởng lão công khai nói trắng ra là toàn bang sẽ theo lệnh Trương Vô Kỵ, lại nói gì vì Sử bang chủ báo thù rửa hận khiến chẳng ai hiểu đầu đuôi ra sao.

Truyền Công trưởng lão quay đầu lại, dõng dạc nói:

- Cái Bang chúng tôi với chùa Thiếu Lâm xưa nay không thù không oán, tệ bang vẫn tôn trọng Thiếu Lâm là đệ nhất đại môn phái trên giang hồ, nếu có chuyện hiềm khích cỏn con, chúng tôi bao giờ cũng cố nén lòng nhường nhịn, chưa từng đắc tội. Từ Sử Hỏa Long Sử bang chủ trở xuống, lúc nào cũng kính ngưỡng tứ đại thần tăng của phái Thiếu Lâm, coi như mẫu mực cho người học võ. Sử tiền bang chủ quy ẩn đã lâu, tĩnh cư dưỡng bệnh, mấy chục năm qua không lai vãng với ai, chẳng hiểu vì cớ gì, lại bị cao tăng chùa Thiếu Lâm ra tay hạ thủ…

Ông ta mới nói đến đây, trên quảng trường ai nấy đều kinh hoảng kêu lên "Ồ" một tiếng, ngay cả Không Trí cũng ngoài dự liệu. Lại nghe Truyền Công trưởng lão tiếp tục:

- Chúng tôi hôm nay tới đây cốt là để trước mặt anh hùng thiên hạ, nhờ Không Văn phương trượng chỉ điểm bến mê, Sử tiền bang chủ chúng tôi đắc tội với chùa Thiếu Lâm ở chỗ nào mà đến nỗi sau khi giết Sử bang chủ rồi, vợ góa con côi cũng còn đuổi tận giết tuyệt, khiến cả Sử phu nhân cũng không bảo toàn tính mạng?

Không Trí chắp tay nói:

- A Di Đà Phật, Sử bang chủ bất hạnh tiên du, đây là lần đầu lão nạp mới nghe nói tới. Trưởng lão khăng khăng nói là do đệ tử tệ phái gây ra, e rằng bên trong có chỗ hiểu lầm, xin trưởng lão nói rõ tình hình lúc đó thế nào?

Truyền Công trưởng lão nói:

- Phái Thiếu Lâm hàng nghìn năm qua vẫn được xưng là Thái Sơn, Bắc Đẩu của võ lâm, chúng tôi lẽ nào lại dám vu oan giá họa? Xin mời một cao tăng và một đệ tử tục gia trong quý tự ra đây đối chất.

Không Trí nói:

- Trưởng lão sai bảo điều gì, dĩ nhiên chúng tôi cẩn tuân tôn lệnh. Không hiểu trưởng lão muốn gọi hai người nào thế?

Truyền Công trưởng lão nói:

- Đó là…

Ông ta vừa mới nói tới đây, đột nhiên há hốc mồm, mắt trợn trừng không nói tiếp được nữa. Không Trí giật mình kinh hãi, vội vàng xông ra, nắm lấy cổ tay thì thấy mạch đã ngừng rồi. Không Trí càng hoảng hốt gọi giật lên:

- Trưởng lão, trưởng lão!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.