Rượu quá ba tuần, Trương Vô Kỵ khen ngợi bọn Chu Nguyên Chương lập công quá lớn. Chu Nguyên Chương đứng dậy, hai tay cầm một chén rượu, cung kính đưa đến trước mặt Trương Vô Kỵ, nói:
- Chúc mừng giáo chủ từ hải ngoại nghênh đón Tạ pháp vương cùng Đồ Long đao quay về, lúc này Tạ pháp vương mặc dù tạm thời bị giam giữ ở trong Thiếu Lâm tự, nhưng bản giáo có giáo chủ, Quang Minh Tả Hữu Sứ cùng với chư vị anh hiệp thủ lĩnh, nhất định có thể cứu Tạ pháp vương ra, đoạt lại Đồ Long đao. Sau này Minh giáo ta hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không theo! Giết hết Thát tử, đưa non sông về tay ta, đó chỉ còn là chuyện thời gian.
Trương Vô Kỵ cạn một chén, nói:
- Năm đó cùng Chu đại ca tương giao ở Phụng Dương, không sao tưởng tượng được lại có hôm nay!
Quần hào cười ha ha, đầy vẻ hứng thú.
Chu Nguyên Chương không ngồi xuống, ngón tay chỉ sang bàn của Triệu Mẫn, nói:
- Thuộc hạ nghe nói, vị quận chúa nương nương này bỏ tà theo chính, ruồng bỏ cha anh, cam nguyện cả đời theo giáo chủ, vốn là thật là chuyện đáng mừng, nhưng thuộc hạ có một chuyện trong lòng không rõ, muốn xin giáo chủ chỉ điểm.
Nói tới đây, vẻ mặt đang vui vẻ bỗng trở nên nghiêm nghị. Trương Vô Kỵ nói:
- Mọi người đều là người một nhà, Chu đại ca cứ nói thẳng ra.
Chu Nguyên Chương nói:
- Tiểu nhân kiến thức hồ đồ, nói có gì sai, xin thỉnh giáo chủ tha thứ. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Trương Vô Kỵ nói:
- Mọi người đều là hảo hán tử quang minh lỗi lạc, không trách cứ lời đại ca nói đâu. Chu đại ca cứ nói đừng ngại.
Chu Nguyên Chương nói:
- Thuộc hạ lần này nói ra, chúng huynh đệ thường ngày đều bàn luận sôi nổi, cũng không phải lời nói của một mình thuộc hạ. Vị quận chúa nương nương này là người Mông Cổ, phụ thân là Nhữ Dương Vương chấp chưởng binh mã triều đình, uy danh hiển hách. Nghĩa quân người Hán chúng ta không biết có mấy ngàn mấy vạn người chết dưới đao của cha thị. Hảo huynh đệ, hảo bằng hữu trong nghĩa quân, ai ai cũng muốn giết phụ thân thị để báo thù. Chúng ta hơn mười vạn nghĩa quân hào Tứ, muốn xin giáo chủ trả lời một câu: rốt cuộc trong lòng giáo chủ, vị quận chúa nương nương Mông Cổ này quan trọng hơn hay là hơn mười vạn tính mạng huynh đệ Minh giáo quan trọng hơn?
Lời nói này tuy nhã nhặn kính cẩn, nhưng thanh thế rào rạt, thế nói như bức ép người ta. Đám người Dương Tiêu, Phạm Dao nghe xong lời này, sớm nghĩ Chu Nguyên Chương gần đây phản Nguyên đại thắng oai phong, dẫn theo binh mã của mình muốn bức ép chức vị giáo chủ Minh giáo của Trương Vô Kỵ. Y đoán trước Triệu Mẫn đắc tội với nhiều người, nếu y mở miệng bức cung, chúng thủ lĩnh Minh giáo chưa chắc sẽ giữ lại vị giáo chủ trẻ tuổi Trương Vô Kỵ này. Hơn nữa Triệu Mẫn là con gái của Nhữ Dương Vương, Nhữ Dương Vương giết hại nghĩa quân kháng Nguyên, trên tay nợ máu chồng chất, Chu Nguyên Chương dựa vào đó để cự tuyệt, thủ lĩnh Minh giáo dù muốn duy trì Trương Vô Kỵ cũng không khỏi đuối lí, thiếu phần đại nghĩa.
Trương Vô Kỵ cũng đã đoán được dụng ý của Chu Nguyên Chương, nhất thời không biết trả lời thế nào. Chu Nguyên Chương lại nói:
- Các huynh đệ cũng nói, giáo chủ nếu nghĩ đến bá tánh thiên hạ, coi trọng đề phong man di, cần phải một đao chém đôi quận chúa nương nương. Giáo chủ với quận chúa và huynh đệ Minh giáo, chỉ có thể chọn một bên làm bạn, bên này làm bạn thì bên kia địch, bên này địch thì bên kia làm bạn!
Trương Vô Kỵ nói:
- Chu đại ca sao lại nói thế? Minh giáo từ tệ nhân Trương Vô Kỵ trở xuống, cho đến giáo chúng mới vào giáo, mọi người từng lập trọng thệ dưới minh tôn thánh hỏa, giáo chúng Minh giáo ta đầu có thể rơi, máu có thể đổ, toàn tâm toàn ý, thề đuổi bọn Mông Nguyên về Mạc Bắc, đưa non sông về tay người Hán ta, sửa sang lại đất nước. Nếu bội lời thề, minh tôn quyết không khoan thứ!
Quần hào đang ngồi đồng loạt kêu lên:
- Giáo chủ nói rất đúng!
Chu Nguyên Chương nói:
- Nếu nói như thế, giáo chủ quyết ý một đao chém đôi quận chúa, cả đời không gặp lại nữa?
Trương Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Không phải! Khu đuổi Mông Nguyên, chí ta không đổi. Lấy Triệu Mẫn làm vợ, chí ta cũng không thay. Triệu cô nương tuy là nữ nhân Mông Cổ, nhưng sớm rời bỏ cha anh, nàng nói với ta rõ ràng, nàng lấy chồng theo chồng, ta làm chuyện gì, nàng cũng làm chuyện đó.
Chu Nguyên Chương lắc đầu nói:
- Giáo chủ, đại sự chúng ta làm chính là giết quan tạo phản. Giáo chủ tin được vị quận chúa nương nương này, nhưng huynh đệ chúng ta hàng ngàn hàng vạn không thể tin được. Chẳng lẽ đến lúc lâm đầu, quận chúa nương nương cũng chấp nhận vì đại nghĩa quên thân, chính tay đâm cha anh sao?
Trương Vô Kỵ thấy thần thái y như vậy, cảm thấy rất khó quyết định, nếu như Minh giáo nội chiến, Chu Nguyên Chương và vài người thủ lĩnh nghĩa quân đương nhiên không phải đối thủ của mình, nhưng nếu như giết đám người Chu Nguyên Chương, nghĩa quân hào tứ không khỏi đại thương nguyên khí, chỉ sợ quân Nguyên thừa thế đánh tới, tình thế phản Nguyên đang tốt không khỏi hủy hoại chỉ trong chốc lát. Huống chi trong thánh hỏa lệnh khuyên răn, huynh đệ Minh giáo tuyệt đối không thể tự giết lẫn nhau.
Chàng thở dài, nói với Chu Nguyên Chương:
- Minh giáo quyết tâm tạo phản triều đình, nói thế nào cũng không thay đổi. Nhưng chúng ta chỉ cần đem người Mông Cổ chạy về đại mạc, mong bọn họ quay về quê nhà của chính mình, không đến trung thổ chiếm giang sơn thổ địa của người Hán ta, không coi người Hán ta như nô lệ đối xử ức hiếp. Minh giáo là "đuổi thát tử", không phải "giết thát tử"! Minh giáo là từ Ba Tư truyền đến, mọi người đã thấy bức họa minh tôn, ngài tóc vàng, râu vàng, mũi cao, mắt xanh đúng là di nhân ngoại quốc, nhưng lão nhân gia dẫn đường chúng ta hành thiện trừ ác, vì sáng trừ tối, chúng ta liền bái làm minh tôn, nghe giáo huấn của minh tôn. Chúng ta chỉ cầu tự do tự tại, không cho người ngoại tộc đến chiếm quốc thổ, đất vườn tài vật của chúng ta, chúng ta cũng quyết không chiếm quốc thổ của bọn họ. Chuyện mọi người phải làm là đuổi người Mông Cổ về Mông Cổ.
Triệu Mẫn vốn đứng bên không lên tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, ngang nhiên nói:
- Chu đại ca, ngươi không cần lo lắng! Ta là người Mông Cổ, đó là chuyện không cãi được. Không cần các ngươi tới đuổi, tự ta rời khỏi trung thổ, trở về Mông Cổ, cả đời vĩnh viễn không bước một bước vào trung thổ!
Bọn Trương Vô Kỵ, Dương Tiêu, Phạm Dao, Vi Nhất Tiếu đều cả kinh. Chu Điên vẫn còn lo lắng, hỏi:
- Triệu cô nương, cô trở về Mông Cổ, từ nay về sau vĩnh không bước vào trung thổ một bước, cô bỏ được giáo chủ của chúng ta sao?
Triệu Mẫn mỉm cười nói:
- Ta quyết không phá thệ, nếu ta không chịu thì còn cách nào khác? Lại không biết giáo chủ của các ngươi có bỏ được ta hay không?
Nói xong mắt nhìn nơi khác, không nhìn sang Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ rất là cảm kích, thấy Triệu Mẫn lập trọng thệ này, tất cả là muốn không để cho mình khó xử. Lời thề này đối với quần hào Minh giáo mặc dù không thể nói là tốt cho cả hai, dù sao cũng là bảo toàn đại cục. Lại cảm thấy nếu có thể đuổi người Mông Cổ chạy về đại mạc, trung thổ ta lại thấy ánh mặt trời, không cần phải đem Thát tử giết sạch. Huống chi trong Minh giáo, Thiên Địa Phong Lôi tứ môn, giáo chúng Lôi tự môn đều không phải người Hán mà là người Mông Cổ, người Hồi Hột, người Thổ Phồn, cùng với người sắc mục rất nhiều, mấy trăm năm qua mọi người ở chung khăng khít, từng cùng sinh tử, chung hoạn nạn, há có thể đem những người Thát tử trong đó giết hết? Bọn Phạm Dao nghĩ thầm giáo chủ nhất định cùng Triệu cô nương đi Mông Cổ, nhưng đó là chuyện sau này sẽ bàn bạc sau.
Chu Điên lớn tiếng nói:
- Chu huynh đệ, Triệu cô nương đã nói như vậy, chúng huynh đệ không ai dị nghị chứ?
Chu Nguyên Chương thấy bọn thủ lĩnh Dương Tiêu cùng đứng về phe giáo chủ, đành phải nói:
- Đa tạ giáo chủ nghĩ đến tình nghĩa chúng huynh đệ.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm bọn Chu Nguyên Chương thủ lĩnh mặc dù tạm thời trấn an, nhưng y đem theo hơn hai vạn binh mã, chỉ sợ không ít người nghe xong lí do cự tuyệt của y, với Triệu Mẫn hãy còn lo lắng. Lập tức cùng Dương Tiêu, Phạm Dao, Ngũ Tản Nhân, Ngũ Kỳ Sứ mọi người, đến ngay chỗ đóng quân của nghĩa quân, mua rượu thịt khao binh sĩ, ở trong quân trướng hội kiến chúng quan quân. Trương Vô Kỵ nhắc lại ý "đuổi Thát tử" chứ không phải "giết Thát tử", lại nói rõ mình chỉ tạm thời thay mặt giáo chủ, sau khi cứu Tạ pháp vương ra, sẽ tuân di mệnh Dương tiền giáo chủ, xin Tạ pháp vương nhiếp vị giáo chủ.
Chỉ thấy một người mày rậm mắt to, vẻ mặt anh tuấn đúng là một quan quân thanh niên, cao giọng nói:
- Khởi bẩm giáo chủ: giáo chủ nhân nghĩa đối nhân, vì bản giáo lập nhiều công lớn, mọi người khăng khăng một mực phục mệnh ngài, nếu như ngài từ chức sẽ làm tổn thương ý chí của chúng huynh đệ. Chúng ta đều liều mạng huyết chiến với Thát tử, tuy nói là vì thiên hạ dân chúng, nhưng nói thực ra cũng là mọi người vì lão nhân gia ngài liều mạng. Tạ pháp vương đương nhiên là người phi thường, nếu không thì sao lấy được sự tín nhiệm của Dương tiền giáo chủ, y lại là nghĩa phụ của lão nhân gia ngài. Có điều Tạ pháp vương cùng anh hào thiên hạ kết thù kết oán quá sâu, xin giáo chủ vẫn cố gắng mà làm, vì bản giáo trung hưng, tiếp tục làm thủ lĩnh bản giáo. Cho dù lão nhân gia ngài thật muốn thoái vị quy ẩn, chuyên nghiên võ học, không muốn quan tâm đến chuyện trần tục, cũng xin giáo chủ tuyển người có tài có đức, chỉ định một vị cho mọi người quy theo, người đã vì bản giáo lập nhiều đại công đứng ra nhậm chức giáo chủ, vậy mọi người mới phục, phân tranh không nổi lên, Minh giáo mới không đến mức vì hùng tài trong giáo tranh nhau chức vị mà lại lâm vào đại kiếp nạn chém giết, chẳng những bị anh hùng khắp thiên hạ chê cười, cũng không khỏi bị quân Mông Nguyên thừa cơ đánh tới.
Trương Vô Kỵ nhận ra y là đại tướng Lý Văn Trung thủ hạ của Chu Nguyên Chương, là cháu của Chu Nguyên Chương, Chu Nguyên Chương từng nhận y làm nghĩa tử, cải danh Chu Văn Trung, tất nhiên là người thân tín của Chu Nguyên Chương. Y tuổi còn trẻ, võ công cũng không cao, trong giáo cũng không có uy danh, chẳng qua ở trong chiến trận xông pha lập chiến công mà thôi, nhưng đứng trước mọi người từ từ mà nói, đủ thấy trước đó đã có chuẩn bị.
Trương Vô Kỵ nói:
- Lý huynh đệ, theo như lời ngươi vị nào đó mà mọi người đáng quy theo, đã vì bản giáo lập nhiều đại công lớn, không biết là ai?
Lý Văn Trung nói:
- Giáo chủ chỉ cần ra khỏi doanh trướng, đến hỏi các huynh đệ ngoài trướng một tiếng, mọi người sẽ trả lời giáo chủ, đó không phải là tiểu tướng nói bậy trước mặt giáo chủ.
Trương Vô Kỵ quay sang hai người Dương Tiêu, Phạm Dao liếc mắt một cái, đi ra ngoài doanh trướng, ngoài quảng trường nghĩa quân Minh giáo sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề, trên người từ mũ đến giáp, trong tay đao thương chói lòa, thấy Trương Vô Kỵ đi ra, các tướng lãnh theo hàng ngũ đồng thanh kêu lớn:
- Tham kiến giáo chủ! Minh tôn bảo hộ giáo chủ!
Chúng binh sĩ đem đao thương cắm xuống đất, phịch một tiếng lớn, mấy vạn người đồng loạt khom mình hành lễ, cùng kêu lên:
- Tham kiến giáo chủ! Minh tôn bảo hộ giáo chủ!
Trương Vô Kỵ ôm quyền hoàn lễ, cất cao giọng nói:
- Minh tôn cũng bảo hộ các vị huynh đệ!
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Tất cả mọi người là dưới minh tôn đều là hảo huynh đệ, họa phúc cùng chịu, cùng sinh cùng tử, quân đội tinh nhuệ như vậy thật có thể thu phục non sông!", cao giọng hỏi:
- Lý Văn Trung tướng quân vừa mới nói, bản giáo có một vị mà mọi người đáng quy theo, đã vì bản giáo lập nhiều đại công, xin hỏi đó là vị nào?
Chúng binh cùng đồng thanh kêu lên:
- Đúng là Ngô Quốc Công Chu Nguyên Chương, Ngô Quốc Công Chu Nguyên Chương!
Cùng đồng thanh kêu, thanh âm đúng là đất rung núi chuyển.
Trương Vô Kỵ quay đầu lại nhìn Dương Tiêu, Phạm Dao, chỉ thấy hai người đứng thõng tay, từ từ xua tay. Trương Vô Kỵ hiểu ý, quay đầu hướng chúng binh nói:
- Có một vị hảo huynh đệ như vậy, thật sự là đại phúc của bản giáo. Ta biết rồi! Mọi người giải tán uống rượu đi!
Chúng binh cùng khom người nói:
- Tạ ơn giáo chủ!
Trương Vô Kỵ cất cao giọng nói:
- Thỉnh Ngô Quốc Công Chu Nguyên Chương huynh đệ ra tương kiến!
Một gã tướng quân khom người nói:
- Khởi bẩm giáo chủ, Ứng Thiên phủ quân tình khẩn cấp, Ngô Quốc Công đã lập tức khởi hành về Ứng Thiên, lệnh cho thuộc hạ thứ tội với giáo chủ.
Trương Vô Kỵ gật đầu nói:
- Chu huynh đệ ngựa không ngừng vó, cần cù việc quân, có tội gì đâu?
Chàng trở lại trong trướng, bọn Thang Hòa, Đặng Dũ, Lý Văn Trung đều nói phụng lệnh triệu tập của Ngô Quốc Công, phải về Ứng Thiên phủ tác chiến, đều hướng Trương Vô Kỵ thỉnh tội cáo từ. Trương Vô Kỵ gật đầu nói:
- Các vị dùng no rượu thịt trước, rồi trở lại Ứng Thiên, thay ta vấn an Hàn huynh đệ. Một chuyện của tân giáo chủ cũng là đại sự, mọi người nên bàn bạc kỹ càng. Chúc các vị xuất trận là thắng, mã đáo thành công! Các vị cầm binh, phải đối xử tử tế với dân chúng, không được phụ tông chỉ báo quốc cứu dân của bản giáo!
Chúng tướng đồng ý, dùng xong rượu thịt, hành lễ cáo từ, đem binh mã rời đi.
Đoàn người Trương Vô Kỵ trở về lều, thương lượng tình hình vừa nãy. Chu Điên kêu lên đầu tiên:
- Chu Nguyên Chương kia có ý muốn làm giáo chủ, hắn làm như vậy, không phải là muốn tạo phản sao? Vi bức vương, chúng ta cưỡi ngựa đuổi theo, một đao chém hắn chết ngay, xem hắn có tạo phản được không?
Phạm Dao nói:
- Dưới tay Chu Nguyên Chương nhân số binh mã rất đông, công thành chiếm đất đúng là bản lĩnh không nhỏ, gã Lý Văn Trung vừa nãy phụng mệnh Chu Nguyên Chương thị uy trước giáo chủ cũng thật sự thần oai. Chu huynh, nếu ta tiến lên bẻ cổ hắn, như thế cách một tiếng, hắn còn có thể nói hươu nói vượn, nói khoác mà không biết ngượng sao?
Chu điên cười ha ha, kêu lên:
- Hay lắm, hay lắm! Sao vừa rồi huynh không cho tên tiểu tử này cách một cái đau đến gọi cha gọi mẹ? Đô đô, ô ô, ba ba!
Phạm Dao hỏi:
- Chu huynh, cái ô ô, ba ba kia là võ công thần kì gì thế?
Chu Điên cười nói:
- Cái này thì huynh không hiểu đâu, ô ô, ba ba không phải võ công, là tiểu tử kia bị huynh vặn gãy cổ, đau đến chảy cả nước tiểu, từ trên chảy xuống phát ra quái thanh!
Dương Tiêu nói:
- Chúng ta muốn giết hắn, đương nhiên không cần tốn nhiều sức. Có điều Chu Nguyên Chương chiêu binh mãi mã, đánh chiếm châu huyện, đánh cho bọn Mông Nguyên một nửa giang sơn bụi bay mù mịt, non sông đại Hán ta cũng có một nửa phần do bọn họ lấy lại. Đó thật là đại công. Chúng ta uống máu ăn thề, cùng dựng cờ khởi nghĩa, lúc đến lúc đi, chẳng phải là vì đại sự này sao. Chu Nguyên Chương, Lý Văn Trung những người này không giết được, cho dù bọn họ phản bội Minh giáo, chỉ cần bọn họ thực sự có thể khôi phục giang sơn đại Hán, đuổi Thát tử Mông Cổ trở về, chúng ta cũng không thể động chạm vào bọn họ được.
Trương Vô Kỵ gật đầu nói:
- Không sai! Nếu so sánh với giang sơn đại Hán, Minh giáo không bằng được; nếu so sánh với ngàn vạn dân chúng đại Hán, giáo chúng Minh giáo cũng không bằng. Minh giáo bại sau này có thể hưng, giang sơn đại Hán ta nếu bị dị tộc chiếm đi, nếu muốn đoạt lại thì phải qua muôn vàn khó khăn!
Bọn Dương Tiêu, Phạm Dao, Vi Nhất Tiếu, Ngũ Tản Nhân trước sau đứng lên, mọi người đều là những người suốt đời mưu làm đại sự, đại cuộc người nặng người nhẹ, tâm niệm chợt động, lập tức hiểu rõ, cùng thấy nếu như lấy Minh giáo làm trọng, giang sơn làm khinh, không khỏi trong lòng ích kỷ, không phải đại anh hùng, đại hào kiệt trong lòng nhân hiệp.
Bành Oánh Ngọc nói:
- Giáo chủ lời nói vàng ngọc, đúng là đánh vào tâm khảm trong lòng ta. Bất luận là ai, chỉ cần hắn có thể suất lĩnh hào kiệt thiên hạ, khu đuổi Hồ Lỗ, Bành hòa thượng ta đều phục hắn. Hắn muốn làm giáo chủ Minh giáo, muốn làm hoàng đế, Bành hòa thượng đều ủng hộ hắn!
Trương Vô Kỵ nói:
- Bành đại sư nói rất đúng. Nhiệm vụ trước mắt chúng ta là cứu Tạ pháp vương ra. Chu Nguyên Chương nếu như muốn làm giáo chủ, chỉ cần hắn có thể đuổi bọn Mông Nguyên đi, lấy lại giang sơn đại Hán ta, ta sẽ cho hắn làm!
Chu điên phì một tiếng, nói:
- Ta trông cằm y nhô lên, trên mặt có nốt ruồi, nói thế nào cũng không giống giáo chủ, làm tiểu lâu la cũng còn kém xa!