Hồ Tiểu Thiên gấp rút xử lý vết thương của lão nhân, mưa càng ngày càng
lớn, y phục trên người hắn đều đã ướt đẫm từ lâu nhưng Hồ Tiểu Thiên
dường như không có phát hiện ra, mà hoàn toàn tập trung vào việc chữa
trị.
Từ Chính Anh cùng mấy tên gia đinh mới đầu còn cho rằng Hồ Tiểu Thiên
chẳng qua cao hứng nhất thời mới lo chuyện bao đồng, nhưng khi bọn hắn
nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Hồ Tiểu Thiên, lại mơ hồ sinh ra một loại ảo giác, thân hình to lớn của Hồ Tiểu Thiên dưới mưa gió bão bùng dường như phát ra một vầng sáng vàng kim vô cùng hiền hòa.
Từ Chính Anh vẫn với dáng vẻ xum xoe, có chăng là đã nhiều hơn một phần
cảm động, dùng chiếc dù bằng giấy dầu che trên đầu Hồ Tiểu Thiên. Nhìn
thấy thao tác băng bó của hắn vô cùng thành thạo, lão không khỏi có chút tò mò, động tác của gia hỏa này vô cùng trôi chảy, chẳng lẽ hắn thực
hiểu biết y thuật? Nghĩ lại thì không thể nào, không phải nói cho đến
nửa năm trước đây hắn vẫn là một kẻ đần sao, nếu chỉ vừa khôi phục ý
thức thì làm thế nào học được ngâm thơ vịnh đối, lại còn cả bản lãnh nối xương cứu người này nữa? Từ Chính Anh càng nghĩ càng thấy hồ đồ, tiểu
tử này rốt cuộc là một thiên tài hay chỉ là một kẻ đầu đất không hơn
không kém?
Hồ Tiểu Thiên sau khi hoàn thành cố định chân trái bị gãy cho lão nhân,
bỗng nhiên giật mình nhận ra một cảm giác đã lâu không có được, mong
muốn giúp đỡ lão nhân kia thôi thúc tự đáy lòng khiến hắn thậm chí quên
mất thân phận hiện tại của mình, lúc ấy trong đầu chỉ có một ý niệm là
nhanh chóng cứu người. Đến khi mọi việc hoàn tất, hắn mới nhớ tới bản
thân hiện nay là một thiếu gia lêu lỏng suy đồi, biểu hiện hòa ái cùng
quan tâm như vừa rồi căn bản không nên xuất hiện trên người một thiếu
gia hư hỏng. Tuy rằng hắn vẫn luôn muốn thoát khỏi cuộc sống trước kia
nhưng tiềm thức của kiếp trước vẫn có ảnh hưởng không nhỏ, cũng giống
lúc trước hắn không chút do dự nhảy xuống hồ Thúy Vân để cứu Đường Khinh Tuyền, tấm lòng thầy thuốc quý trọng sinh mạng sớm đã ăn sâu vào huyết
mạch của hắn.
Lão nhân tràn ngập cảm kích nhìn qua Hồ Tiểu Thiên rồi mới lên tiếng: “Đa tạ công tử…”
Hồ Tiểu Thiên cười cười, đối với hắn, sự cảm tạ của người bệnh đã là lễ
vật tốt nhất. Hắn đứng dậy, vẻ mặt hiền hòa liền rơi vào mắt đám gia
đinh bên cạnh, vị thiếu gia hỏng đến không thể hỏng hơn nhà mình sao tự
dưng lại nảy ra tấm lòng Bồ Tát, đột nhiên lại muốn làm người tốt như
vậy. Chẳng lẽ gia hỏa này si ngốc mười sáu năm, vừa mới tỉnh lại bệnh
tình đã tái phát. Không sai hẳn là hắn bị bệnh rồi, hơn nữa bệnh tình
cũng không nhẹ!
Lúc này, một chiếc xe ngựa bỗng dừng ngay hiện trường. Thì ra Từ Chính
Anh đã phái thủ hạ đến y quán Dịch Nguyên Đường gần đó để mời đại phu.
Dịch Nguyên Đường này là một trong ba y quán lớn nhất của kinh đô, dưới
trướng thu về không biết bao nhiêu danh y. Lại nói ba đại y quán chính
là Huyền Thiên Quán, Thanh Ngưu Đường và Dịch Nguyên Đường. Cả ba nhà
này đều có người trúng cử vào Thái y viện, trong đó sức ảnh hưởng của
Huyền Thiên Quán là lớn nhất, đã từng sản sinh ra vô số thần y diệu thủ
trong suốt năm mươi năm nay. Nhưng cũng vì thế mà cánh cửa của Huyền
Thiên Quán trở nên rất cao, nếu không phải quan to chức lớn liền không
có tư cách cầu y. So ra mà nói, Thanh Ngưu Đường cùng Dịch Nguyên Đường
vẫn bình dân hơn nhiều, hai nhà cũng có không ít phòng khám bệnh trong
kinh thành, mà y quán vừa đưa người tới là một chi nhánh của họ tại
Dương Liễu.
Bộ Hộ Thị Lang truyền gọi, Dịch Nguyên Đường nào dám chậm trễ, đích thân Nhị đương gia Viên Sĩ Khanh cũng tự mình chạy tới. Khi bọn họ có mặt
tại hiện trường tai nạn, phát hiện lão nhân đã được mọi người cứu thoát.
Viên Sĩ Khanh tiến lên chào hỏi Từ Chính Anh, sau đó liền kiểm tra mạch
môn của lão nhân bị thương kia, trước mắt xác định kinh mạch của lão có
ổn định hay không.
Hồ Tiểu Thiên nói: “Vết thương nằm ở xương đùi bên trái, cũng không có
vết thương trong ngoài nào khác, là gãy xương đoạn đầu nhưng không đứt
gãy hoàn toàn, cũng không có lệch khỏi vị trí, ta đã giúp ông ấy cố định sơ qua rồi.”
Viên Sĩ Khanh vừa nhìn đôi nẹp được buộc trên chân trái lão giả đã nhìn
ra nhất định là do người trong nghề thực hiên, hắn khẽ gật đầu, sau đó
phân phó hai gã đệ tử đưa lão nhân bị thương lên xe ngựa, chuẩn bị đem
nạn nhân đến Dịch Nguyên Đường tiến hành thêm một số kiểm tra chuyên
môn.
Viên Sĩ Khanh chắp tay hỏi Hồ Tiểu Thiên: “Vẫn chưa biết tôn tính đại danh của công tử?”
Hắn cười cười trả lời: “Hồ Tiểu Thiên!”
Viên Sĩ Khanh suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra thầy thuốc nào trong
kinh thành có tên như vậy. Cho dù là các y quán nổi danh tại kinh thành
cũng không dễ kiếm ra một người trẻ tuổi xuất sắc như thế, Viên Sĩ Khanh lại không kìm được thắc mắc: “Xin hỏi Hồ công tử ngày thường xem bệnh ở đâu? Lệnh sư là người phương nào?”
Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Ta không phải thầy thuốc! Hy vọng các vị có thể chữa trị cho lão nhân kia thật tốt, tiền khám bệnh không thành vấn đề,
cần bao nhiêu cứ nói với ta một tiếng!” Hắn nói xong liền đánh mắt ra
hiệu cho đám người Lương Đại Tráng trở về xe ngựa, trước khi đi còn
khoát tay áo tạm biệt Từ Chính Anh. Mọi việc còn lại cứ giao cho lão Từ
xử lý là được.
Quần áo của Từ Chính Anh sớm đã bị mưa lớn làm cho ướt đẫm, lão thầm
trách Hồ Tiểu Thiên nhiều chuyện, đang yên đang lành lại xen vào việc
của một lão già không quen biết? Nhưng một khi lão đã ra mặt thỉnh y,
bây giờ chỉ có thể giải quyết mọi việc đến cùng.
Viên Sĩ Khanh lại gần Từ Chính Anh sau đó cung kính nói: “Từ đại nhân
yên tâm, chúng ta nhất định chăm sóc tốt cho lão bá kia.” Lời hắn nói rõ ràng có hàm ý cấp cho Từ Chính Anh một cái nhân tình.
Từ Chính Anh lại lơ đễnh hỏi: “Về phần tiền khám bệnh…?”
Viên Sĩ Khanh mau mắn trả lời: “Từ đại nhân yên tâm, chuyện của ngài
cũng là chuyện của Dịch Nguyên Đường.” Ý của hắn chính là không thu viện phí a, còn phải nói sao, Từ Chính Anh nắm trong tay thực quyền về tài
chính, bình thường muốn nịnh bợ lão còn không có cơ hội, bây giờ sao dám đòi tiền của người ta?
Từ Chính Anh thầm nghĩ, coi như ngươi hiểu chuyện. Khi lão chuẩn bị rời
đi, lại nghe Viên Sĩ Khanh nói: “Từ đại nhân, không biết vị công tử vừa
rồi là ai? Xem ra hắn cũng có nghiên cứu đối với thương tổn gân cốt.”
Người trong nghề vừa nhìn đã biết nông sâu, Viên Sĩ Khanh quan sát
phương pháp xử lý của Hồ Tiểu Thiên liền biết người trẻ tuổi kia là
người trong y đạo.
Từ Chính Anh nhíu mày, lão thật sự có chút hồ đồ, vốn cho rằng Hồ Tiểu
Thiên chỉ là loại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, bất học vô thuật
nhưng hôm nay tại Yên Thủy các, học thức cùng trí tuệ của Hồ Tiểu Thiên
khiến lão phải lau mắt mà nhìn. Sau đó biểu hiện của Hồ Tiểu Thiên càng
khiến lão không thể nắm bắt, khi đánh đập huynh đệ Khâu gia tại Yên Thủy Các, hắn rõ ràng là một kẻ ỷ mạnh hiếp người, vô pháp vô thiên. Nhưng
trong chớp mắt vừa rồi ra tay cứu người lại biến một đại thiện nhân tinh thông y thuật, tình nguyện đội mưa vì một lão nhân không quen không
biết, ai không hiểu chuyện còn cho rằng bọn họ có quan hệ thân thích.
Tính tình của tiểu tử này phức tạp đa đoan, thật khiến người ta khó lòng nắm bắt, chỉ sợ ngay cả cha ruột của hắn cũng không biết con hắn là cái dạng này ấy chứ.
Từ Chính Anh cười khổ nói: “Hắn là con trai của Bộ Hộ Thượng Thư Hồ đại nhân, nào biết gì về y thuật!”
Viên Sĩ Khanh nghe xong, vẻ mặt liền biểu hiện không thể tin nổi. Hắn
vốn đang há hốc mồm kinh ngạc, liền lắc đầu phủ định: “Làm sao có thể?”
Viên Sĩ Khanh không thể nào tin Hồ Tiểu Thiên không biết y thuật, người
ngoài nghề làm sao có thể xử lý vết thương kia chuẩn xác như vậy, thật
không thể tưởng tượng nổi.
Thường nói tiếng lành đồn gần, chuyện xấu truyền xa, Hồ Tiểu Thiên vừa
vế tới phủ Thượng Thư đã thấy Hồ An mang theo một đám người vội vội vàng vàng từ trong phủ đi ra. Thì ra chuyện hắn đánh nhau ở Yên Thủy Các đã
truyền về phủ, Hồ An sợ hắn chịu thiệt mới tập hợp hơn mười tên gia đinh chuẩn bị kéo đến Yên Thủy Các hỗ trợ (DG: đánh nhau mà có hội thế này thì t
ốt quá
)
Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên trở về bình an, Hồ An mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện cứu viện dĩ nhiên không cần nhắc tới nữa.
Hồ Tiểu sau khi về phòng, tắm nước nóng, thay y phục đã thấy một nha
hoàn bưng canh gừng dâng lên, sau lưng nàng ta là tổng quản Hồ An.
Lão nở nụ cười quan tâm nói: “Thiếu gia, uống chút canh gừng, ngâm một trận mưa rất dễ cảm lạnh.”
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, bưng bát canh lên, ngẩng đầu nhìn nha hoàn
kia, phát hiện tư sắc của nàng ta hết sức bình thường. Hắn từ lâu đã
nhận ra một điểm kỳ quái, nha hoàn trong phủ Thượng Thư có đến mấy chục
người nhưng không một ai có tướng mạo có thể khiến hắn lưu lại ấn tượng
sâu sắc, thậm chí đến cả dáng người cũng chỉ dưới mức trung bình mà
thôi. Theo lý thuyết thì không nên như vậy mới đúng, hắn xem qua phim
ảnh, tiểu thuyết chẳng phải đều nói trong gia đình giàu có không thiếu
mỹ nữ sao? Thế nào mà tướng mạo người hầu nhà hắn lại kém đến mức này,
dù không sinh ra được một Thu Hương nghiêng quốc khuynh thành, cũng phải có một nha hoàn nào nhìn được một chút chứ? Nghĩ lại bản thân cũng
không phải Bảo nhị gia đa tình trong truyền thuyết, yêu cầu đối với nha
hoàn cũng không cần quá cao.
Mặc dù chỉ bị Hồ Tiểu Thiên nhìn thoáng qua, nha hoàn kia liền cảm thấy
giật mình, phải biết rằng nàng được phái tới hầu hạ thiếu gia hơn nửa
năm rồi. Vị thiếu gia kia trước giờ nửa con mắt cũng không thèm liếc
qua, sao hôm nay lại nhìn mình chăm chú như vậy, chẳng lẽ sắc đẹp của
mình rốt cuộc đã làm hắn cảm động? Gia hoàn nhà giàu hiếm có ai an phận
thủ thường, kẻ nào cũng mang trong đầu ước mơ một bước lên trời. Mà để
thưc hiện lý tưởng này nhất quyết phải giành được sự ưu ái của chủ nhân, không mồi chài được lão giải thì phải tìm cơ hội câu dẫn thiếu gia. Nha hoàn kia coi như thông minh, kịp thời ra vẻ thẹn thùng đáp lại, đôi mắt chớp chớp tận lực vận dụng khả năng mị hoặc của bản thân.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy bộ tịch của nàng ta, không khỏi nở nụ cười, lại khiến nha hoàn kia càng thêm thẹn thùng.
Hồ An hướng nha hoàn kia nói: “Hương Ngưng, nơi đây không còn chuyện của ngươi!”
Nha hoàn khẽ vâng một tiếng, không cam lòng lui ra ngoài, trước khi rời
đi không quên vứt cho Hồ Tiểu Thiên một ánh nhìn mê hoặc, cơ hội khó
được, tiểu nha hoàn cũng có đại trí tuệ, chỉ tiếc Hồ Tiểu Thiên lại
không bị hành động của nàng đánh động chút nào.
Đợi khi nha hoàn kia rời khỏi, Hồ Tiểu Thiên liền nói: “Hồ tổng quản, ta rốt cuộc phạm phải lỗi lầm gì?”
Hồ An làm gì không rõ tính cách của vị tiểu chủ nhân này, nghe vậy liền
bước lên cúi thấp người thỉnh an: “Thiếu gia tại sao lại nói như vậy?”
Hồ Tiểu Thiên không vui trả lời: “Sao kẻ hầu bên cạnh ta không kẻ nào
không xấu xí, khó coi? Ta không cần mỹ nhân như mây, nhưng ít ra cũng
nên dễ nhìn một chút chứ? Ngươi nhìn những nha hoàn kia xem… Rốt cuộc là mắt nhìn ngươi của ta bị sai lệch hay là óc thẩm mỹ của ngươi có vấn
đề?”
Đến hiện tại Hồ An mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Hồ Tiểu Thiên là cái gì, y cười theo và nói: "Là phu nhân!"
Hồ Tiểu Thiên trợn mắt nhìn: "Lớn mật! Ngươi lại dám nói ánh mắt của mẹ ta có vấn đề!"
Hồ An cuống quýt giải thích: "Thiếu gia, ta cũng không có suy nghĩ chửi
bới phu nhân, tiêu chuẩn chọn lựa nha hoàn tất cả là dựa theo ý tứ của
phu nhân. Phu nhân có nói qua, nữ nhân lớn lên càng xinh đẹp thì tâm
tính lại càng ác độc. Phu nhân lo lắng, nha hoàn xinh đẹp sẽ khiến cho
thiếu gia phân tâm, làm trì hoãn việc học của thiếu gia."
Hồ Tiểu Thiên đã minh bạch rồi, chuyện này thì tám chín phần mười là
không có quan hệ gì cùng với chính mình cả. Hồ An tuy rằng không có nói
ra rõ ràng nhưng mà ý tứ thì đã lộ rõ ra rồi. người mẹ này chính là một
cái dấm vạc chua ah, không thể nhìn nổi nữ nhân thật xinh đẹp, sợ rằng
trong phủ này nếu có nhiều nha hoàn bà tử xinh đẹp hơn nữa thì sẽ có
phiền toái, sẽ có người không chịu an phân đi câu dẫn lão ba của mình.
Hồ An chưng kiến Hồ Tiểu Thiên không nói lời nào, nghĩ rằng trong nội
tâm hắn vẫn còn đang tự trách mình nên thấp giọng nói: "Thiếu gia, nếu
thật sự không được ta sẽ đổi cho ngài một cái."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Bốn phần mười đổi thành năm phần chín thì có khác nhau sao?"
Hồ An không rõ ý của hắn nên chỉ kinh ngạc mà ngó qua.
Hồ Tiểu Thiên thở dài mà nói:" Hay vẫn là thất bại a! Được rồi, nói cho
ngươi chút chuyện thì thật sự là hao tâm tổn trí, thật sự là đàn gảy tai trâu a!"
Hồ An nói:" Thiếu gia, ngài không cần sốt ruột, tháng mười chính là ngày đại hôn rồi!" Hồ An là người từng trải nên có chuyện gì mà y không rõ,
thiếu gia này rõ ràng là đã phát xuân tâm rồi, muốn gái rồi. (^^)
Hồ Tiểu Thiên hung dữ nhìn thẳng vào Hồ An, cái gã này không nên bới lông tìm vết, xát muối trên vết thương a.
Hồ An nhìn thấy ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên thì liền biết rằng chính mình
trong lúc vô tình đã chạm phải nỗi đau chạm phải nghịch lân của cái tên
này rồi, nên y liền cuống quýt cúi gập đầu xuống, khom người thật sâu mà nói: "Thiếu gia, nếu không còn có chuyện gì khác thì ta ra ngoài
trước."
Hồ Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng: "Không tiễn!"
Hồ An đi ra đến cửa thì lại nghĩ đến một sự kiện, nên quay người đi trở
lại, tiếp tục hướng Hồ Tiểu Thiên khom người thật sâu mà nói: "Thiếu
gia, có chuyện lão nô không biết là có nên nói hay là không nên nói?"
Hồ Tiểu Thiên không nhịn được nói: "Đừng có ở đó mà lề mề ấp a ấp úng, có chuyện thì nói mau!"
- "Thiếu gia, ta đã nghe được sự tình Yên Thủy Các rồi, nếu như truyện này mà truyền vào tai lão gia chỉ sợ là không tốt."
Hồ Tiểu Thiên nheo mắt lại nhìn xem y, tựa hồ muốn hỏi thăm y đến cùng có mục đích gì?
Hồ An nuốt nước miếng một cái và nói: "Cái cô Hoắc Tiểu Như kia là một
cái vũ cơ (**vũ nữ), thiếu gia lại vì nàng ta xuất đầu, đánh đập tàn
nhẫn, chuyện này nếu như mà truyền đi, mặt mũi của Hồ gia liền có thể
...."
"Hả?" sắc mặt Hồ Tiểu Thiên trầm xuống, Hồ An sợ tới mức cuống quýt ngậm miệng lại, vái chào thật sâu (chạm đất rồi ^^), kinh sợ mà lui ra
ngoài, trong nội tâm y thầm mắng mình lắm chuyện, sự tình của thiếu gia
há là mình có thể quản, hắn thích như thế nào thì mặc kệ hắn như thế,
đợi lão gia trở về thì sẽ đi tìm hắn tính sổ.
Một người có cảm giác hạnh phúc hay không thì mấu chốt là ở chỗ hắn có
kỳ vọng vào ngày mai hay không, Hồ Tiểu Thiên cảm giác cuộc sống của
mình bỗng nhiên đã mất đi hy vọng, càng chưa cần phải nói đến cái gì là
cảm giác hạnh phúc rồi, ép duyên hại chết người, dùng chính điều kiện
trước mắt của gia đình mình, rõ ràng có thể tìm lấy một nàng tiểu mỹ nữ
ngon lành cành đào, hạnh hạnh phúc phúc mà sống qua cả cuộc đời. Yêu cầu này cũng không phải là rất cao ah, cũng không phải là muốn lấy ba vợ
bốn nàng hầu. Đã nghĩ ngợi tìm lấy một lão bà bộ dạng không cần thật
tốt, mỗi ngày trăng xuống trước hoa, nói một chút chuyện tình yêu, bình
bình đạm đạm mà vượt qua cả đời, nhưng điểm yêu cầu đơn giản này hôm nay đã thành hy vọng xa vời rồi.
Nếu như nói cái gia đình trươc mắt này đối với chính mình còn có chút
lưu luyến thì đó chính là địa vị cùng tài phú của Hồ gia, nếu như không
có hai điểm này thì Hồ Tiểu Thiên thật sự không biết còn có cái gì khiến cho hắn cần phải ở lại chỗ này nữa. An tâm làm một tên quan nhị đại
(**con quan lớn hay còn gọi là "nhị thế tổ"), thì ít nhất cũng có thể
cam đoan rằng đời này của mình không phải sống bôn ba, không cần phải vì lo sinh tồn mà phấn đấu. Nhưng bây giờ đến xem, khẳng định là định phải mất đi một bộ phận tự do, mà đứng mũi chịu sào đó chính là tự do hôn
nhân. Đến tột cùng nên trốn chạy ra ngoài, một lần nữa quy hoạch lại
nhân sinh của chính mình hay vẫn là an ổn như hiện tại, dựa theo cha mẹ
an bài, cưới cô nương nhà họ Lý, trải qua cuộc sống sinh hoạt an nhàn
không cần lo cơm áo gạo tiền? Điều này đối với Hồ Tiểu Thiên mà nói
chính là một vấn đề tương đối mâu thuẫn. Vừa muốn tự do, lại vừa không
nỡ bỏ đi cuộc sống mục nát cơm đưa tận miệng như thế này. Thật đúng là
có chút ít mâu thuẫn ah!
Trong đầu y hiện giờ khi thì hiện ra vẻ đẹp tràn ngập thần bí của Hoắc
Tiểu Như, khi thì lại nghĩ tới khí khái hào hùng bức người của nữ thần
bộ (*nữ bộ khoái) Mộ Dung Phi Yên, ngẫu nhiên cũng sẽ xen kẽ suy nghĩ về bộ dáng như tiểu lạt tiêu (*"cây ớt nhỏ" hay còn là "hot girl" ^^) của
Đường Khinh Tuyền. Hồ Tiểu Thiên khó ngủ lăn lôn trên giường, càng nghĩ
lại càng ảo não, trên đời này có nhiều mỹ nữ như vậy, vì cái gì không có một cái thuộc về ta? Chẳng lẽ cuộc đời này của lão tử không có được cái loại số mệnh này sao? Không đươc, không thể nào đần độn u mê mà sống cả cuộc đời, vận mệnh đời này của ta cõ lẽ phải do ta tự mình nắm chắc
lấy.
Đêm dài vắng người, ngay tại thời điểm Hồ Tiểu Thiên đang nằm ở trên
giường lăn lộn khó ngủ mà bắt đầu lập chí thì đột nhiên nghe được phía
thên mái ngói phát ra một tiếng vang nhẹ. Hồ Tiểu Thiên trong lòng khẽ
giật mình, hắn bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy. Sau khi tiếng vang
qua đi, thì lặng lại một hồi lâu không có động tĩnh gì nữa, ngay chính
lúc Hồ Tiểu Thiên chuẩn bị nằm lại lên giường chìm vào giấc ngủ thì
thanh âm kia lại vang lên.
Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, thời điểm như thế này, trên nấc nhà
xuất hiện động tĩnh như thế thì không phải mèo hoang ắt là phi tặc
(*trộm trèo tường). Hắn từ dưới gối lấy ra một con dao găm, rón ra rón
rén từ trên giường bò xuống dưới. Lúc này đã là nửa đêm, bên ngoài mưa
phùn đang bay, ban đêm như vậy thì lẽ ra không nên có người ra ngoài
hoạt động. Hồ Tiểu Thiên nghiêng tai lắng nghe, nghe xong cả buổi cũng
không thấy được tiếng mèo hoang kêu.
Một lát sau, cánh của sổ phía bắc vang lên tiếng động, nhìn thấy cửa sổ
giấy bị người đâm thủng, một khẩu ống trúc nhỏ liền từ đó chầm chậm tiến vào, Hồ Tiểu Thiên hạ thấp người xuống, nép sát vào chân tường tiến gần đến cửa sổ kia liền trông thấy trong ống trúc có một đám khói nhẹ đang
bồng bềnh bay ra.
Hồ Tiểu Thiên ngừng thở, hắn biết rõ ống trúc phun ra cái loại này thì
chắc chắn không thể sai được là khói mê, đi đến bên dưới cửa sổ, hắn
bỗng nhên vươn tay ra, nhắm ngay đầu ống trúc mà tát xuống một cái thật
mạnh, cái tát rất có khí thế giống như muốn đập xuyên qua cả cổ họng của đối phương.
Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng hét thảm, hiển nhiên rằng cái người
lẻn vào kia không thể nào ngờ được hành vi của mình sớm đã bị Hồ Tiểu
Thiên phát hiện. Một phát đập này quả thật đã chuẩn lại còn hung ác, mà
điều kiện tiên quyết chính tại lúc người lẻn vào kia vội vàng không kịp
chuẩn bị gì cả, một khẩu ống trúc trực tiếp đập vào trong cổ họng của
hắn, đau đến nỗi thằng này phải liên tiếp lùi về sau vài bước, bụm chặt
lấy cổ họng mà thống khổ.
Hồ Tiểu Thiên đánh lén thành công thì lập tức hô to: "Bắt kẻ trộm!"
Bên trong Hồ phủ thì cả ngày và đêm đều có hộ viện (^^bảo vệ) tuần tra,
Lương Đại Tráng cùng với sáu gã gia đinh thì sẽ nghỉ ở hai gian phòng
hai bên sương phòng của Hồ Tiểu Thiên, thiếp thân thủ hộ (* cận thân bảo vệ) an toàn cho hắn. Một tiếng rống này của Hồ Tiểu Thiên lập tức đã
kinh động đến bọn gia đinh, Lý Cẩm Hạo cùng với Thiệu Nhất Giác là hai
người đầu tiên từ trong phòng lao ra. Chứng kiến có hai dáng người đang ở bên ngoài cửa phòng Hồ Tiểu Thiên, một người trong đó thì đang khom
người che miệng, thống khổ kêu rên, đúng là cái tên bị một cái tát của
Hồ Tiểu Thiên đập thẳng ống trúc vào trong cổ họng.
Lý Cẩm Hạo giân dữ hét lên: "Tặc tử chạy đi đâu?". Y rút ra yêu đao (*
đao đeo ở thắt lưng), nhảy vọt một cái đến trước mặt đối phương. Cái tên hắc y nhân (* người mặc đồ đen) ở bên trái hất tay một phát, một đám
hàn quang phóng thẳng tới mi tâm Lý Cẩm Hạo.
Lý Cẩm Hạo huy động yêu đao, dùng đúng một đao bổ xuống, ngọn phi đao
đối phương phóng tới kia bị đập bay, nghiêng nghiêng ngả ngả bay vào
trong bụi cỏ.
Lương Đại Tráng là thằng cuối cùng lao ra ngoài, nhưng mà thằng này
giọng cực lớn, vừa ra khỏi cửa liền rống lên: "Nhanh lên! có ai không,
bắt phi tặc ah!" Một tiếng rống này của hắn lập tức khiến cho toàn bộ
mọi người trong Thượng Thư phủ bị đánh thức.
Hồ Tiểu Thiên từ trong khe hở trên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong
chốc lát đã có hơn hai mươi tên gia đinh nghe tiếng gọi xông tới, đem ha gã phi tặc vây chặt ở giữa, hai tên phi tặc kia bị nhốt ở giữa trận
đang đau khổ ác chiến.
Chứng kiến thế cục đã bị người mình khống chế hoàn toàn, Hồ Tiểu Thiên
mới kéo cửa phòng và cầm đao xông ra ngoài, hắn uy phong lẫm lẫm mà nói: "Lớn mật hại dân hại nước, ban đêm lại dám xông vào phủ Thái Sư, ta xem các ngươi là không muốn sống rồi!" Quả nhiên là đầy uy phong sát khí,
bá khí phóng lộ, tại điều kiện tiên quyết là nhân số bên ta chiếm hết ưu thế thì khoe khoang một phát khí phái anh hùng là sự việc tương đối
trọng yếu đấy.
Lương Đại Tráng nắm lấy một thanh đao lớn tiến đến bên người Hồ Tiểu
Thiên, thân thể cao lớn phì nộn chắn tại trước mặt Hồ Tiểu Thiên, đại
đao trong tay quét ngang, rất có xu thế của một kẻ làm quan cả họ đươc
nhờ mà quát to: "Có Lương Đại Tráng ta ở đây, ai dám động đến thiếu gia
nhà ta?" Lúc này không thể hiện lòng trung thành của mình ra ngoài sáng
thì còn chờ đến khi nào?
Hồ Tiểu Thiên tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đã cho thằng này một đạp
bay ra ngoài rồi, Lão tử muốn ngươi bảo hộ ah? Muốn khoe mẽ cũng không
chọn cho đúng thời điểm, Hồ Tiểu Thiên vỗ vỗ đầu vai thằng này rồi nói:
"Lượn! lượn! Ngươi nha lại ngăn cản màn ảnh của ta rồi!"
Lương Đại Tráng cuống quýt vọt đến phía sau hắn, nhắc tới con hàng này
cũng thủy chung không nhớ lâu ah, loại sai lầm cấp thấp này cũng đã
không phải là lần thứ nhất phạm phải, luôn luôn không phân rõ chính phụ, danh tiếng của thiếu gia há lại để cho loại hạ nhân này như hắn có thể
tùy tùy tiện tiện đoạt lấy hay sao?
Hồ Tiểu Thiên tay cầm chủy thủ (* dao găm or đoản kiếm), lại xoay người sang chỗ khác.
Lương Đại Tráng tranh thủ thời gian cười bồi, trong lòng y lại tự nhủ ta đứng phía sau ngươi thì sẽ không thành vấn đề nữa, ta không có ngăn cản màn ảnh của ngươi ah!
Hồ Tiểu Thiên lại không vui: "Hai ta rốt cuộc là ai bảo vệ ai đây?"
Lương Đại Tráng đến ý nghĩ khóc thầm cũng đều đã có, vị thiếu gia này
cũng quá khó hầu hạ rồi, trái cũng không phải, phải cũng không phải.
Đứng ở trước ở sau của ngươi đều không được, chẳng lẽ ta lại chỉ có thể
nằm trên mặt đất? Hồ Tiểu Thiên chứng kiến cái thằng này bộ dạng chân
tay luống cuống, nhịn không nổi được mà mắng: "Ngốc à, tranh thủ thời
gian lên a...! Đem tất cả gia đinh hộ viện gọi đến đây, nhất định phải
bắt giữ phi tặc!"
Động tĩnh ở bên này đã hấp dẫn tất cả gia đinh hộ viện trong Thượng Thư
phủ đến đây, mặc dù võ công hai gã phi tặc này không tệ, nhưng mà dù sao đơn lẻ khó chống lại cả quần chúng, Lý Cẩm Hạo xem xét chỗ hở liền chém một đao lên trên cánh tay của một gã phi tặc, đao trong tay tên phi tặc kia leng keng rơi xuống đất, sau đó vài tên hộ vệ phóng móc câu tới,
chế trụ luôn tên phi tặc này. Một gã phi tặc khác lúc ban đầu cổ họng đã bị Hồ Tiểu Thiên đâm cho bị thương, nhìn thấy đồng bọn bị bắt, tâm lý
càng thêm hoảng loạn, trong khi bối rối, hai cái đùi bị trường thương
đâm vào, té trên mặt đất, một loạt gia đinh xông tới cũng đem hắn chói
chặt.
Trong sân đèn đuốc sáng trưng, hai gã phi tặc bị trói giống như bánh
trưng nằm trên mặt đất. Lý Cẩm Hạo tháo xuống vải đen che mặt của hai
người, hai người này đều bộ dạng trên hai mươi tuổi, tướng mạo lớn lên
cũng xem như đoạn chính. Hồ Tiểu Thiên đi đến phía trước mặt một người
trong đó ngồi xổm xuống, thò tay nắm lên búi tóc của hắn và nói: "Nhìn
ngươi mày rậm mắt to, lớn lên cũng như là một hình tượng chính diện, tội gì lại đi làm tặc!"
Cái tên phi tặc kia đúng là tên bị hắn dùng ống trúc đâm thủng cổ họng,
mặt trắng một mảnh, y nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, trong đôi mắt toát ra tia
sợ hãi. Một tên khác khuôn mặt râu quai nón kiên cường hơn một ít, y lớn tiếng nói: "Muốn giết cứ giết, gia đây (* xưng ta) nếu có một chút nhíu mày sẽ không phải là trang hảo hán."