Khuôn mặt Hoắc Tiểu Như một khắc bị người ta thóa mạ liền trở nên trắng
bệch, đôi mắt xinh đẹp cũng trở nên ảm đạm vô quang. Nàng mặc dù tài hoa hơn người nhưng xuất thân thấp kém. Giống như bút hội hôm nay, người
khác mời nàng tới đây, biểu hiện rất là tôn kính nhưng thực sự trong
lòng họ chỉ muốn mời nàng tới mua vui mà thôi, không ai để mắt đến thân
phận tài nữ gì đó. Tiểu tỳ sau lưng Hoắc Tiểu Như hai vành mắt đỏ heo,
hiển nhiên là cảm thấy bất bình vì chứng kiến chủ nhân bị vũ nhục.
Hoắc Tiểu Như nhẹ giọng thở dài: “Nhân hỏa sinh yên, nhược bất phiết
xuất chung thị khổ!” Vừa chê trách Khâu Chí Đường trong lúc nóng nảy nói ra lời lẽ cay độc, vừa cảm khác vận mệnh truân chuyên của bản thân, sau khi ngâm xong, nàng chán nản nói với tiểu tỳ bên cạnh: “Uyển Nhi chúng
ta đi!” Tâm tình tốt đẹp của Hoắc Tiểu Như trong chớp mắt tan thành mây
khói, nàng thậm chí không buồn tạm biệt Hồ Tiểu Thiên, chỉ muốn nhanh
chóng rời khỏi địa phương hỗn tạp này.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy Hoắc Tiểu Như tự dưng bị người ta khinh miệt,
trong lòng sớm đã vô cùng phẫn nộ, lại nhìn thấy hai huynh đệ họ Khâu
đứng đó dương dương đắc ý, Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng: “Hai
thằng mất dạy, lão tử hôm nay không đánh các ngươi thì lão tử cũng mang
họ Khâu nhà rùa!” Hắn cười tủm tỉa lại gần Khâu Chí Đường sau đó chắp
tay hành lễ nói: “Vị huynh đài này, thật sự là tài cao!”
Khâu Chí Đường hất mặt lên trời hừ lạnh một tiếng, căn bản không có để ý tới hắn.
Hồ Tiểu Thiên nộ khí xung thiên, không nói không rằng vung quyền đánh
tới, nghe ầm một tiếng! Đã thấy mũi Khâu Chí Đường nở bung như hoa
phượng ngày hè. Gã căn bản không nghĩ tới tình huống này, đến khi nhận
ra thì đã bị người ta đánh cho phụ tùng bung bét. Hồ Tiểu Thiên hét lớn: “Thằng cha mày!” Đánh một lúc liền cảm thấy sảng khoái trong người,
cuối cùng cách đơn giản, thô bạo lại là phương thức trả thù trực tiếp
nhất, cũng là phương thức thống khoái nhất.
Khâu Chí Cao nhìn thấy huynh đệ bị Hồ Tiểu Thiên đấm cho cắm đầu xuống
đất, liền xông tới quần nhau cùng tên hỗn đản kia, vài tên thư sinh văn
sĩ xung quanh vốn là bằng hữu với huynh đệ Khâu gia, chứng kiến người
trong hội phát sinh đánh nhau với Hồ Tiểu Thiên, đều xông lên hỗ trợ. Hồ Tiểu Thiên liền kêu lớn: “Lương Đại Tráng chết bầm còn không mau lăn ra đây.”
Lương Đại Tráng cùng năm tên gia đinh lúc này mới giật mình phản ứng,
hắn hét lớn: “Tổ bà mấy tên tiểu tử này, dám đánh Thiếu gia nhà chúng
ta, các huynh đệ mau đem mấy tên đui mù kia đánh đến kêu cha gọi mẹ cho
ta!”
Đám hỗn đản này trước mặt cao thủ võ công không dám ho he nửa tiếng
nhưng dùng để đối phó với mấy tên thư sinh trói già không chặt như thế
này thì lại có chút đại tài ti
ểu dụng, chưa kể dến hai gã vệ sĩ thân tín mà Hồ Bất Vi tăng cường thêm
để bảo vệ con trai lão. Hai kẻ này sức chiến đấu gần như ngang tay với
Hồ Thiên H, sáu gã gia đinh hùng hổ gia nhập chiến trường, trong khoảnh
khắc đã khống chế được cục diện.
Đám thư sinh bình thường chỉ biết ngâm thơ vịnh từ, tán gái thì còn được chứ nói tới đánh nhau thì chỉ như con nít tập tành múa may.
Tú tài gặp loạn có lý mà không thể nói ra, gặp phải đám đầu trâu mặt
ngựa này cơ hội mở miệng xin tha còn không có, chỉ biết cắm đầu bỏ chạy, lại hận cha mẹ đẻ ra không nhiều thêm hai cái chân để trốn cho nhanh.
Hồ Tiểu Thiên bỏ công rèn luyện bốn tháng nay cũng không phải là uổng
phí, tuy rằng vẫn chưa luyện được một thân thủ cao minh gì, kỹ năng
chiến đấu vẫn còn quá kém thế nhưng sức lực lại không phải những tên mặt trắng kia có thể so sánh được, đối phó với thư sinh trói gà không chặt
như huynh đệ Khâu gia, hắn không tốn bao nhiêu sức liền có thể chiếm
được ưu thế tuyệt đối.
Lại nói Khâu Chí Cao nhìn thấy Khâu Chí Đường bị Hồ Tiểu Thiên hạ đo ván liền tiến lên hỗ trợ, ôm lấy thân hình Hồ Tiểu Thiên từ phía sau, nào
ngờ đầu của tiểu tử kia hất lên vừa lúc phang mạnh vào mũi Khâu Chí Cao, tội cho một gương mặt tuấn tú, chỉ sợ từ này về sau không cách nào chữa được cái mũi xiêu vẹo kia.
Hồ Tiểu Thiên cùng sáu gã nô bộc như hùm như báo xông lên kéo Khâu Chí
Cao xuống đất, sau đó thay phiên nhau ngươi đá ta đấm, sảng khoái không
tả nổi. Khâu Chí Đường vừa mới lồm cồm bò dậy, lại bị Hổ Tiểu Thiên đạp
ngã ra đất, tay trái nắm cổ áo, tay phải giơ lên hạ xuống, đánh cho hai
gò má Khâu Chí Đường sưng húp, liên tục kêu thảm.
Khâu Chí Đường gắng sức rên la: “Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi là đồ đầu đường xó chợ, không có ăn học..”
Hồ Tiểu Thiên vẫn điềm nhiên: “Lão tử trước giờ chỉ ra tay với đồ mất
dạy, ngươi làm ta ngứa mắt nãy giờ, đánh ngươi chính là muốn dạy cho
người một bài học khắc cốt ghi tâm.”
Trong thời đại này, người đọc sách coi trọng là khả năng hùng biện chứ
không phải động thủ đánh nhau, đối với những kẻ tự cho là thanh cao này
thì bất cứ hành động bạo lực nào cũng là biểu hiện cho nền văn minh lạc
hậu, chịu sự khinh thường của người đời. Mọi người ngâm thi tác đối,
muốn so tài đương nhiên phải dùng văn chương, quân tử tranh đấu, nếu
ngươi tài hoa hơn ta, ta đương nhiên vui lòng phục tùng, rất ít khi
chứng kiến người đọc sách bởi vì một lời không hợp mà trở mặt đánh nhau
thế này.
Cho nên vừa rồi, Khâu gia huynh đệ mõm chó phun lời ô uế giễu cợt thân
phận của Hoắc Tiểu Như nhưng nàng cũng chỉ thầm than bản thân mệnh khổ
sau đó lặng lẽ rời đi, nào ngờ sự việc lại diễn biến tới bước này. Hồ
Tiểu Thiên sỡ dĩ ra tay hoàn toàn là vì căm phẫn hành vi hèn hạ của Khâu Chí Đường, nếu chỉ dùng câu đối đáp trả, cùng hai tên hỗn đản kia cãi
qua cãi lại cũng không thể giải hận, chỉ có dùng nắm đấm thoải mái quần
nhau một phen mới giúp tâm lý của hắn trở lại cân bằng.
Sự thật đã chứng minh ý tưởng của Hồ Tiểu Thiên là chính xác, trải qua
cảm giác đau nhức trong lúc đánh đập huynh đệ Khâu gia, hắn dần lấy lại
được cảm giác nhẹ nhàng, vui vẻ, thật sự là hiệu quả hơn nhiều so với
ngâm thi tác đối, trong lòng tự nhủ thì ra bản chất của ta cũng là người thô hào! Bốp! Lại một đấm dọng lên mắt phải của Khâu Chí Đường, đánh
cho gia hỏa kia xụi lơ ra đất, nước mắt ngắn dài: “Ác đồ… Ngươi không sợ người đọc sách trong thiên hạ chê cười…”
“Chê cười mẹ ngươi!” Hồ Tiểu Thiên hung hăng nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn.
Hoắc Tiểu Như vốn đã định lên xe rời đi, nào nghĩ đến lại xảy ra một
trẩn ẩu đả như vậy, nàng đương nhiên hiểu trận hỗn chiến này phát sinh
cũng là vì mình. Nhìn cục diện trước mắt, Hồ Tiểu Thiên đương nhiên
chiếm hết ưu thế, đám tài tử kia đã bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, té đái
vãi phân. Trong lúc nàng không biết nên rời đi hay ở lại, Uyển Nhi sau
lưng nàng lại thập phần thích thú, một bên liên tục cổ vũ: “Đáng đánh!
Đáng đánh! Cố gắng lên! Cố gắng lên!”
Hoắc Tiểu Như trừng mắt nhìn Uyển Nhi khiến nàng chỉ biết thè lưỡi, rụt
cổ lại, trông vô cùng đáng yêu. Khi Hoắc Tiểu Như còn đang phân vân có
nên tới khuyên giải một phen, đã thấy một thớt tuấn mã màu đen phi nhanh về hướng Yên Thủy các, lập tức một cô gái thân vận y phục công sai khí
khái hào hùng nhảy xuống ngựa, nàng một tay dắt ngựa, một tay cầm kiếm,
nổi giận hét lớn: “Toàn bộ dừng tay cho ta!” Đúng là nữ bộ đầu của Kinh
Triệu Phủ, Mộ Dung Phi Yên.
Hồ Tiểu Thiên còn chưa quay đầu lại nhưng nhờ vào giọng nói đã đoán được người đến là ai, trong lòng âm thầm kêu xúi quẩy, không ngờ trị an của
Kinh Thành lại tốt như vậy, hiệu suất không thể chê vào đâu được, rốt
cuộc là kẻ nào nhiều chuyện, nhanh như vậy đã gọi cho 113?
Khâu Chí Đường đang nằm sõng soài trên mặt đất nghe được bộ khoái đã
đến, một lần nữa ngẩng đầu lên, lớn tiếng kêu cứu thảm thiết: “Cứu mạng
a…” Một tiếng này đem sức lực từ lúc lọt lòng của hắn sử dụng sạch sẽ,
gân xanh trên cổ theo đó hiện lên chi chít. Lại một nắm đấm nhanh như
chớp bay đến trước mặt hắn, Hồ Tiểu Thiên quả thật ra tay cũng ít có ác! Bốp! Mắt trái của Khâu Chí Đường trong chớp mắt đã bị đánh cho thâm
tím, sau đó Hồ Tiểu Thiên vỗ hai tay đứng dậy, giọng điệu thản nhiên:
“Các huynh đệ, xong việc rồi, mau đi thôi!”
Nghe Hồ Tiểu Thiên ra lệnh, đám người Lương Đại Tráng cũng đình chỉ tàn
sát, cả đám sửa sang lại y phục, rồi thở hồng hộc trở về sau lưng của Hồ Tiểu Thiên.
Thấy Mộ Dung Phi Yên phóng như bay đến trước Yên Thủy Các, Hồ Tiểu Thiên vốn tưởng nàng lại biểu diễn công phu nhào lộn nào ngờ Mộ Dung Phi Yên
chỉ nhẹ nhàng xoay người xuống ngựa. Tuy là nữ nhi nhưng khí thế của
nàng không thua kém ai, bàn tay đặt trên chuôi kiếm, đôi mắt xinh đẹp
lạnh lùng nhìn thẳng vào Hổ Tiểu Thiên sau đó thân thể mềm mại không
nhanh không chậm tiến về phía hắn.
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn Mộ Dung Phi Yên, xem ra mình và nàng ta
thật sự có chút xung khắc, nếu không mỗi lần gặp chuyện không may đều
thấy nàng ta nhanh chóng xuất hiện ở hiện trường vụ án, chẳng lẽ cô gái
này lại cho mình là đối tượng nguy hiểm đặc biệt nên trước giờ vẫn âm
thầm tiến hành giám sát.
Mộ Dung Phi Yên chậm rãi đi đến trước mặt Hồ Tiểu Thiên, nàng đi Hồ Tiểu Thiên cũng đi, hai người bốn mắt nhìn nhau, vòng qua vòng lại như hai
con gà chọi đang kèn cựa từng chút một. Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Phi Yên không thể nhẫn nại mà lên tiếng trước: “Hồ công tử! Sự tình hôm nay
ngươi giải thích thế nào?”
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, thái độ mười phần ung dung.
Hai huynh đệ Khâu Chí Cao, Khâu Chí Đường dựa vào nhau mà bò dậy, nhìn
bộ dạng lúc này chỉ sợ cha mẹ hai người cũng không thể nhận ra. Nho sinh gặp lưu manh chỉ có thể chịu thiệt thòi mà thôi. Hai huynh đệ không
ngớt kêu rên: “Mộ Dung bộ đầu… Hắn trên đường hành hung… Ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta… Ái ui….”
Mộ Dung Phi Yên lại nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, trên khóe môi chợt nở một nụ cười lạnh: “Ai cũng có thể làm chứng, ngươi lấy mạnh hiếp yếu, hành
hung người vô tội, ngươi còn chối không?” Nàng đã sớm biết Hồ Tiểu Thiên này là một kẻ cùng hung cực ác nhưng không ngờ nhanh như vậy hắn đã gây tội trong địa bàn quản lý của mình.
Hồ Tiểu Thiên vẫn điềm nhiên: “Cô muốn nói như thế nào liền như thế đấy, thân là người chấp pháp, không hỏi nguyên do, không trải qua điều tra,
không phân tốt xấu, chỉ lo chỉ trích ta, lẫn lộn trắng đen, lật ngược
phải trái, Mộ Dung bộ đầu! Cô hôm nay giúp ta mở rộng tầm mắt, cái gì
gọi là lấy việc công làm việc tư, cái gì gọi là quan báo tư thù, thì ra
là như vậy.” Hắn căn bản không sợ Mộ Dung Phi Yên, Phủ Doãn Kinh Triệu
Hồng Bách Tề trước mặt hắn còn phải nhường nhịn vài phần nói chi đến
một bộ khoái nho nhỏ như nàng.
Mộ Dung Phi Yến chỉ lạnh lùng nói: “Nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói bừa
bãi, lật ngược phải trái, lẫn lộn đen trắng chính là ngươi!” Nàng lập
tức đi đầu, lúc này bộ hạ của nàng, bốn gã bộ khoái mới chạy đến nơi,
bọn họ một đường chạy vội, thể lực rõ ràng tiêu hao, nguyên một đám
chống gậy công sai trong tay, thở không ra hơi.
Hồ Tiểu Thiên không có ý định tiếp tục đấu khẩu với nàng ta, cười tủm
tỉm nói: “Viện quân cũng đã đến, vừa vặn hỗ trợ đưa đám phế vật này đến
chỗ thầy thuốc, không có việc gì nữa ta xin phép đi trước!” Gia hỏa này
vẫy vẫy tay, mang theo thủ hạ nghênh ngang rời đi. Mộ Dung Phi Yên liền
dùng kiếm chắn trước ngực hắn mục đích là vì ngăn hắn rời đi, chứ không
có ý đả thương tiểu tử này.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: “Ta nói Mộ Dung bộ đầu, cô thật sự thích chọc ghẹo ta như thế à, đụng vào chỗ đó không hay tí nào đâu, nếu không hai
ta đổi vị trí, ta chọc vào người cô thử xem?”
Mộ Dung Phi Yên cả giạn nói: “Vô sỉ!”
Khâu Chí Cao lồm cồm bò dậy, thấy người của Phủ Kinh Triệu đã đến, gã
liền nổi lên can đảm, vừa chỉ mặt Hồ Tiểu Thiên vừa mắng: “Ác nhân, vô
sỉ, hạ lưu, xấu xa…”
Hồ Tiểu Thiên không nói không rằng, thẳng tay tặng hắn một đấm vào mặt,
khiến Khâu Chí Cao tội nghiệp kia lại ngã lăn quay trước mặt Mộ Dung Phi Yên. Tuy Hồ Tiểu Thiên không biết võ công nhưng công sức hắn chăm chỉ
luyện tập thể hình cũng không phải vô ích, dư sức đối phó với hạng thư
sinh trói gà không chặt này.
Mộ Dung Phi Yên không ngờ trước mặt mình mà hắn còn dám càn rỡ đánh người như vậy, cả giận nói: “Ngươi…”
“Cô cũng nghe được, là hắn mắng ta trước, ta chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi!”
Mộ Dung Phi Yên không để ý đến Hồ Tiểu Thiên nữa: “Người đâu, bắt lấy tất cả bọn chúng!”
Hồ Tiểu Thiên nhìn quanh, lại không biết Hoắc Tiểu Như đã rời đi từ lúc
nào, không khỏi có chút mất mác. Cô gái này sao lại có thể vô tâm đến
vậy, lão tử không ngại ra tay bênh vực kẻ yếu mới ra tay đánh đập mấy
tên mặt trắng kia một phen, ngươi thấy quan sai kéo tới, cũng không chào từ biệt đã phủi mông rời đi, thật chẳng trượng nghĩa tí nào.
Mộ Dung Phi Yên dùng nhiều sức hơn liền khiến Hồ Tiểu Thiên cảm thấy một trận đau nhức trên ngực, không khỏi lui về phía sau một bước. Hắn thầm
rủa trong đầu, món nợ hôm nay một ngày nào đó ta sẽ hoàn lại cho cô cả
vốn lẫn lãi! Trẻ trâu! Sao lại có thể trẻ trâu như vậy! Tính cách của ta không đến mức nhỏ mọn như vậy chứ? Hồ Tiểu Thiên cảm thấy có chút buồn
bực, xem ra lần xuyên việt này đã lặng lẽ ảnh hưởng đến tính cách của
hắn, đến bây giờ hắn mới lờ mờ nhận thấy.
Thường nói ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng, trong mắt Mộ Dung
Phi Yên, Hồ Tiểu Thiên chính là một kẻ thập ác bất xá, đùa giỡn phụ nữ,
lấy mạnh hiếp yếu, người như thế tuyệt đối phải bị trừng trị đích đáng.
Nàng đương nhiên biết rõ thân thế của Hồ Tiểu Thiên, hiểu rằng dù có
giải về Phủ Kinh triệu cũng khó có thể trị tội hắn. Với bối cảnh hùng
hậu của hỗn đản kia, dù là Doãn đại nhân cũng không dám giam giữ hắn quá lâu, đến cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Nhưng cho dù là thế,
Mộ Dung Phi Yên vẫn không thể để hắn ngênh ngang bỏ đi như vậy, nàng
muốn cho người dân Đại Khang thấy được, cái ác cuối cùng sẽ bị trừng
trị.
Vỏ kiếm đặt trước ngực Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên rơi xuống. Mũi kiếm lạnh lẽo chỉ cách cổ họng của hắn chừng hai thốn, khiến tiểu tử này không
khỏi hoảng sợ.
Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng răn đe: “Ngươi tốt hơn nên ngoan ngoãn hợp tác, đừng buộc ta phải dùng biện pháp mạnh!”
Hồ Tiểu giơ hai tay lên, cười cầu hòa: “Mộ Dung bộ đầu, ta tuyệt đối hợp tác với cô.”
Mộ Dung Phi Yên hừ lạnh một tiếng, đẩy thân thể của hắn vòng qua sau đó
dùng dây thừng cột hai tay của hắn vào sau lưng. Hồ Tiểu Thiên nói:
“Không cần như vậy chứ, ta cũng đâu có ý định bỏ trốn. Mọi người cũng
coi như quen biết, ta biết cô lo thủ trưởng trách tội, lại sợ bị dân
chúng cho rằng cô sợ hãi cường quyền, nhưng cũng không nên làm khó bản
thân như vậy!”
Mộ Dung Phi Yên nghe vậy, trong lức tức giận liền xiết chặt dây thừng
khiến Hồ Tiểu Thiên đau đến nhíu mày, thấp giọng than thở: “Chúng ta làm đến mức này chẳng phải đã giữ được hình tượng chính nghĩa của cô sao.
Chuyện hôm nay ta cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm, mỗi người nhường
nhịn một chút về sau còn có cơ hội trở thành bằng hữu.”
Mộ Dung Phi Yên đã có chút mất kiên nhẫn: “Đi nhanh, chớ có nói nhảm!”
Lúc này một chiếc xe ngựa sang trọng dừng xịch trước Yên Thủy Các, thì
ra là Bộ Hộ Thị lang Từ Chính Anh, lão vốn đã rời đi sau đó lại thấy
không an tâm, tuy rằng gia đinh Hồ phủ đã đến nhưng Hồ Tiểu Thiên tốt
xấu gì cũng là do lão mang ra ngoài. Cứ bỏ đi như vậy nếu lại có chuyện
gì xảy ra, bản thân cũng không tránh khỏi trách nhiệm, vì vậy Từ Chính
Anh mới ra lệnh cho xa phu quay trở lại, vừa lúc chứng kiến cảnh tượng
hỗn loạn đang xảy ra.
Từ Chính Anh lật đật xuống xe, giọng nói đã tràn đẩy vẻ gấp gáp: “Dừng
tay cho ta!”. Hắn một tay đỡ lấy trường bào, vội vàng chạy đến. Những
trang phục ở thời đại này thật là phiền phức, nếu không dùng tay giữ lấy khi chạy rất dễ vấp phải mà chụp ếch.
Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy Bộ hộ Thị Lang Từ Chính Anh đã đến, không khỏi cảm thấy đau đầu. Không cần hỏi, vị Từ đại nhân kia nhất định là muốn
bao che cho Hồ Tiểu Thiên. Hồ Bất Vi là lãnh đạo trưc tiếp của lão,
người ta không ra mặt vì Hồ Tiểu Thiên mới là lạ đấy.
Từ Chính Anh thở hồng hộc đi tới trước mặt Mộ Dung Phi Yên, thần sắc
nghiêm nghị: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Hồ công tử phạm phải tội gì mà
các ngươi đối xử với hắn như vậy?”
Mộ Dung Phi Yên chỉ vào những tên văn nhân bị đánh đến bầm dập đằng kia
sau đó nhỏ giọng giải thích: “Từ đại nhân tốt hơn nên trực tiếp chất vấn bọn hắn!”
Hai huynh đệ Khâu Chí Cao, Khâu Chí Đường bày ra vẻ mặt đưa đám, không
ngừng hướng Từ Chính Anh mà kêu khổ: “Từ đại nhân, người cần phải làm
chủ cho chúng ta!”
Hồ Tiểu Thiên nghe thế liền cười thầm trong bụng, làm chủ? Hai huynh đệ
này rõ là đồ mọt sách, một chút tầm nhìn cũng không có, đã biết Từ Chính Anh cùng một phe với ta lại còn xin hắn bênh vực các ngươi, không phải
ngu ngốc lắm sao?
Thật ra hai huynh đệ kia không phải chưa từng nghĩ qua điều này nhưng
bọn hắn hôm nay chịu tổn thất nặng nề, hơn nữa dù gì cũng có chút quan
hệ với Từ Chính Anh, kêu khổ như vậy là để khiến lão không tiện nói đỡ
cho Hồ Tiểu Thiên mà thôi.
Từ Chính Anh cũng không có nhìn ra hai người bọn họ. Đến khi cả hai lên
tiếng kêu khóc lão mới nhận ra hai cái đầu heo trước mặt chính là anh em họ Khâu, liền cảm thấy có chút đồng tình với bọn họ, Hồ Tiểu Thiên ơi
Hồ Tiểu Thiên, ngươi ra tay cũng thật là độc ác mà. Lão phu mới vừa rời
khỏi, ngươi đã lập tức gây chuyện thị phi. Tuy vậy Từ Chính Anh cũng
không có cảm tình gì với hai gã này, sắp xếp Lễ Bộ Thượng Thư Ngô Kính
Thiện tham gia bút hội cũng không báo với mình một tiếng, khiến cho danh tiếng của lão Từ ta chịu sứt mẻ không ít.
Từ Chính thân mật khoác vai hai huynh đệ Khâu Chí Cao và Khâu Chí Đường, sau đó mới thấp giọng nói: “Các ngươi sao lại trêu chọc tới hắn?”
Khâu Chí Cao ủy khuất trình bày: “Từ đại nhân, là hắn không biết tốt
xấu, mang theo gia đinh đến gây chuyện, chúng ta căn bản cũng không biết hắn là người phương nào?”
Từ Chính Anh nói: “Thật không biết?”
Hai huynh đệ đồng thời lắc đầu.
Từ Chính Anh hạ giọng nói: “Hồ Tiểu Thiên kia chính là công tử nhà Bộ Hộ Thượng Thư Hồ đại nhân, vị đại quan tam phẩm này chắc các ngươi đã từng nghe qua chứ?” Thật ra không cần phải giới thiệu chi tiết như vậy, Từ
Chính Anh đem thân thế của Hồ Tiểu Thiên nói ra cũng nhằm mục đích thị
uy, muốn cho hai tiểu tử kia biết khó mà lui mà thôi.
Vừa nghe đến bối cảnh hùng hậu sau lưng Hồ Tiểu Thiên, thân hình hai
huynh đệ Khâu gia khẽ run lên. Bọn hắn không ngốc, trước kia chạy đôn
chạy đáo tổ chức bút hội cũng không chỉ vì trao đổi văn thơ mà còn để
giao lưu với một số vị tai to mặt lớn trong triều, cũng là để tạo tiền
đề vững chắc cho quan lộ của bọn họ sau này. Nói đâu xa, Khâu Thanh Sơn
cha của bọn hắn tuy rằng học vấn uyên bác nhưng lại không biết tạo quan
hệ với đồng nghiệp, đến bây giờ chẳng phải vẫn chỉ là một Thái Sử Lệnh
ngũ phẩm nho nhỏ hay sao?
Từ Chính Anh lại bồi thêm: “Cha vợ tương lại của Hồ công tử là Kiếm Nam Tây Xuyên Tiết Độ Sứ, Tây Xuyên khai quốc công Lý Thiên Hành Lý đại
nhân…” Lão nói tới đây liền dừng lại, lời cần nói cũng nói rồi, huynh đệ các ngươi suy nghĩ cho kĩ đi, nhân vật như Hồ Tiểu Thiên há lại dễ dàng có thể đắc tội, bị đánh cũng chỉ có thể trách các ngươi không có mắt,
ai bảo các ngươi đắc tội với hắn. Nếu còn làm lớn chuyện, chỉ sợ gặp
phải xui xẻo chính là hai huynh đệ nhà ngươi.
Khâu Chí Cao cùng Khâu Chí Đường liếc mắt nhìn nhau, dường như trong
lòng đồng thời đưa ra quyết định. Cả hai cùng quay người lại, sau đó
đồng thanh kêu lớnn: “Oan uổng quá!”
Từ Chính Anh nghe bọn hắn kêu oan, liền tức đến hộc máu. Ta đã nói rõ
ràng như vậy mà các ngươi còn không chịu tỉnh ra, là các ngươi tự rước
họa vào thân, còn kêu oan nỗi gì?
Mô Dung Phi Yên bên này đã trói gô Hồ Tiểu Thiên lại, mà bốn gã Bộ Khoái dưới tay nàng cũng đã hoàn thành việc bắt giữ sáu gã gia đinh Hồ phủ.
Cũng nhờ Hồ Tiểu Thiên ra lệnh không được chống cự cho nên toàn bộ quá
trính bắt trói cũng không phát sinh bất kỳ xung đột nào.
Nghe được huynh đệ Khâu gia kêu oan, Mộ Dung Phi Yên xoay người lại, lên tiếng trấn an hai người: “Các ngươi không cần lo lắng, cùng ta đến phủ
Kinh Triệu gặp Doãn đại nhân, kể rõ chân tướng mọi chuyện, đại nhân nhất định sẽ lấy lại công bằng cho hai người!”
Khâu Chí Cao nói: “Mộ Dung bộ đầu, bọn ta là kêu oan cho Hồ công tử!”
Những lời này chẳng những khiến cho Mộ Dung Phi Yên sửng sốt, ngay đến
Hồ Tiểu Thiên cũng bị dọa cho trợn mắt há mồm, ta nói! Lại có kẻ mặt dày đến thế sao? Các ngươi xấu tốt gì cũng là văn nhân mà! Coi như không có khí khái thì cũng phải biết coi trọng thể diện bản thân chứ, mắng ngươi vô sỉ xem ra vẫn là nói tốt cho ngươi đấy!
Mộ Dung Phi Yên tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ngươi có bị sao không vậy, rõ ràng bị tiểu tử này đánh cho sưng húp mặt mũi, giờ lại quay
sang nói tốt cho hắn. Ta xem ngươi bị người ta đánh cho hồ đồ rồi, nếu
không sao lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy, Mộ Dung Phi Yên
không tin vào tai mình bèn hỏi lại: “Các ngươi kêu oan cho hắn?”
Khâu Chí Cao nhẹ gật đầu, Khâu Chí Đường bên cạnh cũng đồng thời lên
tiếng: “Mộ Dung bộ đầu, vô duyên vô cớ, cô vì sao lại bắt trói Hồ công
tử? Hắn cuối cùng phạm phải tội gì?”
Mộ Dung Phi Yên khinh thường nhìn qua Khâu Chí Cao: “Vết thương trên mặt ngươi là do ai gây ra?”
Khâu Chí Cao nói: “Là ta tự ngã!” Bởi vì sợ đắc tội tới con trai Bộ Hộ
Thượng Thư, hai huynh đệ bọn họ đã không để ý đến thể diện bản thân.
Khâu Chí Đường bên cạnh cũng nhanh chóng gật đầu. Hai huynh đệ một mẹ
sinh ra, không cần bàn trước cũng có thể hiểu rõ lẫn nhau, liền nói: “Ta từ trên cầu thang bước xuống chẳng may vấp ngã, nếu không nhờ Hồ công
tử ra tay tương trợ, chỉ sợ mạng nhỏ này cũng không còn nguyên vẹn! Ta
còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của Hồ công tử!” Nói đến đây Khâu Chí Đường
cũng âm thầm bội phục bản thân không giống người thường, ta tạm thời
nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục. Quân tử báo thù mười năm không muộn, đợi
đến lúc lão tử quan vận hanh thông, sẽ rửa sạch mối nhục ngày hôm nay.
Mộ Dung Phi Yên lại lạnh lùng chất vấn Khâu Chí Cao: “Ta vừa nhìn thấy
hắn thọi ngươi một quyền, đúng không?” Khâu Chí Cao ha hả cười nói:
“Chúng ta là đang nói đùa, thật sự chỉ là đùa giỡn mà thôi, chúng ta là
bạn tốt nên mới đùa vui với nhau vậy, đúng không Hồ công tử?”
Hồ Tiểu Thiên thầm khen hai huynh đệ kia mặt dày đến cực điểm. Gia hỏa
này làm sao còn không hiểu, liền hặc hặc cười sau đó lên tiếng phối
hợp: “Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt hẹn nhau đến Yên Thủy các ngâm thi
tác đối. Người xưa có câu “yêu nhau lắm cắn nhau đâu”. Cô chỉ nhìn thấy
ta đánh hắn đau đớn mà không biết trong lòng ta còn đau đớn hơn nhiều.
Loại tình bạn vĩ đại này của nam nhân, nữ nhân các người vĩnh viễn chẳng thể nào hiểu được.”
Huynh đệ Khâu gia thầm mắng trong lòng, hận không thể xông đến cắn chết
tiểu tử đang nói hươu nói vượn bên kia. Chỉ tiếc là hai người bọn họ có
tặc tâm nhưng lại không có tặc đảm, lỗ mãng xông vào chỉ tổ rước lấy
thiệt thòi mà thôi.
Từ Chính Anh một bên cười nói, trong lòng thầm khen hai huynh đệ Khâu
gia xem như thức thời: “Ta đã nói rồi, mọi người tác đối ngâm thơ, dùng
lễ quân tử kết nghĩa chi giao, làm gì có chuyện ra tay tàn độc với nhau, nhất định là đã có hiểu lầm ở đây.”
Việc đã đến nước này, Mộ Dung Phi Yên tự dưng trở thành một kẻ nhiều
chuyện, nàng đương nhiên biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng bọn họ đều
nhất trí như vậy, dù nàng có đem tất cả về phủ Kinh Triệu cũng bị thủ
trưởng mắng là rỗi hơi.
Mộ Dung Phi Yến bước đến sau lưng Hồ Tiểu Thiên, thò tay cởi trói cho
hắn, sau đó thầm thì bằng âm thanh chỉ có hai người nghe được: “Hôm nay
coi như ngươi gặp may!”
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: “Mộ Dung bộ đầu vì sao năm lần bảy lượt theo dõi ta? Chẳng lẽ cô có tình cảm đặc biệt gì với bổn thiếu gia?”
Mộ Dung Phi Yên nói: “Ngươi tốt nhất nên biết hướng thiện bỏ ác, kịp thời sửa chữa, bằng không thì…”
“Bằng không thì như thế nào?”
“Bằng không thì một ngày nào đó ta sẽ đem ngươi bỏ vào đại lao!”
Hồ Tiểu Thiên thở dài: “Mộ Dung bộ đầu, cô có thành kiến quá sâu với ta, với cương vị của người chấp pháp, cô vẫn nên bảo trì lương tâm công
chính, tránh rơi để tình cảm cá nhân che mờ lý trí.”
Mộ Dung Phi Yến thấy hắn ra vẻ uyên thâm, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng:
“Ăn nói bậy bạ, ta không biết ngươi đang nói cái gì!” Nàng khoát tay áo, mang theo bốn gã Bộ Khoái thu đội rời đi.
Huynh đệ Khâu gia ăn một trận đòn no, đến cuối cùng còn phải đứng ra
biện hộ cho Hồ Tiểu Thiên, xem như mất hết thể diện trước mặt nhiều
người như vậy. Thế nhưng hai người vẫn không thể rời đi bởi thật sự
không biết phải xử lý chuyện tiếp theo ra sao. Một đám văn nhân nhìn
thấy kết cục của huynh đệ Khâu gia, ai cũng không dám đứng ra tố giác Hồ Tiểu Thiên, đều hùa nhau bỏ trốn, một tên so với một tên càng nhanh
chân hơn.
Sáu gã gia đinh nhìn thấy sự việc biến chuyển trong chớp mắt, cứ như vậy liền được dàn xếp ổn thỏa. Đám người bị hành hung đã không dám cáo
trạng, Bộ Khoái của quan phủ cũng không có cách bắt giam bọn hắn, cả đám càng được dịp diễu võ giương oai , ngang ngược càn rỡ, bộ dáng như hung thần ác sát quắc mắt uy hiếp dân chúng vây xem: “Nhìn cái gì vậy? Có
tin ta đánh ngươi mềm xương không?”
Dân chúng chứng kiến đám ác bộc này kiêu ngạo như thế, sợ hãi bỏ chạy
tán loạn. Qua chuyện ồn ào lần này, chỉ sợ tiếng xấu của Hồ Tiểu Thiên
nhất định càng được truyền bá rộng rãi.
Từ Chính Anh mời Hồ Tiểu Thiên lên xe ngựa của mình, lão quả thật thấy
sợ vị Đại Thiếu Gia này rồi. Người ta là do lão mang ra ngoài thì nhất
định phải do lão đưa trở về nguyên vẹn. Nếu còn để hắn tùy ý dạo chơi ở
bên ngoài chỉ sợ sẽ còn nhiều phiền toái xảy ra. Lúc này Từ Chính Anh
quả thật muốn tự vả vào mặt mình, ta thật sự đã quá chủ quan, tiểu tử
này thế mà lại là một gã Ôn Thần chính hiệu, đi đến đâu là gây họa đến
đó! Ta như thế nào lại mang hắn ra ngoài vậy chứ?
Hồ Tiểu Thiên sau khi lên lại tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, nhắm hai mắt
lại, chỉ là không ai biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì. (Theo khoa học kết luận thì cứ mỗi 7s đàn ông lại nghĩ đến sex một lần. DG: Điêu vãi lồng, thế 6s còn lại bọn ta ngồi không chắc:3 )
Từ Chính Anh ho khan một tiếng phá vỡ sự im lặng: “Hiền chất, ngươi vì
sao lại xảy ra xung đột với huynh đệ Khâu gia vậy chứ?” Từ Chính Anh
thật sự có chút buồn bực, hắn vẫn không hiểu Hồ Tiểu Thiên vì cớ gì lại
đánh nhau với hai huynh đệ kia.
Hồ Tiểu Thiên trả lời hờ hững: “Ta thấy bọn chúng rất là ngứa mắt, được không?”
Từ Chính Anh không còn gì để nói, nhìn không vừa mắt là đánh đập người
ta tàn nhẫn như vậy, tiểu tử này cũng thật quá ngông cuồng rồi!
Hồ Tiểu Thiên lại nhớ tới Hoắc Tiểu Như, hôm nay mình vì nàng mà ra tay, Hoắc Tiểu Như lại bỏ đi không lời từ biệt, cô gái nãy cũng không khỏi
quá bạc tình bạc nghĩa đi, ca tốn nhiều công sức vì ngươi như vậy chẳng
lẽ ngươi một chút cảm kích trong lòng cũng không có sao?
Gió xuân khẽ lay màn che cửa sổ, một tia mưa phùn lẳng lặng rơi xuống
theo gió nhẹ lẻn vào trong xe, cảm giác mát lạnh khiến Hoắc Tiểu Như
giật mình tỉnh lại từ trong suy tư, đôi mắt trong trẻo mà thê lương nhìn ra ngoài xe, bầu trời chẳng biết đã đổ mưa từ lúc nào. Màn mưa mờ mịt
bao trùm, khiến cảnh vật xung quanh cũng bị một tấm nước mông lung bao
lấy.
Uyển Linh ôm cún con ngồi ở bên cạnh của nàng, đôi mặt linh động không
ngừng xoay chuyển, nàng cắn khẽ bờ môi, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Tiểu thư, chúng ta tại sao phải rời đi?”
Hoắc Tiểu Như không nói gì, vẫn đang lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Uyển Nhi vẫn không dừng lại: “Tiểu thư, Hồ công tử vì chúng ta mới ra
tay, vừa rồi người của quan phủ đã tới, chúng ta dù không ra mặt làm
chứng cho người ta, cũng không thể bỏ đi như vậy?” Cô gái nhỏ vẫn cảm
thấy khó hiểu đối với quyết định của chủ nhân.
Hoắc Tiểu Như không nhanh không chậm trả lời: “Nếu như ta không đi, kẻ
khác nhất định sẽ nói Hồ công tử vì một cô gái mà giở trò càn quấy,
ngươi cho rằng tiếng đồn như vậy liệu có lợi cho hắn hay không?”
Uyển Nhi quả thực chưa từng nghĩ tới.
Hoắc Tiểu Như tâm tư kín đáo, tính toán càng thêm chu toàn so với tiểu
nha đầu này. Nàng nhìn thấy người của quan phủ đã tới liền quyết rời đi, cũng không phải lo lắng liên lụy đến bản thân mà sợ rằng vì sự có mặt
của mình mà mang đến phiền phức không đáng có cho Hồ Tiểu Thiên. Trận ẩu đả hôm nay xảy ra cũng là vì nàng nhưng thói đời nào có đơn giản như
vậy. Thân phận của nàng chỉ là một ả hát mà thôi, thế nhưng Hồ Tiểu
Thiên lại chính là con trai của Bộ Hộ Thượng Thư. Cũng vì cảm kích với
hành động của Hồ Tiểu Thiên mà Hoắc Tiêu Như mới kiên quyết lựa chọn tạm thời rời đi. Nàng tin tưởng dựa vào sự cơ trí cùng bối cảnh của mình Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn có thể giải quyết phiền toái này, nếu như nàng còn miễn cưỡng lưu lại chỉ làm cho tình huống hiện trường càng trở nên phức tạp mà thôi.
Uyển Nhi cười mỉm sau đó vểnh môi anh đào kết luận: “Tiểu thư, ta cảm
thấy Hồ công tử không những nói chuyện thú vị, hơn nữa còn là người tốt
đấy.”
Hoắc Tiểu Như lạnh nhạt cười nói: “Hắn tốt hay xấu có liên quan gì đến chúng ta chứ?”
Lại nói bên kia, xe ngựa bỗng nhiên thắng gấp một cái khiến cho Hồ Tiểu
Thiên cùng Từ Chính Anh không kịp chuẩn bị, thân thể hai người nương
theo quán tính phóng tới phía trước thùng xe. Hồ Tiểu Thiên lanh tay bắt lấy vòng bảo hộ trong xe nên kịp thời ổn định thân hình, Từ Chính Anh
lại không được may mắn như vậy, đụng phải vách thùng xe khiến cho đầu
lão như có sao trời không ngừng xoay quanh, Từ Chính Anh sau khi đứng
vững liền vạch màn xe nổi giận hỏi: “Đồ hỗn trướng, lái xe kiểu gì vậy?”
Phu xe vội vàng ghìm chặt cương ngựa nguyên nhân là do chiếc xe đi trước bọn họ đã gặp phải tai nạn. Bởi vì mặt đường lầy lội, nước mưa dâng cao vô tình che lấp một số ổ gà ổ voi lại khiến xa phu đánh xe trong lúc
bất cẩn cán phải. Bánh xe lập tức lọt thỏm xuống khiến cho chiếc xe vốn
trở đầy hàng hóa lập tức mất đi cân bằng. Không chỉ có hàng hóa rơi đầy
trên mặt đất mà người đánh xe cũng bị xe ngựa đè lên người.
Sau khi hiểu rõ tình huống, Từ Chính Anh khoát tay áo nói: “Không cần quản đến bọn chúng, chúng ta lách qua là được!”
Xa phu khẽ gật đầu, giơ roi muốn đi, Hồ Tiểu Thiên nghe tiếng kêu cứu
thể thảm thiết truyền đến trong mưa liền cuống quít hô lên : “Chậm đã!”
Hắn vội bước xuống xe ngựa, nhìn thấy một chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa xiêu vẹo bên đường, một lão già tóc bạc nằm trên mặt đất, chân trái của lão đang bị bánh xe đè lên, xung quanh còn có ngũ cốc rơi vãi khắp nơi. Tình trạng của lão quả thật là vô cùng thê thảm.
Nhưng tại kinh thành, lòng người ấm lạnh, nhìn thầy tình cảnh thê thiết
như vậy nhưng lại không có kẻ nào chủ động tiến đến giúp đỡ. Từ Chính
Anh nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên xuống xe liền lấy một cái dù bằng giấy dầu,
dáng vẻ nịnh nọt giúp hắn che mưa. Không ngờ chỉ thấy Hồ Tiểu Thiên cởi
bỏ áo ngoài, hai ống tay áo cũng được xắn cao lên, sau đó hắn phất tay
ra lên cho đám gia đinh bên cạnh: “Mau tới đây phụ ta đẩy xe cứu người!”
Từ Chính Anh nói: “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cái này…”
Hồ Tiểu Thiên căn bản không thèm để ý đến lão, đã cùng với sáu gã gia đinh đi đến bên cạnh chiếc xe ngựa.
Từ Chính Anh vội cầm ô đuổi theo: “Hiền chất! Hiền chất! Thân phận ngươi tôn quý sao lại có thể vì một hạ dân mà đón gió dầm mưa như vậy?” Tại
xã hội có sự phân hóa sâu sắc về giai cấp xã hội như ở đây, những lời Từ Chính Anh nói ra không có gì kỳ lạ, quan niệm đó đã ăn sâu vào nếp nghĩ của lão. Với thân phận và địa vị của bọn hắn, căn bản không cần quan
tâm đến sự sống chết của những kẻ thấp hèn kia. Lão biết không thể ngăn
cản ý định cứu người của Hồ Tiểu Thiên bèn khuyên hắn không cần tự mình
ra tay.
Hồ Tiểu Thiên nói: “Lời của thúc sai rồi, mọi người sinh đều có quyền
bình đẳng, sao còn phân biệt cao thấp sang hèn!” Đừng nhìn gia hỏa này
bình thường diễu võ giương oai vênh mặt hất hàm, sai khiến giống như một thiếu niên hư hỏng mà lầm, thực chất bên trong hắn vẫn ăn sâu lý tưởng
bình đẳng bác ái, cho nên những lời hắn vừa nói, đối với hắn là hết sức
bình thường nhưng lại khiến mọi người xung quanh vô cùng rung động.
Từ Chính Anh cũng bị những lời này của hắn làm cho sững sốt trong giây
lát, đến khi lão tỉnh lại đã thấy Hồ Tiểu Thiên hỗ trợ đỡ lấy xe ngựa từ phía sau.
Đám người Lương Đại tráng cũng vì một câu nhân sinh bình đẳng của Hồ
Tiểu Thiên làm cho rúng động. Bọn chúng cho rằng những lời của công tử
nhà mình là cực ky vớ vẩn, ngươi sinh ra trong gia đình giàu có, vừa lọt lòng đã là một cậu ấm chính hiệu, chúng ta sinh ra trong gia đình bình
dân, chưa sinh ra đã được định sẵn làm nô dịch, cu li. Vạn vật sinh ra
đều ngang hàng, bình đẳng? Nếu vậy chi bằng ngươi đổi vị trí của mình
cho chúng ta đi, một ngày thôi cũng được?
Lương Đại Tráng lớn tiếng nói: “Chúng ta dùng sức đẩy chiếc xe này lên
đi!” Mục đích của hắn là mọi người hiệp lực đẩy chiếc xe này về phía
trước mới có thể cứu lão giả dưới xe ra.
Hồ Tiểu Thiên vội nói: “Ngàn vạn không thể!” Hắn nhanh chóng nhìn ra
tình huống của lão nhân kia, chân lão tuy bị bánh xe kềm chặt nhưng ý
thức vẫn còn tỉnh táo. Hai chi dưới vẫn còn cảm giác chứng tỏ không có
thương tổn đến xương sống. Hồ Tiểu Thiên ra lệnh cho mọi người trước
tiên dọn sạch hàng hóa trên xe, giảm bớt sức nặng của xe ngựa, trong quá trình vận chuyển lại tránh dịch chuyển xe ngựa để không làm thương thế
của lão nhân trở nên nghiêm trọng hơn.
Hồ Tiểu Thiên kiểm tra sơ qua tình hình của lão giả, xác nhận trên người lão không còn vết thương nào khác mới mỉm cười an ủi: “Đại bá không cần sợ hãi, chúng ta sẽ nhanh chóng cứu ngươi khỏi nơi này!”
Lão già nhịn đau khẽ gật đầu.
Sau khi dọn sạch hàng hóa, Hồ Tiểu Thiên lại tập trung mọi người lại một chỗ cùng nâng xe ngựa lên, bản thân hắn thì tiến đến ôm lấy sau lưng
lão nhân, đợi bánh xe được nâng lên cách người lão một đoạn mới cẩn thận kéo lão ra từ dưới bánh xe.
Quá trình cử động khó tránh chạm đến vết thương khiến lão nhân không kìm được rên rỉ.
Hồ Tiểu Thiên kiểm tra sơ qua chi dưới của lão giả, đùi phải cũng không
có bị thương, tất cả đều ổn định. Đùi trái bởi vì bánh xe đè lên mà bị
gãy xương, cũng may đầu xương cũng không hoàn toàn đứt gãy cùng lệch vị
trí, như y học thường gọi là nứt xương, bình thường không cần phải trải
qua giải phẫu trị liệu. Hồ Tiểu Thiên mượn được một thanh đoản đao cắt
đi ống quần của lão nhân sau đó phân phó Lương Đại Tráng đem đến hai tấm nẹp gỗ. Một tấm trong đó dùng để áp vào bên trong đùi bị thương, tấm
nẹp còn lại đặt ở cạnh ngoài chân trái lão giả, lại dùng vải buộc chặt
từ hông cho đến mắt cá chân của lão.