Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Học gì?
Quyền Đức An nói:
- Hoàng cung là nơi nguy hiểm nhất trong thiên hạ. Ta đích thân đưa
ngươi vào, tất cả mọi người đều biết ngươi là người của ta. Ta luôn bên
cạnh Thái Tử. Thái Tử đối đãi không tệ với ta. Nhưng, ta càng tiến gần
tới Thái Tử sẽ càng có nhiều người xem ta là kẻ thù. Có một số người
luôn muốn dồn ta vào chỗ chết, chỉ có ta chết rồi, bọn chúng mới có thể
chiếm được vị trí của ta. Ta để ngươi vào trong cung, không những muốn
bổ sung thêm mắt của mình, mà còn muốn bổ sung tai mình. Lúc quan trọng
còn phải bổ sung thêm miệng của mình. Cho nên, ngươi phải học cách đoán
được ý qua lời nói và sắc mặt, phải hiểu được thị phi, phải biết gì, nên nói gì và không nên nói gì, cái gì nên làm cái gì không nên làm, đừng
tưởng rằng có thể làm một Huyện Thái Gia trong thị trấn nhỏ ở biên thùy
thì có thể làm được bất kỳ chức vị nào trong hoàng cung, càng không được xem thường loại người như chúng ta. “Vô dục tắc cương”, trên thế giới
này luận tới lòng sắt đá thì có loại người nào có thể sánh được với
chúng ta?
Hồ Tiểu Thiên biết lời Quyền Đức An nói không ngoa chút nào, chỉ là
trong lòng có chút kỳ lạ, vì sao Quyền Đức An lại chọn mình? Lão để mình ngầm vào trong cung rốt cuộc là có mục đích gì?
Quyền Đức An nói:
- Sau khi chân phải của ta bị thương, võ công của ta đã không thể phát
triển được nữa. Ngày xưa ta đã từng trêu chọc quá nhiều đối thủ, sớm
muộn họ cũng sẽ tới tìm ta báo thù. Ta sẽ truyền võ công của mình lại
cho ngươi. Một là để ngươi có thể tự vệ trong cung. Hai là cũng không
muốn để võ nghiệp của ta không có người kế tục.
]Trong lòng Hồ Tiểu Thiên vã mồ hôi hột, Quyền Đức An nghiêm túc như vậy không phải muốn dạy mình “Quỳ Hoa Bảo Điển” chứ? Muốn luyện thần công,
vung đao tự cung, quả thực phải là như vậy, mình quyết không học. Hắn
trầm giọng nói:
- Là ”Đề âm súc dương” kia sao?
Quyền Đức An nói:
- Cứ xem như ngươi thiên phú bẩm sinh đi, khổ công chưa tới dăm ba năm
sao có thể luyện thành công phu “Đề âm súc dương” được chứ?
Hồ Tiểu Thiên không khỏi líu lưỡi, 3, 5 năm, chỉ cần cha mẹ, bạn bè có
thể thoát nạn, mình thoát ra khỏi hoàng cung rồi, chẳng lẽ ông đây còn
muốn làm thái giám cả đời trong hoàng cung sao? Nói đi cũng phải nói
lại, mình không tịnh thân, là thái giám giả, sao có thể lừa gạt tiến
cung được? Nếu bị người ta phát hiện, chắc chắn là đại tội tru di cửu
tộc rồi. Hắn liền cười nói:
- Một khi đã như vậy, ta vẫn nên ở bên ngoài đã, khổ luyện 3, 5 năm, chờ khi ta đã luyện thành thần công rồi hãy vào cung hầu hạ Hoàng thượng.
Quyền Đức An nghe hắn nói như vậy liền bật cười ha hả. Hồ Tiểu Thiên
cũng cười theo lão, chỉ là thấy lão thái giám cười quả thực rất nham
hiểm, không có ý tốt, trong lòng thấy bồn chồn, không biết Quyền Đức An
còn nghĩ ra trò gì để bịp mình nữa đây?
Quyền Đức An nói:
- Võ công mà ta đã tu luyện tên là “Vô gian quyết”. Phật có nói: Thụ
thân vô gian mãi mãi bất tử, trường thọ cũng là đại kiếp trong địa ngục
vô gian. Địa ngục vô gian là một nơi khổ nhất trong 8 địa ngục lớn, cũng là tầng thấp nhất trong 18 tầng địa ngục. Nhưng người bị rơi vào địa
ngục vô gian, mãi mãi không có hi vọng được giải thoát, phải trải qua 5
lần dày vò vô gian. Thứ nhất là Vô gian, không lúc nào là không phải
chịu tội. Thứ hai là chủng không Vô gian, từ đầu tới chân mỗi bộ phận
đều phải chịu tội. Thứ ba là tội khí Vô gian, tất cả hình cụ không thứ
nào là không cần dùng. Thứ tư là bình đẳng Vô gian, dùng hình bất kể nam nữa đều không chiếu cố. Thứ năm là sinh tử Vô gian, sinh tử luân hồi,
chết đi sống lại vô số lần, còn tiếp tục dùng hình liên tiếp.
Mặc dù Hồ Tiểu Thiên sớm đã biết ý nghĩa của địa ngục vô gian, nhưng
nghe ngữ điệu âm trầm của Quyền Đức An nói qua một lượt cũng cảm thấy
không rét mà run. Nếu “Vô gian quyết” này cũng là tà môn mà Quyền Đức An đã nói, mình không học cũng không xong.
Quyền Đức An nói:
- 3 năm 5 năm, cứ xem như ngươi có thể chờ được, Tạp gia cũng không chờ được.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vậy nên làm thế nào đây? Ta cũng không phải là võ học kỳ tài thiên phú gì, không bằng ngài đừng để ta làm thái giám. Tốt xấu gì ta cũng có
chút bản lĩnh trị bệnh, hay là ngài đưa ta tới Thái y viện làm Thái y,
được không?
Quyền Đức An chậm rãi gật đầu nói:
- Sao Tạp gia ban đầu không nghĩ ra chuyện này nhỉ?
- Bây giờ nghĩ cũng chưa muộn!
Hồ Tiểu Thiên vẻ mặt đầy kỳ vọng. Dựa vào y thuật của mình có một chỗ đứng trong Thái Y Viện không phải là chuyện khó.
- Muộn rồi!
Quyền Đức An bỗng vung tay lên, bàn tay phải khô héo như chân gà vỗ lên
đầu Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên hoảng sợ, há hốc miệng muốn thốt lên
nhưng lại cảm thấy có luồng khí rất lạnh từ đỉnh đầu xuyên thẳng xuống
dưới. Khắp người hắn như đông cứng lại, miệng lưỡi tê dại đi. Luồng khí
lạnh đó liên tục len lỏi khắp cơ thể hắn. Quyền Đức An nói:
- Trước đây ngươi không có nền tảng võ công, nếu muốn thành công trong
thời gian ngắn phì phải áp dụng phương pháp truyền công. Ta bây giờ sẽ
dùng một phần công lực của mình truyền lên người ngươi bằng phương pháp
truyền công, ngươi không phải sợ, chỉ cần thả lỏng tứ chi, mặc ta làm gì thì làm.
Hồ Tiểu Thiên đông lạnh tới mức sắc mặt xanh lè, răng đánh vào nhau lập
cập, không thể thốt lên lời nào, trong lòng thầm than khổ. Lão thái giám này không biết đã luyện được loại võ công cổ quái gì, cứ truyền cho
mình như vậy, không biết liệu có xảy ra phản ứng bài xích gì không? Phản ứng bài xích cũng không phải là đáng sợ nhất. Nếu luyện được võ công
của lão, luyện thành một thái giám thực sự, thì xem như là võ công cái
thế, điều đó cũng chả thích thú gì. Võ công dùng để lấy uy phong, nhưng
căn mệnh tử dùng để tiêu thú. Một người dù là vô địch thiên hạ, uy phong tám hướng, nhưng lại không thể vui thú thì sống còn có ý nghĩa gì?
Trong đầu Hồ Tiểu Thiên đang suy nghĩ lung tung, bỗng cảm thấy khắp
người đau nhức. Cơn đau này càng ngày càng rõ rệt, sau cùng dường như có người đang xé rách da thịt hắn vậy. Hồ Tiểu Thiên đau đớn như trăm móng xuyên vào tim, tiếc là không thể nào chống đỡ được. Trong đầu cũng dần
trở lên hỗn độn vô cùng, bỗng bên tai nghe thấy tiếng oang oang! Hình
như cả đầu bỗng như nổ tung ra, trước mắt tối sầm, ngất lịm đi.
Khi Hồ Tiểu Thiên tỉnh lại, trong phòng là một màn đen tối, ngọn đèn
không biết đã tắt từ lúc nào rồi. Người chết như chiếc đèn tắt, lẽ nào
cuộc sống của mình cũng sẽ kết thúc mơ hồ như vậy?
Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Quyền Đức An:
- Thể chất của người còn mạnh hơn cả trong dự tính của ta, không tệ,
không tệ, đã nhận được 10 năm công lực của ta rồi, vẫn chưa chết, sau 3
ngày nữa sẽ có thể tu luyện cùng ta rồi.
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy toàn thân đau nhức như muốn nứt ra. Khắp người
trên dưới mềm nhũn như không còn chút sức lực nào, hắn yếu ớt nói:
- Ta vẫn còn sống sao?
Quyền Đức An nói:
- Còn sống! Chuyện ngươi hứa với ta vẫn chưa làm cho ta, sao ta có thể để ngươi chết được chứ?
Ngoài cửa bỗng có một giọng nói lanh lảnh vang lên:
- Quyền công công, trong cung có người đến rồi, nói Hoàng thượng truyền ngài vào cung gặp Người.
Quyền Đức An chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói:
- Ngươi nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa ta sẽ tới thăm ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Quyền công công, hai người bạn của ta … họ chỉ là muốn cứu ta, không có ý làm hại tới ông ….
Quyền Đức An quay người bước đi, từng chút từng chút đi ra tới cửa, chậm rãi mở cửa phòng, ánh nắng giữa trưa theo cửa phòng mở ra chiếu vào
trong phòng, Hồ Tiểu Thiên nhắm hai mắt lại, ở lâu trong bóng tối đã
khiến hắn không thích ứng được với ánh sáng mạnh bên ngoài.
Quyền Đức An nói:
- Những chuyện đó ngươi không cần hỏi đến.
Tân quân Long Diệp Lâm lặng lẽ đứng trong ngự hoa viên, ánh mắt nhìn
chằm chằm về phía cây hoa quế vừa mới nở rộ hoa ở phía trước. Mùi hoa
thơm nồng cùng với làn gió mát phiêu tát khắp hoa viên. Mùi thơm này như thấm đầy phổi người ta khiến cho thần kinh căng thẳng của gã thư thái
hơn rất nhiều.
Chu Duệ Uyên mới nhậm chức Thừa Tướng đứng sau gã không xa, dường như
đang chờ đợi điều gì đó. Hai người quân thần đã im lặng khá lâu rồi.
Cuối cùng Long Diệp Lâm cũng đã phá vỡ im lặng:
- Khanh khuyên trẫm giữ lại tính mạng Hồ Bất Vi? Lẽ nào khanh đã quên
ban đầu Hồ Bất Vi đối đãi với khanh thế nào rồi ư? Hắn ta không những
hiệp đồng giúp phản tặc buộc tội Trẫm với phụ hoàng, hơn nữa còn âm mưu
hại khanh, suýt nữa đã hại tới tính mạng của khanh rồi. Lẽ nào tất cả
những điều này khanh đã quên rồi sao?
Chu Duệ Uyên cung kính nói:
- Bệ hạ đã từng nghĩ nếu giết hết tất cả thần tử từng khuyên lúc trước,
vậy trên triều đường văn võ bách quan còn lại bao nhiêu người không?
Long Diệp Lâm không nói gì, ánh mắt lẳng lặng nhìn Chu Duệ Uyên.
Chu Duệ Uyên nói:
- Có người đề xướng, có người phụ họa, có người trung lập, thì chí ít
cũng có người phản đối. Nếu ban đầu họ có thể dự kiến được tình hình của ngày hôm nay, chuyện trước đây sẽ không thể xảy ra được. Bệ hạ nghĩ là
trong số những người này tội nghiệt của ai là lớn nhất?
Long Diệp Lâm liền nói:
- Ai đề xướng thì tội của người đó lớn nhất! Trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà hắn!
- Thần cả gan nói một câu, phế trưởng lập ấu, nếu không có Bệ hạ cho phép, ai dám dẫn đầu làm chuyện nghịch thiên này?
Sắc mặt Long Diệp Lâm trầm xuống, lời này của Chu Duệ Uyên nói rất đúng
mà lại rõ ràng. Ban đầu quyết định phế ngôi vị Thái Tử của gã chính là
phụ thân, không phải là thần tử đó thành một phía buộc tội gã, mà là
dưới sự bày mưu tính kế của phụ hoàng, những thần tử này mới làm hành
động như vậy. Người đưa ra quyết định thực sự chính là phụ thân, tru di
cửu tộc? Chẳng lẽ mình cũng phải tru di cửu tộc của phụ hoàng sao? Đó
chẳng phải là ngang với tự chui đầu vào rọ sao? Long Diệp Lâm lạnh lùng
nhìn Chu Duệ Uyên, gầm nhẹ:
- To gan!
Chu Duệ Uyên dù bị Long Diệp Lâm trách cứ, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, hai gối quỳ xuống nói:
- Thần cúc cung tận tụy chết thì mới dừng.
Long Diệp Lâm thở dài nói:
- Được rồi, Trẫm không trách khanh, khanh đứng dậy đi.
Chu Duệ Uyên đứng dậy, thấy Long Diệp Lâm thần sắc hơi hòa hoãn, liền nói:
- Bệ hạ vừa thừa kế sự nghiệp, không nên đại khai sát giới, nên để cho
bách tính cảm thấy sự nhân từ của Người, nhất định không được để có kẻ
tiểu nhân có dụng tâm khác có cơ hội, phá hoại thanh danh của Bệ hạ.
Long Diệp Lâm nói:
- Ái khanh, ban đầu chẳng phải đích thân khanh nói cho Trẫm, loạn thế
tất phải dùng luật nặng, nhân đức vẫn là đối đãi bách tính, mà không đối đãi với những thần tử phạm tội ngỗ nghịch, nếu không phân rõ đối tượng, lạm dụng lòng nhân từ, chính là lòng dạ đàn bà.
Chu Duệ Uyên liền nói:
- Mỗi người đều có tính hai mặt của mình. Bệ hạ nhìn được khuyết điểm
của họ, đồng thời cũng phải nhìn thấy sở trường của họ. Bệ hạ sắp tới
đăng cơ, nếu sát hại quá rộng, tất sẽ khiến cho quần thần khiếp sợ, thậm chí còn có lòng rời bỏ. Nếu Bệ hạ dùng lòng nhân đức để đối đãi với Hồ
Bất Vi, sử sách lưu truyền, lấy đức báo oán, có thể khiến cho thần tử
trên dưới trong triều sớm được an định lại.
- Lo lắng?
Chu Duệ Uyên gật đầu nói:
- Sở dĩ Tây Xuyên Lý Thiên Hành mưu phản cũng không phải là y tuyên xưng Cần Vương, Bệ hạ chính là chân mệnh thiên tử Đại Khang. Thiên mệnh sở
quy, cái gọi là Cần vương đó có căn cứ gì? Y tự biết Bệ hạ đăng cơ, địa
vị, quyền lực vủa y sẽ khó mà giữ được, cho nên mới bí hóa hóa liều, cầm binh tự lập. Theo thần được biết, giữa y và Hồ Bất Vi có lẽ không có
cấu kết gì