Long Diệp Lâm dù thế nào cũng không thể ngờ Chu Duệ Uyên lại giải vây cho Hồ Bất Vi ngày xưa đã từng đối đầu với
mình, nhíu mày đầy khó hiểu:
- Hồ Bất Vi và Lý Thiên Hành là con cái thân gia, lẽ nào ngay cả điểm này khanh cũng quên rồi sao?
Chu Duệ Uyên nói:
- Nếu Hồ Bất Vi sớm biết Lý Thiên Hành mưu phản, hắn tuyệt đối sẽ không ở lại kinh thành chờ chết. Nếu trong lòng Lý Thiên Hành niệm tình Hồ Bất
Vi là thông gia thì có lẽ trước khi khởi sự đã xóa bỏ hôn ước, đoạn
tuyệt quan hệ với Hồ Bất Vi, cũng duy có như vậy có lẽ mới bảo toàn được tính mạng của người Hồ gia. Xét trên phương diện suy nghĩ trước mắt của y, không những không bận tâm tới vị thân gia Hồ Bất Vi này mà ngược lại còn hại hắn ta rơi vào hành động bất nghĩa. Trong lòng Lý Thiên Hành
chỉ e là ước gì Bệ hạ diệt trừ Hồ Bất Vi.
Long Diệp Lâm nói:
- Sao Lý Thiên Hành lại muốn Hồ Bất Vi chết?
- Hồ Bất Vi thân là Hộ Bộ Thượng Thư, quản lý tiền lương Đại Khang. Dù
người này hám lợi, nhưng về mặt kinh doanh hắn ta quả thực là có chỗ hơn người. Những năm gần đây ngân khố của nước Đại Khang dồi dào cũng có
liên quan trực tiếp tới năng lực của người này. Trong Hộ Bộ có lẽ không
thể tìm được người có năng lực hơn nữa. Nếu Hồ Bất Vi bị Bệ hạ diệt trừ
rồi, tài chính của Đại Khang trong thời gian ngắn tất sẽ gặp phải phiền
toái, mà điều này thì đúng với suy nghĩ của Lý Thiên Hành.
- Mặc dù lão ta có năng lực, nếu không có lòng để ta hiệu dụng, giữ lão ta lại thì cuối cùng sẽ là mối họa.
Chu Duệ Uyên đang định nói, bỗng nghe thấy tiếng tiểu thái giám truyền tới, lại là Ti Lễ Giám Đề Đốc Quyền Đức An tới.
]Long Diệp Lâm nghe nói Quyền Đức An đã tới, gật đầu nói:
- Tuyên ông ta vào.
Quyền Đức An chậm rãi bước vào ngự hoa viên. Lão đi run rẩy, xem ra có
vẻ là tuổi già sức yếu rồi, tới gần Hoàng thượng làm bộ phải quỳ xuống:
- Lão nô tham kiến Bệ hạ!
Long Diệp Lâm nhìn lão có chút thương cảm, bước lên phía trước một bước nâng cánh tay lão lên nói:
- Quyền công công, chân khanh không tiện, Trẫm đã nói rồi, sau này gặp
Trẫm không cần hành đại lễ này. Khi nào muốn gặp ta, trực tiếp tới, cũng không cần thông báo.
Chu Duệ Uyên cúi đầu đứng sang một bên không nói gì.
Quyền Đức An nói:
- Bệ hạ, quy củ thì mãi mãi không thể loạn được. Lão nô biết Bệ hạ
thương cảm thần tuổi già sức yếu, nhưng những chuyện này thần còn có thể làm được, Bệ hạ đối với thần hoàng ân bao la, lão nô sớm đã kính sợ,
cảm kích tới rơi lệ.
Lão lại khom người hành lễ với Chu Duệ Uyên nói:
- Tham kiến Chu đại nhân!
Chu Duệ Uyên lạnh nhạt nói:
- Miễn lễ, Quyền công công không cần phải khách khí như vậy.
- Cần chứ cần chứ, Chu đại nhân phụ tá Bệ hạ dốc hết tâm huyết cúc cung
tận tụy, lão nô coi trọng, cảm động trong lòng, đối với Chu đại nhân
kính phục vô cùng.
Long Diệp Lâm lên tiếng:
- Quyền công công không cần phải khách khí, Chu đại nhân cũng không phải người ngoài, vừa rồi chúng ta đang nói về vụ án của Hồ Bất Vi, Chu đại
nhân vẫn đang còn đang biện hộ cho Hồ Bất Vi, khanh có ý kiến gì không?
Chi bằng nói ra xem xem.
Mặc dù Chu Duệ Uyên bên ngoài ra vẻ như bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng có chút khó chịu. Bất luận Quyền Đức An lập được công lao gì, nhưng dù
sao lão ta cũng chỉ là một tên thái giám. Đại Khang từ thời Thái Tông
Hoàng đế tại vị đã lập ra quy định, nội thần không được can dự chính sự, người dự trảm! Trong lịch sử Đại Khang đã từng xảy ra chuyện quan thần
loạn quyền, từng có vết xe đổ rồi. Hai người quân thần bàn chuyện quốc
sự, thân là Hoàng thượng lại hỏi cách nhìn của một thái giám, điều này
khiến Chu Duệ Uyên cảm thấy khó chịu.
Quyền Đức An nói:
- Bệ hạ, lão nô kiến thức nông cạn, không dám luận bừa triều chính.
- Đừng ngại, nói ra nghe xem.
Quyền Đức An nhìn Chu Duệ Uyên. Trong chốn quan trường, Chu Duệ Uyên
nhiều lần thăng trầm, sớm đã luyện tới vô sắc vô tướng, rất khó từ bên
ngoài thấy được ý nghĩ thực sự trong lòng ông ta. Kinh nghiệm chính trị
của ông ta, trí tuệ hơn người của ông ta sớm lắng đọng lại thăng hoa,
chính cái gọi là “phản phác quy chân” trong ánh mắt của ông ta phẳng
lặng không thể thấy được bất kỳ điều gì, nhưng Quyền Đức An lại hiểu
được con người như vậy lòng dsaj sâu tới mức không thể đo được.
Quyền Đức An nói:
- Bệ hạ, Chu đại nhân, chuyện lão nô hôm nay tới đây quả thực cũng có chút liên quan tới Hồ gia.
Long Diệp Lâm ồ lên một tiếng, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Quyền Đức An nói:
- Nhưng chuyện mà lão nô nói vẫn là chuyện riêng, con trai độc nhất của
Hồ Bất Vi Hồ Tiểu Thiên hiện đang dưỡng thương ở chỗ thần.
Long Diệp Lâm và Chu Duệ Uyên liếc mắt nhìn nhau, ngay cả Chu Duệ Uyên
lúc này cũng không thể đoán ra được ý tứ của lão thái giám. Giữ con trai của Hồ Bất Vi lại, Quyền Đức An quả thực nghĩ là có công với Hoàng
thượng, ý vảo sủng ái sinh kiều sao?
Chu Duệ Uyên nói:
- Quyền công công là nói Hồ Tiểu Thiên đang ở chỗ ngài?
Quyền Đức An gật đầu, lão lấy ra một thứ, hai tay trình lên:
- Hắn ta còn nhờ lão nô đưa lên Bệ hạ thứ này.
Long Diệp Lâm nhìn đồ vật trên tay Quyền Đức An, chính là Đan Thư Thiết
Khoán. Thân là Hoàng tộc gã đương nhiên hiểu Đan Thư Thiết Khoán có ý
nghĩa gì. Gã không đưa tay ra cầm, mà hạ giọng nói:
- Con trai của Hồ Bất Vi sao lại tìm tới chỗ khanh?
Quyền Đức An nói:
- Đều là vì lão nô đã từng nợ hắn ta một ân tình lớn.
Long Diệp Lâm nhíu mày, gã rất ít khi quan tâm tới chuyện này.
Quyền Đức An liền hành lễ với Chu Duệ Uyên nói:
- Chu đại nhân có lẽ còn nhớ chuyện ban đầu Tiểu Công chúa tới Tiếp Châu nương nhờ đại nhân.
Chu Duệ Uyên chậm rãi gật đầu nói:
- Ngươi là nói, ban đầu hộ tống Tiểu Công chúa tới Tiếp Châu chính là Hồ Tiểu Thiên?
Quyền Đức An nói:
- Đúng vậy, ban đầu ta đưa Tiểu Công chúa tới Tiếp Châu, khi tới Bồng Âm sơn, gặp 6 tên đại cao thủ Thiên Cơ Doanh ngăn giết. Nếu không gặp Hồ
Tiểu Thiên và bạn của hắn ta, lão nô và Tiểu Công chúa tám chín phàn
mười là gặp phải độc thủ rồi. Chỉ riêng chuyện này, lão nô đã nợ của hắn ta một ân tình.
Long Diệp Lâm nói:
- Ngươi có ý muốn nói với Trẫm, Trẫm cũng nợ Hồ gia họ một ân tình ư?
- Lão nô không dám!
Quyền Đức An liền bái lạy.
Long Diệp Lâm lúc này mới đưa tay ra nhận lấy Đan Thư Thiết Khoán, xoay xoay một lúc mới nói:
- Trẫm còn tưởng rằng hắn ở lại Tây Xuyên không dám quay lại.
Quyền Đức An nói:
- Tên Hồ Tiểu Thiên này quả thực là một hiếu tử, nghe tin Hồ gia bị tịch thu, phụ mẫu bị tội, hắn ta liền không màng tới an nguy, vượt ngàn dặm
từ Tây Xuyên tới. Lão nô vốn không muốn nhận lời giúp hắn ta cầu xin
trước mặt Bệ hạ, nhưng người này đã quỳ không đứng dậy nổi, luôn mồm nói nguyện vì cha chuộc tội. Sau đó, hắn còn vung đao tự cung, nói là muốn
vào cung hầu hạ Hoàng thượng, cả cuộc đời này sẽ vì cha mẹ chuộc tội.
Thần cảm động trước tấm chân tình của hắn ta, cho nên mới mặt dày mạo
phạm long uy của Bệ hạ.
Lúc này, Long Diệp Lâm dường như đã nhớ ra chuyện gì đó:
- Ngươi vừa nói ta mới nhớ ra, nha đầu Thất Thất hôm trước còn nhờ mẫu
phi tới xin ta tha cho Hồ gia, chỉ là không nói duyên do gì.
Ông ta quay về phía Quyền Đức An nói:
- Ngươi nói Hồ gì đó ….
- Hồ Tiểu Thiên!
- Đúng, Hồ Tiểu Thiên hắn ta tự cung rồi ư?
Quyền Đức An nói:
- Đúng là như vậy.
Long Diệp Lâm nói:
- Không ngờ Hồ Bất Vi lại có người con trai hiếu thuận như vậy.
Chu Duệ Uyên lên tiếng:
- Quyền công công muốn cầu tình cho Hồ Bất Vi ư?
Quyền Đức An khom người nói:
- Không dám, lão nô chỉ là bẩm báo chi tiết chuyện Hồ Tiểu Thiên nhờ ta. Nói tới cầu tình, lão nô quả thực muốn giúp một người cầu tình. Nhưng
người này là Hồ Tiểu Thiên mà không phải là Hồ Bất Vi.
Long Diệp Lâm chậm rãi gật đầu nói:
- Khanh đi trước đi, chuyện này Trẫm muốn suy nghĩ kỹ lại.
Quyền Đức An cung kính cáo lui.
Chờ sau khi Quyền Đức An đi rồi, Long Diệp Lâm mới lên tiếng:
- Chu đại nhân thấy thế nào?
Chu Duệ Uyên nói:
- Nếu tên Hồ Tiểu Thiên đó thực sự đã tự cung cứu cha, vì cha chuộc tội, cũng là vẫn có thể xem là một người đấng nam nhi đường đường.
Nói xong câu này, khóe môi ông ta lại xuất hiện nụ cười chua xót, chỉ sợ Hồ Tiểu Thiên bây giờ đã không còn được tính là đàn ông nữa rồi.
Long Diệp Lâm nói:
- Vừa rồi ngươi khuyên Trẫm tạm thời giữ lại tính mạng của bọn họ, bây giờ nghĩ lại quả thực cũng có đạo lý của ngươi.
Gã bước một bước lại nói:
- Cứ xem như muốn giết chết họ, cũng không cần phải vội vàng. Con trai
ông ta dù muốn thay cha chịu tội, Trẫm cũng không dễ dàng gì cho hắn ta
cơ hội này. Nếu con trai Hồ Bất Vi làm việc trong cung, ngươi nói liệu
hắn ta có còn dám không trung thành không?
Lòng quân khó đoán, Long Diệp Lâm không phải là bị lòng hiếu chịu tội
thay cha của Hồ Tiểu Thiên mà cảm động, điều mà ông ta nghĩ đầu tiên
chính là Hồ Tiểu Thiên vào cung tương đương thêm một con tin, có hắn
trong tay Hồ Bất Vi chắc chắn không dám làm liều.
Chu Duệ Uyên nói:
- Chuyện sau này, thần không biết, chỉ là bây giờ khắp nơi Đại Khang đều là thời kỳ giao tiếp, Hộ Bộ và Lại Bộ đều nặng nề. Trước khi Bệ hạ chưa tìm được người phù hợp, hai người này vẫn có thể giữ lại dùng.
Long Diệp Lâm nheo mắt lại nói:
- Có ý gì? Lẽ nào Trẫm còn phải phục hồi lại chức vụ cho chúng sao?
Chu Duệ Uyên nói:
- Tước chức quan của bọn họ, cũng có thể giữ họ lại dùng, luận quen
thuộc Hộ Bộ và Lại Bộ, không ai có thể vượt qua họ. Bệ hạ nhìn xa trông
rộng, dĩ nhiên có thể khống chế được họ trong tay.
Long Diệp Lâm nghe những lời này, chậm rãi gật đầu nói:
- Nếu Hồ Tiểu Thiên nguyện tịnh thân vào cung, nếu Sử Bất Xuy muốn giữ
lại tính mạng, con trai ông ta cũng phải như vậy. Truyền ý chỉ của Trẫm, tước bỏ quan chức của hai người Hồ Bất Vi và Sử Bất Xuy, giữ lại nguyên bộ nghe dùng, gia sản điền trạch đều sung công. Về phần con trai bọn
họ, nếu có hiếu thì tịnh thân vào cung chờ sai bảo.
Mặc dù Chu Duệ Uyên cảm thấy con trai của hai nhà Hồ, Sử tận số tịnh
thân vào cung làm thái giám thực sự là có chút hoang đường. Song Long
Diệp Lâm có thể vì vậy mà tha mạng cho Hồ Bất Vi, Sử Bất Xuy đã là khai
ân ngoài vong pháp luật rồi. Sở dĩ Chu Duệ Uyên khuyên can Hoàng thượng
giữ lại tính mạng của hai người không phải là vì khoan dung đại lượng,
lấy đức báo oán, mà Long Diệp Lâm vừa mới lên ngôi, quả thực không thích hợp đại khai sát giới. Hai người này đều đã từng là một trong Lục Bộ
Thượng Thư. Một người là chủ quản tiền lương, một người là chủ quản nhân sự, có thể gọi là trụ cốt của triều chính Đại Khang. Bây giờ giết họ,
chỉ e là triều chính Đại Khang sẽ rơi vào loạn lạc, nhất định phải thuận theo lý mà làm, ép hết giá trị sử dụng của hai người này, tới khi đó
mới có thể ra tay với họ được. Chu Duệ Uyên không biết rốt cuộc Long
Diệp Lâm liệu có phải đã hiểu thấu được đạo lý này hay không?
Trước khi chuẩn bị rời đi, Chu Duệ Uyên còn nói:
- Bệ hạ, có câu này thần cả gan nói thêm một câu nữa.
Long Diệp Lâm gật đầu nói:
- Nói đi.
Chu Duệ Uyên nói:
- Thái Tông Hoàng đế đã từng có một phong tuyên dụ như này: Vì triều
chính trước tiên phải cẩn trong phòng ngoài, tuyệt đảng tư, thứ đến là
trong sạch triều đình, kỷ cương nghiêm túc. Trước đây người làm vua
không xét thấy chuyện này, buông lỏng để quan hoạn tự kết giao với quan
bên ngoài, xem xét dòm ngó động tĩnh, ở giữa xoay sở tiến thân, giả trộm uy quyền, làm loạn quốc gia, thiệt hại không phải là chuyện nhỏ. Vào
lúc có người hăng hái muốn đi, tình thế không được đi, ngược lại còn bị
họa, trì hoãn người lương thiện, việc tiền triều sâu thật đáng tiếc!
Người lương thiện trị quốc không loạn, trí giả thấy chưa thành hình,
Trẫm vì thế cấm, cho nên tai họa chưa xảy ra.
Long Diệp Lâm nghe xong, sắc mặt bỗng âm trầm. Lời này của Chu Duệ Uyên
đã trực tiếp ám chỉ hoạn quan, có lẽ là vì nguyên nhân gã trọng dụng
Quyền Đức An.