Nơi tiếng ồn ào phát ra là lầu hai, Triển Bằng không nhìn thì thôi, vừa
nhìn đã thấy tức rỗ cả phổi, cha con Phương gia bị một đám con cháu nhà
giàu quần áo sang quý vây quanh, cô con gái mù Phương Phương đang sợ hãi trốn sau lưng phụ thân, Phương Tri Đường liên tục cúi đầu xin lỗi tên
cầm đầu. Tên công tử dẫn đầu kia mặc một bộ cẩm bào màu xanh lá, thân
hình cao lớn, da mặt trắng bệch, hai mắt phù thũng, vừa nhìn đã biết là
kẻ bị tửu sắc hút đến cùng kiệt thể lực, hai mắt dâm tà lướt qua Phương Tri Đường nhìn thẳng cô con gái mù Phương Phương, nói: "Nha đầu, ngươi
đụng vỡ bảo vật của ta, muốn bồi thường thế nào?"
Mảnh ngọc vỡ rơi tán loạn trên mặt đất, thì ra đám người kia đang chuẩn
bị lên lầu ba uống rượu, hai cha con Phương gia từ trên lầu đi xuống,
Phương Tri Đường thấy người tới, vội kéo con gái đứng bên hông cầu thang đợi đám người kia đi qua, thật không ngờ khi tên công tử áo xanh này đi qua bên người nàng, vừa đụng phải nàng ta một cái, ngọc bội đã rơi
xuống đất chẳng hiểu tại sao, vỡ thành mấy mảnh.
Vì vậy, một đám người đi lên vây lấy hai cha con này đòi bồi thường,
Phương Tri Đường sợ tới mức vội vàng bảo vệ con gái, run rẩy móc hết
những gì được thưởng hôm nay ra, đưa đến trước mặt tên công tử áo xanh
kia: "Công tử, ngài xem số tiền này có đủ hay không?''
Ánh mắt của tên công tử áo xanh chỉ thoáng lướt qua số tiền trong tay
lão, hừ lạnh một tiếng, một bàn tay đập vào tay lão, bạc trong tay
Phương Tri Đường lập tức bay ra ngoài, rơi tán loạn trên mặt đất, không
ít trong số đó vẫn lăn leng keng lạch cạch dọc theo cầu thang lăn xuống, tên công tử áo xanh túm chặt lấy vạt áo của Phương Tri Đường nói:
''Ngươi có biết không hả, khối ngọc bội kia là vật ngự tứ, giá trị liên
thanh, vài đồng bạc lẻ đó mà cũng dám nói đơn giản bồi thường à?"
Phương Tri Đường cầu khẩn: ''Thiếu gia... Tiểu nữ mắt mù không nhìn thấy gì, vừa rồi lão hủ vẫn kéo nó đứng cạnh cầu thang chờ, cũng không đụng
tới công tử...''
"Lão già, ý ngươi là bổn công tử cố ý vu oan cho ngươi à?'' Tên công tử
áo xanh túm lấy vạt áo của Phương Tri Đường kéo một cái, Phương Tri
Đường dù sao cũng đã có tuổi, thân thể lại gầy yếu, căn bản không chịu
được đối phướng kéo đẩy, nhất thời không giữ được thăng bằng mà lăn từ
trên cầu thang xuống, cô con gái mù Phương Phương nghe thấy phụ thân kêu thảm lại không biết chuyện gì xảy ra, thét lớn: ''Cha....!!!'' Khi nàng muốn đi tìm phụ thân, trước mặt lại bị người ngăn lại, còn chưa kịp
dừng bước đã nhào vào trong ngực đối phương.
Tên công tử áo xanh kia cười ha hả, dang rộng hay tay, một bộ ôm cây đợi thỏ. Phương Phương đâm vào trong ngực hắn, tên này còn vô sỉ kêu lên:
''Á ôi, đụng vào ngực ta rồi, đau qua, đau quá...'' Đám hồ bằng cẩu hữu
đi theo cũng cười dâm đãng không ngừng.
Phương Phương tránh về phía sau, muốn lách qua hắn để đi tìm phụ thân
mình, nhưng nàng định hướng về phía nào, tên công tử áo xanh kia đều
muốn chặn đường nàng, cười nói: ''Yêu thương nhung nhớ, khặc khặc, rút
cuộc vẫn là bọn người bán nghệ hiểu phong tình nhất. Trông ngươi bộ dạng cũng tính thanh tú, không bằng cùng ta về nhà, theo hầu ta ba ngày, chỉ cần hầu hạ bổn công tử thoải mái, vui vẻ, ngọc bội kia nói không chừng
ta sẽ cho không ngươi!''
Một đám hồ bằng cẩu hữu cũng nhao nhao phụ họa:''Sử công tử quả thật có
lòng thương hương tiếc ngọc, quả là mẫu mực của thế hệ trẻ chúng ta!"
Lại có tên nói: ''Cho ngươi cơ hội, còn không tạ ơn công tử, mau làm
công tử thoải mái, thỏa mãn..." Đám kia hiển nhiên cũng chẳng phải loại
chim chuột tốt đẹp gì, vừa luôn mồm mấy lời thấp hèn, vừa không ngừng
cười đến hạ lưu.
Phương Phương nghe thấy tiếng phụ thân rên rỉ, khốn nỗi không thấy rõ
tình trạng phụ thân, hoảng đến độ khóc lên, cầu khẩn nói:''Cầu các vị
công tử khai ân, để cho ta qua đi, van cầu các ngài...''
Tên công tử áo xanh kia cười dâm đãng, nói: ''Không phải là không được,
ngươi tách ra hai chân đi qua người của ta mà tới!" Đám người xung quanh lại cười như điên.
Phương Tri Đường lăn từ trên cầu thang lăn xuống, ngã sấp xuống sàn tầng hai, không đứng dậy nổi, dù cho xung quanh thực khách không ít, chứng
kiến cảnh trước mắt cũng bụng đầy căm phẫn, nhưng trên cơ bản đều là
giận mà không dám nói gì, bởi vì nhìn từ cách ăn mặc của đám người này
phần lớn đã nhìn ra bọn chúng không phải người bình thường, hơn nữa đối
phương có những sau người, ai cũng không dám mạo hiểm bất chấp bị đánh
để lo chuyện thiên hạ.
Triển Bẳng còn chưa chạy đến nơi đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cả
giận nói: '' Giữa ban ngày ban mặt mà dám đùa giỡn con gái nhà lành, các ngươi có coi vương pháp ra gì hay không?'' Trong lúc nói, hắn đã từ
trên lan can lầu ba phi thân xuống, thân thể như đại bàng lao xuống
dưới.
Tên công tử áo xanh sững sờ, nhưng thằng nhãi này võ công rõ ràng là
không kém, vung tay phải lên, đánh một quyền về phía Triển Bằng.
Triển Bằng cũng đỡ trả một quyền, hai đấm đụng vào nhau, thịch một
tiếng! Sau đó tên công tử áo xanh kia giẫm trên mặt đất liên tục lui về
sau mấy bước, sắc mặt không khỏi biển đổi, năm tên đi cùng cũng tranh
thủ thởi gian chạy tới vây quanh hắn.
Triển Bằng cứu Phương Phương ra từ trong tay đám người này, nói khẽ: ''Phương cô nương, cô không sao chứ?''
Phương Phương nghe ra Triển bằng chính là một trong số những người nghe
hát trong nhã gian vừa rồi, lắc đầu, rưng rưng nói: "Cha ta...
Triển Bằng dẫn nàng đi vào lầu hai, Phương Tri Đường nằm trên mặt đất,
trông như người chết rồi, động đậy không nổi, nghiêng đầu, sau gáy chảy
ra một bãi máu tươi. Phương Phương nắm tay phụ thân, khóc òa lên.
Lúc này, Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên và Viên Sĩ Khanh cũng nghe được
động tĩnh rồi chạy ra, chứng kiến tình cảnh trước mặt tất cả cùng chấn
động. Viên Sĩ Khanh vừa chạy tới bên cạnh Phương Tri Đường hoảng sợ gọi: ''Phương huynh, Phương huynh!'' Vừa sờ đến sau đầu Phương Tri Đường đã
thấy cả một bàn tay toàn máu tươi. Lại thấy góc trán bên phải của lão
vẫn không ngừng chảy máu ồ ồ, Viên Sĩ Khanh cuống quýt lấy tay bịt chặt. Phương pháp xử lý này thực ra rất chính xác, dùng áp lực cầm máu.
Hồ Tiểu Thiên đi tới bên cạnh hắn, nhắc nhở: ''Dùng sức bịt lấy!'' Từ
tình trạng của Phương Tri Đường thì thấy, hẳn là có động mạch nhánh một
bên đầu bị đứt mới khiến máu chảy nghiêm trọng như vậy.
Mà bấy giờ đám gia đinh kia của Hồ Tiểu Thiên cũng nghe thấy ồn ào chạy
tới, bọn chúng gần đây bị vị thiếu gia này làm cho hoảng sợ, chỉ cần có
tí gió thổi cỏ lay nào đều nghi là có liên quan tới thiếu gia nhà mình.
Hồ Tiểu Thiên lại bảo Lương Đại Tráng và Hồ Phật hỗ trợ đưa Phương Tri
Đường đến một gian phòng gần đó, tiện thể mang cả hộp đồ giải phẫu đến.
Đám người của tên công tử áo xanh kia thấy có thể đã gây ra chuyện dính
dáng đến mạng người, cũng không dám tiếp tục dừng lại, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều tập trung ở Phương Tri Đường, quay người đã tính
chạy trốn, nhưng vừa đi chưa được hai bước đã nghe được một giọng nói
tức giận gầm lên: ''Tất cả đứng hết lại cho ta!"
Triển Bằng chỉ vào tên công tử áo xanh kia nói: ''Đánh người bị thương còn muốn chạy à?''
Tên công tử áo xanh cười lạnh nói:''Thì ra ngươi muốn xen vào chuyện người khác à? Chán sống rồi phỏng?''
Triển Bằng hét lớn một tiếng vọt tới.
Mộ Dung Phi Yên dường như cũng xông ra đồng thời với hắn, Mộ Dung Phi
Yên thấy tên công tử áo xanh kia, trong lòng không khỏi khẽ giật mình,
bởi vì tên đó không phải nhân vật bình thường, hắn là Sử Học Đông - con
trai duy nhất của Lại Bộ Thượng Thư Sử Bất Xuy. Lại Bộ quản lý việc
thăng giáng chức vụ của quan lại, địa vị trong Lục bộ cực cao, cho dù là đại quan nhất phẩm, nhị phẩm trong triều cũng luôn giữ thái độ hết sức
khách khí với Lại Bộ Thượng Thư Sử Bất Xuy. Mộ Dung Phi Yên sau khi nhận ra Sử Học Đông, thầm nghĩ chuyện hôm nay chỉ sợ là phiền toái lớn rồi.
Trong kinh thành có ba tên thiếu gia hư hỏng, tên Sử Học Đông này chính
là một trong số đó, Hồ Tiểu Thiên gần đây mặc dù gây việc ác không ít,
nhưng mà so với Sử Học Đông thì hắn chỉ là đàn em, như hàng rởm gặp hàng thứ thiệt mà thôi. Trong mười sáu năm Hồ Tiểu Thiên ngơ ngẩn kia, Sử
Học Đông người ta đã làm không biết bao nhiêu việc ác, tội ác chồng
chất, xú khí ngút trời, tiếng xấu rõ rành rành, về phần mấy tên đồng bọn đi cùng Sử Học Đông cũng đều là con cháu nhà quan, đám con ông cháu cha này cả ngày chơi bời lêu lổng hoành hành không biết sợ ai, đã gây ra
không ít thị phi trong kinh thành này.
Mộ Dung Phi Yên - vị bộ đầu chấp pháp trong kinh thành này tất nhiên có
không ít quan hệ với hắn, nếu như nói Mộ Dung Phi Yên có khinh bỉ Hồ
Tiểu Thiên một tí, vậy thì với tên Sử Học Đông kia chính là căm thù đến
tận xương tủy, hận không thể thanh trừ cho thống khoái rồi, mặc dù nhiều lần tranh chấp nhưng Mộ Dung Phi Yên cuối cùng đều chấm dứt bằng thất
bại, hậu trường nhà hắn quá cứng rắn, chẳng những có phụ thân là Lại Bộ
Thượng Thư, mấy vị thúc thúc bá bá đều làm quan trong triều, Nhị bá của
hắn đang làm Thiếu Doãn ngay trong Kinh Triệu Phủ. Coi như là bắt hắn
đến Kinh Triệu Phủ được thì đến cùng vẫn chẳng giải quyết được gì. Bởi
vì mấy chuyện này mà Mộ Dung Phi Yên không chỉ một lần bị thủ trưởng răn đe, có thể nói nàng ta căm thù đám con ông cháu cha này đến tận xương
tủy đấy. Mộ Dung Phi Yên vốn là kẻ trong mắt không chứa nổi hạt cát nào, chứng kiến một màn trước mặt thì sao có thể ngồi yên không để ý đến,
khi nàng đang muốn tiến lên làm nhiệm vụ thì Triển Bằng đã xông ra
trước, nhao vào đánh nhau với đám người Sử Học Đông kia.