Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa vội bỏ đi, tâm trạng đã lâu mới được thoải mái như vậy, hắn vẫn không muốn phải rời đi quá sớm.
Mộ Dung Phi Yên cũng không tiện cự tuyệt ý tốt của Viên Sĩ Khanh. Lần bị thương này, Dịch Nguyên Đường đã giúp đỡ nàng không ít. Nhớ tới đó, Mộ
Dung Phi Yên lại không khỏi thán phục tay nghề của Hồ Tiểu Thiên, nếu
như không có hắn ra tay giúp đỡ, chỉ sợ mũi tên Khuyển Xỉ Đảo sẽ không
được lấy ra dễ dàng như vậy. Cho dù có mạnh mẽ bức ra chỉ sợ phải để lại một lỗ hổng thật lớn trên cơ thể của mình. Không thể không ngừa nhận,
tất cả là nhờ Hồ Tiểu Thiên tiến hành giải phẫu mới có thể hạn chế sự
nguy hiểm đến mức thấp nhất. Vào lúc này, Mộ Dung Phi Yên đang đứng
trước gương đồng cẩn thận quan sát vết thương đang hồi phục rất tốt ở
vai. Tuy đã thừa nhận ơn cứu mạng của Hồ Tiểu Thiên nhưng nàng vẫn không cho rằng hỗn đản kia là một người đàng hoàng. Cử chỉ khinh bạc, lời nói và hành động không đứng đắn, một chút tài năng dù sao cũng không thể
che lấp hết những tật xấu kia, coi như là một kẻ có tài mà không có đức! Mộ Dung Phi Yên không kìm được mà đi đến kết luận như vậy.
Mộ Dung Phi Yên không phải không muốn cảm ơn nhưng mặt khác nàng lại cho rằng bản thân không thiếu nợ Hồ Tiểu Thiên cái gì. Trận chiến ngày đó
tại Đà nhai, nếu như không phải nàng kịp thời chạy về, đem hết toàn lực
bảo hộ hắn, chỉ sợ Hồ Tiểu Thiên đã sớm chết dưới làn tên của sát thủ.
Tính mạng của hắn là do mình cứu, sau đó tiểu tử này ra tay chữa thương
cho mình, cùng lắm thì hai người huề nhau thôi mà. Không, không đúng,
không thể nói là huề nhau được. Tiểu tử này rõ ràng đã chiếm được tiện
nghi cực lớn, ai dám chắc hắn không nhân cơ hội nhìn lén thân thể của
mình. Mộ Dung Phi Yên cũng bị suy nghĩ của mình làm cho phát sốt. Nàng
lặng lẽ nhìn sang Hồ Tiểu Thiên, phát hiện hắn đang mồm dãi tung tóe,
cùng với Viên Sĩ Khanh chém gió thành bão , căn bản không có chú ý tới
mình, lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lý Dật Phong cũng muốn theo chân bọn họ đến lầu Yến Vân ăn cơm. Nhưng
trải qua mấy lần nôn thốc nôn tháo, tiểu tử này đã suy yếu đến nỗi không còn sức mà lếch đi. Phần lớn mọi người đều cho rằng Lý Dật Phong đột
nhiên sinh ra bệnh cấp tính, chỉ có Hồ Tiểu Thiên rõ ràng ẩn tình trong
đó.
Vừa ra khỏi cổng lớn Dịch Nguyên Đường, Hồ Tiểu Thiên đã thấy tám gã gia đinh bước lại gần. Hắn liền khoát tay áo, ý bảo đám người này tranh thủ thời gian tản đi. Dù sao tụ tập quá nhiều người trông vô cùng lộn xộn,
bát nháo. Hồ TIểu Thiên hắng giọng một cái rồi mới từ từ nói ra: “Ta
phải đến lầu Yến Vân dùng cơm với Viên tiên sinh và Mộ Dung Bộ đầu, các
ngươi trong lúc đó hãy đi đâu đó kiếm gì ăn đi nhé.”
Ngay lúc đó, Viễn Sĩ Khanh đã tươi cười lại gần: “Ta vừa nói qua Tống
lão bản dành sẵn một bàn tiệc tại lầu một.” Viên Sĩ Khanh dù sao cũng là sếp phó của Dịch Nguyên Đường, ra tay tất nhiên hào phóng, làm việc
cũng vô cùng chu đáo.
Hồ Tiểu Thiên giao hộp gấm nhận từ Lý Dật Phong cho Lương Đại Tráng sau
đó mới dặn dò bọn hắn: “Chớ có lẽo đẽo theo đuôi bổn thiếu gia đấy, có
Mộ Dung Bộ đầu hộ tống bên cạnh, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Mấy tên này đều đã chứng kiến thủ đoạn của Mộ Dung Phi Yên, cho dù cả
đám có hợp lực vây công cũng không phải là đối thủ. Có nàng bên cạnh,
quả thật sẽ không có gì xảy ra với Hồ Tiểu Thiên.
Mộ Dung Phi Yên nghe Hồ Tiểu Thiên nói mình là hộ vệ của hắn, cảm thấy
vô cùng bất mãn. Nhân lúc không ai để ý, nàng mới hung hắng liếc Hồ Tiểu Thiên một cái rồi hạ giọng nói với hắn một câu: “Cho dù có người ám sát ngươi, bổn cô nương cũng không thèm để tâm đâu, ta thường nghe loại
người vô sỉ như ngươi vẫn được mệnh danh là ‘tiểu cường’ giết mãi không
chết đấy.”
Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Bảo vệ tính mạng cùng tài sản cho dân chúng
chẳng phải là trách nhiệm của bộ đầu sao? Mộ Dung cô nương chức trách
tại thân làm sao có thể làm ngơ với sự an toàn của ta chứ?”
Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy bộ dạng của hắn, không khỏi có ý muốn xông đến cạp cho hắn một nhát.
Bọn họ vừa đi được vài bước chợt nhìn thấy một thanh niên cường tráng đi về phía ngược lại. Người vừa xuất hiện khoảng chừng ba mươi lăm, khuôn
mặt mộc mạc, dáng người không cao, làn da ngăm đen. Tuy vóc dáng thon
gầy nhưng lại không để lộ ra cảm giác yếu ớt. Đôi mắt của hán tử lanh
lợi như Ưng, trong tay hắn đang xách theo hai con chim nhạn. Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra trên cổ nhạn bị một mũi tên xuyên qua. Tuy chưa đạt đến
trình độ nhất tiễn hạ song điêu như trong truyền thuyết nhưng Hồ Tiểu
Thiên vẫn là đầu tiên nhìn thấy thủ pháp tài tình như thế.
Nhìn thấy có người lạ xuất hiện, tám gã gia đinh ngay lập bày ra tư thế
bảo vệ cho Hồ Tiểu Thiên. Từ sau khi xảy ra sự kiện ám sát lần trước,
bọn này rõ ràng đã có chút cảnh giác quá độ, gặp được gió thổi cỏ lay
đều như lâm phải đại địch đến nơi.
Kỳ thật, Hồ Tiểu Thiên làm sao còn không hiểu rõ thực lực chân chính của những kẻ này. Nguyên một đám đều giống như hổ giấy vậy, bề ngoài cao to lực lưỡng nhưng đến lúc gặp phải sự cố lại không thể phát huy tác dụng
gì đáng kể. Ngày đó gặp phải nguy hiểm tại Đà nhai, nếu như không nhờ Mộ Dung Phi Yên ra tay, chỉ sợ mạng nhỏ của mình đã không thể bảo toàn đến lúc này.
Ngay lúc này, Viên Sĩ Khanh đã cười nói: “Không có việc gì, người một
nhà cả!” Thì ra lão có quen biết với người thanh niên kia. Viên Sĩ Khanh đứng ngoài hiểu được đám gia đinh này phản ứng có chút thái quá. Đành
rằng công tử Thượng Thư bộ Hộ khi ra ngoài đem theo vài tên cận vệ là
bình thường nhưng đội hình tám người này không khỏi có chút phô trương.
Ai không biết lại tưởng rằng vị Hoàng tử nào xuất hành tuần tra.
Người thanh niên kia thấy vậy liền cung kính thi lễ: “Viên tiên sinh, ta vừa bắn được hai đầu chim nhạn này nên mới đặc biệt đưa tới kính tặng
tiên sinh.”
Viên Sĩ Khanh cười nói: “Triển Bằng, ta giới thiệu với ngươi, vị này
chính là Hồ công tử, ngày đó đã ra tay trượng nghĩa cứu phụ thân của
ngươi.” Thì ra người trẻ tuổi này chính là con trai của lão nhân gặp nạn ngày đó.
Triển Bằng nghe được vị công tử đối diện là ân nhân cứu mạng cha mình
liền vội vã tiến lên vái chào thật sâu, vẻ mặt hết sức cung kính: “Hồ
công tử, tại hạ Triển Bằng, ơn cứu giúp của Hồ công tử Triển Bằng suốt
đời không quên!” Sự cảm tạ xuất phát từ tận đáy lòng khiến động tác của hắn đã gần như cúi sát mặt đất.
Hồ Tiểu Thiên thấy vậy liền tiến lên đỡ hắn dậy: “Triển huynh đã quá khách khí rồi, việc nhỏ như vậy nào có đáng gì?”
Lương Đại tráng nhìn qua gương mặt Triển Bằng liền cảm thấy có chút quen thuộc. Cẩn thận suy nghĩ lại hắn nhớ ra hán tử này đã từng đến phủ
Thượng Thư một lần. Lần đó hình như y còn mang theo một đầu dã Lộ, bảo
là muốn tặng cho Thiếu gia, chỉ có điều đã bị gia đinh canh cổng ngăn
lại. Lương Đại Tráng nghĩ vậy liền tiến lên hỏi: “Ta trông ngươi rất
quen mặt!”
Triển Bằng cười nói: “Ta đã từng đi qua phủ Thượng Thư, vốn định nói lời cảm ơn với Hồ công tử nhưng gia đinh canh cổng hôm đó hoài nghi thân
phận của ta nên đã giữ ta ở bên ngoài.”
Hồ Tiểu Thiên nghe vậy liền trừng mắt nhìn Lương Đại Tráng. Lương Đại
Tráng thầm mắng mình nhiều chuyện, gác cổng hôm dó cũng không phải là
hắn. Bây giờ thì hay rồi, đã khiến Hồ Tiểu Thiên hiểu lầm.
Triển Bằng hai tay đưa đôi chim nhạn cho Viên Sĩ Khanh rồi nói: “Viên
tiên sinh, đôi chim này các ngươi đem hầm cách thủy là tốt nhất, đợi sau này săn được con mồi tốt, ta sẽ lần nữa đem đến tặng cho Hồ công tử.”
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy vô cùng hảo cảm với người thanh niên này, nghe vậy cười nói: “Vết thương của cha ngươi sao rồi?”
Triển Bằng nói: “Nhờ sự cứu giúp của công tử, tình trạng của cha ta đã
tốt hơn nhiều nhưng vẫn phải ở nhà tĩnh dưỡng một phen, Viên tiên sinh
cũng đã nhiều lần đến xem qua tình hình của gia phụ.”
Viên Sĩ Khanh mỉm cười nói: “Nhờ vào Hồ công tử nối xương kịp thời, lại
thêm chúng ta đưa Triễn lão gia tử về DỊch Nguyên Đường cho hắn sử dụng
Tục Cốt Cao mật chế. Nếu như nghỉ ngơi thật hẳn là ba tháng sau có thể
đi lại bình thường.”
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu: “Thật tốt quá!”
Mộ Dung Phi Yên ở bên nghe mọi người nói chuyện, càng ngày càng cảm thấy hồ đồ, tên hoàn khố bất nhân này khi nào đã biết làm chuyện tốt. Nếu
nói hắn ra tay trợ giúp mình là vì báo đáp ân tình, vậy làm thế nào lý
giải việc hắn ra tay tương trợ một lão nhân không quen không biết? Không phải là tiểu tử này nhất thời bốc đồng mà ra tay trượng nghĩa đấy chứ.
Triển Bằng đến đây để đưa tặng đôi nhạn vừa săn được, trùng hợp lại có
thể gặp mặt ân nhân của phụ thân, còn có thể đích thân cảm ơn người ta
cũng coi như hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay. Khi Triển Bằng định rời
đi đã nghe Hồ Tiểu Nhiên nhiệt tình mời hắn cùng đến lầu Yến Vân dùng
cơm. Chiêu này của Hồ công tử gọi là thuận nước đẩy thuyền, bữa cơm này
dù sao cũng không phải do hắn trả tiền. Lại nó con trai của Thượng Thư
bộ Hộ lại có thể để ý chút tiền còm ấy hay sao. Nguyên nhân chủ yếu là
vì nhìn thấy tiễn thuật thần kỳ của Triển Bằng, Hồ Tiểu Thiên mới âm
thầm thưởng thức mà nảy sinh ý định kết giao.
Dù là vào thời đại nào, người có năng lực đều sẽ được kẻ khác kính
trọng. Triển Bằng vốn chỉ là một thợ săn bình thường, không thường xuyên giao tiếp với các nhân vật của giới thượng lưu. Hồ Tiểu Thiên dù sao
cũng có ơn với Triển gia vì thế hắn không tiện từ chối lời mời nhưng
trong lòng đã thầm quyết định một ngày nào đó sẽ báo đáp bữa cơm này cho Hồ công tử.
Vậy mới thấy cổ nhân đối với thể diện cùng đạo nghĩa có lý giải hơn xa thời hiện đại.
Viên Sĩ Khanh mời Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi
Yên và Triển Bằng cùng tới tầng ba Yến Vân Lâu, còn về phần tám gã tùy
tùng thì là không có tư cách ngồi cùng bàn với Hồ Tiểu Thiên, nên được
Viên Sĩ Khanh an bài ngồi tại lầu một, cũng được chiêu đãi bằng thức ăn, rượu ngon.
Dịch Nguyên Đường ngay cạnh Yến Vân Lâu, hai nhà vẫn rất quen thuộc với
nhau, bình thường Viên Sĩ Khanh cũng hay sang đây ăn cơm, giờ Hồ Tiểu
Thiên cũng nhận ra địa vị thầy thuốc ở thời cổ đại này cũng khá cao,
được tôn kính hơn nhiều so với xã hội hiện đại, đến mức phàm là người
quen mặt Viên Sĩ Khanh gặp lão đều nhao nhao đứng dậy hành lễ, trong mắt đều tràn ngập sự cảm kích và tôn trọng, quan hệ hai bên tương đối hòa
hợp, nhớ tới cuộc đời làm thầy thuốc của mình, phần lớn người bệnh đều
sợ hãi thầy thuốc, ít có loại tôn trọng phát ra từ nội tâm như thế này,
thậm chí có người còn coi thầy thuốc không khác gì kẻ thù, chả biết tại
sao phát triển hơn ngàn năm lại thành kiểu thủy hỏa bất dung như vậy.
Giữa người cứu và người được cứu sao lại tồn tại hiểu lầm như vậy? Là do xã hội thay đổi con người hay đó chính là bản tính? Hồ Tiểu Thiên thầm
than thở, xem ra phát triển văn minh hoàn toàn không có quan hệ trực
tiếp với sự thiện lương của con người a.
Nhưng vẫn còn nhiều chỗ giống nhau đấy, nói thí dụ như đi ăn tiệc, biếu
quà, chỉ là không biết ở đây có thói quen thưởng tiền không, dù quá khứ
Hồ Tiểu Thiên vô cùng xem thường nhận tiền thưởng, nhưng các sự tình như là ăn tiệc biếu xén gì đó lại không quan trọng. Nhất là lúc chữa bệnh
cho người ta xong, được mời đi chè chén ăn uống thì cũng không ảnh hưởng gì, đương nhiên phải là người ta toàn tâm toàn ý cảm tạ mới được.
Viên Sĩ Khanh lấy hai con chim nhạn Triển Bằng đưa tới cho Tống lão bản
lão bản của Yến Vân Lâu, mọi người là láng giềng, qua thời gian dài Dịch Nguyên Đường chiếu cố sinh ý Yến Vân Lâu không ít, hơn phân nửa mối làm ăn của Yến Vân Lâu là do Dịch Nguyên Đường mang tới, cho nên ngoài mặt
thì Dịch Nguyên Đường ngang với cha mẹ nuôi dưỡng nó, cho nên Tống lão
bản vô cùng khách khí và cung kính Viên Sĩ Khanh.
Thời điểm Tống lão bản mang chim nhạn rời đi, Mộ Dung Phi Yên thoáng
nhìn mũi tên trên cổ chim nhạn, tại phương diện võ công nàng coi như
người trong nghề, một người thợ săn thông thường chỉ sợ sẽ không có bổn
sự một mũi tên trúng hai con chim này.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Triển anh hùng!"
Triển Bằng nói: "Ân công, ta không thể tính là anh hùng gì đó, người trực tiếp gọi tên ta là được!"
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói: "Một mũi tên bắn rớt hai con chim nhạn, không phải anh hùng thì là cái gì?"
Triển Bằng giờ mới biết sao hắn gọi mình là là anh hùng, cười nói:
"Chẳng qua là trùng hợp mà thôi! Nhắm vào một con nhạn lớn ai ngờ mũi
tên bay ra lại đâm trúng hai con, ta đi săn từ mười ba tuổi, đến nay đã
hơn mười hai năm nhưng chuyện một mũi tên trúng hai nhạn là lần đầu a."
Triển Bằng mới hai mươi lăm tuổi nhưng nhìn bộ dạng gian nan vất vả, có
chút lớn trước tuổi, nói hắn ba mươi lăm tuổi thì Hồ Tiểu Thiên cũng
tin.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ta thì luyện tập băn tên hơn mười năm rồi nhưng
chuyện như vậy lại chưa từng gặp đó." Ý của nàng là không tin Triển Bằng chỉ là trùng hợp, nếu như nói là trùng hợp thì tai sao ta không trùng
hợp được?
Hồ Tiểu Thiên nói: ""Thuật nghiệp hữu chuyên công, nghe hai người nói
vậy thấy loại vận khí này không có khả năng ai cũng có được, chắc do ăn ở a."
Mộ Dung Phi Yên đương nhiên có thể nghe ra tên này châm biếm mình ăn ở
không tốt, tức giận thừa dịp mọi người không để ý liền hung hăng dẫm lên chân Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên đai đớn hít một hơi lạnh: "Di!"
Tất cả mọi người đều bị phản ứng của hắn làm giật mình nhìn lại, đúng
lúc cửa phòng đã mở ra Tống lão bản mang một cặp bố con đến, người cha
hơn năm mươi tuổi gầy bé thấp yếu, còn thiếu nữ kia thì tuy áo vải trâm
gai nhưng dung nhan lại có chút thanh tú, chẳng qua đôi mắt tuy rằng khá lớn nhưng lại vô cùng ảm đạm.
Hồ Tiểu Thiên từ mắt nàng liền đoán được nàng là một người mù.
Tống lão bản cười nói: "Các vị khách quý, ta mời hai người họ đến để cai hát trợ hứng." Lúc đợi đồ ăn lại được uống trà nghe nhạc, đây là đãi
ngộ chỉ khách quý mới có.
Viên Sĩ Khanh cười nói: "Tốt!" Cái này là nói cho cha con họ Phương, cha là Phương Tri Đường con gái là Phương Phương, ngày bình thường đều ca
hát làm xiếc kiếm sống, lại nói hai người họ có cùng nguồn gốc với Viên
Sĩ Khanh, hai người này cũng không phải người bản địa mà là người Tây
Xuyên, cô bé Phương Phương này cũng không phải mù lòa bẩm sinh mà là lúc lúc mười hai tuổi thì mắt chợt trở nên mờ nhạt, người trong nhà cho đi
chạy chữa khắp nơi, bỏ ra vô số tiền, thuốc cũng không biết đã uống bao
nhiêu nhưng đáng tiếc là không có hiệu quả, mắt càng ngày càng kém,
người đứng cách một xích cũng nhìn không rõ, Phương Tri Đường không cam
lòng để con gái đui mù như vậy, liền bán ruộng vườn dẫn con gái lên kinh thành, nghĩ Kinh Thành là nơi danh y tụ tập, thánh thủ xuất hiện tầng
tầng lớp lớp, may ra có thể chữa cho con mình.
Chỉ tiếc vận mệnh nghiệt ngã, trên đường đến kinh thành lại gặp cướp,
tuy có thể bảo toàn tính mạng nhưng lộ phí đã bị lột không còn một cắc,
hai cha con vừa đi đường vừa hát rong để tới Kinh Thành. Đầu tiên là tới Thanh Ngưu Đường, Thanh Ngưu Đường sau khi xem liền kết luận không thể
chữa mắt cho Phương Phương, mang theo tâm lý cầu may, hai người đi tới
Dịch Nguyên Đường, Viên Sĩ Khanh nhân hậu chẳng những miễn tiền khám
bệnh cho họ mà còn tự mình ra tay, thử mấy liều thuốc vẫn không thấy
chuyển biến gì tốt đẹp, Viên Sĩ Khanh cũng không có cách. Ba đại y quán
trong kinh thành thì chỉ còn Huyền Thiên Quán là hai người chưa tới,
nhưng cánh cửa Huyền Thiên Quán cực cao, tiền khám bệnh xa xỉ, nếu muốn
quán chủ Huyền Thiên Quán đích thân ra tay thì không phải vương công quý tộc thì không được, số tiền năm lượng vàng để chữa bệnh đối với họ như
con số trên trời.
Kỳ thật Viên Sĩ Khanh cũng đã nói cho hai người là dù tới được Huyền
Thiên Quán thì cũng chưa chắc chữa mắt cho Phương Phương, nhưng tính
tình Phương Tri Đường này lại cực kỳ quật cường, chưa thấy Hoàng Hà thì
chưa từ bỏ ý định, vì thế liền lưu lại kinh thành vừa hát rong vừa tích
góp từng chút tiền khám bệnh một.
Viên Sĩ Khanh thương hại hắn hoàn cảnh hai cha con liền giới thiệu hai
người đến Yến Vân Lâu hát rong, hầi như mỗi lần tới đây lão đều gọi cha
con họ đến hát. Cũng do Phương Phương lớn lên có chút thanh tú, giong
hát lại tuyệt vời, cho nên rất được khách nhân hoan nghênh, Tống lão bản cũng thương hoàn cảnh họ nên cho họ hát ở tửu lâu miễn phí, không lấy
một xu, hơn một năm nay hai cha con họ đã tích góp được không ít bạc,
ngày tới mục tiêu không xa.
Viên Sĩ Khanh nói: "Hát nhất tiễn mai đi!"
Hồ Tiểu Thiên nghe vậy khẽ khẽ giật mình, không thể nào! Sao ở đây cũng
có nhất tiễn mai? Độ lan truyền của bài này cũng quá trâu bò a, chẳng lẽ một ca khúc có thể xuyên qua lực lượng thời không?
Phương Phương nhẹ nhàng bước tới làm một cái vạn phúc, hai cha con ngồi
xuống, Phương Tri Đường lấy tỳ bà, dạo một khúc động lòng người, Phương
Phương khẽ khẽ hé đôi môi đỏ mộng hát: "Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm
thu, nhẹ giải áo tơ độc bên trên lan thuyền, trong mây ai gửi gấm ghi,
nhạn chữ quay về lúc nguyệt đầy Tây lầu, hoa từ phiêu linh Thủy tự chảy, một loại tương tư hai nơi rảnh rỗi buồn, tình này không tính có thể
tiêu trừ, mới hạ lông mày lại chạy lên não..." Giọng hát uyển chuyển
trầm nhu, như khóc như kể, trong thoáng chốc làm đám đông khẽ dừng lại.
Hồ Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn qua cô gái mù này nhập thần, lại nghe Viên
Sĩ Khanh kể về thân thế đáng thương của hai người, trong lòng có chút
cảm giác đồng tình, giờ bây giờ nghe Phương Phương hát trong lòng xúc
động, không ngờ cô gái này lại hát đầy tình cảm vậy, lay động lòng
người.
Cái nhìn về nghệ thuật của Hồ Tiểu Thiên vốn không tệ, tuy không thể nói là cách thưởng thức rất cao, nhưng cũng không thấp có thể làm cho hắn
cảm động thì cũng cho đa số người cảm động, Mộ Dung Phi Yên cũng rất cảm động nhưng lại không nghĩ là Hồ Tiểu Thiên cảm động thấy tên này ngơ
ngác say mê nhìn Phương Phương, lập tức đánh giá bằng bốn chữ, sắc thụ
hồn dữ, nàng không cho rằng Hồ Tiểu Thiên đang chăm chú, nghĩ tên này
chỉ sợ đã lột trần người ta ra mà mê đắm rồi, thành kiến đối với một
người rất khó thay đổi. Mộ Dung Phi Yên thầm nghĩ tên hoàn khố này sinh
ra ý nghĩ không an phận gì, nếu dám khi dễ cô gái mù đáng thương này thì mình sẽ không bỏ qua cho hắn.
Khúc hát vừa dứt, mọi người liền cùng kêu lên ủng hộ, Viên Sĩ Khanh lấy
ra một lượng bạc, Mộ Dung Phi Yên cũng sờ lên túi tiền của mình, lấy
toàn bộ bạc vụn bên trong thưởng cho hai người, góp lại phải hơn lượng
bạc.
Triển Bằng chỉ là thợ săn, trên người cũng không có bao nhiêu ngân
lượng, lôi cả người được hơn trăm đồng thưởng hết cho họ, không chút
tính toàn.
Mộ Dung Phi Yên nhìn thẳng vào, Hồ Tiểu Thiên là người có nhiều tiền
nhất trong đám này, nhìn cha con kia đáng thương như vậy, dù là người
tốt hay người xấu cũng nên xuất ra ít gọi là tấm lòng a, nếu hắn hùng
hồn xuất ra một lần không chừng ấn tượng của Mộ Dung Phi Yên với hắn đã
chuyển biến tốt đẹp, đánh giá lại nhân phẩm tên này. Nhưng tên Hồ Tiểu
Thiên có tâm khen thưởng nhưng cũng không có khen thưởng tiền, tên này
ra khỏi cửa chưa bao giờ mang được nửa đồng nào, bình thường tiền hắn
tiêu đều là đám gia đinh thanh toán, thời này ai có thân phận mà lại đi
lắc lư túi tiền chứ, mang it thì không đủ mang nhiều thì chả khác gì tạ
tay, dù sao cũng có nhiều gia đinh đi theo, tiền cũng là cho chúng cầm.
Hồ Tiểu Thiên chưa bao giờ có khái niệm trả tiền.
Động tác gia hỏa này lại ... , nhưng túi quần hắn không có tiền, trên
thực tế trên người hắn căn bản cũng không có túi, Phương Tri Đường cười
bồi cong eo đi tới trước mặt Hồ Tiểu Thiên chờ ban thưởng, Hồ Tiểu Thiên rút cả buổi cũng chưa móc ra được đồng nào, gia hỏa này lúng túng:
"Ách... Cái kia... Ta không mang tiền..."
Nghe được Hồ Tiểu Thiên nói vậy, Phương Tri Đường lại không phản ứng gì, là dân thuần phác, loại khen thưởng này thích cho hay không, cho nhiều
hay cho ít, thì hai cha con nàng cũng chưa bao giờ ép người khác, Phương Tri cười cười khiêm tốn, quay sang nói với con gái: "Phương Phương, mau cám ơn mấy vị đại gia này ban thưởng, chúng ta đi thôi!"
Hồ Tiểu Thiên lúng túng gãi gãi đầu, đang tính toán có nên xuống lầu tìm gia đinh lấy ít tiền, đã thấy Mộ Dung Phi Yên mắt trắng không còn chút
máu mắt trắng không còn chút máu, cực kỳ khinh thường biểu hiện kia.
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy cả đời này lẫn kiếp trước còn chưa bao giờ lúng túng như vậy: "Ta... Thực sự ta không mang tiền..."
"Không sao, không sao!!" Viên Sĩ Khanh cười nói/
Hồ Tiểu Thiên nhìn Mộ Dung Phi Yên nói: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy a, coi ta như loại vi phú bất nhân không bằng."
Mộ Dung Phi Yên lạnh nhạt cười nói: "Ta không biết Hồ công tử là loại người gì a, cũng không quan tâm!"
Triển Bằng ở ngoài cuộc đã nhìn ra Mộ Dung Bộ đầu có chút thành kiến với ân công của mình, từ hành động Hồ Tiểu Thiên với phụ thân của mình, vốn là người qua đường không quen biết lại nhiệt tình chạy đến tương trợ
thì khẳng định Hồ Tiểu Thiên không phải người nhỏ mọn.
Hồ Tiểu Thiên bị thái độ này của Mộ Dung Phi Yên kích thích, Mộ Dung a
đầu, đời này ta mà không cởi được quần áo ngươi ra thì ta liền theo họ
ngươi, kỳ thực người ta cũng không có đắc tội hắn, gia hỏa này không
biết vì sao đã trở nên quá trớn rồi, xem ra cái thân thể này có sẵn gen
tà ác rồi, ác niệm trong đầu hắn cũng tầng tầng lớp lớp a.
Viên Sĩ Khanh cuống quít hòa giải nói: "Không mang tiền thì thôi mà, không nhất thiết phải vậy a."
Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ lão gia hỏa ngươi nói đơn giản a, hai
cha con nhà họ Phương thành thạo như vậy, vừa nhìn là biết ngươi cố ý
giúp họ, nghe hát là giả, giúp đỡ họ mới là thật, Hồ Tiểu Thiên nói: "Cứ như vậy đi, chờ ta về nhà sẽ cho người đem năm lượng vàng đến đây,
không phải là không có tiền khám bệnh sao, ta sẽ giải quyết cho họ
luôn." Với gia cảnh của hắn thì năm lượng vàng này cũng không tính là
gì, cứ hào phóng một lần lại đem niềm vui cho người ta.
Viên Sĩ Khanh nghe Hồ Tiểu Thiên nói vậy liền nhanh chóng thay hai người gửi lời cảm ơn, đang định gọi hai người vào cảm ơn Hồ Tiểu Thiên thì Mộ Dung Phi Yên lại lắc lắc đầu nói: "Không vội, có ít người nói ra xong
liền quên, bây giờ mạnh mồm đáp ứng vậy chỉ sợ ăn xong liền quên sạch
sẽ, chẳng phải cho cha con họ mừng hụt sao?"
Hồ Tiểu Thiên đã nhìn ra Mộ Dung Phi Yên đang khích tướng hắn, sợ mình
không thực hiện lời hứa: "Mộ Dung Bộ đầu nói cũng đúng, đợi ăn xong
chúng ta cùng về nhà."
Mộ Dung Phi Yên trừng mắt liếc hắn một cái: "Ta về nhà với ngươi làm gì?"
"Cầm vàng a! Không phải ngươi chỉ tin mình ngươi sao?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Đi thì đi, ai sợ ai?"
Lúc này tiểu nhị đã mang thức ăn lên, Viên Sĩ Khanh gọi một vò rượu
ngon, Triển Bằng đứng dậy nhận lấy vò rượu chủ động rót cho mọi người,
luận tuổi tác thì Mộ Dung Phi Yên và Hồ Tiểu Thiên đều nhỏ hơn gã, nhưng một người là con quan một lại là người trong quan phủ, hơn nữa Hồ Tiểu
Thiên là ân nhân của gã, cho nên lần rót rượu này của Triển Bằng là cam
tâm tình nguyện.
Viên Sĩ Khanh tuy rằng là chủ nhà nhưng tửu lượng không tốt, có Lý Dật
Phong là cao thủ uống rượu, đáng tiêc lại bị Hồ Tiểu Thiên hại cho nôn
mửa không ngừng nên chỉ có thể vắng mặt. Hồ Tiểu Thiên tuy kiếp trước
thường xuyên uống rượu tửu lượng cũng không tệ, mà hắn không dám chắc về tửu lượng của thân thể này, trên thực tế đến bây giờ hắn coi như là một ngụm rượu cũng chưa uống qua.
Hồ Tiểu Thiên thử uống một ngụm thấy rượu cũng không nặng lắm nhưng lại
cam thuần, dù sao cũng sản xuất từ lương thực không giống với rượu pha
từ cồn, căn cứ vào nguyên tắc cứ uống trước một chén thấy không phản ứng gì ý nghĩ vẫn thanh tỉnh, vẫn đọc được chữ rõ rnagf, xem ra tửu lượng
của mình cũng không hoàn toàn lãng phí/
Nhưng thời điểm uống rượu Hồ Tiểu Thiên vẫn biểu hiện vô cùng khách khí, dù sao trong lòng vẫn chưa chắc chắn, luôn mồm nói tửu lượng không đủ,
định c nói là mình dị ứng với rượu cồn nhưng nói ra lại sợ đám người cổ
đại này không thể hiểu a.
Triển Bằng là người thoáng tính, ở thời đại này phương thức thể hiện
kính ý trên bàn rượu chính là mời rượu, hai tay bưng chén rượu lên kính hắn, Hồ Tiểu Thiên nhận lấy bát rượu, có chút khó khăn nói: "Triển
huynh, ngươi kính ta đến chén thứ ba rồi."
Triển Bằng nói: "Với đại ân đại đức Hồ công tử thì ba chén rượu cũng không đủ đó, ba mưoi bát cũng không tính là nhiều a."
Hồ Tiểu Thiên tự nhủ, ba mươi bát, ngưoi là muốn chuốc rượu ân nhân đến
chết đó, cái này không gọi là báo ân mà gọi là báo oán a! Ngươi đủ thành thật đó, nhưng nghĩ lại cũng chưa hẳn, hôm nay là Viên Sĩ Khanh mời dù
gì cũng không phải tiền của ngươi, gia hỏa này luôn một mực đặt ý xấu
cho người khác.
Mộ Dung Phi Yên nhìn Hồ Tiểu Thiên đẩy tới đẩy lui, cứ mỗi lần uống là
phải lèo nhèo một lúc, không nhịn được nói: "Uống thì nói là uống, không uống thì nói là không uống, đường đường là nam nhi thân cao bẩy thước
chả có chút sảng khoái nào cả."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi thì lanh lẹ, ngươi uống ba bát lớn cho ta xem!"
Triển Bằng và Viên Sĩ Khanh nhìn nhau không khỏi mỉm cười, hai người này là oan gia a, cứ chạm mặt nhau là hục hặc.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ba bát thì tính là gì, chúng ta uống cả hũ! Tiểu nhị, đem hai vò rượu!"
Hồ Tiểu Thiên nghe thấy vậy hơi hoảng hồn, ai nói nữ không bằng nam, Mộ
Dung Phi Yên chẳng những võ công cao cường mà tửu lượng cũng tương đối
dọa người a.
Mộ Dung Phi Yên lạnh nhạt nhìn Hồ Tiểu Thiên biểu lộ: "Sợ à!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu sợ thì là con cô!"
Mộ Dung Phi Yên là gái chưa chồng, nghe hắn nói vậy liền đỏ bừng mặt
muốn phun ra hai chữ "Vô sỉ!" Kỳ thực rất muốn mắng hắn như vậy nhưng
tưởng tượng Hồ Tiểu Thiên nói ra loại chuyện kia nên khó nói hai chữ này ra miệng rồi.
Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn hai vò rượu, bình này ít ra cũng có ba cân rượu
hơn nữa cộng thêm sức nặng của bình khéo trên dưới năm cân, vừa đặt lên
bàn liền cảm giác được vẻ nặng trịch vô cùng dọa người, lắc đầu nói:
"Được rồi, ta không uống đó, nếu uống hết không chừng mạng cũng không
còn, ta sợ ngươi đó thì sao?"
Mộ Dung Phi Yên không thể nói gì rồi, vừa nãy hắn còn nói người sợ là
mình, bây giờ lại nhận hắn sợ thì khác gì nói mình đẻ ra hắn? Mình còn
đang là khuê nữ chưa gả a làm sao có thể sinh con? Tiểu tử này quả thực
quá ghê tởm, chưa bao giờ chiếm được tiện nghi của hắn, kiểu gì cũng
chịu thiệt a. Không nên đấu đá việc không chuyên a, mình thật là, thế
nào lại ngồi ăn cơm với tên thiếu gia này chứ?
Lúc này bỗng truyền đến âm thanh huyên náo, Hồ Tiểu Thiên thừa cơ đứng
lên nói: "Ta đi xem bên ngoài có chuyện gì." Xem ra hắn đã nhận ra nếu
đấu cùng nữ nhân này cũng không có chiếm được tiện nghi gì.
Triển Bằng nói: "Hồ công tử cứ ngồi đi, để ta đi xem một chút!" Bản thân gã ngồi ngay cạnh cửa ra vào thuận tiện, không đợi Hồ Tiểu Thiên đứng
dậy đã mở cửa bước ra.