Lý
Dật Phong rõ ràng tận mắt thấy hắn chữa bệnh cho Mộ Dung Phi
Yên, bây giờ lại nói không am hiểu y thuật, cho rằng hắn khiêm
tốn, cười hắc hắc nói: "Hồ công tử quá khiêm tốn rồi." Cái
biểu lộ kia rõ ràng là đang nói, ngươi tính lừa ai vậy? Ta
thấy tận mắt đó.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta từ bé đến giờ chưa biết cái gì gọi là
khiêm tốn a, Lý tiên sinh ta coi ngươi là trưởng bối nên ra cũng
không gạt ngươi, một là ta không có lão sư gì gì đó, hai là ta
không có nghiên cứu qua y thuật."
Lý Dật Phong nói: "Lúc công tử chữa thương cho Mộ Dung Bộ đầu, lão
hủ còn đứng ngay cạnh a." Muốn ta phải tâng bốc ngươi sao, tiểu
tử ngươi quá xảo quyệt a.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Chuyện này đúng là có chút khó nói mà, ta
không nói ông lại cho rằng ta nói xạo, ta sẽ nói sự thật cho
ông biết, nhưng phải tuyệt đối bảo vệ bí mật cho ta."
Lý Dật Phong thấy bộ dạng trịnh trọng của hắn, trong lòng vừa
hiếu kỳ vừa hoài nghi, gật gật đầu nói: "Công tử cứ nói đừng
ngại, ta nhất định giữ bí mật cho ngươi a."
Hồ Tiểu Thiên vờ vịt nhìn nhìn ra xung quanh, rồi tiến sát tới
Lý Dật Phong, hạ giọng nói: "Kỳ thực ta chẳng biết y thuật gì cả, sở dĩ có thể nối xương cho người khác, có thể lấy mũi tên
trong người Mộ Dung Bộ đầu ra là vì ta hiểu rõ kết cấu cơ thể
người a."
Lý Dật Phong nói: "Chưa học qua y thuật thì hiểu rõ kiểu gì?"
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: "Ta có một tật xấu a!"
Lý Dật Phong cảm thấy nao nao, chưa từng có ai nói với mình như
vậy đấy, lão mở trừng hai mắt, mặt tỏ vẻ lẫn lộn, có tật
xấu? Có tật xấu gì?
Hồ Tiểu Thiên nói: "Từ nhỏ ta có một sở thích không muốn cho ai
biết, ta thích lấy dao tách rời những con vật nhỏ, lúc mới
đầu chỉ là những con vật nhỏ như gà vịt chó mèo, sau đó mở rộng
ra đến mấy loài như heo ngựa dê bò, về sau..." Hồ Tiểu Thiên cố ý dừng
lại một chút, cười âm trầm: "Tách nhỏ ra, ngài hiểu không?"
Lý Dật Phong làm sao lại không hiểu được, nghe vậy trong lòng đã trở nên sợ hãi: "Công tử nói... Như đầu bếp róc thịt trâu..."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cũng không khác lắm, nhưng cũng không giống a, đầu
bết lọc thịt trâu thì chỉ tách thịt thiếc khỏi xương thôi, ta thì ngay
cả mạch máu nội tạng cũng không bỏ qua a, ta gọi đó là giải phẫu!" Ánh
mắt gia hỏa này trở nên nóng rực, lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.
Lý Dật Phong giờ đã có chút không rét mà run rồi: "Như vậy... A..."
"Đâu chỉ là như vậy, về sau ta cảm thấy giải phẫu heo ngựa dê bò cũng
không có đã nghiền vì vậy ra liền đem hứng thú chuyển sang..." Hồ Tiểu
Thiên nhìn thẳng vào Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong cảm giác lông tóc sau gáy đã dựng đứng lên, lão biết Hồ
Tiểu Thiên ám chỉ gì, run run nói: "Ngươi nói là mổ xẻ..." Chữ "người"
sắp ra khỏi miệng thì rút cuộc Lý Dật Phong nhịn được, lão xem đây là
việc kinh thế hãi tục, lão không muốn tin tưởng, lại thấy vẻ mặt bệnh
hoạn của Hồ Tiểu Thiên, rất có thể a.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Ngươi đoán đúng rồi đó."
Lý Dật Phong cảm giác trong bụng hỗn loạn một phen, như có cái gì trào
ngược ra, vất vả lắm mới áp chế cảm giác buồn nôn: "Vậy là trái với quốc pháp..."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đương nhiên biết a, còn sống thì đương nhiên
không được vì vậy ta liền lấy nhiều tiền thi thập người chết a, kéo họ
vào một chỗ bí mật, giải phẫu một chút, nghiên cứu một chút."
Nghe đến đó, Lý Dật Phong dường như tưởng tượng được cảnh tên nàng vung
vẩy con dao giải phẫu thi thể, máu me đầm đìa vô cùng kinh dị, bỗng
nhiên cảm giác buồn nôn sộc lên, Lý Dật Phong nhanh chóng che miệng,
phóng tới hậu viện với tốc độ kinh người.
Cũng không lâu sau, Hồ Tiểu Thiên liền nghe được âm thanh lão nôn mửa,
đây là chơi Lý Dật Phong một hố thê thảm rồi, chỉ sợ cả mật cũng nôn ra
a, khoa học tự nhiên ở thời này lại bị người ta coi như Hồng Hoang mãnh
thú, hoang đường, khủng khiếp vậy, khó trách có người vì nghiên cứu giải phẫu học nên bị đối xử lạnh nhạt thậm chí còn mất mạng a. Lời của hắn
cũng có chỗ thật có chỗ không thật, ở đây thì một lần thí nghiệm giải
phẫu hắn cũng chưa làm. Không cho Lý Dật Phong chút kinh hoảng thì lão
gia hỏa này cũng không buông bỏ ý định bắt mình xem bệnh cho Tấn vương
a, sau khi biết loại sở thích này của mình xem ra từ lần sau gặp mình
chỉ sợ cũng muốn đứng xa ra một chút để nhìn a. Hồ Tiểu Thiên liền phát
hiện xây dựng hình tượng rất là trọng yếu, qua lần đối thoại này đã biến mình từ một thầy thuốc nhân từ thành một ác ma khát máu a.
Tới buổi trưa Mộ Dung Phi Yên đã tới Dịch Nguyên Đường, phẫu thuật của
Hồ Tiểu Thiên coi như là rất chuẩn và kịp thời, Kim Sang Dược của Lý Dật Phong cũng vô cùng kunh nghiệm, hơn nữa bản thân cơ thể của nàng có tố
chất rất tốt khôi phục nhanh, lần này trước mặt Hồ Tiểu Thiên nàng đã
khôi phục tư thế hiên ngang oai hùng rồi.
Nhưng nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên cũng không có vui vẻ gì,
mỗi lần thấy bộ dạng cợt nhả của tên này liền không thể sinh ra chút hảo ý, một người sao có thể thành dạng này vây? Rõ ràng cũng coi như có
chút anh tuấn a, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy đầy tà khí, nhìn thế nào
cũng ra một thằng bại hoại a.
Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc nói: "Mộ Dung Bộ đầu đã đến a, ta đợi ngươi hơn nửa ngày rồi."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Phiền Hồ công tử đợi lâu a, ta vừa đi xử lý chút công vụ nên tới chậm."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Mộ Dung Bộ đầu thực sự rất chuyên nghiệp a, vừa bị
tai nạn lao động vẫn đặt công tác lên hàng đầu, thực sự phải nói là
nhiệt huyết đè bẹp thương thế a."
Mộ Dung Phi Yên đã quen cách nói chuyện kỳ quặc này của hắn, phải nói Hồ Tiểu Thiên này quả thực thâm tàng bất lộ, trước giờ tưởng hắn chỉ là
một tên thiếu gia ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp , không ngờ
hắn vậy mà lại am hiểu y thuật, hơn nữa y thuật còn không tệ, phóng mắt toàn bộ kinh thành, người có thể thành công lấy Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn
ra cũng không có mấy, Hồ Tiểu Thiên chẳng những thành công lấy mũi tên
ra mà còn làm cho miệng vết thương đẹp đẽ, hầu như không để lại sẹo.
Lúc này Mộ Dung Phi Yên cũng nghe thấy tiếng nôn mửa ở hậu viện, quay
lại nhìn đã thấy Lý Dật Phong một tay chống vào cột, cả người cong cong
không ngừng nôn ọe, nhíu mày nói: "Lý tiên sinh ngã bệnh à?"
Hồ Tiểu Thiên nói:"Bệnh cũng không nhẹ!" Trong lòng thầm cười, cái câu
chuyện giải phẫu người kia lại dọa Lý Dật Phong thành bộ dáng như vậy.
Mộ Dung Phi Yên hôm nay mặc công phục tới, trên người nàng lại đầy ắp vẻ trung khí, tư thế hiên ngang, lộ ra vẻ vô cùng lão luyện, khí chất
riêng của người hay độc hành.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngồi!"
Mộ Dung Phi Yên ngồi trên ghế thái sư, đặt trường kiếm trên đùi. Vì thân phận bộ khoái nên tư thế ngồi của nàng cũng bị nam tính hóa đi kha khá, nhất là ở chỗ kia a, hai chân mở rất rộng hoàn toàn khác với nữ tử
thông thường, nữ tử gần đây nhất mà Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy đều khép
chặt chân ngay cả một khe nhỏ cũng không nhìn thấy, loại như Mộ Dung Phi Yên cực kỳ ít thấy.
Mộ Dung Phi Yên ý thức được ánh mắt gia hỏa này một mực nhìn vào giữa
hai chân mình, mặc dù đang mặc ngoại bào, biết rõ hắn nhìn không tới vật gì, nhưng vẫn theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, khép lại một chỗ.
Vừa vặn đúng lúc Hồ Tiểu Thiên nhấp một ngụm trà, thấy hành động của
nàng, vô cùng buồn cười, nhất thời không nhịn cười được liền sặc một
ngụm trà to tướng, quay người phun lên mặt đất.
Khuôn mặt Mộ Dung Phi Yên liền ửng đỏ, trong lòng thầm mắng tên này vô
sỉ, bất lịch sự, ngươi nhìn chằm chằm vào chỗ này của ta làm gì? Đang
muốn phát tác thì thấy Lý Dật Phong sắc mặt tái nhợt hữu khí vô lực bước tới, xem ra Lý Dật Phong bị Hồ Tiểu Thiên giày vò cho thảm rồi, thấy Mộ Dung Phi Yên ở đó, miễn miễn cưỡng cưỡng chắp tay với nàng một cái thay lời chào.
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Lý tiên sinh không sao chứ?"
Lý Dật Phong nhẹ gật đầu.
Hồ Tiểu Thiên mở hộp gấm ra, Lý Dật Phong thấy mấy dụng cụ giải phẫu của hắn, chẳng biết tại sao trước mắt lại hiện ra hình ảnh thằng này vung
vẩy công cụ tách rời nhân thể, miệng trống rỗng, nhanh chóng che miệng,
lại chạy tới trong nội viện.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: "Bệnh cũng không nhẹ a!"
Mộ Dung Phi Yên giờ phút này cũng tin tưởng lão ta bị bệnh, nói khẽ: "
Lý tiên sinh diệu thủ nhân tâm, bây giờ lại mang bệnh, thực sự khổ cực
a."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ai cũng không thể sống dễ dàng a." Trong lòng tự nhủ chính tay ta cứu ngươi ta mới là diệu thủ nhân tâm mới đúng.
Mộ Dung Phi Yên có chút bất mãn liếc hắn nói: "Cũng không hẳn, trên đời
này luôn có những kẻ không làm mà hưởng, ăn không ngồi rồi tiêu tiền như nước, hoàn toàn không biết cái gì là cuộc sống khó khăn."
Hồ Tiểu Thiên đương nhiên biết nàng đang nói mình, đột nhiên thu nụ cười trên mặt lại: "Cởi quần áo!"
Khuôn mặt Mộ Dung Phi Yên nóng lên, cái tên này thực sự quá vô sỉ đi, loại lời này sao lại lại có trực tiếp nói ra lúc này chứ.
Kỳ thực hôm nay nàng tới đây chính là để cắt chỉ, nếu là cắt chỉ thì
nhất định là phải cởi y phục rồi, nhưng cách mà Hồ Tiểu Thiên nói chuyện lúc này thật sự là khiến cho người ta khó có thể chấp nhận.
Hồ Tiểu Thiên tựa như với ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ của nàng lại
chẳng hề thấy, đứng dậy khép cửa phòng lại rồi thuận tay đóng kín luôn
cửa sổ, sau đó tủm tỉm cười nói: “Là người tự cởi hay là để ta giúp
ngươi cởi?”
“Không biết xấu hổ!” Mộ Dung Phi Yên nổi giận nói.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: “Có nhầm không đây, là ta muốn cắt chỉ giúp
ngươi, chẳng hề có bất kỳ ý nghĩ vô sỉ, ta không cần người phải ‘Có ân
tất báo’ mà ta cũng không thể lấy oán trả ân a?”
Mộ Dung Phi yên lạnh lung hừ một tiếng, nắm trường kiếm trên bàn đoạn
đứng lên muốn đi ngay, dù nàng là một bộ khoái nhưng mà dù sao vẫn là
con gái, Hồ Tiểu Thiên mới nói làm tổn thương tự tôn của nàng, ngươi nói ta cởi ta liền cởi sao, thế ta sẽ thành người thế nào? Không phải vì
ngươi giúp ta trị thương phần trên, ta không phải không thể đánh ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nói: “Bảy ngày rồi, ngươi cần phải suy tính kỹ càng, chỉ
này nhất định phải cắt đi bằng không sẽ bị nhiễm trùng, sưng đỏ, sinh
mủ, không nói tới việc để lại sẹo, nếu làm không tốt còn ảnh hưởng đến
tính mạng ngươi, ta không có ý gì khác, Mộ Dung bộ đầu, ngươi coi như là giận ta thì cũng lấy sai lầm của ta mà hành hạ ngươi a!”
Mộ Dung Phi Yên thầm cân nhắc, đúng là chuyện như thế thật, bản thân
mình cứ đi như vừa rồi thì chẳng phải tư gây khó dễ cho mình sao? Nàng
xoay người sang chỗ khác, lạnh lung nhìn Hồ Tiểu Thiên, nói một câu:
“Không cần ngươi cắt chỉ, ta đi tìm Lý tiên sinh.”
Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Lý tiên sinh chỉ e là Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo, lại nói, cởi chuông phải do người buộc chuông, miệng vết
thương của ngươi là do ta khâu lại, đương nhiên phải để ta cắt chỉ, Mộ
Dung bộ đầu chẳng lẽ không tin tưởng y thuật của ta sao?”
* Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo: Bồ tát bằng đất sét qua sông,
bản thân khó bảo toàn – Ý nói bản thân còn chưa lo nổi sao lo cho người
khác.
Dù Mô Dung Phi Yên có điểm khinh thường nhân phẩm của hắn, nhưng đối với y thuật của tên này vẫn giữ thái độ tin tưởng, những thứ khác không
nói, có thể lấy Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn ra rồi lại có thể xử lý miệng vết thương của mình tốt như vậy thì cũng chẳng phải thầy thuốc tầm thường,
nàng đã từng thấy kẻ bị Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn bắn trúng sau đó lưu lại
sẹo, người nào thì trông thấy vệt sẹo lan bung ra như thế mà không giật
mình chứ. Nghĩ tới đây, Mộ Dung Phi Yên cuối cùng vẫn phải quay lại ngồi xuống chỗ mới rồi, hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên, nói cảnh cáo hắn: “Ngươi tốt nhất là hãy để cho ta tôn trọng ngươi một chút.”
Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Kỳ thật ta là người tâm địa rất tốt đấy, chỉ là cái miệng có điểm khiếm khuyết, cái này, Mộ Dung bộ đầu, xin hãy cởi
áo a.” Gia hỏa này nói ra một cái một câu tự thấy cũng tương đối văn
nhã.
Mộ Dung Phi Yên thực sự có chút bất lực rồi, cởi y phục với xin hãy cởi y phục thì có thể có cái gì khác nhau đây? Nàng lắc đầu, khuôn mặt ngúc
ngoắc không nhìn Hồ Tiểu Thiên, sau đó cởi áo khoác bên vai trái xuống
để lộ ra bờ vai mịn màng trắng treo như tuyết.
Hồ Tiểu Thiên tự nhủ cô nàng Mộ Dung này cũng giả đò quá chứ, xin hay
cởi và cởi còn không phải đều như vậy sao? Bảo ngươi cởi y phục ra thì
ngươi lạnh lùng trừng mắt nhìn ta như ta tính giở trò, xin ngươi hãy cởi y phục thì ngươi mới chấp nhận, ngang bướng gì không? Một ngày nào đó,
lão tử để ngươi ngoan ngoãn để ta lột sạch sẽ tất cả y phục của ngươi
xuống. Ý niệm xấu xa tức thì chợt thoáng hiện trong đầu của hắn, thì lập tức ý tự trách lại thay vào đó, con bà nó, ta từ lúc nào trở nên như
thế chứ? Ta là thầy thuốc mà, người ta là bệnh nhân, khi thấy thuốc đối
mặt với bệnh nhân sao trong đầu lại có thể sinh ra ý nghĩ vô sỉ như thế? Dù bệnh nhân này tính tình có thế nào, xinh đẹp ra sao thì thân là một
thầy thuộc, trong đầu sao có thể sinh ra ý nghĩ lột hết y phục của bênh
nhân chứ? Ta thực sự là quá hèn hạn, quá vô sỉ rồi a? Y đức, lão tử
trước giờ vẫn luôn là người có y đức.
Trong lòng lấy đạo đức nghề nghiệp ra đọc thuộc lòng tới lui mấy lượt
nhưng trong chốc lát này con mắt của Hồ Tiểu Thiên cũng không chút chậm
trễ, mịn màng trắng trẻo, đường cong lung linh, vai đẹp như thế này mà
không ngắm chẳng phải lãng phí sao? Xem như Hồ Tiểu Thiên có chút đạo
đức nghề nghiệp, nhìn tới nhìn lui xong cuối cùng cũng kiềm chế được dục vọng trong lòng, không có đưa tay sờ lên mấy cái, đương nhiên còn có
nguyên nhân trọng yếu nữa là hắn đã được chứng kiến võ nghệ của Mộ Dung
Phi Yên. Nếu thực sờ lên một cái, chỉ e rất có thể sẽ nhận được hồi báo
là một hồi đánh đấm thậm tệ như bão táp mưa sa, cân nhắc lợi hại, tốt
hơn vẫn là thu cái cái đuôi to, giả bộ có lương tri, có y đức quân tử là hơn cả.
Miệng vết thương của Mộ Dung Phi Yên khép lại rất tốt, Hồ Tiểu Thiên
giải phẫu thành công, khâu lại cũng vô cùng khéo léo, tuy rằng trước sau vẫn có một vết thương màu đỏ nhưng nếu qua một thời gian dưỡng thương
thì có lẽ có thể có thể khôi phục lại gần như bình thường, nếu như không nhìn kỹ hẳn là nhìn không ra. Mà nói thêm là phụ nữ thời đại này cũng
không có mặc cái gì mà lễ phục dạ hội hở lưng gì đó nên xem ra trừ nam
nhân của nàng sau này thì người khác sẽ chẳng có cơ hội mà thấy vết sẹo
trên vài nàng được. Hồ Tiểu Thiên đốt rượu mạnh chuẩn bị từ trước, lấy
kéo cắt chỉ và cái kẹp hơ hơ trên đó rồi bắt đầu tiến hành cắt chỉ cho
Mộ Dung Phi Yên, trước sau tất cả khâu là ba đường, khi cắt chỉ phía sau lưng, Mộ Dung Phi Yên không nhìn nét mặt của hắn, cảm giác còn tự nhiên một chút, chỉ cảm thấy hơi thở của tên này càng lúc càng mạnh, khí nóng phà phà thổi lên trên cổ nàng.
Mộ Dung Phi Yên xấu hổ không kìm nổi, khuôn mặt một màu ửng đỏ lan xuống tận cổ, trong lòng đen hai chữ ^%%^ lật đi lật lại vô số lần, có thể
trên thực tế Hồ Tiểu Thiên đúng là hoàn toàn không làm bất kỳ hành vi
^&^* gì nhưng mà cái này vẫn không ngăn nổi trí tưởng tượng của Mộ
Dung Phi Yên, đến cuối cùng tận đáy lòng biến thành bốn chữ, không bằng
*&*(^.
*cái hai chữ &*^&^ này chắc là Cầm Thú, tác giả để thế nên mình đành dịch thế.
Hồ Tiểu Thiên trái lại không hề cảm thấy có cái gì mất tự nhiên, gỡ sợi
chỉ khâu cuối cùng xong hắn dùng rượu mạnh tiêu trừ độc cho Mộ Dung Phi
Yên đoạn nâng người lên. Mộ Dung Phi Yên tức thì cực kỳ nhanh nhẹn kéo
áo bào lên, che đi bờ vai trần trụi.
Hồ Tiểu Thiên cắt chỉ từ sau vai đi đến trước vai, tựa như để hóa giải
bầu không khí lúng túng giữa hai người bèn cười nói: “Ta kể cho ngươi
một chuyện hài, chuyện kể có một nam nhân và một nữ nhân ngủ trên một
giường, nữ nhân vẽ ở chính giữa giường một đường phân cách rồi nói với
nam nhân: Nếu như buổi tối ngươi dám qua vạch thì ta nói ngươi đúng là
cầm thú. Kết quả sáng sớm ngày hôm sau, nữ nhân phát hiện nam nhân không có qua vạch thật, thế là liền nói với nam nhân: Người đến cả cầm thú
cũng không bằng!”
Khuôn mặt Mộ Dung Phi Yên thoáng đỏ ửng lên, tay nàng tự nhiên lại đã
nắm chuôi kiếm, trong lòng thầm mắng Hồ Tiểu Thiên không bằng cầm thú.
Hồ Tiểu Thiên nhìn ra cô nàng này da mặt mỏng, có chút cảm giác không
được hài hước lắm, bèn tranh thủ thời gian nói tránh đi: “Miệng vết
thương lành lại được rất tốt, sắp tới nhất định không được phơi nắng tắm nắng để tránh hình thành loại hắc sắc tố.”
Mộ Dung Phi Yên ngạc nhiên nói: "Tắm nắng?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Chính là thoát y phơi nắng."
“Hạ Lưu!” Mộ Dung Phi Yên lập tức quăng cho hắn phần đánh giá gồm hai chữ.
Hồ Tiểu Thiên nói: “Này, nói chuyện với ngươi thực sự là phí sức lão tử, đây không phải hạ lưu, chẳng qua là một loại sinh hoạt, ở quê hương ta
kia, cả trai lẫn gái đều thích việc cởi bỏ hết y phục rồi nằm phơi nắng
trên bãi biển. Cái đó gọi là tắm năng, ngươi nếu cũng muốn sống khỏe
mạnh thì ánh mặt trời, không khí và nước, thiếu một thứ cũng không được, đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu sao?”
Mộ Dung Phi Yên nửa tin nửa ngờ hỏi: “Quê hương ngươi? Ta không tin, tại sao có thể có nam nữ không biết liêm sỉ như vậy?” Nàng này như bị đả
kích mạnh, đến cả quê quán Hồ Tiểu Thiên cũng mắng luôn.
Hồ Tiểu Thiên đáp: “Người thế này gọi là phong kiến, nhờ ánh mặt trời
chiseeys xuống có thể hình thành trong cơ thể người một loại vitamin mà
vitamin lại là điểm mấy chốt để hấp thu một loại khoáng chất nào đó, có
phải phức tạp quá không?”
Mộ Dung Phi Yên có thể chẳng hiểu cái gì vitamin với khoáng chất nhưng
nàng vẫn khinh thường đáp: “Không phức tạp gì, chính là tắm nắng bãi
biển a! Có thể tắm nắng ở biển cũng chưa hẳn nhất thiết phải cởi bỏ y
phục mà!”
Hồ Tiểu Thiên trợn tròn hai mắt: “Ngươi có biết vì cái gì mà màu da của
ta khỏe mạnh như thế, vì cái gì mà ưa nhìn như thế không?”
Mộ Dung Phi Yên cầm lấy trường kiếm, dung chuôi kiếm chỉ về phía Hồ Tiểu Thiên: “Đen thui có cái cái gì mà ưa nhìn, ta cảnh cáo người, tốt nhất
đừng để ta thấy người làm ra việc tổn hại lễ giáo, bằng không thì ta
nhất định bắt ngươi!”
Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Tốt lắm, hôm khác thời tiết trời trong nắng ấm, ngươi tới hậu viện nhà ta, ta nhất định ở đó phơi mình tắm nắng, hoan
nghênh tới bắt a!”
“Vô sỉ!” Mộ Dung Phi Yên cảm thấy không còn từ nào thích hợp với Hồ Tiều Thiên hơn nữa rồi.
Khi Hồ Tiểu Thiên cất kỹ túi đựng dụng cụ giải phẩu, Mộ Dung Phi Yên kéo then cài cửa ra thì hai người Lý Dật Phong và Viên Sĩ Khanh đã chuẩn bị gõ cửa từ lúc nào rồi, hiện tại khuôn mặt Lý Dật Phong càng trở nên tái nhợt thêm, đến bữa cơm tối qua cũng nôn sạch sẽ ra hết, còn có thể đứng đó mà chi trì không ngã xuống đã là không dễ dàng gì.
Viên Sĩ Khanh cũng không biết vị Đại Đương gia này rốt cuộc xảy ra
chuyện gì, mỉm cười chạy ra chào đón, chắp tay thi lễ với hai người rồi
nói: “Hồ công tử, Mộ Dung bộ đầu, đã là buổi trưa, đương gia chúng ta
đặc biệt đặt tiệc rượu tại Yến Vân Lâu, kính xin hai vị nhận lấy chút
tình mọn.”
Hồ Tiểu Thiên tủm tỉm cười nhìn thoáng qua Lý Dật Phong, một chút sát
khí cũng không có, mang vẻ hiền lành thiện lương, thuần túy là tươi cười với bạn tốt, có thể Lý Dật Phong lại bị hắn cười cho sợ nổi da gà, y
quay người lại, chưa kịp chạy được hai bước liền phun ra.