Hồ
Tiểu Thiên nghe vậy trong lòng không khỏi rét lạnh, đây cũng không phải chuyện đùa, nếu Đan Thư Thiết Khoán bị trộm, hơn nữa lại có quan hệ với Hồ An, thì tin tức này sẽ nhanh chóng lộ ra ngoài
tất nhiên hoàng đế sẽ truy cứu, nếu hắn định cho Hồ gia một cái tội
khi quân, không tránh được bị tịch thu tài sản chém cả nhà. Mẹ! Ta đây mới vừa sống lại nửa năm, đến vợ còn chưa kịp lấy, không
phải thảm như vậy chứ? Nếu cứ như vậy mà mất đầu không phải
là cực kỳ oan uổng sao?
Hồ Bất Vi nói: "Tên súc sinh Hồ An này, ta đối đãi với hắn không
tệ không tưởng được hắn lại ăn cây táo rào cây sung, làm ra việc
nham hiểm thất đức này."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha, cái Đan Thư Thiết Khoán này truyền thừa từ thời Minh Tông, đã lâu tới như vậy thì coi như là vật cũ rồi, có mất cũng không tính tội lớn, không bằng dứt khoát nói rõ với
đương kim hoàng thượng, có lẽ sẽ được hắn thông cảm."
Hồ Bất Vi chậm rãi lắc đầu nói: "Lúc bình thường sẽ không có việc
gì, nhưng giờ là lúc vô cùng đặc biệt trong hai năm qua bệ hạ
Long thể bất an, hỉ nộ vô thường, một chuyện nhỏ cũng có thể
chọc hắn tức giận." Hồ Bất Vi thầm thở dài một hơi, gần vua như gần cọp tâm tư của hoàng thượng như đất trời tháng sáu, thay đổi bất thường khiến người làm bề tôi không cách nào đoán định.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha, người có công lao lớn đối với Đại Khang,
Hoàng Thượng lại vô cùng tín nhiệm người, sẽ không vì việc nhỏ
này mà giáng tội chúng ta a, huống chi chúng ta cũng không phỉa
là cố tình vứt bỏ mà là có người cố ý hãm hại."
Hồ Bất Vi nói: "Gần nhất có lần hoàng thượng chửi bới ta trước mặt
không ít người, xa cách với ta không ít nếu như ngay lúc này mà
đột nhiên lộ ra chuyện Hồ gia chúng ta làm mất Đan Thư Thiết Khoán, ngươi cho rằng chúng ra sẽ chịu hậu quả như thế nào?" Đây là
lần đầu tiên lão nói việc triều chính trước mặt con mình.
Hồ Tiểu Thiên khẽ rùng mình, ông già nói vậy chắc không sai, xem
ra trong thời gian này đã dần bị hoàng thượng thất sủng, Hồ
Tiểu Thiên cũng từng đọc qua sử sách, biết rõ Hoàng Thượng hỉ nộ
vô thường, dù là sủng thần đi nữa thì trong mắt hoàng thượng
cũng không bằng con sâu cái kiến, chỉ cần mất hứng sẽ không do
dự dẫm chết.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Không có mấy ai biết chuyện này!"
Hồ Bất Vi nói: "Hồ An đã ở trong phủ chúng ta vài chục năm, ta
vẫn nghĩ hắn không tệ, không biết tại sao hắn tự dưng phản
bội, hắn đánh cắp Đan Thư Thiết Khoán hẳn là có toan tính."
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Nếu như hắn muốn lợi dụng chuyện này hại
chúng ta thì không chừng đã sớm tung tin này ra rồi chẳng cần
chờ tới bây giờ, hẳn là muốn lợi dụng Đan Thư Thiết Khoán này
để áp chế chúng ta, sau lưng chắc chắn có người sai khiến."
Hồ Bất Vi hoàn toàn đồng ý với phân tích sâu xa của con mình,
lão vui mừng phát hiện đầu óc con mình đã khôi phục lại như
thường, thậm chí có thể nói là đầu óc kín đáo, nhờ vậy Hồ
Bất Vi cảm thấy có chút an ủi. Theo lời con lão thì sau lưng Hồ
An nhất định có người sai khiến. Hồ Bất Vi tin tưởng rằng Hồ An
nhất định là bị người nào đó uy hiếp hoặc là lấy lợi dụ, mới
làm ra sự tình phản bội Hồ gia.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Xem ra Đan Thư Thiết Khoán đã thành một quân bài trong tay chúng, không phải là vạn bất đắc dĩ chúng sẽ tuyệt đối
không lấy ra, chúng ta tạm thời được an toàn."
Hồ Bất Vi chậm rãi gật nhẹ đầu, tuy rằng phân tích của con mình
rất có đạo lý nhưng cái Đan Thư Thiết Khoán này mà không tìm về
được sẽ tạo thành một tai họa ngầm. Trước khi đối phương ra tay
mình còn có thể có thời gian đối phó. Hắn thấp giọng nói: "Đem
chuyện tối qua tỉ mỉ nói cho ta một lần."
Hồ Tiểu Thiên kể chuyện xảy ra tối qua một lần, nói chuyện hai
gã phi tặc giương đông kích tây, sau khi hấp dẫn sự chú ý của
gia đinh trong phủ liền phóng hỏa đốt Tập Nhã Hiên, bởi chuyện Hồ An phản bội Hồ Tiểu Thiên đã thêm chút suy đoán, hắn đẩy cửa sổ
ra nhìn đống phế tích ở Tập Nhã Hiên nói: "Lúc này ta mới nhớ
lúc tập trung bắt phi tặc thì Hồ An không có ở đó, hẳn là hắn thừa dịp rối loạn mà đánh cắp Đan Thư Thiết Khoán sau đó liền
phóng hỏa, bởi bì mọi người đều chú ý tới chỗ hai gã phi tặc
nên hắn mới có thể thong dong đắc thủ."
Hồ Bất Vi nói: "Sau khi làm xong hắn cố ý tiết lộ bí mật này
với ngươi, mượn cớ tới Đông đô thông báo cho ta mà chạy trốn,
lão già này ẩn tàng ở cạnh ta nhiều năm như vậy, ngay cả ta
cũng không phát hiện ra hắn lòng muông dạ thú dám cấu kết với
người ngoài hãm hại ta." Hồ Bất Vi tức giận nghiến răng nghiến lợi,
nếu như bây giờ Hồ An mà ở trước mặt lão, lão nhất định sẽ
phanh thây xé xác gã giải mối hận trong lòng.
Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên nói: "Không đúng!"
Hồ Bất Vi kinh ngạc hỏi: "Có gì không đúng?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nói là hai gã phi tặc kia cấu kết với hắn,
nhưng có điều hai gã phi tặc kia không biết gì về hắn cả, chúng chỉ khai ra người gọi là Triệu Chính Hào, ta cùng với bộ khoái
của Kinh Triệu Phủ tới Đà nhai tìm tung tích Triệu Chính Hào, nhưng đó lại là một cái bẫy, mục đích của chúng là muốn giết
ta!" Nhớ tới tình cảnh lúc đấy Hồ Tiểu Thiên vẫn có chút sợ
hãi, nếu như lúc ấy Mộ Dung Phi Yên không chiến đấu quên thân cứu mình, chỉ sợ mình đã chết dưới tên của Mạc Thiệu Lân rồi.
Hồ Bất Vi mặc dù không tận mắt nhìn thấy cảnh Hồ Tiểu Thiên bị ám sát nhưng nghe vậy cũng rất sợ hãi, lão chỉ một đứa con nếu
như cứ chết không minh bạch như vậy thì lão có thể đi đâu mua
thuốc hối hận đây?
Hồ Bất Vi vỗ vỗ vai con mình, tràn ngập quan tâm hỏi: "Ngươi có bị thương không?"
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu: "Vẫn may vận khí của con cũng không tệ."
Hồ Bất Vi nói: "Một người không thể lúc nào cũng may mắn." Trong
nháy mắt lão liền đưa ra một quyết định trọng yếu: "Thiên nhi,
ta có một ý tưởng, không biết ý ngươi thế nào?"
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Dù sao cũng phảỉ nói cho con biết là gì trước chứ?"
Hồ Bất Vi kéo rèm cửa, hạ giọng nói: "Thân thể Hoàng Thượng ngày
càng suy yếu, ngày truyền ngôi không xa, thời điểm chuyển giao
ngôi vị sẽ không có bình yên đâu, gần đây sóng ngầm trong Kinh
thành bắt đầu khởi động, rất có thể sóng gió sẽ đến." Hồ Bất Vi
dừng lại một chút nói: "Ta trong triều cũng không thể đảm bảo
trận sóng gió này ảnh hưởng tới, ta cũng đã già có mối họa
gì tới thì cũng nên đổ lên một mình ta, dù là muốn lấy mạng
ta cũng không nhíu mày, chỉ là điều trong lòng ta lo nhất chính là ngươi..." Hồ Bất Vi nói lời này rất da diết chân tình.
Hồ Tiểu Thiên mặc dù cực kỳ khó chịu với cách ép duyên của
lão, nhưng thấy lão quan tâm đến mình như vậy, trong lòng không
khỏi cảm động, phụ tử liền tâm, mối quan tâm của lão với đứa
con ruột duy nhất chính là phát ra từ đáy lòng.
Hồ Bất Vi: "Thực ra từ hai ngày trước ta có ý cho ngươi rời kinh làm quan."
Hồ Tiểu Thiên nghe xong trong lòng mừng thầm, ra ngoài làm quan thì
chẳng phải để mình rời khỏi kinh thành, vậy có nghĩa hắn
được tự do bay nhảy. Gia hỏa này tuy thầm cao hứng nhưng giả vờ tỏ ra vẻ mặt không tình nguyện: "Hài nhi không thể nào bỏ phụ
thân mà đi được."
Hồ Bất Vi nói: "Cha không có khả năng chiếu cố cho con cả đời, một ngày nào đó ngươi sẽ phải tự lực gánh sinh." Cho con mình rời khỏi kinh thành cũng là ý tưởng đã lâu của lão, Hồ Bất Vi đã
sớm dự liệu được ngôi vị ngôi vị Hoàng Đế sẽ thay đổi trong khoảng
thời gian này, Kinh Thành nhất định sẽ nhấc lên một hồi giông tố
mãnh liệt chưa từng có, tuy rằng vị trí thái tử đã sớm được
trao cho Long Diệp Khánh nhưng có nhiều lão thần cực kỳ bất mãn, không ít người có ý định cho Đại hoàng tử Long Diệp Lâm rời núi, lần trước tới Đông đô cùng Hoàng Thượng, Hồ Bất Vi đã thăm dò ý
Hoàng Thượng, lão Hoàng Đế dường như có chút hối hận khi phế bỏ
đứa con trai cả là thái tử Long Diệp Lâm.
Đi theo bên người Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, cũng hiểu được
tính cách của gã, càng già càng hỉ nộ vô thường trở mặt nhanh
hơn lật sách, đừng nhìn Long Diệp Khánh đang là Thái Tử mà tưởng, không chừng ngày nào đó lão Hoàng Đế dột nhiên cao hứng, gã sẽ
đổi thành một đứa con khác, dù sao lão cũng không thiếu nhi
tử, một đời vô số lần đi "gieo hạt", chỉ tính riêng hoàng tử
thì đã đến hai mươi bẩy tên, chỉ kém một nuwaxlaf thnahf Nhị Thập Bát Tú rồi.
Sở dĩ Hồ Bất Vi có thể vững vàng qua hai đời vua, địa vị trong
triều vững như bàn thạch, có quan hệ trực tiếp với đạo làm quan của lão, tuy rằng lão đã chuẩn bị đủ kiểu, nhưng mà càng
gần tới thời điểm chuyển giao hoàng đế thì trong lòng càng
bất an, nếu như trong nội cung có thay đổi thì kẻ đứng mũi
chịu sào chính là đám quan viên kinh thành bọn lão, do cái gọi là vua nào thần đấy. Ai cũng không thể cam đoan sau khi hoàng
đế mới lên ngôi mà vẫn được trọng dụng.
Thời buổi rối loạn này mà lại còn bịn mất trộm Đan Thư Thiết
Khoán, điều này làm cho Hồ Bất Vi không thể không suy nghĩ nhiều.
Quan hệ thông gia với Lý gia chẳng qua là một nước cờ của hắn,
việc quân cờ này có thành công không, có xảo diệu không thì
hoàn toàn phụ thuộc vào việc Thái Tử Long Diệp Khánh có thể
thuận lợi lên ngôi không. Trước khi tới Đông đô, Hồ Bất Vi vẫn cho
rằng ngôi vị hoàng đế sẽ không có biến hóa gì, nhưng nghe được lời lão hoàng đế bâng quơ nói ra lại làm cho lão không cách
nào nắm chắc, thậm chí Hồ Bất Vi còn cân nhắc có nên đem an
toàn hoàn toàn phó thác vào Long Diệp Khánh không?
Một chính trị gia thành thục cần biết phòng ngừa chu đáo, Hồ Bất Vi
vẫn luôn âm thầm sắp xếp nhưng việc Đan Thư Thiết Khoán đột ngột
mất đi đã làm rối loạn bố cục của lão, với lòng dạ thâm
trầm của Hồ Bất Vi cũng có chút trở tay không kịp.
Sự kiện này đã thúc giục lão phải đưa ra quyết định cho con mình rời mảnh đất thị phi này, ròi xa trận giông tố chính trị
này.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha ngươi định cho ta đi đâu?".
Hồ Bất Vi trả lời: "Tây Xuyên!"
Trong khoảng thời gian này Hồ Tiểu Thiên đã học hết địa lý, lịch sử của
Đại Khang. Tây Xuyên nằm ở phía Tây Nam của Đại Khang, vùng này tương
đối vắng vẻ, hướng nam giáp Miêu Cương, hướng tây giáp Sa Gia, Tây Xuyên chính là địa bàn nhạc phụ tương lai của hắn. Nhạc phụ tương lai của hắn là Kiếm Nam Tây Xuyên tiết độ sứ Lý Thiên Hành chính là đại tướng hùng
bá một phương nơi đây, đây chính là lí do cha hắn muốn đưa hắn Tây Xuyên làm quan.
Hồ Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào lão tử một hồi lâu, cho Hồ Bất Vi cảm
thấy có chút không được tự nhiên, trong lòng lão thầm nhủ cha không phải đẩy ngươi vào chỗ chết mà là do có nỗi khổ tâm muốn ngươi rời xa lần
bão táp quan trường này đó, bảo trụ giọt máu cuối cùng của Hồ gia.
Hồ Tiểu Thiên không nhịn được hỏi: "Người bảo ta đi ở rể?"
Hồ Bất Vi lắc đầu trả lời: "Thiên Nhi, ta chỉ có một người con trai là ngươi, chẳng nhẽ ta lại làm hại ngươi hay sao?"
Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, nói không chừng đúng là vậy, ngươi tuy là cha
ta nhưng trên hết ngươi vẫn là một chính trị gia a. Chính trị gia là
những kẻ có thể vì lợi ích chính trị của mình có thể hi sinh tình thân,
tình bạn. Nếu như lúc trước ngươi suy nghĩ cho ta thì đã không để cho ta đính hôn cùng một đứa con gái liệt của Lý gia rồi. Tất nhiên hắn chỉ
dám thầm nhủ trong lòng chứ không dám nói.
Hồ Bất Vi nói: "Hôn ước là là một chuyện, làm quan lại là chuyện
khác..." Đến đây lão thở dài nói: "Chuyện ngươi cưỡng đoạt con gái Đường Văn Chính , Lý gia cũng đã biết."
Hồ Tiểu Thiên nghe vậy trong lòng mừng thầm, biết là tốt, nếu như Lý gia hủy bỏ luôn hôn ước này là tốt nhất.
Hồ Bất Vi nói: "Lý gia đề nghị đem đám cưới của các ngươi lùi lại hai năm nữa, ta đã đáp ứng."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hai năm? Bọn họ muốn rời lại thì rời lại sao? Trong
mắt họ còn có Hồ gia chúng ta không? Cha, ta xem bọn hắn không coi hôn
sự này ra gì, chuyện hôn sự này không có cũng được!"
Vẻ mặt Hồ Bất Vi khẽ trầm xuống, hừ lạnh một tiếng. Thật ra thì trong
lòng lão còn có tính toán khác , từ khi nhìn ra lão hoàng đế vẫn còn do
dự trong việc chọn người kế vị trong nội tâm Hồ Bất Vi cũng bắt đầu do
dự, thắng làm vua người thua làm giặc. Sự tàn khốc khi các hoàng tử
tranh đoạt ngôi vị hoàng đế lão cũng đã từng chứng kiến, nếu như thái tử Long Diệp Khánh thuận lợi thừa kế ngôi vua thì quan hệ thông gia của Hồ Lý hai nhà là hoàn toàn tốt đẹp. Nhưng nếu như thái tử Long Diệp Khánh
không thể trở thành hoàng đế thì lão nhẹ nhất là bị trục xuất còn không
thì có thể bị giết. Với tư cách là người luôn ủng hộ lão, Lý Thiên Hành
có thể bị liên lụy. Nếu sự tình trở lên xấu hơn thì Lý Thiên Hành có thể bị liên lụy vì quan hệ thông gia. Lý gia chủ động lùi hôn lễ lại hai
năm, coi như đúng mong muốn của Hồ Bất Vi, hai năm sau nhất định cuộc
tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sẽ kết thúc. Cho dù là tình huống xấu nhất
xảy ra, Hồ Bất Vi vẫn có đầy đủ thời gian hủy bỏ hôn ước. Hồ Bất Vi biết vị thông gia này cũng không phải là người bình thường, gã yêu cầu hoãn
lại lễ cưới cũng không phải bởi vì nghe nói đến việc xấu của con trai
mình, nhất định là đang cân nhắc dựa trên tình hình chính trị.
Thật ra thì đối với Hồ Bất Vi việc đính hôn cũng chỉ là dệt hoa trên
gấm, một tờ giấy thì trên thực tế cũng không có ý nghĩ ràng buộc gì.
Lão đương nhiên có thể nhìn thấy sự bất mãn của con trai đối với hôn sự này. Hồ Bất Vi cũng cảm thông với con trai, lão cho rằng nhi tử mình
vẫn còn chưa trưởng thành, nam tử hán đại trượng phu có thể lấy vô số
thê thiếp, tuy rằng đã cưới đứa con gái bị bại liệt của Lí gia nhưng
cũng không có nghĩa là mình phải cả đời chăm sóc, chỉ cần vị trí chính
trị của ta không thay đổi, Hồ gia cũng sẽ không thay đổi, vợ ngươi có
bại liệt cũng sẽ có đầy tớ chăm sóc cũng không có người dám cản ngươi
cưới vợ bé. Ngươi cưới người vợ này chỉ là vì địa vị chính trị và bối
cảnh gia đình bên đấy.
Chẳng qua là những lời này Hồ Bất Vi không thể nói rõ ra với con trai.
Tuy rằng trong lòng lão khinh thường tất cả trung, kính, hiếu, nghĩa gì
gì đó, nhưng trước mặt con trai lão vẫn luôn muốn thể hiện mình là một
người cha mẫu mực.
Hồ Bất Vi nói: "Lại bộ thượng thư Sử Bất Xuy là bạn của ta, hắn sẽ thu xếp chuyện này cho ngươi."
Hồ Tiểu Thiên làm ra vẻ mất mát nói: "Nếu cha đã quyết con cũng không
còn gì để nói." Kỳ thật hắn còn ước gì mình rời xa Hồ Bất Vi sớm một
chút, núi cao hoàng đế xa cho dù là đi đến vùng hẻo lánh làm một tên
quan nhỏ cũng được.
Hồ Bất Vi nói: "Theo ý của cha lần này ngươi rời kinh làm quan đừng tiết lộ cho nhiều người biết, ta không muốn ngươi bị làm phiền."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha, ý của ngài là, không muốn người ngoài biết quan hệ của chúng ta?"
Hồ Bất Vi gật đầu rồi trả lời: "Cho dù là Lý gia bên kia ta cũng không
muốn cho bọn họ biết, từ nhỏ ngươi lớn lên vẫn sống an nhàn sung sướng ở bên cạnh ta, chưa chẳng bao giờ phải trải qua sóng to gió lớn lần này
đi ra ngoài coi như rèn luyện một phen."
Hồ Tiểu Thiên khom người thật sâu nói: "Khổ tâm của cha hài nhi đã hiểu."
Hồ Bất Vi thấy con trai hiểu chuyện như vậy, cũng có chút không đành
lòng nhẹ giọng than thở: "Ta vẫ chưa từng nói qua với mẹ ngươi, nếu để
bà ấy biết chắc chắn sẽ không đồng ý."
Hồ Tiểu Thiên trong lòng thẩm nhủ ngàn vạn lần đừng thay đổi quyết định, khó khăn lắm mới có cơ hội ngài nên bất chấp đưa ta đi ra ngoài nha
nhưng ngoài miệng lại giả bộ nói: "Con cũng không nỡ rời xa mẫu thân!".
Dối trá dối trá đến cực hạn.
Hồ Bất Vi nói: "Việc này ta đã quyết, về phần mẹ ngươi thì ta sẽ giải thích."
Hồ Bất Vi nghĩ ra gì thì sau đó thường rất khó thay đổi, ở trong mắt của lão đứa con trai của mình tuy rằng đã đủ thông minh lanh lợi, cũng có
một chút khí vận cứt chó, nhưng mà vẫn còn chưa đủ trưởng thành, vẫn
còn ham mê an nhàn, không muốn xa rời cha mẹ để được cha mẹ che chở,
không muốn rời đi kinh thành sầm uất. Nhưng Hồ Bất Vi cung không ngờ
rằng đứa con trai này đã thay đổi rồi, tất cả lưu luyến và không muốn
gần như đều là giả bộ. Nhàn hạ và hưởng thụ không ai không lưu luyến
nhưng cùng chưa là cái gì so với tự do của hắn. Về phần đối với cha mẹ,
Hồ Tiểu Thiên mặc dù cảm kích kính trọng nhưng mà hắn cũng không lưu
luyến gì, hắn và bọn họ cũng không có tình cha nghĩa mẹ như người bình
thường. Còn ở chung mỗi ngày còn có thể khiến cho Hồ Tiểu Thiên cảm thấy không hợp, khó chịu.
Mấy ngày tiếp theo tin tức về Hồ An như đá chìm đáy biển, chuyện Đan Thư Thiết Khoán bị trộm cũng không bị lộ ra ngoài tất cả mọi chuyện dường
như lại trở về bình thường. Hồ Tiểu Thiên cũng trở biết điều hơn, trong nhà có nhiều chuyện xảy ra hoặc nhiều ít cũng làm ảnh hưởng tới tâm lí
của hắn. Có lẽ không biết ngày nào đó mối họa sẽ rơi xuống Hồ gia, mà
hắn chính là một thành viên của Hồ gia, rất có thể bị liên lụy.
Hồ Bất Vi vẫn bình tĩnh giống như ngày thường. Ngày thứ hai Từ Đông Đô
trở về cuộc sống của lão cũng trở về đúng quỹ đạo bình thường nếu không
phải vào triều thì giải quyết việc nước dường như không còn lo lắng
chuyện Đan Thư Thiết Khoán bị mất, dường như cũng quên mất việc bố trí
cho Hồ Tiểu Thiên rời kinh làm quan.
Hồ Tiểu Thiên trong nội tâm rõ ràng rất muốn đi, nhưng lại không thể đem khát vọng trong lòng bày tỏ ở trước mặt phụ thân, ngày từng ngày tâm
tình của hắn càng trở nên bực bội, chẳng lẽ ông già lại đột nhiên thay
đổi chủ ý không còn ý định cho mình rời kinh làm quan nữa?
Từ khi vụ ám sát ở Đà Nhai xảy ra đến giờ, Hồ Bất Vi đã tăng cường bảo
hộ con trai của mình, từ sáu gã gia đinh đội hình bây giờ đã tăng lên
đến tám gã, hơn nữa hắn còn dặn dò tám người này phải đi theo bảo vệ Hồ
Tiểu Thiên nửa bước cũng không được rời , dù hắn đi nhà xí cũng không
ngoại lệ.
Hồ Tiểu Thiên giống như một con thú bị giam ở trong lồng không có một
chút tự do riêng tư nào, điều này càng làm tăng khát vọng tự do trong
lòng hắn.
Thoáng một cái đã qua bảy ngày, ngay từ sáng sớm Hồ Tiểu Thiên đã đi tới Dịch Nguyên Đường hôm nay là một ngày tương đối đặc biệt, là ngày vết
thương của họ Mộ Dung Phi Yến lành lại đã có thể cắt chỉ.
Hồ Tiểu Thiên đến Dịch Nguyên Đường đã thấy ông chủ lớn của Dịch Nguyên
Đường là Lý Dật Phong và ông chủ thứ hai là Viên Sĩ Khanh đều đang đứng
đợi. Hồ Tiểu Thiên trong lòng thầm nghĩ hai người này thật đúng là đáng kính a, người bệnh chưa tới bọn họ đã tới trước.
Viên Sĩ Khanh bình thường vẫn ỏ đây khám bệnh lên cũng không có gì là lạ còn Lý Dật Phong ngày hôm nay đặc biệt vì Hồ Tiểu Thiên mà đến. Từ ngày chính mắt thấy Hồ Tiểu Thiên chữa thương cho Mộ Dung Phi Yến, Lý Dật
Phong bị phương pháp chưa bệnh của Hồ Tiểu Thiên làm cho rung động. Hồ
Tiểu Thiên cho hắn đột nhiên tiếp xúc đến một lĩnh vực hoàn toàn mới của y học, trước đó, lão từu sách y học cổ đọc qua một ít câu chuyện về
phẫu thuật , cái gì cạo xương chữa thương, cái gì mổ bụng lấy vật, lão
chưa bao giờ thấy qua một lần. Lý Dật Phong vốn cho là Hồ Tiểu Thiên là
đệ tử của một vị y học tài ba nào đó, từ khi biết được cái tên này là
con trai duy nhất của Bộ Hộ Thượng Thư Hồ Bất Vi thì lão không thể không chấn động, đúng ra lão và Hồ Tiểu Thiên vốn là người quen biết cũ
Bởi
vì Hồ Tiểu Thiên từ lúc sinh ra đến năm mười sáu tuổi vẫn luôn là một kẻ ngu, hai vợ chồng Hồ Bất Vi vì bệnh tình của hắn mà phải tốn không ít
công sức, hầu như đã mời tất cả các danh y ở Đại Khang đến khám bệnh, Lý Dật Phong sáu năm trước đã từng đến Hồ phủ xem bệnh cho Hồ Tiểu Thiên
lão đã nói rằng bệnh này không thuốc nào chữa được, y học hiện tại bất
lực! Lý Dật Phong lúc ấy đã cho rằng tiểu tử này sẽ bị ngu dại cả đời.
Vào nửa năm trước lão nghe tin Hồ Tiểu Thiên đột nhiên khôi phục bình
thường, lão vẫn không tin rằng mình chẩn đoán sai. Từ một kẻ đần biến
thành một người thông minh, từ một thằng câm lại trở lên nói chuyện lưu
loát chuyện này nghe thật là hoang đường nhưng hai kỳ tích này rõ ràng
phát sinh trên người Hồ Tiểu Thiên.
Lý Dật Phong mặc dù đã nghe thiên hạ đồn đại nhưng gã vẫn luôn xì mũi
coi thường cho rằng tất cả chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi. Nhưng khi
gã tận mắt nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên không những hết bệnh mà còn nắm giữ
trong tay một loại y thuật thần kỳ làm trong lòng lão rất là rung động.
Hồ Tiểu Thiên để cho tám gã người hầu chờ ở bên ngoài Dịch Nguyên Đường, dù sao bên trong Dịch Nguyên Đường có rất nhiều người bệnh, mang theo
tám gã người hầu đi vào chẳng những rêu rao mà còn sẽ chiếm cứ không ít
không gian, làm cho người bệnh hoang mang dù sao người bệnh còn không
biết thân phận của bọn hắn còn tưởng là bọn hắn đến đây gây sự .
Viên Sĩ Khanh còn đang phải khám bệnh lên nên không thể đứng dậy chào
đón, chỉ xa xa gật đầu với Hồ Tiểu Thiên xem như đã nhìn thấy. Đám đại
phu này thực chất bên trong đều rất thanh cao, tuy rằng bọn họ gặp mặt
những vị quan to đều ra vẻ vui cười. Nhưng trong lòng vẫn luôn coi
thường đám người này, thế nhưng Hồ Tiểu Thiên thì khác nhừo tài hoa về y học, hắn đã được đám danh y này tôn trọng và công nhận.
Hồ Tiểu Thiên được vào trong Dịch Nguyên Đường, các phòng ở đây đều dùng dược thảo để đặt tên, phân biệt với nhau rõ ràng.
Lý Dật Phong thấy Hồ Tiểu Thiên đi tới, vội vàng đứng dậy đón chào, mỉm
cười nói: "Hồ công tử hạ cố đến chơi, lão phu không có từ xa tiếp đón
mong rằng thứ tội thứ tội!". Lão khách khí không phải là do xuất thân
địa vị mà là bởi vì y thuật Hồ Tiểu Thiên, muốn để cho một thầy thuốc
bội phục tôn kính mình từ đáy lòng thì nhất định phải có bản lĩnh để cho bọn họ bội phục.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười chắp tay với Lý Dật Phong: "Lý tiên sinh quá khách khí rồi! "
Lý Dật Phong mời Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống bên cạnh rồi ra lệnh cho người đem trà tới. Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Mộ Dung bộ đầu sao còn chưa tới? ".
Bây giờ đã quá trưa, qua thời gian ước định rồi .
Lý Dật Phong trả lời : "Xem ra Mộ Dung bộđầu bận chút việc rồi." Lão vừa nới vừa dùng tay mời Hồ Tiểu Thiên dùng trà.
Hồ Tiểu Thiên nâng chén trà lên uống một hớp, nước trà của Dịch Nguyên
Đường đều mang theo chút hương vị dược thảo, Hồ Tiểu Thiên không quen
uống loại mùi vị này, không nhịn được nhíu mày.
Lúc này bên ngoài Dịch Nguyên Đường có một người trung niên đi tới, đó
là quản lí nhà kho của Dịch Nguyên Đường, lão hành lễ với Lý Dật Phong
rồi đem một hộp gỗ trong tay đặt lên bàn, sau đó lại cung kính chào Hồ
Tiểu Thiên rồi lùi lại ba bước đến bên cạnh cửa mới quay người rời đi.
Từ thái độ cung kính của thủ hạ đối với Lý Dật Phong đủ thấy được uy
vọng của lão ở Dịch Nguyên Đường.
Lý Dật Phong vén hai ống tay áo lên, trang phục cổ đại tuy rằng nhìn
tiêu sái phiêu dật tựa hồ có mấy phần tiên khí nhưng lại rất trói buộc,
phiền phức. Hồ Tiểu Thiên không thích y phục như thế, hắn làm riêng cho
cho mình mấy bộ quần áo võ sĩ, tất cả đều gọn gàng thoải mái .
Lý Dật Phong mở hộp gỗ ra ngay trước mặt Hồ Tiểu Thiên, trong đó có một
bộ dụng cụ phẫu thuật được chế tác tinh xảo, Hồ Tiểu Thiên hai mắt sáng
lên, lão khốn này tại sao hôm đó không thấy ngươi lấy ra? Chẳng nhẽ lão
già ngươi lại định giấu diếm?
Lý Dật Phong nói: "Hồ công tử những dụng cụ này là ta nhờ những thợ rèn
giỏi nhất kinh thành căn cứ vào tranh ảnh tư liệu ngài đưa lúc phẫu
thuật để chế tạo."
Hồ Tiểu Thiên bây giờ mới hiểu được thì ra là Lý Dật Phong sau khi xem
mình phẫu thuật đã tìm người đặc biệt chế tạo cho hắn bộ dụng cụ này,
dao gải phẫu, cán dao, kim châm, kìm cầm máu đầy đủ mọi thứ. Hắn cầm kìm cầm máu lên cảm thấy rất vừa tay, các chi tiết và chức năng còn tốt hơn cây kìm ngày xưa hắn đã dùng. Trên cây kìm này còn được chạm khắc nhiều hoa văn tinh xảo làm cho người ta nhìn không muốn rời mắt.
Hồ Tiểu Thiên cầm lên kiểm tra từng dụng cụ, bộ dụng cụ này làm cho hắn
yêu thích không muốn buông tay. Thật không ngờ ở Đại Khang này lại có
người thợ khéo tay như vậy, chỉ dựa vào bản vẽ mà có thể làm bộ dụng cụ
tinh xảo đến nhường này. Đúng là giang sơn rộng lớn đâu đâu cũng có
người tài!
Lý Dật Phong nói: "Bộ dụng cụ này là lễ vật ta chuẩn bị riêng cho công tử."
Hồ Tiểu Thiên nghe lão nói như vậy liền hiểu được thiên hạ không có bữa
cơm nào miễn phí, hắn với Lý Dật Phong không phải là bạn bè dựa vào cái
gì mà lão hao phí tâm tư tặng một bộ dụng cụ tinh xảo như vậy cho ta?
Đừng nói là lão ngưỡng mộ y thuật của ta cho dù y thuật của ta có cao
siêu hay là cảm phục y đức của mình, những điều này dù là chính hắn cũng cảm thấy không tin được, Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Vô công bất thụ
lộc, tấm lòng của ta Lý tiên sinh ta xin nhận, nhưng mà lễ vật này quá
quý trọng ta không thể nhận được." Hắn cầm hộp gỗ khép lại sau đó từ từ
đẩy trả lại cho Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong nói: "Bảo kiếm tặng anh hùng, hồng phấn tặng mỹ nhân. Trong thiên hạ bây giờ không có người nào hợp với bộ dụng cụ này hơn Hồ công
tử."
Lời này Hồ Tiểu Thiên thích nghe, hắn cũng cũng đồng ý, nhìn khắp cả cái thế giới này nói tới phẫu thuật không một ai có thể giỏi hơn hắn.
Lý Dật Phong nói: " Đây chỉ là tấm lòng của lão hủ, mong rằng Hồ công tử không từ chối."
Hồ Tiểu Thiên tự nhủ trong lòng dù sao người ta cũng đã nói như vậy thì
ta cũng tạm thời nhận lấy vậy, hắn cười nói: "Nếu như Lý tiên sinh đã
nói như vậy thì ta đành phải nhận lấy vậy."
Lý Dật Phong nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên nhận lấy lễ vật của mình nét mặt
vui tươi hơn hẳn, lão ho khan một tiếng nói: "Hồ công tử, lão hủ vẫn
luôn muốn hỏi một chuyện."
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, trong lòng tự nhủ người ta đã tặng lễ vật tất
nhiên là có điều muốn nhờ vả rồi. Lý Dật Phong nói: "Ta xem lúc công tử
chữa thương cho Mộ Dung Bộ đầu phương pháp thông thạo, tay nghề khéo léo lại không biết sư phụ công tử là người ở đâu? Phương pháp chữa bệnh như vậy trước đây ta chưa từng thấy, cũng không biết thuộc về trường phái
nào?"
Chuyện này đối với Hồ Tiểu Thiên thật là khó giải đáp, Hồ Tiểu Thiên nếu như nói với lão hắn học tại trường y thì lão già này cũng sẽ không biết nơi đó là nơi nào. Nếu mà không trả lời không biết Lý Dật Phong phỏng
đoán như thế nào, chuyện này truyền đi đối với hắn cũng chưa hẳn là
chuyện tốt, người sợ nổi danh heo sợ mập, nếu thật là thanh danh lan xa, về sau mọi người đều đến tìm mình để khám bệnh, người bình thường còn
từ chối được nhưng Hoàng công quý tộc, tướng quân, Vương Hầu thì không
thể cự tuyệt được. Ở thời đại này, làm thầy thuốc cũng không phải là
nghề tốt, xem bệnh dân chúng bình thường thì không sao nhưng mà nếu xem
cho vương công quý tộc nếu không cẩn thận sẽ bị rơi đầu như chơi.
Hồ Tiểu Thiên lúc ấy chỉ lo cứu người, cũng không nghĩ tới hậu quả của
việc mình cứu người, lúc này trong lòng không tránh có chút được hối
hận. Nhận thấy việc Lý Dật Phong hỏi về sư phụ của mình có vẻ khác lạ
.Hắn nói bóng gió hỏi: " Lý tiên sinh chẳng hay là có chuyện gì?"
Lý Dật Phong thẳng thắn gật đầu trả lời: "Không dám giấu Hồ công tử,Tấn vương Hoàng tử ngã ngựa bị gãy cánh tay trái, đã qua ba tháng mà chưa
khỏi cho nên ta muốn nhờ Hồ công tử tới khám cho Hoàng tử."
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, đúng là không phải chuyện tốt đừng nói là Tấn
vương bệnh tình có nghiêm trọng hay không bị gãy xương ba tháng đều chưa khỏi giờ mới nhờ ta, vì vậy muốn cho ta đi tới hỗ trợ chùi đít, ta xem
thỉnh giáo là giả, lừa ta mới là thật, lúc đó Tấn vương không chừng sẽ
giận chó đánh mèo lên trên người ta. Lão già này đúng thật là giỏi tính
toán, lão tử không phải kẻđần, lão tử kiếp trước đã chán nghề thầy thuốc này rồi, lão tử không muốn dính vào vũng nước đục này.
Nếu như là một người bình thường thì có lẽ Hồ Tiểu Thiên đã không chút
do dự mà đáp ứng nhưng nghe thấy đó là Tấn vương Hồ Tiểu Thiên liền lập
tức không muốn làm, tiểu tử này rất giảo hoạt, luôn muốn giữ mình.Nhất
là Hồ gia bây giờ không còn ổn định, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ít gây phiền phức một chút thì tốt hơn.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Lý tiên sinh, ta xưa nay không biết y thuật!! "