Ngữ khí của Giang Đào có vẻ cực kỳ uể oải.
- Giang Đào, cậu cùng Cao Phong lại không chí khí như vậy sao, truy một
nữ sinh không truy được, liền bày ra bộ dạng muốn sống muốn chết, mặc dù nói nhi nữ tình trường anh hùng khí đoản, nhưng các cậu làm vậy không
phải thiếu tự tin quá chứ?
Tùy Qua nói:
- Mặt khác tôi không hề có chút hứng trí theo đuổi Cát Hiểu Mẫn, hai vị
không thành công cũng đừng nên chơi xấu trên đầu của tôi.
- Ai nha, đã biết, ai lại trách cậu chứ.
Giang Đào nói:
- Chỉ là, nàng muốn gặp cậu mà thôi, chỉ là như thế.
- Chỉ muốn gặp tôi?
- Ách…chuyện này…
Giang Đào có chút khó thể mở miệng nói:
- Nếu, tôi nói là nếu, nếu nàng thổ lộ với cậu, Tùy Qua, cậu nhất định
phải kiên trì nguyên tắc, kiên quyết không thể đáp ứng ah!
- Tôi không đi gặp nàng là được.
Tùy Qua nói.
- Không, cậu đi gặp nàng đi, tôi đã đáp ứng nàng.
Giang Đào nói:
- Huống chi nàng cần có người an ủi.
- Được rồi, gặp thì gặp đi.
Tùy Qua đáp ứng yêu cầu của Giang Đào, dù sao Cát Hiểu Mẫn cũng là bạn
học. Hơn nữa hắn chủ yếu lo lắng Giang Đào sẽ vì chuyện này mà luôn gây
rối hắn.
Dù hiện tại vô cùng bận rộn, nhưng Tùy Qua vẫn đúng hẹn đến rừng cây nhỏ sau tòa lầu giáo viên trong hiệu khu Phát Phong.
Cát Hiểu Mẫn mặc bộ áo đen, vẻ mặt thật tiều tụy, sắc mặt yếu ớt, nhìn thấy Tùy Qua đi tới áy náy nói:
- Thật ngượng ngùng đã làm chậm trễ thời gian của anh. Nếu anh không để ý ngồi lại đây một lát đi.
Ở bên cạnh có một bàn đá cùng vài ghế đá nhỏ, bình thường dùng cho học sinh học bài hoặc ngồi đọc sách.
Tùy Qua không để ý, ngồi xuống ghế đá kế bên.
Cát Hiểu Mẫn ngồi xuống, nói:
- Anh đã giúp tôi rất nhiều, theo lý mà nói tôi không nên quấy rầy anh.
Nhưng trong lòng tôi có rất nhiều nghi hoặc. Ngày hôm qua chị của tôi
được an táng tại quê nhà, không biết vì sao hiện tại tôi cũng không quá
bi thương, có lẽ tôi đã biết linh hồn chị tôi đã được ngủ yên đi. Nhưng
cha mẹ tôi đã bị đả kích thật nặng, vẫn không chấp nhận sự thật.
- Không, nội tâm của cô vẫn đang thật bi thương.
Tùy Qua thở dài:
- Nhưng chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, hi vọng cô sớm rời khỏi cảm xúc này, nhận lấy lý tưởng cùng trách nhiệm của chị cô.
Tùy Qua im lặng một lát, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi:
- Như vậy cô có suy nghĩ cùng tính toán thế nào?
- Tôi rất muốn thay đổi thế giới không công bình này, nhưng tôi biết
mình không có kỹ năng kia, cũng biết thế giới vĩnh viễn không tồn tại
công bình. Bởi vì vận mệnh mỗi người đều có khác nhau.
Cát Hiểu Mẫn ủ rũ nói.
- Đúng vậy. Nhưng so sánh với chị của cô, cô còn là một nữ sinh có chủ
kiến. Cho nên cô tìm tôi hẳn không phải vì muốn cho tôi nghe những lời
bực tức này của cô đi?
- Phải.
Cát Hiểu Mẫn nói:
- Tùy Qua, tôi biết anh không phải là người bình thường. Tuy rằng anh
cũng đi học như chúng tôi, nhưng tôi biết người thường không thể làm
được chuyện kia, đúng không? Trên thế giới này nhất định còn có một vài
chuyện làm người không thể lý giải, lại thật sự có tồn tại, có một số
người có được lực lượng đặc thù, có phải hay không?
- Phải.
Tùy Qua đáp:
- Cô nói đúng vậy, trên thế giới này đích xác có chuyện tồn tại vượt qua thế giới quan của chúng ta.
- Tỷ như linh hồn? Tỷ như tu tiên, đúng không?
Cát Hiểu Mẫn thật cẩn thận nói ra hai chữ “tu tiên”, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm Tùy Qua, giống như đang chờ đợi hắn mở một thế giới khác cho
nàng.
Tùy Qua nhìn Cát Hiểu Mẫn, vốn định nói cho nàng biết những gì nàng suy
nghĩ chỉ là chuyện hư vô mờ mịt, nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới chính
mình, nếu lúc trước hắn không phát hiện bí mật trong Hồng Mông Thạch,
nếu không lấy được Thần Nông Tiên Thảo Quyết, có lẽ hắn cũng chỉ là một
người bình thường, cũng không chữa khỏi chân cho lão địa chủ, mà sau khi hắn học xong đại học, thì nên làm sao? Có lẽ hắn cũng không tìm được
công tác tốt, nhưng vẫn có thể kế thừa gia sản gia đình, tiếp tục bán
cao da chó ở huyện Hoàng Bình mà thôi đi.
Cho nên Tùy Qua thở dài một tiếng, nói:
- Phải. Linh hồn là tồn tại, tu tiên cũng có. Ngoài khoa học, đích xác
còn tồn tại một thế giới khác. Nhưng thế giới kia không phải là thiên
đường hay là đào viên như cô suy nghĩ. Hơn nữa thế giới kia càng không
công bình, hết thảy đều được xây dựng trên cơ sở lực lượng. Đối mặt thế
giới như vậy, cô còn hứng thú biết không?
- Tôi không nghĩ tới lại có thế giới như vậy.
Cát Hiểu Mẫn thở dài:
- Nhưng ở thế giới kia, chỉ cần anh cường đại rồi, là có được địa vị, đúng không?
- Phải, nếu cô có đầy đủ lực lượng mạnh mẽ, cô chính là chúa tể. Cô có
thể chúa tể sinh tử của mình, chạy thoát khỏi tay diêm vương gia, cũng
có thể chúa tể tính mạng người khác. Nhưng điều kiện là cô phải có đủ
lực lượng.
Tùy Qua nghiêm nghị nói:
- Mà không phải giống như rất nhiều người mơ tưởng, ngự kiếm phi hành,
tung hoành thiên địa, vô ưu vô lự. Hơn nữa làm người tu hành, tử vong
cũng không có nghĩa là chấm dứt, sau khi tử vong linh hồn không được
giải thoát, đó mới là ác mộng bắt đầu. Có thể nói không chút nào khoa
trương, thế giới mà cô hướng tới, kỳ thật còn hung hiểm vạn phần so với
thế giới sự thật.
- Nhưng tôi vẫn muốn tiếp xúc, tiến vào thế giới đó.
Cát Hiểu Mẫn thành khẩn nói:
- Nếu anh nguyện ý giúp tôi.
- Việc này…
Tùy Qua không khỏi có chút do dự.
Mặc dù hắn thật đồng tình với nàng, hơn nữa hiểu được ý nghĩ của nàng,
nhưng con đường tu hành không chỉ có thương hại cùng đồng tình, bởi vì
đó là một thế giới vô tình. Huống hồ hiện tại hắn cần phải chiếu cố rất
nhiều người, thật không muốn tiếp tục phân tâm đi chiếu cố thêm đệ tử,
thật sự không đủ thực lực này.
- Chẳng lẽ tôi thật sự không được sao?
Cát Hiểu Mẫn thất vọng nói:
- Tôi không có “tiên duyên”? Hay không có thiên phú?
Tùy Qua vốn muốn cự tuyệt Cát Hiểu Mẫn, nhưng tâm niệm vừa động, nhớ lại lời của Tang Thiên nói về thiên địa sắp đại biến, đối với người thường
được gọi là nguy cơ tận thế. Giao tình giữa hắn cùng Cát Hiểu Mẫn không
bao nhiêu, nhưng với Cao Phong, Giang Đào cùng Liễu Tiểu Đồng thì sao
đây? Họ là bạn thân cùng huynh đệ của hắn, hiện tại vẫn là. Có lẽ vì họ
hắn cảm thấy mình phải làm một chút gì đó.
Có lẽ Cát Hiểu Mẫn là chỗ đột phá.
- Được rồi, cô vươn tay cho tôi xem thử đi.
Tùy Qua nói.
- Anh muốn xem chỉ tay cho tôi sao?
Cát Hiểu Mẫn kinh ngạc hỏi.
- Tôi chỉ nhìn xem cô có thiên phú tu hành hay không thôi.
Tùy Qua khẽ cười nói, nhưng trong lòng hắn đang suy nghĩ:
- Các huynh đệ, tôi đã lưu lại chuẩn bị, phải xem các cậu có hiểu được dụng ý của tôi hay không mà thôi.
Cát Hiểu Mẫn không biết ý tưởng của Tùy Qua, trên mặt mừng rỡ vươn tay cho hắn.
- Tùy Qua, cậu thật không trượng nghĩa chút nào!
Trong phòng 403, Giang Đào nhìn chằm chằm Tùy Qua, tựa hồ chỉ hận không thể cùng hắn làm một trận.