- Ngươi khi nào thì cũng biết “ngoại ngữ linh thảo” đây?
Tùy Qua cười cười.
Tiểu Ngân Trùng cười hắc hắc, nói:
- Ta cũng chỉ muốn phân ưu giải nạn cho lão đại thôi.
- Thật muốn phân ưu giải nạn, nhanh chóng đem phẩm chất linh điền nơi
này đề thăng lên đi. Mặt khác còn phải khai khẩn càng nhiều linh điền
mới được!
Tùy Qua nói:
- Ai, hiện tại ta lo lắng có nên cho ngươi đi kết hôn với một tân nương
côn trùng hay không, sau đó lại sinh ra một đại đội tiểu trùng tới giúp
ta làm việc đây nữa.
Tiểu Ngân Trùng cười hắc hắc:
- Lão đại, ngươi đừng nói giỡn, ta là Ngân Âm Khúc Thiện, cũng không
phải con giun bình thường. Huống hồ con giun vốn không hề phân biệt công mẫu. Lão đại, ngươi không cần quản đi.
- Cho dù chẳng phân biệt được công mẫu, nhưng sao ta nghe nói con giun vẫn cần giao phối đâu.
Tùy Qua thấm thía nói:
- Tiểu Ngân Trùng, ta biết ngươi là Ngân Âm Khúc Thiện, là huyết mạch
hồng hoang, là chủng tộc cao quý. Nhưng ngươi không thể có quan niệm bậc thềm nha, quan niệm bậc thềm đối với nhân loại mà nói đều là thói xấu,
ngươi đừng lây dính tính cách này. Tiểu Ngân Trùng, vì sự nghiệp ngày
sau của Thần Thảo tông, vì mọi người có thể sớm thành tiên, nếu cần
thiết ngươi cũng có thể hi sinh một chút nhan sắc thôi.
Tiểu Ngân Trùng ngây người.
Thật lâu sau mới ủy khuất nói:
- Lão đại, không phải như ngươi suy nghĩ. Cho dù ta cùng con giun bình
thường làm chuyện kia, cũng sẽ không sinh ra Ngân Âm Khúc Thiện. Nhưng
nếu lão đại muốn ta làm việc nhiều hơn, thì nhanh chóng giúp ta trở
thành lục cấp linh thú, kết thành yêu đan đi, nếu ta có thể hóa thành
người, là có thể giúp ngươi làm rất nhiều việc.
Tùy Qua thấy tiểu Ngân Trùng nói chuyện thành khẩn như vậy, cũng không
“bức bách” nó đi thông đồng hay cưới con giun bình thường, nói:
- Vậy được rồi, chuyện này ta cũng không nhắc lại. Nhưng hiện giờ tình
thế gấp gáp, nhưng chúng ta mò được ưu đãi thật không ít, cho nên ngươi
nhanh chóng làm việc, như vậy rất nhanh sẽ có hi vọng trùng kích yêu đan cảnh giới!
- Lão đại yên tâm đi.
Tiểu Ngân Trùng vội vàng nói, sau đó chui vào trong linh điền tiếp tục làm việc.
Sau khi ổn định xong Cửu Đầu Yêu Tham, Tùy Qua bắt đầu xử lý pháp bảo cùng phi kiếm.
Độc Long kiếm cùng Phong Lôi Sí tuy rằng không phải linh khí, nhưng
tuyệt đối là thứ tốt, cho nên Tùy Qua phải rèn luyện lại thêm lần nữa,
xóa bỏ thần niệm của Xích Âm Cơ cùng Ưng Trường Không bên trong. Nếu
không hai kiện đồ vật kia chẳng khác nào là “tang vật”, cho dù ngẫu
nhiên sử dụng nhưng vẫn không thể tâm ý tương thông, sẽ không thể phát
huy ra được thực lực chân chính.
Vốn với tu vi của Tùy Qua muốn rèn luyện pháp bảo còn có chút khó khăn,
nhưng trong Hồng Mông Thạch còn giam cầm một đạo thiên kiếp thần lôi,
cho nên chỉ cần đem hai kiện pháp bảo đặt xuống bên dưới thần lôi, bị
oanh trúng, toàn bộ thần niệm bên trong sẽ tan thành mây khói.
Tiếp theo cần rèn luyện Tử Dĩnh kiếm. Tùy Qua chưa từng gặp qua Tử Dĩnh
kiếm chân chính, nhưng danh khí còn đó, Tử Dĩnh kiếm được xưng là một
trong những bảo vật trấn sơn của Thục Sơn kiếm tông, không chỉ là một
kiện tuyệt phẩm bảo khí mà thôi. Nhưng Tùy Qua không nghĩ tới lại xảy ra vấn đề, khi thiên kiếp oanh vào Tử Dĩnh kiếm, lại oanh ra một “hư ảnh”, đó là một thanh niên đạo nhân, chừng hai mươi tuổi, đầu đội thất tinh
quan, thân mặc đạo bào cửu cung bát quái, mày kiếm mắt sáng, trong tay
cầm phất trần, trên trán có vết máu, tướng mạo cực kỳ trang nghiêm túc
mục, rất có tiên phong đạo cốt, sau khi thân ảnh kia xuất hiện nhìn Tùy
Qua quát:
- Yêu nghiệt, thật can đảm! Ngươi lại dám giết đệ tử Thục Sơn kiếm tông
ta! Từ nay về sau, lên trời xuống đất, phải đem ngươi nghiền xương thành tro, vĩnh viễn không được siêu sinh!
- Cút!
Tùy Qua gầm lên một tiếng, thiên kiếp thần lôi hung hăng oanh xuống, đem ảnh tử đạo nhân đánh tan.
Nhưng Tùy Qua lại có chút bất an.
Thân ảnh vừa rồi theo hắn xem ra hẳn là đại nhân vật của Thục Sơn kiếm
tông, chỉ sợ còn lợi hại hơn Đào La Thiên. Như vậy Tử Dĩnh kiếm chính do đạo nhân kia luyện chế, bên trong có thần niệm của hắn, một khi có
người muốn rèn luyện lại thanh kiếm thì thần niệm của đạo nhân sẽ đấu
tranh, hơn nữa bản thể sẽ sinh ra cảm ứng, thậm chí có thể cách không
oanh kích người rèn luyện. Nhưng khác nhau chính là Tùy Qua đang ở bên
trong Hồng Mông Thạch, hắn có tự tin thần niệm kia có thể liên hệ với
bản thể của đạo nhân. Nhưng với tu vi của đạo nhân kia, chỉ sợ rất nhanh sẽ biết Tử Dĩnh kiếm đã bị người rèn luyện qua thêm lần nữa.
Tinh thần lực của Tùy Qua quay về thân thể, vẻ mặt không khỏi ngưng trọng lên.
Xem ra những tông môn lánh đời cũng không dễ chọc. Ở mặt ngoài giấu tài, không tranh sự đời, trên thực tế lòng muông dạ thú, ngang ngược càn rỡ, một khi gặp phải bọn hắn chính là tai họa vô cùng. Sau này gặp phải
người của ẩn thế tông môn, phải càng thêm cẩn thận mới được.
Tùy Qua vốn có dự định đưa Tử Dĩnh kiếm cho Đường Vũ Khê.
Đáng tiếc vật kia nhất định không thể bị lộ ra ngoài ánh sáng, Tùy Qua chỉ đành lưu lại nó bên trong Hồng Mông Thạch mà thôi.
Xem ra lấy được “tang vật” sau khi giết người đoạt bảo, muốn xử lý thật vô cùng hao tâm tốn sức.
Nếu như không dùng, cảm thấy thật uổng phí. Nhưng nếu dùng tới, lại lo lắng rước lấy phiền toái.
Nhưng lần trước xử lý Xuân Sơn Thủy Nguyệt gì đó, Tùy Qua cũng đã sớm có kinh nghiệm. Vòng tay trữ vật đưa cho Đường Vũ Khê, phi kiếm màu đỏ đưa cho Trầm Quân Lăng để phòng thân. Đó là bởi vì Tùy Qua căn bản không e
ngại nhân tình của Xuân Sơn Thủy Nguyệt là Vụ Ẩn Thiên Quân, đối với
Xuân Thân thế gia hắn cũng không có bao nhiêu kiêng kỵ. Dù sao nếu Vụ Ẩn Thiên Quân dám đến Hoa Hạ, chỉ sợ Tang Thiên sẽ đích thân ra tay đánh
gục hắn, cũng không cần Tùy Qua xuất thủ. Mặt khác Xuân Sơn Thủy Nguyệt
là bại hoại của Xuân Thân gia tộc, cho dù gia tộc họ muốn xuất đầu, chỉ
sợ cũng sẽ không ngang nhiên ra mặt, đây chẳng phải tự đánh mặt mình hay sao.
Tùy Qua nghĩ nghĩ, vốn định đem Độc Long kiếm đưa cho Đường Vũ Khê, nhưng rất nhanh đã bỏ qua ý nghĩ này.
Hiện tại Đường Vũ Khê mới có tu vi tiên thiên kỳ, nếu cầm tuyệt phẩm bảo khí chẳng khác nào biểu hiện khoe của trong tu hành giới, đến lúc đó
chỉ sợ sẽ bị người rình mò, rước họa vào thân càng thêm phiền toái.
Cho nên Tùy Qua quyết định chờ khi nào tu vi Đường Vũ Khê tới trúc cơ kỳ mới đưa cho nàng.
Hoặc là để nàng dùng Độc Long kiếm làm bổn mạng pháp bảo khi trúc cơ, tựa hồ cũng là một lựa chọn tốt.
Thanh âm di động vang lên.
Tùy Qua vừa nhìn, lại là Giang Đào gọi tới.
Hai người này vẫn còn đánh chủ ý với Cát Hiểu Mẫn.
Tùy Qua nghe điện thoại, nói:
- Yên tâm đi, khi nào tới ngày thi tôi mới có thể quay về trường học. Dù sao gần đây tôi còn bận rộn rất nhiều.
- Không phải…
Giang Đào nói:
- Cậu cũng trở về đi. Cát Hiểu Mẫn nói muốn gặp cậu, ai, tôi xem ra cố
gắng đều vô ích, cho dù tôi cùng Cao Phong tiếp tục truy người ta, cũng
không tác dụng gì. Mà cậu đó, thản nhiên như vậy vẫn lấy được trái tim
người ta.