Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn hơi sững sờ, hiển nhiên không ngờ Tùy Qua đồng học lại bức bách người khác như vậy.
Tùy Qua vốn không muốn làm như vậy, nhưng ai bảo La Văn Uyên chủ động
khích bác hắn. Nếu như người thua là Tùy Qua, La Văn Uyên sẽ lưu thể
diện lại cho Tùy Qua sao? Hiển nhiên là không.
La Văn Uyên không ngờ tiểu tử này lại gây sự như vậy, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi thừa nhận, y thuật của cậu có chỗ độc đáo, nhưng muốn tôi nhận
thua vẫn không thể, bởi vì căn bệnh của Hứa lão đã khỏi hẳn hay chưa, có tái phát hay không, còn cần thời gian nghiệm chứng, không phải sao? Nếu như cậu có can đảm, vậy chúng ta tìm thời gian, tỷ thí công bằng về y
thuật, châm cứu, thì thế nào?
- Không cần, tôi sẽ không so với thầy.
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Thầy không xứng!
Cú "bạt tai" này thật sự rất có khí phách.
Sắc mặt La Văn Uyên trắng bệch, một lát sau mới nói:
- Cậu nhất định sẽ thua dưới tay tôi, rất nhanh thôi!
- Tôi nói rồi, thầy không xứng!
Sắc mặt Tùy Qua lại hiện lên vẻ cuồng ngạo.
Đường Vũ Khê đột nhiên cảm thấy khi tiểu tử này cuồng ngạo lại có mấy phần mị lực.
La Văn Uyên không muốn mất mặt thêm nữa, xoay người bước nhanh khỏi phòng khách, khởi động xe hơi, rời đi nhanh như chớp.
Sau khi La Văn Uyên rời đi, không khí trở nên dễ chịu, hòa hợp hơn rất nhiều, Đường Vũ Khê có chút ngạc nhiên hỏi Tùy Qua:
- Tùy Qua, rõ ràng là phương thuốc đồng dạng, tại sao đơn thuốc của anh có thể chữa khỏi bệnh của ông ngoại?
- Tôi cũng có thắc mắc như vậy.
Hứa Hành Sơn nói.
- Dược thảo làm đầu.
Tùy Qua nói:
- Căn bản của trung y là ở dược thảo. Phương thuốc giống nhau, tỉ lệ
dược thảo bất đồng, hiệu quả của chén thuốc đương nhiên cũng sẽ bất
đồng. Những dược thảo tôi dùng, đều là đích thân trồng ra, dược tính
đương nhiên không giống bình thường, tuyệt đối không phải là thứ những
dược thảo dùng phân hóa học, chất kích thích tăng trưởng có thể so sánh.
Hứa Hành Sơn không hổ là chuyên gia trong lĩnh vực nông nghiệp, rất
nhanh lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của Tùy Qua, xúc động nói:
- Tiểu Tùy, phương thức đổi mới của cậu rất hay, nếu có thể đề cao dược
tính trong dược liệu, rút ngắn thời gian phát huy dược lực, vậy nó có
thể sinh ra ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng đối với ngành sản xuất
trung y! Cậu yên tâm, mặc dù hiện tại tôi đã về hưu rồi, nhưng vẫn có
thể phát huy một chút sức lực còn lại, cậu làm chuyện này, tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ!
- Ngài đang ủng hộ tôi rồi.
Tùy Qua cười nói:
- Ngài quên rồi sao, tôi là phụ tá của phòng nghiên cứu của ngài mà.
- A....làm sao tôi lại quên chuyện này chứ.
Hứa Hành Sơn vui vẻ nở nụ cười.
Đường Vũ Khê nhìn Tùy Qua đang thoả thuê mãn nguyện, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ, hắn thật sự có thể làm được?
Sau bữa cơm trưa, trong phòng ngủ 403.
- Tùy Qua, cậu thành thật khai báo, cậu có phải được tiểu phú bà bao nuôi rồi không?
Giang Đào ra vẻ thần bí nói.
Tùy Qua liếc nhìn Giang Đào nói:
- Mình còn ước gì được bao nuôi, đáng tiếc người ta không làm.
- Không thể nào.
Giang Đào nói:
- Nghe người ta nói cậu đã nhiều lần chui vào chiếc xe thể thao Porsche. Tiểu phú bà đó rút cuộc hình dáng như thế nào, có giàu có không? Có ký
hiệp nghị bao nuôi cậu không vậy? Nàng có dục vọng mãnh liệt không...
- ...
Tùy Qua chỉ im lặng.
Hắn cũng ước gì được Đường Vũ Khê bao nuôi, cho dù không bỏ phí bao nuôi cũng được, mấu chốt là người ta không muốn.
Nhưng cũng may ấn tượng của Đường Vũ Khê đối với hắn tựa hồ cũng đã thay đổi không ít, xem ra tình huống đang phát triển theo phương hướng tốt.
- Đúng rồi, Đông Đại chúng ta có phải có một mỹ nữ hoa khôi tên là Đường Vũ Khê không?
Tùy Qua đột nhiên hỏi. Nhân vật như Đường Vũ Khê, cấp bậc tuyệt đối phải hoa khôi của trường mới đúng.
- Ai?
Nghe thấy ba chữ Đường Vũ Khê, Cao Phong, Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng cùng ngây ngẩn cả người.
- Đường Vũ khê. Có lẽ là sư tỷ năm ba.
Tùy Qua tiếp tục nói.
- Sư tỷ?
Trên mặt Giang Đào lộ ra vẻ cổ quái, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Cao Phong.
- Chiều nay có hai tiết ngoại ngữ, cậu lại không đi sao?
Cao Phong vừa thu dọn đồ đạc, vừa hỏi Tùy Qua.
- Mình không thích học ngoại ngữ.
Tùy Qua nằm trên giường, thờ ơ.
- Cậu có thích học ngoại ngữ hay không không quan trọng, chỉ cần thích giáo viên dạy ngoại ngữ là được.
Giang Đào mỉm cười nói:
- Giáo viên dạy ngoại ngữ của chúng ta, thật đúng là một vị đại mỹ nữ, đúng không, Cao Phong, Liễu Tiểu Đồng?
Cao Phong và Liễu Tiểu Đồng đồng dạng gật đầu lia lịa.
- Thật sao?
Tùy Qua đồng học tỏ ra hứng thú.
- Tuyệt đối là thật.
Giang Đào khẳng định nói, lại bổ sung một câu:
- Mỹ nữ trăm năm khó gặp!
Trăm năm khó gặp, đây là mỹ nữ gì chứ?
Mang theo lòng hiếu kỳ với mỹ nữ trăm năm khó gặp, hai giờ chiều, Tùy Qua lần đầu tiên xuất hiện trong lớp học ngoại ngữ.
Trước phòng học đã sớm chen chúc rất nhiều người, xem ra nhân khí của vị giáo viên ngoại ngữ này tương đối khá. Tùy Qua tâm thần đại định, xem
ra ba người Cao Phong không lừa gạt mình, vị giáo viên ngoại ngữ này
chắc chắn là một mỹ nữ.
Đám người Tùy Qua chỉ có thể ngồi vào hàng cuối cùng của phòng học.
Cao Phong rất khó chịu, oán thán Giang Đào:
- Đều tại tiểu tử này hại, kêu cậu ra sớm chiếm chỗ ngồi ở cửa, cậu lại không nghe!
- Cần gì phải đến mức như vậy?
Tùy Qua nói:
- Chẳng lẽ giáo viên ngoại ngữ của chúng ta là một tiên nữ sao?
Cao Phong, Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng đồng loạt nở nụ cười.
Reng!!!
Chuông vào học vang lên.
Đám người Giang Đào, Cao Phong rướn cổ nhìn về hướng cửa ra vào.
Lúc này, một thân ảnh vô cùng xinh đẹp đi vào phòng học, bước lên chỗ bục giảng.
Ầm!
Đầu Tùy Qua phảng phất như bị một đạo lôi điện mãnh liệt đánh trúng, trong lúc nhất thời sững sờ không biết nói gì.
Vị giáo viên ngoại ngữ này, quả nhiên là một mỹ nữ, mỹ nữ chân chính,
nhưng điều khiến Tùy Qua nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là, vị mỹ nữ
được xưng là trăm năm khó gặp này lại là Đường Vũ Khê!
Đường Vũ Khê, tại sao Đường Vũ Khê lại ở đây?
Hôm nay, Đường Vũ Khê mặc một bộ váy màu đen, giày cao gót màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền thạch anh màu xanh biếc, trang phục đúng
chuẩn của thành phần tri thức, nhưng vẫn khó che giấu được khí tức thanh tân của vùng sông nước Giang Nam. Đường Vũ Khê không cao lắm, Tùy Qua
nhìn ra đại khái khoảng 1m65, nhưng tỷ lệ vóc người vô cùng tốt, vòng eo nhỏ nhắn, trước sau lồi lõm, làm cho người ta tràn đầy cảm giác mơ
màng.
Đường Vũ Khê đứng trên bục giảng, đang chuẩn bị giảng bài, đột nhiên
nhạy cảm nhận thấy không khí trong phòng học có chút không giống với
ngày thường, từ trong góc phía sau phòng học, bắn tới một ánh mắt làm
cho nàng rất là chán ghét.
Ánh mắt này, Đường Vũ Khê hoàn toàn không xa lạ, nàng ngưng thần nhìn
lại, quả nhiên nhìn thấy chủ nhân của ánh mắt đó: tên tiểu sắc lang ghê
tởm.