Tùy Qua mở túi nhựa, một mùi thuốc thanh tân lập tức tỏa ra.
Nhìn Tùy Qua lấy từng gốc dược thảo từ trong túi nhựa ra, La Văn Uyên châm chọc nói:
- Chẳng lẽ cậu cho rằng dược thảo tươi sống, sẽ nấu lên được một bát thuốc khác biệt sao?
- Không, những dược thảo này là tôi trồng, không chỉ tươi sống đơn giản như vậy.
Tùy Qua nói.
- Tiểu Tùy, những dược thảo này thật sự do cậu đích thân trồng ra sao?
Hứa Hành Sơn có chút kinh ngạc, cũng có chút cảm động.
Dược thảo đích thân trồng, cho dù không thể chữa khỏi bệnh, nhưng ý nghĩa vô cùng lớn.
- Tôi trồng trong phòng ấm ngài giao cho.
Tùy Qua cười nói.
- Hi vọng những dược thảo này thật sự không giống những loại khác.
Hứa Hành Sơn mỉm cười nói.
- Bọn chúng quả thật bất đồng.
Tùy Qua khẳng định nói.
- Phải dùng ấm sắc thuốc sao?
Đường Vũ Khê hỏi Tùy Qua.
- Không cần, nhưng có thể lấy cho tôi một cái chén nhỏ.
Tùy Qua nói, hắn muốn làm La Văn Uyên thua không lời nào để nói.
Tùy Qua nhận lấy một chiếc bát sứ màu trắng từ trong tay Đường Vũ Khê,
tiếp theo đổ vào nửa bát nước suối hắn lấy từ Tê Hà sơn về. Sau đó, Tùy
Qua lấy ra một chiếc lá thông Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, lấy ra một gốc
cây dược thảo, đảo ngược lại, hướng phần rễ lên trên, sau đó dùng lá
thông chậm rãi đâm vào phần rễ của dược thảo.
Tí tách!
Chuyện kỳ dị xảy ra: trên phiến lá của gốc cây dược thảo thẩm thấu ra
giọt nước màu xanh nhạt, trông giống như giọt sương, tụ kết trên đầu lá, sau đó nhỏ vào trong bát, dung nhập vào nước suối trong bát sứ.
Giọt nước màu xanh nhạt này, không phải là tạp chất trong cơ thể dược thảo, mà là dược tính tinh hoa của dược thảo.
Nấu thuốc bắc, đơn giản chính là chắt lọc ra dược tính tinh hoa của dược thảo, nhưng Tùy Qua có Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, Ất Mộc Thần Châm trong tay, muốn ép ra dược tính tinh hoa của dược thảo, đương nhiên là việc
rất dễ dàng.
Mặc dù đối với Tùy Qua mà nói, việc này rất dễ dàng, nhưng trong mắt Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn lại vô cùng thần kỳ.
La Văn Uyên thấy Tùy Qua làm thành thục như vậy, trong lòng không khỏi
hoảng loạn, nhưng hắn vẫn an ủi bản thân, tiểu tử này nhất định dùng thủ đoạn tà môn gì đó qua mắt mình, cũng không thể bị hắn hù dọa như vậy,
làm gì có kiểu nấu thuốc bắc như thế.
Tùy Qua không để ý đến ý nghĩ của đám người La Văn Uyên, rất nhanh đổi
một gốc cây dược thảo khác, bào chế tương tự, dùng lá thông bức ra vài
giọt lục dịch, giống như trước nhỏ vào trong bát sứ.
Sau khi Tùy Qua ép ra tất cả dược thảo, nước suối trong bát sứ đã biến thành màu xanh biếc.
Mùi thuốc nồng đậm từ trong bát sứ tỏa ra.
Một chén thuốc kỳ dị đã được hoàn thành.
Những dược thảo bị chắt lọc tinh túy, cũng mất đi tinh thần, bất luận là cành lá đều mềm rũ.
Tùy Qua cất những dược thảo này vào trong túi nhựa, tính toán sau khi
trở về, trồng bọn chúng trong dược điền, có linh vũ dễ chịu, những dược
thảo này sẽ khôi phục sức sống rất nhanh.
- Hứa lão, chén thuốc này thật sự quá quỷ dị, ngài tuyệt đối đừng uống.
La Văn Uyên thấy Tùy Qua đứa bát sứ cho Hứa Hành Sơn, vội vàng nhắc nhở
Hứa Hành Sơn phải cẩn thận, không nên làm con chuột thí nghiệm.
- Có cái gì quỷ dị?
Tùy Qua bình thản nói:
- Dược thảo, có phải là dược thảo trong phương thuốc này không? Dược
chất, có phải là dược chất do những dược thảo này chảy ra không? Nếu
phương thuốc không sai, dược thảo cũng không sai, vậy có gì quỷ dị?
- Cách nấu không đúng. Trong y thuật ghi lại, thông mạch canh nên dùng
lửa lớn nấu trong mười phút, sau đó dùng lửa nhỏ đun trong nửa giờ, như
vậy mới có thể chắt lọc hết tất cả dược lực trong dược thảo.
La Văn Uyên nói, vẫn lộ ra vẻ học thức uyên bác.
- Như vậy, dựa theo cách nấu trên sách của thầy, hữu dụng không?
Tùy Qua chỉ bình thản hỏi một câu.
Hữu dụng không?
Ba chữ kia giống như một cây cương châm, hung hăng đâm vào trái tim kiêu ngạo của La Văn Uyên.
Một chén thuốc tốt hay xấu, không phải dựa vào sách thuốc định đoạt,
cũng không phải là thái đẩu y học nào định đoạt, mà là người bệnh định
đoạt.
Thuốc có thể chữa bệnh, mới là thuốc tốt!
Hứa Hành Sơn nhận bát thuốc từ tay Tùy Qua, ngửi một chút, hớn hở cười nói:
- Mùi thuốc nồng nặc, hẳn là một chén thuốc tốt. Mặc dù cách nấu này
chưa từng thấy, nhưng rất có tinh thần mới mẻ, lão đầu tử này nguyện ý
làm chuột bạch, thử một lần.
Nói xong, Hứa Hành Sơn uống một hơi cạn sạch.
Một cảm giác lạnh như băng từ bụng nhanh chóng lan tràn đến toàn thân,
Hứa Hành Sơn bất giác rùng mình một cái, nhưng cảm giác lạnh lẽo này
lại vô cùng thoải mái, tựa hồ lỗ chân lông và kinh lạc toàn thân đều
được luồng lạnh lẽo này khơi thông. Cảm giác đau đớn ở thắt lưng lúc
trước, đã bắt đầu từ từ mất đi, tựa hồ tảng đá trầm tích nhiều năm qua
thoáng cái được khơi thông.
Thông mạch canh, vốn có hiệu quả khơi thông kinh lạc, lưu thông khí
huyết. Chẳng qua, trong bát thông mạch canh này Tùy Qua đã phát huy dược lực của dược thảo đến cực hạn, cho nên mới có dược hiệu kinh người như
thế.
So với lúc trước Tùy Qua dùng sài hồ thảo trị lành cảm mạo, tuyệt đối chỉ có hơn chớ không kém.
Mọi người thường nói trung y chữa bệnh hiệu quả chậm hơn thuốc tây, phàm là chuyện gì cũng không có tuyệt đối, chỉ cần vận dụng đúng phương
pháp, thuốc bắc đồng dạng có thể thần tốc như thế.
Ước chừng sau mười lăm phút, cảm giác lạnh lẽo trên người Hứa Hành Sơn
bắt đầu từ từ thối lui, cảm thụ luồng lạnh lẽo mất đi, hắn thậm chí có
một cảm giác mất mác, bởi vì khi luồng lạnh lẽo này chiếm cứ trên người, thật sự vô cùng thoải mái.
Dược lực phát tán mau, mất đi cũng mau.
Nhưng sau khi dược lực mất đi, cảm giác đau đớn ở thắt lưng của Hứa Hành Sơn cũng hoàn toàn mất đi.
- Ông ngoại, ông cảm thấy thế nào?
Đường Vũ Khê khẩn trương hỏi.
- Hay! Thật sự quá thần diệu!
Hứa Hành Sơn kích động nói:
- Chén thuốc của Tiểu Tùy, thật giống như loại bỏ hoàn toàn cảm giác khó chịu ở thắt lưng! Thuốc đến bệnh trừ, thật sự là thuốc đến bệnh trừ! Có nhân tài sáng tạo như Tiểu Tùy, xem ra trung y có hi vọng phục hưng
rồi.
Vẻ mặt La Văn Uyên âm tình bất định, nói với Hứa Hành Sơn:
- Hứa lão, ngài tin chắc đã diệt trừ gốc bệnh rồi chứ? Có lẽ, chén thuốc này, chỉ giảm đau tạm thời?
- Không, đã khỏi rồi!
Hứa Hành Sơn dùng giọng nói không cần chất vấn:
- Chén thuốc của Tiểu Tùy đã hoàn toàn chữa khỏi căn bệnh của tôi. Thân thể của tôi, tôi biết rất rõ!
Sắc mặt La Văn Uyên càng trở nên khó coi, phảng phất như bị người ta đánh một bạt tai.
Hôm nay, La Văn Uyên tới thăm Hứa Hành Sơn, ý định muốn thông qua chữa
bệnh cho Hứa Hành Sơn để tiếp cận Đường Vũ Khê, nhưng điều khiến hắn
không ngờ chính là, nửa đường nhảy ra một Tùy Qua, phá hỏng toàn bộ kế
hoạch của hắn, hơn nữa còn hao tổn thể diện của hắn.
La Văn Uyên cảm thấy tiếp tục ở lại, có thể không có được chỗ tốt gì, nên đứng dậy cáo từ.
Nhưng Tùy Qua đồng học không có ý tứ bỏ qua cho La Văn Uyên, nói:
- Thầy La, ai là ếch ngồi đáy giếng?