- Cái rắm! Điều này sao có thể!
Tùy Qua không nhịn được mắng một tiếng.
- Có cái gì không thể nào?
Tâm ma nhát gan cũng nói:
- Đúng vậy, bọn họ chính là ăn thịt người. Hơn nữa, đặc biệt ăn tu tiên giả. Cho nên, người tu hành cổ võ hiện tại cũng diệt tuyệt, bởi vì tu tiên giả căn bản không chịu được bọn họ.
- Ăn thịt người? Không thể nào!
Tùy Qua vẫn không tin, phân ra một phần tinh thần lực, đi hỏi thăm Cốc Yên Tuyết:
- Cốc cô nương, ở thời đại các người, võ giả có ăn thịt người sao?
- Làm sao có thể!
Cốc Yên Tuyết sợ hãi nói:
- Tùy tiên sinh, ngươi nghe ai nói?
Tùy Qua đang muốn đi chửi mắng hai ma đầu kia một trận, lại nghe thấy Cốc Yên Tuyết nói tiếp:
- Nhưng khẩu vị của võ giả cũng đặc biệt lớn, hơn nữa đặc biệt thích ăn thịt thú hoang, ngay cả uống rượu, cũng muốn uống huyết tửu hoang thú.
- Thì ra là như vậy.
Tùy Qua nói, lời nói của Cốc Yên Tuyết khiến cho Tùy Qua ý thức được, hai con tâm ma kia không nói dối.
Tùy Qua rốt cuộc biết vì sao “cổ võ” thất truyền, cũng biết vì sao hiện tại lại không sản sinh ra người tu hành cổ võ, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, người tu hành cổ võ mất đi thứ rất quan trọng đề cao tu vi của bọn họ: hoang thú.
Hoang thú, không chỉ là đối tượng rèn luyện của người tu hành cổ võ, cũng là “nguồn gốc lực lượng” của bọn hắn.
Lực lượng của người tu hành cổ võ đến từ chính bản thân bọn họ, vì vậy thân thể của bọn họ đương nhiên vô cùng cường hãn, thậm chí còn mạnh hơn tu tiên giả, nếu không, bọn họ không thể sánh vai với tu tiên giả. Mà muốn có thân thể cường hãn như vậy, biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất chính là ăn cơm.
Lấy hoang thú làm thức ăn!
Cốc Yên Tuyết từng nói, ở Thần Mộc thành của nàng, những người bình thường không tu hành, lấy thịt hoang thú làm thức ăn, đều có thể sống mấy trăm năm. Có thể thấy được, thịt của những hoang thú cấp thấp kia, cũng tích chứa rất nhiều nguyên khí, tuyệt đối không phải là thứ những loại thịt heo, thịt bò giàu chất kích thích như hiện tại có thể so sánh. Vì vậy, đối với người tu luyện cổ võ mà nói, huyết nhục của những hoang thú này, tuyệt đối là thức ăn tốt nhất bọn họ dùng để cường hóa thân thể của mình, bổ sung nguyên khí.
Nếu như những người tu luyện cổ võ này, cường hóa thân thể của mình đến trình độ sánh ngang, thậm chí vượt xa hoang thú, như vậy có thể vượt qua tu tiên giả cũng không có gì kỳ quái.
Về phần vì sao hai tâm ma kia nói người tu hành cổ võ “ăn thịt người”, hơn nữa lấy tu tiên giả làm thức ăn, cũng bởi vì bọn hắn không có hoang Thú làm thức ăn, cho nên cũng chỉ có thể lấy tu tiên giả làm “thức ăn”. Bởi vì người tu luyện cổ võ, phần lớn lực lượng tới từ thân thể của bọn họ, cho nên muốn cường đại, ngoài tu luyện, ăn uống vẫn tương đối trọng yếu.
Mà chất lượng thức ăn, quyết định thành tựu cao thấp của người tu hành cổ võ.
Thật ra, chất lượng thức ăn cũng quyết định thể chất loài người tốt hay xấu. Giống như ngươi không thể trông cậy vào một thiếu niên Hoa Hạ uống loại sữa bột thấp kém lớn lên, có thể vượt xa những thiếu niên châu Âu uống sữa tươi sạch sẽ được.
Yêu cầu của người tu luyện cổ võ, đối với thức ăn cao hơn. Tồn tại và phát triển của cổ võ, gắn liền với hoang thú, không có hoang thú, người tu hành cổ võ giống như bị thế giới này từ bỏ. Cổ võ giả còn sống, vì thu hoạch “thức ăn chất lượng tốt”, cũng chỉ có thể lấy tu tiên giả làm thức ăn, bởi vì thịt của tu tiên giả, mới có thể miễn cưỡng trở thành vật thay thế cho hoang thú.
Mà người tu hành, dĩ nhiên không thể nào cho phép người tu hành loại khác biến bọn họ thành thức ăn.
Cho nên, người tu hành cổ võ cứ như vậy mà tuyệt diệt.
- Hai ma đầu các ngươi, xem ra không nói láo.
Tùy Qua bình thản nói:
- Vừa rồi, ta chỉ kiểm tra một chút phản ứng của các ngươi. Đúng vậy, người tu hành cổ võ lấy tu tiên giả làm thức ăn, bởi vì máu huyết của tu tiên giả, có thể xúc tiến bọn họ đề cao tu vi, cải thiện thể chất. Như vậy, rút cuộc trong hai người các ngươi, người nào có thể nói cho ta biết, công pháp của người tu hành cổ võ?
- Bằng không. . . Ngươi đi ăn một tu tiên giả thử xem?
Một tâm ma nói.
- Hừ! Ta vẫn thích ăn tâm ma hơn.
Tùy Qua cười lạnh một tiếng:
- Hai ma đầu các ngươi, chẳng lẽ đều không muốn lấy được khối thân thể này sao? Xem ra, ta còn phải đi thu một số tâm ma khác để hỏi. Ta nghĩ, chắc chắn sẽ có một số tâm ma biết được thứ ta muốn biết.
- Đợi một chút. . . Ta còn đang suy nghĩ.
Tâm ma nhát gan cầu khẩn nói:
- Cho ta thêm một chút thời gian, ta cẩn thận ngẫm lại xem.
- Được, ta sẽ cho ngươi thêm chút thời gian, nhưng hi vọng ngươi không để ta thất vọng.
Tùy Qua nói, vì không để cho tâm ma này cảm thấy áp lực, hắn dứt khoát rời khỏi nơi này, đi tới bên cạnh linh điền.
Không khí yên lặng xung quanh linh điền, có thể làm cho hắn yên tĩnh một lát, làm rõ một số suy nghĩ.
Linh điền và linh thảo hiện giờ, đã rất có quy mô, nhất là sau khi chỗ chính giữa linh điền gia trì thêm Linh Ngọc phong vạn năm, uy lực của Bát Hoang Vân Vũ đại trận tăng lên rất nhiều, hơn nữa điều khiến Tùy Qua không nghĩ tới chính là, linh tuyền trong chậu linh ngọc vạn năm, cũng bắt đầu nhanh chóng lớn mạnh, tin tưởng không bao lâu nữa, linh tuyền sẽ biến thành linh khê.
Ngoài ra, Linh Ngọc phong vạn năm chỉ cần hấp thu linh khí nồng nặc trong thiên địa xung quanh, cũng đủ để sinh ra ngọc tủy vạn năm rồi.
Hiện tại, đối với Tùy Qua mà nói, tình thế thật sự rất tốt. Vấn đề duy nhất, chính là tiếp tục mở rộng và đề cao phẩm chất linh điền. Hiện tại, hiệu suất làm việc của Tiểu Ngân Trùng đã đến bình cảnh, không thỏa mãn được yêu cầu của Tùy Qua, nhưng nếu chỉ dựa vào Tùy Qua dùng Cuốc chấn linh khai hoang, không biết ngày tháng năm nào mới có thể chấn động thổ nhưỡng thành linh nhưỡng.
Cho nên, mấu chốt là Tiểu Ngân Trùng phải mau sớm đề thăng làm yêu thú cấp năm, sau khi Tiểu Ngân Trùng kết thành yêu đan, năng lực cùng pháp lực đại tăng, có thể cung cấp linh điền rộng hơn, phẩm chất cao hơn cho linh điền. Tới lúc đó, kế hoạch “khai hoang” của Tùy Qua mới có thể chân chính triển khai.
Đáng tiếc chính là, Tùy Qua không có mảnh nhỏ Kết Đan kỳ, cũng không có đan dược nghịch thiên, có thể làm cho Tiểu Ngân Trùng sau khi ăn, lập tức lột xác thành yêu thú cấp năm, kết thành yêu đan.
Trong lòng Tùy Qua thầm thở dài, đối với Tiểu Ngân Trùng, Tùy Qua một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép; mặt khác lại dễ dàng tha thứ cho Tiểu Ngân Trùng lười biếng, bởi vì Tùy Qua không xem Tiểu Ngân Trùng là sủng vật, là dã thú, mà xem nó như bằng hữu, đồng bạn. Dù sao, Tiểu Ngân Trùng đi theo Tùy Qua đồng học, mưa gió đều trải qua, đã sớm thành lập nên tình nghĩa gắn bó. Cho nên, cho dù nó tham ăn, lười biếng, Tùy Qua cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt. Còn lần này đến tu hành giới, Tùy Qua cũng hi vọng tìm được một số linh thảo đặc biệt, có thể luyện chế đan dược tốt hơn, để Tiểu Ngân Trùng liều mạng ăn, sau đó dồn đủ khí lực kết thành yêu đan.