Cùng với từng người bị thương hồi phục, chuyển biến tốt đẹp, ấn tượng khinh thường của Lạc Thanh Liên đối với Tùy Qua cũng biến thành kinh ngạc.
Lạc Thanh Liên xuất thân từ thế gia tu hành Lạc gia, hơn nữa còn là tiếng tăm lừng lẫy, lại càng là thiên tài hiếm có trong gia tộc, rất có thiên phú tu đạo, cho nên không khỏi có chút tự phụ. Nàng từng nghe Lữ Chính Dương nhiều lần nhắc tới Tùy Qua, hơn nữa cũng biết chuyện Lữ Chính Dương tận lực mời Tùy Qua gia nhập tổ chín Long Đằng mà bị cự tuyệt, vì vậy tận đáy lòng không thích Tùy Qua, nhất là khi hai người mới gặp mặt, loại biểu hiện lỗ mãng của Tùy Qua, càng làm cho nàng xem thường.
Nhưng, cũng may y thuật của Tùy Qua đồng học lợi hại, linh dược trên người rất dồi dào, cuối cùng cũng kiếm lại chút mặt mũi.
Dưới hiệp trợ của Lữ Chính Dương và Lạc Thanh Liên , Tùy Qua dùng không tới ba giờ, đã chữa trị xong cho mười mấy người bị thương, hơn nữa phần lớn trong đó đều đã khôi phục năng lực hành động.
Bởi vì sự xuất sắc của Tùy Qua, danh tiếng của tổ chín Long Đằng tựa hồ cũng nâng cao một đoạn.
Phải biết rằng, tổ chín Long Đằng là tổ hậu cần, trong loại tổ chức tôn trọng lực lượng như Long Đằng, địa vị đúng là không hề cao. Dù sao, Long Đằng tổng cộng có chín tổ, ngươi đứng hàng thứ chín, dĩ nhiên chính là địa vị thấp nhất rồi.
Nhưng, tối nay Tùy Qua đồng học xuất hiện đầy phong tao.
Y thuật của Tùy Qua, đúng là khiến người của Long Đằng sợ hãi; dược vật của Tùy Qua lại càng hiệu quả hơn rất nhiều những nguyên dịch mà Long Đằng nghiên cứu chế tạo, chứ chưa nói đến chi giả trên người Đặng Hạc, hắn khoe khoang trước mặt thành viên khác, làm cho người ta sửng sốt, thèm thuồng. Có người còn nói giỡn với hắn:
- Sớm biết chi giả lợi hại như thế, lão tử đã tự chặt đứt hai chân mình, để lắp chi giả rồi !
Đặng Hạc hiển nhiên tâm tình rất tốt, cười nói:
- Yên tâm đi, chờ ngày nào đó ngươi bị thương, tìm Tùy tiên sinh lắp chi giả là được! Nhưng, chân ngươi bị chặt cũng không sao, có thể lắp chân giả, nhưng ngàn vạn lần chớ đừng để người ta lấy mất dịch hoàn, như vậy thì không được…
Nói tới đây, Đặng Hạc đột nhiên ngậm miệng.
Người có thể làm cho Đặng Hạc ngậm miệng, chắc chắn là người rất có phân lượng.
Những người còn lại cũng đồng thời ngậm miệng, câm như hến.
Không biết từ khi nào, trước mặt mọi người xuất hiện một trung niên chừng ba mươi tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, vẻ mặt cương nghị, toàn thân lộ ra một luồng cảm giác thiết huyết, ngưng trọng.
- Khụ. . . Lão Đại, tại sao mỗi lần ngài xuất hiện, đều không có một chút tiếng động vậy?
Đặng Hạc đánh bạo nói.
- Ta không phải đại quan, làm sao một lần xuất hiện đều làm cho gà chó không yên?
Người trung niên hừ một tiếng.
- Không phải.
Đặng Hạc nói:
- Lão Đại, ngươi đột nhiên xuất hiện như vậy, làm chúng ta đều giật mình kinh hãi. Lúc ngươi tới nhất định phải làm chút động tĩnh, cho chúng ta thời gian chuẩn bị, chúng ta cũng tiện đi nghênh đón ngươi.
- Làm chút động tĩnh? Có phải như vậy hay không?
Người trung niên bước về phía trước một bước.
Ầm!
Đột nhiên, cả tầng lầu thoáng cái rung lắc, cảm giác giống như động đất.
- Được rồi, lão Đại, nơi này còn có người bị thương!
Đặng Hạc vội vàng nói.
- Làm gì có ai bị thương?
Người trung niên nói:
- Ngay cả ngươi bị gọt thành nhân côn, lúc ấy khóc rống lên cũng khỏi rồi, làm gì còn ai bị thương? Không phải cố ý trốn ở đây lười biếng chứ.
Tiếng cười vang lên, rất nhiều người đưa mắt nhìn Đặng Hạc.
Đặng Hạc buồn bực nói:
- Lão Đại, ngươi nói chuyện cũng phải bằng lương tâm chứ, ta khóc rống lúc nào? Ta là đang mắng người, mắng đám quỷ tử Nhật Bản kia! Ta muốn liều mạng với bọn hắn!
- Thì ra ngươi đang mắng người, vậy làm sao giống như đám phụ nữ vậy!
Người trung niên nói xong, cũng không để ý tới đám người Đặng Hạc, trực tiếp bước vào bên trong, trong khoảnh khắc, hắn cảm giác được một luồng tinh thần lực cường đại dò xét tới đây, cười nói:
- Có chút thú vị!
- Mạnh thật!
Thông qua tinh thần lực dò xét, trong lòng Tùy Qua đưa ra kết luận đối với lão Đại Long Đằng: thâm sâu khó lường!
Nếu song phương đều biết sự tồn tại của đối phương, vậy cũng không cần cố ý chờ đợi, Tùy Qua bước ra từ phòng bệnh, vừa hay nhìn thấy một người trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen người long hành hổ bộ đi về phía hắn.
Trên ống tay áo của người trung niên có hình vẽ rồng màu bạc lúc ẩn lúc hiện, cước bộ của hắn rất nhẹ, tựa hồ không phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng lại làm cho người ta cảm giác mỗi bước chân đều rất ngưng trọng, phảng phất như hắn không phải con người, mà là một tòa núi cao di động! Mỗi cử động, tựa hồ đều có uy lực kinh người!
Đây là lần đầu tiên Tùy Qua nhìn thấy người có khí thế như vậy.
Người trung niên đi mấy bước đã đến trước mặt Tùy Qua, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp, bắt tay Tùy Qua:
- Tại hạ là Tang Thiên, cảm tạ Tùy huynh đệ trượng nghĩa viện thủ.
- Tùy Qua.
Tùy Qua nắm chặt tay Tang Thiên:
- Tang lão đại không cần khách khí.
- Những người bị thương đều là huynh đệ của ta, huynh đệ như tay chân, ngươi chữa khỏi tay chân của ta, đây chính là tình nghĩa.
Tang Thiên ân oán rõ ràng nói:
- Cho nên, ta tới đây, chính là để biểu đạt lòng biết ơn của ta.
Lời này thật sự khiến Tùy Qua rất thoải mái. Tang Thiên đích thân đến đây, chỉ để biểu đạt lòng biết ơn, có thể thấy vị lão Đại của bộ đội Long Đằng, đích xác là một vị hán tử trọng tình nghĩa.
Người có tấm lòng ấm áp như vậy, khó trách có nhiều cường giả nghe hiệu lệnh của hắn như vậy.
Cho dù là Tùy Qua, cũng không khỏi bội phục lòng dạ và cách làm của người này.
- Tang lão đại, ngươi tự thân xuất mã biểu đạt lòng biết ơn, xem ra hôm nay ta thực sự phải miễn phí toàn bộ tiền thuốc thang rồi.
Tùy Qua đột nhiên cười một tiếng.
Lúc này, Lữ Chính Dương và Lạc Thanh Liên nghe thấy lời Tùy Qua, không nhịn được bật cười, nhưng Lạc Thanh Liên chỉ cười không nhe răng, còn Lữ Chính Dương lại cười to.
- Tùy huynh đệ thật là sảng khoái!
Tang Thiên cười sảng lãng, sau đó nói:
- Lữ Chính Dương, ngươi học nói dối từ lúc nào vậy?
- Lão Đại, ta nói dối lúc nào?
Lữ Chính Dương ngạc nhiên nói.
- Còn không phải sạo?
Tang Thiên nói:
- Ta nhớ rõ ràng thời gian trước, ngươi cầm một bản báo cáo tìm ta đòi tiền, ngươi nói Tùy huynh đệ chính là một gian thương, chỉ một viên Tinh Nguyên đan mà muốn chúng ta bỏ ra một tỉ đồng, sau đó kêu ta nghĩ cách đi đòi tiền, viết báo cáo bổ sung thêm kinh phí, có phải không? Hiện tại, Tùy huynh đệ đang ở trước mặt chúng ta, ngay cả tiền thuốc thang của các huynh đệ hắn cũng không thu, có giống như gian thương mà ngươi nói hay không?
Lữ Chính Dương ngạc nhiên, ngây ngẩn cả người.
Tùy Qua cũng ngây ngẩn cả người.
Tùy Qua đồng học vẫn cảm thấy tài ăn nói của mình không tệ, nhưng hắn chợt phát hiện, Tang Thiên đại thúc không chỉ có tu vi cao, hơn nữa tài ăn nói cũng lợi hại, khiến Tùy Qua có chút không chống đỡ được.
- Vâng, lão Đại, ngươi nói không sai.