Lữ Chính Dương nói tiếp:
- Là ta sai lầm, Tùy huynh đệ khẳng định chỉ nói giỡn với ta mà thôi, hắn là người khẳng khái như vậy, làm sao có thể thu tiền của huynh đệ Long Đằng chúng ta.
Lúc này Tùy Qua bỗng nở nụ cười, vừa cười vừa nói:
- Tang tổ trưởng, không ngờ ngài không chỉ có tu vi cao, làm ăn càng lành nghề. Chỉ có điều ngài trả giá như vậy cũng quá tàn độc, dự định một đao chém xuống, khiến tôi mất luôn gốc ban đầu có phải không? Cho dù tôi rụng hết răng cũng phải kiếm gì bỏ vào bụng chứ? Dược phí tối nay đương nhiên miễn phí, thế nhưng giao dịch vẫn là giao dịch.
- Xem ra Tùy lão đệ cũng không dễ lừa dối.
Tang Thiên cười nói:
- Nếu cần làm ăn, chúng ta đổi một điểm khác nói chuyện. Lạc tổ trưởng, Lữ tổ trưởng, hai vị cũng đi cùng đi, mấy thứ thảo dược này tôi không tinh tường, đến lúc đó uống rượu , trái lại bị Tùy lão đệ làm thịt, vậy tôi biết làm sao.
Phải thừa nhận, vị đại boss của Long Đằng có chút nhân cách mị lực, cho dù là việc buôn bán cò kè mặc cả, cũng không làm người ta cảm thấy đáng ghét, ngược lại còn nghĩ hắn là người ngay thẳng, quang minh lỗi lạc.
Bầu trời Đế Kinh mặc dù có quy củ “cấm bay” với người tu hành, thế nhưng Tang Thiên là lão đại của Long Đằng, vào thời cổ đại cũng là đệ nhất cao thủ đại nội, thân phận siêu nhiên, đương nhiên không ai có thể can thiệp hắn. Nhưng, Tang Thiên không ngự kiếm phi hành, mà trực tiếp dùng thân thể phá không phi hành, đồng thời hắn còn mang theo Lữ Chính Dương, bởi vì Lữ Chính Dương cũng không phải Trúc Cơ kỳ.
Còn Lạc Thanh Liên, nhìn như ngự kiếm phi hành, kì thực cũng chính là ngự “cây cỏ” phi hành, bởi vì phi kiếm dưới chân nàng, kỳ thực cũng không phải là phi kiếm, mà là một mảnh lá cỏ, màu vàng nhạt, ước chừng dài hơn hai thước, phiến lá rất mỏng rất hẹp, thoạt nhìn giống như một thanh lợi kiếm.
Trên thực tế, cây cỏ giống kiếm mà không phải kiếm này tên là “Kim Bồ Kiếm thảo”, là một loại tuyệt phẩm linh thảo, sau mấy ngàn năm sinh trưởng, Kim Bồ Kiếm thảo đã hóa thành yêu thảo, vừa giống kiếm vừa giống cây. Sau khi luyện hóa pháp bảo, chính là một thanh phi kiếm tự nhiên, hơn nữa phẩm cấp rất cao, chí ít có thể đứng hàng thượng phẩm bảo khí.
Chỉ là, Kim Bồ Kiếm thảo muốn hóa thành “Kim Bồ Kiếm” cực kỳ không dễ dàng, bởi vì yêu thảo chính là “yêu”, sở hữu đạo hạnh, chắc chắn sẽ không cam nguyện bị người tu hành tế luyện thành pháp bảo, cho nên chắc chắn sẽ hăng hái phản kích, sát nhân thậm chí ăn tươi nuốt sống người tu hành.
Kỳ thực, Tùy Qua không phải hâm mộ Lạc Thanh Liên sở hữu một thanh phi kiếm như vậy, dù sao Lạc gia cũng là thế gia tu hành tiếng tăm lừng lẫy, tựa hồ không phân biệt cao thấp với gia tộc Nam Cung, Tây Môn. Thế nhưng, pháp bảo Lạc Thanh Liên sử dụng lại là pháp bảo do linh thảo luyện chế mà thành, hơn nữa khi ngự kiếm thần tình điềm nhiên, phiêu nhiên tự tại, đích xác rất giống Khổng Bạch Huyên.
Chỉ có điều, mặc dù lực chú ý của Tùy Qua đặt trên người Lạc Thanh Liên, nhưng đối phương lại không chú ý đến hắn. Tùy Qua cảm giác, mặc dù Lạc Thanh Liên giống như sông băng vạn năm, thế nhưng ánh mắt lại tựa hồ có ý dừng trên người Tang Thiên. Điều này làm cho Tùy Qua đồng học không khỏi phiền muộn, thầm nói lẽ nào hiện nay thẩm mỹ của nữ nhân xinh đẹp lại lạc hậu như vậy, chỉ thích đại thúc không thích soái ca? Một soái ca trẻ tuổi đầy hứa hẹn, mạnh mẽ, có chí tiến thủ, vì sao có thể làm như không nhìn thấy chứ?
Cao ốc Đế Đô, nằm ở khu vực trung tâm thành phố Đế Kinh, đứng sừng sững trên tuyến huyết mạch của Đế Kinh, là một trong những kiến trúc nhà chọc trời tiêu biểu của Đế Kinh, thậm chí toàn bộ Hoa Hạ. Có tin tức đồn đãi, người sở hữu cao ốc Đế Đô kỳ thực là một vị thái tử đảng rất có thực quyền, người này nắm trong tay tài chính Hoa Hạ, vô cùng giàu có. . . Còn có tin đồn, cao ốc Đế Đô giống như đại ấn, do triều đại dùng để trấn áp phong thuỷ long mạch. Dù sao đi nữa, tin đồn rất nhiều, nhưng đều là tin tức không có cơ sở.
Vì sao nhắc tới cao ốc Đế Đô, bởi vì lúc này đám người Tùy Qua đang đứng trong sảnh ngắm cảnh trên tầng cao nhất của cao ốc Đế Đô.
Rượu và thức ăn đã chuẩn bị đầy đủ.
- Tang lão đại, lẽ nào đây là tổng bộ của Long Đằng? Xa hoa như vậy sao?
Tùy Qua nói giỡn.
Tang Thiên nói:
- Nếu như ngươi là lão đại của Long Đằng, ngươi nghĩ tổng bộ ở nơi nào là an toàn nhất?
- Ta không làm lão đại của các ngươi được.
Tùy Qua cười nói:
- Ta không có lòng dạ và tu vi như Tang lão đại. Mặt khác, ta thực sự không biết tổng bộ của Long Đằng các ngươi ở nơi nào. Nhưng ta nghĩ có lẽ không phải ở đây, bởi vì nơi này quá đường hoàng.
- Không sai, tổng bộ của chúng ta không ở đây. Mặt khác, tu vi của ngươi, sớm muộn có một ngày sẽ sánh vai với ta, sau đó vượt qua ta.
Tang Thiên nói:
- Điểm này ta không nhìn lầm. Mặt khác, lòng dạ của ngươi cũng không kém, chỉ có điều phương hướng ngươi làm không giống với chúng ta. Chúng ta là giết địch, ngươi là cứu người.
- Các ngươi vì nước nhà mà chảy máu liều mạng, còn ta chỉ bán chút thuốc cao bôi trên da chó mà thôi, cũng không dám sánh vai với các ngươi. Tang lão đại, ngươi tâng bốc ta cao như vậy, không phải muốn để ta đề cao giác ngộ, trực tiếp gia nhập Long Đằng đấy chứ.
Tùy Qua cười nói.
- Tùy huynh đệ, nếu ngươi gia nhập, ta tất nhiên rất hoan nghênh.
Tang Thiên nói:
- Nhưng, ta biết việc này Lữ Chính Dương khẳng định từng nói với ngươi, hơn nữa đã bị ngươi cự tuyệt. Cho nên, ta cũng không có ý tứ nói lại. Mặt khác, những chuyện Tùy huynh đệ ngươi làm, ta ít nhiều cũng nghe nói qua, cũng biết ngươi không phải loại dược thương duy lợi, mà thật tâm muốn làm chút chuyện cho ngành sản xuất thuốc bắc, thay đổi bố cục hiện nay của thuốc bắc, đối với chuyện này, cá nhân ta vô cùng ủng hộ.
Tùy Qua hơi kinh ngạc, không ngờ ánh mắt Tang Thiên quả nhiên không tồi, có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.
- Để Tang lão đại chê cười rồi.
Tùy Qua nói:
- Mặc dù ta có dã tâm như vậy, thế nhưng hiện nay tình thế rắc rối phức tạp, muốn chỉnh hợp toàn bộ ngành sản xuất thuốc bắc, không phải chuyện dễ dàng.
- Nếu là trước kia, ta cũng không tin ngươi có thể làm được.
Tang Thiên trầm giọng nói:
- Kỳ thực, ta đã sớm biết tồn tại của ‘hành hội’, cũng biết tổ chức này khống chế toàn bộ ngành sản xuất thuốc bắc. Vì vậy tổ chức rất cường đại, cho nên ta không tin chỉ dựa vào một mình ngươi, có thể đối kháng được nó, càng không nói đến ngăn chặn nó, thay đổi bố cục. Nhưng, hiện tại ta đã thấy được hi vọng trên người ngươi.
- Tang lão đại, ngươi quá đề cao ta rồi.
Tùy Qua cười khổ nói:
- Hiện tại ta chẳng qua là đâm lao phải theo lao mà thôi.
- Lão đại chúng ta rất ít tán thưởng người khác.
Lữ Chính Dương đứng bên cạnh nói:
- Hắn luôn luôn nói thật, nhưng lời nói thật rất dễ đả thương người khác. Tùy huynh đệ, ngươi xem lão đại chúng ta xem trọng ngươi như vậy, cho nên đan dược của ngươi ....