Mặt khác An Vũ Đồng phát
động người có nguyện vọng lên internet, hiện tại thời đại tin tức cập
nhật nhanh, chỉ cần việc làm tốt, hoạt động có ý nghĩa thì rất nhanh sẽ
có vô số người hưởng ứng. Đúng như Trầm Quân Lăng nói, An Vũ Đồng có
nhân khí rất cao trên cộng đồng mạng, hơn nữa lúc này nàng phát động là
hoạt động từ thiện, tự nhiên có thể có được vô số người trong trường đại học tham gia.
Kết quả có vô số gia đình khó khăn chính thức được chứng thực, sau đó
những tin tức này đưa vào quỹ ngân sách Tiên Linh Thảo Đường, bác sĩ
Tiên Linh Thảo Đường sẽ căn cứ vào bệnh tình mà khám chữa bệnh.
Bởi vì nhiều người đồng lòng, không đến nửa tháng, chuyện bị xem như khó khăn lại bị Tiên Linh Thảo Đường xử lý ngay ngắn, hơn nữa còn được giới truyền thông khen.
Ngay cả Hứa Hành Sơn cũng chuyên môn mời Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê đi ăn tối, trước mặt biểu dương Tùy Qua.
Hứa Hành Sơn gần đây không thích xa hoa, cho nên bữa tối tổ chức tại nhà của hắn.
Hứa Hành Sơn vốn kiên trì muốn đích thân xuống bếp, khao Tùy Qua, nhưng
lại bị Đường Vũ Khê cùng Tùy Qua khuyên can, bởi vì Đường Vũ Khê tỏ vẻ
muốn ăn đồ ăn do Tùy Qua tự mình nấu, hơn nữa nàng cực lực đề cử Tùy Qua với Hứa Hành Sơn, cho Tùy Qua nấu ăn, tuyệt đối là mỹ vị trên đời.
Mỹ vị trên đời là đánh giá cực hạn, tuy Hứa Hành Sơn cảm thấy Đường Vũ
Khê nói quá khoa trương, nhưng mà cũng biết trù nghệ của Tùy Qua nhất
định đặc biệt, vì vậy cũng cam tâm tình nguyện thử tay nghề của Tùy Qua.
Cho dù Tùy Qua hôm nay tu vị bao nhiêu, nhưng mà trước mặt Hứa Hành Sơn
thì hắn vẫn khiêm tốn vãn bối, cho nên tự mình xuống bếp Tùy Qua không
thấy ủy khuất, ngược lại còn tận lực mà làm.
Hứa Hành Sơn đi vào bàn ăn thì hơi sững sờ, cười nói:
- Tại sau tất cả chỉ là dưa leo rau quả. Vũ Khê, cháu khen trù nghệ của
Tùy Qua thiên hạ vô song, ông cảm thấy quả là thế. Không thể ngờ nha, ha ha, đúng là vợ khen chồng tốt mà.
- Ông ngoại, ông... Ông đừng đùa! Nhưng mà trù nghệ của Tùy Qua thật sự thiên hạ vô song, ông chờ một lát là biết.
Đường Vũ Khê tin tưởng tuyệt đối vào trù nghệ của Tùy Qua.
- A... Mấu chốt là nó chính là dưa leo rau quả. Mặc dù nói hiện tại đang theo đuổi ăn uống nguyên sinh thái, nhưng mà nó cũng quá nguyên sinh
thái, nhìn dưa leo này đi, ngay cả vỏ còn chưa gọt, không lo lắng có
thuốc bảo vệ thực vật sao?
Hứa Hành Sơn cười nói, ngồi lên ghế.
- Ông ngoại, đây là do đám quan chức không nghiêm túc, có biện pháp nào!
Đường Vũ Khê nói:
- Trước mắt tình hình thực phẩm không lạc quan, đây là chuyện mọi người đều biết.
- Một mặt là do quản lý không tốt, một mặt là lối sống xã hội thay đổi, nhân tâm cũng thay đổi.
Hứa Hành Sơn thở dài một tiếng, nói:
- Vài chục năm trước, chúng ta hô hào muốn vượt Anh đuổi Mỹ, chúng ta
chỉ cảm thấy thua kém kinh tế các nước này vài chục năm mà thôi, nhưng
mà hiện tại xem ra chưa hẳn là thế. Kinh tế đi lên, tố chất đạo đức của
người dân không theo kịp, đạo đức quan chức không đủ, minh chủ theo
không kịp... Phát triển càng nhanh, vấn đề càng nhiều ah!
- Người già đừng cảm khái!
Tùy Qua cười cười,
- Đừng quên, còn có người trẻ tuổi hiện tại sao?
- Nói cũng phải, giang sơn xuất tài tử.
Hứa Hành Sơn cười cười, nói:
- Lại không quản những dưa leo này có thuốc gì, dù gì cũng còn tươi mới, ông cũng nên nếm thử trù nghệ thiên hạ vô song đã.
Hứa Hành Sơn cầm một quả cà chua vào trong tay, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, ngạc nhiên nói:
- Ồ, thơm quá!
- Càng ăn càng thơm!
Đường Vũ Khê ha ha cười nói.
Hứa Hành Sơn quả nhiên ăn một miếng sau đó ăn thêm một miếng, thẳng đến khi ăn sạch quả cà chua, sau đó khen:
- Đây là vị thơm của cà chua, đây mới thực sự là cà chua! Đây là cà chua sao?
- Đương nhiên là cà chua.
Tùy Qua khẽ mỉm cười nói:
- Là cháu trồng!
- Tốt!
Hứa Hành Sơn lại khen một tiếng, nói:
- Ăn cà chua cả đời, dường như cảm thấy cà chua trước kia không phải cà
chua. Thiệt thòi ông còn là chuyên gia nông học, xem ra ông còn có nhiều thứ chưa học.
- Ăn tới già, học tới già.
Đường Vũ Khê cười sau đó gắp rau quả salad cho Hứa Hành Sơn.
Hứa Hành Sơn nhìn Tùy Qua, vẫn là khen không dứt miệng, nói tiếp đi:
- Phải nói thời đại bất đồng, truy cầu cũng bất đồng. Mấy chục năm trước chúng ta đói bụng chỉ cầu có gạo ăn! Khi đó sản lượng gạo cao thêm một
thành, thì có thể cứu vô số mạng người. Hôm nay tình huống đã khác, truy cầu là khẩu vị. Nhưng mà tiểu Tùy, ông rất kỳ quái là, vì sao giống rau quả mà cháu trồng, hương vị lại tốt như vậy?
- Hứa lão, cũng không phải là hương vị chứa đưa ra, mà là hương vị vốn có của chúng.
Tùy Qua nói:
- Đúng như ông đã nói lúc trước, ngày nay rất nhiều rau quả bị thuốc
thúc đẩy lớn nhanh, quả to ra, tăng ngọt các loại, thật ra đã mất đi
hương vị vốn có. Mà cháu dùng phương pháp trái ngược, cháu dùng nước
tinh khiết, thổ nhưỡng tinh khiết, không khí gieo trồng cũng tinh khiết, giúp rau quả giữ được bổn nguyên, bởi vậy đây chính là hương vị vốn có
của chúng -- hương vị tự nhiên.
- Hương vị tự nhiên?
Hứa Hành Sơn cẩn thận thưởng thức lời của Tùy Qua, sau đó cười ha hả, nói:
- Đúng vậy, tốt cho câu hương vị tự nhiên! Hôm nay người ta luôn thích
làm chuyện kỳ quái, ví dụ như một ít hoa quả, quả đào không giống quả
đào, cây mận không giống cây mận; còn có một chút cây quýt không phải
cây quýt, trái bưởi không phải trái bưởi, nhiều thứ kỳ lạ, giống như bức xạ hạt nhân, không biết cháu nghĩ thế nào.
- Nghĩ như thế nào? Đơn giản chính là làm chút mánh lới a.
Đường Vũ Khê nói:
- Ông ngoại ngươi nói đúng, hiện tại có chút thứ kỳ lạ, nhìn qua đã cảm
thấy buồn nôn. Cháu cảm thấy, nếu Tùy Qua gieo trồng hoa quả nguyên sinh này, nhất định sẽ bán rất đắt hàng.
- Ân, vậy cũng được.
Hứa Hành Sơn cười nói:
- Nhưng mà, tiểu Tùy có biện pháp gieo trồng mở rộng ra không?
- Tạm thời là không có cách nào mở rộng.
Tùy Qua cười nói:
- Thành phẩm rất cao. Nếu như dân chúng bình thường muốn ăn nó, chỉ sợ
là táng gia bại sản mới mua được một bàn hoa quả của chúng ta đấy.
- Tạm thời không có biện pháp mở rộng? Ý là sau này có biện pháp?
Đường Vũ Khê tò mò hỏi xà y Vương phi.
- Hiện tại không được, là thổ nhưỡng, không khí, nguồn nước đều ô nhiễm
nghiêm trọng, cho dù không có thứ gì khác ô nhiễm, cũng không có khả
năng gieo trồng ra hương vị tự nhiên. Nhưng mà, nếu có một ngày không có ô nhiễm này, cố gắng có thể mở rộng.
Tùy Qua nói.
- Đây chẳng phải chuyện xa xôi sao?
Đường Vũ Khê nói.
- Có lẽ.
Tùy Qua than nhẹ một tiếng, sau đó đứng lên nói:
- Cháo đã chín, cháu mang ra cho ông.
Tùy Qua dùng ngũ cốc tiên lương của Ngũ Cốc Thần Thụ và hoa màu cho vào
trong cháu, trong chốc lát trong phòng đầy hương vị ngũ cốc, làm cho
người nghe ta nghe thấy đã cảm thấy bụng dạ cồn cào.