Hứa Hành Sơn mở to mắt mờ
nhạt ra, là người am hiểu lương thực, hắn am hiểu hương vị của ngũ cốc
rất sâu, Tùy Qua bưng nồi cháo ra, lại dường như có hương vị mà hắn chưa từng ngửi qua, làm cho hắn cảm thấy hương vị của ngũ cốc tận tụ tập
trong nồi cháo này.
Đường Vũ Khê vội vàng dùng chén nhỏ múc cho Hứa Hành Sơn một chén.
Hứa Hành Sơn cầm thìa run run, hắn yên lặng ăn cháo, trong đôi mắt mang theo nước mắt óng ánh:
- Để các cháu chê cười... Ăn cháo này làm cho ông nhớ lại ngày xưa, ông
nhớ những bạn xưa trong ngành lương thực ở Hồ Nam, Hải Nam, nhớ tới năm
đó cùng ăn nồi cháo với bọn họ...
Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê yên lặng nghe Hứa Hành Sơn nhớ lại ngày xưa.
Hứa Hành Sơn kể chuyện làm Tùy Qua sinh lòng cảm khái, chuyện này làm
cho Tùy Qua càng ý thức được chuyện của hắn và Đường Vũ Khê làm là đúng. Giang sơn có tài tử, nhưng mà nhân tài gánh vác sữ mạng thì quá khó
tìm. Người thế hệ Hứa Hành Sơn hiện tại đi đâu tìm?
Chẳng lẽ nói thế hệ này sau khi chết đi thì không còn ai? Chỉ còn lại kẻ độc hại người dân? Di dân nước ngoài?
Những kẻ này đương nhiên không thể gánh vác cái gì.
Sau khi ra khỏi nhà Hứa Hành Sơn, Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê tản bộ quay về nhà nhỏ của bọn họ.
Trăng sáng lên cao, côn trùng kêu rả rít.
- Tùy Qua, vừa rồi nghe ông ngoại khen sự nghiệp của chúng ta, em cảm thấy mình thật sự đã làm chuyện tốt.
Đường Vũ Khê cười nói.
- Đây vốn là chuyện tốt.
Tùy Qua nhẹ nhàng cầm tay Đường Vũ Khê.
- Yên tâm, chúng ta còn cách mục tiêu rất gần. Lại nói tiếp, còn phải
cảm tạ những kẻ hãm hại chúng ta, để cho chúng ta trong ngắn hạn làm
nhiều việc như thế. Nhưng mà hiện tại vẫn làm cho anh cảm thấy có lỗi,
anh biết còn có nhiều người khó khăn đang chờ chúng ta chữa trị, nhưng
không chờ được...
- Em biết rõ, nhưng đây là chuyện không có biện pháp. Trọng yếu nhất là, chúng ta tận sức mà làm, hơn nữa cục diện cũng càng ngày càng tốt, cuối cùng có một ngày cũng hoàn thành mục tiêu.
Đường Vũ Khê an ủi Tùy Qua.
Thời điểm này điện thoại của Tùy Qua vang lên.
- Điện thoại trong nhà.
Tùy Qua nhìn Đường Vũ Khê nói:
- Hẳn là Lý Nghệ Cơ gọi tới.
- Vậy anh hỏi xem là chuyện gì?
Đường Vũ Khê nói:
- Nếu như không có chuyện quan trọng, em với anh đi tản bộ từ từ về.
- Chủ nhân, có người muốn gặp ngài, nói là tới từ kinh thành, bảo là người quen cũ của ngài và Đường tiểu thư.
- Ân, tốt.
Tùy Qua tắt điện thoại, nhìn Đường Vũ Khê nói:
- Là người quen cũ của anh và em, xem ra không thể không gặp.
Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê rất nhanh quay về chỗ ở.
Quả nhiên, người tới chơi thật sự quen biết với Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê.
Khi Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê xuất hiện, Dương Sâm chui ra khỏi Mercedes, nhìn hai người cười nói:
- Hai vị, chia tay lúc trước tới bây giờ vẫn khỏe chứ?
- Là anh?
Đường Vũ Khê hừ một tiếng, nói rõ không chào đón Dương Sâm.
- Đúng vậy, là tôi!
Dương Sâm cười ha hả, nói:
- Vũ Khê!
- Gọi tôi là Đường tiểu thư!
- Tốt, Đường tiểu thư, mọi người dù gì cũng quen biết cũ, ít nhất có lẽ mời tôi vào ngồi một chút chứ?
Dương Sâm cười hỏi, xem ra lòng dạ tiểu tử này sâu hơn không ít.
- Vậy đi vào.
Tùy Qua nhàn nhạt nói, sau đó phân phó Lý Nghệ Cơ, nói:
- Tiểu Lý, không cần trà, Dương tiên sinh sẽ nhanh chóng rời đi.
Dương Sâm vẫn cười ha hả, đi theo hai người vào phòng.
Sau khi vào phòng khách ngồi xuống, Dương Sâm mới nói:
- Nếu không uống trà, tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Đầu tiên, chúc mừng Đường tiểu thư cùng Tùy tiên sinh, sinh ý của hai vị càng tốt, thật đáng
mừng.
- Đa tạ.
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Nhưng mà thấy Dương tiên sinh ý đồ đến, hình như không phải vì chuyện chúc mừng?
- Tùy tiên sinh quả nhiên cao minh.
Dương Sâm mỉm cười, nói:
- Sinh ý của hai vị làm rất tốt, thật sự đáng mừng. Nhưng mà tôi đã từng nói qua với Tùy tiên sinh một câu, không biết Tùy tiên sinh còn có ấn
tượng không vậy?
- Mời nói.
- Ngành sản xuất y dược nước rất sâu.
Dương Sâm nói:
- Nhưng mà xem ra Tùy tiên sinh không nghe vào lời này.
- Nghe, nhưng mà chuyện tôi muốn làm không ai có thể thay đổi.
Tùy Qua ngữ khí bình thản mà kiên quyết.
- A... Tùy tiên sinh, xem ra chuyện xảy ra thời gian trước, anh còn chưa có hấp thụ giáo huấn.
Dương Sâm nói ám chỉ.
- Chuyện thời gian trước thì ra là anh làm!
Đường Vũ Khê hừ lạnh một tiếng, đương nhiên nàng biết chuyện gì, những
truyền đơn kia có quan hệ rất lớn tới Dương Sâm trước mặt.
- Không phải một mình tôi.
Dương Sâm cũng không tránh né vấn đề này, nói:
- Đường tiểu thư, chúng ta xem như là bạn, cho nên có mấy lời tôi nói
thẳng với cô. Hiện tại Tiên Linh Thảo Đường có xu thế phát triển tốt như thế, một phương diện cố nhiên là bởi vì sản phẩm của các vị không tệ;
một mặt khác, cô dám nói gia thế của mình không có vấn đề sao? Như vậy,
cô cũng nên biết, người có gia thế không chỉ một hai người chúng ta. Cô
nên biết, chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện người thường khó tưởng
tượng. Những người chúng ta vốn không có xung đột quá lớn, bởi vì đều là vì kiếm tiền mà thôi. Trừ phi giữa chúng ta sinh ra xung đột lợi ích
nghiêm trọng, nhất là chuyện có ý đồ dao động lợi ích của quá nhiều
người.
- Tôi có thể xem rằng, Tiên Linh Thảo Đường tồn tại đã uy hiếp sinh ý của các người hay không?
Đường Vũ Khê lạnh lùng nói.
- Nghiêm khắc mà nói, trước mắt còn không có.
Dương Sâm nói tiếp:
- Nhưng mà nếu như chúng ta không cảnh cáo các vị một chút, rất hiển
nhiên các vị sẽ uy hiếp tới lợi ích của quá nhiều người. Rất nhiều
người, không phải một mình tôi. Cho nên, cô nên biết, nếu như các vị cứ
khư khư cố chấp, tất nhiên sẽ trở thành bia ngắm cho kẻ khác. Cho nên,
từ góc độ bạn mà nói, tôi khuyên nhủ cô một câu, hoặc là bảo vệ tốt một
mẫu đất ba phần ruộng của các người; hoặc là nhượng xuất 60% cổ phần
của tập đoàn, để cho tài chính của chúng tôi tiến vào, mọi người cùng
kiếm tiền.
- Long không làm bạn với trùng!
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Dương Sâm, không có gì để thương lượng.
- Có phần cho anh nói chuyện sao?
Ánh mắt Dương Sâm đột nhiên lăng lệ nhìn qua Tùy Qua, nói:
- Nếu như không vì gia thế của Vũ Khê, chúng tôi căn bản không cần cảnh
cáo, trực tiếp kéo công ty của anh sụp đổ. Trong mắ của chúng tôi, anh
chỉ là người giàu mới nổi, nhưng mà chỉ là con kiến kiếm tiền mà thôi!
Vũ Khê, cô suy nghĩ kỹ chưa?
- Không có gì cân nhắc!
Đường Vũ Khê đứng lên bày ra tư thế tiễn khách, nói:
- Dương Sâm, tôi không quản các người làm bịp bợm gì, tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường cũng sẽ không khuất phục. Về phần cạnh tranh sinh ý, tất cả
mọi người bằng vào bổn sự.
- A... Tất cả bằng bổn sự, thật sự là ngây thơ!
Dương Sâm đứng dậy cáo từ, nói:
- Cô biết rất rõ ràng, tất cả chỉ bằng vào gia thế mà không phải bổn sự. Nhưng mà lời thật thì khó nghe, cô không nghe cũng thôi, đến lúc đó phá sản đóng cửa, cũng đừng oán tôi không niệm tình xưa, đã không nhắc nhở
cô!
Sau một lát, Dương Sâm lái xe rời khỏi.