- Chuyện này rất kỳ quái sao?
Tùy Qua thật sự là dở khóc dở cười. Thời đại hiện tại đừng nói ba tới năm năm, chôn ở dưới mặt đất ba tới năm ngày là hư thối rồi, thật không biết Cốc Ngạn Tuyết nàng ở thời đại biến thái nào, người bình thường có thể sống ba trăm tới năm trăm tuổi, người bình thường sau khi chết thi thể duy trì ba tới năm năm mới mục nát!
Tùy Qua vốn cảm giác mình đây là một chuyện quá cổ quái hiếm lạ, nhưng mà hắn phát hiện Cốc Ngạn Tuyết trước mặt nói nhiều thứ khiến hắn không thể tiếp nhận và lý giải được.
Nhưng mà dùng kiến thức của Tùy Qua, hắn đã tìm ra một ít dấu vết lưu lại.
Đối với Cốc Ngạn Tuyết nói, Tùy Qua trên cơ bản có thể phỏng đoán ra, thời đại của Cốc Ngạn Tuyết sở dĩ có vô số người trường thọ, có thể là bởi vì thân thể của bọn họ cường tráng, to lớn, chất chứa nguyên khí khổng lồ hơn người hiện đại, bởi vậy cho dù là thọ nguyên hay thi thể đều ưu việt hơn người hiện đại..
Như vậy cũng giải thích ra, vì sao thời đại của nàng nam nhân đều là dũng sĩ, bởi vì thân thể của bọn họ cường kiện hơn người hiện đại quá nhiều, đương nhiên cũng càng thích hợp tập võ và tu tiên.
Một ít nghi hoặc giống như đã tìm được dấu vết lưu lại, tuy vẫn chưa cởi bỏ toàn bộ nghi hoặc, nhưng Tùy Qua cảm thấy đã không còn là đầu mối.
Hiện tại Tùy Qua quyết định hỏi một vấn đề có tính quyết định.
- Cốc cô nương, cô có thể nói chi tiết vì sao cô qua đời không?
- Tôi là chết bệnh, tôi đã nói với Tùy tiên sinh rồi mà?
Cốc Ngạn Tuyết nói ra.
- Vâng.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mà tôi hy vọng biết rõ càng nhiều tình huống hơn. Dùng tình huống của cô không đơn giản là bệnh, có phải hay không?
- Vâng.
Cốc Ngạn Tuyết gật đầu nói ra, thần sắc nhớ lại
- Người Thần Mộc Thành đều rất ít nhiễm bệnh. Bởi vì chúng tôi cơ bản dùng thịt thú vật làm đồ ăn. Tuy hoang thú hung mãnh, nhưng mà thịt của chúng có thể làm đồ ăn, có chút bộ phận còn có thể làm thuốc, cho nên thường xuyên sử dụng thịt hoang thú thật là rất ít sinh bệnh. Đương nhiên cũng có người bệnh chết, nhưng mà rất ít. Tôi từ nhỏ cũng ưa thích dùng thịt hoang thú, tôi cũng không thích ăn dưa leo rau quả, mặc dù đối với người bình thường ở Thần Mộc Thành mà nói, dưa leo rau quả mới là thứ tốt khó gặp. Cho nên cha tôi khi còn bé nói tôi chính là ‘ dã hài tử ’ nhà bình dân, chỉ thích ăn thịt hoang thú. Nhưng sử dụng thịt hoang thú là truyền thống, phụ thân cũng không có ngăn cản tôi, nhưng mà từ thân phận thì cha luôn mang thịt hoang thú tốt nhất về cho tôi ăn, trước kia Mạnh Dương cũng thế, đáng tiếc... Tôi nhớ sau khi Mạnh Dược qua đời vài năm, cha tôi vẫn rầu rĩ không vui, vì vậy có một lần cha sai người mang trái cây thần mộc đưa tới ‘ Băng Hà Thành ’ đổi lấy một khối thịt ‘ Cùng Kỳ ’ đóng băng trở về, sau đó cùng người trong nhà và những người khác hưởng dụng. Nhưng mà ngày thứ ba tôi không hiểu vì sao, cảm giác sinh cơ của mình nhanh chóng yếu dần, vì vậy chỉ kịp cáo biệt cha rồi chết bệnh. Ai, lại không nghĩ rằng hôm nay giật mình đã như cách một thế hệ, tôi ở trong quan tài thần mộc không biết bao nhiêu năm, cha đã sớm hồn phi phách tán, thậm chí không còn chút dấu vết lưu lại.
Tùy Qua nghe được Cốc Ngạn Tuyết nói, lẩm bẩm:
- Cùng Kỳ! Cùng Kỳ, đây chính là một trong vài loại hoang thú mạnh nhất mà?
Tùy Qua vẫn nghe Cốc Ngạn Tuyết nói chuyện hoang thú, nhưng mà hắn vẫn so sánh hoang thú trong lời Cốc Ngạn Tuyết chẳng khác gì dã thú hiện tại, hoặc là dã thú hơi mạnh một chút mà thôi, ngẫu nhiên sẽ có mấy con yêu thú a. Bây giờ nghe Cốc Ngạn Tuyết đột nhiên nói tới Cùng Kỳ, Tùy Qua lại kinh hãi, Cốc Ngạn Tuyết nói những hoang thú kia chính là hồng hoang yêu thú? Nếu thật sự là như thế, những chiến sĩ có thể chống lại hồng hoang yêu thú bưu hãn cường đại ra sao?
- Hẳn là thế.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Cùng Kỳ đúng là hoang thú thật lợi hại, mỗi lần xuất hiện cơ hồ cũng có thể diệt sát chiến sĩ một thành. Cũng chỉ có tướng quân và năm vị đại đế của năm thành mới có thể dễ dàng tiêu diệt chúng. Mà thịt Cùng Kỳ chúng ta ăn đều là Băng Hà Thành đào móc trong băng sơn mà ra, cũng không biết là bị người nào giết vào thời cổ. Nhưng mà điều này có liên quan gì tới việc tôi bệnh chết?
- Có liên quan lớn!
Tùy Qua thở dài một tiếng, nói:
- Nếu chỉ là thịt Cùng Kỳ thì không có gì. Nhưng mà có phải trước đó cô đã ăn trái cây đan mộc đúng không?
- Đúng vậy a.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Kỳ thật tôi không thích ăn trái cây, nhưng cha nói đó là trái cây thần mộc, ngàn năm mới có thể kết quả một lần, hơn nữa sau khi ăn trái cây có thể kéo dài tuổi thọ. Mặt khác, trái cây này ăn vào thật thơm... Nhưng mà chẳng lẽ cũng bởi vì trái cây thần mộc mà tôi trúng độc?
- Đan mộc ở Thần Mộc Thành của các người rõ ràng có thể kết quả, nói rõ nó đã lột xác thành yêu thảo, thậm chí đã bắt đầu lột xác thành tiên thảo. Nhưng mà hình thái của nó vẫn là cây, tất nhiên là bị trận pháp gì đó giam cầm, khiến nó không cách nào đột phá, biến hóa. Nhưng mà đan mộc ngàn năm kết quả một lần, trái cây đúng là đồ tốt, là đan dược tự nhiên, hình dáng của nó hơi giống quả đào, nhưng mà da có màu hạt dẻ, hơn nữa không có hạt, đúng không?
- Ồ, làm sao anh biết, chẳng lẽ anh đã ăn qua?
Cốc Ngạn Tuyết kinh ngạc nói.
Tùy Qua lắc đầu, nói:
- Tôi còn không có lộc ăn này. Nhưng mà tôi biết rõ đan mộc sẽ kết quả, cũng biết trái cây đan mộc có hình dáng gì, còn có trong trái cây đan mộ có chất chứa nguyên khí to lớn, người bình thường ăn vào sẽ kéo dài tuổi thọ, nhưng mà trong lúc nhất thời không thể hấp thu hết nguyên khí và linh tính trong trái cây. Mà cô trước khi chết ăn thịt Cùng Kỳ, mà Cùng Kỳ chính là hung thú cường đại trong hồng hoang, thịt của nó cũng ẩn chứa nguyên khí khôn cùng, quan trọng hơn là, thể chất của Cùng Kỳ là hỏa thuộc tính; trái cây đan mộc là đan thủy ngưng tụ mà thành, là thủy thuộc tính. Nước lửa khó có thể tương dung, mà cô không hiểu tu luyện, không biết luyện hóa, điều hòa âm dương, phân hoá thủy hỏa. Bởi vậy là thứ tốt tột đỉnh, cùng ăn vào thì biến thành độc dược, tạo thành ngộ độc thức ăn.
- Ai, thì ra là thế, không nghĩ tới ăn ngon cũng có tai họa.
Cốc Ngạn Tuyết thở dài, ngữ khí đã sớm xem nhạt sinh tử.
- Nhưng mà điều này có thể giải thích cái gì, vì sao thân thể của tôi vẫn bất hủ.
Tùy Qua thở dài:
- Bởi vì cho dù là thịt Cùng Kỳ hay trái cây đan mộc, hai thứ này đều là ‘ thuốc bổ ’ đỉnh cấp, hiện tại chúng là thứ mà tu sĩ hện tại nằm mơ cũng muốn. Tuy cô vô phúc tiêu thụ được, nhưng mà hai đồ vật này có linh tính và nguyên khí vẫn dung nhập vào huyết nhục của cô, hơn nữa cô lúc trước còn ăn thịt nhiều hoang thú lợi hại, thể chất vượt xa người thường, nếu như không chết vì ‘ ngộ độc thức ăn ’, chỉ sợ cô sống trên ngàn năm cũng không có gì khó. Đây cũng là vì sao người Thần Mộc Thành ít nhất đều có thể sống trên ba năm trăm năm thọ nguyên.