- Luyện thành pháp bảo, là thời điểm đi tìm Nam Cung thế gia phiền phức.
Tùy Qua nói xong, rời khỏi Hồng Mông Thạch, bắt đầu xuất phát đi tới địa bàn Nam Cung thế gia.
Với tốc độ hiện giờ của hắn, chỉ hơn một giờ đã đi tới cảnh nội Nam Cung thế gia.
Vốn nơi này không cho phép người của tu hành giới tùy ý tiến vào, nhưng hiện tại tình huống Nam Cung thế gia bấp bênh, tự nhiên không khả năng phòng thủ toàn bộ địa bàn, bởi vậy bên ngoài đã không còn người canh gác, toàn bộ đệ tử còn lại đều tập trong trong Thiên Nam sơn mạch, nơi đó mới là căn cơ của Nam Cung thế gia.
Nhắc tới địa cảnh của Nam Cung thế gia thật sự không nhỏ.
Không nhắc tới Thiên Nam sơn, chỉ riêng địa bàn bên ngoài đã là phạm vi mấy ngàn cây số, có núi non thác nước, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, chẳng qua gần đây Nam Cung thế gia xảy ra biến cố phi thường, địa bàn bên ngoài đều lưu dấu vết chiến đấu.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lại có thân ảnh cùng kiếm quang của người tu hành xuyên qua lui tới.
- Xin hỏi vị tiền bối này chính là đến tấn công Thiên Nam sơn?
Lúc này một người tu hành trúc cơ trung kỳ ngự kiếm xuất hiện trước mặt Tùy Qua, cung kính hỏi.
Bị một lão nhân xưng hô là “tiền bối”, nhiều ít có chút khó chịu, nhưng đây không phải lần đầu tiên bị người xưng hô như thế, vì vậy Tùy Qua cũng không chấp nhất, chỉ thản nhiên hỏi:
- Chuyện gì?
- Tiền bối, tôi là sứ giả Tằng Mật của “Thảo phạt đồng minh”, phụng mệnh mời tiền bối đi thương nghị đại sự chinh phạt Nam Cung thế gia.
Người nọ lễ độ cung kính nói:
- Xin hỏi tiền bối, chính là đến chinh phạt Nam Cung thế gia sao?
Tùy Qua ra vẻ kinh ngạc:
- Vì sao ngươi khẳng định ta là đến chinh phạt Nam Cung thế gia đây?
Tằng Mật cười cười nói:
- Tiền bối nói đùa, tình cảnh Nam Cung thế gia lung lay sắp đổ, đại hạ tương khuynh, dù bọn hắn có bằng hữu nhưng lúc này không đến bỏ đá xuống giếng đã không tệ rồi, ai lại vì Nam Cung thế gia chạy tới liều mạng nữa đây?
- Nói rất đúng.
Tùy Qua gật đầu, người trong tu hành giới vốn ích kỷ lạnh lùng, Tùy Qua đã sớm lĩnh giáo.
- Ngươi nói tới “Thảo Phạt đồng minh” gì đó, là chuyện gì xảy ra, nói nghe xem.
- Thảo Phạt đồng minh là do Đông Phương Kim Thành lão tiền bối thành lập, lão nhân gia đang tụ tập nhân thủ chuẩn bị toàn lực tấn công Thiên Nam sơn, phá vỡ Thu Sơn đại trận, đem dư nghiệt của Nam Cung thế gia toàn bộ chém giết! Phàm là đạo sĩ kết đan kỳ tới nơi này, đều nằm trong hàng ngũ thỉnh mời. Vị tiền bối này, xin mời.
Tằng Mật làm ra tư thế thỉnh mời.
Lời của Tằng Mật đã rất rõ ràng, Thảo Phạt đồng minh là đặc biệt thành lập đối phó Nam Cung thế gia. Kẻ chủ trì là một vị “lão tiền bối”, ý tứ nói tu vi đã lên tới nguyên anh kỳ, bởi vậy với tu vi của Tùy Qua, quả quyết không khả năng cự tuyệt lời mời này.
Với tính tình của Tùy Qua, kỳ thật căn bản không có ý định nhận lời mời. Không cần nghĩ hắn cũng biết đám người kia muốn làm gì, chỉ là tính toán sau khi phá trận, làm sao phân phối ích lợi lẫn nhau mà thôi.
Nhưng dù sao Tùy Qua đến là vì đối phó Nam Cung thế gia, nếu đôi bên ý định nhất trí, Tùy Qua cũng không muốn gây mâu thuẫn với nhóm người Thảo Phạt đồng minh nào đó.
- Dẫn đường đi.
Tùy Qua thản nhiên nói.
Tằng Mật gật đầu, ngự kiếm bay về phương nam.
Sau một lát Tùy Qua liền nhìn thấy một ngọn núi khổng lồ sừng sững trong thiên địa, ngọn núi này thật sự không nhỏ, Tùy Qua thoáng đánh giá chỉ sợ không kém hơn tam sơn ngũ nhạc, hơn nữa bởi vì không bị khai thác, ngọn núi phong cách cổ xưa, dốc đứng thanh nhã, nhìn qua tràn đầy linh khí.
Tùy Qua biết ngọn núi lớn này chính là Thiên Nam sơn của Nam Cung thế gia.
Không nghĩ tới chỉ là một Nam Cung thế gia lại có thể tự “cắt đất xưng vương”, ở trong này làm ra mảnh đất lớn như thế, thậm chí cả ngọn núi lớn cũng bị bọn hắn chiếm lĩnh.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, khi Nam Cung thế gia “cắt đất xưng vương”, quốc gia không biết còn ở trong triều đại nào, với cường thế của bọn họ, “địa bàn” làm sao có thể nhỏ.
Bởi vậy có thể thấy được, những ẩn thế tông phái chiếm lĩnh địa bàn không biết càng lớn tới mức độ nào.
Ngay lúc Tùy Qua còn đang cảm thán, Tằng Mật hạ thấp phi kiếm, bay vút về một ngọn núi nhỏ bên cạnh.
Tùy Qua chợt lóe thân đi theo, đã rơi xuống đỉnh núi nhỏ kia.
Ngọn núi gọi là nhỏ, chỉ là so sánh với Thiên Nam sơn mà thôi, kỳ thật phi thường cao lớn hiểm trở, bốn phía có thể tùy ý thấy được không ít người tu hành ngự kiếm phi hành, nhìn qua phi thường náo nhiệt.
Những người ở trên ngọn núi này tu vi kém nhất cũng là trúc cơ kỳ, bởi vì những người này đều đến vì chinh phạt Nam Cung thế gia, trên Huyền Mệnh Trạng của khách sạn Huyền Mệnh đã viết thật rõ ràng, chỉ có người tu hành ngoài trúc cơ kỳ mới có thể được giải thưởng, bởi vì những người đến nơi này “đón việc” tự nhiên đều ngoài trúc cơ kỳ. Nếu người tu hành tiên thiên kỳ muốn tham dự, thật sự là ngại mình mạng dài.
Tùy Qua thật vững vàng đáp xuống đỉnh núi.
Đi theo hướng dẫn của Tằng Mật, Tùy Qua đi tới trước một bát giác đình trên đỉnh núi.
Giữa đình có tám nữ tu trúc cơ kỳ xinh đẹp nâng một long sàng, trên giường có một trung niên mặc trường bào màu trắng đang nằm, một thân tà khí, vẻ mặt trắng bệch, hơn nữa còn có một loại cảm giác âm nhu.
Không cần phải hỏi Tùy Qua đã biết người này chính là “lão tiền bối” Đông Phương Kim Thành mà Tằng Mật đã nói. Nhưng Tùy Qua nhìn người kia, theo bản năng nghĩ tới Đông Phương Bất Bại, bởi vì Đông Phương Kim Thành cho người ta cảm giác như giả gái. Nhưng tính hướng của người này hẳn là không có vấn đề, nếu không mà nói hắn đã tìm vài nam nhân cường tráng nâng giường cho hắn.
Bên ngoài đình có nhóm người cung kính đứng thẳng, những người kia đều là đạo sĩ kết đan kỳ, ra vẻ nhận lời mời của Đông Phương Kim Thành, tạm thời gia nhập đồng minh chinh phạt.
Tùy Qua đang định mở miệng hỏi, đột nhiên ánh mắt Đông Phương Kim Thành sáng lên, dùng tiếng nói như nữ nhân cười nói:
- Hắc…không nghĩ tới còn chưa thanh tẩy dư nghiệt Nam Cung thế gia, nhanh như vậy đã có sinh ý mới tới cửa!
Đông Phương Kim Thành vừa nói, ánh mắt nhóm đạo sĩ kết đan kỳ lập tức rơi lên người Tùy Qua.
Sau đó có người không nhịn được kêu lên:
- Ngươi là Tùy Qua!
- Còn không phải sao! Hắc hắc!
Đông Phương Kim Thành cười nói:
- Mười vạn viên Tinh Nguyên Đan ah. Tùy Qua, tiểu tử ngươi thật sự có đảm lượng, chẳng lẽ ngươi không biết bản thân ngươi khó bảo toàn sao, không ngờ còn dám tới nơi này đánh chủ ý lấy giải thưởng!
- Việc này ta đương nhiên biết.
Tùy Qua nhàn nhạt cười:
- Ta vừa rời khỏi khách sạn Huyền Mệnh không lâu. Khi còn chưa rời khỏi Ai Lao sơn, một người tên Vương Bạch, còn có một người tên Chu Lăng Chí cũng muốn lấy đầu của ta đi đổi mười vạn Tinh Nguyên Đan. Đáng tiếc chính là bọn hắn lưu lại đầu của mình, ngay cả một chiêu cũng không vượt qua. Cho nên mười vạn Tinh Nguyên Đan cũng không dễ lấy như người của Nam Cung thế gia.