Cát Phong này nếu từ chối Tần Lâm thì có khi còn
có kết cục tốt.
Nhưng anh ta lại há mõm hơi rộng, nên đã hoàn
toàn chọc giận Tần Lâm.
“Năm trăm nghìn chứ gì? Được! Nhưng làm sao
tôi đảm bảo được là anh sẽ có thể cho tôi nhận chức
được đây?”
Sắc mặt Cát Phong vui mừng, không ngờ tên Tần
Lâm này lại thật sự có tiền.
Là năm trăm nghìn đó!
Nhưng nhìn người trước mặt đây mặc bộ đồ cũng
không hề rẻ, chắc hẳn là cũng có tiền đi.
Xem ra là nghĩ thông thật rồi. Vừa nãy đòi năm
mưới nghìn thì không chịu, bây giờ nói năm trăm
nghìn mà cũng đồng ý luôn.
“Vậy là tốt, đến phòng kiểm tra chất lượng, năm
trăm nghìn, nửa năm là thu hồi vốn rồi”.
“Yên tâm đi, giờ cậu đưa một trăm nghìn tiền cọc
đã. Tôi giúp cậu nhận chức rồi sau đó đưa thêm tiền
cho tôi là được”.
Năm trăm nghìn này cũng không chỉ có một mình
Cát Phong hưởng. Phòng kiểm tra chất lượng là
phòng ban quan trọng, một phó giám đốc nhân sự
như anh ta đâu có tiếng nói gì, còn phải đưa tiền lên
cấp trên. Anh ta cùng lắm chỉ là liu riu thôi.
Tần Lâm sòng phẳng trả tiền, Cát Phong vui vẻ
đưa Tần Lâm đi lên tầng trên.
“Vào đây, tôi sắp xếp cho cậu nhận chức đã. Cậu
làm quen môi trường chút đi. Sau này có việc gì thì
tìm tôi, nếu có người muốn vào đây làm thì cứ bảo tôi,
tôi cũng sẽ cho cậu tiền hoa hồng”.
Tần Lâm cười nhạt, làm ăn trắng trợn thật.
Tới phòng kiểm tra chất lượng làm việc, Cát
Phong dẫn Tần Lâm vào trong rồi nói.
“Nào, để tôi giới thiệu đồng nghiệp mới cho mọi
người. Đây là Tần Lâm, mọi người làm quen nhé”.
Trong phòng có năm sáu người, ai cũng mang
dáng vẻ lười biếng nhìn Tần Lâm một cái rồi gật đầu
coi như chào hỏi.
Chỉ có một cô gái đeo kính, nhiệt tình tới, có vẻ
hơi ngại ngùng.
“Chào anh Tần Lâm, tôi là Vương Nhị, để tôi giúp
anh tìm một vị trí nhé”.
Vương Nhị đầy mắt kính, rất giống một cô gái
ngoan ngoãn.
“Được, cảm ơn”.
- ---