Lâm Nguyệt Dao cũng chau mày.
“Chỉ năm mươi nghìn thôi? Không thể nào, bộ âu
phục đó của anh ta rất đắt đỏ và thời thượng. Con đã
lên mạng tra rồi, rẻ nhất cũng phải sáu bảy mươi
nghìn. Năm mươi nghìn mua sao nổi?”
Đường Mẫn sửng sốt: “Con gái, trong thẻ này của
mẹ chỉ có năm mướỡi nghìn mà thôi. Hơn nữa, máy mẹ
có tin nhắn nhắc nhở mà. Nếu có tiêu tiền ở thẻ thì
mẹ cũng sẽ nhận được thông báo”.
Vừa nói, Đường Mẫn vừa quay ra nhìn cửa thì
nhận ra tấm thẻ kia được đặt trên tủ giày!
“Con xem kìa! Tần Lâm còn không cả cầm thẻ,
thằng bé này..."
Lâm Nguyệt Dao bối rối, không cầm thẻ theo?
Cũng không tiêu tiền? Vậy tiền kia là ở đâu ra?
Của anh ta ư?
Có đánh chết Lâm Nguyệt Dao cũng không tin.
Tần Lâm là một kẻ không có việc làm, lấy đâu ra
nhiều tiền vậy chứ?
Cô ấy suy nghĩ một hồi thì mới tìm ra được một lời
giải thích coi như có lý.
Đó chính là Tần Lâm đã chuẩn bị âu phục từ lâu,
rồi mua hàng fake ở trên shopee!
Hừ, phường dối trá.
Lâm Nguyệt Dao tức đến trợn trắng mắt. Nhưng
mà nói đến thì hàng fake bây giờ nhìn như thật vậy.
Sau khi Lâm Nguyệt Dao rời đi, Tần Lâm đứng
trước cửa tập đoàn Hiên Viên gọi điện cho Mạnh Văn
Cương.
“Tiểu sư huynh, tôi Mạnh Văn Cương đây!"
Tần Lâm hỏi: “Tập đoàn Hiên Viên này là do sư đệ
quản lý hả?”
Mạnh Văn Cương đáp: “Cũng tính là vậy. Một mình
tôi quản hai bên hơi vất, nên bên dưới có hai phó tổng
giám đốc nữa”
Tần Lâm gật đầu. Anh cũng không có ý trách tội
Mạnh Văn Cương, dẫu sao một xí nghiệp lớn như vậy
thì cũng khó tránh khỏi con sâu làm rầu nồi canh.
“Tiểu sư huynh là tổng giám đốc của tập đoàn
Hiên Viên nhưng vẫn chưa lộ mặt, có cần tìm cơ hội
gặp mặt mọi người không?”
Tần Lâm suy nghĩ rồi nói: “Vậy để sáng mai đi"
“Được, tôi sẽ sắp xếp ngay”.
Sau khi cúp máy, Tần Lâm quay người đi vào.
- -