[►Cho dù thời đại không ngừng thay đổi, đàn ông thật chỉ cần một người giống như mẹ để chăm sóc sao?
Từ khi bắt đầu đến nay, cuối cùng
cũng thuận lợi rồi! Tôi không cầu anh ấy khi lần đầu tiên nhìn tôi,
trong ánh mắt đã có sự yêu thích sâu đậm, nhưng mà hai người vẫn luôn
cần có thời gian ở cùng nhau, vốn tôi còn đang định giả vờ thành một
người ‘mù’ về máy vi tính, không ngờ tới lại phát hiện tên kia là một kẻ có vấn đề vì sinh hoạt, sở dĩ bây giờ tôi tạm thời diễn vai một bà mẹ,
tuy đây không phải là vai trò sau này mà tôi muốn, nhưng ngay từ khi bắt đầu, nơi xuống tay đầu tiên chỉ có thể là dạ dày của anh, nếu như anh
ấy cần một người phụ nữ như vậy, vậy thì tôi cũng nguyện thay đổi bản
thân, trở hành người mà anh ý muốn.
Trong thời gian xếp hàng, tôi đã tự
hỏi mình lần cuối, như vậy có đáng giá không? Trong đầu không ngừng nhớ
lại tất cả về người kia.
Thấy tôi giả ngốc gây sự như vậy,
cuối cùng anh ấy cũng không có phát giận,đây là một ưu điểm rất tốt đấy! Vì thế chọn anh ấy cũng không phải một quyết định quá sai lầm, chỉ là
phải cố gắng nhiều hơn, không hi vọng ở trước mặt anh ấy chỉ sắm vai bà
quản gia chuẩn bị cơm nước cho người ta, thế nên tôi sẽ cho anh ấy thấy
rõ tôi là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, nếu anh ấy có mắt thần nhìn phụ nữ sẽ thấy được tôi, kế tiếp mới có kịch vui◄]
(*) Tàu điện nam: Là một bộ phim
được chuyển thể từ trong một câu chuyện có thật. Chuyện kể một anh chàng trên diễn đàn lớn nhất Nhật Bản có nickname “Tàu điện nam” lập ra một
topic, trong đó có post toàn bộ câu chuyện của “Tàu điện nam” và “Emashi tiểu thư”, trong quá trình quen biết gặp gỡ từng chút từng chút. Mà lúc này ở trên mạng có rất nhiều bạn trẻ đã không ngại bày mưu tính kế giúp nhân vật chính. Vì vậy “Tàu điện nam” trở thành đề tài nổi bật của cư
dân mạng Nhật Bản. “Tàu điện nam” cũng là danh từ để chỉ một tình yêu
tốt đẹp mà các nam sinh luôn khát vọng.
“Tôi thật sự không hiểu nổi, phụ nữ
đang suy nghĩ cái gì? Các cô nàng hình như cái gì cũng không muốn, miệng luôn nói quà hàng hiệu trang sức không phải là bằng chứng của tình yêu, thế nhưng các cô muốn gì cũng không chịu nói rõ, tuần sau là sinh nhật
cô bạn mà gần đây tôi đang theođuổi, tôi không biết là nên tặng cô ấy
cái gì mới tốt?” Vừa mới nhìn thấy bài đăng mới nhất của Thu Thiên,
Phong Tiêu Tiêu liền gọi ngay cho bạn tốt kiêm đồng nghiệp là Bành Đại
Hải.
“Đương nhiên, tôi muốn hỏi ông, dự án ngân hàng kia làm xong chưa?”
“Tôi chỉ biết giao cho ông là tuyệt đối không thành vấn đề, một đống SOHO (*) trong tộc (ý chỉ những người cùng hội), chỉ có ông là đúng thời hạn nhất, cho người khác làm, nhất định không
đúng ngày đúng giờ thu được đồ, chỉ cần giao cho ông là tôi an tâm.”
“Yên tâm, gọi tới còn có chuyện gì?!”
Bành Đại Hải nhìn một cái, xoay cái ghế đi tới một cái máy tính khác,
kiểm tra tiến độ trên đó.
“Không cần lo lắng, gần đây tôi tìm được một người bạn đến giúp, bây giờ tùy lúc đều có gì đó để sẵn cho tôi ăn.”
“Bạn học cùng cấp ba trong nước.”
“Là nữ! Ông cho là nam sẽ biết nấu cơm sao?”
“Tôi đâu có nghĩ được nhiều như vậy! Tay tôi phải làm một đống dự án lớn…Chỉ cần có gì đó ăn là được, nếu không
mỗi lần rảnh để ăn đều đã nửa đêm, tìm không được đồ ăn rất khó chịu.”
“Thế nhưng tôi không muốn ra khỏi cửa đâu!”
“Tôi đã bị.” Trời mới biết cả đời anh
chưa bị một lần đau dạ dày, một năm nay dĩ nhiên bị đau đến chín lần,
nhất định là có liên quan đến việc ăn không đúng giờ.
“Nếu tất cả đều như ông nói dễ dàng như
vậy, trên thế giới này cũng sẽ không có sinh ra những trạch nam như
chúng ta. Không nói chuyện vô tích với ông, tôi còn phải làm việc.”
“Cuộc sống của chúng ta không phải đều
giống nhau sao? Ông hỏi tên đó so với hỏi tôi có gì khác nhau?” Bọn họ
là mấy tên trạch nam SOHO, quá trình đều như nhau, tuy đều là cú đêm,
nhưng cho tới nay cũng không có sống về đêm, không đi đến nơi xa hoa
trụy lạc, uống rượu mua vui.
“Đã biết còn hỏi!”
Lúc này, tiếp đập cửa vang lên.
“Ờ.” Đúng lúc anh cũng có chút đói bụng, cần ăn một chút gì đó đã!
Anh biết Hà Thu ở trong nhà của anh có
dọn dẹp thu dọn qua, nhưng làm sao chỉ qua một ngày, lại thay đổi như
vậy? Nhìn xung quanh một lát, vốn mỗi khi bật đèn chỉ thấy được bên
trong âm u, bây giờ thay rèm cửa thấu ánh sáng, thì ra là do rèm cửa sổ, vẫn như cũ có khả năng cho ánh sáng xuyên qua, mà trong phòng khách tuy vẫn còn một đống đồ thiết bị điện, nhưng đã cảm nhận được thế giới bên
ngoài này là một ngôi nhà.
“Thơm quá cơ!” Chỉ ngửi thấy được mùi
thơm của đồ ăn, Bành Đại Hải gần như quên luôn vấn đề cảnh quang bị thay đổi, vốn không có đói đến mức như vậy, nhưng bây giờ trạng thái đói đã được kích hoạt.
“Ăn ngon chứ?”
“Thật ra là tôi đi siêu thị lớn mua
được, bởi vì nhà anh không có lò nướng lớn để tôi có thể nướng, nhưng lò nướng mini dùng cũng được, trở về hâm nóng lại, hơn nữa pho mát, thịt
bò và cũng đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, nướng tất cả lên, ăn thì càng có nhiều nhân bánh, cũng ăn càng ngon hơn, tôi nghĩ dù sao mình
cũng muốn ăn, đương nhiên phải nhiều thêm một chút.”
“Anh thích là tốt rồi.” Nhìn anh ăn vui vẻ như vậy, Hà Thu cũng thấy rất vui vẻ.
“Được!” Hà Thu đáp lại, trên mặt lộ ra một nụ cười.
“Đúng rồi, hôm nay là ngày bao nhiêu?” Bành Đại Hải như nhớ ra cái gì đó.
“Từ ngày mai bắt đầu sẽ có hàng xóm cầm
tiền đến nộp tiền nhà, cô có thể thuận tiện giúp tôi thu được không? Đợi lát nữa tôi viết rõ tiền thuê nhà từng người in ra đưa cho cô, cô giúp
tôi chú ý một chút, miễn cho tôi mỗi khi đang làm việc hoặc đang ngủ bọn họ cứ tới, lại phải đi ra xử lý.”
“Đúng.” Bành Đại Hải tiếp tục cúi đầu ăn bánh pizza, “Khoảng hơn mười nhà thôi! Những thứ khác đều là dùng hình
thức chuyển khoản, nhưng có vài người không sử dụng dịch vụ này, sẽ đưa
thẳng cho tôi.”
“Ừ.”
“Đúng.”
Hà Thu có chút cảm giác như trúng xổ số
độc đắc, nhưng lại cảm thấy có gì đó không thật, bởi vì người ở trước
mắt không có phong thái của kẻ nhà giàu mới nổi, vẫn ăn mặc giản dị như
trước, cuộc sống đơn giản, ngoại trừ thời gian làm việc, cũng chỉ đơn
thuần có hứng thú đối với cây cối.
“Có, nhưng lò nướng của anh khá nhỏ, tôi phải cắt từng mảnh mới cho vào nướng được, vậy cũng tốt, mỗi một miếng
ra lò đều đảm bảo nóng sốt, không lo lắng vấn đề bị nguội. Tôi vừa bỏ
vào một miếng, đang nướng, khoảng một phút nữa là được rồi, anh không
cần lo thiếu đồ ăn.”
“Còn có, trước tôi nói với anh một
tiếng, trong phòng bếp có vết nước rò rỉ, nhất thời tôi không tìm được
khăn lau, dười tình thế cấp bách đành lấy mấy cái áo phông cũ của anh để lau, mấy cái áo này cũng đã hỏng, cũng rất cũ kỹ, tôi nghĩ anh cũng
không mặc nữa, nhưng mà tôi cũng đã mua thêm cho anh mấy cái khác, không sao chứ?”
Trước đó Hà Thu đã dự đoán được Bành Đại Hải sẽ nói ra đáp án như vậy, nhìn ra được tên này vốn không có quá để ý đến vẻ bề ngoài của mình, mà những áo đã mặc này sớm đạt đến mức không
thể không vứt bỏ, để cải tạo người đàn ông trước mắt, cô phải bắt tay
trừ trang phục mà làm, với cả anh có vóc dáng trời sinh, cô chỉ cần thử
thay đổi một chút trang phục của anh, lập tức có thể đem anh biến thành
người đàn ông hiện đại, điểm này cô rất có tự tin.
“Ừ, cô rất có nhận thức, như vậy rất
tốt.” Thật sự Bành Đại Hải cực kỳ thỏa mãn, “Cô thật giống như thiên sứ
từ trên trời rơi xuống, bây giờ tôi hoàn toàn không buồn chán khi ở nhà
rồi.”
Bỗng nhiên, trong đầu anh hiện lên đề
nghị của Phong Tiêu Tiêu thẳng tay cưới cô nàng vào cửa, như vậy sau này sẽ không phải ăn linh tinh.
“Cũng bởi vì không buồn chán, khó trách
gần đây anh đã thay đổi nhiều, còn chưa có dạy tôi sử dụng điện thoại di động mới như thế nào.” Hà Thu khiến giọng nói của mình có thêm chút ai
oán lại phối hợp với vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, hy vọng có thể được anh
để ý.
“Ồ! Tôi đã quên, thật sự là việc nhiều
quá, tôi sẽ xử lý một chút, việc tối nay chỉ còn một chút, hẳn là tôi sẽ có thời gian dạy cô.” Anh vội vàng sắp xếp thời gian.
“Ừ.”
Đối mặt với Bành Đại Hải thuộc loại đàn
ông không tích cực, mọi việc cô đành phải chủ động một chút, đa số là
chế tạo cơ hội. Cô không quan tâm gì đến cái điện thoại kia! Chỉ cần anh có thời gian, cô đương nhiên phải an bài hoạt động riêng lẻ ở bên ngoài rồi!
“Anh yên tâm, đã có tôi.”
Sau khi đặt chỗ xong, cô lập đến cửa
hàng quần áo vì mình mà chuẩn bị bộ đồ mới, cô cũng không mặc quần áo
theo phong cách sang trọng vì cô biết Bành Đại Hải sẽ không đi xe, vì
vậy đến cửa hàng này, cô cũng chọn những bộ quần áo giản dị nhưng vẫn nữ tính để hợp với anh, chải một kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, đi đôi giày
đế bằng thoải mái, chờ đợi anh ra khỏi phòng làm việc.
“Anh nghĩ gần đây có trò chơi gì chơi tương đối hay? Tôi muốn lúc rảnh rỗi ở nhà anh, có thể chơi một chút.”
“Cái gì cũng được, nhưng tôi không có máy chơi game ti vi, có lẽ phải mua thêm.”
“Anh có? Tôi nghĩ anh chỉ thích những thứ liên quan đến máy tính và mạng internet.”
“Ở trong nhà anh tôi không nhìn thấy, anh để ở chỗ nào?”
“À, thảo nào…” Hà Thu sẽ không chủ động
đi vào phòng làm việc của anh, mà mỗi lần anh mở cửa, cả người dường như chiếm chọn khung cửa, cô cũng không nhìn thấy cái gì, cảm giác bên
trong như là một khu cấm địa thần bí.
“Thật thế sao? Thật tốt quá, đây cũng coi như là phúc lợi khi tôi làm công sao?” Hà Thu cười nói.
“Không sao, tôi cũng không vội. Lúc nào anh rảnh, chúng ta có thể đi nơi khác, cả ngày đều ăn ở trong phòng,
anh cũng sẽ thấy phiền, thường xuyên thay đổi khẩu vị cũng tốt, tôi thấy anh công việc rất nhiều, chí ít trên phương diện ăn uống cũng nên tự
thưởng cho mình một chút.”
“Đúng vậy! Hơn ba tháng trước lại thêm
một năm cũ đã qua, tôi cũng hiểu được thời gian trôi qua quá nhanh.” Hà
Thu có chung cảm xúc, “Nhưng mà ngoài sự việc liên quan đến mạng và máy
vi tính, ở bên ngoài, anh còn có thường xuyên làm chuyên gì khác không?
Tôi nghĩ anh thích ở nhà.”
“Đi nơi nào?”
Quả nhiên! Dù thế nào Bành Đại Hải cũng
không rời khỏi tư tưởng của trạch nam. Cô cố gắng không nhướng mày lên,
chịu đựng sự phản kháng trong lòng, tiếp theo vẫn dùng khuôn mặt tươi
cười đối mặt với anh.
(*) Phần cứng: là chỉ thành phần máy móc cấu tạo nên máy vi tính.
(*) Showgirl: Có thể coi như là PG,
những cô nàng làm quảng cáo, tại hội chợ, triển lãm điện tử thường có
những cô gái mặc trang phục của công ty, đứng cạnh và giúp quảng cáo sản phẩm.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ có những thú
vui tiêu khiển khác, kết quả tên kia chỉ muốn đi triển lãm để chụp ảnh
mấy em gái showgirl ăn mặc ít vải, thật là khiến người ta phải trợn tròn mắt! Chỗ tên kia ở còn có nhiều em gái mặc đồ ít vải kiêm chức là gái
làng chơi, còn có một vị đại minh tinh làm giúp việc trong nhà của anh,
như thế nào đi nữa không tới phiên đi chụp mấy em gái kia chứ!
(*) Nữ thần trạch nam là danh từ
xuất hiện vào năm 2005, là do giới truyền thuyên tạo ra nhằm quảng cáo
và tuyên truyền sự kiện. Nữ thần trạch nam có thể coi là biểu tượng của
giới trạch nam. Thường những cô gái đóng vai nữ thần có độ tuổi rất trẻ, gương mặt trong sáng rất đáng yêu (giống Lolita của Nhật Bản)
Dù sao cô cũng là một đại minh tinh được không?
“Làm sao các anh lại muốn đến chỗ kia chụp ảnh? Anh có nghĩ tới đi chụp phong cảnh hay gì gì đó không?”
“Tóm lại một câu, vẫn là rất tiện rất nhanh phải không?” Cô gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Hà Thu cảm thấy mình cười không nổi, vốn cô tưởng rằng mình có thể dễ dàng đối mặt với anh lộ vẻ tươi cười, thế
nhưng đối mặt thấy anh mặt mày hớn hở giảng giải kinh nghiệm chụp ảnh
showgirl ở triển lãm, cô đã hoàn toàn mất tự tin.
“Cũng đúng mà!Ai không thích nhìn showgirl?”
“Cô không phải muốn hỏi về điện thoại di động sao?”
“Cô biết làm thế nào để gọi điện chứ? Tính năng lên mạng ở bên cạnh…”
Ở bên cạnh, Hà Thu làm bộ giả vờ không
để tâm, nhưng trong đầu vẫn hiện lên những showgirl ăn mặc những bộ váy
vừa đáng yêu vừa mê người ở triển lãm.
Thế nhưng nếu Bành Đại Hải chỉ thích nhìn một loại con gái, như vậy thì tất cả những gì cô đang làm có trở thành phí công?
Trên đường về nhà, ở trong xe taxi, Bành Đại Hải thỉnh thoảng hỏi Hà Thu, bởi vì vừa đi ra khỏi nhà hàng, có rất nhiều paparazzi đi ra chụp ảnh, càng miễn nói tới lúc ăn cơm có mấy
người khách đền muốn cùng cô chụp ảnh, điều này khiến cho anh suy nghĩ
thấy khác thường.
“Ôi! Chàng trai, cậu không biết cô ấy là ai sao?” Tài xế phía trước liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái ngồi
phía sau chính là đại minh tinh nổi danh Hà Thu, liền vội vàng nói ra.
“Ở mức độ nào đó, có thể coi là như
vậy!” Như thế nào Hà Thu cũng không nghĩ tới tài xế sẽ chen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng căn cứ vào tâm tình của bạn nào đó vốn không
phục, trước đây cô sẽ luôn luôn có chút khiêm tốn một chút, lúc này lại
tùy ý để tài xế nói.
“Ồ? Tôi hoàn toàn không biết, như thế nào cũng khôn có ấn tượng.” Bành Đại Hải chưa từng chú ý tới tin tức lĩnh vực điện đảnh.
“Cũng đúng, tôi cùng mấy bạn trạch nam thảo luận về những hệ bầu (*) Nhật Bản.”
Hà Thu cảm giác thật sự là mình lại bị
đánh thêm một cái, lòng biết rõ không phải là bầu, nếu như dùng bầu để
minh họa lời nói, bộ phận phát triển, bóng mát giống như một cô gái, độ
cong tuyệt vời, là mặt hàng nóng của thị trường rau quả, mà cô còn nhanh biến thành loại rau này.
Không nghĩ tới tài xế taxi vào lúc này
còn bồi thêm một cước, Hà Thu cảm thấy mình bị nội thương nghiêm trọng,
cũng muốn hộc máu.
“Cô muốn xuống xe ở chỗ này? Nơi này cách nhà tôi rất xa.”
Bành Đại Hải suy nghĩ một chút. Cũng phải, đúng là anh có còn có một số việc muốn làm.
Trong mắt tên này đúng là chỉ có ăn. Hà Thu trong lòng ai oán.
Sau khi Hà Thu xuống xe, Bành Đại Hải
vẫn cảm thấy trong lòng là lạ, có lẽ là thói quen bình thường thấy khuôn mặt cô luôn ấm áp tươi cười, trước khi cô xuống xe, có dáng vẻ bối rối, có chút lạ, thậm chí mắt không nhìn thẳng khi anh nói tạm biệt.
“Không muốn nói cái gì?”
“Ồ?” Bành Đại Hải đối với câu chuyện bát quái này chưa từng đọc qua,có vẻ rất kinh ngạc.
“Thật sự vậy…” Bành Đại Hải đúng là có
chút đồng tình với cô. “Tôi cũng không nhìn ra được cô ấy đã có quá khứ
như vậy, cô ấy là người tốt.”
Thủy lang vô thủy mệnh, ý chỉ những
người xinh đẹp nhưng không có số phận tốt đẹp, lời nói này như cây kim
cắm vào trong lòng của Bánh Đại Hải, gợi mở ký ức nhiều năm về trước…
Mỗi khi mẹ xong việc, sẽ ở trong phòng
khóc lớn, đập phá tất cả đồ dùng, dì hàng xóm mặc bộ đồ xanh vàng cùng
đắp mặt nạ, vội vội vàng vàng xông vào, giúp anh ngăn mẹ đang phát
cuồng, cho bà uống thuốc ngủ, đỡ mẹ nằm ở trên giường, rồi sao đó nói
với anh: “Mẹ cháu ý! Bà ấy vẫn là thủy lang vô thủy mệnh…”
Nếu như Hà Thu cũng như mẹ đều là người
phụ nữ có đường tình duyên cực kém, như thế Hà Thu sống bằng lý trí,
cũng tích cực hơn, anh nhớ kỹ trên mặt của cô luôn luôn là nụ cười dịu
dàng, tràn đầy bao dung, chỉ nụ cười cũng khiến anh cảm thấy có chút ấm áp.