Beta: Tiểu Ngạn
Để Notebook có thể kết nối mạng chỉ là
việc nhỏ, đối với trạch nam thì có máy vi tính tốc độ nhanh mới được coi như là bình thường, cái notebook màu trắng xinh xắn chuyên dụng cho nữ
trông đẹpnhưng không dùng được của Hà Thu kia khiến Bành Đại Hải liên
tục lắc đầu, cầm lấy cái tua vít, tháo vỏ ra, tìm thứ thích hợp từ trong đống thẻ nhớ anh ta mang đến lắp vào, lại thay này thay nọ, một lần nữa khởi động máy, chiếc notebook được sửa sang lại đã chạy rất nhanh.
“Đây là dĩ nhiên!” Trên nét mặt cứng nhắc của anh xuất hiện ánh sáng hưng phấn thêm phần đắc ý.
“Lâu như vậy? Nếu đến lúc cô cần dùng máy tính thì làm sao bây giờ? Không phải ở bên cạnh chờ?”
Bành Đại Hải lộ ra biểu cảm không thể
chịu đựng được,“Khi lướt web, ảnh load rất chậm, di chuyển không mượt …
thế không phải thật khó chịu sao?”
“Biết rõ có thể không cần chờ, vì sao
còn phải lãng phí thời gian?” Anh không thể dễ dàng tha thứ máy tính khi sử dụng có chút chậm chạp, đối với anh, tất cả đều phải nhanh chóng,
mượt mà (ý chỉ khi di chuột).
Bành Đại Hải hiển nhiên không hiểu được
điểm mấu chốt kia, nhíu chặt mày lại: “Cô không cảm thấy việc đó rất
nghiêm trọng sao? Máy tính khó sử dụng muốn làm việc gì cũng rất phiền
phức.”
“Tôi add xong rồi.” Anh cầm chiếc smartphone đã kết nối mạng từ lâu, đưa gần về phía cô.
Hà Thu nhướn mày: “Tôi cũng muốn mua một chiếc di động loại này, nhưng không biết dùng lắm…”
“Được, vậy ngày mai anh có thể theo giúp tôi đi mua sao?” Cô chủ động hỏi, cơ hội gặp mặt nào cũng phải nắm thật chặt.
“Xin anh đấy, bởi vì tôi thực sự không am hiểu lĩnh vực này lắm.” Cô nói càng thêm dịu dàng.
Hà Thu nhìn anh chăm chú. Thế này xem
như một loại từ chối sao? Cô không nghe sai đi? Lần đầu tiên cô bị một
trạch nam mắt như bị mù từ chối.
“Cô có còn vấn đề gì khác không?”
“Vậy cô có thể đưa tôi về nhà chứ?”
Nhưng mà tôi nghĩ đây sẽ là một quá
trình rất vất vả, anh là người đàn ông thoạt nhìn không thu hút gì cả,
lại đồng thời phù hợp với tất cả điều kiện tôi muốn, theo hình dung từ
thịnh hành thì anh khá giống ‘đàn ông ăn chay’ (*).
Tôi còn chưa chuẩn bị làm phụ nữ ăn
thịt (*) xong, hy vọng có thể đối phó được với trận đánh ác liệt này,
loại đàn ông không nhìn thấy tình yêu giống như anh, cần phải có người
dẫn dắt, mà tôi đã quyết tâm muốn dũng cảm truy tìm tình yêu, mong muốn
có thể có năng lực khiến anh đối xử một cách khác, về điểm này, tôi
thực sự phải cực kỳ cố gắng.
Tình yêu không phải là như thế này
sao? Tuy rằng đầu tiên nhìn thấy anh không có cảm giác bị điện giật,
nhưng không phải tình yêu say đắm nào cũng là trời long đất lở, điện
giật đối phương gần chết mới được, không phải sao?
Tôi muốn chẳng qua là một người đàn
ông an phận thủ thường mà thôi, mà anh trông giống như người đàn ông như vậy, cho nên tôi muốn cho mình một cơ hội thử xem, không giới hạn thời
gian, chỉ muốn nỗ lực xem, tình yêu là cần cố gắng, cũng cần thời gian
tiếp xúc, cọ xát, hòa hợp. Tôi bằng lòng cho anh cơ hội phát hiện tôi là một người phụ nữ đáng giá để yêu thương, mà tôi cũng muốn khám
phánhững điểm tốt khác của anh.
Ngồi ở trước máy tính, Hà Thu viết về
từng cảm xúc sau khi về nhà tối hôm qua, sau khi quyết định theo đuổi
Bành Đại Hải, thế mà cô lại cảm thấy có chút kích động, đây là khoảnh
khắc cô cách tình yêu gần nhất trong nửa năm qua, chưa từng dũng cảm như vậy.
Đến cả vua khiếu nại (*) còn có thể tìm
được người phụ nữ lương trăm vạn một năm làm vợ, đám chó săn cũng không
hề tin cô và Bành Đại Hải có thể làm người yêu, tình cảnh và nam nữ bình thường tương tự nhất định có thể khiến cho bọn họ viết ra cả một bài
báo, đứng đầu trang, thảo luận vài ngày, kết quả nữ chính đổi thành cô,
dù cô ra vào tòa nhà có hộ gia đình phức tạp, còn dẫn Bành Đại Hải về
nhà, thế mà chỉ chiếm được một trang báo cỡ cái tem, thậm chí không đủ
đăng ảnh của cô và anh, chỉ là dùng lời văn vẻ miêu tả cô ân cần cởi mở, không hề kiêu ngạo đưa công nhân sửa máy tính về nhà sau khi hoàn thành xong công việc.
Trời mới biết hơn nửa đêm Bành Đại Hải ở nhà cô gần ba tiếng, đầu óc tưởng tượng luôn phong phú của đám săn ảnh
thế mà lại không nghĩ ra cách viết phóng đại nào đó… xem ra hình tượng
lụy tình vì bạn trai ăn vụng đời này cô phải gánh rồi, cuối tuần trước
có đạo diễnmuốn tìm cô diễn A Tín bản Đài Loan, còn tiếp tục như vậy,
sớm muộn sẽ có một ngày có tổ biên kịch tìm cô đi diễn Thánh nữ Jeanne
(*).
Thôi! Dù sao cô đã sớm rời khỏi làng
giải trí rồi, nếu ngay cảviệc nam nữ đi về đêm như thế cũng không thể
gây chú ý, như vậy về lâu dài, bọn họ tự nhiên sẽ tin cô sẽ không làm
việc lại nữa, cô vẫn nên dồn lực chú ý vào Bành Đại Hải đi!
Không thể tưởng được Bành Đại Hải kia bị cô tưởng là nhân viên sửa chữa máy tính thế mà đã từng viết mấy sách
tham khảo về máy vi tính, tác giả trên mạng còn có bằng cấp và kinh
nghiệm nhìn qua rất dọa người, trong đó có hai bằng tiến sĩ, nhưng mà cô thật không hiểu, người giống như anh vì sao thà rằng làm tổ ở nhà ngồi
trước máy tính lên mạng, lại không có phản ứng gì với phụ nữ?
Tóm lại, cô hạ quyết định quyết tâm cho
Bành Đại Hải cơ hội, cho dù anh không biết tấn công phụ nữ, người được
vạn người mê là cô đây kiểu gì cũng có thể tự mình tạo ra nhiều cơ hội ở chung với anh mà! Nhất là khi cô viết ra dự định chính mình muốn chủ
động tấn công thì có một đống comment trên mạng cổ vũ cô dũng cảm tiến
lên, còn cung cấp rất nhiều cái cớ tạo cơ hội.
Hiện tại cô tin tưởng mười phần, thế nào cũng phải bắt lấy người đàn ông ăn chay này mới được!
“Ngại quá, anh còn đang ngủ sao?” Đều đã sắp ba giờ chiều, dù là trạch nam ngày đêm đảo điên, cũng phải rời thức dậy rồi chứ?
Thế này không đủ để cắt đứt ý đồ của cô, Hà Thu cô đây cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, bạn trai trước thường
xuyên sử dụng chiêu đang ngủ này lừa cô, mỗi lần bên cạnh anh ta có
người phụ nữ khác, sẽ vờ là đang ngủ, dùng giọng khàn khàn buồn ngủ nghe điện thoại, nói: “em đừng làm phiền anh” hoặc là “chờ anh tỉnh, rồi gọi điện thoại cho em”, đủ loại cớ.
Đối phương nghe cô nói như vậy sẽ lập
tức bừng tỉnh, sau đó lắp bắp nghĩ ra một đống lý do muốn cô đừng hiện
thân, nếu là không nghĩ ra cái cớ khác, sẽ từ buồn bực chuyển thành giận mắng cô:“Tôi còn đang ngủ, bảo cô đừng làm phiền, nghe không hiểu sao?”
“Anh ăn cơm chưa?” Cô dịu dàng hỏi.
“Tôi mang đồ ăn qua cho anh, thuận tiện nhờ anh dạy tôi dùng di động mới được không?”
Bành Đại Hải nở nụ cười, mặc dù còn đang mê man, bụng anh vẫn hoạt động, sớm đã đói bụng.
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Được, tôi sẽ mang nhiều một chút.”
Cô ấn chuông cửa, lại không nghe thấy
tiếng vang gì, chỉ phải lại dùng lực ấn lâu một chút, cách năm giây mới
nghe thấy tiếng chim điện tử kêu líu lo, may là hiệu quả cách âm của
gian nhà này không tốt lắm, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng anh ta
lảo đảo đi tới mở cửa, tiếp theo cơ thể cao to của anh đã chiếm trọn
khung cửa, một tay còn xoa xoa đầu gối va đập bị đau, quả nhiên là vừa
tỉnh ngủ, bởi vì còn buồn ngủ mà không cẩn thậnbị va đập làm đau bản
thân.
Bành Đại Hải nhìn thấy đồ ăn trên tay cô mới chuyển từ buồn ngủ thành vui mừng, mà câu đầu tiên khi anh nhìn
thấy cô không phải là chào hỏi.
“Ồ, chúng ta nhanh chóng đi vào ăn đi!”
“Mỗi lần nhìn thấy anh, anh có vẻ đều rất đói bụng.”
“Anh là muốn nói, sau khi chúng ta gặp ở nhà hàng, anh chưa ăn gì cả?”
“Đợi chút!” Hà Thu vội vàng rút cái bát
kia ra, đưa tới một chiếc bát giấy: “May là tôi có mua một chiếc bát
giấy từ chỗ ông chủ, anh dùng cái này đi đã!”
“Thơm quá ta!”
“Một người bạn muốn tôi giúp sửagấp dự án, tôi sửa đến sáng nay mới xong.”
“Đã quen rồi.”
Đột nhiên, bàn ăn bên kiavang lên vài tiếng ho khụ khụ.
“Nào, đây là nước hoa quả là đồ uống
chính của quán rất nổi tiếng đó, anh uống một chút, đừng ăn nhanh quá,
tất cả đồ trên bàn đều là của anh.”
“Có lẽ là cả hai đi!”
“Những món này đều là cô mua từ quán nổi tiếng sao?”
“Cô thực sự đi xếp hàng à? Cái loại quán phải xếp hàng này, trước giờ tôi không hề đi vào, rất lãng phí thời gian.”
“Anh thực sự bề bộn nhiều việc đúng không?”
“Vậy hành trình hôm nay của anh là gì?”
“Chơi game online?” Không thể nào? Anh là người đam mê game online?
“Có thể đổi lấy tiền?”
“Cho nên cơ hội kiếm tiền của anh đã tới rồi?”
“Auto?”(*)
“Cô biết?” Bành Đại Hải sửng sốt một
chút, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào cô kêu lên, cô trông rõ ràng là một tên ngốc máy tính mà!
Hà Thu giả vờ như không cần thiết phải
ngạc nhiên, bộ dạng hời hợt, nhẹ nhàng bâng quơ lờ đi, đưa đồ uống lên,
muốn anh uống nhiều một chút, thế nào cũng không thể cho anh biết cô lăn lộn ở trên mạng không ít năm. “Cho nên anh liền chuyên viết một số phần mềm auto giúp người luyện tập, thuận tiện thu phí sao?”
“Có muốn lần khác tôi lại tới nhờ anh
chỉ bảo không? Nếu anh thật sự rất bận rộn, giờ tôi không quấy rầy, tôi
thấy anh có vẻ mệt chết đi được, anh ăn xong này nọ thì lại đi ngủ bù
tiếp, tôi giúp anh cất đồ ăn, thuận tiện giúp anh nấu cơm, anh thức dậy
là có thể hâm nóng, cùng ăn với thức ăn, như vậy sẽ không phải chịu đói, được chứ?” Hà Thu rất săn sóc, vẫn lộ ra vẻ mặt dịu dàng mê người đến
chết như cũ.
Tuy rằng anh có chút nghi hoặc, nhưng
không chống lại được ý tốt của cô, nghe qua như thế thấy thật sự quá
tốt! Ăn no, nếu như có thể ngủ tiếp tất nhiên là càng tuyệt vời hơn.
Hà Thu thấy thế thì choáng váng. Thế mà
anhkhông sợ cô chuyển sạch mọi thứ trong nhà sao? Quên đi! Cô có chuyển những đồ thiết bị điện tái chế này về cũng không biết dùng như thế nào, lại thànhra lãng phí hơi sức? Thực sự không lạkhi anh coi cô là một
người có thể tin tưởng, hay là với ai anhcũng thiếu cảnh giác như thế?
Về sau nếu thực sự bị cô quyến rũ rồi,
chỉ điểm này, cô sẽ phải tiến hành kế hoạch giáo dục anh thật kỹ. Hà Thu âm thầm quyết định.
Ra khỏi phòng, anh dụi dụi con mắt,
không sai đây đúng là nhà anh rồi,phòng nàyvẫn còn đống máy vi tính cũ và bộ phận lẻ tẻ anh nhặt về, thế nhưng phòng ăn bên cạnh như là thay
đổi hẳn vậy, rất giống như một góc quán cà phê ấm cúng trong tạp chí.
Trên bàn cơm có một tờ giấy, chữ viết
xinh đẹp viết các bước nướng bánh mì, nhưng Bành Đại Hải cũng không tính làm theo, tiện tay cầm lấy một lát bánh mì, trực tiếp nhét vào miệng,
vừa ăn vừa tranh thủ thời gian đi dạo quanh khu vực mới.
Hơn nữa bên trong thế mà còn có máy pha
cà phê, ồ! Bành Đại Hải không nhịn được muốn thử xem, thấy ly cà phê đen mới tinh để ở bên cạnh, anh cầm lấy cái ly, ấn xuống, cà phê thơm ngào
ngạt chảy xuống, ngửi thấy hương thơm đã lâu không được ngửi thấy, cả
người anh sắp bay bổng rồi.
Lúc này, cửa vang lên tiếng động.
“Tôi đến giúp cô.” Anh đi lên phía trước, tiếp nhận túi to trong tay cô.“Sao cô mua nhiều thứ vậy?”
“Không ngại đâu! Tôi thực thích cái máy pha cà phê kia, quá cool, tôi sớm đã muốn mua một cái.”
“Không kịp xem, tôi đói bụng, nhưng mà tôi vừa mới ăn lát đầu tiên.”
Hà Thu buông này nọ, vào bếp rửa tay,
đeo tạp dề, đi đến cạnh bàn ăn, mở ra hộp bơ sữa kia ra, cầm lấy hộpbơ, múc ra một thìa to, phết lên trên lát bánh mì.
“Thứ tốt là cần chờ đợi.”
Cô cho lát bánh mỳ đã phết bơ xong vào trong lò nướng, ấn nút hẹn giờ.
Bành Đại Hải vẫn tỏ vẻ mặt gặp nạn, giống như bảo anh chờ ba, bốn phút thực sự như muốn mạng anh.
Hử? Đó là một đề nghị không tồi. Ánh mắt của anh lòe lòe sáng lên,“Cô muốn tới làm giúp việc cho tôi không? Giúp tôi mua đồ ăn, sửa sang lại nhà cửa, làm một ít việc tôi không rảnh
làm… Cô có rảnh không?”
“Chỉ là một công việc khác của cô mà
thôi! Về phần tiền lương, cô không cần lo lắng, tôi hẳn là có thể cho cô một mức giá hợp lý.”
“Đúng rồi, tôi còn chưa dạy cô dùng cái di động kia như thế nào.” Bành Đại Hải vỗ trán.
“Được, lúc tôi rảnh sẽ dạy cô, dù sao phần lớn thời gian cô luôn ở đây, đúng không?”
“Đương nhiên có thể, tóm lại, chỉ cần
bất cứ lúc nào cũng có đồ ăn là được, trong nhà này trừ phòng làm việc
và phòng ngủ của tôi thì các phòngkhác cô đều có thể sử dụng, phía sau
còn có một phòng nhỏ, nếu cô mệt mỏi, cũng có thể vào trong nghỉ ngơi.”
“Ừ, cứ quyết định như thế, dù sao gần đây tôi cũng không có việc gì, liền giúp anh việc này đi.”