Ý Võng Tình Thâm

Chương 5: Chương 5




Beta: Tiểu Ngạn “Anh… anh là ai?” Eddie nắm chặt bó hoa trên tay, quả thật có ý định dùng hoa phòng thân, trực tiếp che ở trước người, lẩm bẩm giải thích: “Tôi….tôi chỉ muốn tặng hoa cho Hà Thu mà thôi.” Eddie cảm thấy da đầu tê dại, rõ ràng có nguồn thông tin cho gã biết Hà Thu không có bạn trai mà! Sao lúc này lại xuất hiện một nhân vật như thế? (*) Núi Thiên Đài cũng là tên một vùng đất vùng thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Bành Đại Hải nhớ kỹ lời dặn dò của Hà Thu, bất kể có chuyện gì cũng phải nhịn xuống, không được mở miệng. “Tôi…đó đều là hiểu nhầm thôi! Tôi thật sự không phải ở cùng một chỗ với cô gái kia, đều là do bọn nhà báo viết loạn thôi…” Eddie trước khi đến đã quyết tâm có đánh chết cũng không thừa nhận, cho dù có bị chụp ảnh lại, nhưng chỉ cần gã không thừa nhận, cũng không coi như là lỗi của gã, đàn ông chính là phải có da mặt dày mới có được phụ nữ! “Hà Thu!” Eddie vội vàng tiến lên, trực tiếp đem bó hoa tới trước mặt cô, tiếp theo quỳ xuống, gã biết rõ nêu muốn van cầu thì phải vứt bỏ hoàn toàn tự ái đi, nhất định phải kéo cô ấy trở lại vòng tay mình một lần nữa, nếu không đã chuẩn bị lâu như vậy rồi mà vuột mất thì cũng giống như triển lãm tranh mà không có địa điểm rồi. “Bảo bối, tất cả đều là lỗi của anh, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, hãy tha thứ cho anh nhé, nếu không anh sẽ không đứng lên.” Hà Thu là người đầu tiên tỉnh táo lại, mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn không muốn nói với tên này, trực tiếp xoay người nhìn nhân viên bảo vệ, “Chú Khâu, nếu anh ta không chịu đi, vậy thì chú báo cảnh sát cũng được.” Sau đó cô kéo tay Bành Đại Hải, nói: “Đại Hải, chúng ta đi.” “Em muốn đi cùng anh ta? Hà Thu, em không thể đi cùng anh ta, anh mang hoa tới muốn cầu hôn em, xin em hãy gả cho anh!” “Chờ một chút!” Eddie vội vàng lên tiếng ngăn lại. Lúc này gã không thể vào cục cảnh sát được! Nhưng mà tại sao lời cầu hôn gã cũng đã nói ra khỏi miệng rồi mà Hà Thu vẫn không dừng bước? Eddie thấy ông ta muốn báo cảnh sát thật, vội vàng đứng lên, đuổi theo phía sau Bành Đại Hải và Hà Thu, gã tính toán cần phải thêm một lần cầu xin chính thức nữa mới được. Gã đuổi theo Hà Thu và Bành Đại Hải đang muốn vào thang máy xuống dưới lầu, gã muốn chặn thang máy lại, nhưng chạm phải ánh mắt hung ác của tên đàn ông bên cạnh Hà Thu, cánh tay đang vươn ra liền rụt trở lại, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại, cả người run lên khi bị tên đàn ông bên cạnh cô trừng thêm một cái nữa, mà Hà Thu thì ngẩng đầu nhìn tên đàn ông kia một cách sùng bái… Cửa thang máy vừa mới khép lại hoàn toàn, Hà Thu rút tay về, không khí bên trong nhanh chóng không còn sự hạnh phúc ngọt ngào như vừa rồi. “Sao anh trễ như vậy mới đến?” “Anh có biết anh ta nhấn chuông ngoài cửa bao lâu rồi không?” Gã này bị chụp ảnh lại là sự thật, có chứng cứ vô cùng xác thực, vậy mà còn chạy tới trước mặt cô hô to bị oan uổng, cô vốn cho rằng mình đã khôi phục lại tâm tình bình tĩnh, bị tên kia làm thành như vậy, lại thấy tức giận. Cô thì có thể a! Nhưng mà cô nuốt không trôi cái khẩu khí kia thì làm sao mà yên lòng được? (*) Nhân lão châu hoàng: Dùng để chỉ người phụ nữ có tuổi bị ruồng bỏ, như viên ngọc đã không còn đáng giá. “Cô… ngốc?” Bành Đại Hải đứng ở bên cạnh cô, có thể cảm giác được cô cực kỳ tức giận, cả người giống như sắp bốc cháy, bộ dạng này so với hình tượng cô luôn luôn thân thiện ôn hòa thì hoàn toàn bất đồng, quả thực như là môt người hoàn toàn khác. “Anh không nhìn thấy bộ dạng kia sao? Ăn mặc thì như tên du côn, lại còn làm bộ mình hiểu biết lễ nghĩa, thật ra thì từ tận trong xương tủy của tên đó căn bản không được như thế.” “Cho nên ý của anh là tôi rất ngu, thế nên mắt mù mới ở cùng một chỗ với cái loại đàn ông này?” Lời nói của Bành Đại Hải giống như quăng một cái tát vào mặt cô, chết tiệt một chút cũng không sai! Càng kinh khủng hơn là, cô bây giờ lại đi vào vết xe đổ, một lòng mong đợi Bành Đại Hải tương lai cũng sẽ vì cô mà trở thành bộ dạng đó… Con người sao? Nếu như anh ta không như dự tính thì làm sao bây giờ? Nhìn cô đứng thẳng tắp, giống như một cây đuốc, Bành Đại Hải không khỏi có chút sợ, mãi tới tận lúc thang máy đi tới, mở cửa, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận mở miệng, “Đến rồi!” “Đúng vậy! Dù sao đối với loại người này, hẳn là cũng không cần phải khắc sâu vào trí nhớ đâu nhỉ!” Anh đưa ra đúng trọng tâm vấn đề. “Tên kia cho rằng tôi cũng giống như những minh tinh ngọc nữ Hồng Kông, tự nhận lỗi sau khi chia tay rồi kết hôn nhanh như chớp? Thằng cha đó cho rằng ai ai cũng đều sống theo hình thức đó?” “Dĩ nhiên, tôi đã sớm có mục tiêu mới rồi.” “Mỗi lần anh gặp tôi cũng chỉ nghĩ đến ăn.” Sự tức giận của Hà Thu cũng tiêu tan chút ít, nhưng ánh mắt nhìn anh cũng tràn ngập cô đơn. “Người khác chọc tôi tức giận, tại sao lại là anh tới giúp giảm đi chứ? Không phải anh chỉ thích nhìn mấy showgirl sao? Như tôi nhân lão châu hoàng, làm gì còn ai nhớ mà để ý tới tôi nữa?” Cô vẻ mặt ai oán. “Anh đem mấy cô gái quán rượu ra so sánh với tôi, thật là vinh hạnh quá!” Hà Thu liếc mắt nhìn anh một cái, mặc dù biết anh muốn an ủi mình, nhưng mà anh lấy ví dụ làm sao cũng không chấp nhận nổi. “So với mấy em showgirl ở triển lẫm vẫn còn kém một chút.” Cô thật sự rất để ý việc anh so sánh cô với mấy showgirl. “Anh cùng mấy cô gái đó đã từng nói chuyện với nhau rồi? Tôi nghĩ anh chỉ đơn thuần là tới chụp hình thôi.” Đã lộ chân tướng rồi à? Cô cũng biết chuyện không đơn giản chỉ có vậy. “Anh có đi không?” “Ý của anh hình như là nếu có thời gian… anh cũng sẽ đi.” “Có thật không? Tôi có người bạn mở quán bar, đáng tiếc anh luôn là người bận rộn không có thời gian để đi.” Thấy anh cả ngày đều ở nhà làm việc và nghỉ ngơi, hôm nay cô có thể kéo được anh tới đây đã rất khó rồi, thì làm sao anh có thể bỏ thời gian đến quán bar chơi chứ? “Đương nhiên là thật.” Đài Bắc có bao nhiêu quán bar đều là người trong giới nghệ sĩ mở mà! Lúc chuyện xấu xa của Eddie bị phanh phui, có mấy người bạn đã nhắn tin hẹn cô đi uống rượu giải buồn đó thôi! “Anh muốn tới đó?” “Nếu như anh có thể bớt chút thời gian như lời anh nói… tôi có thể dẫn anh đi.” “Tôi thấy anh cũng có vẻ rất mong đợi thì phải? Quán bar có đầy rẫy các em gái ăn mặc thiếu vải, cái này rất hợp với khẩu vị của anh rồi, đúng không?” Giọng Hà Thu có vị chua chua. “May mà bây giờ anh chưa có người yêu hay là vợ, nếu không cô ấy có thể sẽ tức chết.” “Cách các anh tụ họp chẳng phải là đi triển lãm?” Hà Thu trừng mắt nhìn anh một cái. Rõ ràng có một cô nàng đứng ngay trước mặt anh, làm sao mà anh không vội vàng bắt đầu hành động theo đuổi cô, để cô trở thành bạn gái của anh? Tại sao lại muốn đi triển lãm ngắm mấy cô nàng kia chứ? Hay là anh đã quen được theo đuổi, nên đối với việc chủ động theo đuổi hoàn toàn không có hứng thú? “Làm gì có chuyện đó! Tôi thấy cô đấy thôi! Đâu có làm như không thấy đâu!” “Đừng nóng giận, cô bây giờ khác với lúc bình thường nhiều quá!” “Không phải đâu! Cô ngay cả lúc tức giận cũng rất đẹp, chẳng qua là so với bộ dáng lúc bình thường thì không giống nhau, hơn nữa cô tức giận khiến cho tôi rất căng thẳng, cô có biết không?” Anh làm bộ dáng một lòng xin tha. “May mắn, cô ấy không hay tức giận, mà cũng không hay gây sự.” Hà Thu bỗng nhiên có chút phiền muộn, nhưng mà cũng chợt có suy nghĩ, nếu như ngay cả người vợ ôn nhu, tốt nết mà lại ly hôn với tên này, như vậy cô vẫn giữ được hình tượng tốt đẹp, hay là không tốt cũng không phải là loại mà anh muốn! Cô cũng không ngốc, liếc xéo anh một cái: “Anh đói bụng rồi đúng không? Đừng có đổ lên đầu tôi, nói là muốn làm cho tôi hết tức giận, nhưng thật ra là bởi vì anh đói bụng rồi mà thôi!” Tên này là một người đàn ông đã ba mươi tuổi còn lộ ra vẻ mặt này, thật sự khiến cho Hà Thu vừa bực mình vừa buồn cười. “Được rồi! Phải đi ăn cơm thôi!” Cứ quyết định như vậy đi, trong tuần này, cô nhất định phải nói rõ ràng với Bành Đại Hải. Phòng làm việc bên ngoài xuất hiện một tiếng vang khiến cho thần kinh Bành Đại Hải căng thẳng. Hơn nữa khi soi gương thấy khuôn mặt vốn rất gầy đã đầy đặn hơn rất nhiều, từ từ khôi phục đường nét bình thường, ngay cả chiếc quần jean vốn rộng thùng thình giờ cũng đã trở nên vừa người, Hà Thu còn mua thêm cho anh vài chiếc quần khác, so với trước đây bây giờ anh đã ăn mặc mốt hơn nhiều, gần đây đi trên đường anh còn phát hiện ánh mắt của các cô gái lén quay đầu nhìn anh cũng thay đổi. Thật ra thì anh cũng không có tới cửa hàng cắt tóc, chẳng qua là ngày đó sau khi cơm nước xong, Hà Thu lấy ra một lọ gel vuốt tóc, tiện tay lấy ra một chút rồi gãi gãi khiến đầu tóc anh rối bời, thần kỳ tạo ra kiểu tóc cực kỳ manly thời thượng Hà Thu giống như là có phép thuật sửa dở thành hay, có thể cứu anh ra khỏi cuộc sống của trạch nam. Nghe được giọng nói mềm mại từ bên ngoài truyền vào, Bành Đại Hải giống như cả người được rót thêm sinh khí, vội vàng ra ngoài, trời mới biết anh đã chờ tiếng cô gọi bao lâu rồi. Hà Thu thò mặt từ phòng ngủ ra ngoài: “Xin lỗi, anh có thể tới đây giúp tôi một chút được không?” “Thơm quá!” “Anh đã nói tôi có thể dùng căn phòng trống này, nên tôi muốn sửa sang một chút, căn phòng này đã quá lâu không có người ở có chút khó ngửi, tôi đã xịt một chút tinh dầu…” Gian phòng kia không bật đèn, cô đã đốt hai ba cây nến nhỏ, ánh sáng màu vàng cộng thêm hương thơm ngát mê người khiến không khí càng tăng thêm phần mập mờ. Nhìn cô quay đầu, một tay kéo tóc, những sợi tóc như mây được vén gọn sang một bên, trước mắt anh lộ ra chiếc lưng trắng ngần, Bành Đại Hải cảm thấy có chút khó thở. Trời ạ! Anh đã rất lâu rồi không chạm qua phụ nữ, bình thường nhiều lắm là lên mạng xem mấy người đẹp một chút thôi, nhưng mấy cái đó cũng chỉ là hình ảnh không sờ được làm sao có thể so sánh với cảnh đẹp ngay trước mắt. “Giúp tôi đi!” Giọng Hà Thu lại thêm mềm mại. “Phải làm thế nào đây?” Trong đầu Bành Đại Hải là một mảnh hỗn loạn, nhưng lúc này phản ứng thuộc về bản năng đàn ông kia thì lại thức tỉnh, kéo thẳng khóa sau lưng xuống. Người đàn ông ăn chay! Hôm nay tên này có thể cho mình ‘ăn mặn’ được không đây?! Cô thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.